Bản báo cáo tình yêu

Chương 7

Đan Phi Tuyết

09/05/2013

Phòng khách nhà xuất bản Lam Kình.

Trên bàn để quyển tạp chí lá cải viết về Xa Gia Lệ, phóng viên phỏng vấn Tiết Tổ Dĩnh.

“Xa tiểu thư gần đây thế nào? Cô ấy bị Cao Tuấn Thái bỏ rơi, tâm tình rất tệ phải không? Có hay không chuyện đòi tự sát? Xa tiểu thư đối với chuyện này có thái độ gì không? Bọn họ trước đây sống chung thì phải? Nghe nói Cao Tuấn Thái qua lại với cô ấy những 5 năm …”

“Há? Gì cơ?” Tiết Tổ Dĩnh nghiêng người. “Hắn ta bỏ rơi Xa Gia Lệ? Ha ha ha…” Tiết Tổ Dĩnh chợt ngửa đầu cười to.

“Ách?” Phóng viên không hiểu.

“Thật nực cười.”

“Nói thế là sao?” Phóng viên ghi chép.

“Thực ra thì…” Tiết Tổ Dĩnh uống một ngụm trà, thờ ơ nói. “Là Xa tiểu thư vứt bỏ Cao Tuấn Thái.”

“Há?” Phóng viên kinh ngạc. “Nhưng lúc Cao tiên sinh chấp nhận phỏng vấn, có nói là vì La Tân Nạp mới…”

“Chờ đã ——” Tổ Dĩnh trách móc. “Tôi nghĩ rằng, cô nhất định không hiểu về Xa tiểu thư rồi?”

“Nói vậy là sao?”

“Chậc chậc chậc, cô không biết cô ấy mê người thế nào đâu, một đống bạn bè tôi mê tít cô ấy. Đến lượt Cao Tuấn Thái vứt bỏ cô ấy ư? Đùa chắc!”

“Thật sao? Nhưng điều kiện của Xa tiểu thư…”

“Chờ chút.” Tổ Dĩnh ấn phím gọi điện thoại nội bộ. “Sài tiên sinh vẫn còn ở đó chứ? Nhờ anh tới đây một lát được không?” Tổ Dĩnh mỉm cười với phóng viên. “Sài Trọng Sâm cô nghe qua chưa?”

“Là vị tác gia đã giành được hai giải thưởng văn học quốc gia liên tiếp, Sài tiên sinh?”

“Tất nhiên.”

Cửa bị đẩy ra, một chàng trai cao gầy tiến vào. Anh mặc bộ âu phục màu đen, mái tóc dài, đường nét hài hòa, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân tỏa ra một loại khí chất thần bí ma mị.

“Trọng Sâm.” Tổ Dĩnh vẫy tay với anh, anh ngồi xuống. Tổ Dĩnh nói với phóng viên: “Cô trực tiếp hỏi anh ấy đi, anh ấy cũng biết Xa Gia Lệ.”

“Sài tiên sinh biết Xa Gia Lệ tiểu thư?”

“Đúng.” Anh tựa vào ghế sô pha, bắt chéo hai chân, vẻ mặt ngạo mạn. “Tôi biết.”

Phóng viên hỏi: “Thế thì, việc Cao Tuấn Thái đá Xa Gia Lệ…”

“Hừ.” Anh cười khẩy. “Hắn ta có tư cách gì mà đá Xa Gia Lệ?”

Phóng viên bối rối. “Nghĩa là sao?”

Sài Trọng Sâm vươn người lại gần, thấp giọng nói: “Tôi theo đuổi Xa tiểu thư ba năm, cô ấy là người phụ nữ quyến rũ nhất tôi từng gặp, muốn hẹn hò với cô ấy còn phải xem vận số thế nào, Cao Tuấn Thái là cái thá gì, mà đòi đá cô ấy? Có mà hắn không theo đuổi được nên mới tìm đường lùi đó chứ?”

“Xa tiểu thư mê người như vậy ư?” Quái lạ.

Sài tiên sinh hạ thấp giọng, nói với vẻ rất thần bí: “Trên thực tế, cá nhân tôi cảm thấy La Tân Nạp không bằng một phần mười Gia Lệ, Xa tiểu thư có một nét duyên dáng tiềm ẩn đặc biệt, tôi chưa bao giờ say mê một cô gái nào tới thế, đáng tiếc, biết bao người theo đuổi cô ấy như vậy, nhưng chẳng có ai nắm giữ được cô ấy, aizzz…” Gương mặt anh u buồn, thở dài.

Tiết Tổ Dĩnh bỗng thấy hơi quá đà. Hì hì, cô sắp bật cười tới nơi rồi.

Phóng viên liên tục kinh ngạc, sau khi ghi chép xong, đứng dậy rời đi.

“Cảm ơn nha, Trọng Sâm!” Tiết Tổ Dĩnh cười híp mắt. Tác giả kiêm người bạn thân của mình bị tạp chí lá cải bình phẩm tệ hại, cô cực kỳ tức giận, đành phải lật ngược tình thế.

Sài Trọng Sâm nhàn nhã thảnh thơi tựa vào trên ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn cô. “Tối mai bảy giờ, quán Mẫu Đan.” Anh hoàn toàn chẳng quen biết Xa Gia Lệ, giúp Tổ Dĩnh chỉ vì muốn hẹn hò với cô.

Tiết Tổ Dĩnh cười. “Được, ăn cơm. Một bữa cơm đơn thuần.” Cô chớp chớp mắt. “Anh diễn xuất thật tuyệt.”

Ánh mắt Sài Trọng Sâm mệt mỏi, ngước nhìn Tổ Dĩnh. “Ngoại trừ ăn cơm ra, em còn muốn gì nữa? Anh sẵn sàng phục vụ.”

Tổ Dĩnh cầm quyển tạp chí đánh anh, anh không né tránh, bật cười.

“Dĩnh, vì em, sự trong sạch của anh đã bị hủy, danh dự của anh cũng bị tổn hại, em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Tiết Tổ Dĩnh mỉm cười, thu dọn đống giấy tờ trên bàn, đứng dậy. “Tôi đi công tác.”

Anh kéo tay cô, cô đành phải quay đầu lại. Trông thấy ánh mắt anh u buồn rồi nghe thấy: “Anh yêu em.”

“Tôi không yêu anh.” Không ngờ cô cười đáp hờ hững.

“Vậy em yêu ai?”

Cô nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi chẳng yêu ai cả.”

Đôi mắt anh ngời sáng. “Tốt.”

“Tốt?”

“Anh vẫn còn cơ hội.”

“Lãng phí thời gian.”

“Thời gian là để lãng phí mà.”

Tổ Dĩnh khẽ cười lắc đầu rời đi. Sài Trọng Sâm ngắm nhìn bóng dáng mảnh mai kia, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh vừa mới nói dối phóng viên, người anh vất vả theo đuổi không phải Xa Gia Lệ, mà là Tổ Dĩnh.

*** Trong phòng khám của Bạch Bạc Sĩ, các nữ trợ lý vây xung quanh thùng carton ở phía sau quầy, nhỏ to thì thầm.

“Thật đáng yêu nha!”

“Bồ xem bàn chân nó nhỏ chưa này ~~ “

“Không ngờ bác sĩ Bạch tốt như vậy, bình thường thoạt nhìn thấy hung dữ, vậy mà còn nhận nuôi dưỡng mèo lưu lạc.”

“Đúng vậy, buổi sáng mình thấy đích thân anh ấy cho mèo con uống sữa, cảm động thật!”

Mọi người nhất trí gật đầu, thảo luận sôi nổi.

“Bác sĩ Bạch nuôi mèo phải chăng bởi vì Phó tiểu thư đi rồi nên rất cô đơn?”

“Ừ, có lẽ thế.”

Bác sĩ Bạch đáng thương! Mọi người thở dài.

Các nữ trợ lý tranh nhau cho mèo con uống sữa, nhìn qua phòng khám bệnh, Bạch Bạc Sĩ đang giúp một bé trai bụ bẫm trám răng. Cậu bé này bình thường hay giãy dụa khóc lóc ầm ĩ, hôm nay lại đặc biệt ngoan ngoãn.

“Chú bác sĩ ơi, cháu rất ngoan phải không?”

“Phải.” Bạch Bạc Sĩ khử trùng dụng cụ nha khoa.

“Vậy chú hứa, đợi lát nữa cho cháu nhìn mèo con nha!”

Phụ huynh cậu bé ở bên cạnh cười ha hả, Bạch Bạc Sĩ nhíu mày nói: “Được.” A ~~ thu hoạch ngoài ý liệu. Anh ngẩng đầu ngó nhìn thời gian, uhm, đã chiều rồi, hẳn là cô ấy tỉnh rồi? Gần nhà anh chỉ có một cửa hàng bách hóa, cô chắc sẽ không nấu cơm, không biết đã ăn gì chưa? Anh nổi lên lo lắng, chợt cảm thấy hoang đường.

Please! ~~ cô ấy đã lớn thế rồi, phải biết chăm sóc bản thân chứ, anh lo lắng làm quái gì?

Năm phút sau, Bạch Bạc Sĩ vẫn đánh điện thoại về nhà. Anh muốn biết tình hình cô thế nào, muốn được nghe giọng nói của cô, anh tự nói với mình, làm vậy chẳng qua chỉ dựa trên lập trường tình bạn quan tâm nhau đôi chút mà thôi. Song, thực ra là tò mò người đó đang làm gì, anh thực sự muốn biết cô sẽ bày ra tình huống gì.

“Cô đang làm gì thế?” Điện thoại được kết nối, anh liền hỏi ngay.

Bên kia truyền đến giọng nói mơ mơ màng màng của cô. “Ờ… Mèo con ổn chứ? Có uống sữa không?”

“Mèo con rất tốt. Cô đang làm gì thế?”

Cô khiếm nhã ngáp một cái, Bạch Bạc Sĩ nghe thấy liền cau mày.

Cô chậm rì rì mới nói: “Tôi đương định pha cà phê, nhưng anh không có cà phê hòa tan à, có mỗi hạt cà phê.”



Bạch Bạc Sĩ khinh khỉnh đáp. “Uống loại đã xay mới tốt, lúc trước cô đem bột cà phê của tôi xay phung phí.” Hạt cà phê mà xay nhuyễn là hảo hạng đó, lại bị cô cầm đi ngâm nước nấu, rõ là người khờ khạo với việc nhà.

“Ờ, vậy dùng gì để xay?”

“Dùng máy xay.”

“Ờ, cái máy đó ở đâu?”

“Ở phòng bếp, cái máy có tay cầm ý.”

“Ý anh có phải là cái vật thô ráp ở giữa phòng không?”

Anh cố nén kích động. “Không phải, đó là máy nghiền bột. Cô nhìn lên trên cạnh đó… Thấy chưa?” Anh chỉ đạo cô. Quên mất việc mình đang làm việc, quên mất người bệnh đang chờ, quên mất những lời mình nói mắc cười cỡ nào, quên mất thân phận nha sĩ chuyên nghiệp, lại ngồi đây thảo luận xay cà phê thế nào.

Ngồi trên ghế khám bệnh, là ông lão bị dọa cho bán sống bán chết lúc Gia Lệ xông tới lần trước, thật tệ, lần này ông ngây ngốc ngồi chờ bác sĩ nói chuyện điện thoại, hình như bác sĩ có ý định trò chuyện hồi lâu.

Các trợ lý giả bộ bận rộn đi đi lại lại ở phía sau Bạch Bạc Sĩ, nghe lén Bạch Bạc Sĩ nói chuyện, càng nghe càng kinh ngạc, bác sĩ Bạch cứ là lạ sao đó ~~ “… Không phải như vậy!” Bạch Bạc Sĩ lúc sau đã mất kiên nhẫn, tức giận rồi. “Không phải, tôi đã nói với cô rồi, trước khi bỏ vào máy cà phê phải ước lượng thật chuẩn đã.”

Gia Lệ bị anh làm cho hoang mang. “Bao nhiêu thìa như thế, biết chọn cái nào? Sao phiền phức quá vậy, dùng mắt ước chừng cũng được mà.”

“Không được, nếu không thì cô lấy cốc chia độ đi, tôi nói bao lần với cô rồi.”

“Rườm rà!” Cô cũng mệt mỏi. “Anh không có cà phê hòa tan sao? Tôi chỉ cần uống một ly cà phê nho nhỏ thôi, làm gì mà phải phí sức như vậy chứ? Nào là xay hạt, tiếp đó còn phải dùng cốc chia độ, rồi khởi động máy, rồi dùng giấy lọc, và ngồi đợi!”

Sắc mặt Bạch Bạc Sĩ đen sì, chỉ muốn bóp chết cô.

Gia Lệ tuyên bố bỏ cuộc. “Tôi không cần nữa, quá phiền hà, một chuyện cỏn con như vậy sao phải phức tạp hóa lên thế? Tôi đi mua cà phê hòa tan.”

Là ai đã khiến chuyện trở nên phức tạp? Khốn kiếp, có mỗi việc pha cà phê mà thôi, khó tới vậy sao?

“Hòa tan? Lạy hồn, uống được á?” Bạch Bạc Sĩ gào lên.

“Tất nhiên, tôi uống 5 năm rồi, vẫn sống sờ sờ đây, chưa chết.”

Anh muốn bóp chết cô, cô thật có bản lĩnh khiến anh giận tới nỗi gầm thét.

Anh day day huyệt thái dương, nghiến răng nói: “Tốt thôi, bỏ qua không thảo luận nữa, quan điểm chúng ta bất đồng, cô thích uống mấy thứ cặn bã đó thì cứ việc.” Nói thêm nữa anh sẽ hộc máu mất.

“Ha ha ha ~~” Gia Lệ cười. “Anh lại nổi giận à? Anh đang ở phòng khám sao?”

Đúng vậy! Bạch Bạc Sĩ sửng sốt, ngẩng đầu, lúc này mới cảnh giác mọi người đang nghe lén anh nói chuyện điện thoại.

“Khụ khụ!” Gương mặt anh nghiêm nghị, nỗ lực cứu vãn hình tượng chuyên nghiệp sắp bị hủy hoại. “Không nói nữa, nhớ phải ăn cơm, xung quanh đấy không có hiệu ăn, cô phải đi một đoạn đường ngắn, nếu không thì cho đồ ăn trong tủ lạnh vào lò vi sóng.”

“Tôi vừa mới dùng rồi.”

“Ờ.” Anh gật gật đầu. “Có ăn là tốt rồi.”

“Nhưng chưa chín, rốt cuộc phải để trong bao lâu? Bên trên không ghi… Hay trước tiên phải giã đông đã?”

“Xa, Gia, Lệ!” Bạch Bạc Sĩ lập tức lại quên mất mình đang ở phòng khám bệnh, anh quát: “Bình thường cô hay ăn gì? Ngay cả lò vi sóng cũng không biết sao?”

“Ăn bánh mì này, mì ăn liền này, bánh quy này, bánh mì nướng này, nhiều lắm nhiều lắm, anh còn muốn nghe tôi kể tiếp không? Đúng rồi, tại sao bánh mì nướng nhà anh lại để trong ngăn đá tủ lạnh? Cứng thế ăn sao nổi? Bánh mì nướng phải giã đông anh không biết sao?” Cô lên mặt dạy anh.

Bạch Bạc Sĩ nổi gân xanh lên. “Bởi vì… Đông lạnh sẽ ngăn việc nước không bốc hơi, mới giữ được độ tươi ngon…” Thượng đế ơi, anh chẳng qua chỉ muốn hỏi cô ăn cơm chưa, kết quả tốn mất bao thời gian, oa oa! Anh cúi đầu xem đồng hồ đeo tay, quyết định lập tức cúp máy, nhưng truyền đến giọng nói biếng nhác của cô —— “Anh ăn bữa trưa chưa? Vừa mới xem tin tức, chập tối sẽ có mưa giông sấm chớp, ở phòng khám có ô không?”

Bạch Bạc Sĩ ngạc nhiên. “Ách… Có, có ô.”

“Anh phải làm đến mấy giờ thế?”

“Mười giờ tối.”

“Há? Muộn thế ư? Thật tội nghiệp. Gần đây hay nghe nói có kẻ xấu chuyên môn cướp giật phòng khám, anh phải cẩn thận, nếu phát hiện có người đội mũ bảo hiếm, đeo khẩu trang xông tới, lập tức báo cảnh sát.”

“Phòng khám của tôi có bảo vệ.” Cô đang lo lắng cho anh sao? Phó Hân Lan rất ít khi quan tâm tới những chuyện như thế này, Bạch Bạc Sĩ có chút không quen. “Thế nhé, tôi phải làm việc rồi.” Trò chuyện quá lâu. Hầu hết toàn nói về việc nhà, haizzz.

“Ừ.” Cô nói.

“…” Bạch Bạc Sĩ chờ cô cúp máy, nhưng không thấy cô có động tĩnh gì, anh đành phải mở lời trước. “Bye!”

“Bye~~” cô cũng chờ anh cúp máy.

“…” Bạch Bạc Sĩ lại đợi vài giây. “Này, cô cúp máy đi?”

“Anh không dập máy trước à!” Cô tức giận, cạch một tiếng!

Bạc Sĩ cười, cô thật thú vị.

Khuôn mặt các trợ lý tối sầm, bác sĩ Bạch lạ thật đó, anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai? Nội dung chẳng có gì hết.

Ông lão kia ngủ gà ngủ gật, bác sĩ trò chuyện lâu quá, ông thiếp đi lúc nào không hay.

Bạch Bạc Sĩ gác điện thoại xuống, ngẩng đầu. Há! Kinh hãi khi thấy mọi người cứ nhìn anh với vẻ kỳ lạ, anh lúng túng, giải thích qua quýt. “Uhm, xin lỗi, vừa có một cuộc điện thoại vô cùng quan trọng.”

Vô cùng quan trọng? Các trợ lý lác mắt nhìn nhau. Không giống nha ~~

Mới qua có vài ngày, Bạch Bạc Sĩ sắp không nhận ra bản thân mình là ai.

Anh không thể tin được mình có thể chịu được vô số tật xấu của Xa Gia Lệ, hơn nữa bất tri bất giác, còn… trở thành đồng lõa. Nhà anh rất rộng, hiện giờ có thêm Xa Gia Lệ, còn chứa cả một con mèo. Anh rất nhanh đã phát hiện ra, Xa Gia Lệ này là điển hình cho mẫu người khờ khạo với việc nhà, thật không ngoài dự liệu, anh sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đáng xấu hổ hơn chính là —— cô rất lười.

Xung quanh nhà anh chẳng có hiệu ăn nào, cô đại tiểu thư này có lẽ do lười ngại đi đường xa, nên sẽ không ăn uống gì, không ăn uống gì? Vậy… Cô ta muốn làm thần tiên sao?

Mỗi khi đêm khuya Bạch Bạc Sĩ về nhà, cô đói bụng tới mức toàn thân uể oải, mềm nhũn oặt người ra trên ghế sô pha. Gia Lệ từng thử nhờ Bạch Bạc Sĩ, tiện đường về nhà thì mua giúp cô bánh quy bánh mì mì ăn liền, lại bị anh than vãn ~~ một tiếng, nhẫn tâm cự tuyệt. Anh nói những thứ đó không có chất dinh dưỡng, khuyên cô chạy bộ thêm vài bước đi ăn chút đồ ấm nóng, tản bộ có lợi cho tinh thần khỏe mạnh, ăn đồ tươi sống sẽ giúp thân thể khỏe mạnh, kết quả —— đại tiểu thư dứt khoát không ăn, wow ~~ hoàn toàn bỏ ngoài tai!

Mới tới hai ngày, Xa Gia Lệ đã sụt mất 2kg. Từ đó suy ra, cô sẽ chết ở nhà anh, hóa thành một xác ướp…

Vừa liên tưởng tới đó, khuôn mặt Bạch Bạc Sĩ đen sạm, hối hận vì đã chứa chấp cô, trong đầu thoáng nghĩ đến câu “Nhân thiện bị nhân khi [Người lương thiện thường bị ức hiếp]“! Từ ngày thứ ba trở đi, Bạch Bạc Sĩ bắt đầu nghỉ khám bệnh sớm hơn thường lệ vào lúc bốn giờ rưỡi chiều, đánh xe về nhà.

Anh dùng hết tốc lực làm ba món mặn một món canh, sau đó cùng ăn cơm với cô đại tiểu thư, dùng xong bữa tối anh lại quay về phòng khám bệnh. Anh không ngại nấu cơm làm đồ ăn, dù sao anh cũng có thể ăn, thế nhưng, Bạch Bạc Sĩ cảm thấy cần thiết phải uốn nắn thói xấu của cô, truyền thụ cho cô khái niệm về sức khỏe.

Vì thế, trong thời khắc chí mạng, anh quên mất cô thuộc dạng người đoảng việc nhà bậc nhất, thế mà còn thốt ra cái ý nghĩ viển vông với cô: “Cô còn ăn uống như vậy sẽ bị suy dinh dưỡng, cô nên học nấu vài món đơn giản, chi bằng cuối tuần này tôi dạy cô, thực ra nấu ăn đơn giản lắm, ít nhiều cô cũng nên học một chút chứ?” Nếu không sau này đến lúc cô trở về nhà, không có anh nấu cơm, cô sẽ ra sao? Lại muốn ăn uống qua loa ư?

“Đúng, tôi cũng cảm thấy nên học nấu đôi chút.” Xa Gia Lệ rất cảm động, luôn để người ta cười nhạo vì không biết làm việc nhà lẫn không biết nấu ăn, cũng thật là phiền toái.

Cho nên —— cuối tuần, lúc hoàng hôn, Bạch Bạc Sĩ trở thành “Thầy giáo Bạch Bồi Mai” (*), đeo chiếc tạp dề màu xanh sẫm lên người, đích thân giảng dạy.

“Dưa chuột, tôm khô…”

“Đây, có ngay ~~” Xa Gia Lệ đứng bên cạnh mò mẫm linh tinh, cô cầm trái “Dưa chuột” trong góc xó xỉnh lên đưa cho anh.

“Tiểu… Tiểu thư…” Gương mặt lại tối sầm lần nữa. “Đây là khổ qua.”

“Ồ, nhìn lầm.” Gia Lệ thu lại khổ qua, khom người nhặt lấy dưa chuột, bỗng nhiên hô to một tiếng —— “Hừ! Mau sử dụng côn nhị khúc, hừ hừ đỡ nè!” Cô quẳng dưa chuột cho Bạch Bạc Sĩ.

Bùm! Dưa chuột rớt xuống đất, lăn hai vòng.

“…” Một hồi trầm lặng.

Vẻ mặt Bạch Bạc Sĩ nghiêm nghị, nhìn cô, hỏi: “Tại sao lại quăng nó?” Muốn hầu quyền à? Khóe mắt anh giật giật.

“Ai nha ~~” Gia Lệ ảo não, nhặt dưa chuột lên đưa cho Bạch Bạc Sĩ. “Cứ nghĩ anh đỡ được, thật không ăn ý. Tôi vừa mới hát ca khúc Hot nhất hiện nay đó, “Côn nhị khúc” của Châu Kiệt Luân, anh nghe qua chưa? Anh phải theo kịp thời đại chứ ~~” cô rên tiếp “Mau sử dụng côn nhị khúc, hừ hừ đỡ nè! Mau sử dụng dao làm bếp thật lớn, hừ hừ đỡ nè!” vừa giúp chuẩn bị dụng cụ cắt gọt.

Bạch Bạc Sĩ nhìn quả dưa chuột móp méo kia, cố gắng kiềm chế nổi nóng. Anh lườm cô, cô đang bận bịu rửa cái thớt gỗ, giặt khăn lau, chuẩn bị nồi niêu bát đũa, vóc người cô nhỏ bé, đi tới đi lui cứ hát ngâm nga, Bạch Bạc Sĩ nghĩ, kiếp trước cô nhất định là con khỉ.

Anh trừng mắt với cô, lạnh lùng nói: “Cô nghiêm túc chút đi, tuy chỉ là nấu ăn, cũng cần nghiêm chỉnh. Làm bất cứ chuyện gì cũng phải chuyên tâm, ngay cả việc học cũng vậy, không thể cứ hi hi ha ha, thái độ của cô là sao hả?” Thầy giáo Bạch giảng giải.

“Dạ!” Gia Lệ đứng nghiêm, cúi mình vái chào anh, ngay sau đó thực hiện động tác “Xin mời”. “Đồ nghề đã chuẩn bị xong, mời ngài bắt đầu, học trò sẽ học hành nghiêm chỉnh, ba năm sau nhớ giúp tôi ghi danh Phó Bồi Mai đấy (*).” Haizzz, nghiêm túc như vầy nè!

(*) Phó Bồi Mai là đầu bếp nổi tiếng người Đài Loan, Gia Lệ cố ý nhại tên Bạch Bạc Sĩ thành Bạch Bồi Mai

Anh chẳng hơi đâu muốn tán dóc với cô. Bạch Bạc Sĩ cầm quả dưa chuột, lấy dao làm bếp.



“Bây giờ tôi hướng dẫn cô xào dưa chuột, cô nhìn các bước trình tự nhé.” Trước tiên anh gọt vỏ, sau đó bổ đôi, nạo hết ruột. “Có người sẽ để cả ruột xào, nhưng tôi quen bỏ đi.” Anh gom ruột và vỏ dưa chuột lại, bỏ vào bồn chứa thức ăn thừa, đưa cho Gia Lệ. “Những thứ này không cần, vứt đi.”

“Dạ.” Gia Lệ nhanh nhẹn đón lấy, mở cửa sổ ra, ném ra ngoài, bụp!

“Cô, cô làm gì đó?” Bạch Bạc Sĩ kinh hãi, trừng mắt nhìn cánh cửa sổ kia.

“Chẳng phải kêu tôi vứt đi sao?”

Anh bỗng gầm lên với cô: “Cô, mắt cô mù hả? Thùng rác ở ngay bên cạnh, sao lại ném ra ngoài cửa sổ?”

“Anh nhìn bên ngoài đi.” Gia Lệ nhón chân nhoài người tới trước cửa sổ vẫy tay với anh. “Lại đây nhìn.” Bạch Bạc Sĩ đi tới, cô chỉ vào phía dưới rồi hỏi anh. “Thấy chưa?”

“Rồi, thấy cô vứt bừa vứt bãi.” Mẹ nó, anh phát hỏa. Cô coi phía ngoài nhà anh là cái hố rác sao? Thuận tiện như vậy sao?

Gia Lệ chỉ xuống dưới giải thích. “Anh nhìn nè, bên ngoài chính là vườn hoa nhà anh, song chẳng có lấy một cây hoa nào nở cả, phía trên đều khô khốc, còn nứt nẻ nữa, không có phân bón đó!”

“Cho nên cô mới quăng rác thải, xuống, đó?” Anh nghiến răng hỏi.

Cô ngẩng mặt lên nghiêm trang trả lời. “Không phải rác thải, đồ ăn thừa có chứa phân bón hữu cơ, anh là bác sĩ, khỏi cần để tôi giải thích với anh phân bón hữu cơ là gì chứ?”

Phịch! Bạch Bạc Sĩ cố sức đóng cửa sổ, quay đầu nói với cô: “Tôi đương nhiên biết, tôi còn biết ném thức ăn thừa xuống đó sẽ sinh sôi muỗi, còn biết gần đây bệnh sốt xuất huyết đương lưu hành, nếu cô để tôi phát hiện quăng đồ thừa lần nữa, tôi sẽ chôn cô xuống đó, tôi thấy cô mới là “Phân bón hữu cơ” tuyệt nhất!”

Á, á á! Gia Lệ lui từng bước. Thật hung ác! Bạch Bạc Sĩ trừng mắt, tay cầm dao làm bếp, cho dù cô có ba cái lá gan cũng không dám lỗ mãng.

“Được, được. Tôi biết rồi, tiếp tục đi! Thầy giáo Bạch, phải xào dưa chuột thế nào?” Mau mau nói sang chuyện khác.

Anh thở dài một tiếng, ra lệnh. “Trước tiên cô bóc tỏi đi, thái ớt thành từng miếng nhỏ, rửa sạch tôm khô.” Kiên nhẫn, nhất định phải kiên nhẫn. Bạch Bạc Sĩ tự nói với mình, mặc dù cô rất ngốc, nhưng giả sử có thể dạy dỗ cô, thành quả tất nhiên sẽ gấp bội. Có phải thế không? Phải vậy không?

5 phút trôi qua, Xa Gia Lệ thật biết điều thật nghiêm chỉnh, Bạch Bạc Sĩ rất nghiêm túc rất kiên nhẫn.

15 phút trôi qua, Xa Gia Lệ vẫn rất nghiêm túc rất chuyên tâm, Bạch Bạc Sĩ thật kinh sợ thật đau lòng.

Rốt cuộc không chịu đựng nổi, anh hỏi: “Cô đang làm gì thế?”

“Bóc vỏ tỏi, chẳng phải anh bảo tôi thế à.” Cô cầm củ tỏi, rất nghiêm túc rất cẩn thận từ từ kéo xuống từng mảnh vỏ, kéo một tầng rồi lại một tầng. “Nhiều vỏ quá… Uhm, không dễ bóc tẹo nào, ah ——”

Anh bỗng nhiên giật lấy củ tỏi, ném lên cái thớt gỗ, cầm ngang con dao, “Bang” một tiếng đập nát củ tỏi, cô sợ đến nỗi a lên một tiếng, củ tỏi bẹp dí, vỏ cũng nứt ra. Anh cầm lấy củ tỏi bẹp dí, nhanh chóng bóc vỏ, sau đó nhìn Xa Gia Lệ, nheo mắt lườm cô.

Chuyện đơn giản như vậy cũng làm tới nửa ngày? Ngay cả bóc củ tỏi cũng không biết, còn đòi xào dưa chuột? Xào khỉ gió!

Anh rất suy nhược, muốn đâm đầu vào tường. Không, đính chính, rất muốn bắt cô đâm đầu vào tường. Gia Lệ bị anh lườm thế, da đầu tê cóng, mồ hôi lạnh túa ra.

Một hồi im lặng, rốt cuộc, sau khi anh hô hấp thật sâu ít nhất ba lượt, anh nói với cô: “Tôi cảm thấy… Xào thức ăn đối với cô mà nói, thật “Quá uyên thâm”.” Anh bỏ cuộc, nếu tiếp tục dạy nữa anh sẽ phát điên.

“Thật ư?” Hiếm thấy cô ham học.

Anh ra sức gật đầu. “Phải.” Cũng giống như gỗ mục không thể chạm trổ vậy, lời các cụ nói quả không sai. Anh đuổi cô ra ngoài. “Cô xem tivi đi, để tôi nấu.”

“Không cần hỗ trợ sao?”

“Không cần!” Trả lời quyết đoán.

“Chắc chứ?” Cô do dự.

“Mau xéo đi!”

Gia Lệ tháo chạy. Uhm, một phòng bếp quả nhiên chứa được hai người phụ nữ, chờ chút, những lời này phải sửa lại, không chứa được hai người phụ nữ, càng không thể chứa một nam một nữ. Uhm, phòng bếp quả nhiên không phải nơi lý tưởng dành cho Xa Gia Lệ, cô ngoan ngoãn đi xem tivi, chơi đùa với mèo con.

Cứ như vậy Bạch Bạc Sĩ phải chịu đựng cô ngốc này.

Bọn họ khi thì ầm ĩ khi thì hòa thuận, Bạch Bạc Sĩ đặt ra rất nhiều quy định, không cho phép xem tivi khi đang ăn cơm, không cho phép tranh giành điều khiển với anh, bởi vì anh mới là chủ nhân căn nhà này.

Không cho phép khi anh đang xem kênh địa lý quốc gia, hỏi anh xem cái này cái nọ có tác dụng gì, sau đó chuyển đến kênh “Thú cưng quản gia”, hoặc là “Khiêu chiến bần cùng đại tác chiến”, hoặc thỉnh thoảng quay về mở “Giải trí 100%.”

Không cho phép đòi anh xem cái cô Tiểu S thân hình gầy gò tập thể dục, không cho phép tra hỏi anh, tư thế tập theo của cô không chính xác.

Không cho phép, không cho phép! Bởi vì … chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm sinh lý khỏe mạnh của anh, bởi vì cô nhích tới nhích lui, là một người đàn ông bình thường anh sẽ muốn ôm lấy cô… Tóm lại anh quy định với cô rất nhiều thứ không cho phép, nhưng —— chủ nhật, anh lại cùng cô ngồi im re trên sô pha ăn pizza, còn xem vở “Đội bóng Thiếu Lâm” của Châu Tinh Trì. Loại phim này anh luôn luôn không thèm xem, không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ xem, còn cùng cô cười nghiêng ngả.

Đây… Bạch Bạc Sĩ nghĩ, anh sẽ không buông thả bản thân quá đà chứ? Còn như vậy nữa, anh sẽ giống như Xa Gia Lệ mất thôi. 7 ngày sau, Bạch Bạc Sĩ cho rằng nên để Gia Lệ về nhà.

Trên thực tế, anh cũng chịu không nổi nữa rồi. Từ sau khi cô tới đây, anh càng ngày càng ngủ muộn, buổi tối tinh thần cô rất tốt, thường ngồi hàn huyên tán gẫu với anh, đôi khi còn ép anh chơi bài.

Dĩ nhiên, anh có thể cự tuyệt, thế nhưng, cô rất biết kích động.

Từ sau khi cô tới đây, thân thể anh chịu đủ cực hình, tâm hồn bắt đầu ô uế, tư tưởng ngày càng tà ác.

Mỗi buổi sáng nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của cô, anh chỉ muốn đi tắm nước lạnh, anh nói bóng gió với cô rất nhiều lần về việc muốn cô ngủ trong phòng dành cho khách, nhưng cô đại tiểu thư vẫn cứ thích ở phòng khách gõ xong máy tính, ngả đầu nằm xuống ghế sô pha. Mỗi buổi tối thấy cô ăn mặc quần soóc chạy tới chạy lui, anh lại muốn đi tắm nước lạnh. Cuối cùng không riêng gì buổi sáng buổi tối, quả thực mỗi phút mỗi giây chỉ cần trông thấy cô, anh liền muốn đi tắm nước lạnh.

Còn nữa, từ sau khi cô tới đây, liên tục mấy ngày liền anh đều mơ ác mộng. Mơ thấy mình làm xằng làm bậy với Gia Lệ, còn đối với cô…

Khụ khụ! Bạch Bạc Sĩ rất sợ hãi, nếu còn như vậy nữa anh nhất thời sẽ bộc phát thú tính…

Uhm, không thể trách anh, sao có thể trách anh? Anh là một chàng trai bình thường mà.

*** Có nhà nhưng không thể về, Xa Gia Lệ lưu lạc ở chỗ bác sĩ Bạch, Tiết Tổ Dĩnh sau khi biết tin, thiếu chút nữa cười đến rụng răng. Hắc hắc, hai người đó sao lại thế này? Kì lạ nha ~~ Tổ Dĩnh hẹn gặp Gia Lệ ở quán cà phê để bàn công việc, khi Gia Lệ đẩy cửa bước vào, ánh mắt Tổ Dĩnh rực sáng.

Wow! Không được rồi. Tổ Dĩnh cười, nhìn thẳng vào Xa Gia Lệ.

“Hi hi ~~” Gia Lệ ngồi xuống, tươi cười với Tổ Dĩnh.

Tổ Dĩnh quan sát cô, nheo mắt nhìn. “Cừ thật, mới tới nhà bác sĩ Bạch ở vài hôm đã thấy bồ mập ra đó.”

Thần sắc cũng tốt, mặt mày rạng rỡ.

“Vậy ư?” Gia Lệ gọi ly cà phê nóng, hưng phấn nói: “Hi, nhà bác sĩ Bạch thật không tệ chút nào, đẹp tuyệt. Nhà anh ta, wow ~~ quả thực là thiên đường. Ghế sô pha nhà anh ta cỡ chừng rộng như chiếc giường nhà mình, mình ngủ rất ngon.” Gia Lệ sáp lại gần thấp giọng nói: “Hơn nữa… Bạch Bạc Sĩ còn biết nấu nướng, tối nào anh ta cũng đích thân xuống bếp, vô cùng lợi hại. Chớp mắt thôi, lập tức biến ra ba món mặn một món canh, như thần vậy!” Cô thích thú nói, còn khoa tay múa chân.

“Thần? Ah ~~” Tổ Dĩnh nhíu mày. “Anh ta còn nấu nướng cho bồ ăn? Chẹp, các cậu trở thành bạn tốt rồi à? Thế này mới thần kỳ nha!”

Gia Lệ cười híp mắt. “Tổ Dĩnh, tại mình hiểu lầm anh ta. Hóa ra anh ta là người tốt, bề ngoài thoạt nhìn có vẻ hung dữ, thực ra tính tình rất hòa nhã, mình nghĩ rằng ~~ nếu ai lấy được anh ta, nhất định có phúc lắm!” Gia Lệ lắc đầu ca ngợi.

“Há?” Tổ Dĩnh gật gật đầu, uhm, bàn công việc, cô lấy ra bản hợp đồng sáu tháng cuối năm.

Nhân viên phục vụ bưng cà phê nóng tới, Gia Lệ nếm thử một ngụm, cau mày.

“Sao thế?” Tổ Dĩnh hỏi. “Cà phê làm sao à?”

“Ừ.” Gia Lệ trầm tư, chăm chú nhìn ly cà phê trong tay. Thở dài nói: “Vẫn là cà phê Bạch Bạc Sĩ pha ngon hơn hẳn!”

“A ~~ a ~~ a ~~” Tổ Dĩnh liền a lên vài tiếng, trừng mắt nhìn Gia Lệ.

“Sao vậy?” Làm gì thế?

“Có một câu thế này, từ cuộc sống cần kiệm đổi qua cuộc sống xa hoa thì rất dễ, nhưng từ lối sống giàu có mà trở lại lối sống giản dị, đạm bạc thì rất khó, nghe qua chưa?”

“Mình có biết, nhưng sao?”

“Ha ha ~~” Tổ Dĩnh chớp chớp mắt. “Mình thấy, bồ ở nhà Bạch Bạc Sĩ ăn uống ngon lành thế, coi chừng sau khi bồ về nhà không quen nữa.”

Gia Lệ mất ba giây nhớ lại tình hình những ngày qua ở nhà Bạc Sĩ, lại mất một giây nhớ tới tình trạng quẫn bách của mình trước đây. Sau đó cô dùng hai giây để cảm khái. “Haizzz ~~ có khả năng đấy.” Bạch Bạc Sĩ tuy ăn nói khó nghe, nhưng việc gì anh cũng xử lý rất tốt. Ở nhà Bạch Bạc Sĩ, cô viết bản thảo xong, liền ăn uống rồi chơi đùa với mèo con, hạnh phúc biết bao nhiêu!

“Bồ ở đó xấp xỉ hơn một tuần lễ rồi đúng không?”

“Ừ.” Gia Lệ gật đầu. Quả thực đủ rồi, nên thu xếp dọn dẹp về nhà thôi. Mấy ngày qua đã phá hư nhà anh, phá hư hoàn toàn, nếu tiếp tục ở lại nữa, uhm, rất có thể sẽ bị anh chán ghét.

Tổ Dĩnh lắc đầu, cười. “Mình còn tưởng rằng chuyện La Tân Nạp sẽ khiến bồ chán nản, xem ra mình đã lo lắng thừa rồi…” Tổ Dĩnh dừng một chút. “A! Mình thấy bồ hiện giờ vui vẻ hoạt bát, tâm tình của bồ cũng tốt lắm đó.”

Gia Lệ ngạc nhiên —— đúng vậy, nhanh như vậy cô đã phấn chấn lên rồi, hơn nữa tâm tình rất tốt a ~~ Gia Lệ sờ sờ ly cà phê, có chút nghi hoặc, trong lòng có cảm giác là lạ.

“Đây là bản hợp đồng mới, bồ xem xem có vấn đề gì không.” Tổ Dĩnh nói.

“Ừ.” Gia Lệ mở hợp đồng ra, nhưng không tập trung tinh thần. Bỗng cô dường như thấu hiểu —— nếu không phải Bạch Bạc Sĩ, liệu cô có thể nhanh chóng quên đi đau buồn kia chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bản báo cáo tình yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook