Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 43: Người cậu thích

Tô Cảnh Nhàn

09/07/2020

Tiết đầu tiên ngày thứ tư là giờ của lão Hứa, lúc ông cầm sách vào lớp, khí thế ngất trời trong phòng học vẫn chưa có dấu hiệu muốn yên tĩnh.

“Vo ve vo ve, tôi còn tưởng mình vào nhầm tổ ong, các bạn học thân mến, các em chưa nghe thấy tiếng nhạc “Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ” sao? Vào học!”

Một lúc sau, tiếng thảo luận trong lớp mới dừng lại.

Hứa Quang Khải cảm khái, “Một cái Đại hội thể thao đã khiến các em thấp thỏm như vậy, mỗi ngày nhà sư phải đọc một quyển kinh, mà học sinh trung học phải ghi chép lại mới nhớ bài. Mọi người cũng phải tự đếm ngược thời gian trong lòng đi. Được rồi, lấy “Nhất đề nhất luyện” ra, lật đến trang hôm qua chưa nói xong.”

Theo thói quen ông đi xuống bục giảng kiểm tra, thấy có người lật nửa ngày vẫn không tìm đến chỗ hôm qua đang học dở, cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên, “Không biết đề kia ở chỗ nào sao? Bạn học à, em là thiên tài đó, lại còn bị lạc đường ở cái nơi còn chưa đủ một mét vuông này!”

Triệu Nhất Dương cầm sách, dựa vào bàn sau của Văn Tiêu phỉ nhổ: “Lão Hứa đang đóng học phí cho Trình Tiểu Ninh sao, lại đến đó bổ túc kỹ năng lời thoại của Trình Tiểu Ninh?”

Văn Tiêu xoay bút, “Khí thế vẫn chưa đủ.”

Triệu Nhất Dương suy tư vài giây: “Có lý, coi như lão Hứa đang giễu cợt đi, nhưng mà giễu cợt kiểu này cũng rất điềm đạm!”

Tin nhắn xếp hàng trong WeChat, hình đại diện đen thui của Trì Dã lại nhảy lên cao nhất, vừa mới gửi đến một hình ảnh cái kẹp tóc hình dâu tây, “Nha Nha nói muốn để anh Coca nhìn thấy kẹp tóc mới của nó.”

Văn Tiêu cúi đầu đánh chữ: “Đẹp.”

Không bao lâu sau, Trì Dã trả lời: “Con nhóc này đang cực kỳ vui vẻ trước mặt tôi, bây giờ đã nghĩ mình là bạn nhỏ đáng yêu nhất của cả khối 1.”

Trước tấm bảng đen, lão Hứa đang văng nước miếng tung tóe, “Các bạn học, câu hỏi này rõ ràng cần các em lên tiếng thắc mắc, một nửa số người trong lớp chắc chắn sẽ không làm được nhưng tại sao không có một ai đến phòng làm việc của thầy hỏi bài? Tôi ở phòng làm việc nuôi rồng phun lửa hay là tiên nhân chưởng* sao? Đúng rồi, Đại hội thể thao thầy vẫn ở gần đó, nếu các em không biết làm đề vẫn có thể hỏi tôi được, nhớ chưa?”

Có người nhỏ giọng tiếp lời: “Ai muốn học Toán trong Đại hội thể thao chứ…”

*tiên nhân chưởng: một loài xương rồng dù sống trong sa mạc hoa vẫn có thể nở rất đẹp

Hứa Quang Khải bóp gãy viên phấn trong tay, “”Những bạn học không tham gia vào cuộc thi, không viết các bài phát thanh, không thực hiện các chương trình, nếu không học tập các em có thấy chán không?”

Lần này đáp lại ông là giọng đồng thanh rất nghiêm chỉnh, “Không chán!”

Chuông hết tiết vừa vang lên, ủy viên thể dục* nhảy vọt lên trước, “Các bạn học, ghi danh ghi danh mau, bây giờ chạy 3000m nam vẫn còn thiếu người, chạy 1500m và 800m nữ đều chưa có người, sắp phải nộp danh sách rồi, mọi người tích cực lên một chút!”

*ủy viên thể dục = thể ủy: lớp phó thể dục

Có người cười đáp, “Tích cực ghi danh sẽ có thưởng sao?”

Ủy viên thể dục cắn răng, “Có! Mua cho cậu hồng trà lạnh một tuần!”

“Đồng ý, tôi chạy 3000m!”

Hứa Quang Khải đang thu dọn giáo án, chỉ lắng nghe mà không nhúng tay vào, cười híp mắt xúc động, “Đúng là thanh xuân tràn trề sức sống!”

“…Ở nơi này tràn đầy ánh sáng rực rỡ của mùa xuân, chúng ta nhiệt liệt chào mừng Đại hội thể thao thường niên của phụ trung Minh Nam! Cố lên, là sắc màu tuổi trẻ, cố lên, là tăng cường sức mạnh! Chúng ta sẽ gặp lại nhau trên sân so tài….”

Trên loa phát thanh, giọng nói diễn cảm của Trình Tiểu Ninh so với lúc bình thường đứng giậm chân ở cổng trường dường như rất có hồn.

Trên hành lang người người chen chúc, mỗi người không chỉ xách mỗi cái ghế của mình mà còn cầm theo quà vặt, truyện tranh, tập ghi chép, tạp chí các loại. Hai tầng người đi lại quá chậm, giao thông bị nghẽn lại, lên đến tầng 3 thì bọn họ dứt khoát đặt ghế xuống, mở tiệc trà buôn chuyện tạm thời.

Nhìn chằm chằm không chớp mắt bịch khoai tây chiên chỉ còn hơn một nửa, Hứa Duệ than thở: “Người xưa không lừa tôi, mở túi quà vặt ở trường học giống như đút thức ăn cho chim bồ câu vậy!” Văn Tiêu đang cầm điện thoại di động đứng bên cạnh, Hứa Duệ hỏi cậu, “Văn Tiêu, có muốn ăn khoai tây chiên không, còn mấy miếng cuối cùng nè, không ăn nhanh là hết đó.”

“Không cần,” Văn Tiêu nhắn lại tin, nhét điện thoại di động vào trong túi áo đồng phục, “Trì Dã nói cậu ấy đang ở tầng trên.”

“Mẹ kiếp, Trì ca đúng là dũng sĩ ngược dòng, lúc nãy tắc đường một đoạn lớn như vậy, cậu ấy đi từ tầng 1 lên cũng không dễ dàng!” Triệu Nhất Dương liếc nhìn phía bên ngoài lan can, “Lúc hành khúc vang lên nửa ngày, tầng 1 đã đi hết, tầng 2 mới đi một nửa, đủ các thể loại, tôi chỉ hối hận quên không mang theo switch, nhưng dù sao với bản lĩnh này tôi cũng thể thuận lợi qua nổi một ván.”

Không quá mấy phút sau, Trì Dã xách ghế đứng bên cạnh Văn Tiêu.

Văn Tiêu: “Cậu đến lúc nào vậy?”

“Đi cầu thang khác lên.” Trì Dã chỉ chỉ ngón tay, “Cầu thang tầng này tắc nghẽn rồi, người bên kia ít hơn, có thể đi được, nếu không tôi chỉ có thể đứng dưới chờ thôi, để cậu cầm ghế giúp tôi.”

Văn Tiêu cẩn thận quan sát người này một lần.

Dưới ánh mắt tuần tra của đối phương như vậy, Trì Dã tự giác giơ tay lên, “Cực kỳ thành thật, không bị thương, không làm chuyện xấu.”

“Chuyện gì xấu? Trì ca cậu âm thầm xem phim đen bị phát hiện sao? Hay là lén lén lút lút trong chăn xem sách ảnh người thật bị người ta bắt được? Chia sẻ trải nghiệm đi nào, mọi người cùng nhau vui vẻ?” Hứa Duệ bắt được mấy từ mấu chốt rất nhanh, ánh mắt sáng lên như phóng viên thấy tin đồn.

Trì Dã đạp một cước vào ghế cậu ta, “Cút, phim ảnh sách ảnh cái gì, còn chưa nghe qua bao giờ.”

Khuỷu tay Triệu Nhất Dương khoác lên vai Hứa Duệ, quay đầu cười, “Mọi người đều sắp trưởng thành rồi, cần gì phải che che giấu giấu giả vờ trong sáng, có đúng không Trì ca?”

Trì Dã cũng bắt chước tư thế của Triệu Nhất Dương, cánh tay khoác lên vai Văn Tiêu, ôm người bên cạnh lại gần mình, “Tôi trong sáng hay không trong sáng, bạn cùng bàn của tôi rõ nhất, đúng không, bạn cùng bàn?”

Văn Tiêu bị ôm cả vai, cổ áo đồng phục hơi lộn xộn, lộ ra áo phông trắng bên trong và một đoạn nhỏ xương quai xanh. Cậu tiếp lời Trì Dã, “Ừ, tôi làm chứng, cậu ấy rất trong sạch.”

Trong nháy mắt cả bọn cười to.

Trì Dã cắn răng nhận lấy từ miêu tả này, “Trong sạch thì trong sạch, dù gì vẫn là một từ mang nghĩa tốt.”

Biểu cảm của Triệu Nhất Dương rất khoa trương: “Mẹ kiếp, Trì ca, cái này không giống cậu nhé, tiêu chuẩn lại thấp như vậy sao?”

Trì Dã nhếch môi cười, lười biếng đáp lại, “Ừ, với bạn cùng bàn của tôi, không cần tiêu chuẩn.”



Đứng tại chỗ ăn hết hai bịch quà vặt, cuối cùng hàng ngũ mới di chuyển. Sau khi xách ghế ra sân tập xong, ánh mặt trời rực rỡ chói chang, không ít nữ sinh oán trách tại sao một nửa cái sân này đều bị mặt trời chiếu vào, như vậy sẽ bị phơi nắng đen đi mất.

Nữ sinh sợ đen nhưng nam sinh thì không, mấy nam sinh nghe thấy vung cánh tay hô lên, không quá mấy phút sau vị trí ghế ngồi đã đổi—–nam sinh nhường lại chỗ ngồi dưới bóng cây cho nữ sinh qua ngồi.

Mới vừa yên vị xong, Triệu Nhất Dương dựa vào cảm giác chơi bóng rổ, đưa tay đỡ lấy một bịch đồ ăn từ nữ sinh bên kia ném tới, nhìn qua, “Ô mai? Mẹ nó lại là quà vặt.” Miệng thì chê nhưng tay lại rất thành thực xé bịch đồ ăn, Hứa Duệ muốn cướp cậu ta còn né tránh không cho.

Đội hình đứng xếp hàng sát cạnh nhau, lục tục ngồi xuống, âm nhạc trên loa phát thanh đổi thành giai điệu nhịp nhàng sôi động “Worth it*”, đội múa mặc âu phục sơ mi trắng và váy đen vừa xuất hiện đã khiến bầu không khí cả sân tập sôi sục.

*Worth it: bài hát US-UK do Fifth Harmony thể hiện

Triệu Nhất Dương ngẩn ngơ, ô mai trong tay cũng rơi xuống đất, sau khi âm nhạc kết thúc, cậu ta đờ đẫn mười giây mới nhìn sang bên cạnh, ánh mắt choáng váng say mê, “Trì ca, hình như tôi yêu rồi.”

Thượng Quan Dục đang cướp khoai tây trong bịch của Hứa Duệ, thấy Triệu Nhất Dương nói chuyện một mình với cái ghế lại bớt thời gian kêu cậu ta, “Đại sư, Trì ca đi báo danh với Văn Tiêu rồi, cậu vừa mới nói gì, cậu yêu á? Với ai, không khí à?”

Triệu Nhất Dương mặt đầy biểu cảm mơ mộng: “Ngay vừa rồi, tôi nhìn bạn nữ sinh trong đội múa kia vừa thấy đã yêu.”

Hứa Duệ liếc mắt: “Tỉnh táo đi, cậu đây là đơn phương thầm mến! Cách mấy chục mét đơn phương thầm mến!”

Trên sân tập bày bốn cái bàn học, trên mỗi bàn đặt một cái biển đỏ viết ba chữ màu đen “Bàn báo danh”, một đám nam sinh vây xung quanh, đang cài biển số lên sau lưng.

Thấy Trì Dã và Văn Tiêu tới, không ít người theo bản năng lùi lại vài bước giống như nhìn thấy lãnh đạo khiến Văn Tiêu nghi ngờ liếc nhìn Trì Dã——có phải trên người hắn có trang bị thứ vũ khí đâm gì đó dài nửa mét khiến người khác vừa nhìn đã vội vàng tránh ra chỗ khác không.

Báo tên và lớp học xong, thầy thể dục đang cầm biển số đứng sau bàn học nói, “Em chính là Văn Tiêu? Tôi nghe chủ nhiệm lớp em cứ mười câu thì đến tám câu nói về em.” Nói xong, thầy đưa ghim băng cho Văn Tiêu.

Trì Dã nhận lấy, “Đến đây bạn cùng bàn, để tôi cài cho cậu, Trì ca ban phước cho cậu, nói không chừng lại được tăng thêm sức mạnh, dưới chân đạp gió như bánh xe, vèo một cái đã về đích.”

Cách đó không xa truyền tới tiếng kêu the thé rất chói tai, không biết là lớp nào đang gào lên cổ vũ cố gắng lên.

Trì Dã mở ghim băng ra, cài miếng vải màu vàng có in số “7” lên sau lưng Văn Tiêu.

Bởi vì vóc người cậu gầy gò nên lúc mặc trang phục mỏng, hai bên xương bả vai sẽ hở ra chút đường cong, tay đè trên lưng cậu có thể chạm phải nhiệt độ cơ thể ấm nóng cùng một tầng bắp thịt mỏng.

“Xong chưa?”

“Xong ngay đây,” dùng ghim băng cài miếng vải cố định lên áo phông, cài thật chắc, Trì Dã mới buông tay, “Được rồi, chắc chắn sẽ không rơi.”

Văn Tiêu đứng một chỗ cũng thấy nóng, lại liếc sang thấy hai bên Thái dương Trì Dã đầy mồ hôi, “Rất nóng sao?”

Trì Dã: “Chắc vậy.”

Hôm nay Văn Tiêu đi một đôi giày chạy màu trắng tinh, lúc giẫm lên mặt sân giả cỏ rất nổi bật, cậu quan sát đường đua một lúc, “Ở đây rất nóng, hay là cậu về trước?”

“Từ chối, hôm nay tôi muốn xem cậu đạt hạng nhất.”

“Còn chưa có chạy, sao biết tôi đạt hạng nhất được?”

Trì Dã ngoắc ngoắc ngón tay, chờ Văn Tiêu dựa gần vào mới lên tiếng, “Bởi vì mỗi lần tôi chơi ma sói, lần nào tôi cũng là nhà tiên tri.”

Trong loa phát thanh thông báo “Hạng mục chạy 100m nam tập hợp”, Trì Dã và Văn Tiêu đến vị trí chỉ định, trong chốc lát lại nghe thấy âm thanh từ loa phát thanh truyền tới, “Lớp 11 Lý 1 Hứa Duệ cổ vũ, Văn Tiêu cậu cứ nhẹ nhàng về đích, bọn tôi luôn ủng hộ cậu, cho dù cậu chạy đạt thứ hạng mấy, cậu mãi mãi ở trong lòng bọn tôi!”

Trì Dã nghe xong cười, “Làm khó học ủy rồi, vậy mà nghe cũng ra vần được.”

Hắn lại hỏi Văn Tiêu, “Lát nữa lúc chạy, có cần Trì ca chụp hình kỷ niệm cho cậu không?”

“Không cần,” Văn Tiêu nhét áo khoác đồng phục xanh trắng và mắt kính vào trong tay Trì Dã, “Cậu nhớ hình ảnh này là đủ rồi.”

Đứng tại chỗ quan sát Văn Tiêu đang đứng sau vạch xuất phát trên đường chạy, Trì Dã bỗng nhiên mới nhận ra câu nói kia luôn có ẩn ý gì đó không rõ ở bên trong.

100 mét không dài, vốn không cần nghe đến kết quả, ai cũng thấy rõ Văn Tiêu là người đầu tiên về đích. Ở đường chạy thứ ba người kia vẫn chạy phía sau hai ba người, đến cuối cùng lại có thể vượt mặt về đích thành công, còn hơn vị trí về nhì khoảng hai ba giây.

Lúc đạp lên vạch đích, vạt áo Văn Tiêu bị gió thổi bay lên, lộ ra một đoạn eo dẻo dai, Trì Dã nghe thấy tiếng thét gào của nữ sinh, trong lòng có chút bực bội khó hiểu.

Bởi vì quán tính bước chạy, sau khi Văn Tiêu dừng lại, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Trì Dã đang đứng.

Ánh mắt hai người từ xa đã chạm nhau, bởi vì phản ứng theo bản năng này của Văn Tiêu nên chỉ số tâm trạng của Trì Dã lại khá hơn nhiều.

Chạy 100m một lần đã phân định thắng thua, Văn Tiêu chạy xong là kết thúc vai trò trong cuộc so tài. Trì Dã giúp cậu tháo ghim băng và mảnh vải số xuống, đưa cho thầy giáo.

Hai người trở lại chỗ ngồi được chào đón nhiệt liệt. Lão Hứa cười ha hả khen ngợi, “Không tệ không tệ, đức trí thể* đều phát triển toàn diện, Văn Tiêu chạy 100m cực kỳ tốt!” Nòng đại bác của ông lại chuyển sang Trì Dã, “Còn em đấy, sao không thấy em báo danh hạng mục nào?”

*đức trí thể: đạo đức – trí tuệ – thể thao

Trì Dã biếng nhác giống như loài mèo lớn đang nằm phơi nắng, “Mấy ngày trước em không chắc có thể đến trường hôm nay được không nên không báo danh.” Hắn lại nhìn về phía Văn Tiêu, “Hơn nữa bạn cùng bàn của em cũng thắng rồi, em cũng rất tự hào, một chiến thắng thuận lợi lại thần tốc.”

“Em đây là ‘một người chiến thắng, cả nhà cùng vinh quang’ sao?” Lão Hứa sỉ vả Trì Dã, “Vậy em cũng nên hỏi ý kiến Văn Tiêu đi, có phải em ấy tình nguyện để em cùng tự hào không, có phải em là người một nhà với em ấy không.”

Trì Dã chuyển hướng sang Văn Tiêu, Văn Tiêu đang cầm khăn giấy ủy viên sinh hoạt* đưa tới lau mồ hôi trên cổ, một mảng da trắng trẻo lộ ra như phản chiếu được dưới ánh mặt trời.

*ủy viên sinh hoạt: lớp phó sinh hoạt

Bị cuốn vào câu chuyện, Văn Tiêu mở miệng: “Vâng, chia cho cậu ấy một nửa công trạng.”



Quan hệ giữa học trò rất tốt, lão Hứa nhìn đến vui vẻ nhưng lại không nhìn được vẻ mặt đắc ý của Trì Dã trước mặt, ông mở miệng ghét bỏ, “Nhanh về chỗ ngồi đi, đừng có lượn lờ trước mặt thầy.”

Ngay sau đó, lão Hứa bị trưởng khối gọi đi, mấy người Triệu Nhất Dương xúm lại một chỗ, âm thầm cầm một bộ bài, “Đến đây vui vẻ cùng nhau!”

Trì Dã: “Đánh bài tú lơ khơ hả?”

“Người đang đầy ở sân trường, tuyệt đối không đánh bạc nha,” cả người Triệu Nhất Dương bừng bừng khí thế chính trực, biểu cảm hưng phấn, “Chúng ta chơi trò quốc vương nô lệ, chơi không?”

Trì Dã không trả lời, hỏi ý kiến Văn Tiêu trước, “Bạn cùng bàn, cậu chơi không?”

Cứ đứng mãi ngoài này phơi nắng cũng nóng đến phát bực, cũng không còn việc gì khác có thể làm, Văn Tiêu gật đầu, “Chơi.”

“Hai bọn tôi cũng tham gia,” Trì Dã hỏi Triệu Nhất Dương, “Quy tắc trò chơi thế nào?”

“Rất đơn giản! Trong này có một lá K bích, một lá A cơ, ai rút được K bích thì là vua, king. Ngược lại, ai rút được A cơ là nô lệ. Nô lệ thuộc về quốc vương, phải nghe theo lời quốc vương. Quốc vương có thể hỏi một câu hỏi, nô lê có thể từ chối trả lời nhưng nếu quốc vương nói ra một hình phạt, nô lệ phải thi hành.”

Trong lúc cậu ta nói quy tắc, có thêm nhiều người tham gia.

Triệu Nhất Dương hắng giọng, “Hiện tại chúng ta có bảy nam, năm nữ, mười hai người, đến đây, rút bài đi, ai cũng có thể là quốc vương!”

Lượt đầu tiên rút xong, Triệu Nhất Dương vô cùng bất hạnh mà rút trúng nô lệ, một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa rút trúng quốc vương.

Triệu Nhất Dương ưỡn ngực, “Chơi luôn, muốn hỏi gì đều được, hỏi tôi mấy ngày thay tất cũng được!”

Nữ sinh kia cầm lá bài trong tay, hơi chần chừ. Một nữ sinh tóc ngắn khác ngồi bên cạnh huých cùi chỏ cô một phát, nhỏ giọng thúc giục, “Mau hỏi đi, giúp các chị em ta nắm lấy cơ hội!”

Hít một hơi thật sâu, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa mở miệng, “Cái đó, tôi muốn hỏi, bạn ngồi sau bàn cậu….thích cái gì?”

“Mẹ kiếp,” Triệu Nhất Dương bị đánh bại, “Tôi biết mà, tôi đã đoán được mà, ầy, lòng người chính là như vậy.” Cậu ta xoa hai mặt lá bài, “Bạn ngồi sau bàn tôi cực kỳ giản dị, cậu ấy thích giải đề, cực kỳ nhiệt huyết với học tập.” Còn đề xuất thêm phương án khác, “Nếu các cậu muốn tặng quà có thể tặng cho cậu ấy một bộ tài liệu tham khảo bản hiếm của thành phố, hoặc là một kho báu quý giá đựng 18 cuốn sách bí mật.”

Lượt thứ hai, Triệu Nhất Dương được làm quốc vương, Hứa Duệ bốc trúng nô lệ, Triệu Nhất Dương đắc ý, “Tôi không có vấn đề gì muốn hỏi hết, chỉ có một yêu cầu, yên tâm không nhiều đâu, học ủy, cậu chống đẩy 10 cái đi!”

“Cậu có còn là con người không!” Lời nói ra như vậy nhưng Hứa Duệ vẫn đứng dậy, đi sang bên cạnh cực kỳ chịu đựng gian khó mà chống đẩy 10 cái. Lại ngồi xuống một lần nữa, cậu ta đưa tay rút lá bài, ngón tay đều run rẩy, “Dựa theo quy luật, lượt trước là nô lệ lượt này là quốc vương, tôi chắc chắn——” nhìn mặt bài, Hứa Duệ ôm ngực, “Đau tim quá, lại là một con 2!”

Từng lá bài được lật ra, tất cả đều là người dân. Cuối cùng chỉ còn lại hai lá bài, một lá trong tay Trì Dã, một lá trong tay Văn Tiêu.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người.

Trì Dã lật bài trước, trong mắt ánh lên ý cười, “K bích, bạn cùng bàn, tôi là quốc vương.”

Văn Tiêu cũng lật bài trước mặt, “A cơ.”

Triệu Nhất Dương hưng phấn, “Bây giờ quốc vương có thể đặt câu hỏi cho nô lệ! Quốc vương, ngài muốn hỏi gì?”

Ngón tay thon dài của Trì Dã kẹp lá bài K bích, dưới ánh mặt trời hắn rũ mắt, nụ cười vừa biếng nhạc lại có chút vô lại, “Nâng cao tinh thần giúp người khác tạo ra niềm vui, tôi thay mặt năm bạn nữ kia đặt câu hỏi, Văn Tiêu, người cậu thích họ gì?”

Vấn đề này vừa hỏi tới, không ít người ồn ào.

Giai đoạn dậy thì của nam sinh và nữ sinh đối với phương diện này là đề tài hết sức nhạy cảm. Trong trường học bây giờ thứ truyền miệng nhanh nhất không phải là phương pháp học tập mà là tin tức, ví dụ như “Người nào đó lớp 10 thích một bạn học lớp 11”, “Bạn học ở lớp này ở cùng một chỗ với bạn học lớp bên cạnh!”. Hoặc là “Ai vừa mới chia tay bạn gái, ngày hôm sau đã thấy bọn họ ở bên nhau”.

Triệu Nhất Dương vỗ đùi, “Mẹ kiếp, đúng là núi cao có Trì ca cao hơn, cái vấn đề này so với hỏi thẳng “Bạn thích ai chưa”, một dao đâm trực diện, đúng là lợi hại!”

Trì Dã lại không có phản ứng, hắn đang chuyên tâm nhìn chăm chú vào đôi mắt Văn Tiêu, nụ cười ở khóe miệng chưa tan nhưng nếu nhìn kĩ vào mắt hắn sẽ thấy đầy sự khẩn trương.

Nắm ngón tay vô ý nắm thành quyền, Trì Dã nhét nắm tay vào trong túi áo khoác đồng phục.

Hắn đang đợi câu trả lời của Văn Tiêu.

Có thể cậu sẽ trả lời là “Tôi không có người mình thích”, cũng có thể là…cái khác.

Giây phút này hàm lượng khí oxy như bị rút cạn trong không khí, Trì Dã cảm thấy hô hấp của mình hơi dồn dập.

Dưới ánh nắng chói chang của ngày xuân, Văn Tiêu cũng nhìn thấy Trì Dã, còn để ý đến năm ngón tay đang co vào của hắn.

Trước ánh mắt đang tập trung của mọi người, Văn Tiêu trả lời: “Tôi chọn hình phạt.”

Đây là câu trả lời từ chối.

Trong lòng Trì Dã có hơi hối hận vì đã hỏi câu hỏi này nhưng tim lại đập liên hồi không giải thích được——chính hắn cũng không hiểu, rốt cuộc hắn muốn biết điều gì, muốn dò xét điều gì.

Gương mặt Triệu Nhất Dương đầy thất vọng, “Trái tim tôi đang đầy tin đồn bát quái còn chưa sắp xếp gọn gàng đây, Trì ca, cậu muốn phạt thế nào?”

Trì Dã suy nghĩ: “Chạy một vòng sân trường đi.”

Văn Tiêu đứng dậy, rũ mắt nhìn sang Trì Dã, “Đi.”

Trì Dã đứng lên theo.

Triệu Nhất Dương nhìn hai người không hiểu: “Đi chỗ nào cơ, không phải, Trì ca cậu đi làm gì?”

Trì Dã cởi áo đồng phục ra, đặt cùng một chỗ với Văn Tiêu, trả lời, “Một người chiến thắng cả nhà cùng hưởng vinh quang, bây giờ Văn Tiêu chạy bộ, đương nhiên tôi phải chạy cùng rồi.”

Triệu Nhất Dương: “Hình như cũng….có lý?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook