Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Chương 1: Xuyên Không 1
Đại Như Ca
02/06/2024
【Phú bà bá tổng điểm danh.】
【Trở nên xinh đẹp tuấn tú đăng ký tại đây.】
Nam Mặc quốc.
Tuyên Chính năm thứ tám, tháng ba, Vũ Lương.
“Ôi chao, không ngờ nơi núi rừng hoang vắng này lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy.”
“Nương tử này quả là cực phẩm!”
“Đại ca, huynh cứ ăn thịt trước, lát nữa huynh đệ chúng ta cũng đến uống chút canh, hahaha.”
“Ta sẽ không bạc đãi huynh đệ, lát nữa từng người một tới là được, chỉ cần không làm chết, muốn làm gì cũng được.”
Bên tai toàn là những lời lẽ dâm ô tục tĩu, Vân Mạn Mạn đột nhiên mở mắt, đôi mắt màu tím nhạt tràn đầy đau đớn.
Vừa nhìn đã thấy một bàn tay thô kệch của gã đàn ông lực lưỡng đang bóp cổ mình.
Ánh mắt Vân Mạn Mạn lóe lên sát khí, giọng nói khàn khàn mang theo sự tàn nhẫn:
“Tìm chết!”
Cơ thể nhanh chóng chống đỡ, xoay người đá một cái, tay ngưng tụ chân khí muốn giết chết mấy tên này.
Nhưng rồi lại ngưng tụ ra một nắm đấm… hư không.
Vân Mạn Mạn cúi đầu nhìn đôi bàn tay thô ráp gầy gò của mình, cùng với bộ quần áo cổ trang lạc lõng, cộng thêm những ký ức xa lạ trong đầu.
Vốn là người luôn bình tĩnh trầm ổn, Vân Mạn Mạn không khỏi loạng choạng, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Nàng, Vân Mạn Mạn.
Chưởng môn đời thứ hai mươi tám của Vân gia, thế gia cổ võ, khi đang bế quan tu luyện Liên Tâm Quyết thì bị trưởng lão trong tộc và tâm phúc phản bội.
Dẫn đến tâm mạch bị tổn thương, bị tâm phúc đâm một đao trọng thương.
Cảm thấy cuộc sống vô vị, nàng đã lựa chọn đồng quy vu tận.
Kết quả!
Cơ thể chết đi, linh hồn lại xuyên không!
Hơn nữa còn xuyên đến thời cổ đại này, nhập vào một nữ tử nông gia trùng tên trùng họ!
Thật sự là ông trời trêu ngươi, quá hoang đường!
Nguyên chủ là thôn dân của Hồng Tinh thôn, Vũ Lương huyện, Nam Mặc quốc, hôm nay là sinh thần mười bảy tuổi của nàng.
Cha là Vân Chấn, mẹ là Chu Tú Nhi, còn có hai đệ đệ mười tuổi đang làm công ở trấn trên.
Người trong nhà quanh năm bị bà nội và thúc thúc ức hiếp, hôm nay nguyên chủ bị bà nội đuổi đi, nói là muốn nàng lên núi sau đào một giỏ rau dại.
Tính tình nguyên chủ nhút nhát ít nói, đeo giỏ lên núi sau đào rau dại.
Bỗng nhiên xuất hiện ba tên đàn ông, trực tiếp lôi kéo nàng ném lên sườn núi, ý đồ bất chính.
Sau đó nàng xuyên tới.
Vân Mạn Mạn nhấc mí mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Ngay phía trước, gã đàn ông lực lưỡng đang ôm bụng, xem ra bị nàng đá cho một cái không nhẹ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
【Trở nên xinh đẹp tuấn tú đăng ký tại đây.】
Nam Mặc quốc.
Tuyên Chính năm thứ tám, tháng ba, Vũ Lương.
“Ôi chao, không ngờ nơi núi rừng hoang vắng này lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy.”
“Nương tử này quả là cực phẩm!”
“Đại ca, huynh cứ ăn thịt trước, lát nữa huynh đệ chúng ta cũng đến uống chút canh, hahaha.”
“Ta sẽ không bạc đãi huynh đệ, lát nữa từng người một tới là được, chỉ cần không làm chết, muốn làm gì cũng được.”
Bên tai toàn là những lời lẽ dâm ô tục tĩu, Vân Mạn Mạn đột nhiên mở mắt, đôi mắt màu tím nhạt tràn đầy đau đớn.
Vừa nhìn đã thấy một bàn tay thô kệch của gã đàn ông lực lưỡng đang bóp cổ mình.
Ánh mắt Vân Mạn Mạn lóe lên sát khí, giọng nói khàn khàn mang theo sự tàn nhẫn:
“Tìm chết!”
Cơ thể nhanh chóng chống đỡ, xoay người đá một cái, tay ngưng tụ chân khí muốn giết chết mấy tên này.
Nhưng rồi lại ngưng tụ ra một nắm đấm… hư không.
Vân Mạn Mạn cúi đầu nhìn đôi bàn tay thô ráp gầy gò của mình, cùng với bộ quần áo cổ trang lạc lõng, cộng thêm những ký ức xa lạ trong đầu.
Vốn là người luôn bình tĩnh trầm ổn, Vân Mạn Mạn không khỏi loạng choạng, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Nàng, Vân Mạn Mạn.
Chưởng môn đời thứ hai mươi tám của Vân gia, thế gia cổ võ, khi đang bế quan tu luyện Liên Tâm Quyết thì bị trưởng lão trong tộc và tâm phúc phản bội.
Dẫn đến tâm mạch bị tổn thương, bị tâm phúc đâm một đao trọng thương.
Cảm thấy cuộc sống vô vị, nàng đã lựa chọn đồng quy vu tận.
Kết quả!
Cơ thể chết đi, linh hồn lại xuyên không!
Hơn nữa còn xuyên đến thời cổ đại này, nhập vào một nữ tử nông gia trùng tên trùng họ!
Thật sự là ông trời trêu ngươi, quá hoang đường!
Nguyên chủ là thôn dân của Hồng Tinh thôn, Vũ Lương huyện, Nam Mặc quốc, hôm nay là sinh thần mười bảy tuổi của nàng.
Cha là Vân Chấn, mẹ là Chu Tú Nhi, còn có hai đệ đệ mười tuổi đang làm công ở trấn trên.
Người trong nhà quanh năm bị bà nội và thúc thúc ức hiếp, hôm nay nguyên chủ bị bà nội đuổi đi, nói là muốn nàng lên núi sau đào một giỏ rau dại.
Tính tình nguyên chủ nhút nhát ít nói, đeo giỏ lên núi sau đào rau dại.
Bỗng nhiên xuất hiện ba tên đàn ông, trực tiếp lôi kéo nàng ném lên sườn núi, ý đồ bất chính.
Sau đó nàng xuyên tới.
Vân Mạn Mạn nhấc mí mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Ngay phía trước, gã đàn ông lực lưỡng đang ôm bụng, xem ra bị nàng đá cho một cái không nhẹ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.