Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy
Chương 125: Đều nhớ thương về đối phương đến sức cùng lực kiệt
Công Suất Tiêu Thụ
15/06/2024
Bộ này đến hôm nay là tròn một năm rồi á mấy bồ, lâu quá ha... nhưng mà tui cũng hết cách, tại tui đi làm nên không có nhiều thời gian. Nhớ mấy ngày đầu có một bạn không biết có đọc không nhưng cứ tui up là bạn ấy cmt động viên tui cố lên, vui dữ lắm, được vài chương thì bạn ấy không còn ở lại nữa, tui vẫn lặng lẽ đăng, hơi buồn nhưng cũng cám ơn bạn ấy nhiều lắm. Sau này thì có nhiều bạn nói chuyện với mình hơn, vui gì đâu, kiểu đọc bình luận mà cứ cười hí hí, thế là có tinh thần đăng thường xuyên hơn, nhưng cũng không phải cái máy nên nhiều lúc gõ ngủ gục điện thoại rớt vô mặt mới giật mình tỉnh mà vẫn không được bao nhiêu chữ. Rồi sau đó w lỗi không thông báo, đăng lên chẳng có ai xem, buồn hiu mất hứng nên up chậm. Còn sợ w sập nên tìm mấy app khác để rủ mấy bồ qua nhưng kiểu bắt nạp card/mua xu/đổi hạt dẻ... mới được đọc nên tui dẹp luôn. Tuy là bộ này không có nhiều bạn biết nhưng mà tui lỡ viết dài rồi (tui tự thấy chỉn chu cẩn thận), nhiều khi gõ mệt cũng hơi hối hận rồi nhưng cứ nghĩ đến mấy bồ còn ở lại vì mình thì lại cố gắng, không nỡ rút ngắn lại cho nhanh kết sợ thành bộ đầu voi đuôi chuột có lỗi với mọi người ấy. May mà sắp hoàn rồi! Cảm ơn mấy bồ đã chọn ở lại với tui đến tận ngày hôm nay nha~ ヅ
————————————————
Tôi thở hổn hển, xấu hổ quay sang hướng khác.
Tuấn Anh cười khẽ, dịu dàng ấn lên toàn bộ khuôn mặt tôi vô số nụ hôn, “Cục cưng ngoan hôm nay đáng yêu quá!”
Cậu ấy hôn hôn lên khoé miệng rồi vươn tay miết nhẹ lên môi tôi, hạ giọng nói: “Thương quá à~ Môi em sưng rồi~ Cục cưng có đau lắm không?”
Tôi mím môi lắc đầu, thực ra là có hơi đau, cơ hàm cũng mỏi vô cùng nhưng vẫn trong ngưỡng chịu được. Chỉ là tôi không muốn than thở làm Tuấn Anh mất hứng, lần sau lại không dám đút vào nữa.
Bên dưới tôi chưa sẵn sàng nên chỉ còn mỗi tay và miệng dùng được thôi, à, còn cả đùi cũng có thể chiều cậu ấy nữa.
“Miệng có mỏi không?” Cậu ấy ngồi dậy ẵm theo tôi đặt trong lòng, bàn tay mơn trớn da thịt sờ lên hình xăm gần bẹn.
Lúc này tôi mới xấu hổ vì cơ thể trần truồng, quần áo lại ở quá xa nên không biết phải làm sao ngoài việc co ro che giấu, trông như đang nép mình ngồi gọn trong vòng tay ấm áp. Lúc thân mật thì t*ng trùng thượng não quấn quýt quên đi ngại ngùng nhưng bây giờ tỉnh táo rồi lại không thể nào trần như nhộng chạy đi nhặt quần được.
Aaaaa!
Phải nói gì đây? Sau khi làm tình xong thì các cặp đôi bình thường ngoài kia sẽ nói gì?
“Em có đói bụng không cục cưng?”
Không biết nữa, trong đầu tôi lúc này chỉ muốn đi lấy cái quần nằm chỏng trơ dưới sàn kia về che thân thôi, nhìn gần ngay trước mắt mà như cách xa một vòng Trái Đất vậy.
Quần ơi là quần!
Tôi vươn tay níu kéo trong tưởng tượng, bất lực lắc đầu: “Không đói.”
Vì nếu đói thì phải đi ăn, mà đi ăn thì phải mặc quần, mà mặc quần thì phải xách cái mông trần lắc lư trước mặt tên lang sói quỷ quyệt này!
“Miệng em có mỏi không An, sao em không trả lời? Em mệt trong người à? Có muốn uống sữa nóng không, tôi đi pha cho em?”
Thì ra tôi mải nghĩ linh tinh mà chưa trả lời câu này, vậy nên nhanh chóng lắc đầu tiếp, đáp: “Tôi không mỏi mà.”
Tuấn Anh bình tĩnh đề nghị: “Vậy làm thêm lần nữa?”
“...”
Cậu ấy bật cười, nhéo nhẹ má tôi, cất giọng vui vẻ: “Vậy mà nói không mỏi sao? Xin lỗi cục cưng nhé! Vừa rồi tôi thích quá nên không kiềm được. Lần sau hứa sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Tôi đẩy cái tay đang xoa xoa mông mình ra, úp mặt vào lồng ngực vững chãi, rầm rì nói: “Không có lần sau đâu~”
Tuấn Anh cười khẽ, lần nữa ôm mông tôi rồi để tôi dạng chân kẹp hai bên hông cậu ấy, đứng dậy ẵm đi đến bàn làm việc, đến khi tôi ngẩng đầu đã thấy cơ thể mình được bao bọc bằng một tấm thảm mỏng dài rộng, dù mông trần vẫn trực tiếp ngồi lên người cậu ấy nhưng ít nhất bên ngoài nhìn vào thấy tấm vải che kín đến bắp chân cũng tạm ổn rồi.
Chỉ có điều... sao Tuấn Anh không kéo quần lên đàng hoàng mà hình như còn vạch vạt quần banh rộng hơn, tụt mép quần xuống sâu hơn? Mông của tôi có thể miêu tả được đường nét da thịt trần trụi dài dài dưới hạ thân cậu ấy.
Trong lúc mông tôi mấp máy vì cái vật cấn cấn ở dưới thì Tuấn Anh lại cho flycam bay vòng vòng, vào cả trong sân rồi đi xung quanh xem xét thật kỹ. Mỗi lần màn hình quay đến đâu là tim tôi đập thình thịch đến đấy, mãi mới thở phào nhẹ nhõm vì thằng Hiếu không xuất hiện nữa.
Tuấn Anh ấn đầu tôi dựa lên người cậu ấy, tôi giãy giụa, nói: “Thả tôi xuống, tôi muốn đi tắm.” Ngồi ở đây háng cậu ấy cứ liên tục nảy lên khiến mông tôi ngứa ngáy khó chịu.
Cậu ấy nhấc điện thoại bàn, ôm chặt tôi, nói: “Đợi xíu tôi bế em đi. Chân em đang đau. Ngoan để tôi nói chuyện điện thoại, đừng quậy!”
Tôi sợ phiền cậu ấy bàn công việc nên lại ngồi im re, sau đó giật thót người vì giọng chửi thề gấp gáp nóng nảy.
“Mày xem có thằng đầu *** nào cầm bó hoa cứt chó lảng vảng quanh nhà anh An không giùm tao cái!”
“...”
Trời ơi, sao lại chửi người ta như thế? Không tốt chút nào đâu! Đẹp trai như vậy xin hãy nói lời vàng ý ngọc thôi được không?
“Rồi sang khoá cửa cho anh An luôn!”
Nghe lời này xong tôi lại giật mình thêm lần nữa, vội ghé vào tai cậu ấy thầm thì: “Đây là chuyện mà lúc vừa vào nhà cậu, tôi định nói nhưng quên mất tiêu đó.” May mà Tuấn Anh cho máy quay cả trước cửa nhà bên đó mới phát hiện được.
Tuấn Anh mỉm cười, thơm lên má tôi một hơi, sau đó nói với người bên kia: “Hâm nóng lại phở đi. Nhớ tô không hành thì băm bò nhỏ ra.”
Sau khi cậu ấy cúp máy, tôi ủ rũ nói: “Cậu có bay vào trong nhà kiểm tra được không? Cũng không biết có bị trộm đột nhập không nữa? Lỡ mất gì thì chú chủ nhà sẽ mắng cho một trận mất thôi.”
Tuấn Anh mỉm cười, nhéo má tôi: “Không đâu, không ai mắng em đâu.”
“Cậu thì hiểu cái gì! Chú ấy là người lớn, mắng tôi là chuyện hiển nhiên! Có khi còn đuổi đi không chừng!”
“Đuổi thì sang đây ở. Hay là ngày mai tôi cho người sang thu dọn đồ đạc của em chuyển qua đây cho ấm cúng nhé?”
Tôi bĩu môi, “Còn lâu! Cậu thích ấm thì tắt máy lạnh đi là được!”
Tuấn Anh bật cười, thấy tôi quay mặt đi thì nắm cằm kéo về mãi, nhỏ nhẹ xuống giọng: “Không sao đâu, chú ấy mà mắng em thì tôi đập cho một trận, nhé?”
“Cậu không bay vào trong nhà được à?”
Tuấn Anh nhếch nhẹ khoé môi: “Tôi có phải siêu nhân đâu mà biết bay.”
“...”
Rồi lại cười khẽ trầm thấp gợi cảm trong cổ họng, nhẹ giọng nói: “Không cần thiết.”
Tôi hậm hực ngồi thẳng dậy, quấn thảm chặt vào người, tự ôm bản thân chứ không thèm vịn vai cậu ấy nữa.
Tuấn Anh bật cười, cưỡng ép tôi dựa vào trong lòng: “Thôi mà, thương thương!”
Cậu ấy chỉ nói có mỗi vậy rồi lại bấm điện thoại bàn, lần này là mở loa ngoài.
“Nhớ vào kiểm tra nhà anh An xem có mất gì không đấy!”
Bên kia đáp: “Uầy! Đương nhiên rồi! Cái này mà anh cũng phải gọi lại nhắc nữa á? Đệ anh nuôi hơi bị lanh!”
Sau khi cúp máy, Tuấn Anh nhìn sang tôi, nhướng mày, môi còn cười tủm tỉm, cảm giác như mặt cậu ấy hất lên có thể song song với trần nhà được vậy.
Tôi bĩu môi, trong lòng vui vẻ nhưng ngoài mặt hờ hững: “Chẳng ngầu gì cả!”
Tuấn Anh bật cười sảng khoái, xoa xoa đầu tôi cho tóc xù lên làm tôi phải đánh tay cậu ấy mấy lần mới thôi thò móng vuốt qua.
Sau đó tôi có thắc mắc đồ đạc bên chú chủ nhà thì sao nhân viên của Tuấn Anh biết cái nào còn, cái nào mất được? Cậu ấy cứ gật đầu chắc nịch bảo “Biết, chuyện gì tôi cũng biết hết” rất là ra vẻ ta đây. Nhìn thấy mà ghét!
Dùng bộ mặt tỉnh bơ ấy chọc tôi bực bội một hồi rồi mới đứng dậy rời bàn, vừa đi vừa nói: “Ghẹo em xíu mà. Chút nữa sẽ gọi video cho em xác nhận nhé? Flycam cũng không bay vào ngóc ngách được. Tôi còn phải cho người kiểm tra tất cả mọi nơi xem, lỡ có thằng chó nào trốn quanh quẩn ở bên đấy thì sao?”
Thằng chó là thằng Hiếu hả? Tôi biết Tuấn Anh chửi người là sai nhưng nếu đối tượng bị vô cớ xúc phạm là người khác thì tôi có thể khuyên ngăn, đằng này lại là thằng Hiếu nên tôi đành phải nhẫn nhịn im lặng, sợ xía mỏ vào một hồi thì cái mông của mình sẽ phải chịu thiệt.
Nên tôi thay mặt Tuấn Anh, xin lỗi Hiếu trong lòng, hy vọng đầu óc của nó sớm trở về bình thường, đừng tìm cách tiếp cận rủ tôi kết hợp đi thi nữa. Nghĩ sao mà đi lấy cái cớ thích tôi để chọc bạn trai tương lai của tôi lên cơn điên kia chứ. Hồi xưa ghét nhau ra mặt, sau này nhìn thấy tôi là né như né tà mà bây giờ dùng cái kế sách này thì ông cố tổ tôi sống lại cũng không thể tin được.
Tuấn Anh quay lại, đưa cho tôi một cái áo sơ mi lụa màu trắng kem.
Tôi ngây người, không hiểu.
Cậu ấy dang tay ra, nói: “Tôi xả bồn nước ấm rồi, để tôi bế em đi tắm.”
“...”
Phát triển đến mức này rồi à?
Hình như mơ ước hành hạ cậu ấy chín chục năm của tôi kh... không thực hiện được hả?
Tôi chỉ vào cái áo trông sang trọng y như áo đi dự tiệc kia, hỏi: “Sao lại đưa tôi mặc cái này?”
Quan trọng là quần đâu???
“Đẹp mà!” Tuấn Anh căng áo ra, tôi xác nhận đúng là đẹp thiệt, vừa nhìn đã biết của thương hiệu đắt đỏ, đường may tỉ mỉ, chất liệu mềm mại, vừa dài vừa rộng chắc phải tới giữa đùi tôi.
Tuấn Anh nói tiếp: “Nhìn vậy chứ mặc lên thoải mái lắm, làm bằng lụa tơ tằm, mềm mại thoáng mát, nhẹ nhàng êm ái, mịn màng rộng rãi, chắc chắn sẽ giúp em ngủ ngon giấc.”
“...”
Sao giống đa cấp gài kèo mua đồ vậy?
Vấn đề ở đây không phải nó làm bằng chất liệu gì mà là kiểu dáng hiểu không? Có ai đi ngủ lại mặc áo sơ mi lụa gợi cảm rồi không có quần bên trong chưa? Đúng là chỉ biết dụ dỗ con trai nhà lành!
Tôi quấn chặt thảm chạy đi nhặt đồ của mình, tận bây giờ mới biết còn mỗi áo chứ quần thì mất tiêu rồi.
Tôi đối mắt với khuôn mặt nghiêm nghị của Tuấn Anh chằm chằm, cuối cùng không nhịn được mà quay lại đá cho một cú: “Cậu đừng có mà giả vờ giả vịt! Quần của tôi đâu?” Cả quần lót cũng chẳng thấy nữa!
Tuấn Anh cười cười, cúi xuống ôm đùi tôi rồi vác lên vai, chân dài khoan thai, thả nhẹ xuống giường.
Cậu ấy không trả lời câu hỏi của tôi mà thò bàn tay vào trong tấm thảm mỏng, bóp nhẹ eo tôi, sờ soạng da thịt trơn láng một chút: “Cục cưng mặc cái áo này được không?”
Tôi yên lặng không đáp lời.
“Ngày xưa tôi vẫn luôn mơ ước sau này bé An sẽ mặc áo sơ mi của mình. An à, có thể giúp tôi thực hiện ước mơ được không em? Để tôi không còn phải tưởng tượng ra dáng vẻ em mặc áo của tôi sẽ trông như thế nào nữa.”
Tôi mím môi, nghiêng mặt né tránh ánh mắt đau đáu nhu hoà nhưng thực ra là đang phân vân cân nhắc, chính xác hơn là đã mềm lòng rồi.
Cậu ấy vùi đầu vào hõm cổ tôi, thì thầm: “Lúc nhỏ em cũng từng mặc rồi mà... Đi mà~ An ơi~”
Trời ơi! Đừng gọi tên tôi ngọt lịm như vậy! Có biết tôi đang phải kẹp chặt hai chân lại vì sợ bên dưới nổi lên phản ứng không hả?
Tôi bứng cái tay hư hỏng đang mon men trượt dần xuống mông kia thảy ra ngoài, hời hợt hỏi: “Nhưng quần đâu?”
“Áo dài mà. Không cần quần.” Tuấn Anh thơm lên má tôi.
“Đưa đồ của tôi đây!”
“Không đưa. Em đã hứa mặc áo này rồi mà.”
“Tôi hứa hồi nào?”
“Em hỏi 'nhưng quần đâu' tức là đáp ứng sẽ mặc áo rồi.”
“...”
“Ngoan mà~ Nhà tôi nghèo lắm~ Bạn trai cầm hết tiền rồi nên chỉ đủ mua vải may áo thôi, tháng sau lãnh lương rồi mới may quần được.”
“...”
Tôi nhéo bắp tay Tuấn Anh, la lên: “Tôi cầm hết tiền của cậu hồi nào?” Rõ ràng là chưa bào thêm được gì ngoài mỗi cái thẻ đen.
Tuấn Anh mỉm cười, không phải nụ cười gian mà là cười xinh, tươi tắn rạng rỡ như ánh dương, nhìn quyến rũ không chịu nổi. Tôi biết mình lỡ lời nhưng hôm nay Tuấn Anh chỉ cong khoé môi tạo cảm giác yên bình như ngôi nhà nhỏ ấm cúng đợi tôi trở về dùng cơm sau một ngày dài mệt nhoài chứ không chọc ghẹo nói tôi tự nhận là bạn trai nữa.
Tôi đủ trưởng thành để biết Tuấn Anh tự ngầm hiểu trong lòng rằng tôi đã và đang là bạn... đời của cậu ấy.
Tôi cũng nhoẻn miệng, nhẹ nhàng nói: “Nhưng quần của tôi đâu? Tôi hỏi vì tò mò thôi.”
Tuấn Anh cúi xuống vuốt tóc tôi, hôn trán tôi, ôn hoà nói: “Tôi cất đi làm kỉ niệm rồi. Để lại áo chút nữa em ngại người lạ thì tròng vào tạm thôi, nói chuyện xong rồi thì áo đó cũng thuộc về tôi.”
Tôi phì cười, “Ít ra cũng phải giặt đã chứ, đều là đồ tôi đã mặc qua rồi.”
“Mặc qua mới tốt, giặt rồi thì đâu còn mùi của em nữa.” Cậu ấy luồn một tay qua gáy, một tay ra sau eo rồi vớt tôi lên, ôm chặt vào lòng, “An à, quần áo của em hồi nhỏ, đến tận bây giờ tôi vẫn giữ kỹ đấy. Nhưng hiện tại tôi không lấy ra chứng minh được vì tôi vẫn để ở ngoài kia. Tôi vào đây có em rồi nhưng ngoài Bắc còn vô số tôi cô đơn nữa, đem hết ngọt ngào đi thì tụi Tuấn Anh ngoài đó sẽ sống thế nào đây? Tụi nó... buồn lắm!... An ơi, tôi vẫn không tin mình được ôm em trong lòng là sự thật em ạ. Rất nhiều năm trước, mỗi đêm đằng đẵng trôi qua, tôi chỉ có thể ôm quần áo em từng mặc thật chặt trong tay, rồi thương nhớ hoài về em, không biết giờ này em đã ngủ chưa, hôm nay em đi học có vui không, sẽ không một ai bắt nạt hay chọc cho em tức giận chứ, một bữa em ăn được mấy chén cơm, có chịu lấy tiền của tôi mà mua sữa uống hay không, em đã cao thêm mấy centi rồi, đêm đến có vì nhớ tôi mà khóc nhè rồi mắt lại sưng lên không... Trước khi đi ngủ, tôi đều ngửi mùi hương trên áo em, đặt ra vô số câu hỏi, mỗi lần chìm vào giấc đều tự nhủ phải đến dỗ em trong giấc mơ, vì tôi đã từng hứa sẽ gặp em trong mộng đẹp rồi nên tôi phải thực hiện được cho em vơi bớt nỗi buồn.”
Mỗi một câu cậu ấy nhẹ nhàng trải lòng đều như ngàn vạn tảng đá lớn nện vào tim tôi đau đớn vỡ nát. Chỉ vài lời thôi mà lòng tôi có thể cảm nhận được ai kia cũng tập tễnh với nỗi đau thương khổ sở dai dẳng gắng gượng bước qua từng ngày. Cậu ấy cũng như tôi, đều nhớ thương về đối phương đến nỗi sức cùng lực kiệt.
Tuấn Anh ôm hai má, nâng mặt tôi lên, bụng ngón tay liên tục vuốt ve bên dưới bọng mắt chua xót, “Ngoan, không khóc, không được khóc đâu nhé! Khóc là đêm nay tôi không cho em mặc đồ đi ngủ đâu đấy! Ngoan, nghe chưa?”
Tôi cong khoé môi, cố gượng cười.
Cậu ấy cúi xuống hôn 'chụt chụt' liên tục lên mắt tôi, khẽ thở dài, “Lỡ miệng nói dài quá! Hmm~ Tôi không muốn nói chuyện quá nghiêm túc là vì vậy. Tôi sợ em khóc lắm An, vừa nghĩ tới chuyện em rơi nước mắt là tim tôi đã nhói lên rồi, nên là luôn muốn chọc ghẹo cho em vui thôi.”
“À, cũng không chính xác lắm! Thực ra tôi cũng thích em khóc đấy, nhất là lúc không mặc quần áo, nhìn em trần truồng ngậm lấy nơi này...” Tuấn Anh kéo tay tôi luồn vào trong đũng quần cậu ấy, khàn khàn chậm rãi nói: “đôi mắt đỏ hoe, hai má ửng hồng, da thịt non mịn toàn là dấu hôn, eo nhỏ mông cong căng đầy núng nính, ngay cả đùi cũng mềm mại trơn láng lại còn có hình xăm khiêu gợi nữa chứ. Mấy lần tôi đâm vào sâu bên trong miệng là em lại nhìn tôi với khoé mắt trong veo rưng rưng vương lệ, rõ ràng là nhẫn nhịn xin tha mà tôi lại cảm thấy hưng phấn kích thích, máu nóng dồn xuống chỉ muốn nhồi nhét bắn tinh vào khuôn miệng nhỏ xinh. Ai mà chịu cho nổi! Cái cảm giác vừa thương xót vừa muốn đè em xuống mà bắt nạt này chỉ mình tôi mới hiểu được thôi. Đệt! Vừa nghĩ lại mà cu đã cửng lên rồi!”
“...”
Bàn tay tôi xác nhận đúng là cậu ấy vừa tả vừa cương là sự thật.
Tôi vội rụt tay về, trùm kín thảm lên đầu, che đi khuôn mặt nóng hừng hực như muốn bốc khói.
Nghe thấy bên ngoài khẽ cười, tôi thò tay sờ soạng lung tung, Tuấn Anh nắm lấy tay tôi đặt lên đùi cậu ấy, tôi căn được vị trí nên cuộn nắm tay đấm xuống một cú.
Tuấn Anh cười còn to hơn cả lúc đầu, đúng là thèm đòn mà.
Cười đã rồi mới ôm cả tôi và thảm bế lên, đặt xuống một nơi, sau khi cậu ấy moi khuôn mặt đỏ ửng của tôi ra thì tôi mới biết nơi sang trọng lộng lẫy này là nhà tắm.
Cậu ấy đề nghị: “Tôi tắm cho em được không? Hứa sẽ không làm gì hết.”
Tôi đóng sầm cửa lại.
Tuấn Anh bật cười, nói vọng vào: “Em tắm luôn đi không nước nguội, sơ sơ ngủ cho thoải mái là được chứ đừng ngâm mình quá lâu kẻo bệnh! Nhanh còn ra ăn nhé! Mai tôi đi sớm nên em đừng trốn trong đó quá lâu, tôi muốn có thời gian ôm em ngủ nhiều một chút.”
Tim tôi rung động, lời nào cũng ngọt ngào chân thành đến thấu tâm can, thậm chí còn hiểu tôi tường tận, biết tôi xấu hổ sẽ trì hoãn đứng trong này không dám ra nữa.
Tắm xong, tôi lấy can đảm, không chậm trễ quá lâu, đứng hít thở một lát rồi mở cửa bước ra ngoài.
Tuấn Anh không tỏ vẻ quá sững sờ khiến tôi ngại ngùng như ngày nhỏ tôi mặc đồ múa, bây giờ chỉ mỉm cười tiến tới, rất tự nhiên mà ẵm tôi lên cao, khen rằng: “Đẹp quá! Tôi biết chắc chắn em mặc đồ của tôi sẽ rất gợi cảm mà.”
Móng vuốt bên dưới luồn vào vạt áo sờ soạng da thịt: “Đùi trắng muốt thế này, nhìn chỉ muốn cắn xuống một miếng.”
Cậu ấy tới bàn ăn có đặt sẵn hai tô phở, để tôi ngồi trong lòng, hỏi: “Bây giờ gọi video cho em kiểm tra nhà nhé? Hay là ăn trước?”
Tôi cựa quậy, kéo vạt áo lụa vừa trượt lên cho nó phủ xuống kín nửa đùi, “Quần... quần lót của tôi đâu? Tôi muốn mặc.”
“Không cần mặc. Mặc đồ lót đi ngủ chim sẽ bị teo đi đó.”
“...”
Tuấn Anh vòng cánh tay siết eo tôi một chút rồi đặt tôi ngồi nghiêm chỉnh dưới ghế còn cậu ấy đứng dậy đưa tôi cái áo thun: “Nếu em ngại người khác biết em đã thay đồ của tôi thì tròng tạm cái áo này vào đi.”
Tôi đứng bật dậy, hoảng hốt hỏi: “Nhưng nhưng mà cậu gọi cho ai đấy?”
“Thì anh em của tôi thôi, em gặp rồi đó.”
Gặp rồi nhưng tôi vẫn ngại, “Lỡ người ta biết tôi ở nhà cậu thì sao?”
“...”
Tuấn Anh ngây ra một chút rồi bật cười: “Thì có làm sao đâu? Không phải chuẩn bị hai tô phở thế này là biết từ lâu rồi sao?”
“...”
Tuấn Anh tiến đến ấn tôi ngồi lại xuống ghế, “Không sao đâu, không có chuyện gì cả mà. Chẳng có một ai nói gì hay nghĩ gì về em đâu.”
“Lỡ... lỡ người ta bàn tán thì sao?”
“Bàn tán cái gì? Không ai bàn tán hết! Ai bàn thì tôi cắt lưỡi, nha? Ngoan, đừng sợ!”
“...” Tôi trừng lên: “Nghe cậu nói tôi mới sợ hơn ấy!”
Tuấn Anh cười cười xoa đầu, muốn mặc áo thun cho tôi nhưng tôi lại đứng dậy, lắc đầu, lo lắng đề nghị: “Hay cậu kiểm giùm tôi luôn đi? Tôi sợ người ta biết tôi ở đây lắm!”
Cậu ấy không cười vì tôi hoảng loạn, lập tức gật đầu, đáp ứng: “Được.”
Lúc chuẩn bị gọi điện thì tôi sực nhớ ra mà la lên: “Nhưng cậu có biết bên nhà đó có gì đâu?”
“Biết.” Cậu ấy lại gật đầu chắc nịch: “Tôi từng qua đó rồi mà, nhìn một lần là nhớ, em yên tâm.”
Tôi thấy cũng đúng, cậu ấy cực kì thông minh nhạy bén mà, vậy là yên tâm chui xuống gầm bàn.
Tuấn Anh vỗ cái mông đang chổng lên cao của tôi 'Bép' một cái, ẵm eo xách lên, đặt ngồi hẳn trên bàn, dở khóc dở cười hỏi: “Em sợ đến mức này? Trong phòng làm gì có ai? Em làm tôi lo lắng đó.”
Tôi ôm khuôn mặt nóng rần, xấu hổ giải thích: “Không phải tôi sợ, có cậu tôi kh... à lộn, ở đây tôi không sợ. Tôi chui xuống để len lén nhìn vào màn hình kiểm tra chung cho chắc. Để lỡ sơ suất có mất gì thì toi!”
Tuấn Anh phì cười, đi lấy một cái gương đặt trên bàn, nói: “Tí gọi điện thì em ngồi bên cạnh ngó sang, không thì tôi để gương phản chiếu hình ảnh ipad rồi em đứng chếch chếch phía bên kia nhìn qua kiểm tra cũng được. Ai đời lại chui xuống gầm bàn như vậy? Có biết tôi thấy thương không?”
Tôi mím môi quay mặt đi, không dám đối diện đôi mắt sóng sánh biển tình ấy.
Nói chuyện bình thường là được rồi, tự nhiên thêm câu cuối vào làm gì để người ta... người ta thích chết đi được!
“Thôi ăn đi, vừa ăn vừa nói, để nó nở hết mất ngon.” Cậu ấy thở dài, đem tô không hành và đũa muỗng đẩy sang phía tôi, giọng vẫn ôn hoà: “Tôi gọi điện để chiều em vui thôi chứ mất nguyên một nhà tôi cũng mua lại bù cho em được. Gì mà toi với không toi? Em đừng lo lắng quá! Không tốt cho sức khoẻ!”
Tôi cúi xuống ăn cùng cậu ấy, âm thầm bĩu môi, người giàu nói gì mà chẳng hay nhưng lỡ mất món gì thật thì tôi cũng tự mua chứ không nhận đồ của cậu ấy đâu, nên sợ trộm đột nhập là điều hiển nhiên.
Lúc Tuấn Anh gọi điện, dù cậu ấy nói tôi gặp qua rồi nhưng tôi chẳng nhớ là ai, chỉ biết là một trong số những người mình gặp hôm đi leo núi. Tôi bị mù mặt, xã giao với người không thân vài lần còn chưa chắc đã nhớ nữa là bây giờ chỉ nghe mỗi giọng, với lại từ hôm qua đến giờ gặp tận mười mấy người lạ, tôi quá ngợp nên không để ý nhiều, chỉ ghi nhớ được mỗi mặt Hưng thôi.
Tình hình bên nhà bình thường không có mất mát gì hết, tôi đang định thở phào thì bên kia nói: “Ở thềm nhà anh An có một bó hoa, cần giữ lại không ạ?”
Tuấn Anh đặt đũa 'kịch' xuống tô làm tôi giật thót cả tim, lạnh giọng yêu cầu: “Vứt!”
Tôi: “...”
Hoa có tội tình gì đâu mà vứt chứ?
Bên kia: “Dạ.”
Tuấn Anh liếc tôi một chút, lạnh nhạt sửa lời: “Đập nát bét ra rồi hẵng vứt.”
Tôi: “...”
Tiếp theo đó là âm thanh vùn vụt, bồm bộp, bùm bụp, bèm bẹp như thể đàn em của cậu ấy đã dùng 100% công lực kinh người để trút giận thay cho sếp vậy.
Tôi nuốt phở như nhai rơm, âm thầm xin lỗi bé hoa trong lòng, cầu mong các em đầu thai vào một gia đình nào đó tốt hơn, nhất định đừng để lọt vào tay thằng Hiếu nhé vì sẽ có một tên thần kinh nổi cơn ghen lồng lộn không giống người hành hạ các em đó!!!
Trong màn hình nói: “Xong rồi anh, nhưng còn tấm thiệp thì sao ạ?”
Tuấn Anh nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Thiệp?”
“Vâng. Trong bó hoa đầu khấc này có một tấm thiệp rẻ rách nữa. *** con mẹ bên ngoài còn vẽ trái tim màu đỏ!”
Tôi: “...”
Tôi hơi hơi đồng cảm với Tuấn Anh rồi vì hiện tại tôi cũng có xúc động muốn tẩn cho thằng tên Hiếu kia một trận lên bờ xuống ruộng mới hả dạ!
Đem hoa đến đã quá quắt lắm rồi, mắc mớ gì phải gài thêm giấy vào? Rồi làm nghề xăm mà viết dấu chấm cũng nguệch ngoạc méo mó để người ta hiểu lầm là vẽ hình trái tim kia kìa!
Tuấn Anh đập bàn khiến tim tôi nhảy lên tới nóc nhà, gằn giọng: “XÉ! *** mẹ mày xé nát ra cho tao!!!”
Còn chưa để bên kia lên tiếng, cậu ấy đã đứng bật dậy, sửa lời: “À không không không! Đem sang đây! Để nguyên vẹn đem sang đây cho tao! *** mẹ! Tao đọc xem thằng đầu *** này viết cái đéo gì! *** con mẹ nhà nó chán sống rồi à?!”
Tôi: “...”
Làm cán bộ xin hãy thương dân như con được không?
Đến nước này thì tôi không thể nào ngại ngùng được nữa, nếu tấm thiệp báo đời kia mà đến tay Tuấn Anh thì chuyện bé sẽ xé ra thành toang hoác mất. Như vậy chẳng phải cả buổi tối nay tôi lấy thân mình nịnh cậu ấy đều trở thành công cốc hay sao?
Tôi cũng đứng bật dậy, nhanh như chớp nói: “Xé xé xé xé đi! Xé vụn vào! Xé càng nhỏ càng tốt!”
“A! À... Dạ vâng...” Bên kia đáp: “Anh An đừng gấp! Em xé nhỏ đến con kiến còn không đọc nổi luôn rồi!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống ghế, không ngờ câu lắp bắp sợ hãi của mình lại khiến người ta hiểu thành đang ra lệnh khẩn. Những lúc thế này phải thầm cảm ơn Tuấn Anh đã từng yêu cầu mọi người phải đặt lời của tôi lên hàng đầu vô cùng.
Tôi liếc lên, thấy khuôn mặt Tuấn Anh hằm hằm, khớp hàm nghiến chặt nhìn mình thì chột dạ, vội vàng cúi xuống lùa phở ào ào cho qua chuyện.
Cậu ấy trưng ra cái bộ mặt như thần chết nhưng tay nhẹ nhàng bóp má tôi, hạ giọng nói: “Ăn từ từ!”
Sau đó quay lại giọng điệu nhàn nhạt, hỏi lại cho chắc: “Mày xé thật rồi à?”
Bên kia: “Đương nhiên! Anh An ra lệnh lia lịa như thế còn gì! Ông cố nội em cũng không dám không xé!”
Tôi ho sặc sụa phun cả sợi phở ra ngoài.
Tuấn Anh nhanh chóng lấy khăn lau miệng, vỗ lưng, đưa nước cho tôi.
Cậu ấy thở dài, “Thôi vứt hết đi cũng được. Mày đóng cửa rồi khoá cổng kỹ vào, đem chìa sang đây để dưới bàn phòng khách cho tao rồi về ngủ sớm đi, mai bay.”
Cúp máy rồi thì không ngồi xuống ngay bên cạnh tôi mà qua vị trí đối diện ban nãy lặng lẽ ăn nốt phở.
Tôi không ăn nổi nữa nhưng không dám buông đũa vì không khí kì quái căng thẳng lúc này.
Đắn đo mãi, cuối cùng tôi rón rén hỏi: “Mai... mấy giờ... cậu bay?”
“Ăn đi!”
“...”
Ông Trời ơi cứu con với! Tim con đập mạnh quá! Có cảm giác như sắp bị ông bố trước mặt đè ra đánh một trăm roi vậy!
————————————————
Tôi thở hổn hển, xấu hổ quay sang hướng khác.
Tuấn Anh cười khẽ, dịu dàng ấn lên toàn bộ khuôn mặt tôi vô số nụ hôn, “Cục cưng ngoan hôm nay đáng yêu quá!”
Cậu ấy hôn hôn lên khoé miệng rồi vươn tay miết nhẹ lên môi tôi, hạ giọng nói: “Thương quá à~ Môi em sưng rồi~ Cục cưng có đau lắm không?”
Tôi mím môi lắc đầu, thực ra là có hơi đau, cơ hàm cũng mỏi vô cùng nhưng vẫn trong ngưỡng chịu được. Chỉ là tôi không muốn than thở làm Tuấn Anh mất hứng, lần sau lại không dám đút vào nữa.
Bên dưới tôi chưa sẵn sàng nên chỉ còn mỗi tay và miệng dùng được thôi, à, còn cả đùi cũng có thể chiều cậu ấy nữa.
“Miệng có mỏi không?” Cậu ấy ngồi dậy ẵm theo tôi đặt trong lòng, bàn tay mơn trớn da thịt sờ lên hình xăm gần bẹn.
Lúc này tôi mới xấu hổ vì cơ thể trần truồng, quần áo lại ở quá xa nên không biết phải làm sao ngoài việc co ro che giấu, trông như đang nép mình ngồi gọn trong vòng tay ấm áp. Lúc thân mật thì t*ng trùng thượng não quấn quýt quên đi ngại ngùng nhưng bây giờ tỉnh táo rồi lại không thể nào trần như nhộng chạy đi nhặt quần được.
Aaaaa!
Phải nói gì đây? Sau khi làm tình xong thì các cặp đôi bình thường ngoài kia sẽ nói gì?
“Em có đói bụng không cục cưng?”
Không biết nữa, trong đầu tôi lúc này chỉ muốn đi lấy cái quần nằm chỏng trơ dưới sàn kia về che thân thôi, nhìn gần ngay trước mắt mà như cách xa một vòng Trái Đất vậy.
Quần ơi là quần!
Tôi vươn tay níu kéo trong tưởng tượng, bất lực lắc đầu: “Không đói.”
Vì nếu đói thì phải đi ăn, mà đi ăn thì phải mặc quần, mà mặc quần thì phải xách cái mông trần lắc lư trước mặt tên lang sói quỷ quyệt này!
“Miệng em có mỏi không An, sao em không trả lời? Em mệt trong người à? Có muốn uống sữa nóng không, tôi đi pha cho em?”
Thì ra tôi mải nghĩ linh tinh mà chưa trả lời câu này, vậy nên nhanh chóng lắc đầu tiếp, đáp: “Tôi không mỏi mà.”
Tuấn Anh bình tĩnh đề nghị: “Vậy làm thêm lần nữa?”
“...”
Cậu ấy bật cười, nhéo nhẹ má tôi, cất giọng vui vẻ: “Vậy mà nói không mỏi sao? Xin lỗi cục cưng nhé! Vừa rồi tôi thích quá nên không kiềm được. Lần sau hứa sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Tôi đẩy cái tay đang xoa xoa mông mình ra, úp mặt vào lồng ngực vững chãi, rầm rì nói: “Không có lần sau đâu~”
Tuấn Anh cười khẽ, lần nữa ôm mông tôi rồi để tôi dạng chân kẹp hai bên hông cậu ấy, đứng dậy ẵm đi đến bàn làm việc, đến khi tôi ngẩng đầu đã thấy cơ thể mình được bao bọc bằng một tấm thảm mỏng dài rộng, dù mông trần vẫn trực tiếp ngồi lên người cậu ấy nhưng ít nhất bên ngoài nhìn vào thấy tấm vải che kín đến bắp chân cũng tạm ổn rồi.
Chỉ có điều... sao Tuấn Anh không kéo quần lên đàng hoàng mà hình như còn vạch vạt quần banh rộng hơn, tụt mép quần xuống sâu hơn? Mông của tôi có thể miêu tả được đường nét da thịt trần trụi dài dài dưới hạ thân cậu ấy.
Trong lúc mông tôi mấp máy vì cái vật cấn cấn ở dưới thì Tuấn Anh lại cho flycam bay vòng vòng, vào cả trong sân rồi đi xung quanh xem xét thật kỹ. Mỗi lần màn hình quay đến đâu là tim tôi đập thình thịch đến đấy, mãi mới thở phào nhẹ nhõm vì thằng Hiếu không xuất hiện nữa.
Tuấn Anh ấn đầu tôi dựa lên người cậu ấy, tôi giãy giụa, nói: “Thả tôi xuống, tôi muốn đi tắm.” Ngồi ở đây háng cậu ấy cứ liên tục nảy lên khiến mông tôi ngứa ngáy khó chịu.
Cậu ấy nhấc điện thoại bàn, ôm chặt tôi, nói: “Đợi xíu tôi bế em đi. Chân em đang đau. Ngoan để tôi nói chuyện điện thoại, đừng quậy!”
Tôi sợ phiền cậu ấy bàn công việc nên lại ngồi im re, sau đó giật thót người vì giọng chửi thề gấp gáp nóng nảy.
“Mày xem có thằng đầu *** nào cầm bó hoa cứt chó lảng vảng quanh nhà anh An không giùm tao cái!”
“...”
Trời ơi, sao lại chửi người ta như thế? Không tốt chút nào đâu! Đẹp trai như vậy xin hãy nói lời vàng ý ngọc thôi được không?
“Rồi sang khoá cửa cho anh An luôn!”
Nghe lời này xong tôi lại giật mình thêm lần nữa, vội ghé vào tai cậu ấy thầm thì: “Đây là chuyện mà lúc vừa vào nhà cậu, tôi định nói nhưng quên mất tiêu đó.” May mà Tuấn Anh cho máy quay cả trước cửa nhà bên đó mới phát hiện được.
Tuấn Anh mỉm cười, thơm lên má tôi một hơi, sau đó nói với người bên kia: “Hâm nóng lại phở đi. Nhớ tô không hành thì băm bò nhỏ ra.”
Sau khi cậu ấy cúp máy, tôi ủ rũ nói: “Cậu có bay vào trong nhà kiểm tra được không? Cũng không biết có bị trộm đột nhập không nữa? Lỡ mất gì thì chú chủ nhà sẽ mắng cho một trận mất thôi.”
Tuấn Anh mỉm cười, nhéo má tôi: “Không đâu, không ai mắng em đâu.”
“Cậu thì hiểu cái gì! Chú ấy là người lớn, mắng tôi là chuyện hiển nhiên! Có khi còn đuổi đi không chừng!”
“Đuổi thì sang đây ở. Hay là ngày mai tôi cho người sang thu dọn đồ đạc của em chuyển qua đây cho ấm cúng nhé?”
Tôi bĩu môi, “Còn lâu! Cậu thích ấm thì tắt máy lạnh đi là được!”
Tuấn Anh bật cười, thấy tôi quay mặt đi thì nắm cằm kéo về mãi, nhỏ nhẹ xuống giọng: “Không sao đâu, chú ấy mà mắng em thì tôi đập cho một trận, nhé?”
“Cậu không bay vào trong nhà được à?”
Tuấn Anh nhếch nhẹ khoé môi: “Tôi có phải siêu nhân đâu mà biết bay.”
“...”
Rồi lại cười khẽ trầm thấp gợi cảm trong cổ họng, nhẹ giọng nói: “Không cần thiết.”
Tôi hậm hực ngồi thẳng dậy, quấn thảm chặt vào người, tự ôm bản thân chứ không thèm vịn vai cậu ấy nữa.
Tuấn Anh bật cười, cưỡng ép tôi dựa vào trong lòng: “Thôi mà, thương thương!”
Cậu ấy chỉ nói có mỗi vậy rồi lại bấm điện thoại bàn, lần này là mở loa ngoài.
“Nhớ vào kiểm tra nhà anh An xem có mất gì không đấy!”
Bên kia đáp: “Uầy! Đương nhiên rồi! Cái này mà anh cũng phải gọi lại nhắc nữa á? Đệ anh nuôi hơi bị lanh!”
Sau khi cúp máy, Tuấn Anh nhìn sang tôi, nhướng mày, môi còn cười tủm tỉm, cảm giác như mặt cậu ấy hất lên có thể song song với trần nhà được vậy.
Tôi bĩu môi, trong lòng vui vẻ nhưng ngoài mặt hờ hững: “Chẳng ngầu gì cả!”
Tuấn Anh bật cười sảng khoái, xoa xoa đầu tôi cho tóc xù lên làm tôi phải đánh tay cậu ấy mấy lần mới thôi thò móng vuốt qua.
Sau đó tôi có thắc mắc đồ đạc bên chú chủ nhà thì sao nhân viên của Tuấn Anh biết cái nào còn, cái nào mất được? Cậu ấy cứ gật đầu chắc nịch bảo “Biết, chuyện gì tôi cũng biết hết” rất là ra vẻ ta đây. Nhìn thấy mà ghét!
Dùng bộ mặt tỉnh bơ ấy chọc tôi bực bội một hồi rồi mới đứng dậy rời bàn, vừa đi vừa nói: “Ghẹo em xíu mà. Chút nữa sẽ gọi video cho em xác nhận nhé? Flycam cũng không bay vào ngóc ngách được. Tôi còn phải cho người kiểm tra tất cả mọi nơi xem, lỡ có thằng chó nào trốn quanh quẩn ở bên đấy thì sao?”
Thằng chó là thằng Hiếu hả? Tôi biết Tuấn Anh chửi người là sai nhưng nếu đối tượng bị vô cớ xúc phạm là người khác thì tôi có thể khuyên ngăn, đằng này lại là thằng Hiếu nên tôi đành phải nhẫn nhịn im lặng, sợ xía mỏ vào một hồi thì cái mông của mình sẽ phải chịu thiệt.
Nên tôi thay mặt Tuấn Anh, xin lỗi Hiếu trong lòng, hy vọng đầu óc của nó sớm trở về bình thường, đừng tìm cách tiếp cận rủ tôi kết hợp đi thi nữa. Nghĩ sao mà đi lấy cái cớ thích tôi để chọc bạn trai tương lai của tôi lên cơn điên kia chứ. Hồi xưa ghét nhau ra mặt, sau này nhìn thấy tôi là né như né tà mà bây giờ dùng cái kế sách này thì ông cố tổ tôi sống lại cũng không thể tin được.
Tuấn Anh quay lại, đưa cho tôi một cái áo sơ mi lụa màu trắng kem.
Tôi ngây người, không hiểu.
Cậu ấy dang tay ra, nói: “Tôi xả bồn nước ấm rồi, để tôi bế em đi tắm.”
“...”
Phát triển đến mức này rồi à?
Hình như mơ ước hành hạ cậu ấy chín chục năm của tôi kh... không thực hiện được hả?
Tôi chỉ vào cái áo trông sang trọng y như áo đi dự tiệc kia, hỏi: “Sao lại đưa tôi mặc cái này?”
Quan trọng là quần đâu???
“Đẹp mà!” Tuấn Anh căng áo ra, tôi xác nhận đúng là đẹp thiệt, vừa nhìn đã biết của thương hiệu đắt đỏ, đường may tỉ mỉ, chất liệu mềm mại, vừa dài vừa rộng chắc phải tới giữa đùi tôi.
Tuấn Anh nói tiếp: “Nhìn vậy chứ mặc lên thoải mái lắm, làm bằng lụa tơ tằm, mềm mại thoáng mát, nhẹ nhàng êm ái, mịn màng rộng rãi, chắc chắn sẽ giúp em ngủ ngon giấc.”
“...”
Sao giống đa cấp gài kèo mua đồ vậy?
Vấn đề ở đây không phải nó làm bằng chất liệu gì mà là kiểu dáng hiểu không? Có ai đi ngủ lại mặc áo sơ mi lụa gợi cảm rồi không có quần bên trong chưa? Đúng là chỉ biết dụ dỗ con trai nhà lành!
Tôi quấn chặt thảm chạy đi nhặt đồ của mình, tận bây giờ mới biết còn mỗi áo chứ quần thì mất tiêu rồi.
Tôi đối mắt với khuôn mặt nghiêm nghị của Tuấn Anh chằm chằm, cuối cùng không nhịn được mà quay lại đá cho một cú: “Cậu đừng có mà giả vờ giả vịt! Quần của tôi đâu?” Cả quần lót cũng chẳng thấy nữa!
Tuấn Anh cười cười, cúi xuống ôm đùi tôi rồi vác lên vai, chân dài khoan thai, thả nhẹ xuống giường.
Cậu ấy không trả lời câu hỏi của tôi mà thò bàn tay vào trong tấm thảm mỏng, bóp nhẹ eo tôi, sờ soạng da thịt trơn láng một chút: “Cục cưng mặc cái áo này được không?”
Tôi yên lặng không đáp lời.
“Ngày xưa tôi vẫn luôn mơ ước sau này bé An sẽ mặc áo sơ mi của mình. An à, có thể giúp tôi thực hiện ước mơ được không em? Để tôi không còn phải tưởng tượng ra dáng vẻ em mặc áo của tôi sẽ trông như thế nào nữa.”
Tôi mím môi, nghiêng mặt né tránh ánh mắt đau đáu nhu hoà nhưng thực ra là đang phân vân cân nhắc, chính xác hơn là đã mềm lòng rồi.
Cậu ấy vùi đầu vào hõm cổ tôi, thì thầm: “Lúc nhỏ em cũng từng mặc rồi mà... Đi mà~ An ơi~”
Trời ơi! Đừng gọi tên tôi ngọt lịm như vậy! Có biết tôi đang phải kẹp chặt hai chân lại vì sợ bên dưới nổi lên phản ứng không hả?
Tôi bứng cái tay hư hỏng đang mon men trượt dần xuống mông kia thảy ra ngoài, hời hợt hỏi: “Nhưng quần đâu?”
“Áo dài mà. Không cần quần.” Tuấn Anh thơm lên má tôi.
“Đưa đồ của tôi đây!”
“Không đưa. Em đã hứa mặc áo này rồi mà.”
“Tôi hứa hồi nào?”
“Em hỏi 'nhưng quần đâu' tức là đáp ứng sẽ mặc áo rồi.”
“...”
“Ngoan mà~ Nhà tôi nghèo lắm~ Bạn trai cầm hết tiền rồi nên chỉ đủ mua vải may áo thôi, tháng sau lãnh lương rồi mới may quần được.”
“...”
Tôi nhéo bắp tay Tuấn Anh, la lên: “Tôi cầm hết tiền của cậu hồi nào?” Rõ ràng là chưa bào thêm được gì ngoài mỗi cái thẻ đen.
Tuấn Anh mỉm cười, không phải nụ cười gian mà là cười xinh, tươi tắn rạng rỡ như ánh dương, nhìn quyến rũ không chịu nổi. Tôi biết mình lỡ lời nhưng hôm nay Tuấn Anh chỉ cong khoé môi tạo cảm giác yên bình như ngôi nhà nhỏ ấm cúng đợi tôi trở về dùng cơm sau một ngày dài mệt nhoài chứ không chọc ghẹo nói tôi tự nhận là bạn trai nữa.
Tôi đủ trưởng thành để biết Tuấn Anh tự ngầm hiểu trong lòng rằng tôi đã và đang là bạn... đời của cậu ấy.
Tôi cũng nhoẻn miệng, nhẹ nhàng nói: “Nhưng quần của tôi đâu? Tôi hỏi vì tò mò thôi.”
Tuấn Anh cúi xuống vuốt tóc tôi, hôn trán tôi, ôn hoà nói: “Tôi cất đi làm kỉ niệm rồi. Để lại áo chút nữa em ngại người lạ thì tròng vào tạm thôi, nói chuyện xong rồi thì áo đó cũng thuộc về tôi.”
Tôi phì cười, “Ít ra cũng phải giặt đã chứ, đều là đồ tôi đã mặc qua rồi.”
“Mặc qua mới tốt, giặt rồi thì đâu còn mùi của em nữa.” Cậu ấy luồn một tay qua gáy, một tay ra sau eo rồi vớt tôi lên, ôm chặt vào lòng, “An à, quần áo của em hồi nhỏ, đến tận bây giờ tôi vẫn giữ kỹ đấy. Nhưng hiện tại tôi không lấy ra chứng minh được vì tôi vẫn để ở ngoài kia. Tôi vào đây có em rồi nhưng ngoài Bắc còn vô số tôi cô đơn nữa, đem hết ngọt ngào đi thì tụi Tuấn Anh ngoài đó sẽ sống thế nào đây? Tụi nó... buồn lắm!... An ơi, tôi vẫn không tin mình được ôm em trong lòng là sự thật em ạ. Rất nhiều năm trước, mỗi đêm đằng đẵng trôi qua, tôi chỉ có thể ôm quần áo em từng mặc thật chặt trong tay, rồi thương nhớ hoài về em, không biết giờ này em đã ngủ chưa, hôm nay em đi học có vui không, sẽ không một ai bắt nạt hay chọc cho em tức giận chứ, một bữa em ăn được mấy chén cơm, có chịu lấy tiền của tôi mà mua sữa uống hay không, em đã cao thêm mấy centi rồi, đêm đến có vì nhớ tôi mà khóc nhè rồi mắt lại sưng lên không... Trước khi đi ngủ, tôi đều ngửi mùi hương trên áo em, đặt ra vô số câu hỏi, mỗi lần chìm vào giấc đều tự nhủ phải đến dỗ em trong giấc mơ, vì tôi đã từng hứa sẽ gặp em trong mộng đẹp rồi nên tôi phải thực hiện được cho em vơi bớt nỗi buồn.”
Mỗi một câu cậu ấy nhẹ nhàng trải lòng đều như ngàn vạn tảng đá lớn nện vào tim tôi đau đớn vỡ nát. Chỉ vài lời thôi mà lòng tôi có thể cảm nhận được ai kia cũng tập tễnh với nỗi đau thương khổ sở dai dẳng gắng gượng bước qua từng ngày. Cậu ấy cũng như tôi, đều nhớ thương về đối phương đến nỗi sức cùng lực kiệt.
Tuấn Anh ôm hai má, nâng mặt tôi lên, bụng ngón tay liên tục vuốt ve bên dưới bọng mắt chua xót, “Ngoan, không khóc, không được khóc đâu nhé! Khóc là đêm nay tôi không cho em mặc đồ đi ngủ đâu đấy! Ngoan, nghe chưa?”
Tôi cong khoé môi, cố gượng cười.
Cậu ấy cúi xuống hôn 'chụt chụt' liên tục lên mắt tôi, khẽ thở dài, “Lỡ miệng nói dài quá! Hmm~ Tôi không muốn nói chuyện quá nghiêm túc là vì vậy. Tôi sợ em khóc lắm An, vừa nghĩ tới chuyện em rơi nước mắt là tim tôi đã nhói lên rồi, nên là luôn muốn chọc ghẹo cho em vui thôi.”
“À, cũng không chính xác lắm! Thực ra tôi cũng thích em khóc đấy, nhất là lúc không mặc quần áo, nhìn em trần truồng ngậm lấy nơi này...” Tuấn Anh kéo tay tôi luồn vào trong đũng quần cậu ấy, khàn khàn chậm rãi nói: “đôi mắt đỏ hoe, hai má ửng hồng, da thịt non mịn toàn là dấu hôn, eo nhỏ mông cong căng đầy núng nính, ngay cả đùi cũng mềm mại trơn láng lại còn có hình xăm khiêu gợi nữa chứ. Mấy lần tôi đâm vào sâu bên trong miệng là em lại nhìn tôi với khoé mắt trong veo rưng rưng vương lệ, rõ ràng là nhẫn nhịn xin tha mà tôi lại cảm thấy hưng phấn kích thích, máu nóng dồn xuống chỉ muốn nhồi nhét bắn tinh vào khuôn miệng nhỏ xinh. Ai mà chịu cho nổi! Cái cảm giác vừa thương xót vừa muốn đè em xuống mà bắt nạt này chỉ mình tôi mới hiểu được thôi. Đệt! Vừa nghĩ lại mà cu đã cửng lên rồi!”
“...”
Bàn tay tôi xác nhận đúng là cậu ấy vừa tả vừa cương là sự thật.
Tôi vội rụt tay về, trùm kín thảm lên đầu, che đi khuôn mặt nóng hừng hực như muốn bốc khói.
Nghe thấy bên ngoài khẽ cười, tôi thò tay sờ soạng lung tung, Tuấn Anh nắm lấy tay tôi đặt lên đùi cậu ấy, tôi căn được vị trí nên cuộn nắm tay đấm xuống một cú.
Tuấn Anh cười còn to hơn cả lúc đầu, đúng là thèm đòn mà.
Cười đã rồi mới ôm cả tôi và thảm bế lên, đặt xuống một nơi, sau khi cậu ấy moi khuôn mặt đỏ ửng của tôi ra thì tôi mới biết nơi sang trọng lộng lẫy này là nhà tắm.
Cậu ấy đề nghị: “Tôi tắm cho em được không? Hứa sẽ không làm gì hết.”
Tôi đóng sầm cửa lại.
Tuấn Anh bật cười, nói vọng vào: “Em tắm luôn đi không nước nguội, sơ sơ ngủ cho thoải mái là được chứ đừng ngâm mình quá lâu kẻo bệnh! Nhanh còn ra ăn nhé! Mai tôi đi sớm nên em đừng trốn trong đó quá lâu, tôi muốn có thời gian ôm em ngủ nhiều một chút.”
Tim tôi rung động, lời nào cũng ngọt ngào chân thành đến thấu tâm can, thậm chí còn hiểu tôi tường tận, biết tôi xấu hổ sẽ trì hoãn đứng trong này không dám ra nữa.
Tắm xong, tôi lấy can đảm, không chậm trễ quá lâu, đứng hít thở một lát rồi mở cửa bước ra ngoài.
Tuấn Anh không tỏ vẻ quá sững sờ khiến tôi ngại ngùng như ngày nhỏ tôi mặc đồ múa, bây giờ chỉ mỉm cười tiến tới, rất tự nhiên mà ẵm tôi lên cao, khen rằng: “Đẹp quá! Tôi biết chắc chắn em mặc đồ của tôi sẽ rất gợi cảm mà.”
Móng vuốt bên dưới luồn vào vạt áo sờ soạng da thịt: “Đùi trắng muốt thế này, nhìn chỉ muốn cắn xuống một miếng.”
Cậu ấy tới bàn ăn có đặt sẵn hai tô phở, để tôi ngồi trong lòng, hỏi: “Bây giờ gọi video cho em kiểm tra nhà nhé? Hay là ăn trước?”
Tôi cựa quậy, kéo vạt áo lụa vừa trượt lên cho nó phủ xuống kín nửa đùi, “Quần... quần lót của tôi đâu? Tôi muốn mặc.”
“Không cần mặc. Mặc đồ lót đi ngủ chim sẽ bị teo đi đó.”
“...”
Tuấn Anh vòng cánh tay siết eo tôi một chút rồi đặt tôi ngồi nghiêm chỉnh dưới ghế còn cậu ấy đứng dậy đưa tôi cái áo thun: “Nếu em ngại người khác biết em đã thay đồ của tôi thì tròng tạm cái áo này vào đi.”
Tôi đứng bật dậy, hoảng hốt hỏi: “Nhưng nhưng mà cậu gọi cho ai đấy?”
“Thì anh em của tôi thôi, em gặp rồi đó.”
Gặp rồi nhưng tôi vẫn ngại, “Lỡ người ta biết tôi ở nhà cậu thì sao?”
“...”
Tuấn Anh ngây ra một chút rồi bật cười: “Thì có làm sao đâu? Không phải chuẩn bị hai tô phở thế này là biết từ lâu rồi sao?”
“...”
Tuấn Anh tiến đến ấn tôi ngồi lại xuống ghế, “Không sao đâu, không có chuyện gì cả mà. Chẳng có một ai nói gì hay nghĩ gì về em đâu.”
“Lỡ... lỡ người ta bàn tán thì sao?”
“Bàn tán cái gì? Không ai bàn tán hết! Ai bàn thì tôi cắt lưỡi, nha? Ngoan, đừng sợ!”
“...” Tôi trừng lên: “Nghe cậu nói tôi mới sợ hơn ấy!”
Tuấn Anh cười cười xoa đầu, muốn mặc áo thun cho tôi nhưng tôi lại đứng dậy, lắc đầu, lo lắng đề nghị: “Hay cậu kiểm giùm tôi luôn đi? Tôi sợ người ta biết tôi ở đây lắm!”
Cậu ấy không cười vì tôi hoảng loạn, lập tức gật đầu, đáp ứng: “Được.”
Lúc chuẩn bị gọi điện thì tôi sực nhớ ra mà la lên: “Nhưng cậu có biết bên nhà đó có gì đâu?”
“Biết.” Cậu ấy lại gật đầu chắc nịch: “Tôi từng qua đó rồi mà, nhìn một lần là nhớ, em yên tâm.”
Tôi thấy cũng đúng, cậu ấy cực kì thông minh nhạy bén mà, vậy là yên tâm chui xuống gầm bàn.
Tuấn Anh vỗ cái mông đang chổng lên cao của tôi 'Bép' một cái, ẵm eo xách lên, đặt ngồi hẳn trên bàn, dở khóc dở cười hỏi: “Em sợ đến mức này? Trong phòng làm gì có ai? Em làm tôi lo lắng đó.”
Tôi ôm khuôn mặt nóng rần, xấu hổ giải thích: “Không phải tôi sợ, có cậu tôi kh... à lộn, ở đây tôi không sợ. Tôi chui xuống để len lén nhìn vào màn hình kiểm tra chung cho chắc. Để lỡ sơ suất có mất gì thì toi!”
Tuấn Anh phì cười, đi lấy một cái gương đặt trên bàn, nói: “Tí gọi điện thì em ngồi bên cạnh ngó sang, không thì tôi để gương phản chiếu hình ảnh ipad rồi em đứng chếch chếch phía bên kia nhìn qua kiểm tra cũng được. Ai đời lại chui xuống gầm bàn như vậy? Có biết tôi thấy thương không?”
Tôi mím môi quay mặt đi, không dám đối diện đôi mắt sóng sánh biển tình ấy.
Nói chuyện bình thường là được rồi, tự nhiên thêm câu cuối vào làm gì để người ta... người ta thích chết đi được!
“Thôi ăn đi, vừa ăn vừa nói, để nó nở hết mất ngon.” Cậu ấy thở dài, đem tô không hành và đũa muỗng đẩy sang phía tôi, giọng vẫn ôn hoà: “Tôi gọi điện để chiều em vui thôi chứ mất nguyên một nhà tôi cũng mua lại bù cho em được. Gì mà toi với không toi? Em đừng lo lắng quá! Không tốt cho sức khoẻ!”
Tôi cúi xuống ăn cùng cậu ấy, âm thầm bĩu môi, người giàu nói gì mà chẳng hay nhưng lỡ mất món gì thật thì tôi cũng tự mua chứ không nhận đồ của cậu ấy đâu, nên sợ trộm đột nhập là điều hiển nhiên.
Lúc Tuấn Anh gọi điện, dù cậu ấy nói tôi gặp qua rồi nhưng tôi chẳng nhớ là ai, chỉ biết là một trong số những người mình gặp hôm đi leo núi. Tôi bị mù mặt, xã giao với người không thân vài lần còn chưa chắc đã nhớ nữa là bây giờ chỉ nghe mỗi giọng, với lại từ hôm qua đến giờ gặp tận mười mấy người lạ, tôi quá ngợp nên không để ý nhiều, chỉ ghi nhớ được mỗi mặt Hưng thôi.
Tình hình bên nhà bình thường không có mất mát gì hết, tôi đang định thở phào thì bên kia nói: “Ở thềm nhà anh An có một bó hoa, cần giữ lại không ạ?”
Tuấn Anh đặt đũa 'kịch' xuống tô làm tôi giật thót cả tim, lạnh giọng yêu cầu: “Vứt!”
Tôi: “...”
Hoa có tội tình gì đâu mà vứt chứ?
Bên kia: “Dạ.”
Tuấn Anh liếc tôi một chút, lạnh nhạt sửa lời: “Đập nát bét ra rồi hẵng vứt.”
Tôi: “...”
Tiếp theo đó là âm thanh vùn vụt, bồm bộp, bùm bụp, bèm bẹp như thể đàn em của cậu ấy đã dùng 100% công lực kinh người để trút giận thay cho sếp vậy.
Tôi nuốt phở như nhai rơm, âm thầm xin lỗi bé hoa trong lòng, cầu mong các em đầu thai vào một gia đình nào đó tốt hơn, nhất định đừng để lọt vào tay thằng Hiếu nhé vì sẽ có một tên thần kinh nổi cơn ghen lồng lộn không giống người hành hạ các em đó!!!
Trong màn hình nói: “Xong rồi anh, nhưng còn tấm thiệp thì sao ạ?”
Tuấn Anh nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Thiệp?”
“Vâng. Trong bó hoa đầu khấc này có một tấm thiệp rẻ rách nữa. *** con mẹ bên ngoài còn vẽ trái tim màu đỏ!”
Tôi: “...”
Tôi hơi hơi đồng cảm với Tuấn Anh rồi vì hiện tại tôi cũng có xúc động muốn tẩn cho thằng tên Hiếu kia một trận lên bờ xuống ruộng mới hả dạ!
Đem hoa đến đã quá quắt lắm rồi, mắc mớ gì phải gài thêm giấy vào? Rồi làm nghề xăm mà viết dấu chấm cũng nguệch ngoạc méo mó để người ta hiểu lầm là vẽ hình trái tim kia kìa!
Tuấn Anh đập bàn khiến tim tôi nhảy lên tới nóc nhà, gằn giọng: “XÉ! *** mẹ mày xé nát ra cho tao!!!”
Còn chưa để bên kia lên tiếng, cậu ấy đã đứng bật dậy, sửa lời: “À không không không! Đem sang đây! Để nguyên vẹn đem sang đây cho tao! *** mẹ! Tao đọc xem thằng đầu *** này viết cái đéo gì! *** con mẹ nhà nó chán sống rồi à?!”
Tôi: “...”
Làm cán bộ xin hãy thương dân như con được không?
Đến nước này thì tôi không thể nào ngại ngùng được nữa, nếu tấm thiệp báo đời kia mà đến tay Tuấn Anh thì chuyện bé sẽ xé ra thành toang hoác mất. Như vậy chẳng phải cả buổi tối nay tôi lấy thân mình nịnh cậu ấy đều trở thành công cốc hay sao?
Tôi cũng đứng bật dậy, nhanh như chớp nói: “Xé xé xé xé đi! Xé vụn vào! Xé càng nhỏ càng tốt!”
“A! À... Dạ vâng...” Bên kia đáp: “Anh An đừng gấp! Em xé nhỏ đến con kiến còn không đọc nổi luôn rồi!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống ghế, không ngờ câu lắp bắp sợ hãi của mình lại khiến người ta hiểu thành đang ra lệnh khẩn. Những lúc thế này phải thầm cảm ơn Tuấn Anh đã từng yêu cầu mọi người phải đặt lời của tôi lên hàng đầu vô cùng.
Tôi liếc lên, thấy khuôn mặt Tuấn Anh hằm hằm, khớp hàm nghiến chặt nhìn mình thì chột dạ, vội vàng cúi xuống lùa phở ào ào cho qua chuyện.
Cậu ấy trưng ra cái bộ mặt như thần chết nhưng tay nhẹ nhàng bóp má tôi, hạ giọng nói: “Ăn từ từ!”
Sau đó quay lại giọng điệu nhàn nhạt, hỏi lại cho chắc: “Mày xé thật rồi à?”
Bên kia: “Đương nhiên! Anh An ra lệnh lia lịa như thế còn gì! Ông cố nội em cũng không dám không xé!”
Tôi ho sặc sụa phun cả sợi phở ra ngoài.
Tuấn Anh nhanh chóng lấy khăn lau miệng, vỗ lưng, đưa nước cho tôi.
Cậu ấy thở dài, “Thôi vứt hết đi cũng được. Mày đóng cửa rồi khoá cổng kỹ vào, đem chìa sang đây để dưới bàn phòng khách cho tao rồi về ngủ sớm đi, mai bay.”
Cúp máy rồi thì không ngồi xuống ngay bên cạnh tôi mà qua vị trí đối diện ban nãy lặng lẽ ăn nốt phở.
Tôi không ăn nổi nữa nhưng không dám buông đũa vì không khí kì quái căng thẳng lúc này.
Đắn đo mãi, cuối cùng tôi rón rén hỏi: “Mai... mấy giờ... cậu bay?”
“Ăn đi!”
“...”
Ông Trời ơi cứu con với! Tim con đập mạnh quá! Có cảm giác như sắp bị ông bố trước mặt đè ra đánh một trăm roi vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.