Chương 68
Giá Oản Chúc
18/11/2016
Chung lão thái gia suýt chút thì đáp tiếng “Được.”
Vẫn là trước nay chưa từng có người dám trước mặt ông nói ra câu giúp ông thanh lý môn hộ.
Câu nói này thật sự là coi trời bằng vung.
Lúc Chung phụ tuổi còn trẻ, thật sự rất tàn nhẫn quả quyết, rất có phong độ của một đại tướng. Sau khi kết hôn với Chung mẫu, cũng vẫn lạnh lùng hờ hững. Chỉ là sau khi Phượng Oanh Oanh xuất hiện, Chung phụ mới bắt đầu để lộ ra khuynh hướng thụt lùi.
Vì thế, Chung lão thái gia rất có thành kiến với Phượng Oanh Oanh.
Sau khi Chung Diên qua đời, Phượng Hữu xuất hiện với một tư thế không gì chống đỡ nổi, thế nhưng Chung lão thái gia vẫn đối đãi với Phượng Oanh Oanh khác hẳn với Phượng Hữu. Trong mắt của Chung lão thái gia, những ả hồng nhan họa thủy đó, đểu là đá ngán đường.
Sau đó thì đến chuyện của Chung Định, phụ nữ lại trở thành mồi dẫn lửa.
Ánh mắt của Chung lão thái gia lấp lánh, chăm chú nhìn đứa cháu nhiều năm mình đã xem thường, trong ngực dâng trào một cảm giác không nói nên lời.
Chung Diên là một người rất tài năng. Dưới sự kinh doanh của thằng bé, sự nghiệp của Chung gia đã đạt đến một quy mô trước giờ chưa từng có. Thế nhưng tính cách của Chung Diên lại tương đối ôn hòa.
Chung lão thái gia không khỏi giả tưởng, nếu như Chung Diên năm đó có thể có được khí thế ngạo mạn của Chung Định lúc này, Chung gia hẳn đã có thể bước lên thêm một bậc.
Mặt của chung phụ bởi vì những lời nói của Chung Định mà hoàn toàn lạnh lẽo, “Láo xược!”
Chung Định cười cười nhìn thẳng vào đôi mắt đang đánh giá mình của Chung lão thái gia, “Cháu nghĩ ở trong nhà này, việc giết cha giết anh chắc không tính là chuyện hiếm thấy nhỉ.”
“Nếu như ta vẫn còn ở trong độ tuổi của cháu như này, thì ta hoàn toàn tán đồng với lời cháu nói.” Chung lão thái gia thu hồi tâm tình quá độ rõ ràng của mình, nhàn nhạt nói, “Thế nhưng ta già rồi, vẫn muốn để lại một đứa con cháu lo chuyện hậu sự cho ta.”
“Ông nội nói như thế, vậy là không đồng ý với đề nghị của cháu rồi.” Chung Định mỉm cười, nhè nhẹ nhả ra một hơi thuốc, “Dù sao, cháu cũng không dự định sẽ lo hậu sự cho ông.”
Nói cách khác, nếu Chung lão thái gia muốn hưởng thụ cái gọi là “lo liệu hậu sự”, thì chỉ có thể chọn bên phía Chung phụ.
Chung lão thái gia nhắm mắt lại. Ông nghĩ tỉ mỉ, kỳ thật Phượng Hữu cũng chưa chắc là sẽ tận hiếu với ông. Bởi vì dưới những ảnh hưởng lâu dài của gia tộc, tình cảm khi đứng trước tư lợi bản thân, là thứ không hề đáng nhắc đến.
Lời của Chung Định đang coi khinh quyền uy của Chung lão thái gia, thế nhưng Chung lão thái gia lại ngày càng hưng phấn, máu huyết đều gia tăng tốc độ lưu thông. Ông nôn nóng muốn xé bỏ lớp mặt nạ của Chung Định ra, để nhìn sâu vào bên trong, xem vẫn còn đang ẩn giấu bộ dáng tàn độc khát máu thế nào. Ông chờ mong con mèo bệnh nhiều năm này, có thể lóe lên bộ móng vuốt hung hãn sắc nhọn.
So với trạng thái cực kỳ kích động của Chung lão thái gia, thì phản ứng của Chung phụ lại tương đối phù hợp với quy luật tự nhiên.
Chung phụ cười lạnh, “E rằng bản thân anh không sống được đến lúc đó đâu.”
Vào khoảnh khắc này, cuối cùng Chung mẫu cũng lên tiếng, “Bây giờ là thế nào? Sống không đến lúc đó à, hậu sự à, những lời không may mắn đó mà hai người cũng dám nói ra ngay trước mặt ông nội sao.”
Chung lão thái gia đột nhiên ha hả cười lớn, giọng cười vang dội thể hiện rõ ông vẫn còn rất cường tráng, “Chung Định, cháu có bản lĩnh gì mà đấu với cha cháu? Cháu thật sự tưởng rằng cháu có thể chiếm lấy số cổ phần của A Diên cả đời này sao?”
Chung Định dựa vào ghế sofa, thảnh thơi ngậm điều thuốc, tư thái rất nhàn hạ, “Năm xưa khi không có cổ phần của A Diên, cháu đã giao thủ với cha rồi.”
Chung phụ tái mặt, tìm kiếm trong não sự kiện giao thủ với Chung Định, thế nhưng không tìm thấy gì. Bởi vì trong ấn tượng của ông ta, Chung Định căn bản chưa hề xuất hiện.
Chung Định rũ mắt hút thuốc.
Chung mẫu nhìn kỹ lại con trai của mình.
Chung Định rít hai hơi thuốc, ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại, “Các người nghĩ A Diên tại làm sao mà đi được xa đến thế?”
Mặt của Chung phụ và Chung mẫu đều biến sắc.
Chung Định cười.
Nụ cười đó dường như ấm áp, thực tế lại ẩn giấu nỗi tịch mịch vô tận.
Năm đó Chung Diên lấy đức để thu phục lòng người, hoàn toàn không đi trên con đường bất chính. Cho dù anh có thông minh thêm nữa, thì những thủ đoạn mờ ám cũng khó mà phòng ngừa. Nếu như không có người anh này, Chung Diên đã bị hạ bệ bởi những kẻ lừa gạt từ sớm rồi.
Chung Định chính là một người đem tất thảy những vinh quang nhường hết cho em trai, còn bản thân làm kẻ săn mồi trong bóng tối.
Em trai của hắn, là hạng nhất trong mắt mọi người. Còn hắn, chỉ là tấm phông nền tầm thường vô vị.
Vào lúc Chung Diên vẫn còn tại thế, Chung phụ muốn nâng Phượng Hữu lên, thế nhưng mãi luôn gặp phải sự ngăn trở. Chung phụ còn tưởng là do Chung mẫu tạo áp lực.
Sau này khi Chung Diên tạ thế rồi, tiền cảnh của Phượng Hữu trải rộng thông suốt. Bởi vì thế lực đó đã hoàn toàn biến mất.
Chung phụ cắn răng, “Thì ra là mày…” Ông ta từng lặng lẽ chuyển nửa phần tài sản của mình cho Phượng Oanh Oanh, ai ngờ Phượng Oanh Oanh bị lừa, Chung phụ tổn thất rất nghiêm trọng.
Chung mẫu trong lòng hoảng hốt. Bà luôn nghĩ trên dưới Chung thị ham muốn tài hoa của Chung Diên, nên không hạ độc thủ với đứa con trai của bà. Bà không thể ngờ tới rằng, là do một đứa con khác, đã vì Chung Diên mà đánh dẹp con đường không thấy được ánh sáng.
Những năm này, bà đã bỏ lỡ một Chung Định thế nào đây.
Chung lão thái gia đẽo gọt ra ẩn ý trong câu nói của Chung Định, ánh mắt của ông như dao, “Tại sao?” Tại sao Chung Định lại cam lòng?
“Bởi vì nó là em trai của cháu.” Chung Định giải thích rất bình thản.
Chung lão thái gia bắt đầu nôn nóng, “Em trai cháu đã mất lâu rồi! Nếu như cháu nói ra những lời này từ sớm thì không phải sản nghiệp của gia tộc đều là của cháu sao?”
Chung Định khinh thường, “Cháu không hiếm.”
Cái gì mà sản nghiệp, công ty, đó là giấc mơ của Chung Diên.
Vào khoảnh khắc mà Chung Diên chết đi, Chung Định đã hoàn toàn rút lui khỏi cuộc nội đấu của gia tộc. Hắn chỉ muốn giữ gìn di sản mà Chung Diên lưu lại là được.
Ăn nhậu chơi bời, du sơn ngoạn thủy, tự do tự tại. Tốt biết bao.
Đóa hoa ngốc ở nhà hắn, thiên hạ mà cô nhìn thấy chỉ lớn thế thôi. Hắn muốn như thế này cùng cô vừa đi vừa ngắm.
“Ngươi!” Chung lão thái gia càng nghĩ càng không cam lòng, “Cháu ngoan ngoãn vào công ty đi, nếu như cháu có thể chứng minh được thực lực thật sự, thì bên Phượng Hữu ta sẽ đi cân bằng.”
“Đừng coi trọng bản thân mình quá.” Chung Định bẻ gảy nửa điếu thuốc trong tay, cong mắt, giống y chang như Chung Diên trước kia vậy, “Ông nội, ông trong lòng cháu, chẳng có bao nhiêu địa vị đâu.”
Chung lão thái gia giận run cả râu.
“Nếu như Phượng Hữu không động đến người phụ nữ của cháu, thì cháu có thể mắt nhắm mắt mở.” Chung Định đứng dậy khỏi sofa, không tiếp tục kiềm nén tư thái ngạo nghễ của mình nữa, “Bây giờ à, khó rồi.”
Chung phụ hít sâu một hơi, dằn cơn giận của mình xuống, “Mày rốt cuộc giấu Phượng Hữu ở đâu?”
Chung Định chẳng thèm đếm xỉa đến câu hỏi kia, tiếp tục nói, “Còn có cha, cha à. Đây là lần cuối cùng tôi xưng hô với cha thế này.”
Chung phụ suýt nữa thì chửi mắng đứa con trai bất hiếu này.
Chung mẫu nhìn đứa con xa lạ của mình, “Nếu như anh đã nắm công ty trong lòng bàn tay rồi, thì không phải là đã giáo huấn được Phượng Hữu rồi sao.”
Phượng Oanh Oanh ở bên cạnh nghe thế, hướng ánh mắt thù địch về phía Chung mẫu.
“Không hiếm. Không còn gì nữa thì tôi đi đây.” Chung Định nói xong liền chuẩn bị rời khỏi.
Chung lão thái gia sinh ra một loại cảm giác tiếc hận đã phung phí của trời, ông đề cao âm lượng, “Chung Định, nếu như hôm nay cháu bước chân khỏi nhà này, thì ta sẽ có biện pháp cắt đứt đường lui của cháu.”
“Biết rồi.” Chung Định trả lời như thế, rồi tiếp tục đi về phía cửa.
“Chung Định!” Giờ phút này Chung lão thái gia đột nhiên nảy ra một cảm giác tiếc nuối.
Lực lượng hậu sinh của đời này của Chung gia, chính là có Phượng Hữu và Chung Diên xuất chúng hơn người. Chung Diên giờ đã mất rồi. Phượng Hữu quả thật rất tài năng, thế nhưng nếu có thêm một Chung Định, thì lại càng tốt.
Chung lão thái gia muốn khai quật tiềm năng tăm tối của Chung Định để bản thân sử dụng.
Chung Định dừng bước chân, quay đầu nhìn Chung lão thái gia, “Ông đã từng có lần nào dùng tâm tình của một người ông để gọi cháu chưa?”
Chung lão thái gia ngạc nhiên.
“Chưa từng.” Chung Định hạ thấp âm lượng, “Nếu như Tiểu Sơn Trà biết được các người xấu xa như thế, cô ấy sẽ ghét bỏ tôi mất.”
Chung phụ lạnh lành móc điện thoại ra, căn dặn trợ lý “Ngăn Chung Định lại.”
Chung Định cười tràn, “Ông có thể thử xem, là ông giỏi, hay là tôi giỏi.”
Hơi thở xảo trá này của hắn, khiến cho Chung lão thái gia thất thủ. Chung lão thái gia lại có chút thất thường, ông cảm thấy Chung Định bây giờ là đứa cháu tốt của mình.
Chung Định đã gánh chịu mọi thứ thay cho Chung Diên, cho nên Chung Diên mới có thể dùng hình tượng một người quân tử khiêm tốn, đứng vững trên đỉnh chóp kim tự tháp của Chung thị.
Mà thứ Chung lão thái gia truy cầu, chính là một viên tướng công thành giết vạn địch thế này.
Chung lão thái gia ngăn Chung phụ lại, sau đó đưa ra lời níu giữ cuối cùng, “Cháu về trước đi, suy nghĩ kỹ lưỡng lời ta nói.”
Chung Định bĩu môi, hừ mũi khinh thường, sau đó quay đầu đi khỏi.
Chung mẫu nhìn bóng lưng của Chung Định, lại nhớ đến đứa con trai thứ hai của mình.
Trước khi kết hôn, bà và Chung phụ chưa từng nói chuyện, sau khi kết hôn thì không hề chung giường. Chung Định và Chung Diên là song thai, là những đứa trẻ trong ống nghiệm.
Đối với hai đứa trẻ này, ban đầu bà cũng không ôm ấp tình cảm. Sau này ưu thế ủa Chung Diên bộc lộ, thằng bé là một luồng sáng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Lúc đó bà cảm thấy, bản thân mình đã sinh ra một đứa trẻ được yêu thích.
Thế nhưng tình yêu của người mẹ của bà lại không chia được cho Chung Định.
Chung Định quá bướng bỉnh, không nghe lời, trèo núi leo cây đều có phần của nó. Hơn nữa thằng bé lãnh đạm, cho dù là đối với trưởng bối Chung gia, nó luôn trưng ra bộ dáng như ai thiếu gì của nó vậy.
Năm hai đứa trẻ sáu tuổi, bọn chúng lén trưởng bối đi thám hiểm, xảy ra tai nạn.
Bởi vì đá lở trên núi rơi xuống, đầu của Chung Diên bị kẹt trong khe núi.
Chung Định gắng hết sức để nhấc đá lên, nhưng tảng đá không hề động đậy.
Chung Diên cũng coi như là tốt số, tảng đá đó không va vào đầu cậu, cậu vẫn có thể duy trì vẻ lạc quan, “Anh, đi kêu người lớn đến đi.”
Chung Định nhìn nhìn tảng đá, biết dựa vào sức của mình thì nhấc không nổi, “A Diên, em đợi anh quay về, Anh sẽ về nhanh.”
Sau đó, khi Chung Định quay lại thì, Chung Diên đã biến mất.
Chung mẫu cuống đến quýnh quáng, lập tức phái người đi tìm khắp nơi. Ba tháng sau, Chung Diên vẫn không có tin tức gì.
Chung mẫu tức giận đến mức ngày nào cũng chỉ vào Chung Định mà la mắng.
“Mày đem A Diên của tao trả cho tao!”
“Tảng đá đó sao không đập lên đầu mày đi chứ!”
“Có phải là mày đố kị với A Diên? Hại chết thằng bé rồi hả?”
“Tuổi còn nhỏ không học điều tốt, đi thám hiểm gì chứ! A Diên có thể trèo cây giỏi hơn mày sao?”
“Tại sao người biến mất là A Diên? Mà không phải là mày?”
…
Chung Định càng ngày càng lạnh lùng. Lúc mới bắt đầu, những lời mắng chửi của Chung mẫu còn có thể khiến cho hắn tủi thân, sau này thì mặt hắn không còn biểu hiện gì nữa.
Sau khi Chung Diên mất tích, Chung mẫu Chung phụ chỉ còn lại Chung Định là người kéo dài huyết mạch, dựa trên sự cân nhắc của hai gia tộc, Chung lão thái gia tuyên bố với bên ngoài, Chung Định là thiếu gia duy nhất của Chung gia.
Danh hiệu thì có rồi, thế nhưng cha không thương, mẹ không yêu.
Chung Định trở nên ngày càng ngông cuồng, đánh nhau gây sự, cái gì hắn cũng đi thêm loạn.
Chung gia đều dùng tiền bạc để giải quyết.
Năm Chung Định 14 tuổi, xảy ra chuyện với một nữ giáo viên. Xí nghiệp của Chung thị vì vụ tai tiếng này mà bị chèn ép.
Chung mẫu càng xem Chung Định như cái gai trong mắt, nhìn thấy hắn thì lại mỉa mai một câu, “Đồ sao chổi.”
Chung Định nghe vậy chỉ cười, vẻ mặt coi như không.
Sau sự kiện này, Chung Diên xuất hiện trở lại. Lúc đó cậu đã đổi họ, gọi là Kiều Diên. Năm đó sau khi tai nạn, người cứu cậu mang họ Kiều.
Chung mẫu hỏi cậu tại sao bao nhiêu năm rồi mà không liên lạc với gia đình, Kiều Diên chỉ cười cười, tránh né nói rằng Kiều gia ở xa, cậu thì tuổi còn nhỏ, tìm không thấy.
Chung Định biết đây không phải lý do. Thế nhưng Kiều Diên không chịu nói.
Chung thị sau khi bị chèn ép, sa sút một hai năm trời. Sau khi trở về, Kiều Diên tỏ ra là một bộ óc kinh doanh xuất sắc. Sau này, Chung thị vực dậy mạnh mẽ, thậm chí lại càng huy hoàng hơn xưa.
Kiều Diên ỷ vào sự coi trọng của Chung lão thái gia, lần lữa không đổi lại họ.
Thế nhưng Chung gia luôn gọi cậu là “Chung Diên.”
Một đêm, Kiều Diên nhắc lại chuyện mất tích năm sáu tuổi, “Em cứ nghĩ rằng, nếu như em không có ở đây, thì mẹ sẽ thương yêu anh.”
Chung Định lúc đó cúi đầu hút thuốc, nghe câu này, hắn không ngẩng đầu lên, mãi miết hút thuốc. Cả một hồi sau, hắn khẽ cười nói, “Ngây thơ.”
Thế nhưng hắn thích phần tâm ý thơ ngây này.
Có một hôm, Kiều Diên đi qua một căn tiệm, chọn được hai chiếc bật lửa. Cậu cho khắc riêng tên mình và Chung Định lên đáy mỗi chiếc bật lửa, sau đó làm quà sinh nhật năm 18 tuổi của cả hai người.
Ý của Kiều Diên hy vọng rằng, cả hai sẽ hỏa vượng (rừng rực, hùng mạnh như lửa). Sau này cậu mới biết được, nếu như nữ mà tặng bật lửa cho nam, thì có nghĩa rằng sẽ chỉ gả cho mỗi người ấy.
Chung Định mãi không biết được ẩn ý thật sự của chiếc bật lửa, hắn không tìm hiểu những thứ tâm tình vặn vẹo nữ nhi đó.
Đối với hắn mà nói, đây là món quà do người thân nhất tặng. Cái ý nghĩa này đã đủ lắm rồi.
Kiều Diên bởi vì tài hoa bộc lộ quá mức, dẫn đến những oán ghét của các phái khác trong Chung thị. Tính cánh của cậu lại ôn hòa, không thích dính vào mấy thứ minh tranh ám đấu, có thể tránh thì cứ tránh. Thế nhưng, có lúc nhượng bộ sẽ khiến đối thủ từng bước lấn tới.
Chung Định chính là ra tay vào lúc này. Hắn vào đại học không bao lâu thì thôi học, sau đó liên hợp cùng Việt Tài, bắt đầu tập trung thế lực của mình.
Hayakawa Riho là bạn quốc tế trên mạng của Việt Tài, cô và Việt Tài quen biết trên một diễn đàn hacker. Cả hai nói chuyện trên mạng rất nhiều năm, nhưng vẫn lần lữa chưa gặp mặt.
Hayakawa Riho từng giữ chức vụ quan trọng trong một bang phái ở Nhật Bản, thân thủ rất cao, năng lực quản lý lại giỏi. Sau này tổ chức cũ vì vài bất đồng nên giải tán, cô không thích vào tổ chức mới, nên suốt ngày lên mạng. Ngày nào đó lên mạng đến ngấy rồi, cô nhanh chóng thu dọn hành lý, mua vé máy bay đến Trung Quốc.
Lúc sắp đi, cô chỉ để lại cho Việt Tài một câu, “Tôi đến tìm anh đây.”
Việt Tài vẫn tưởng rằng cô nói đùa.
Sau khi Hayakawa Riho đến sân bay thành phố S thì lên mạng liên lạc với anh ta.
Việt Tài bị dọa đến ngây người. Anh ta không có kinh nghiệm gặp gỡ bạn trên mạng, hơn nữa đối phương còn là nữ nữa, anh ta lại càng khẩn trương. Anh ta cố gắng lôi kéo Chung Định ra sân, “Mày thay tao đi đi, mày đẹp trai, dùng mỹ nam kế dỗ cô ấy về Nhật đi.”
Chung Định mà để ý tới loại chuyện như thế này, thì hắn không phải là Chung Định rồi.
Việt Tài chỉ có thể giả vờ bị rớt mạng. Anh ta suy đi nghĩ lại, Hayakawa Riho ở nơi này người không quen đất không thuộc, ngộ nhỡ mà xảy ra chuyện gì, thì không phải là lỗi của mình sao. Cuối cùng, anh ta nhắm mắt đi gặp cô nàng.
Anh ta không thành công trong việc dỗ Hayakawa Riho về Nhật. Hết cách, vốn liếng điều kiện của anh ta không đẩy đủ, không thể dùng mỹ nam kế được.
Sau khi Hayakawa Riho gặp được Chung Định, tỏ ra vô cùng hứng thú.
Việt Tài cực kỳ thấu hiểu. Anh ta và Chung Định mà đứng chung với nhau, là một cô gái, thì đều sẽ chọn Chung Định.
Thế nhưng, biểu hiện của Hayakawa Riho, đó chính là cô đã gặp được một tri kỷ “người thông minh nuối tiếc cho nhau”. Không hề quan hệ gì đến chuyện yêu đương cả.
Trở thành tri kỷ của Chung Định không dễ dàng, lòng đề phòng của hắn quá cao.
Cô nàng mất trọn hai năm trời mới trở thành người bạn giới khác giới của hắn. Hắn giao rất nhiều mạng lưới giao thiệp cho cô phụ trách.
Chung Định, Việt Tài và Hayakawa Riho, hình thành một loại giống như quan hệ kiểu kiềng ba chân, âm thầm trợ giúp cho Kiều Diên đạp bằng mọi chông gai.
Hayakawa Riho từng nói với Việt Tài, “Nếu như đám mù Chung gia đó mà biết chân tướng của Chung Định, chắc sẽ hối hận lắm”
Hiện nay lời nói đã thành thật.
Chung lão thái gia và Chung mẫu đều muốn giữ Chung Định lại.
Sự mong chờ của Chung Định đối với thứ gọi là tình thân, đã bị vùi chôn dưới khu nhà lớn lạnh băng của Chung gia mất rồi.
—-
Nói ra cũng khéo, sau khi Chung Định rời khỏi nhà không bao lâu, Hứa Huệ Chanh nhận được một cuộc điện thoại.
Túi xách cô làm lạc mất ở khu mua sắm đã được tìm thấy.
Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Hôm trước cô còn muốn mua lại mẫu mặt dây chuyền này, thế nhưng tiệm đó nói rằng đã hết hàng rồi.
Bên trung tâm thương mại hỏi địa chỉ của cô, nói rằng sẽ phái người mang đến liền.
Cô nhớ đến chuyện của Phượng Hữu, nên chỉ để lại tên của tiểu khu, tỏ ý rằng mình có thể ra đợi ở ngoài cổng tiểu khu.
Người đến là phó giám đốc của trung tâm thương mại.
Sau khi xác nhận thân phận, Hứa Huệ Chanh cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Trước đó cô còn lo sợ có phải là một tên bịp hay không nữa.
Cô kiểm tra túi xách, đồ đạc không thiếu món gì.
Thật ra khi bên trung tâm mua sắm nghe thấy địa chỉ của tiểu khu, thì đã tim đập bình bịch rồi. Là nhân vật lớn. Bây giờ nhìn thấy chủ nhân của vật thất lạc, phó giám đốc càng dồn dập xin lỗi.
Vốn dĩ túi sách đã được dì làm vệ sinh nhặt được vào ngày lễ tình nhân rồi, thế nhưng bởi vì vội vàng giao ban, dì ấy đặt túi xách ở góc phòng làm việc hành chánh nơi để đồ thất lạc xong, nhưng quên mất nói rõ tính huống. Đợi đến khi phát hiện ra, thì đã qua mất mấy ngày rồi.
Hứa Huệ Chanh không trách vị phó giám đốc kia, có thể tìm được về thì cô đã vui lắm rồi.
Cô trở về chuẩn bị cho Chung Định một chiếc bánh gato socola ngàn lớp, sau đó yên tâm chờ đợi.
Không bao lâu sau, Chung Định đã về đến nhà.
“Chung tiên sinh, anh trở về rồi!” Cô nở ra nụ cười tươi roi rói.
“Ừm.”
Cô cảm nhận được tâm tình của hắn hôm nay đặc biệt tốt, mắt mày ẩn chứa ý cười.
Hứa Huệ Chanh sốt ruột muốn tặng quà mừng, cũng không che che giấu giấu gì, trực tiếp đưa qua, “Lễ tình nhân vui vẻ.” Nói xong, cô lại thấp giọng bổ sung thêm, “Trễ rồi…”
Chung Định im lặng ngắm nhìn chiếc hộp, cười đến đôi mắt lấp lánh rực rỡ.
Cuối cùng thì hắn cũng không phải chỉ có mỗi một chiếc bật lửa.
Vẫn là trước nay chưa từng có người dám trước mặt ông nói ra câu giúp ông thanh lý môn hộ.
Câu nói này thật sự là coi trời bằng vung.
Lúc Chung phụ tuổi còn trẻ, thật sự rất tàn nhẫn quả quyết, rất có phong độ của một đại tướng. Sau khi kết hôn với Chung mẫu, cũng vẫn lạnh lùng hờ hững. Chỉ là sau khi Phượng Oanh Oanh xuất hiện, Chung phụ mới bắt đầu để lộ ra khuynh hướng thụt lùi.
Vì thế, Chung lão thái gia rất có thành kiến với Phượng Oanh Oanh.
Sau khi Chung Diên qua đời, Phượng Hữu xuất hiện với một tư thế không gì chống đỡ nổi, thế nhưng Chung lão thái gia vẫn đối đãi với Phượng Oanh Oanh khác hẳn với Phượng Hữu. Trong mắt của Chung lão thái gia, những ả hồng nhan họa thủy đó, đểu là đá ngán đường.
Sau đó thì đến chuyện của Chung Định, phụ nữ lại trở thành mồi dẫn lửa.
Ánh mắt của Chung lão thái gia lấp lánh, chăm chú nhìn đứa cháu nhiều năm mình đã xem thường, trong ngực dâng trào một cảm giác không nói nên lời.
Chung Diên là một người rất tài năng. Dưới sự kinh doanh của thằng bé, sự nghiệp của Chung gia đã đạt đến một quy mô trước giờ chưa từng có. Thế nhưng tính cách của Chung Diên lại tương đối ôn hòa.
Chung lão thái gia không khỏi giả tưởng, nếu như Chung Diên năm đó có thể có được khí thế ngạo mạn của Chung Định lúc này, Chung gia hẳn đã có thể bước lên thêm một bậc.
Mặt của chung phụ bởi vì những lời nói của Chung Định mà hoàn toàn lạnh lẽo, “Láo xược!”
Chung Định cười cười nhìn thẳng vào đôi mắt đang đánh giá mình của Chung lão thái gia, “Cháu nghĩ ở trong nhà này, việc giết cha giết anh chắc không tính là chuyện hiếm thấy nhỉ.”
“Nếu như ta vẫn còn ở trong độ tuổi của cháu như này, thì ta hoàn toàn tán đồng với lời cháu nói.” Chung lão thái gia thu hồi tâm tình quá độ rõ ràng của mình, nhàn nhạt nói, “Thế nhưng ta già rồi, vẫn muốn để lại một đứa con cháu lo chuyện hậu sự cho ta.”
“Ông nội nói như thế, vậy là không đồng ý với đề nghị của cháu rồi.” Chung Định mỉm cười, nhè nhẹ nhả ra một hơi thuốc, “Dù sao, cháu cũng không dự định sẽ lo hậu sự cho ông.”
Nói cách khác, nếu Chung lão thái gia muốn hưởng thụ cái gọi là “lo liệu hậu sự”, thì chỉ có thể chọn bên phía Chung phụ.
Chung lão thái gia nhắm mắt lại. Ông nghĩ tỉ mỉ, kỳ thật Phượng Hữu cũng chưa chắc là sẽ tận hiếu với ông. Bởi vì dưới những ảnh hưởng lâu dài của gia tộc, tình cảm khi đứng trước tư lợi bản thân, là thứ không hề đáng nhắc đến.
Lời của Chung Định đang coi khinh quyền uy của Chung lão thái gia, thế nhưng Chung lão thái gia lại ngày càng hưng phấn, máu huyết đều gia tăng tốc độ lưu thông. Ông nôn nóng muốn xé bỏ lớp mặt nạ của Chung Định ra, để nhìn sâu vào bên trong, xem vẫn còn đang ẩn giấu bộ dáng tàn độc khát máu thế nào. Ông chờ mong con mèo bệnh nhiều năm này, có thể lóe lên bộ móng vuốt hung hãn sắc nhọn.
So với trạng thái cực kỳ kích động của Chung lão thái gia, thì phản ứng của Chung phụ lại tương đối phù hợp với quy luật tự nhiên.
Chung phụ cười lạnh, “E rằng bản thân anh không sống được đến lúc đó đâu.”
Vào khoảnh khắc này, cuối cùng Chung mẫu cũng lên tiếng, “Bây giờ là thế nào? Sống không đến lúc đó à, hậu sự à, những lời không may mắn đó mà hai người cũng dám nói ra ngay trước mặt ông nội sao.”
Chung lão thái gia đột nhiên ha hả cười lớn, giọng cười vang dội thể hiện rõ ông vẫn còn rất cường tráng, “Chung Định, cháu có bản lĩnh gì mà đấu với cha cháu? Cháu thật sự tưởng rằng cháu có thể chiếm lấy số cổ phần của A Diên cả đời này sao?”
Chung Định dựa vào ghế sofa, thảnh thơi ngậm điều thuốc, tư thái rất nhàn hạ, “Năm xưa khi không có cổ phần của A Diên, cháu đã giao thủ với cha rồi.”
Chung phụ tái mặt, tìm kiếm trong não sự kiện giao thủ với Chung Định, thế nhưng không tìm thấy gì. Bởi vì trong ấn tượng của ông ta, Chung Định căn bản chưa hề xuất hiện.
Chung Định rũ mắt hút thuốc.
Chung mẫu nhìn kỹ lại con trai của mình.
Chung Định rít hai hơi thuốc, ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại, “Các người nghĩ A Diên tại làm sao mà đi được xa đến thế?”
Mặt của Chung phụ và Chung mẫu đều biến sắc.
Chung Định cười.
Nụ cười đó dường như ấm áp, thực tế lại ẩn giấu nỗi tịch mịch vô tận.
Năm đó Chung Diên lấy đức để thu phục lòng người, hoàn toàn không đi trên con đường bất chính. Cho dù anh có thông minh thêm nữa, thì những thủ đoạn mờ ám cũng khó mà phòng ngừa. Nếu như không có người anh này, Chung Diên đã bị hạ bệ bởi những kẻ lừa gạt từ sớm rồi.
Chung Định chính là một người đem tất thảy những vinh quang nhường hết cho em trai, còn bản thân làm kẻ săn mồi trong bóng tối.
Em trai của hắn, là hạng nhất trong mắt mọi người. Còn hắn, chỉ là tấm phông nền tầm thường vô vị.
Vào lúc Chung Diên vẫn còn tại thế, Chung phụ muốn nâng Phượng Hữu lên, thế nhưng mãi luôn gặp phải sự ngăn trở. Chung phụ còn tưởng là do Chung mẫu tạo áp lực.
Sau này khi Chung Diên tạ thế rồi, tiền cảnh của Phượng Hữu trải rộng thông suốt. Bởi vì thế lực đó đã hoàn toàn biến mất.
Chung phụ cắn răng, “Thì ra là mày…” Ông ta từng lặng lẽ chuyển nửa phần tài sản của mình cho Phượng Oanh Oanh, ai ngờ Phượng Oanh Oanh bị lừa, Chung phụ tổn thất rất nghiêm trọng.
Chung mẫu trong lòng hoảng hốt. Bà luôn nghĩ trên dưới Chung thị ham muốn tài hoa của Chung Diên, nên không hạ độc thủ với đứa con trai của bà. Bà không thể ngờ tới rằng, là do một đứa con khác, đã vì Chung Diên mà đánh dẹp con đường không thấy được ánh sáng.
Những năm này, bà đã bỏ lỡ một Chung Định thế nào đây.
Chung lão thái gia đẽo gọt ra ẩn ý trong câu nói của Chung Định, ánh mắt của ông như dao, “Tại sao?” Tại sao Chung Định lại cam lòng?
“Bởi vì nó là em trai của cháu.” Chung Định giải thích rất bình thản.
Chung lão thái gia bắt đầu nôn nóng, “Em trai cháu đã mất lâu rồi! Nếu như cháu nói ra những lời này từ sớm thì không phải sản nghiệp của gia tộc đều là của cháu sao?”
Chung Định khinh thường, “Cháu không hiếm.”
Cái gì mà sản nghiệp, công ty, đó là giấc mơ của Chung Diên.
Vào khoảnh khắc mà Chung Diên chết đi, Chung Định đã hoàn toàn rút lui khỏi cuộc nội đấu của gia tộc. Hắn chỉ muốn giữ gìn di sản mà Chung Diên lưu lại là được.
Ăn nhậu chơi bời, du sơn ngoạn thủy, tự do tự tại. Tốt biết bao.
Đóa hoa ngốc ở nhà hắn, thiên hạ mà cô nhìn thấy chỉ lớn thế thôi. Hắn muốn như thế này cùng cô vừa đi vừa ngắm.
“Ngươi!” Chung lão thái gia càng nghĩ càng không cam lòng, “Cháu ngoan ngoãn vào công ty đi, nếu như cháu có thể chứng minh được thực lực thật sự, thì bên Phượng Hữu ta sẽ đi cân bằng.”
“Đừng coi trọng bản thân mình quá.” Chung Định bẻ gảy nửa điếu thuốc trong tay, cong mắt, giống y chang như Chung Diên trước kia vậy, “Ông nội, ông trong lòng cháu, chẳng có bao nhiêu địa vị đâu.”
Chung lão thái gia giận run cả râu.
“Nếu như Phượng Hữu không động đến người phụ nữ của cháu, thì cháu có thể mắt nhắm mắt mở.” Chung Định đứng dậy khỏi sofa, không tiếp tục kiềm nén tư thái ngạo nghễ của mình nữa, “Bây giờ à, khó rồi.”
Chung phụ hít sâu một hơi, dằn cơn giận của mình xuống, “Mày rốt cuộc giấu Phượng Hữu ở đâu?”
Chung Định chẳng thèm đếm xỉa đến câu hỏi kia, tiếp tục nói, “Còn có cha, cha à. Đây là lần cuối cùng tôi xưng hô với cha thế này.”
Chung phụ suýt nữa thì chửi mắng đứa con trai bất hiếu này.
Chung mẫu nhìn đứa con xa lạ của mình, “Nếu như anh đã nắm công ty trong lòng bàn tay rồi, thì không phải là đã giáo huấn được Phượng Hữu rồi sao.”
Phượng Oanh Oanh ở bên cạnh nghe thế, hướng ánh mắt thù địch về phía Chung mẫu.
“Không hiếm. Không còn gì nữa thì tôi đi đây.” Chung Định nói xong liền chuẩn bị rời khỏi.
Chung lão thái gia sinh ra một loại cảm giác tiếc hận đã phung phí của trời, ông đề cao âm lượng, “Chung Định, nếu như hôm nay cháu bước chân khỏi nhà này, thì ta sẽ có biện pháp cắt đứt đường lui của cháu.”
“Biết rồi.” Chung Định trả lời như thế, rồi tiếp tục đi về phía cửa.
“Chung Định!” Giờ phút này Chung lão thái gia đột nhiên nảy ra một cảm giác tiếc nuối.
Lực lượng hậu sinh của đời này của Chung gia, chính là có Phượng Hữu và Chung Diên xuất chúng hơn người. Chung Diên giờ đã mất rồi. Phượng Hữu quả thật rất tài năng, thế nhưng nếu có thêm một Chung Định, thì lại càng tốt.
Chung lão thái gia muốn khai quật tiềm năng tăm tối của Chung Định để bản thân sử dụng.
Chung Định dừng bước chân, quay đầu nhìn Chung lão thái gia, “Ông đã từng có lần nào dùng tâm tình của một người ông để gọi cháu chưa?”
Chung lão thái gia ngạc nhiên.
“Chưa từng.” Chung Định hạ thấp âm lượng, “Nếu như Tiểu Sơn Trà biết được các người xấu xa như thế, cô ấy sẽ ghét bỏ tôi mất.”
Chung phụ lạnh lành móc điện thoại ra, căn dặn trợ lý “Ngăn Chung Định lại.”
Chung Định cười tràn, “Ông có thể thử xem, là ông giỏi, hay là tôi giỏi.”
Hơi thở xảo trá này của hắn, khiến cho Chung lão thái gia thất thủ. Chung lão thái gia lại có chút thất thường, ông cảm thấy Chung Định bây giờ là đứa cháu tốt của mình.
Chung Định đã gánh chịu mọi thứ thay cho Chung Diên, cho nên Chung Diên mới có thể dùng hình tượng một người quân tử khiêm tốn, đứng vững trên đỉnh chóp kim tự tháp của Chung thị.
Mà thứ Chung lão thái gia truy cầu, chính là một viên tướng công thành giết vạn địch thế này.
Chung lão thái gia ngăn Chung phụ lại, sau đó đưa ra lời níu giữ cuối cùng, “Cháu về trước đi, suy nghĩ kỹ lưỡng lời ta nói.”
Chung Định bĩu môi, hừ mũi khinh thường, sau đó quay đầu đi khỏi.
Chung mẫu nhìn bóng lưng của Chung Định, lại nhớ đến đứa con trai thứ hai của mình.
Trước khi kết hôn, bà và Chung phụ chưa từng nói chuyện, sau khi kết hôn thì không hề chung giường. Chung Định và Chung Diên là song thai, là những đứa trẻ trong ống nghiệm.
Đối với hai đứa trẻ này, ban đầu bà cũng không ôm ấp tình cảm. Sau này ưu thế ủa Chung Diên bộc lộ, thằng bé là một luồng sáng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Lúc đó bà cảm thấy, bản thân mình đã sinh ra một đứa trẻ được yêu thích.
Thế nhưng tình yêu của người mẹ của bà lại không chia được cho Chung Định.
Chung Định quá bướng bỉnh, không nghe lời, trèo núi leo cây đều có phần của nó. Hơn nữa thằng bé lãnh đạm, cho dù là đối với trưởng bối Chung gia, nó luôn trưng ra bộ dáng như ai thiếu gì của nó vậy.
Năm hai đứa trẻ sáu tuổi, bọn chúng lén trưởng bối đi thám hiểm, xảy ra tai nạn.
Bởi vì đá lở trên núi rơi xuống, đầu của Chung Diên bị kẹt trong khe núi.
Chung Định gắng hết sức để nhấc đá lên, nhưng tảng đá không hề động đậy.
Chung Diên cũng coi như là tốt số, tảng đá đó không va vào đầu cậu, cậu vẫn có thể duy trì vẻ lạc quan, “Anh, đi kêu người lớn đến đi.”
Chung Định nhìn nhìn tảng đá, biết dựa vào sức của mình thì nhấc không nổi, “A Diên, em đợi anh quay về, Anh sẽ về nhanh.”
Sau đó, khi Chung Định quay lại thì, Chung Diên đã biến mất.
Chung mẫu cuống đến quýnh quáng, lập tức phái người đi tìm khắp nơi. Ba tháng sau, Chung Diên vẫn không có tin tức gì.
Chung mẫu tức giận đến mức ngày nào cũng chỉ vào Chung Định mà la mắng.
“Mày đem A Diên của tao trả cho tao!”
“Tảng đá đó sao không đập lên đầu mày đi chứ!”
“Có phải là mày đố kị với A Diên? Hại chết thằng bé rồi hả?”
“Tuổi còn nhỏ không học điều tốt, đi thám hiểm gì chứ! A Diên có thể trèo cây giỏi hơn mày sao?”
“Tại sao người biến mất là A Diên? Mà không phải là mày?”
…
Chung Định càng ngày càng lạnh lùng. Lúc mới bắt đầu, những lời mắng chửi của Chung mẫu còn có thể khiến cho hắn tủi thân, sau này thì mặt hắn không còn biểu hiện gì nữa.
Sau khi Chung Diên mất tích, Chung mẫu Chung phụ chỉ còn lại Chung Định là người kéo dài huyết mạch, dựa trên sự cân nhắc của hai gia tộc, Chung lão thái gia tuyên bố với bên ngoài, Chung Định là thiếu gia duy nhất của Chung gia.
Danh hiệu thì có rồi, thế nhưng cha không thương, mẹ không yêu.
Chung Định trở nên ngày càng ngông cuồng, đánh nhau gây sự, cái gì hắn cũng đi thêm loạn.
Chung gia đều dùng tiền bạc để giải quyết.
Năm Chung Định 14 tuổi, xảy ra chuyện với một nữ giáo viên. Xí nghiệp của Chung thị vì vụ tai tiếng này mà bị chèn ép.
Chung mẫu càng xem Chung Định như cái gai trong mắt, nhìn thấy hắn thì lại mỉa mai một câu, “Đồ sao chổi.”
Chung Định nghe vậy chỉ cười, vẻ mặt coi như không.
Sau sự kiện này, Chung Diên xuất hiện trở lại. Lúc đó cậu đã đổi họ, gọi là Kiều Diên. Năm đó sau khi tai nạn, người cứu cậu mang họ Kiều.
Chung mẫu hỏi cậu tại sao bao nhiêu năm rồi mà không liên lạc với gia đình, Kiều Diên chỉ cười cười, tránh né nói rằng Kiều gia ở xa, cậu thì tuổi còn nhỏ, tìm không thấy.
Chung Định biết đây không phải lý do. Thế nhưng Kiều Diên không chịu nói.
Chung thị sau khi bị chèn ép, sa sút một hai năm trời. Sau khi trở về, Kiều Diên tỏ ra là một bộ óc kinh doanh xuất sắc. Sau này, Chung thị vực dậy mạnh mẽ, thậm chí lại càng huy hoàng hơn xưa.
Kiều Diên ỷ vào sự coi trọng của Chung lão thái gia, lần lữa không đổi lại họ.
Thế nhưng Chung gia luôn gọi cậu là “Chung Diên.”
Một đêm, Kiều Diên nhắc lại chuyện mất tích năm sáu tuổi, “Em cứ nghĩ rằng, nếu như em không có ở đây, thì mẹ sẽ thương yêu anh.”
Chung Định lúc đó cúi đầu hút thuốc, nghe câu này, hắn không ngẩng đầu lên, mãi miết hút thuốc. Cả một hồi sau, hắn khẽ cười nói, “Ngây thơ.”
Thế nhưng hắn thích phần tâm ý thơ ngây này.
Có một hôm, Kiều Diên đi qua một căn tiệm, chọn được hai chiếc bật lửa. Cậu cho khắc riêng tên mình và Chung Định lên đáy mỗi chiếc bật lửa, sau đó làm quà sinh nhật năm 18 tuổi của cả hai người.
Ý của Kiều Diên hy vọng rằng, cả hai sẽ hỏa vượng (rừng rực, hùng mạnh như lửa). Sau này cậu mới biết được, nếu như nữ mà tặng bật lửa cho nam, thì có nghĩa rằng sẽ chỉ gả cho mỗi người ấy.
Chung Định mãi không biết được ẩn ý thật sự của chiếc bật lửa, hắn không tìm hiểu những thứ tâm tình vặn vẹo nữ nhi đó.
Đối với hắn mà nói, đây là món quà do người thân nhất tặng. Cái ý nghĩa này đã đủ lắm rồi.
Kiều Diên bởi vì tài hoa bộc lộ quá mức, dẫn đến những oán ghét của các phái khác trong Chung thị. Tính cánh của cậu lại ôn hòa, không thích dính vào mấy thứ minh tranh ám đấu, có thể tránh thì cứ tránh. Thế nhưng, có lúc nhượng bộ sẽ khiến đối thủ từng bước lấn tới.
Chung Định chính là ra tay vào lúc này. Hắn vào đại học không bao lâu thì thôi học, sau đó liên hợp cùng Việt Tài, bắt đầu tập trung thế lực của mình.
Hayakawa Riho là bạn quốc tế trên mạng của Việt Tài, cô và Việt Tài quen biết trên một diễn đàn hacker. Cả hai nói chuyện trên mạng rất nhiều năm, nhưng vẫn lần lữa chưa gặp mặt.
Hayakawa Riho từng giữ chức vụ quan trọng trong một bang phái ở Nhật Bản, thân thủ rất cao, năng lực quản lý lại giỏi. Sau này tổ chức cũ vì vài bất đồng nên giải tán, cô không thích vào tổ chức mới, nên suốt ngày lên mạng. Ngày nào đó lên mạng đến ngấy rồi, cô nhanh chóng thu dọn hành lý, mua vé máy bay đến Trung Quốc.
Lúc sắp đi, cô chỉ để lại cho Việt Tài một câu, “Tôi đến tìm anh đây.”
Việt Tài vẫn tưởng rằng cô nói đùa.
Sau khi Hayakawa Riho đến sân bay thành phố S thì lên mạng liên lạc với anh ta.
Việt Tài bị dọa đến ngây người. Anh ta không có kinh nghiệm gặp gỡ bạn trên mạng, hơn nữa đối phương còn là nữ nữa, anh ta lại càng khẩn trương. Anh ta cố gắng lôi kéo Chung Định ra sân, “Mày thay tao đi đi, mày đẹp trai, dùng mỹ nam kế dỗ cô ấy về Nhật đi.”
Chung Định mà để ý tới loại chuyện như thế này, thì hắn không phải là Chung Định rồi.
Việt Tài chỉ có thể giả vờ bị rớt mạng. Anh ta suy đi nghĩ lại, Hayakawa Riho ở nơi này người không quen đất không thuộc, ngộ nhỡ mà xảy ra chuyện gì, thì không phải là lỗi của mình sao. Cuối cùng, anh ta nhắm mắt đi gặp cô nàng.
Anh ta không thành công trong việc dỗ Hayakawa Riho về Nhật. Hết cách, vốn liếng điều kiện của anh ta không đẩy đủ, không thể dùng mỹ nam kế được.
Sau khi Hayakawa Riho gặp được Chung Định, tỏ ra vô cùng hứng thú.
Việt Tài cực kỳ thấu hiểu. Anh ta và Chung Định mà đứng chung với nhau, là một cô gái, thì đều sẽ chọn Chung Định.
Thế nhưng, biểu hiện của Hayakawa Riho, đó chính là cô đã gặp được một tri kỷ “người thông minh nuối tiếc cho nhau”. Không hề quan hệ gì đến chuyện yêu đương cả.
Trở thành tri kỷ của Chung Định không dễ dàng, lòng đề phòng của hắn quá cao.
Cô nàng mất trọn hai năm trời mới trở thành người bạn giới khác giới của hắn. Hắn giao rất nhiều mạng lưới giao thiệp cho cô phụ trách.
Chung Định, Việt Tài và Hayakawa Riho, hình thành một loại giống như quan hệ kiểu kiềng ba chân, âm thầm trợ giúp cho Kiều Diên đạp bằng mọi chông gai.
Hayakawa Riho từng nói với Việt Tài, “Nếu như đám mù Chung gia đó mà biết chân tướng của Chung Định, chắc sẽ hối hận lắm”
Hiện nay lời nói đã thành thật.
Chung lão thái gia và Chung mẫu đều muốn giữ Chung Định lại.
Sự mong chờ của Chung Định đối với thứ gọi là tình thân, đã bị vùi chôn dưới khu nhà lớn lạnh băng của Chung gia mất rồi.
—-
Nói ra cũng khéo, sau khi Chung Định rời khỏi nhà không bao lâu, Hứa Huệ Chanh nhận được một cuộc điện thoại.
Túi xách cô làm lạc mất ở khu mua sắm đã được tìm thấy.
Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Hôm trước cô còn muốn mua lại mẫu mặt dây chuyền này, thế nhưng tiệm đó nói rằng đã hết hàng rồi.
Bên trung tâm thương mại hỏi địa chỉ của cô, nói rằng sẽ phái người mang đến liền.
Cô nhớ đến chuyện của Phượng Hữu, nên chỉ để lại tên của tiểu khu, tỏ ý rằng mình có thể ra đợi ở ngoài cổng tiểu khu.
Người đến là phó giám đốc của trung tâm thương mại.
Sau khi xác nhận thân phận, Hứa Huệ Chanh cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Trước đó cô còn lo sợ có phải là một tên bịp hay không nữa.
Cô kiểm tra túi xách, đồ đạc không thiếu món gì.
Thật ra khi bên trung tâm mua sắm nghe thấy địa chỉ của tiểu khu, thì đã tim đập bình bịch rồi. Là nhân vật lớn. Bây giờ nhìn thấy chủ nhân của vật thất lạc, phó giám đốc càng dồn dập xin lỗi.
Vốn dĩ túi sách đã được dì làm vệ sinh nhặt được vào ngày lễ tình nhân rồi, thế nhưng bởi vì vội vàng giao ban, dì ấy đặt túi xách ở góc phòng làm việc hành chánh nơi để đồ thất lạc xong, nhưng quên mất nói rõ tính huống. Đợi đến khi phát hiện ra, thì đã qua mất mấy ngày rồi.
Hứa Huệ Chanh không trách vị phó giám đốc kia, có thể tìm được về thì cô đã vui lắm rồi.
Cô trở về chuẩn bị cho Chung Định một chiếc bánh gato socola ngàn lớp, sau đó yên tâm chờ đợi.
Không bao lâu sau, Chung Định đã về đến nhà.
“Chung tiên sinh, anh trở về rồi!” Cô nở ra nụ cười tươi roi rói.
“Ừm.”
Cô cảm nhận được tâm tình của hắn hôm nay đặc biệt tốt, mắt mày ẩn chứa ý cười.
Hứa Huệ Chanh sốt ruột muốn tặng quà mừng, cũng không che che giấu giấu gì, trực tiếp đưa qua, “Lễ tình nhân vui vẻ.” Nói xong, cô lại thấp giọng bổ sung thêm, “Trễ rồi…”
Chung Định im lặng ngắm nhìn chiếc hộp, cười đến đôi mắt lấp lánh rực rỡ.
Cuối cùng thì hắn cũng không phải chỉ có mỗi một chiếc bật lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.