Chương 2: Vô tư đến phát sợ
Nhược Hạ Miễu
14/04/2017
"Nè ,đầu tôi có gì để mấy người chĩa súng vào sao?CMN..."Cô đứng dậy tức giận quay người về phía người chĩa súng
Anh không ngờ,có người sợ súng của anh
Định bóp cò về phía cô thì...
"Em trai,đừng đụng vào cô ấy"Hắn lôi cô về mình,gầm gừ nói
Anh buông súng xuống,nhếch miệng cười khinh khi
"Ồ! Là tình nhân của anh hai sao? Vậy nên coi chừng cô ta kĩ,mà em nhớ anh hai không đụng phụ nữ kể từ đêm đó mà?" Anh mỉa mai
Cô nghe hai từ Tình Nhân của anh,máu lên tới não nổi giận đùng đùng
"Nè..Tôi không phải..."Chưa nói xong câu bị hắn kéo lại,gầm gừ
"Cô mà nói nữa là mất mạng đấy!"
Cô nghe đến phát sợ,mặt tái xanh không nói nữa,trốn sau lưng hắn..Cảm giác an toàn..Và từng đã ngửi qua mùi hương này! Nhưng đã lâu,cô không thể nhớ được? Là ai? Là ai chứ?
"Cẩn trọng lời nói..Không thì.."Hắn bỗng chĩa súng lên về phía anh
Anh thản nhiên,cầm súng chĩa về phía hắn
"Nếu thích,hai ta cùng chết..!"Anh kiêu nghạo nói
Cô sợ hãi,hai ông nội này bị gì vậy?Muốn xảy ra án mạng sao? Súng đó,là súng đó,không phải đồ chơi đâu!
"Nè,hai người..Đó không phải đồ chơi đâu.."Cô cố ngăn lại
Bỗng.....
"Đại thiếu gia,nhị thiếu gia,mong bỏ súng xuống!" Quản gia bỗnc đi tới,cúi đầu thấp nói
Hắn và anh cùng bỏ xuống,anh quay người đi,nhưng mắt vẫn liếc về cô..Nghĩ thầm
"Một cô gái thú vị,không sợ súng!" Rồi bước đi
Quản gia thở nhẹ ra,Đại thiếu gia Nhị thiếu gia vẫn vậy..Có thể giết lẫn nhau không suy nghĩ,mặc kệ là anh em!
Hắn bỏ súng vào áo vest,kéo cô về phòng hắn
Lôi cô đi về phòng,đẩy mạnh cô lên giừơng
Cô bị đẩy mạnh,đau chết được mà! Đồ không thương hoa tiếc ngọc!
"Cô..từ nay ở đây,nếu bước ra khỏi căn phòng này! Tôi giết chết cô!" Hắn cảnh cáo,giọng nói lạnh
Cái logic gì đây? Tại sao bắt cô ở đây? Cô chỉ nhờ trú mưa một đêm thôi mà,ông trời ơi,cái lâu đài này là bệnh viện tâm thần hả?
"Tại sao chứ?" Cô đứng dậy tức giận hỏi
"Không sao trăng gì cả,cô ở đây cho tôi!"Hắn dứt khoát rồ ra ngoài,khóa cửa phòng lại
Cô hừ hự một hồi,dù gì ở đây tuy là không bình thường thì nhiều,nhưng có không gian yên tĩnh..Rất thích hợp với cô nha!
Phía hắn,hắn muốn cô ở lại vì gương mặt giống em gái hắn..Hắn muốn nhìn ngắm gương mặt đó,một lần nữa..Nên..Mong cô chấp nhận ngoan ngoãn ở đây!
Hắn ra ngoài đến tốo mới về,tưởng cô nhõng nhẽo hay la héc đòi ra ngoài,ai ngờ.....
Mở cửa phòng ra,bánh mì và cafê trên bàn,dưới đất đầy giấy,cô thì mệt mỏi ngủ ở trên bàn
Hắn cau mày,cầm những tờ giấy ở dưỡi sàn lên,là tiểu thuyết! Có lẽ phòng hắn đã mang máy tính đi,nên cô lục lọi đống giấy này của hắn đây mà!
Nhìn gương mẳt ngủ gật,như trẻ con mà!
Hắn ẫm cô lên,về phía giừơng đắp mền lại cho cô rồi vào phòng tắm
Tắm xong,hắn bước ra thấy cô đã dậy
"Dậy rồi sao?"Hắn vừa lau tóc nói
"Ừm..Anh về rồi,tôi có chuyện muốn nhờ anh!"Cô vừa dụi mắt nói
"Chuyện gì?"Hắn trả lời
"Cho tôi ở nhờ đây thời gian,tôi sẽ trả tiền phòng cho anh..Vì ở đây yên tĩnh hợp với tôi để viết truyện,nên mong anh đồng ý!"Cô nũng nĩu,hai mắt sáng lấp lánh
Hắn mỉm cười,nhìn cô đáng yêu quá!
"Chỉ cần cô ở lại,không cần tiền phòng gì cả...Vì tôi..."Hắn nói
Cô nhảy dựng lên vui mừng
"Cảm ơn anh!"
Hắn lại cười
"Cô tên gì?"Hắn hỏi
"Từ Kim Yến,còn anh?"Cô ngây ngô
"Hoàng Kiến Long"Hắn thản nhiên trả lời
"Ò"Cô gật đầu
Khóe môi hắn cong lên,nói
"Kim Yến,cô vô tư làm tôi đến phát sợ luôn đấy!"
Còn
Anh không ngờ,có người sợ súng của anh
Định bóp cò về phía cô thì...
"Em trai,đừng đụng vào cô ấy"Hắn lôi cô về mình,gầm gừ nói
Anh buông súng xuống,nhếch miệng cười khinh khi
"Ồ! Là tình nhân của anh hai sao? Vậy nên coi chừng cô ta kĩ,mà em nhớ anh hai không đụng phụ nữ kể từ đêm đó mà?" Anh mỉa mai
Cô nghe hai từ Tình Nhân của anh,máu lên tới não nổi giận đùng đùng
"Nè..Tôi không phải..."Chưa nói xong câu bị hắn kéo lại,gầm gừ
"Cô mà nói nữa là mất mạng đấy!"
Cô nghe đến phát sợ,mặt tái xanh không nói nữa,trốn sau lưng hắn..Cảm giác an toàn..Và từng đã ngửi qua mùi hương này! Nhưng đã lâu,cô không thể nhớ được? Là ai? Là ai chứ?
"Cẩn trọng lời nói..Không thì.."Hắn bỗng chĩa súng lên về phía anh
Anh thản nhiên,cầm súng chĩa về phía hắn
"Nếu thích,hai ta cùng chết..!"Anh kiêu nghạo nói
Cô sợ hãi,hai ông nội này bị gì vậy?Muốn xảy ra án mạng sao? Súng đó,là súng đó,không phải đồ chơi đâu!
"Nè,hai người..Đó không phải đồ chơi đâu.."Cô cố ngăn lại
Bỗng.....
"Đại thiếu gia,nhị thiếu gia,mong bỏ súng xuống!" Quản gia bỗnc đi tới,cúi đầu thấp nói
Hắn và anh cùng bỏ xuống,anh quay người đi,nhưng mắt vẫn liếc về cô..Nghĩ thầm
"Một cô gái thú vị,không sợ súng!" Rồi bước đi
Quản gia thở nhẹ ra,Đại thiếu gia Nhị thiếu gia vẫn vậy..Có thể giết lẫn nhau không suy nghĩ,mặc kệ là anh em!
Hắn bỏ súng vào áo vest,kéo cô về phòng hắn
Lôi cô đi về phòng,đẩy mạnh cô lên giừơng
Cô bị đẩy mạnh,đau chết được mà! Đồ không thương hoa tiếc ngọc!
"Cô..từ nay ở đây,nếu bước ra khỏi căn phòng này! Tôi giết chết cô!" Hắn cảnh cáo,giọng nói lạnh
Cái logic gì đây? Tại sao bắt cô ở đây? Cô chỉ nhờ trú mưa một đêm thôi mà,ông trời ơi,cái lâu đài này là bệnh viện tâm thần hả?
"Tại sao chứ?" Cô đứng dậy tức giận hỏi
"Không sao trăng gì cả,cô ở đây cho tôi!"Hắn dứt khoát rồ ra ngoài,khóa cửa phòng lại
Cô hừ hự một hồi,dù gì ở đây tuy là không bình thường thì nhiều,nhưng có không gian yên tĩnh..Rất thích hợp với cô nha!
Phía hắn,hắn muốn cô ở lại vì gương mặt giống em gái hắn..Hắn muốn nhìn ngắm gương mặt đó,một lần nữa..Nên..Mong cô chấp nhận ngoan ngoãn ở đây!
Hắn ra ngoài đến tốo mới về,tưởng cô nhõng nhẽo hay la héc đòi ra ngoài,ai ngờ.....
Mở cửa phòng ra,bánh mì và cafê trên bàn,dưới đất đầy giấy,cô thì mệt mỏi ngủ ở trên bàn
Hắn cau mày,cầm những tờ giấy ở dưỡi sàn lên,là tiểu thuyết! Có lẽ phòng hắn đã mang máy tính đi,nên cô lục lọi đống giấy này của hắn đây mà!
Nhìn gương mẳt ngủ gật,như trẻ con mà!
Hắn ẫm cô lên,về phía giừơng đắp mền lại cho cô rồi vào phòng tắm
Tắm xong,hắn bước ra thấy cô đã dậy
"Dậy rồi sao?"Hắn vừa lau tóc nói
"Ừm..Anh về rồi,tôi có chuyện muốn nhờ anh!"Cô vừa dụi mắt nói
"Chuyện gì?"Hắn trả lời
"Cho tôi ở nhờ đây thời gian,tôi sẽ trả tiền phòng cho anh..Vì ở đây yên tĩnh hợp với tôi để viết truyện,nên mong anh đồng ý!"Cô nũng nĩu,hai mắt sáng lấp lánh
Hắn mỉm cười,nhìn cô đáng yêu quá!
"Chỉ cần cô ở lại,không cần tiền phòng gì cả...Vì tôi..."Hắn nói
Cô nhảy dựng lên vui mừng
"Cảm ơn anh!"
Hắn lại cười
"Cô tên gì?"Hắn hỏi
"Từ Kim Yến,còn anh?"Cô ngây ngô
"Hoàng Kiến Long"Hắn thản nhiên trả lời
"Ò"Cô gật đầu
Khóe môi hắn cong lên,nói
"Kim Yến,cô vô tư làm tôi đến phát sợ luôn đấy!"
Còn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.