Bạn Chanh

Chương 62

Giá Oản Chúc

18/11/2016

Đám ruồi nhặng càng khuếch đại tiếng cười nhạo của bọn chúng, thứ âm thanh ấy giống như một cây búa, từng nhát từng nhát khiến cho vết thương vừa mới khép miệng của Hứa Huệ Chanh lại lần nữa rách bục, tươm máu.

Sắc mặt của cô vừa xám ngoét lại trắng bệch.

Lúc này đây, cô lại chẳng nói ra được lời bác bỏ nào cả.

Những điều bọn chúng nói, đều là giả dối. Cô rất rõ ràng. Thế nhưng, cô không thể phủ nhận rằng, thật sự là đã có những gã đàn ông xấu xí từng chà đạp thân thể của cô. Cho dù cô có phấn đấu giãy dụa khỏi cảm giác tự ti của mình mà đi ôm lấy Chung Định, thì điều đó cũng không thể hiện rằng, cô đã cứng rắn đến mức khi mọi người cười nhạo cô và hắn, cô vẫn có thể bình tĩnh như không.

Không biết Chung Định ném thứ gì trong tay mình ra, trúng ngay cổ của Giáp.

Giáp thét lớn một tiếng, bịt vết thương lại.

Đám người ở phía sau đang đợi tiến lên, cũng đứng về phía sau Giáp.

Chung Định nhìn thấy thế, khóe miệng càng toét rộng. Hắn nhẹ nhàng kéo Hứa Huệ Chanh dậy, kéo cô về phía mình, khẽ vuốt phần tóc mái của cô, “Tiểu Sơn Trà đừng sợ.”

Trong mắt của Hứa Huệ Chanh đã ầng ậc nước, gần như sắp trào ra, cô cắn răng khiến cho chúng không tuôn xuống.

Nụ hôn của hắn in lên khóe mắt của cô, “Có tôi ở đây.”

Cô vội nắm lấy áo của hắn, túm lấy thật chặt, vẫn không nói tiếng nào.

Bàn tay của hắn để ở vai của cô, chầm chậm vỗ về, mang theo ý trấn an.

Ruồi nhặng Giáp nhìn con dao ăn ở dưới đất, rồi lại nhìn vết máu dính trên tay mình, cơn giận bốc lên, “Chung Định, mày biết nơi này là địa bàn của ai không?”

Chung Định nghiêng đầu nhìn, quét mắt một vòng tư thế của toàn bộ đám ruồi nhặng, “Của mày à? Vậy thật đúng lúc.”

Giáp lại bịt vết thương lại, cảm giác máu chảy ra càng nhiều, hắn hung dữ nói, “Không biết sống chết.”

Giáp và Chung Định không tiếp xúc gì nhiều, những chuyện liên quan đến Chung Định, đa số đều là những lời đánh giá của Phượng Hữu. Ấn tượng của Giáp về Chung Định, chính là cái loại hèn nhát. Hơn nữa, Giáp bên này có 5 người, cho rằng bản thân mình đã cầm chắc phần thắng.

Nhìn thấy Chung Định treo nụ cười kỳ dị trên môi, chậm rãi bước đến gần, Giáp vẫn coi khinh.

Cho nên, lúc gã bị chúi nửa người treo nửa thân trên ở giữa không trung, hai tay loạng quạng quơ quào, không có lấy một nơi để bám víu, thì gã đã hối hận đến mức són cả ra quần.

Chung Định đứng ở cửa sổ, những sợi tóc nhảy múa trong gió lạnh. Hắn đè chặt chân sau của Giáp, mỉm cười nói với những tên ruồi nhặng khác, “Chúng mày không đến cứu nó à?”

Ruồi nhặng Ất Bính Đinh Mậu đưa mắt nhìn nhau, chẳng tên nào có gan nhúc nhích. Bọn chúng đều không ngờ tới tốc độ của Chung Định lại nhanh đến vậy. Mới một giây trước, lúc bọn chúng còn chưa kịp phản ứng gì, Chung Định đã lôi Giáp đến bên cửa sổ, sau đó mở cửa sổ ra, đẩy Giáp ra ngoài.

“Hãy bỏ nó xuống trước đã.” Ruồi nhặng Ất nơm nớp lo sợ, lên tiếng, “Có gì từ từ nói.”

Chung Định liếc nhìn đũng quần nhỏ nước tong tong của ruồi nhặng Giáp, mỉa mai hừ một tiếng, “Thật thiếu dạy dỗ.”

Giáp đang bị máng cả nửa người ở ngoài cửa sổ, ngay cả giãy dụa cũng không dám. Gã sợ nếu động một cái, thì Chung Định sẽ trực tiếp buông tay ra mất. Giáp nhìn xuống đám xe cộ như nêm ở phía dưới kia, nước mắt nước mũi thứ gì cũng tuôn ra hết, “Cứu… mạng…”

Chung Định nhìn bộ dáng sợ hãi bất lực của Giáp, cười âm trầm nói, “Đừng có nói bây giờ tao họ Chung, cho dù ngày nào tao không mang cái họ này, đổi thành Hứa Định hay Kiều Định gì đó, thì cũng không đến lượt tụi bay đến bới móc này nọ.”

Giáp chật vật cầu xin, “Là em sai… sau này… không … nữa….”

“Nghe nói, mày từng gặp qua bạn gái tao?”

Lời này Chung Định nói nhẹ bẫng. Bên tai Giáp đang vù vù tiếng gió, suýt nữa thì bỏ lỡ mất. Giáp tóm được phần cuối câu, hét lớn, “Không có…”

Chung Định im lặng một hồi, sau đó níu lấy quần áo của gã, ném gã sang một bên.

Giáp đụng phải bình hoa trang trí, ngã sấp xuống ban công với tư thế bò rạp. Lòng bàn tay của gã bị mảnh vỡ cứa đứt, thế nhưng lúc đó gã vẫn muốn tạ ơn trời đất, dù sao thì mặt đất vẫn an toàn nhất.



Lúc này ruồi nhặng Ất Bính Đinh Mậu cuối cùng cũng có phản ứng. Bọn chúng vội vàng chạy qua đỡ Giáp đứng dậy.

“Nghe rõ cho tao, đừng có tùy tiện chơi một nhỏ nào đó rồi nói là bạn gái tao.” Chung Định cười đến lạnh lẽo, “Hay là mê đắm bạn gái của tao quá mức, hoang tưởng thành khùng rồi hả?”

Giáp lắc đầu như trống bỏi, cười xòa, “Em nhìn nhầm rồi.”

Toàn bộ quá trình, Hứa Huệ Chanh đều im lặng.

Lúc Chung Định suýt đẩy Giáp ra khỏi cửa sổ, cô vội vàng bịt miệng mình lại, để ngăn tiếng hét thoát ra. Cô không biết có phải sau khi mình theo Chung Định, quan điểm đúng sai cũng lẫn lộn rồi hay không. Cô chỉ là tin tưởng hắn. Cho dù hắn có đối nghịch lại với toàn bộ thế giới này, thì cô vẫn sẽ chọn lựa sà vào vòng tay của hắn.

Cô nhìn hắn mỉm cười đưa tay về phía mình, cô đặt tay trái của mình vào trong bàn tay của hắn.

Tay của hắn rất ấm nóng.

Cả cô và Chung Định đều có ý tránh né quá khứ của cô. Cô không nói, hắn không hỏi. Thế nhưng đây đều là sự thật. Hơn nữa bạn bè của hắn đều biết.

Cho đến khi lên xe, Hứa Huệ Chanh mới đột nhiên nói, “Em chưa từng tham gia party hóa trang.”

“Tôi biết.” Chung Định không vội nổ máy xe, hắn nắm lấy bàn tay của cô, “Không sao cả, đã qua hết rồi.”

Tối qua Việt Tài đã gửi tài liệu về cô qua cho hắn, đợi khi Hứa Huệ Chanh ngủ rồi, Chung Định liền vào kiểm tra hộp thư.

Chung Định đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nhưng đến cuối cùng, đầu ngón tay của hắn vẫn không thể kiềm chế được mà run lên. Hắn muốn thực hiện tất cả những hình phạt tàn khốc nhất mà mình có thể nghĩ ra được lên người gã Chu Cát Vũ.

Sau đó, hắn ra ngoài ban công hút thuốc hết cả nửa tiếng đồng hồ.

Việt Tài đột nhiên gọi điện đến, mở miệng đã nói một câu không đầu không đuôi, “Đều đã qua rồi.”

“Ừ.” Quanh người Chung Định khói thuốc lượn lờ.

“Ngủ ngon.” Việt Tài nói xong liền cúp máy.

Chung Định cuối cùng cũng dụi tắt thuốc.

Hắn đã biết từ sớm, những thứ đó đều đã là quá khứ.

Hứa Huệ Chanh nhìn đăm đăm về phía trước, vết thương bị xé toạc ra vẫn chảy máu đầm đìa. Cô là trói buộc của hắn. Hắn, một người cao ngạo như thế, lại vì sự tồn tại của cô, phải chịu đựng vô số ánh mắt khác thường.

Hắn nhìn sườn mặt của cô, ngón tay hắn quấn lấy lọn tóc của cô, “Tiểu Sơn Trà.”

Cô bắt đầu nức nở.

Hắn sáp đến gần cô, ở bên tai cô thủ thỉ, “Lúc 14 tuổi tôi đã bắt đầu quan hệ nam nữ, đến nay đã 15 năm rồi, thời gian gần gấp 4 lần em.” Hắn ngừng một chút, hỏi, “Em có cảm thấy tôi dơ bẩn không?”

Hứa Huệ Chanh lắc đầu, nước mắt lăn dài.

“Không phải thế sao.” Chung Định mổ mổ vành tai của cô, tiếp tục nói, “Đa phần đều là những cô gái tình một đêm, cuối cùng họ cũng đã yên lòng lấy chồng hết rồi.”

“Những ngôi sao công khai đề giá trong giới giải trí, sau khi bị chơi tàn rồi, không phải cũng vẫn có cả đống người hâm mộ theo đuổi hay sao.”

“Đám chó đã cắn em, chúng nó có ai nhớ nổi em?” Hắn vỗ lên phần gần xương sườn của cô, “Ai đã từng chăm chú nhìn nốt ruồi nhỏ này của em?”

“Người nhớ được cơ thể của em, chỉ có tôi. Còn người tôi nhớ, cũng chỉ có mỗi em.”

“Chúng ta chính là lần đầu tiên của nhau.”



“Tiểu Sơn Trà, chỉ cần sau này em đối xử với tôi tốt như hiện giờ, thì tôi sẽ nâng em như nâng trứng. Những thứ khác, đều không quan trọng.”

Nước mắt của Hứa Huệ Chanh không ngừng được.

Cô làm sao có thể không đối tốt với hắn được chứ? Cô thật sự đã yêu hắn đến không cách gì cứu chữa rồi.

—-

Chung Định và Hứa Huệ Chanh đi lang thang đến mùng 10 mới bắt đầu trở về.

Sau khi về đến thành phố D, không khí ngày tết đã loãng đi nhiều, thành phố này đã khôi phục nhịp điệu bận rộn của nó.

Tất nhiên, đối với hai con người không việc làm này, chẳng ảnh hưởng gì cả.

Thỉnh thoảng Hứa Huệ Chanh xem được một quảng cáo trên tivi, về việc học bổ túc của người lớn. Trong lòng cô có hơi suy nghĩ, nhưng lại không biết có thể học được những gì.

Sau hai ngày, Chung Định đưa Hứa Huệ Chanh đến tiệm mô hình của Việt Tài.

Việt Tài vẫn cái dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ ấy, anh ta chà hai tay vào quần, sau đó đưa ra, “Chào cô, Việt Tài.”

“Chào anh.” Hứa Huệ Chanh lễ phép bắt tay lại, “Tôi tên là Hứa Huệ Chanh.”

Ánh mắt của Việt Tài di chuyển một vòng giữa Chung Định và Hứa Huệ Chanh, “Chúc phúc hai người,”

Hứa Huệ Chanh kinh ngạc không thôi.

Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, để đón nhận ánh mắt miệt thị từ đám bạn của Chung Định. Giống như kiểu của Kiều Lăng vậy.

Lời nói của Việt Tài, khiến cô cảm thấy anh ta là người không biết quá khứ của cô, nên mới có thể thản nhiên như vậy. Thế nhưng bất kể là do nguyên nhân gì, câu nói này cũng khiến cô vui mừng. Thì ra cô và Chung Định, cũng có thể được chúc phúc.

Niềm vui của Hứa Huệ Chanh biểu lộ rõ ràng trên mặt.

Khi Chung Định ở bên cạnh liếc nhìn thấy, hắn cũng cười theo.

Nụ cười này, khiến cho Việt Tài chú ý.

Việt Tài và Chung Định đã quen biết hơn mười mấy năm, mà chưa từng nhìn thấy hắn ta dùng thứ ánh mắt thương yêu chừng đó nhìn một người phụ nữ như vậy.

Lịch sử tình trường của Chung Định, hoàn toàn trắng bóc.

Hồi cấp hai, có một nữ giáo viên cực kỳ chiếu cố hắn. Lúc đó hắn đương tuổi dậy thì, thế nào ngỗ nghịch thì cứ làm như thế đó. Một buổi tối, sau lớp phụ đạo ngoại khóa, hai người đã quấn lấy nhau. Loại chuyện này, có lần thứ nhất ắt sẽ có lần thứ hai, hắn lại đương lúc mới bắt đầu được “ăn mặn”, tất nhiên có cơ hội thì cứ tiến tới.

Sau này đoạn phim bị lộ ra, Chung Định liền nổi lòng nghi ngờ. Hắn không có sở thích quay phim, cho nên đây chính là việc làm của người còn lại. Thế nhưng, chẳng ai tin tưởng hắn.

Hắn trở thành kẻ bị dư luận chỉ trích.

Chung Định đã tốn hết một mớ tiền để đẩy nữ giáo viên đó đi. Ai ngờ được, bời vì có người tùy ý thổi phồng, sự tình trở nên cực kỳ ồn ào. Công ty gia tộc của Chung thị, những bên liên đới đều bị đủ loại chèn ép.

Trong lòng Chung Định hiểu rõ, đó chẳng qua chỉ là một cái bẫy sắc dục. Lúc đó hắn cũng không quá mất mát. Đại khái bởi vì, hắn không yêu thích nữ giáo viên kia.

Chỉ là, bởi vì sự kiện này, hắn bị cấm túc mất hai tháng.

Sau này, đối với thứ mỹ sắc này, hắn đề phòng rất nặng.

Rất nhiều phụ nữ yêu hắn, thế nhưng trước giờ chưa có một người phụ nữ nào tình nguyện thật sự tìm hiểu về hắn. Ngay cả Điền Tú Vân, cũng bởi vì vẻ ngoài tự phụ ngông cuồng của hắn mà chùn bước.

May sao, Chung Định đã gặp được Hứa Huệ Chanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Chanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook