Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 132: Hối lộ

Công Suất Tiêu Thụ

01/07/2024

Nhưng tôi lỡ yêu rồi thì phải làm sao đây? Có khi chúng tôi phải tổ chức đám cưới trong nhà tù mất thôi.

Cứ mười phút Tuấn Anh lại vào thăm tôi một lần. Nhiều lần đề nghị tôi lên lầu chơi cho khoẻ nhưng tôi từ chối nên cậu ấy phải kêu người khiêng cái trường kỷ vào bếp cho tôi nằm hóng chuyện, còn đem theo cả gối mền vì nhà cậu ấy lắp máy lạnh âm trần khắp nơi, sợ tôi lết dưới sàn bị cảm. Kê cả cái bàn nhỏ bên cạnh rồi để đủ thứ đồ ăn vặt, chạy vào hai lượt pha sữa cho tôi uống, đến tầm 10 giờ hơn còn đem cả thố súp bào ngư nóng hổi vào dặn tôi ăn lót dạ trước.

Cuộc sống của người giàu kích thích quá!

Hoá ra lời cậu ấy nói từ hồi bé xíu đều được tặng tiền, tặng nhà là sự thật. Thấy mọi người đến nói chuyện khách sáo chả thân thiết gì mà ngoài đồ dùng trong nhà còn bày la liệt sổ đỏ, sổ hồng cho cậu ấy lựa. Tuấn Anh cũng điềm tĩnh ngồi chọn căn nào, mảnh nào có hướng thích hợp với cậu ấy và em trong nhà rồi cho luật sư riêng liên hệ làm việc rất chuyên nghiệp chứ không phải kiểu nhìn thấy tiền rơi trúng đầu là tụt huyết áp xỉu lên xỉu xuống như tôi.

Thì ra ăn hối lộ còn có thể mang phong thái sang trọng, nhã nhặn đến như thế!

Sau khi mọi người về, tôi đã thiu thiu ngủ được một giấc rồi, hỏi ra mới biết đến tận đầu giờ chiều mới hết khách, nói là đạp mòn cửa nhà cậu ấy cũng không ngoa mà.

Tuấn Anh thấy tôi ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy dùng cơm, hỏi tôi muốn ăn ở nhà hay đi chơi rồi ăn luôn? Tôi chọn chạy ra ngoài sân xem một núi quà của cậu ấy.

Nào đồ điện gia dụng cao cấp như tivi, tủ lạnh, máy giặt, điều hoà, máy rửa bát, robot hút bụi, máy pha cà phê, các loại đồ dùng dụng cụ nhà bếp tiện nghi, rất nhiều sản phẩm mỹ nghệ trang trí nhà cửa... rồi thì kính thưa các loại tủ gỗ, bàn ghế cầu kì đầy đủ mấy bộ cho phòng ăn lẫn phòng khách, phòng ngủ, rồi cả cái phản gỗ nguyên khối rộng ba mét dài cả mười mét có lẻ...

Chúa ơi!!!

Tôi nhìn mà muốn rớt nước miếng. Thì ra người giàu sống như thế này sao? Đem của cải giá trị tặng người khác nhẹ nhàng như tôi quyết định ăn bánh mì buổi sáng vậy.

So sánh vậy cũng chưa đúng lắm vì tôi ăn sáng đôi lúc vẫn còn đắn đo xem hôm nào nhắm đông khách mới dám mua thêm năm ngàn thịt bỏ vào bánh chứ đâu phải ngày nào cũng sảng khoái kêu thêm.

Có lẽ Tuấn Anh cảm nhận được nước dãi của tôi sắp rớt lộp độp nên cười, cưng chiều nói: “Đều là của em hết mà.”

Mặc dù có mái che nhưng tôi đi đến đâu, Tuấn Anh vẫn che ô tới đấy, cậu ấy thở dài, nói: “Em ra nhà sau xem đầy đủ cho mát mẻ vì cất ở trong hết chỗ rồi mới để tạm ở đây, tí nữa lại phải tốn tiền thuê xe tải chở đi sang nơi khác cất. Rách việc!”

Tôi nghe câu cảm thán cuối cùng mà suýt nữa thì hộc máu tại chỗ, hỏi: “Có giả tạo quá không? Cái người sáng giờ nhận đồ nhiệt tình như vậy là nhân cách thứ hai của anh à?”

Tuấn Anh cười sảng khoái, khác hoàn toàn bộ mặt lạnh lẽo lúc tiếp khách của cậu ấy.

Tôi sờ soạng cái tủ lạnh sang trọng to hơn cả tủ quần áo trước mặt rồi đi xung quanh vài vòng, hỏi: “Thương hiệu này lạ quá! Em chưa thấy mẫu tủ to như thế này bao giờ. Không biết giá khoảng bao nhiêu nhỉ?”

“Đồ ngoại nhập.” Tuấn Anh đáp, “Tủ này có hơn sáu ngàn thôi.”

Tôi tròn mắt, hỏi: “Đô?”

Cậu ấy gật đầu, “Nhìn to xác vậy chứ rẻ hơn cái trên phòng bên nhà của em, cái đó bề ngoài nhỏ gọn hơn cái dưới tầng nhưng tốt hơn nhiều, giá khoảng gần mười ba ngàn, còn có thể lọc không khí giúp em ngủ ngon.”

Tôi chưa bao giờ tìm hiểu giá các đồ dùng của nhà chú, nhìn tủ nhỏ hơn tủ bên dưới nên nghĩ rẻ tiền thì mới để yên đó sử dụng nhiều năm chứ nếu tôi biết mắc đến như vậy thì đã đổi vị trí rồi.

Thấy tủ lạnh có nhiều nên tôi dự định xin cậu ấy một cái nho nhỏ, nhưng nghe xong lời này chắc tôi phải xin hẳn cái “tủ quần áo” cồng kềnh này mới được.

Tuấn Anh sảng khoái đề nghị: “Em lựa đi! Thích mỗi loại món nào thì chỉ cho anh nhớ để anh kêu tụi nó chất lên xe tải chở về cho mẹ vợ.”

Tôi giật mình, xua tay: “Không cần, không cần. Nhà em không có chỗ để đâu.”

Thực ra là đang ở một nơi tạm bợ, không có nhiều diện tích để đồ nội thất sang trọng, mà dù ở nhà cũ thì cũng phải đem ra chuồng heo cất chứ mẹ xếp thùng hàng tạp hoá kín phòng khách rồi. Với lại mấy năm nay tôi cũng mua lắt nhắt đầy đủ, chỉ là mua đồ thường thường chứ không đầu tư hàng cao cấp mắc tiền như thế này thôi.

Tuấn Anh mỉm cười, hỏi: “Sao em biết không có?”

“...”

Nhà em thì em phải biết chứ!

Hình như Tuấn Anh làm việc năng suất quá nên nhiều khi đầu óc như bị chạm mạch ấy!

“Cứ đem về đi! Nói là em làm việc ngoan nên sếp thưởng. Sắp xếp gọn lại thì cũng không tốn mấy diện tích.”

“Không không không!” Tôi cấp tốc từ chối: “Nhà em có đầy đủ rồi thiệt mà. Đem về mẹ không biết giá trị lại cho người này người kia, hoặc có khi còn mắng em cái tội thuê xe tải tốn kém tiền bạc xong bán lại đồ đạc với giá rẻ để gỡ gạc nữa đó. Anh cứ để đó đi, năm sau em xây nhà cho mẹ xong thì đem về cũng chưa muộn.” Lúc đấy bảo là con rể biếu mẹ hí hí hí!

Thực ra tôi không muốn người của Tuấn Anh về quê rồi sẽ nói cho cậu ấy biết chuyện của mẹ con tôi. Năm đó lúc rời nhà cũ, tôi còn cố ý không cho anh Hùng biết lý do, cẩn thận đến nỗi giấu cả anh Thịnh vì sợ hai người này tỉ tê với nhau rồi lỡ anh Hùng có liên lạc với Tuấn Anh thì tôi xấu hổ vì gia cảnh cực kì. Tôi chỉ nói cho thầy Khương, vì anh Vương ở nhà tôi là cháu thầy nên dù không nói chi tiết thì thầy cũng biết rồi lo lắng gặng hỏi. Mà nói đúng hơn, chuyện năm đó mọi người còn biết trước cả tôi, là tôi phải gọi về dặn không được nói với anh Hai và anh Bi, may mắn lúc đó mới có hai anh em nhà anh Tuấn Minh được biết thôi, mọi người đều hứa sẽ tuyệt đối giữ bí mật. Năm nào các anh kết nghĩa cũng đến nhà tôi ăn Tết nhưng chỉ biết mẹ tôi mua thêm mảnh đất mới trên trấn để thuận tiện cho việc bán tạp hoá chứ không biết lý do sâu xa tại sao phải rời khỏi nhà cũ.

“Em tính qua Tết xây à?”

Tôi gật đầu, không dám nói là xây vị trí khác, “Em tính cất lại nhà mới cho khang trang, nới rộng rộng ra xíu, xây thêm kho cho mẹ bán hàng, em thiết kế xong hết rồi, làm nhà tầng để mai mốt An Bình cưới vợ cũng có mặt mũi với người ta.”

Tôi nói đại vậy thôi chứ chưa chắc em trai lấy vợ xong sẽ ở chung với mẹ đâu, sợ em dâu không thoải mái nên tôi phải ráng làm thật cật lực để mua thêm miếng đất gần gần đấy cho nó ra riêng.

Cậu ấy không nói sẽ vung tiền cho tôi thích nhà to bao nhiêu thì xây bấy nhiêu mà dịu dàng đề nghị: “Cho anh góp phân nửa vốn liếng xây nhà tặng mẹ vợ với?”

Tôi phì cười, đánh nhẹ bắp tay cậu ấy một cái: “Đừng gọi mấy xưng hô linh tinh! Em để dành đủ tiền rồi, lúc anh về em định lấy tiền đó trả nợ cho anh nhưng anh không cần thì thôi, em lại lấy ra xây nhà.”

Nói đến đây, tôi không nhịn được mà cười ngặt nghẽo, dựa cả lên bắp tay cậu ấy như người không xương, “Lúc đó em còn mắng thầm anh, về lúc nào không về lại về đúng lúc em chưa kịp xây nhà cho mẹ hahahaa...”

Tuấn Anh mỉm cười, kéo tôi dựa vào trong lồng ngực rộng rãi, nhẹ nhàng lên tiếng: “An này...”

“Hửm?” Tôi ngước lên, chạm trúng ánh mắt vô cùng nhu hoà.

“Lần đầu tiên gặp lại nhau, lúc ở tiệm cà phê ấy, em có cảm xúc gì không?”

“Ấn tượng về anh á?”

Tuấn Anh lắc đầu: “Không phải. Là cảm giác trong lòng em. Em cảm thấy như thế nào? Ghét anh? Có xúc động muốn giết anh không?”

Tôi gãi nhẹ lên lồng ngực cậu ấy, “Nói thật, lúc đấy em chẳng nghĩ được gì đâu, tại em bất ngờ mà. Nhưng trước đó ghét là có nha~ Em hận anh cực kì! Em còn từng tưởng tượng sau này có vô tình gặp nhau trên đường đời tấp nập, em phải tẩn cho anh một trận sau đó hôn môi thằng nào đẹp trai sáu múi trước mặt anh cho anh tức ói máu mới vừa!”

Tuấn Anh bật cười, ôm đầu tôi dựa sát vào cơ thể thơm mát, từng ngón tay dài khẽ xoa xoa.

“Còn anh thì sao?” Tôi ngước đầu lên, hỏi: “Anh có cảm xúc thế nào?”

Tuấn Anh nhìn xuống tôi giây lát, chậm chạp nói: “Anh sợ.”

Tôi bĩu môi, “Anh mà sợ cái gì? Nhìn anh lúc đó lạnh lùng dữ lắm!” Y như kiểu tôi mới là người bỏ rơi Tuấn Anh nên cậu ấy trở về hưng sư vấn tội vậy.

Cậu ấy không cười mà dùng lực ôm siết tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh sợ thật đấy! Sợ em giận không nhìn mặt, sợ em thấy anh là bỏ về, sợ em không thèm nói chuyện, đặc biệt sợ nhất là em sẽ không nhận ra anh. Anh sợ lắm! Chỉ sợ câu đầu tiên em nói ra sẽ hỏi 'anh là ai?' Nhưng mà...”

Khoé môi Tuấn Anh khẽ cong, “anh cảm thấy ngày xưa bỏ công sức suốt ngày quấn quýt bên em không rời quả thật không uổng phí chút nào. Xa nhau nhiều năm nhưng anh vẫn ghi nhớ và có niềm tin mãnh liệt rằng mình vẫn hiểu em. Nên là dù em có nói không nhớ ra anh thì nhìn phản ứng của em vào khoảnh khắc chúng ta chạm vào mắt nhau, anh đã cảm nhận được... Em, vẫn còn tình cảm với anh.”

Cơ thể tôi run lên nhè nhẹ, những lời này chỉ đơn giản là trần thuật lại về một ngày trong quá khứ, không đan xen bất cứ ý tứ ngọt ngào nào thế mà lại khiến tim tôi bồi hồi không dứt.

Tôi im lặng, không khẳng định nhưng cũng chẳng phủ nhận vì tôi biết có chối cãi đến mấy thì người tinh tế trước mặt cũng biết hết những điều cậu ấy muốn biết, chỉ là có vạch trần ra hay không.

Tuấn Anh bật cười khe khẽ, mân mê dái tai của tôi, nơi này sáng nay ngủ dậy tôi mới biết Tuấn Anh đã lén lút lấy trộm đôi bông cũ sau đó đeo cho tôi một đôi khuyên lấp lánh to khoảng 5 ly. Cậu ấy còn đeo cho tôi một sợi dây chuyền có mặt là chữ A đính xoàn tấm sáng trưng. Tuấn Anh không nói, tôi cũng không hỏi, người ngoài nhìn vào sẽ đoán là tự đeo tên mình nhưng chỉ hai chúng tôi ngầm hiểu tôi đang mang tên người mình thương nhất đời bên người.

“Hôm đó anh sợ em mắng anh, đánh anh trong tiệm luôn ấy chứ. Buồn cười lắm. Anh biết em sẽ không ăn, không uống đâu nhưng vẫn gọi cho có vẻ chu đáo.”

Tôi cũng buồn cười không nhịn được. Tuấn Anh của tôi từ nhỏ đến lớn tính tình chu đáo là bản năng rồi, đâu cần phải ra vẻ.

“Anh sợ em sẽ tức giận, hất nước vào người anh nên cố ý gọi đồ uống có lớp kem, chắc em sẽ nể tình bộ vest chỉn chu mà không nỡ xuống tay đâu nhỉ? Anh đã nghĩ như thế. Sau đó nhìn tới bánh cũng sợ sun vòi nên găm luôn cái muỗng xuống cho chắc cú, ít ra em sẽ cân nhắc đến việc có vật sắc nhọn mà giơ cao đánh khẽ, không nỡ ụp cái bánh đó vào mặt anh nữa.”

Tôi cười muốn sái quai hàm, không đứng vững nổi, phải để cậu ấy ôm cho ngả nghiêng thoải mái. Không ngờ một người có dáng vẻ to lớn, khí chất quý phái, phong thái điềm tĩnh lúc đó lại sợ trước sợ sau ấu trĩ như trẻ con thế này.

“Em không làm đến mức ấy đâu. Thật sự đấy!”

Có hận Tuấn Anh là thật nhưng tôi sẽ không bao giờ làm cậu ấy tổn thương hay mất mặt.

Tuấn Anh cúi xuống gần, gạ gẫm: “Phải hôn một cái thì anh mới tin!”

Tôi liếc cậu ấy, cười tủm tỉm, nhìn trước ngó sau xác nhận không có ai hết thì mới nhón chân lên chạm nhanh lên môi một cái rồi cấp tốc chạy biến đi.



Tôi tạo dáng bên cái tủ lạnh khổng lồ, chớp mắt mấy cái, “Em hôn anh rồi nên anh phải cho em cái này!”

“Chỉ như vậy?” Tuấn Anh gật đầu, “Chuyển cả cái nhà này về quê tặng mẹ còn được.”

“Không. Em đâu có nói đem về cho mẹ.”

Tuấn Anh hơi nhíu chân mày: “Vậy em tặng ai? Hay là em muốn dùng tủ mới?”

“Em tặng chú chủ nhà.” Tôi cười vui vẻ.

“Ai?” Chân mày Tuấn Anh nhíu vào càng chặt.

Tôi quan sát nét mặt cậu ấy một chút, khoé môi dần hạ xuống, từ tốn lặp lại thành tiếng nho nhỏ: “Chú chủ nhà, chú cho em thuê nhà ấy, chú... rất tốt bụng nên...”

Tuấn Anh cắt lời, nghiêm nghị hỏi: “Em thích chú ấy?”

“...”

Nụ cười của tôi tắt hẳn theo cơ mặt cứng ngắc của cậu ấy, “Anh nói gì vậy? Chú ấy lớn tuổi rồi, với lại...”

Tuấn Anh tiến tới, gằn giọng đánh gãy lời dở dang: “Nếu chú ấy trẻ tuổi thì em sẽ thích à?”

“...”

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Chắc không phải như tôi đang nghĩ trong đầu đâu nhỉ?

Thằng Hiếu là do có thù từ ngày xa xưa, Tuấn Anh lúc nhỏ xíu xiu giận tôi có mới nới cũ nên ghim đến tận bây giờ. Chứ chú chủ nhà hoặc bất kì một ai khác thì sao cậu ấy phải... ghen?

Đáng lẽ tôi mới nên là người sợ mất rồi hở xíu là ghen lồng lộn mới đúng vì tôi rất bình thường còn Tuấn Anh vô cùng hoàn hảo, nhan sắc có dư, tiền tài có thừa, tính tình lại tinh tế tốt bụng, địa vị xã hội uy tín vững vàng thì người ngưỡng mộ xếp đầy đường ấy chứ!

Tôi sợ mình hiểu lầm nên kiên nhẫn trình bày tiếp: “Chú ấy có con trai lớn rồi.” Ý là người đã có gia đình rồi, mình đừng nên nói thế, như vậy cũng là một dạng xúc phạm người ta.

Nhưng Tuấn Anh cau mày nheo mắt, cúi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn tôi chằm chằm: “Vậy chưa có con thì em có thích không?”

“...”

“Hửm? Gu của em là đàn ông nhiều tuổi? Em thích xưng hô chú-con sao? Anh hơn em mười một tuổi vẫn chưa được gọi là già à? Hay anh để râu nhé? Mai anh đi làm lại chứng minh nhân dân khai năm sinh lùi về hai mươi năm trước, thế nào?”

“...”

Cái quần què gì vậy trời? Năm mới nên đổi đối tượng ghen tuông mới rồi?

Bây giờ thì tôi chắc chắn Tuấn Anh lên cơn... ghen thật. Nhưng... trông giống cơn điên hơn.

Tôi rất sợ khuôn mặt khó ở lúc này của cậu ấy nên gục đầu vào lồng ngực vạm vỡ ngay trước mắt, dù không biết có phải đang dỗ dành hay không nhưng ráng nhẹ giọng ngọt lịm: “Anh đừng ăn nói linh tinh nữa~ Em không thích chú ấy~”

Tuấn Anh luồn tay vào từng lọn tóc, xoa xoa da đầu nhẹ nhàng, “Không thích thì em tặng tủ lạnh cho nó làm gì?”

Tôi vòng cánh tay ôm lấy người trong lòng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh đừng gọi người ta là nó, em không muốn đầu năm mới xảy ra cự cãi với anh đâu. Chú ấy rất tốt bụng, cho em ăn ở nhà đầy đủ tiện nghi nhiều năm không lấy tiền. Em và chú thậm chí còn chưa gặp nhau bao giờ, không tin anh hỏi lớp trưởng mà xem.”

Tuấn Anh luồn tay xuống eo, dùng lực bất ngờ kéo cơ thể tôi dán sát vào người cậu ấy, tôi còn có thể cảm nhận được thân dưới cậu ấy giật nhẹ. Giọng cậu ấy khàn khàn, cúi xuống ghé vào tai tôi, thầm thì: “Em yêu, nói lại anh nghe, em và ai?”

Tai tôi tê rần vì chất giọng trầm ấm quyến rũ, mê man lặp lại: “Em và chú.”

“Hửm?”

“Em và chú.” Có lẽ vừa rồi lí nhí quá nhỏ cậu ấy không nghe rõ nên tôi lặp lại lớn hơn một chút.

Đang lo sợ cậu ấy sẽ tiếp tục ghen tuông rồi giận dỗi thì tôi lại phải tụt quần trước giờ ăn trưa, may mà Tuấn Anh cười khẽ, vật bên dưới nổi cộm nảy mạnh lên, “Hay em gọi anh là chú đi! Tự nhiên thấy cũng kích thích đấy!”

“...”

Tôi vỗ một chưởng vào lưng Tuấn Anh.

Cậu ấy liếm nhẹ vành tai tôi một chút, “Rõ ràng là có thu của cục cưng một trăm ngàn một tháng lận mà. Để anh tẩn cho nó một trận nhé?”

“...”

Tôi dở khóc dở cười, dụi đầu trong ngực cậu ấy, “Biệt thự đó cho thuê mỗi tháng phải cả trăm triệu là ít, chú ấy lấy như vậy có khác gì cho ở không đâu. Thôi đừng nói tào lao nữa! Anh mà không dứt cơn điên sớm là em đánh anh sau đó bỏ về không đi chơi nữa đó!”

Tuấn Anh cắn nhẹ tai tôi sau đó hôn hôn cho người tôi tê rần mềm nhũn, khàn giọng nói: “An à, chú yêu em.”

“...”

Đệt! Thế mà tôi cũng thấy hưng phấn đến nỗi đầu ngón tay run lên tê dại.

Thì ra còn có thể chơi kiểu này!

Đúng là... kích thích thật!

Tôi vươn cánh tay câu lấy cổ Tuấn Anh rồi lấy đà nhảy lên, kẹp chân bên hông cậu ấy, xong xuôi yên vị đâu đấy rồi mới đề nghị: “Ẵm em cao cao đi!”

Một tay cậu ấy cầm ô, một tay ôm mông tôi xốc lên cao hơn, chỉnh cho tôi ngồi tư thế vững chãi.

“Đưa em vào nhà ngồi cho mát nhé?” Cậu ấy đề nghị.

Tôi ngẩng lên nhìn cái dù đen thùi lùi trên đầu, tự nhiên nhớ lên một câu trên mạng, vậy là khoanh tay lại, làm mặt giận dỗi, hờ hững nói: “Mưa đã tạnh rồi, có người cầm ô tới hay không cũng không còn quan trọng nữa.”

Tuấn Anh cười sảng khoái rung hết cả người, còn cố ý gãi mông cho tôi nhột phải ngọ nguậy uốn éo lung tung. Tôi không chìm vào tâm trạng được nữa, cũng cười phá lên, sợ ngã xuống nên tay chân quấn chặt lấy cậu ấy.

“Vậy đem ô tô tới được không?” Tuấn Anh hôn má tôi, hỏi.

Tôi cười nắc nẻ, cười đã rồi mới gọi: “Tuấn Anh ơi!”

“Hửm?”

Biết đã khiến tinh thần cậu ấy thoải mái rồi nên tôi mới rón rén hỏi: “Sao... sao anh lại nhận hối lộ vậy?”

Tuấn Anh bật cười, xoa đầu tôi, giải thích: “Đây gọi là xã giao, không phải nhận hối lộ đâu. Nhận hối lộ là hành vi lợi dụng quyền hạn, chức vụ trực tiếp hoặc qua trung gian nhận hoặc sẽ nhận bất kỳ lợi ích nào cho chính bản thân anh hoặc cho ai đó hoặc tổ chức khác để làm hoặc không làm một việc vì lợi ích hoặc theo yêu cầu của người đưa hối lộ. Nhưng em nghe cả buổi thì cũng biết, mọi người có nhờ vả anh làm gì đâu.”

Ừ nhỉ!

Nhưng tôi còn chưa kịp thở phào thì Tuấn Anh thòng thêm một câu: “Sau này mới nhờ.”

“...”

Tuấn Anh cười cười, nhéo nhẹ má tôi. “Đi, vào trong anh nói cho nghe.”

Chúng tôi dùng cơm ở nhà. Trong lúc ăn, nghe Tuấn Anh tâm sự tôi mới hiểu, thì ra trước khi cậu ấy vào Nam cũng phải “xã giao”, chỉ là không biếu những người vừa đến đây mà dành cho những vị trí cao hơn cậu ấy nhiều, hay kể cả hôm nay cũng phải sắp xếp cho người đem quà đi gửi tặng. Cái này gọi là tạo dựng mối quan hệ lâu dài.

“Chuyện hôm nay em lần đầu chứng kiến đều là những việc xảy ra như cơm bữa mà anh thấy từ nhỏ đến giờ. Nhưng phần lớn những người đến không phải vì anh đâu, anh vẫn còn trẻ mà, đâu ra mà lắm người nịnh nọt thế, đa số là vì ông bà anh, bố mẹ anh. Những người làm vị trí không cao lắm sẽ khó gặp trực tiếp ông nên thường chọn cách đi một đường vòng. Hoặc những chú lớn ngoài Bắc có con cháu lập nghiệp trong Nam, cũng sẽ dặn dò người nhà nên giữ mối quan hệ tốt đẹp bằng cách tiếp cận anh. Thật sự đây chỉ là xã giao thôi An ạ, giống như việc em mua cho bạn hộp cơm, hôm sau bạn bao em ly nước, đơn giản vậy thôi. Nhưng nếu nói họ không có mục đích thì là gạt em, ngay cả bản thân anh tham gia tiệc tùng xã giao cũng có toan tính đem lại lợi ích cho mình mà.”

“Nhưng An à, gia đình anh từ thời cụ cố đến giờ, nhiều đời nay chưa từng nhận hối lộ để làm việc xấu xa trái đâu, sau này anh cũng vậy, sẽ không vì đồng tiền mà bán rẻ lương tâm. Nhà anh từ đời này truyền sang đời khác đều đặt hai chữ 'trung thành' lên hàng đầu, nhân cách anh còn đó, tuyệt đối sẽ không phản bội hay làm bất kì việc gì xâm hại đến lợi ích của đất nước. Trung với nước, hiếu với em nên em cứ yên tâm nhé!”

Tôi mỉm cười, trong lòng nhẹ nhõm đi biết bao nhiêu. Tuy cái câu “không nhận hối lộ để làm việc sai trái” còn có thể để tôi tự hiểu rằng cậu ấy vẫn sẽ nhận lại gì đó để giúp đỡ ai đó trong khả năng nhưng tôi tin cậu ấy sẽ không làm việc gì vi phạm pháp luật mà chỉ “xã giao” thôi.

Cậu ấy nói những người đến có xuất thân như thế nào và tặng quà giá trị bao nhiêu đều được lưu lại cẩn thận, thậm chí gửi fax ra cho người của bố để nắm rõ thông tin. Sau đó sẽ phân ra ba nhóm đối tượng, thứ nhất là cần tặng quà giá trị tương đương hoặc lớn hơn vào dịp Tết Nguyên Đán, thứ hai là cứ để đó khi nào đúng dịp sẽ lại quà sau, cuối cùng là những người không cần phải xã giao gồm phần lớn là doanh nghiệp nhỏ không liên quan trong ngành.



Nghe xong tôi lại thấy hơi hơi oán trách, tự nhiên rảnh háng đến tặng chi làm ông xã tương lai của tôi thêm mệt vào đầu mà còn chuẩn bị tốn tiền nữa. Bây giờ thì tôi đã hiểu ý nghĩa của cái thở dài ngao ngán ngoài sân ban nãy của cậu ấy rồi.

Tuấn Anh đút cho tôi miếng thịt tôm nướng tiêu xanh thơm lừng, “Mỗi một tầng lớp sẽ có những phương thức giao lưu khác nhau, dù muốn hay không thì anh cũng không thể thay đổi xuất thân của mình, chi bằng cố gắng thích nghi thôi.”

Tôi cũng đút thịt bò tới miệng cậu ấy, gật gù tán đồng, “Hồi xưa nhà anh giàu nhất xóm nhưng kín tiếng cực kì! Chẳng bao giờ thấy phô trương nên em đâu có biết đến những vụ này. Em nghĩ người lớn cũng chẳng biết nên mới không nghe mẹ kể. Mà mẹ anh với bé Ánh Dương cũng giản dị nữa, hầu như ngày nào cũng ăn sáng, ăn vặt ở quán tồi tàn nhà em.”

Tuấn Anh bật cười, “Chứ giờ ăn ở đâu? Sống ở quê quán nào cũng như quán nấy! Không lẽ đặt vé máy bay sang Dubai ăn sáng rồi về đi học sau à? Giàu thì cũng là con người, có ăn có ỉa chứ!”

Tôi cười không ngậm được mồm, đập lia lịa lên đầu gối cậu ấy: “Đang ăn cơm đó nha, đừng có nói bậy bạ, mất ngon!”

Tuấn Anh mỉm cười, múc súp sườn non vào chén nhỏ, “Có một câu này nghe chướng khí, đó là người giàu chỉ kín tiếng với người nghèo thôi, nhưng em thử ngẫm lại xem, có đúng không?”

Tôi gật đầu, “Nếu khoa trương quá thì thứ nhất sợ bị vay tiền, thứ hai là sẽ bị ghét. Đúng không?”

Cậu ấy bật cười, đặt chén súp trước mặt tôi, “Em nói thì đương nhiên phải đúng rồi, lời của em là chân lý mà.”

Tôi sướng rơn, cảm giác khoé miệng giương tận mang tai, cúi xuống ăn nước súp ngọt ngào chứa chan toàn hương vị tình yêu.

“Ngày xưa nếu anh chịu đi du học thì bố mẹ sẽ chuyển về Bắc làm luôn, anh sống trong Nam là vì đi nhà trẻ gặp được em thấy ngộ ngộ nên mới không chịu xa quê, bố mẹ cũng cưng chiều nên chẳng ép buộc gì.”

Giọng Tuấn Anh đều đều, vừa ăn vừa khoan thai nói chuyện, không có cảm giác gò bó giống nhà tài phiệt trên phim trong lúc ăn uống phải lịch sự im lặng, cũng không có người giúp việc đứng kè kè bên cạnh nên tôi thấy không khí xung quanh rất thoải mái.

“Em cũng biết hầu như năm nào Tết và Hè anh cũng về ngoài kia chứ? Tức là gốc gác anh ở ngoài đấy, bố mẹ anh đi đi về về như cơm bữa, ở ngoải còn nhiều hơn cả trong này, quyết định chuyển đi là do ông anh chứ không có chuyện nhà anh phải nhờ vả ai đó mới chuyển đi được hay thăng chức được như lời bép xép tào lao kia đâu. Đợt anh đánh cái con bắt nạt em xong, ở quê mình rộ lên tin đồn là bố anh bị giáng chức gì gì đấy, chắc kiểu đoán mò con trai gây chuyện thì ông bô phải lãnh đạn, thế là anh dựa vào tin đó lừa em lý do anh chưa chuyển đi sớm là vì bố bị khiển trách, nhưng thực ra là do anh xin ông nội cho anh ở lại học hết năm với em.”

“...”

Tôi nghệt mặt ra.

Tuấn Anh cười cười, lấy chén cơm đút cho tôi ăn.

“Anh vừa muốn em cảm kích anh là người hùng ra tay cứu em mà vừa muốn em mang cảm giác day dứt vì liên luỵ anh. Xúc động mang ơn và áy náy tự trách sẽ khiến em khắc cốt ghi tâm, trong lòng luôn canh cánh về riêng một mình anh thôi.”

“...”

Tôi che miệng lại, sợ mình ho sặc sụa sẽ văng hết vào mặt người lưu manh trước mắt mất.

Tuấn Anh ẵm tôi ngồi lên đùi cậu ấy, vừa vuốt ngực vừa đưa nước để tôi uống, “Em đừng giận, phải hiểu cho tâm lý của anh lúc đó. Anh thích em khủng khiếp nên phải ngày đêm tính kế để cho em cũng thích anh mê mệt thì tối về anh mới ngủ ngon.”

“...”

Hồi xưa tôi cứ tưởng mình là người dụ dỗ cậu ấy vào con đường tà đạo, ai ngờ tôi mới là hạt thóc khờ khạo còn chưa kịp nảy mầm đã rơi vào miệng con gà gian manh này rồi.

Tôi dở khóc dở cười, “Vậy mà hồi đó lúc ở sân bóng cứ dặn đi dặn lại không cho em tự trách.” Làm tôi khóc muốn đau hết cả tim gan vì thương một người.

Tuấn Anh mỉm cười, gắp miếng thịt nhỏ đút cho tôi, “Anh nói cho sang mồm thôi. Phải tỏ ra mình bao dung, cao thượng chứ. Nhưng anh biết thừa càng dặn bao nhiêu thì em càng cắn rứt bấy nhiêu.”

“...”

Tuấn Anh cười cười, nhéo nhẹ cằm tôi một chút, “Thấy anh khổ tâm dữ lắm mới có được người chưa?”

Tôi cũng bật cười, “Thả em xuống đi~”

“Ngồi ngoan đi cục cưng! Có ai thấy đâu. Ngồi như thế này anh nói chuyện dễ hơn.”

“Nhưng anh bị đè nặng thì sao?”

“Không nặng đâu, em nhẹ hều.” Cậu ấy vừa ăn vừa đút cho tôi y như ngày nhỏ, giọng đều đều bình thản: “Em thấy tin đồn đáng sợ chưa? Đừng nói là người ngoài mà ngay cả người trong dòng họ đem một chuyện ra ngoài bàn tán cũng thành tam sao thất bản, không đúng sự thật. Nên nhà anh và tất cả những gia đình như vậy thường ít khi phô trương, thậm chí còn cực kì sợ tin đồn, chẳng thêm được bao nhiêu tiếng lành mà còn lợi bất cập hại. Nhưng mà trong vòng xã giao với nhau thì cũng biết cách chơi dữ lắm chứ không kín đâu. Ví dụ ông A có căn nhà triệu đô ở Mỹ thì ông B, ông C cũng phải có, con ông A du học tậu xe sang vài chục tỷ thì những ông khác cũng đua đòi theo thậm chí là hơn cả thế. Ông này sưu tầm kim cương đá quý, ông nọ lại có thú vui bất động sản. Con ông này sở hữu dàn xe sang thì con ông kia phải là giám đốc, chủ tịch. Chỉ là những điều này làm sao người không cùng đẳng cấp có thể biết được, đúng không? Nên đôi khi người giàu không hẳn là giản dị mà trang sức của họ mình không nhìn tới được thôi.”

Tôi bĩu môi, vừa nhai nhồm nhoàm miếng thịt dai nhách vừa nói: “Anh bớt làm bộ mặt tâm trạng nói mấy lời này được không? Lại còn “mình không nhìn tới được” nữa chứ! Cứ làm như anh nghèo lắm vậy! Ở đây chỉ có duy nhất hội trưởng hội người nghèo là em thôi!”

Tuấn Anh bật cười, xoè tay trước miệng tôi, dịu dàng nói: “Miếng này dai thì nhả ra đi em.”

Tôi vâng lời nhè ra thật nhưng là với lấy khăn giấy rồi cuộn lại đặt vào đĩa không trên bàn chứ không nỡ làm bẩn bàn tay ngọc ngà trước mặt.

“Tiền anh kiếm được đều là tiền của em hết nên chức hội trưởng hội người nghèo thuộc về anh lâu rồi.” Tuấn Anh đang nói thì bật cười, “Nhà anh hồi đó chắc có mỗi anh phô trương nhất. Lên trường khoe khoang với bạn cùng bàn là mình có ô tô mà còn bị bạn ấy lườm cho cháy mặt rồi nghỉ chơi. Cay đỏ dái!”

Tôi cười nắc nẻ khiến cậu ấy phải dang cánh tay lên cao chặn lại sợ tôi nghiêng ngả cơ thể mà ngã xuống.

Ăn xong, Tuấn Anh khiêng thùng tiền tới, tôi và cậu ấy cùng nhau ngồi gỡ khỏi phong bao đỏ xếp gọn gàng lại. Cậu ấy bảo sẽ kêu người đem két sắt sang nhà cho tôi cất đi để dành phát lương cho nhân viên ba cơ sở cũng được cả năm.

Tôi nói tiền này lì xì lại cho cậu ấy để mua quà tặng lại cho người ta, còn không quên dặn dò đừng mua đồ gì mắc quá khiến cậu ấy vui vẻ cười mãi. Tuấn Anh đáp ứng, nói rằng có cảm giác như đã lấy được vợ rồi. Tôi bảo “đừng ăn nói linh tinh!” nhưng khi cậu ấy hỏi “từ lần sau trở đi việc lại quà sẽ do em quản được không?”

Thế mà tôi cũng không từ chối, chỉ lưỡng lự nói: “Nhưng em không biết gia thế của người ta và mối quan hệ với anh như thế nào...” Dù sao cũng phải hiểu rõ, thậm chí là biết tình hình vài năm trước thế nào.

“Đều nói cho em hết.” Tuấn Anh ghé xuống thơm lên má tôi, “Anh không để em một mình đâu, chúng ta bên nhau dài lâu mà, sau này chuyện gì của anh thì em cũng đều biết hết, kể cả nghề tay phải của anh.”

Tôi sửng sốt nhìn sang: “Cái chuyện nghề tay phải bí mật gì gì đó là anh nói thật sao? Lâu nay em tưởng anh nói giỡn.”

Ánh mắt Tuấn Anh ôn hoà nhìn tôi, nghiêm túc gật đầu.

“Tại sao hiện tại không thể nói?”

“Bây giờ chưa thích hợp.”

Tôi mím môi chần chừ, ngập ngừng hỏi: “Phải... phải... làm tình mới được biết à?”

Tuấn Anh bật cười, búng trán tôi một cái: “Câu đấy mới là anh nói đùa, làm tình xong cũng không nói được.”

Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng một chút, cứ tưởng làm tình rồi thì cả hai tâm hồn hoà hợp đồng điệu, tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau, không có chuyện gì phải giấu giếm nữa chứ?

Tuấn Anh nhướng mày, cười cười, trêu ghẹo: “Nhưng mà... nếu em cho phép anh đút vào thì anh cũng không ngại moi thêm một nghề chưa từng kể ra để đối phó với em cho thoả cơn n*ng đâu.”

“...”

Tôi đấm lên bắp tay cậu ấy một cú.

Tuấn Anh bật cười, xoa xoa đầu tôi sau đó cúi xuống hôn hôn, “Đừng có buồn! Công việc của anh thực ra đối với em mà nói cũng chẳng phải bí mật gì đâu. Anh chưa cho em biết vội là đảm bảo em được an toàn thôi. Anh không giấu em mà là thời cơ chưa chín muồi. Nghề này có liên quan tới nhiều đời nhà anh, hiểu chứ?”

Nghe đến câu cuối, tôi hít ngược vào một hơi, gật đầu lia lịa, nhanh nhảu nói: “Em cảm thấy anh đừng nên kể cho em biết thì tốt hơn!”

Nghe đến nhiều đời của nguyên một dòng họ truyền thống quân đội cao quý là thấy hơi... sờ sợ rồi.

Tuấn Anh ngửa đầu cười đến là sảng khoái.

Trên bàn có vô số rượu ngoại và xì gà, Tuấn Anh nói giá trị tôi mới biết có cả loại đắt tiền hơn mười triệu đồng một điếu. Tôi lựa loại cậu ấy nói là rẻ tiền, giá một điếu khoảng hơn tám trăm nghìn muốn hút thử nhưng cậu ấy không cho, nói rằng không tốt cho sức khoẻ, thích thì đem về nhà chơi nhưng cậu ấy kiểm tra thấy thiếu thì sẽ tụt quần ra đánh mông.

“Đi mà~ thử một hơi thôi~” Tôi cố chấp năn nỉ.

Tuấn Anh thở dài, “Chỉ một hơi thôi đấy?”

Ánh mắt tôi lấp lánh chớp chớp, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Tuấn Anh cười cười đứng dậy sau đó ôm đầu tôi, ấn ghì khuôn mặt đâm sầm xuống đũng quần căng phồng của cậu ấy.

“...”

“Em móc cây cigar của anh ra hút thử đi! Vừa ngon vừa béo lại còn tốt cho sức khoẻ.”

“...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook