Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Chương 17: Thiếu Niên Chiến Thần — Trấn Bắc Vương 1
Đại Như Ca
08/10/2024
Vân phụ bật thốt ra một tiếng thô tục, sau đó lại lửa giận ngút trời mà cầm cái rìu đốn củi rồi quát lên.
“Ta phải đi giết chết bọn họ, thật đúng là súc sinh chứ không phải là người nữa rồi, bọn họ căn bản không xứng đáng làm gia gia của con.”
Sắc mặt Chu thị thì càng lúc càng tái nhợt, cuối cùng bà xụi lơ xuống mặt đất rồi khóc không thành tiếng, hối hận bản thân mình không có năng lực bảo vệ nữ nhi, khiến nữ nhi chịu cảnh mất đi sự trong sạch.
Vân Mạn Mạn kéo lại Vân phụ đang bộc phát cơn tức giận, sau đó lại đỡ Chu thị đứng lên.
“Cha nương, con có võ công cho nên con không bị người ta khi dễ được đâu, cha nương đừng buồn.”
Chu thị chỉ cảm thấy bản thân như vừa đi một chuyến qua Quỷ Môn Quan, bà ôm lấy Vân Mạn Mạn rồi khóc nức nở.
“Đều do nương không có bản lĩnh, may mắn Mạn Mạn của nương không có sao.”
Vân phụ đặt cái rìu xuống, ôm hai người vào lòng, giọng nói chứa đầy sự ân hận.
“Đều do cha vô dụng, không bảo vệ tốt cho con, sau này cha nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Vân Mạn Mạn không biết cách dỗ dành người khác, thế nên trong lúc nhất thời nàng không biết phải làm sao, lại giống như một cọc gỗ, chỉ biết lặng lẽ chịu đựng những lời khóc lóc kể lể.
Chờ đến khi hai người họ tiêu hóa xong chuyện này thì Vân Mạn Mạn mới nhìn Vân phụ, thăm dò mở miệng nói.
“Cha, sau khi trải qua chuyện này, con muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia gia và nãi nãi*, con sợ bọn họ lại tới hại con mà con lại không phòng bị được, con sợ lắm.”
*Gia gia: ông
*Nãi nãi: bà
Đôi mắt của Vân phụ đỏ hoe, ông đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nàng.
“Mạn Mạn, cha đã suy nghĩ kỹ rồi, bọn họ lòng dạ ác độc như vậy, cha cũng sẽ không nhận họ nữa, từ giờ cha cũng sẽ nghe con cắt đứt quan hệ gia đình với bọn họ.”
Trong mắt Vân Mạn Mạn lóe lên sự vui vẻ cùng yên tâm, may mắn là Vân phụ cũng hiểu biết, nếu không nàng lại phải tốn nhiều tâm tư để thuyết phục.
Giờ cơm tối.
Vân Mạn Mạn nhìn bát nước trong suốt ở trên mặt bàn, chỉ thấy dưới đáy bát có ba hạt gạo nằm lẻ loi ở đó.
Thấy vậy trong đôi mắt Vân Mạn Mạn không giấu nổi sự bất ngờ, Vân phụ nhìn thấy vẻ mặt nàng như vậy thì ông nở một nụ cười.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ta phải đi giết chết bọn họ, thật đúng là súc sinh chứ không phải là người nữa rồi, bọn họ căn bản không xứng đáng làm gia gia của con.”
Sắc mặt Chu thị thì càng lúc càng tái nhợt, cuối cùng bà xụi lơ xuống mặt đất rồi khóc không thành tiếng, hối hận bản thân mình không có năng lực bảo vệ nữ nhi, khiến nữ nhi chịu cảnh mất đi sự trong sạch.
Vân Mạn Mạn kéo lại Vân phụ đang bộc phát cơn tức giận, sau đó lại đỡ Chu thị đứng lên.
“Cha nương, con có võ công cho nên con không bị người ta khi dễ được đâu, cha nương đừng buồn.”
Chu thị chỉ cảm thấy bản thân như vừa đi một chuyến qua Quỷ Môn Quan, bà ôm lấy Vân Mạn Mạn rồi khóc nức nở.
“Đều do nương không có bản lĩnh, may mắn Mạn Mạn của nương không có sao.”
Vân phụ đặt cái rìu xuống, ôm hai người vào lòng, giọng nói chứa đầy sự ân hận.
“Đều do cha vô dụng, không bảo vệ tốt cho con, sau này cha nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Vân Mạn Mạn không biết cách dỗ dành người khác, thế nên trong lúc nhất thời nàng không biết phải làm sao, lại giống như một cọc gỗ, chỉ biết lặng lẽ chịu đựng những lời khóc lóc kể lể.
Chờ đến khi hai người họ tiêu hóa xong chuyện này thì Vân Mạn Mạn mới nhìn Vân phụ, thăm dò mở miệng nói.
“Cha, sau khi trải qua chuyện này, con muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia gia và nãi nãi*, con sợ bọn họ lại tới hại con mà con lại không phòng bị được, con sợ lắm.”
*Gia gia: ông
*Nãi nãi: bà
Đôi mắt của Vân phụ đỏ hoe, ông đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nàng.
“Mạn Mạn, cha đã suy nghĩ kỹ rồi, bọn họ lòng dạ ác độc như vậy, cha cũng sẽ không nhận họ nữa, từ giờ cha cũng sẽ nghe con cắt đứt quan hệ gia đình với bọn họ.”
Trong mắt Vân Mạn Mạn lóe lên sự vui vẻ cùng yên tâm, may mắn là Vân phụ cũng hiểu biết, nếu không nàng lại phải tốn nhiều tâm tư để thuyết phục.
Giờ cơm tối.
Vân Mạn Mạn nhìn bát nước trong suốt ở trên mặt bàn, chỉ thấy dưới đáy bát có ba hạt gạo nằm lẻ loi ở đó.
Thấy vậy trong đôi mắt Vân Mạn Mạn không giấu nổi sự bất ngờ, Vân phụ nhìn thấy vẻ mặt nàng như vậy thì ông nở một nụ cười.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.