Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Chương 25: Trừng Trị Kẻ Ác, Lục Soát Lấy Bạc 1
Đại Như Ca
08/10/2024
Vân Mạn Mạn nghe vậy thì nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Đây cũng chỉ là hai đứa bé mười tuổi thôi mà hai người chết tiệt này còn dám xuống tay được, lúc nào cũng phải làm nhục lại còn ức hiếp bọn chúng.
Sắc mặt Vân phụ đỏ lên, đôi môi run rẩy như muốn nói gì đó, khuôn mặt Chu thị cũng trắng bệch, lệ đong đầy trong hốc mắt.
Vân Mạn Mạn nhìn hai lão nhân gia vốn dĩ còn đang vô cùng vui vẻ, thế mà giờ lại bị đôi cẩu nam nữ này phá hoại mất tâm trạng, trong lòng nàng càng lúc càng phiền muộn, chỉ muốn phát tiết một trận, đánh đôi cẩu nam nữ này tơi bời mới thôi.
Nàng cũng không biết tâm trạng hiện tại của bản thân cũng là từ sự đau lòng cho người Vân gia mà thành.
“Ầm!”
Vân Mạn Mạn trực tiếp dùng một cước đá văn cánh cửa gỗ tiểu viện, cái cọc gỗ trên cánh cửa cũng trực tiếp gãy mất, lạch cạch mấy tiếng lăn đến giữa sân.
Vân Mạn Mạn quét mắt một vòng sân viện, hai tiểu nam hài đang quỳ bên cạnh hai cái chậu gỗ lớn, cơ thể gầy gò khom xuống, trên cánh tay đều là những vết tím bầm.
Động tác làm đồ thủ công trong tay hai người bọn họ lập tức chết lặng, dường như không hề quan tâm đến chuyện xảy ra bên ngoài cửa chút nào.
Trước cửa phòng có một nam nhân thân thể gầy trơ xương đang hút thuốc, bên cạnh là một lão nương* béo mặt đầy thịt, thấy người tới là một tiểu cô nương thì lập tức mở miệng muốn mắng chửi.
*Lão nương: phụ nữ có chồng, đã lớn tuổi.
Trong mắt Vân Mạn Mạn đều là vẻ chán ghét, giọng điệu xen lẫn sự tức giận mở miệng lên tiếng trước.
“Hóa ra cách đối nhân xử thế của các ngươi lại không biết xấu hổ như vậy, đã nhục mạ đệ đệ ta lại còn dám ngược đãi bọn chúng, hôm nay ta phải dạy cho các ngươi thế nào là làm người mới được.”
Sư phụ Thẩm nhìn thấy Vân phụ đang đứng trước cửa viện thì trong mắt thoáng qua chút lúng túng rồi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Là Vân gia sao, mọi người tới đây lấy bạc tháng này hả? Nương tử, mau đưa bạc cho bọn họ đi.”
Trên khuôn mặt hung dữ của lão nương mập hiện lên đầy vẻ chán ghét, cánh tay to béo vụng về thò vào trong tay áo, lấy ra hai mươi tiền đồng rồi ném xuống đất, dùng giọng điệu như đang đuổi ăn mày.
“Cầm tiền đồng rồi thì đi nhanh lên, hai tiểu tử phế vật kia còn phải làm việc đấy, không có thời gian hàn huyên với các ngươi đâu.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đây cũng chỉ là hai đứa bé mười tuổi thôi mà hai người chết tiệt này còn dám xuống tay được, lúc nào cũng phải làm nhục lại còn ức hiếp bọn chúng.
Sắc mặt Vân phụ đỏ lên, đôi môi run rẩy như muốn nói gì đó, khuôn mặt Chu thị cũng trắng bệch, lệ đong đầy trong hốc mắt.
Vân Mạn Mạn nhìn hai lão nhân gia vốn dĩ còn đang vô cùng vui vẻ, thế mà giờ lại bị đôi cẩu nam nữ này phá hoại mất tâm trạng, trong lòng nàng càng lúc càng phiền muộn, chỉ muốn phát tiết một trận, đánh đôi cẩu nam nữ này tơi bời mới thôi.
Nàng cũng không biết tâm trạng hiện tại của bản thân cũng là từ sự đau lòng cho người Vân gia mà thành.
“Ầm!”
Vân Mạn Mạn trực tiếp dùng một cước đá văn cánh cửa gỗ tiểu viện, cái cọc gỗ trên cánh cửa cũng trực tiếp gãy mất, lạch cạch mấy tiếng lăn đến giữa sân.
Vân Mạn Mạn quét mắt một vòng sân viện, hai tiểu nam hài đang quỳ bên cạnh hai cái chậu gỗ lớn, cơ thể gầy gò khom xuống, trên cánh tay đều là những vết tím bầm.
Động tác làm đồ thủ công trong tay hai người bọn họ lập tức chết lặng, dường như không hề quan tâm đến chuyện xảy ra bên ngoài cửa chút nào.
Trước cửa phòng có một nam nhân thân thể gầy trơ xương đang hút thuốc, bên cạnh là một lão nương* béo mặt đầy thịt, thấy người tới là một tiểu cô nương thì lập tức mở miệng muốn mắng chửi.
*Lão nương: phụ nữ có chồng, đã lớn tuổi.
Trong mắt Vân Mạn Mạn đều là vẻ chán ghét, giọng điệu xen lẫn sự tức giận mở miệng lên tiếng trước.
“Hóa ra cách đối nhân xử thế của các ngươi lại không biết xấu hổ như vậy, đã nhục mạ đệ đệ ta lại còn dám ngược đãi bọn chúng, hôm nay ta phải dạy cho các ngươi thế nào là làm người mới được.”
Sư phụ Thẩm nhìn thấy Vân phụ đang đứng trước cửa viện thì trong mắt thoáng qua chút lúng túng rồi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Là Vân gia sao, mọi người tới đây lấy bạc tháng này hả? Nương tử, mau đưa bạc cho bọn họ đi.”
Trên khuôn mặt hung dữ của lão nương mập hiện lên đầy vẻ chán ghét, cánh tay to béo vụng về thò vào trong tay áo, lấy ra hai mươi tiền đồng rồi ném xuống đất, dùng giọng điệu như đang đuổi ăn mày.
“Cầm tiền đồng rồi thì đi nhanh lên, hai tiểu tử phế vật kia còn phải làm việc đấy, không có thời gian hàn huyên với các ngươi đâu.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.