Bạn Có Tha Thứ Cho Người Từng Làm Bạn Tổn Thương
Chương 2
Tuyết Mị Nương
12/08/2023
3.
Tôi cứng đờ di chuyển bước chân.
Cửa vừa đóng lại liền nhanh chóng lao vào thang máy.
Ai ngờ thang máy vẫn đang trong trạng thái bận.
Dư quang liếc thấy Trầm Tự cũng đi ra, tôi vội vàng chuyển hướng đi tới cửa thang bộ.
Sau lưng lại truyền tới giọng nói lạnh như băng của hắn.
"Thang máy xuống rồi, không đi sao?
"Em gái."
Hắn tận lực nhấn mạnh hai chữ "em gái".
Động tác của tôi buộc phải dừng lại, cứng nhắc quay đầu.
Liền nhìn thấy Trầm Tự nghiêng người nhìn về phía tôi, hai tay đút túi, thờ ơ cười.
Hắn không keo kiệt dùng ánh mắt nói cho tôi biết, có thể hắn ta đã biết mọi thứ.
Tôi hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo.
Cười một cách tự nhiên.
"Vừa rồi tôi đã đợi rất lâu, thang máy vẫn chưa xuống nên mới muốn đi thang bộ."
Trầm Tự dường như hiểu ra, tay làm động tác mời: "Ồ, vậy cùng đi đi."
" Được..."
Tôi máy móc đi vào thang máy.
Trầm Tự đi theo vào, nhấn nút xuống tầng ba.
Còn tôi nhấn tầng một.
Thời gian thang máy đi xuống vỏn vẹn có hai phút.
Nhưng tôi cảm thấy từng giây trôi qua như cả một năm.
Trong không gian nhỏ hẹp như được bao phủ bởi hơi thở của Trầm Tự.
Làm cho người ta sợ hãi, đồng thời cũng khiến cho tôi phát ốm.
Trực giác mãnh liệt nói cho tôi rằng, có khả năng Trầm Tự đã biết.
Ta bấm chặt ngón tay, khi thang máy dừng ở tầng một liền nhấc chân muốn chạy trốn.
Nhưng khi sắp lao ra trong nháy mắt, bả vai bị đè lại.
Xoay người lại.
" Ầm!"
Lưng nặng nề đập vào vách tường, tôi đau đến thở hổn hển.
Tôi giả vờ thành dáng vẻ của Lý Vãn Tinh, tức giận lườm hắn.
"Anh có bệnh à?!"
"Ồ, xin lỗi."
Trầm Tự giơ tay lên, bàn tay hắn khớp xương rõ ràng, đôi mắt trong veo đen láy tỏ ra hết sức vô tội.
"Chỉ là muốn nói với em, tôi có xe, có thể đưa em đi."
Chó má.
Muốn đưa tôi đi ch.ế.t à?!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trong lòng tôi đã lôi hắn ra mắng nghìn lần.
Ngay cả tám đời tổ tông hắn cũng không may mắn tránh khỏi.
Trên mặt là lửa giận không kìm chế được.
"Thần kinh!
"Giữ khoảng cách với em vợ là yêu cầu đạo đức cơ bản nhất.”
"Đây lại còn là giáo sư!”
"Sống nhiều năm như vậy, đều ăn cứt hết à?"
Một bên xoa bả vai bị va đập, một bên hùng hổ đi ra thang máy.
Cái tính khí của Lý Vãn Tinh, tôi làm được.
Người nào khiến chị ta không thoải mái, bất kể là thời gian hay trường hợp nào, tức giận chửi ầm lên là việc làm thông thường.
Ngày trước tôi cảm thấy chị ta gần như không có tư chất.
Hôm nay lại thấy, vô cùng sảng khoái!
4.
Tôi đứng bên cạnh Trầm Tự, nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè đặt.
Ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Giống như con chó không có nhân quyền, cũng không có quyền từ chối.
Muốn theo ý hắn, phối hợp với hắn, làm thỏa mãn hết thảy mọi yêu cầu vô lý của hắn.
Nếu làm trái với ý muốn của hắn, thì hắn không ngần ngại nghĩ đủ mọi cách hành hạ tôi.
Nước lạnh nấu ếch*, từng chút phá vỡ lớp phòng ngự của tôi, khiến tinh thần tôi sụp đổ.
*là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… ch.ế.t từ từ.
Ban đầu, khi phát giác ra bản chất thật của hắn ta, tôi đã chạy trốn cả đêm tới thành phố bên cạnh.
Gửi tin nhắn chia tay trên Wechat, chặn tất cả phương thức liên lạc, rút thẻ điện thoại rồi tắt máy.
Tôi cho rằng, như vậy là có thể kết thúc mối quan hệ này.
Nhưng hắn lại phát động những người bạn chung của chúng tôi để tìm ra tôi.
Hắn luôn miệng nói đã trêu chọc làm tôi không vui.
Mà tôi bỏ đi bởi vì tức giận.
Sợ tôi sẽ gặp phải nguy hiểm.
Khi bạn tôi tìm ra tôi, tôi đã rất cảm động.
Vui mừng vì người tôi quen đều đáng tin cậy.
Ai ngờ sau lưng bọn họ lại thông báo cho Trầm Tự.
Hắn bất chấp mưa to gió lớn, cả người ướt sũng đi đến.
Trong ánh mắt nhìn tôi tràn ngập sự ngạc nhiên mừng rỡ vì tìm thấy thứ đã mất (gốc: thất nhi phục đắc).
Bạn tôi uyển chuyển nhắc nhở, đừng ầm ĩ thái quá.
Tôi liều mình muốn vạch trần bộ mặt cầm thú của hắn ta.
Lại giống như một đứa hề, trên sân khấu khoa tay múa chân cũng không ai để ý tới.
Cuối cùng, tôi bị Trầm Tự mang về.
Hắn đóng cửa lại, dùng đầu ngón tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt tôi, nhẹ giọng nói:
"A Tinh, tôi rất yêu em, đừng làm chuyện khiêu khích giới hạn cuối cùng của tôi.”
"Nếu không tôi sẽ may em thành một con búp bê xinh đẹp, để em vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi."
Lời nói của hắn nói khiến tôi sợ hãi.
Tôi đã từng nghĩ Trầm Tự là thiên sứ cứu rỗi tôi.
Không ngờ lại là tên ác ma đưa tôi xuống địa ngục.
Tôi ghê tởm hắn.
Cũng ghê tởm cái tên "A Tinh" này.
Nhưng hắn không nhớ tên tôi là Lý Hàm Nguyệt!
Những cảnh trong quá khứ nhanh chóng lóe lên trong đầu tôi.
Khoảnh khắc lao ra khỏi tòa nhà kia, ánh nắng ấm áp bao phủ lấy tôi.
Tôi đưa tay ra, nhìn bầu trời xanh thẳm, tựa như đã chạm được đến tự do.
Trở lại.
Đã trở lại.
Tên của tôi, cuộc đời của tôi.
Sau này tất cả đều do tôi tự mình làm chủ.
Tôi cứng đờ di chuyển bước chân.
Cửa vừa đóng lại liền nhanh chóng lao vào thang máy.
Ai ngờ thang máy vẫn đang trong trạng thái bận.
Dư quang liếc thấy Trầm Tự cũng đi ra, tôi vội vàng chuyển hướng đi tới cửa thang bộ.
Sau lưng lại truyền tới giọng nói lạnh như băng của hắn.
"Thang máy xuống rồi, không đi sao?
"Em gái."
Hắn tận lực nhấn mạnh hai chữ "em gái".
Động tác của tôi buộc phải dừng lại, cứng nhắc quay đầu.
Liền nhìn thấy Trầm Tự nghiêng người nhìn về phía tôi, hai tay đút túi, thờ ơ cười.
Hắn không keo kiệt dùng ánh mắt nói cho tôi biết, có thể hắn ta đã biết mọi thứ.
Tôi hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo.
Cười một cách tự nhiên.
"Vừa rồi tôi đã đợi rất lâu, thang máy vẫn chưa xuống nên mới muốn đi thang bộ."
Trầm Tự dường như hiểu ra, tay làm động tác mời: "Ồ, vậy cùng đi đi."
" Được..."
Tôi máy móc đi vào thang máy.
Trầm Tự đi theo vào, nhấn nút xuống tầng ba.
Còn tôi nhấn tầng một.
Thời gian thang máy đi xuống vỏn vẹn có hai phút.
Nhưng tôi cảm thấy từng giây trôi qua như cả một năm.
Trong không gian nhỏ hẹp như được bao phủ bởi hơi thở của Trầm Tự.
Làm cho người ta sợ hãi, đồng thời cũng khiến cho tôi phát ốm.
Trực giác mãnh liệt nói cho tôi rằng, có khả năng Trầm Tự đã biết.
Ta bấm chặt ngón tay, khi thang máy dừng ở tầng một liền nhấc chân muốn chạy trốn.
Nhưng khi sắp lao ra trong nháy mắt, bả vai bị đè lại.
Xoay người lại.
" Ầm!"
Lưng nặng nề đập vào vách tường, tôi đau đến thở hổn hển.
Tôi giả vờ thành dáng vẻ của Lý Vãn Tinh, tức giận lườm hắn.
"Anh có bệnh à?!"
"Ồ, xin lỗi."
Trầm Tự giơ tay lên, bàn tay hắn khớp xương rõ ràng, đôi mắt trong veo đen láy tỏ ra hết sức vô tội.
"Chỉ là muốn nói với em, tôi có xe, có thể đưa em đi."
Chó má.
Muốn đưa tôi đi ch.ế.t à?!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trong lòng tôi đã lôi hắn ra mắng nghìn lần.
Ngay cả tám đời tổ tông hắn cũng không may mắn tránh khỏi.
Trên mặt là lửa giận không kìm chế được.
"Thần kinh!
"Giữ khoảng cách với em vợ là yêu cầu đạo đức cơ bản nhất.”
"Đây lại còn là giáo sư!”
"Sống nhiều năm như vậy, đều ăn cứt hết à?"
Một bên xoa bả vai bị va đập, một bên hùng hổ đi ra thang máy.
Cái tính khí của Lý Vãn Tinh, tôi làm được.
Người nào khiến chị ta không thoải mái, bất kể là thời gian hay trường hợp nào, tức giận chửi ầm lên là việc làm thông thường.
Ngày trước tôi cảm thấy chị ta gần như không có tư chất.
Hôm nay lại thấy, vô cùng sảng khoái!
4.
Tôi đứng bên cạnh Trầm Tự, nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè đặt.
Ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Giống như con chó không có nhân quyền, cũng không có quyền từ chối.
Muốn theo ý hắn, phối hợp với hắn, làm thỏa mãn hết thảy mọi yêu cầu vô lý của hắn.
Nếu làm trái với ý muốn của hắn, thì hắn không ngần ngại nghĩ đủ mọi cách hành hạ tôi.
Nước lạnh nấu ếch*, từng chút phá vỡ lớp phòng ngự của tôi, khiến tinh thần tôi sụp đổ.
*là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… ch.ế.t từ từ.
Ban đầu, khi phát giác ra bản chất thật của hắn ta, tôi đã chạy trốn cả đêm tới thành phố bên cạnh.
Gửi tin nhắn chia tay trên Wechat, chặn tất cả phương thức liên lạc, rút thẻ điện thoại rồi tắt máy.
Tôi cho rằng, như vậy là có thể kết thúc mối quan hệ này.
Nhưng hắn lại phát động những người bạn chung của chúng tôi để tìm ra tôi.
Hắn luôn miệng nói đã trêu chọc làm tôi không vui.
Mà tôi bỏ đi bởi vì tức giận.
Sợ tôi sẽ gặp phải nguy hiểm.
Khi bạn tôi tìm ra tôi, tôi đã rất cảm động.
Vui mừng vì người tôi quen đều đáng tin cậy.
Ai ngờ sau lưng bọn họ lại thông báo cho Trầm Tự.
Hắn bất chấp mưa to gió lớn, cả người ướt sũng đi đến.
Trong ánh mắt nhìn tôi tràn ngập sự ngạc nhiên mừng rỡ vì tìm thấy thứ đã mất (gốc: thất nhi phục đắc).
Bạn tôi uyển chuyển nhắc nhở, đừng ầm ĩ thái quá.
Tôi liều mình muốn vạch trần bộ mặt cầm thú của hắn ta.
Lại giống như một đứa hề, trên sân khấu khoa tay múa chân cũng không ai để ý tới.
Cuối cùng, tôi bị Trầm Tự mang về.
Hắn đóng cửa lại, dùng đầu ngón tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt tôi, nhẹ giọng nói:
"A Tinh, tôi rất yêu em, đừng làm chuyện khiêu khích giới hạn cuối cùng của tôi.”
"Nếu không tôi sẽ may em thành một con búp bê xinh đẹp, để em vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi."
Lời nói của hắn nói khiến tôi sợ hãi.
Tôi đã từng nghĩ Trầm Tự là thiên sứ cứu rỗi tôi.
Không ngờ lại là tên ác ma đưa tôi xuống địa ngục.
Tôi ghê tởm hắn.
Cũng ghê tởm cái tên "A Tinh" này.
Nhưng hắn không nhớ tên tôi là Lý Hàm Nguyệt!
Những cảnh trong quá khứ nhanh chóng lóe lên trong đầu tôi.
Khoảnh khắc lao ra khỏi tòa nhà kia, ánh nắng ấm áp bao phủ lấy tôi.
Tôi đưa tay ra, nhìn bầu trời xanh thẳm, tựa như đã chạm được đến tự do.
Trở lại.
Đã trở lại.
Tên của tôi, cuộc đời của tôi.
Sau này tất cả đều do tôi tự mình làm chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.