Bản báo cáo tình yêu

Chương 4

Đan Phi Tuyết

09/05/2013

New York, trong căn hộ thuê cũ kỹ ở khu phố người Hoa, vách tường loang lổ, vật dụng trong nhà đơn sơ. Trên mặt đất là đống dụng cụ vẽ tranh, vài bức họa kê sát vào tường, một cơn gió ùa vào, rèm cửa sổ liền tung bay, trên ngưỡng cửa sổ điện thoại vang lên, một cô gái lập tức nhận điện thoại.

“Hello?”

“Hân Lan à?”

“Vâng.” Vừa nghe thấy tiếng chuông, Phó Hân Lan vội bắt máy, tiến vào phòng tắm, đóng cửa lại. “Bạc Sĩ, tan ca rồi?”

“Đúng vậy.”

“Ăn có ngon miệng không?” Phòng tắm nhỏ nên khó có thể xoay người, vì thế cô ngồi ngay bên cạnh bồn tắm lớn. “Phòng khám bệnh sao rồi? Vẫn bận việc sao?”

Cô vẫn còn quan tâm đến anh, Bạch Bạc Sĩ cảm thấy ấm áp. “Anh ăn rồi, phòng khám bệnh vẫn bận bịu.”

Phó Hân Lan bỗng nhìn vào đồng hồ đeo tay trên cổ tay. “Hey, ở chỗ anh đương là buổi sáng nhỉ? Sao, vừa mới thức dậy?”

“Còn chưa ngủ.”

“Há?” Cô mỉm cười. “Tối qua đi đâu thế? Em gọi vài cuộc điện thoại nhưng anh lại vắng nhà, hẹn hò hả?”

Cô để ý sao? Bạch Bạc Sĩ thiếu chút nữa buột miệng nói ra, kết quả chỉ thản nhiên đáp một câu. “Buổi tối có một chút chuyện.”

“Ừ.” Hân Lan trầm mặc.

“Đúng rồi, em nói muốn chuyển chỗ ở, có phải không?”

Khuôn mặt Phó Hân Lan biến sắc. “Vâng, nơi này mặc dù tiện nghi thế, an ninh trật tự lại rất tệ, em… Em rất muốn chuyển sang chỗ khác, thế nhưng…” Phó Hân Lan càng nói càng nhỏ giọng.

“Không có gì quan trọng hơn là sự an toàn, chuyện tiền nong đừng lo lắng, anh sẽ gửi tiền cho em.” Bạch Bạc Sĩ lập tức nói.

“Ưm.” Phó Hân Lan cắn cắn móng tay, ngẫm nghĩ, hỏi: “Có phải em rất quá đáng không? Đã chia tay rồi, vẫn còn xài tiền của anh, em cảm thấy căm hận chính mình a ~~” nói xong nghẹn ngào. “Em đối với anh thật tệ…” Cô khóc, Bạch Bạc Sĩ nghe thế cũng đau lòng. “Đừng nói như vậy, em đối với anh cũng tốt mà. Chia tay rồi thì vẫn là bạn bè tốt, bạn bè tốt hiển nhiên là nên giúp đỡ nhau ~~ em học hành tốt, đó chẳng phải là mơ ước của em sao? Vui lên nhé.”

Anh nói thế, Phó Hân Lan nghe xong, khóc càng dữ dội hơn. “Cám ơn anh.”

“Hân Lan, sao vậy? Không suôn sẻ sao? Đừng khóc a ~~”

“Em không sao.” Phó Hân Lan cúp máy, úp mặt gào khóc, bỗng nhiên, cửa “Ầm” một tiếng bị đẩy ra.

“Bảo bối?” Ngoài cửa là một gã người châu Á để tóc dài, cởi trần, mặc chiếc quần jean rách. “Sao lại khóc?” Gã đó bế Phó Hân Lan ra khỏi phòng tắm, đặt ở trên giường.

Drap giường màu nâu bừa bộn, Phó Hân Lan dụi dụi mắt. Gã đó đẩy cô ngã xuống giường, cúi người hôn cô.

“Tiểu bảo bối, sao khóc vậy? Nói anh nghe.”

“Jason, anh có yêu em không?” Hân Lan quen biết gã được một năm trên internet, thực ra mới sống chung với gã có ba tháng, Mai Jason. Gã để tóc dài xõa tung, đôi mắt hẹp dài ẩn giấu vẻ giảo hoạt.

“Ngốc ạ, anh thật sự yêu.” Gã thân mật véo mũi cô. “PUB [quán rượu] của anh trong tương lai sẽ đặt theo tên em, gọi là HeartBlue, thế nào? Trái tim xanh, phải chăng rất đẹp a?”

“Ừ.” Phó Hân Lan cười. “Tìm được địa điểm rồi sao? À, việc thiếu vốn em đã dự tính cả rồi, anh có thể bắt đầu chuẩn bị.”

“Thật ư?!” Gã nghe xong, ôm chầm lấy Phó Hân Lan. “Quá tuyệt vời! Chúng ta sẽ có cửa hàng của riêng mình, bảo bối, em đúng là ngôi sao may mắn của anh!” Gã nhấc bổng cả người cô lên xoay vài vòng, Hân Lan vừa cười to vừa thét chói tai. Bị gã quay như chong chóng, chẳng còn thấy rõ mọi thứ nữa. “Thật tốt quá, anh muốn mở một gian PUB mang phong cách bậc nhất ở New York, bên trong treo đầy những bức tranh anh vẽ về em, để toàn bộ thế giới đều biết em đẹp tới cỡ nào.”

Jason buông Hân Lan xuống, vô cùng hứng thú lấy ra một bản thiết kế. “Bảo bối, em nhìn xem, trang trí PUB như vậy được không?”

“Anh quyết định là đủ rồi.” Hân Lan mỉm cười. “Chuyện trang hoàng em không thông thạo, em không có thiên phú về nghệ thuật.”

Jason cúi người hôn hai bên má cô. “Được, tiểu cổ đông của anh.” Gã nháy mắt mấy cái, vén tóc cô sang hai bên. “Sau này em sẽ là bà chủ.”

Phó Hân Lan đỏ mặt, Jason ôm cô vào lòng. “Chờ trang trí PUB xong xuôi, chúng ta sẽ bay tới Las Vegas kết hôn, được không?”

“Kết hôn?”

“Đúng vậy ~~” Ánh mắt Jason ngời sáng, giữ chặt cằm cô, ôn nhu nói: “Em chính là người mà anh cần suốt cuộc đời này, để anh vĩnh viễn che chở em. Trên thế giới, chỉ mỗi em khiến anh rung động, chỉ có em… Anh nghĩ anh nhất định là điên rồi, vì em mà điên cuồng! Em biết không? Anh yêu em, yêu đến điên dại.”

Hân Lan nghe xong rất cảm động, mỉm cười hỏi: “Thật không? Nhưng chúng ta quen biết nhau qua internet, nói chuyện phiếm, anh chưa từng thấy em, anh không sợ em thực ra là một đại khủng long sao?”

“Không sợ. Nếu em là đại khủng long, anh sẽ…”

“Sẽ sao?” Hân Lan trừng mắt nhìn hắn. “Sẽ giết khủng long?”

Gã cười ha hả. “Ngốc ạ, nếu em là khủng long, anh liền ôm mang về nuôi trong nhà a!”

Hân Lan rất cảm động, cười híp mắt.

Ánh mắt Jason sáng lên, trống ngực đập thình thịch. “Ông trời ~~” gã khoa trương thở phào một hơi. “Em cười lên sẽ mê chết người, có biết không? Em sở hữu nụ cười tươi rói nhất mà anh từng thấy, thiên sứ của anh.”

“Đừng nói nữa, toàn chọc ghẹo người ta…”

Jason ôm cô vào trong lòng. “Em không biết mình xinh đẹp tới cỡ nào đâu, mê hoặc anh ghê gớm…”

*** Đêm đó Bạch Bạc Sĩ và Xa Gia Lệ tình cờ gặp nhau, tràn đầy tranh chấp mạo hiểm và hỗn loạn, nhưng cũng trong đêm hôm đó, thái độ thù địch giữa bọn họ đã tiêu tan. Hôm sau, bọn họ mỉm cười chào tạm biệt, trở về cuộc sống của mình.

Liên tục mấy ngày, tâm tình Xa Gia Lệ rất tệ, cô hồn bay phách lạc, giống như cái xác không hồn. Tư vị thất tình thật không dễ chịu, mỗi lần điện thoại vang lên, cô lập tức ngước nhìn vào màn hình, vốn cho rằng Cao Tuấn Thái, ngoài mặt cô giả bộ không quan tâm, nhưng tận đáy lòng vẫn nuôi một tia hy vọng.

Anh ta không thể nào cứ chuồn êm như vậy? Anh ta sao có thể nhanh quên cô tới thế?

Nhưng sự thật chứng minh, Cao Tuấn Thái thật sự định đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn với cô, anh ta nói sẽ gọi điện thoại, hóa ra chỉ là lừa gạt. Thời gian trôi qua, anh ta bặt vô âm tín, Gia Lệ cuối cùng cũng hiểu ra, thật sự đã kết thúc.

Cảm giác bị đá rất khó chịu, Cao Tuấn Thái chẳng hề gọi điện, ngược lại phòng biên tập lại gọi vô số cuộc.

“Này, bản thảo, bản thảo, bản thảo, đã xong chưa?” Tiết Tổ Dĩnh cắn nắp bút vừa viết kế hoạch, vừa thúc giục bản thảo.

“Không viết ra được…” Gia Lệ uể oải.

“Gì cơ? !” Quăng bút đi, Tổ Dĩnh gào to. “Tại sao? Chẳng phải răng đã khỏi rồi sao?”

“Ách…” Răng thì tốt rồi, nhưng có một lỗ hổng lớn trong tim. “Tâm tình mình rất tệ.”

“A? Sao vậy, có khó khăn gì? Nói mình nghe, lập tức giúp bồ giải quyết. Nhức đầu? Mất ngủ? Hay là…”

“Mình thất tình.” Chung quy lại sao có thể giúp được?

Tổ Dĩnh nghe xong, trầm mặc một lát. “Mau nêu điều kiện ra, giúp bồ kiếm bạn trai!” Cô mở quyển sổ ghi chép thông tin ra. “Bồ muốn luật sư, giáo viên, phi công, kiến trúc sư hay là đầu bếp?” Cô quan hệ rộng khắp, lật lật giở giở xem xét, lập tức thu xếp thỏa đáng, tuyệt đối sẽ khiến Gia Lệ hài lòng.

Gương mặt Gia Lệ tối lại. “Không… Không cần.” Bây giờ không tài nào tiếp nhận nổi tình cảm mới.

“Mình giúp bồ sắp xếp cuộc hẹn, để bồ thật vui vẻ đi ăn cơm, hạnh phúc đi hẹn hò; lòng phấn chấn rồi, ngày mai nộp bản thảo, thế nào?”

“Aizzz ~~” Tinh thần Gia Lệ chán nản. “Mình không muốn hẹn hò, không muốn quen ai cả, ngay cả tình yêu của mình còn chưa nên chuyện, nào có tư cách viết về chuyên mục tình yêu chứ?” Cô ai oán. “△※#@~~ đây đã là lần thứ ba mình bị đá.”

“Vậy lúc này bồ viết những kinh nghiệm bị đá đi?”

“Này!”

Tổ Dĩnh cười ha hả. “Đừng tức giận đừng tức giận, bồ đó ~~ đừng nghĩ lung tung, ai nói người viết tình yêu thì cần phải yêu đương thành công?” Cô nói. “Người có đường tình trắc trở, mới hiểu được đủ loại mùi vị trong tình yêu, nếu thuận buồm xuôi gió khi bàn luận về chuyện tình yêu này sẽ thêm phần khó khăn, bởi thiếu kinh nghiệm, hơn nữa những câu chuyện của bồ càng phức tạp càng khúc chiết, viết đông viết tây lại càng tuyệt, lập luận càng sắc sảo…”

“Ý bồ là mình thất tình càng nhiều càng tốt sao?” Gia Lệ lạnh lùng hỏi.

Tổ Dĩnh cười hì hì. “Lệch hướng rồi, đại tiểu thư. Ý mình là muốn bồ biến đau thương thành sức mạnh, cố gắng viết bản thảo kiếm nhiều tiền. Tình yêu tất nhiên quan trọng, nhưng cũng phải lo nghĩ tới kế sinh nhai, đúng không? Cho nên mau mau nộp bản thảo, ok?” Cô vừa nói vừa dụ dỗ.

Gia Lệ nghe xong im lặng trong chốc lát, sau đó hỏi Tổ Dĩnh. “Nè, mình hỏi bồ nha ~~ “

“Hỏi gì?”

“Nếu bồ là con trai, sẽ thích mình chứ?” Sự tự tin của cô đã sụp đổ chẳng còn sót lại bao nhiêu.

“Ừ ừ ừ, nhất định yêu bồ chết mất.” Cô không chút suy nghĩ liền đáp. Đùa chứ, tạm thời quăng bản thảo sang một bên, dỗ tác giả vui vẻ mới là điều quan trọng nhất! “Bồ còn muốn hỏi gì nữa không?”

“… Mình hỏi nghiêm túc đó.”

“Mình trả lời thật lòng mà.”

“Ừ.” Gia Lệ đột nhiên hỏi cô. “Bồ từng có mấy lần yêu đương a?”

Thân thể Tổ Dĩnh chấn động, mặt bỗng biến sắc. “Tóm lại mau mau nộp bản thảo!” Rắc! Cúp điện thoại.

“Này…” Gia Lệ vẫn giữ máy, vẻ mặt không hiểu ra sao cả, cô ấy không cần phản ứng kịch liệt như vậy chứ?

Tám chuyện với bên biên tập xong, Gia Lệ quyết tâm lấy lại tinh thần, cô đem những tấm ảnh chụp cùng Cao Tuấn Thái ném vào thùng rác, mở những bức thư tình điện tử anh ta từng viết cho cô ra xem lại —— anh mãi mãi yêu em.

“Shit!” Gia Lệ mắng, nhấn delete.

Em là vầng thái dương, ngôi sao của anh. Mất em, thế giới của anh trở nên u tối.

“Hừ, thối quá!”

Nhấn nút delete hết tất cả, Gia Lệ hít thở sâu, lấy điện thoại di động ra, xóa số điện thoại của anh ta. Sau đó cô nhận được một cuộc điện thoại, bên cảnh sát gọi tới.

“Xa tiểu thư, đã bắt được nghi phạm, mời cô tới đồn cảnh sát kết án.”

Cô lập tức tới đồn cảnh sát, nghi phạm là một thiếu niên bất lương. Gia Lệ nhận lại túi xách da, kiểm tra ví da, giấy tờ bên trong vẫn còn nguyên.

Cảnh sát đứng một bên kết án, nói với cô: “Nhờ việc miêu tả nghi phạm rất rõ ràng, chúng tôi mới có thể bắt được tên đó nhanh như vậy.”

Thoáng chốc, Gia Lệ chợt nhớ tới chàng trai kia. Trong đầu hiện lên gương mặt nghiêm nghị của anh, cô lắc đầu cười. Anh thật không tầm thường, trí nhớ phi phàm, có thể tìm lại được túi xách thật phải cảm tạ anh.

Đêm đó Gia Lệ ngồi trước máy tính, tìm kiếm phòng khám bệnh của nha sĩ Bạch Bạc Sĩ. Trông thấy trang giới thiệu thông tin về phòng khám, còn có cả email liên lạc của y sĩ nữa.



Gia Lệ viết một mẩu tin nhắn cho anh, bọn họ cùng sử dụng hộp thư điện tử miễn phí, Gia Lệ gửi email đi.

Đêm cuối tuần, Bạch Bạc Sĩ khước từ mời bạn bè, từ sau khi chia tay với Hân Lan, mỗi lần nhóm bạn thân tụ tập, anh luôn cảm nhận được sự thương hại trong ánh mắt bọn họ, bọn họ thường gợi ý muốn giới thiệu cho anh người mới, dường như anh rất cô quạnh, rất đáng thương.

Bạch Bạc Sĩ chán ghét cảm giác đồng cảm, hơn nữa, anh cũng chẳng còn đủ sức hẹn hò với ai, chí ít hiện tại không có ý định hẹn hò. Mấy ngày này anh trở nên xa cách với bạn bè, thà ngồi nhà một mình, tuy cô đơn tịch mịch, nhưng ít nhất yên tĩnh bên tai.

Anh mở máy tính ra, đương pha cà phê. Nghe thấy có tín hiệu báo thư đến, khom người ấn phím nhận tin.

Tên người gửi thư —— Hoa ước nguyện.

Ai nhỉ? Bạch Bạc Sĩ bối rối, mở thư ra.

Bạch y sĩ: hôm nay nhận được tin báo từ đồn cảnh sát, đã bắt được nghi phạm, là một tiểu quỷ chết tiệt.

Ngày đó, cám ơn anh.

—— Gia Lệ ư? ! Máy tính hiện ra lời gợi ý, hỏi xem có muốn thêm người lạ này vào danh bạ liên lạc hay không, Bạch Bạc Sĩ ấn nút chấp nhận. Đồng thời, lập tức thấy icon của Hoa ước nguyện đang online, điều này chứng tỏ có lẽ cô đang nói chuyện phiếm ở buồng đại sảnh.

Bạch Bạc Sĩ bỗng nhiên phấn chấn tinh thần, ngồi xuống, đăng nhập vào buồng nói chuyện phiếm, tìm đến Hoa ước nguyện. Anh tiến vào cùng chỗ đại sảnh với cô, sau đó bấm nút “Nhắn tin”.

“Có thể tán gẫu không?” Nickname của anh là Cá mập.

Trong chốc lát, anh nhận được tin nhắn.

“Tán gẫu chuyện gì?”

“Hoa ước nguyện ở đâu?”

“Hoa đó mọc trong đầm nước kiên cố.”

Bạch Bạc Sĩ cười ha hả, anh không để lộ thân phận, tiếp tục gõ bàn phím tán gẫu với cô —— “Cô có hoa ước nguyện, vậy tôi có thể ước điều gì không?”

“Được, cho anh một điều ước, chỉ một thôi đó, cho nên anh phải nghĩ cẩn thận trước khi ước.”

Bạch Bạc Sĩ mỉm cười, Xa Gia Lệ này thật thú vị, anh đánh chữ —— “Chỉ một thôi sao, ừm…” Bạc Sĩ cười hì hì, gõ tiếp. “Điều ước của tôi là muốn có một điều ước mà không thể thực hiện được.”

“Được.”

“Thật sao? Cô có thể biến điều ước của tôi trở thành hiện thực sao?”

“Đương nhiên rồi. Khi anh thực hiện rồi, lập tức anh sẽ có một “Điều ước không thể thực hiện được”, tiên sinh, bắt đầu ước đi, chú ý, chỉ được “Ước không thành”, không được “sẽ thực hiện” đó”

Bạch Bạc Sĩ được một trận cười to, mồm miệng cô thật sắc sảo. Bạch Bạc Sĩ trong lòng cảm thấy thật vui vẻ, đáp lại —— “Cô như vậy không có thành ý, quá giảo hoạt.”

“A ~~ rõ ràng mình ước không cẩn thận, nếu là tôi, tôi sẽ ước là —— “Tôi muốn có một nguyện vọng không thực hiện được cũng sẽ thực hiện được.” Cơ hội đã có rồi lại trôi qua và biến mất, ai bảo anh không biết nắm giữ, aizzz!”

“Khi điều khoản quy định không rõ ràng, quyền lợi thuộc về bị cáo, chẳng những bộ luật hình sự có quy định, mà Luật bảo vệ người tiêu dùng cũng có quy định văn bản rõ ràng.”

“Ha! Trích điều 6 Luật bảo vệ người tiêu dùng ——”

“Khi hàng hóa mô tả không rõ, nên đưa ra phán quyết có lợi cho người tiêu dùng.”

“Bị cáo trong lúc mộng du thần trí mơ hồ, không có chuyện tự ý nhận lời, luật pháp không thể truy cứu.”

“Mặc dù không truy cứu, nhưng lời nói của cô vẫn đủ căn cứ khi đệ trình bằng chứng tại tòa án sao?”

“Đáng tiếc không có ghi âm, nên không đủ căn cứ.”

“Hắc hắc, tôi có văn tự văn kiện.”

“Hắc hắc hắc, tôi dùng bút danh.”

“Hắc hắc hắc hắc, tôi sẽ truy ra IP.”

“Hắc hắc hắc hắc, dù có truy ra thì đã sao? Tôi sẽ chuyển nhà.”

“Hắc hắc hắc hắc, tôi đến cơ quan đăng kí hộ tịch hỏi địa chỉ cô.”

“Hắc hắc hắc hắc hắc, tôi thuộc cõi âm hồn.”

Bạch Bạc Sĩ cười to, đáp lại: “Được lắm, tôi tên là Hắc Bạch lang quân chuyên đánh xe ngựa truy bắt những âm hồn như cô.”

“Thần Chung Quỳ [vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma] là bạn chí cốt của tôi.”

“Diêm Vương là bạn vào sinh ra tử của tôi.”

“Thượng đế hứa sẽ chăm sóc cho tôi.”

Ha ha ha, Bạch Bạc Sĩ cười to, cô quả là nhanh mồm nhanh miệng. “Miệng lưỡi sắc sảo như vậy, cẩn thận lại đau răng.”

Hoa ước nguyện im lặng một hồi, mới trả lời: “Tiên sinh làm gì?”

“Làm cu-li.”

“Cái gì cu-li?”

“Cu-li gõ gõ đánh đánh.”

“Nghe đã thấy vất vả.”

“Tất nhiên, có khi còn bạo lực đẫm máu.”

Cô dường như nhìn ra được điểm kỳ quái, Hoa ước nguyện hồi âm: “Tiên sinh chẳng phải chuyên trách nhổ răng sao?”

“Cô đoán đúng rồi, tôi sống dựa vào nghề nhổ răng.”

“Họ của tiên sinh thật không trùng hợp là họ Bạch đấy chứ?”

“Wow ~~ giác quan thứ sáu của tiểu thư thật nhạy bén, tại hạ họ Bạch.”

“Tên húy của tiên sinh nghe chẳng vui tai chút nào? Vừa lúc rất giống với tên của vật dụng nào đó trong phòng bếp nhỉ?”

“Ha ha ~~ “

“Liệu có không trùng hợp đến mức tiên sinh chính là Bạch Bạc Sĩ?”

“Ha ha ha.”

“×! Anh trêu tôi đó hả?”

Bạch Bạc Sĩ cười sằng sặc. “Đừng giận đừng giận, thư của cô tôi nhận được rồi. Gần đây có ổn không?”

“Ổn, cực ổn.” Gia Lệ cố đáp một câu.

Bạch Bạc Sĩ lại cười. “Chúc mừng cô, tìm được túi xách da rồi.”

“Để cám ơn anh, tôi quyết định tặng thứ gì đó cho anh.”

“Há? Thứ gì?”

“Tôi quyết định tặng một món đồ cổ cho anh, một chiếc máy thu thanh.”

Oh oh, Bạch Bạc Sĩ ngạc nhiên. Món đồ mắc tiền như vậy? Anh thụ sủng nhược kinh [được sủng ái mà lo sợ]. Đáp lại: “Không cần đâu, tôi không giúp được gì. Món đồ quý giá như vậy, tôi không thể nhận, cám ơn cô.”

“Tôi quyết định thế rồi.”

“Thật không cần đâu, tôi xin ghi nhận lòng thành.”

“Mặc kệ anh, tôi lập tức tặng cho anh.”

Trên mặt Bạch Bạc Sĩ xuất hiện vài vệt đen.

“Cô… Cô phải chăng lại uống rượu say rồi?”

“Ha ha.”

Bíp bíp một tiếng, máy tính hiện ra tin nhắn —— đối phương muốn gửi tặng một file cho bạn, xác định có muốn nhận không?

Bạch Bạc Sĩ bấm “Xác định”, máy tính nhận đồ, đó là một tập tin. Anh mở ra, màn hình nhảy ra một khung tròn nhỏ, trong khung là tạo hình một chiếc máy thu thanh đời cổ, bên phải hiển thị ba cái đĩa nhạc, giống y như đồ thật.

“Nhận được chưa? Anh lựa chọn cái thứ hai, dùng con chuột di chuyển nó, cất vào bộ sưu tập, bên trong máy.”

Bạch Bạc Sĩ chọn cái thứ hai, di tới máy thu thanh, bấm nút PLAY trên máy thu thanh đời cổ, đĩa nhạc bắt đầu chuyển động, âm nhạc vang lên, một giọng hát nhẹ nhàng cất lời, là ca khúc thời xưa. Chu Tuyền hát bài —— Thật thiện mỹ, thật thiện mỹ… Cái giá phải trả cho tâm huyết là nước mắt. Cái nào lại không mang theo vị chua xót? Thật thiện mỹ, thật thiện mỹ, có ai coi trọng bọn họ? Có ai yêu thích? Chỉ có vài người cần, ai biết được vị đắng cay này?

Bạch Bạc Sĩ lắng nghe, âm nhạc náo nhiệt trong nháy mắt hòa tan bầu không khí vốn yên tĩnh trong căn phòng rộng lớn.

Đây là một bài hát xa xưa có tiết tấu nhẹ nhàng, anh mỉm cười, cảm giác hân hoan xâm chiếm anh. Trong quãng thời gian thất tình, đến hôm nay tâm tình mới vui trở lại.

Màn hình lóe lên, Xa Gia Lệ đánh ra tin nhắn —— “Nghe được không?”

“Có.”

“Thích không?”

“Ngày mai là sinh nhật cô ấy.” Nếu không phải Xa Gia Lệ, tối nay anh hẳn là sẽ rất u buồn.

Đầu bên kia lặng thinh một hồi, mới đáp: “Anh vẫn còn buồn ư?”



“… Vậy cô?”

Đĩa nhạc dừng lại, Bạch Bạc Sĩ đổi một cái khác để nghe, Chu Tuyền hát bài “Mỉm cười vĩnh hằng” —— hình bóng trong lòng, nụ cười luôn hiện hữu trên gương mặt, cuối mùa thu em vẫn cho tôi cảnh xuân.

“Tôi nghĩ, tôi sẽ quên được anh ta, chỉ cần thêm chút thời gian.”

“Thật dễ nghe.”

“Gì cơ?”

“Mỉm cười vĩnh hằng.”

“Ừ, đáng tiếc không có tình yêu vĩnh hằng.”

Mỗi người bọn họ đều thở dài trước máy tính, sau đó Bạch Bạc Sĩ gửi tin nhắn đi. “Cô ấy vẫn mơ ước một ngày nào đó bao trọn quán Ruth’sChrisom, để Ruth’sChrisom chỉ kinh doanh vì cô ấy.”

“Há? Ruth’sChrisom giá cực mắc, sao có thể đáp ứng?”

“Đầu năm tôi đã đặt trước ở nhà hàng, vốn định dành cho cô ấy niềm vui bất ngờ, sớm thanh toán hết cả rồi.”

“…” Đầu bên kia Gia Lệ chẳng biết nên nói gì.

“Bỏ đi lại thấy tiếc, mời người khác đi lại lo đối phương hiểu lầm. Tối mai cô có rảnh không? Có muốn đi không?”

“Khỏi cần tiền a?”

“Không mất một xu.”

“Nhưng tôi ngại lắm.”

“Ha ha, cô đâu giống với mẫu người khách khí.”

“Ha ha, tôi giả bộ như vậy không giống sao? Aizzz ~~”

Bạch Bạc Sĩ cười. “Ngày mai tôi đón cô.”

“Được.”

*** Hôm sau, quản lý Ruth’sChrisom chủ động bày ra rất nhiều ngạc nhiên vui mừng chào đón bọn họ, quản lý định chờ bọn họ bước vào, liền tắt đèn tấu nhạc hoan nghênh.

Đã đến giờ, Bạch Bạc Sĩ cùng Xa Gia Lệ vào nhà hàng, quản lý dùng tay ra dấu, ánh sáng vụt tắt. Lúc này, Gia Lệ hoảng sợ kêu lên. “A? Đèn sao tắt vậy?” Mất điện ư?

“Làm gì thế?” Bạch Bạc Sĩ tức giận.

Đây là niềm vui bất ngờ a! Khóe mắt quản lý giật giật, dàn nhạc tấu lên ca khúc chúc mừng sinh nhật vui vẻ.

“Đoạn này bỏ qua.” Trong đêm tối lờ mờ, Bạch Bạc Sĩ nói với quản lý. “Trực tiếp dùng bữa.”

Gia Lệ tán thành. “Có thể bật đèn lên không?”

Trong lòng quản lý rỉ máu, còn tưởng rằng bọn họ sẽ thích cách bố trí lãng mạn…

Đèn sáng, phục vụ bàn dẫn bọn họ tới chỗ ngồi.

Lúc này quản lý hướng về phía phục vụ bàn nháy mắt, phục vụ bàn quay đầu ra sau vẫy.

Gia Lệ trải khăn ăn ra. “Tôi đói chết rồi.”

Ba nhạc công diễn tấu bước xuống sân khấu tới bên cạnh bọn họ, chơi phong cầm ca khúc tiếng Anh —— “Tình yêu biển cả.”

Bạch Bạc Sĩ cau mày, Xa Gia Lệ kinh ngạc, nhạc công mỉm cười lượn vòng quanh bọn họ.

Quản lý nhà hàng cảm động đến rơi nước mắt trước cách bố trí của mình, lãng mạn xiết bao a! Sau đó tự tay chuyển một ngàn đóa hoa hồng đỏ nở rộ cho Bạch Bạc Sĩ, đồng thời nháy nháy mắt với Bạch Bạc Sĩ, ý chỉ anh tặng cho bạn gái.

Sắc mặt Bạch Bạc Sĩ rất khó coi, trừng mắt nhìn hoa hồng đỏ. Nói câu: “Đoạn này cũng lược bớt đi.”

“Ách…” Quản lý lúng túng, đem hoa hồng đỏ đưa cho Xa Gia Lệ. “Sinh nhật vui vẻ!”

Gia Lệ nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng đỏ, dở khóc dở cười.

“Cô muốn thì cứ cầm đi, nhà hàng chuẩn bị đó.” Bạch Bạc Sĩ nói.

Có vẻ như rất nặng… Xa Gia Lệ nói với quản lý: “Cám ơn, hoa đẹp lắm, đặt bên cạnh đi, có thể mang đồ ăn lên không?” Cô đói bụng ghê gớm.

“Vâng.” Quản lý rất muốn khóc. Bọn họ có thật là người yêu?

Bó hoa tươi bị ném sang một bên, rượu vang đỏ được bưng lên, bắt đầu phần món ăn của đôi tình nhân, nơi này chú trọng bầu không khí, đồ ăn từng đĩa một từng đĩa một bày lên, mỗi một đĩa cũng phải chờ trên chục phút đồng hồ.

Nửa giờ sau, Xa Gia Lệ bắt đầu sốt ruột. Cô nhấm nháp rượu, Bạch Bạc Sĩ nói: “Tôi cho rằng một bữa ở đây rất thịnh soạn.” Gia Lệ nhìn chằm chằm vào đĩa salad nho nhỏ, thở dài. “Vì bữa ăn này, tôi còn cố ý để đói bụng hơn một ngày, nếu cứ bê từng thứ một lên như vậy, tôi sẽ chết đói mất.”

“Nhà hàng Tây chuộng nhất bầu không khí, cô không biết sao? Trước tiên là món khai vị, sau đó tới món chính sau đó mới…”

“Được ——” Gia Lệ nghiêng người, thấp giọng nói với anh: “Anh cứ từ từ ăn “bầu không khí” của anh, tôi muốn đi ăn lẩu, tôi đói bụng tới mức có thể ăn được một con bò.”

Bạch Bạc Sĩ dùng một loại ánh mắt “vô phương cứu chữa” lườm cô, sau đó dặn quản lý. “Mang toàn bộ lên đi, không cần từng món một.” Thôi, cũng không phải dùng bữa cùng Hân Lan, hà tất phải để ý bầu không khí.

“Vâng, mang toàn bộ lên đi.” Gia Lệ cười híp mắt với quản lý, cười đến khi khuôn mặt quản lý méo xệch.

“Ách… Tốt, tốt.”

Hai người bọn họ lặng lẽ dùng bữa, chẳng nói chuyện gì.

Bạch Bạc Sĩ tâm tình sa sút, ngước nhìn Xa Gia Lệ, anh đánh giá từng thứ một – tất cả vốn định dành cho Phó Hân Lan niềm vui bất ngờ, vốn sắp đặt đâu ra đấy, kế hoạch lại không theo kịp thay đổi. Nhìn Gia Lệ ăn ngon miệng, tâm trạng Bạch Bạc Sĩ rối bời, mất hứng ăn.

Thấy Xa Gia Lệ vừa ăn súp nóng, vừa uống một ngụm lớn cà phê đá, Bạch Bạc Sĩ cau mày. “Cô làm gì đó?”

“Hả?” Gia Lệ nghi hoặc.

“Đâu có ai vừa húp canh nóng vừa uống cà phê đá? Cô vừa ăn đồ nóng, vừa uống đồ lạnh, không có ai ăn uống như vậy.”

“Tôi là người, tôi ăn uống như vậy đấy.”

“Như vậy không tốt.” Bạch Bạc Sĩ uốn nắn. “Trước tiên cô nên ăn súp nóng, một lát sau, mới được uống đồ lạnh.”

Gia Lệ gắng sức quệt thật nhiều bơ vào bánh mì, cô nêu ra thắc mắc. “Này, tôi hỏi anh, đại bác sĩ, uống đồ lạnh xong sẽ trôi xuống chỗ nào?”

“Dạ dày.”

“Ừ.” Cô cắn một miếng bánh mì. “Vậy ăn súp nóng xong sẽ đi tới chỗ nào?”

“Dạ dày.”

“Vậy cuối cùng hai cái đó đều tới đâu?”

Bạch Bạc Sĩ nổi gân xanh, Xa Gia Lệ lại quệt thêm một miếng bơ, trực tiếp giúp anh trả lời. “Dạ dày, có phải không? Cho nên ăn như vậy có vấn đề gì? Chờ một lát rồi ăn so với bây giờ ăn luôn một thể đều gom cả lại trong dạ dày, có khác biệt gì chứ?”

Bạch Bạc Sĩ hít sâu một hơi, mắt trợn ngược. “Tùy ý cô.”

“Ừ, đa tạ.” Gia Lệ ngoạm bánh mì phết một tầng bơ dầy, hô ~~ thỏa mãn ghê, đã quá à!

Bạch Bạc Sĩ lại có ý kiến. “Này!” Anh có ý tốt nhắc nhở. “Thành phần của bơ cô có biết không? Nó không tiêu hóa tốt. Cô có biết nó được chế tạo thế nào không? Cô phết bơ quá nhiều đấy? Không tốt cho cơ thể.”

Gia Lệ phản bác. “Bất luận thành phần của nó là gì, cứ ngon miệng thì tôi liền bôi nhiều một chút, không được sao?” Rầy rà! Cô hớp một ngụm rượu vang đỏ.

Anh lại nói: “Rượu nên uống từ từ, nhấm nháp từ từ, đâu có ai —— “

“Bạch y sĩ ——” Gia Lệ tức điên người. “L – Ẩ – U!”

“Hả?”

“Anh mời khách tôi rất lấy làm vui, nhưng nếu anh còn tiếp tục lải nhải, quản đông quản tây, tôi thà đi ăn lẩu cho xong.”

Nét mặt Bạch Bạc Sĩ cứng đờ. “Tôi thật tâm góp ý với cô.”

“Tôi có thiện chí nhắc anh, rượu ngon món ngon bày sẵn đây, phải biết hưởng thụ cho tốt, cần gì phải để ý xem trình tự thế nào, cứ than này than nọ ~~ mất cả hứng!”

“Được, dù sao cô không phải là bạn gái tôi, tôi chẳng muốn quản.” Anh nghiêm giọng nói.

“A ~~” Gia Lệ cười, chỉ vào khuôn mặt anh. “Oh ~~ anh tức giận đó à?”

“Không.” Anh ra sức thái miếng bò bít-tết.

“Này!” Gia Lệ thận trọng nhìn nhân viên phục vụ quanh tứ phía, ghé lại gần thấp giọng nói với anh: “Đừng nói tôi chiếm tiện nghi của anh, chốc nữa mời anh đi hát. Hát hò tới tận sáng, bia rượu chè chén vô tư.”

Lại uống rượu? ! Bạch Bạc Sĩ từ chối nhã nhặn. “Cám ơn, bữa này không mời cô cũng chỉ tổ lãng phí, cô cứ ăn thỏa thích, không cần mời lại.”

“Không được, tôi mời anh đi hát, tôi không muốn mắc nợ ân tình.”

“Tôi ghi nhận tấm lòng, thật không cần đâu.”

Gia Lệ chớp chớp mắt, cười. “Anh yên tâm, anh hát không hay tôi sẽ không cười anh đâu.”

Bạch Bạc Sĩ lườm cô. “Ai nói tôi hát không hay? Tôi chẳng qua chỉ muốn về nhà sớm một chút, hôm nay phát sóng kênh địa lý quốc gia, lịch sử phát triển của loài tinh tinh.”

“Đi mà ~~” Gia Lệ mắt trợn ngược. “Anh nuôi tinh tinh à? Mất một lần xem thì đã sao? Căn nhà rộng như vậy có mỗi một mình với cái tivi làm gì?”

Hai người tranh cãi không ngớt, đâu thèm để ý tới quản lý và cả đám phục vụ bàn ở bên cạnh, vẻ mặt từng người tối đen cộng thêm khóe môi giật giật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bản báo cáo tình yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook