Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Chương 37: Vân Mạn Mạn Tính Toán Đoạn Tuyệt Quan Hệ 4
Đại Như Ca
08/10/2024
“Đúng vậy, thật đúng là đồ thỏ đế tè ra cả quần, ta cười muốn rớt răng rồi ha ha ha ha…”
“Cái tên quỷ nhát gan này, Vân nha đầu là người hiếu thuận như vậy, làm sao có thể giết ông ta được chứ.”
Vân Mạn Mạn: Ông ta chắc chắn sẽ chết dưới tay ta thôi.
Vân Vượng và Vân Phát cũng ghét bỏ lặng lẽ lùi về phía sau, không có chút ý định tiến lên đỡ Vân lão đầu tử.
Vân lão bà tử cũng có chút ruồng bỏ, thế nhưng cũng ngại hình tượng của Vân lão đầu tử bị ảnh hưởng nên vẫn cố gắng tiến lên chịu đựng mùi khai của nước tiểu mà đỡ ông ta đứng lên.
Nét mặt già nua của Vân lão đầu tử biến đổi liên hồi, trong mắt ông ta đều là sự âm độc cùng oán hận, ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Vân Mạn Mạn, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Nhưng Vân Mạn Mạn vẫn can đảm tiến lên, dùng giọng nói lạnh lùng trong trẻo giễu cợt ông ta.
“Người Vân gia ta là do Vân Mạn Mạn ta che chở, nếu như đã không có năng lực thì đừng có làm làm gì, tránh để bị xấu hổ mất mặt ra.”
“Mày, mày, mày là cái đồ nghịch nữ!”
Vân lão đầu tử trợn mắt nghiến răng nói, run rẩy nắm nửa đoạn củi lửa trong tay, hai chân cũng nhũn hết ra, nếu như không phải ông ta được Vân lão bà tử đỡ thì có lẽ cũng đứng không nổi rồi.
Vân Mạn Mạn cũng biết, hiện tại bản thân đã phá được phòng tuyến của Vân lão đầu rồi.
Lúc này Vân phụ chỉ cần diễn vẻ đau khổ thì kế hoạch đoạn tuyệt quan hệ của nàng hôm nay nhất định sẽ đại công cáo thành.
“Cha, hôm nay không thể lui đâu!”
Vân phụ hít sâu một hơi, từ ái nhìn Vân Mạn Mạn: “Cha biết, cha nhất định sẽ không để cho Mạn Mạn của cha phải sợ hãi nữa.”
Tầm mắt Vân Mạn Mạn lúc này lại chuyển hướng sang trưởng thôn, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, mang theo vài phần ủy khuất.
“Cả nhà chúng ta đi xem bệnh cho nương ta, mới từ trấn quay về đây thì mấy người này đã chạy đến, muốn cướp đi đồ ăn của nhà chúng ta, đây là chính lương thực do ta giết người mới có được, mà mấy ngày trước mấy người này còn nói muốn bán ta cho tên tiều phu ở cách vách, cha nương ta đã liều chết mới có thể bảo vệ được cho ta, trưởng thôn, ông nhất định phải làm chủ cho chúng ta!”
Các thôn dân nghe vậy cũng khiếp sợ nhìn Vân gia, thế mà bọn họ còn muốn bán cả tôn nữ của mình sao?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cái tên quỷ nhát gan này, Vân nha đầu là người hiếu thuận như vậy, làm sao có thể giết ông ta được chứ.”
Vân Mạn Mạn: Ông ta chắc chắn sẽ chết dưới tay ta thôi.
Vân Vượng và Vân Phát cũng ghét bỏ lặng lẽ lùi về phía sau, không có chút ý định tiến lên đỡ Vân lão đầu tử.
Vân lão bà tử cũng có chút ruồng bỏ, thế nhưng cũng ngại hình tượng của Vân lão đầu tử bị ảnh hưởng nên vẫn cố gắng tiến lên chịu đựng mùi khai của nước tiểu mà đỡ ông ta đứng lên.
Nét mặt già nua của Vân lão đầu tử biến đổi liên hồi, trong mắt ông ta đều là sự âm độc cùng oán hận, ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Vân Mạn Mạn, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Nhưng Vân Mạn Mạn vẫn can đảm tiến lên, dùng giọng nói lạnh lùng trong trẻo giễu cợt ông ta.
“Người Vân gia ta là do Vân Mạn Mạn ta che chở, nếu như đã không có năng lực thì đừng có làm làm gì, tránh để bị xấu hổ mất mặt ra.”
“Mày, mày, mày là cái đồ nghịch nữ!”
Vân lão đầu tử trợn mắt nghiến răng nói, run rẩy nắm nửa đoạn củi lửa trong tay, hai chân cũng nhũn hết ra, nếu như không phải ông ta được Vân lão bà tử đỡ thì có lẽ cũng đứng không nổi rồi.
Vân Mạn Mạn cũng biết, hiện tại bản thân đã phá được phòng tuyến của Vân lão đầu rồi.
Lúc này Vân phụ chỉ cần diễn vẻ đau khổ thì kế hoạch đoạn tuyệt quan hệ của nàng hôm nay nhất định sẽ đại công cáo thành.
“Cha, hôm nay không thể lui đâu!”
Vân phụ hít sâu một hơi, từ ái nhìn Vân Mạn Mạn: “Cha biết, cha nhất định sẽ không để cho Mạn Mạn của cha phải sợ hãi nữa.”
Tầm mắt Vân Mạn Mạn lúc này lại chuyển hướng sang trưởng thôn, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, mang theo vài phần ủy khuất.
“Cả nhà chúng ta đi xem bệnh cho nương ta, mới từ trấn quay về đây thì mấy người này đã chạy đến, muốn cướp đi đồ ăn của nhà chúng ta, đây là chính lương thực do ta giết người mới có được, mà mấy ngày trước mấy người này còn nói muốn bán ta cho tên tiều phu ở cách vách, cha nương ta đã liều chết mới có thể bảo vệ được cho ta, trưởng thôn, ông nhất định phải làm chủ cho chúng ta!”
Các thôn dân nghe vậy cũng khiếp sợ nhìn Vân gia, thế mà bọn họ còn muốn bán cả tôn nữ của mình sao?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.