Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Chương 41: Trong Mắt Cũng Mang Theo Ý Cười Nhỏ 3
Đại Như Ca
08/10/2024
Ánh mắt Vân phụ nhìn Vân Mạn Mạn lóe lên sự yêu thương, đứa bé này hiểu chuyện đến mức đau lòng, cứ luôn gánh vác tất cả trách nhiệm lên người mình.
Ông có thể cảm nhận được tâm tình Mạn Mạn đơn thuần, thông minh, nhưng lại không hiểu cách đối nhân xử thế, loại tính cách này sẽ rất dễ bị thua thiệt, sau này ông nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt.
“Cha biết, cha và các đệ đệ cũng sẽ cố gắng kiếm bạc, Mạn Mạn cũng đừng để bản thân gánh vác quá nhiều gánh nặng, con nên là một nữ nhi được nuông chiều mới phải, chứ không phải chịu nhiều khổ cực đến vậy.”
Lúc này Chu thị, Vân Trạch Vũ và Vân Trạch Nhân cũng tiến lại gần, đặt tay mình lên tay Vân Mạn Mạn, mấy người cười cười nhìn nhau, trong mắt đều là sự trông đợi và kiên định vào tương lai.
“Ục ục…”
Tầm mắt mọi người lập tức nhìn xuống bụng của Vân Trạch Vũ.
Vân Trạch Vũ có chút xấu hổ xoa xoa bụng, cậu nhóc mở đôi mắt to, dùng giọng nói mang theo vài phần mong đợi nói với Vân Mạn Mạn.
“Tỷ tỷ, đệ đói lắm rồi, chúng ta có thể nhanh nhanh làm thịt rồi ăn cơm được không!”
Vì vậy tầm mắt mọi người lại lần nữa chuyển lên người Vân Mạn Mạn, Vân Mạn Mạn lại có chút lúng túng sờ đầu mình một cái.
“Chuyện đó…Bát tự của con và cái nồi không có hợp nhau lắm, nương, con cũng đói, con muốn ăn thịt.”
Chu thị và Vân phụ nhìn nhau, trong mắt cả hai người đều là sự vui sướng cùng ý cười.
“Được, các con chờ một chút, cha nương sẽ đi làm ngay đây, tối nay nương sẽ thể hiện tài năng cho các con xem.”
“Quá tốt rồi, ca, huynh nói xem vị thịt là như thế nào vậy? Đệ cũng không còn nhớ nữa.”
“Ừ, nhất định thịt sẽ vừa thơm lại vừa mềm, chính là thứ trân bảo tươi đẹp nhất trên thế gian này…”
…
Nhìn bóng người dần đi xa, còn có tiếng cười cười nói nói vang vọng.
Trong mắt Vân Mạn Mạn cũng mang theo những ý cười rất nhỏ.
Nàng lại đưa tay lên xoa xoa trước ngực mình, nơi này rất ấm áp, đây chính là thân tình, là khói lửa trần gian sao?
“Chủ tử, chủ tử mệt mỏi sao? Mau mau vào nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta lại có thêm bất ngờ nữa trong không gian rồi!”
Lúc này Vân Mạn Mạn mới nhớ ra vẫn còn một thứ nàng còn chưa kịp nghiên cứu.
Đến khi bước vào trong phòng thì trong đầu nàng mới thoáng qua cái suy nghĩ ‘Vào không gian’.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông có thể cảm nhận được tâm tình Mạn Mạn đơn thuần, thông minh, nhưng lại không hiểu cách đối nhân xử thế, loại tính cách này sẽ rất dễ bị thua thiệt, sau này ông nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt.
“Cha biết, cha và các đệ đệ cũng sẽ cố gắng kiếm bạc, Mạn Mạn cũng đừng để bản thân gánh vác quá nhiều gánh nặng, con nên là một nữ nhi được nuông chiều mới phải, chứ không phải chịu nhiều khổ cực đến vậy.”
Lúc này Chu thị, Vân Trạch Vũ và Vân Trạch Nhân cũng tiến lại gần, đặt tay mình lên tay Vân Mạn Mạn, mấy người cười cười nhìn nhau, trong mắt đều là sự trông đợi và kiên định vào tương lai.
“Ục ục…”
Tầm mắt mọi người lập tức nhìn xuống bụng của Vân Trạch Vũ.
Vân Trạch Vũ có chút xấu hổ xoa xoa bụng, cậu nhóc mở đôi mắt to, dùng giọng nói mang theo vài phần mong đợi nói với Vân Mạn Mạn.
“Tỷ tỷ, đệ đói lắm rồi, chúng ta có thể nhanh nhanh làm thịt rồi ăn cơm được không!”
Vì vậy tầm mắt mọi người lại lần nữa chuyển lên người Vân Mạn Mạn, Vân Mạn Mạn lại có chút lúng túng sờ đầu mình một cái.
“Chuyện đó…Bát tự của con và cái nồi không có hợp nhau lắm, nương, con cũng đói, con muốn ăn thịt.”
Chu thị và Vân phụ nhìn nhau, trong mắt cả hai người đều là sự vui sướng cùng ý cười.
“Được, các con chờ một chút, cha nương sẽ đi làm ngay đây, tối nay nương sẽ thể hiện tài năng cho các con xem.”
“Quá tốt rồi, ca, huynh nói xem vị thịt là như thế nào vậy? Đệ cũng không còn nhớ nữa.”
“Ừ, nhất định thịt sẽ vừa thơm lại vừa mềm, chính là thứ trân bảo tươi đẹp nhất trên thế gian này…”
…
Nhìn bóng người dần đi xa, còn có tiếng cười cười nói nói vang vọng.
Trong mắt Vân Mạn Mạn cũng mang theo những ý cười rất nhỏ.
Nàng lại đưa tay lên xoa xoa trước ngực mình, nơi này rất ấm áp, đây chính là thân tình, là khói lửa trần gian sao?
“Chủ tử, chủ tử mệt mỏi sao? Mau mau vào nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta lại có thêm bất ngờ nữa trong không gian rồi!”
Lúc này Vân Mạn Mạn mới nhớ ra vẫn còn một thứ nàng còn chưa kịp nghiên cứu.
Đến khi bước vào trong phòng thì trong đầu nàng mới thoáng qua cái suy nghĩ ‘Vào không gian’.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.