Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 97: Không thể ngờ

Công Suất Tiêu Thụ

14/02/2024

Những tưởng sau khi nói xong câu đó, Tuấn Anh sẽ nghiêm túc rời đi, nhưng không.

Cậu ấy quay lại bất ngờ cỡ chừng chục lần nữa.

Khi thì hôn má, lúc thì hôn mi. Tuấn Anh đặt nụ hôn chóng vánh lên khắp khuôn mặt của tôi rồi bỏ chạy như bị chó đuổi.

Phải đến lần cuối cùng, sau khi hôn trộm lên khoé môi đồng thời nghe được tiếng bẻ khớp tay 'răng rắc' của tôi thì Tuấn Anh mới chịu biến mất hẳn.

Cậu ấy nói: "Tuần sau tôi lại đến thăm em."

Mặt tôi chằm dằm, nãy giờ bị tên tàn phế này quần cho quá mất sức, hổn hển hỏi: "Cậu lấy tư cách gì mà đến thăm tôi?" Đến đòi nợ thì có!

Cậu ấy đáp: "Em cho tôi tư cách gì?"

Tôi mắng sang: "Cậu là thằng khốn nạn!"

"Được. Rất vinh hạnh." Tuấn Anh gật đầu, "Chủ nhật tuần sau, thằng khốn này sẽ đến thăm em."

Lúc đứng ở cửa còn đưa bàn tay phải nâng cao, lòng bàn tay úp xuống, ngón giữa chạm đuôi chân mày, sống lưng thẳng tắp, đứng nghiêm y như chào cờ vậy mà khoé miệng cong lên thấy rõ. Trước khi đóng cửa còn nghiêng đầu, nhướng mày, hất bàn tay lên cao chào tôi.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại tôi thấy Tuấn Anh vui vẻ như vậy. Tuy không phải cười tự nhiên hé môi hay hở răng rạng rỡ như lúc nhỏ nhưng ít nhất khuôn mặt cũng không còn cứng nhắc như lão cán bộ nghiêm nghị nữa.

Tôi đợi rất lâu cho đến khi xung quanh yên tĩnh hẳn mới dám thở ra một hơi, thở xong lại phải phì cười vì chưa từng gặp trường hợp nào thở phào xong không thấy nhẹ nhõm mà còn nặng lòng thêm như bản thân mình lúc này.

Khi thay áo khác, nhờ gương tủ tôi mới thấy diện mạo của mình trông như thằng hề, đầu tóc rối một nùi xù xì, cảm giác có thể tìm được cả trứng chim ở bên trong.

Tất cả là tại cái tên khốn kiếp kia cả!

Lúc dọn dẹp của cải của cậu ấy cất gọn vào hộp, tôi mới để ý cái đồng hồ đã mất hẳn phân nửa dây từ lúc nào.

"..."

Hiểu rồi.

Cái tên này thật là...

Không muốn tôi đem đi nối mắt lại thì cũng không nên dùng đến cách trẻ con thế này chứ. Tuấn Anh đã cất công chơi khó thì tôi cũng chẳng làm được gì. Một tờ mệnh giá năm trăm nghìn đúng năm xưa sản xuất tôi còn chưa tìm được nữa là hai ngàn tờ. Rồi giả sử đến khi tìm đủ xong lại nói đó không phải số seri của cậu ấy cho coi.

Lật điện thoại xem giờ mới biết chúng tôi đã vần nhau gần hai tiếng đồng hồ.

Có tin nhắn của cậu ấy gửi cách đây vài phút: "Em nghỉ ngơi xíu đi cho khoẻ. Tối muốn ăn gì nhắn tôi biết, tôi gửi cho em."

Tôi không trả lời.

Xem tin của Ái Nghi mới biết Tuấn Anh lấy danh nghĩa của tôi đặt cơm trưa cho cả chi nhánh 1, không thấy Lưu Ly nói gì thì chắc Tuấn Anh đã chừa bên đó ra rồi. Nhưng mà tự nhiên bỏ tiền ra mua bữa trưa no nê cho cả hai tiệm cũng quá là sộp. Chắc tiền phi pháp kiếm ra dễ dàng nên mới không biết trân trọng như thế.

Đi xuống lầu xem lại camera hình ảnh Tuấn Anh vội vàng vừa chạy vừa gọi điện cho tới khi bóng dáng cao lớn theo chiếc xe lăn bánh mất dạng. Bây giờ để ý kỹ mới thấy cậu ấy đi một chiếc xe hạng sang khác rồi, là Rolls Royce Ghost.

Tôi đeo khẩu trang, bao tay, hỏi Tiến xem khách đâu, nó nói khách về nghỉ rồi, mai mới tới. Tôi tưởng khách không chịu đau nổi, xăm bít lưng cũng thất thường khó theo kế hoạch vì nhiều lúc khách không chịu nổi cũng phải ngừng.

Nhưng Tiến lắc đầu, mặt tỉnh bơ đáp: "Anh đẹp trai kêu về để cho anh nghỉ ngơi vì anh đang mệt trong người."

"..."

Rồi ai mới là chủ?

Làm ăn thế này thì dẹp tiệm sớm.

Tôi hỏi: "Người ta nói gì thì kệ người ta đi, nhưng mày quản lý tiệm thì phải biết lựa lời nói với khách chứ, để mất công khách đi đi về về."

Mặt Tiến vẫn tỉnh queo, hùng hổ cãi: "Không hề! Khách thích lắm đó anh, còn bắt tay chúc anh đẹp trai mau cua được anh cơ mà, còn nói..."

"Im đi!!!" Tôi vội vàng la lên.

Cao giọng xong lại thấy bản thân mình quá đáng, vậy là xin lỗi Tiến một tiếng rồi đổ thừa tại nó ăn nói tào lao.

Đàn ông con trai ít khi để bụng nên nó không giận vì tôi to tiếng, chỉ cười hề hề biện minh: "Em chỉ đang tường thuật lại sự việc thôi."

Tôi kìm nén xúc động muốn đục vào mặt khách, dù sao vị khách nhiều chuyện kia cũng không có ở đây.

Bây giờ tôi đã thông cảm cho cảm xúc của Ái Nghi khi vẽ nơ cho khách rồi vì hiện tại trong đầu tôi cũng đang nung nấu ý định đó.

Sau khi kéo Tiến vào buồng xăm, tôi hỏi: "Khi nãy khách còn nói gì nữa?"

Tiến cười tươi rói, đáp: "Nói anh đẹp trai và anh lâu ngày gặp nhau thì mệt là phải rồi, chuyện hiển nhiên ai cũng có thể thông cảm được."

"..."

Tôi có nên gọi điện cho khách hàng để giải thích không? Hoặc miễn phí hình xăm để khách đồng ý đem não đi rửa hết những kí ức trưa nay?

Tôi bình tĩnh nói với Tiến: "Chuyện không như mày nghĩ đâu."

Tiến gật đầu như gà mổ thóc, "Vâng, em không hề nghĩ gì đâu."

Nhưng còn chưa kịp để tôi thở ra một hơi, nó bổ sung: "Cho đến khi anh vừa giải thích."

"..."

Tôi nện một cú vào bắp tay nó, nạt: "Tao giỡn mặt với mày hả? Tao đang nói sự thật chứ không phải giải thích. Giữa tao và người hồi nãy hoàn toàn không có mối quan hệ gì hết."

Tiến phì cười, gật đầu: "À, dạ vâng, anh và anh đẹp trai hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Thấy anh xấu hổ nên em đùa tí cho vui ấy mà."

"..."

Sao mày biết tao xấu hổ?

Hôm nay không những muốn bạo lực khách hàng mà ngay cả nhân viên của mình, tôi cũng có xúc động muốn đem đi thủ tiêu.

Cuối cùng thở dài, dù không dám chắc tên động kinh kia còn tới đây nữa hay không nhưng chính tôi cũng không hiểu tại sao lúc này lại giới thiệu tên cậu ấy.

"Người vừa nãy tên là Tuấn Anh."

Dù sao gọi anh đẹp trai thế này, anh đẹp trai thế kia nghe cũng kì.

Tiến gật gù, tấm tắc khen: "Người đẹp tên cũng đẹp!"

Tôi cứ có cảm giác nhân viên nhà mình sắp bị tên kia mua chuộc tới nơi rồi.

Sau khi biết học viên chia nhau theo Thắng và Viễn rồi thì tôi đi lấy áo khoác, ghi lê và cả áo vest của Tuấn Anh mang lên phòng. Cậu ấy đi mà quên cầm theo nên tôi giữ tạm.

Vào đến căn phòng nhỏ, tôi ôm lấy sơ mi tanh mùi máu của cậu ấy, bàn tay run rẩy chạm lên từng sớ vải, những nơi thẫm màu đều đã cứng cả rồi. Tôi chạm lên ba vết rách nhỏ mà vẫn còn sợ hãi, tiếng 'sụt' do dao đâm mạnh găm vào da thịt như văng vẳng bên tai.

Tôi không ngờ Tuấn Anh lại liều như vậy.

Chuyện của chúng tôi chỉ tính là rung động thuở thiếu thời, tôi hận thì mắng đôi ba câu vậy thôi chứ nào có muốn mạng của cậu ấy thật.

Tôi thở dài, dùng áo của cậu ấy lau nước mắt rồi co ro nằm nghiêng trên giường, lấy nó đắp lên thân mình. Chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, con người đều có số phận được định trước cả rồi, không phải của mình thì cưỡng cầu cũng vô ích mà nếu thực sự thuộc về nhau thì có trốn tránh cách nào, cuộc đời cũng sẽ đưa đẩy quay về bên nhau.

Tôi hi vọng cả tôi và cậu ấy dù không liên quan đến nhau đi nữa thì tương lai của cả hai cũng sẽ tươi sáng tốt đẹp.

Trước khi về đây, Tuấn Anh có lập gia đình một lần hay mười lần thì đối với tôi điều đó không quan trọng, cậu ấy là đàn ông, lấy vợ sinh con là chuyện bình thường. Nhưng có một điều tôi luôn canh cánh trong lòng, tại sao cậu ấy lại chưa từng liên lạc với tôi trong suốt nhiều năm qua?

Có lẽ Tuấn Anh sợ tôi sẽ sốc không chịu nổi.

Ừ, tôi cũng đã nghĩ mình sẽ không chịu nổi.

Nhưng chịu được hay không chịu được thì cũng vẫn phải sống tiếp thôi. Mạng này là mẹ cho, tôi vẫn còn em trai và mẹ để làm động lực mà cố gắng chiến đấu từng ngày.

Nên ngần ấy năm một mình chịu đựng đó, tôi không thể vì một tiếng "thương" bất ngờ tìm về của người yêu cũ mà bỏ qua tất thảy được.

Tôi cũng có tôn nghiêm của mình.



Hận thì hận nhưng vẫn dự định mang áo của Tuấn Anh về nhà giặt sạch, còn cái sơ mi này không sử dụng được nữa nhưng tối nay tôi vẫn sẽ vá lại che đi vết rách.

Thứ gì hư hỏng thì mình bỏ tâm sức sửa chữa là được.

Thường ngày tôi không ngủ trưa nhưng hôm nay không biết là do đêm qua thức trắng hay trái tim quá mệt mỏi, hoặc cũng có thể do được mùi hương quen thuộc quẩn quanh chóp mũi nhẹ nhàng vỗ về, vậy mà cứ thế ngủ một giấc ngon lành đến tận 4 giờ chiều. Lúc ngủ dậy tôi cũng không thấy uể oải như bị mặt trời đè mà còn thư thái, thoải mái trong người.

Nhưng không biết là do tôi đang bị mơ trong mơ tạo ảo giác hay gì mà lại nhận được tin nhắn của Tuấn Anh.

"Cục cưng ngủ ngoan nhé!"

"Tôi đến nơi rồi."

"Nhớ em quá!"

"Trái cây tôi mua để thêm trong tủ, muốn ăn gì thì nói thằng Tiến gọt cho."

"Cuối tuần vui vẻ. Nhớ em."

Tôi bần thần ngồi đọc đi đọc lại mãi, không phải tôi không tin vào mắt mình mà chỉ đang ngoài ý muốn một chút vì những tuần trước Tuấn Anh đều sẽ bặt vô âm tín.

Chín năm xa cách, hồi nhỏ chúng tôi cũng chưa từng nhắn tin cho nhau, nhưng không hiểu sao khi đọc những dòng này tôi lại có cảm giác thân thuộc.

Những dòng chữ ngắn ngủi nhưng đủ ý tình len lỏi ngàn dặm phương trời theo gió theo mây mang tâm tư của Tuấn Anh gửi lời tới tôi. Cậu ấy tự nhiên cứ như thể hai chúng tôi đã quay lại...

...hoặc cũng có thể như Tuấn Anh nói, trong lòng cậu ấy thì chúng tôi chưa từng thực sự cắt đứt.

Tôi mở tin của Tiến ra đọc: "Chừng nào dậy thì hú nhá."

Tôi nhắn: "Dậy rồi. Có chuyện gì?"

Tiến không nhắn lại nhưng lát sau thì gõ cửa phòng, đưa vào một túi giấy sang trọng, trong đó có sáu chai thuỷ tinh đựng trà hoa cúc táo đỏ vô cùng đẹp mắt, nhìn bên ngoài thì biết là của một tiệm chuyên bán đồ homemade healthy ở ngay quận trung tâm, qua bao bì rồi cách sắp xếp bài trí cũng biết giá cao hơn mặt bằng chung.

Tôi đoán được nhưng vẫn hỏi: "Ở đâu vậy?"

Tiến nói: "Anh Tuấn Anh gửi tới."

"Ảnh mới tới à?" Tôi hỏi thêm.

Tiến lắc đầu, giơ cao cái túi: "Không, tiệm này đưa đến nhưng nói một người tên Tuấn Anh đặt gửi cho anh An, như vậy thì chỉ có thể là anh đẹp trai thôi."

Rõ ràng là tôi cũng nghĩ cậu ấy sẽ không đến nữa nhưng không hiểu sao lại buột miệng hỏi ra câu đó.

Đang định nói chuyện thì có tin nhắn tới từ Tuấn Anh: "Em đã nhận được tình yêu dạt dào từ tôi chưa?"

"..."

Tôi vẫn nhận vì không muốn phí phạm đồ ăn thôi chứ không phải được cậu ấy dỗ xuôi đâu nhé!

Nếu là trên phim Ái Nghi hay kể thì người ta sẽ bực bội mà ném hết đồ của người kia chuẩn bị vào thùng rác. Nhưng tôi không làm được. Ngay từ lần thứ hai gặp lại, cơm cậu ấy tự tay nấu lấy, tôi không những không nỡ vứt bỏ mà còn mặt dày ăn hết sạch sành sanh. Dù căm hận Tuấn Anh đến nhường nào thì hạt gạo trắng ngần kia cũng đâu có tội tình gì.

Từ sau hôm đó, mỗi ngày tôi sẽ nhận được đồ ăn thức uống từ Tuấn Anh, cơm thì có vẻ là cơm nhà còn nước uống hoặc chè và trà thì khi là nhà làm, khi thì bao bì của cửa tiệm. Nhưng tất cả chỗ đồ ăn đó mang một điểm chung, đều có táo đỏ.

Như yến chưng táo đỏ kỷ tử, chè táo đỏ hạt sen, trà mật ong táo đỏ, chè táo đỏ nấm tuyết, chè nhãn nhục táo đỏ, trà táo đỏ đông trùng hạ thảo, lê đường phèn táo đỏ...

Nước uống thanh mát thì cũng chấp nhận đi, đằng này ngày bốn bữa đều có táo đỏ như súp nấm táo đỏ, súp rau củ táo đỏ, gà hầm hạt sen táo đỏ, sườn non rau củ táo đỏ, bồ câu tuyết nhĩ táo đỏ, súp bào ngư táo đỏ, cháo bo bo táo đỏ, canh hải sản táo đỏ, gà ác ngũ hạt táo đỏ, chân giò hầm hạt sen táo đỏ, đuôi heo củ sen táo đỏ, vi cá ngũ vị táo đỏ, gà tiềm thuốc bắc táo đỏ, cháo hạt kê táo đỏ, trứng ngâm táo đỏ...

Chính xác là kính thưa các thể loại táo đỏ luôn.

Chẳng lẽ Tuấn Anh nghe tôi nói bâng quơ một câu thích nên đã lỡ tay nhập luôn một tấn táo đỏ? Bây giờ phải cho tôi ăn lấy ăn để cho đỡ phí của à? Làm gì có ai theo đuổi người mình thích kiểu này chứ?

Một tuần này, tôi có cảm giác mình đi vệ sinh cũng ra mùi táo.

Vậy là cố gắng bỏ qua cảm giác kì lạ khi suốt nhiều ngày qua đọc liên tục hàng trăm tin quan tâm của Tuấn Anh mà nhắn lại rằng: "Tôi sợ táo đỏ rồi. Đừng gửi đồ ăn nữa, tôi tự mua được."

Tuấn Anh nhắn: "Nhưng tôi lỡ mua một container táo đỏ rồi."

"..."

Chắc không phải thật đâu nhỉ?

"Ngày mai cấp tốc luộc lên cho em ăn nhanh hết nhé? Sáng táo đỏ hấp, buổi táo đỏ chiên, trưa táo đỏ kho, xế canh táo đỏ, chiều táo đỏ xào, tối táo đỏ nướng, khuya táo đỏ hầm. Thế nào?"

"..."

Hình như tôi là người thất hứa rồi bỏ rơi Tuấn Anh chín năm nên cậu ấy đang quay về trả thù thì phải?

Vào 00:00 ngày 20/11, Tuấn Anh nhắn tới một tin: "Nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam, thân chúc thầy An có sức khoẻ dồi dào để dìu dắt nhiều thế hệ thanh thiếu niên bước vào con đường xăm mình."

"..."

Buổi sáng ngủ dậy, tôi phải ngồi thẫn thờ hết cả tiếng đồng hồ để chiêm nghiệm nhân sinh và ý nghĩa của dòng tin nhắn này.

Không biết cậu ấy chúc thật hay móc mỉa?

Từ ngày mở tiệm xăm thì tôi không làm trợ giảng trên trường nữa, nhưng nói tôi không phải là thầy cũng không đúng, tôi đang là người dẫn dắt cũng như kết nối những bạn có chung đam mê nghệ thuật hình xăm và xỏ khuyên. Như vậy thì cũng tính là thầy. Chính tôi cũng gọi người dạy xăm cho mình một tiếng thầy, sáng nay gửi quà và dự định tối sẽ đi nhậu chung chúc mừng ngày này đây.

Nhưng mà cái câu cuối cùng.... "nhiều thế hệ thanh thiếu niên bước vào con đường xăm mình"???

Tôi còn có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt lạnh như băng của cậu ấy khi thản nhiên thốt ra câu này, nếu kết hợp lại với nhau thì chẳng khác nào toà đang tuyên phạt những thiếu niên trẻ bước vào con đường tệ nạn.

Cảm ơn lời chúc nha! Đọc xong muốn bỏ nghề luôn!

Sáng sớm Tuấn Anh không xuất hiện trước cổng nhà nhưng tôi vẫn tin cậu ấy sẽ đến.

Hận có, ghét có, bực mình cũng đầy một bụng nhưng tôi vẫn ăn mặc đẹp. Dù sao hôm nay cũng là ngày của mình, nhất định phải chơi trội hơn mấy nhóc học viên mơn mởn mới được. Không phải tôi mặc cho Tuấn Anh nhìn mà, thôi, đúng là tôi mặc cho cậu ấy ngắm là sự thật, chụp hình kỉ niệm trong tiệm và sang chỗ thầy chỉ là phụ thôi.

Sau khi tắm rửa thơm tho, tôi thoa kem chống nắng, uốn xoăn tóc mái, đeo đầy đủ phụ kiện, mặc áo jean xanh đậm mỏng, quần jean rách cùng màu ôm gọn đôi chân thon dài. Mặc dù thường bị Ái Nghi chê lùn nhưng tôi tự thấy chân mình dài là được, Diệu Hiền và Lưu Ly nói dáng tôi đẹp mới là sự thật còn Nghi không ăn được nên nó đạp đổ mới chê thôi. Tôi nhìn ngắm rồi tự khen mình trong gương, lượn đi lượn lại thay tổng cộng mười hai bộ đồ cuối cùng mới chốt quần jean đen trơn và áo sơ mi trắng ngà.

Văn minh, lịch sự.

Nhìn như học sinh.

À không, sinh viên.

Mặc thế này nhìn cho nó... trẻ.

Ngày trước tôi sợ da bị đen, bây giờ gặp lại Tuấn Anh rồi lại có thêm nỗi ám ảnh tuổi già ập tới.

Mặc dù chúng tôi chẳng là gì của nhau nhưng sâu trong thâm tâm tôi vẫn luôn sợ mình trông già dặn hơn cậu ấy. Lỡ đâu... lỡ đâu có ngày chúng tôi được, à... không, bị, bị đi cùng nhau, bạn Đại học bắt gặp sẽ cho rằng tôi dắt em trai lên thành phố chơi thì sao?

Tôi không phải kiểu người nhìn vào một hai lần là thấy bắt mắt muốn ngắm thêm, đương nhiên rồi, tôi đâu có ngoại hình xuất sắc, nhưng tôi cũng có cái giá của mình. Tôi muốn bản thân gọn gàng, sạch sẽ, chỉn chu để Tuấn Anh phải sáng mắt ra, hối hận vì năm xưa đã bỏ tôi một mình. Tôi mà có tiền dư dả sẽ thuê mười anh chàng cao to, đẹp trai, sáu múi ngày ngày vây quanh cơm bưng nước rót cho cậu ấy phải tức xanh mặt mới vừa.

Tin nhắn của Tuấn Anh gửi tới: "Em sửa soạn xong thì khỏi lấy xe nhé. Tôi đưa em đi làm."

Sửa soạn? Sao cậu ấy biết tôi sửa soạn? Tôi không hề sửa soạn mà!

Tôi giật nảy người, vội vàng tụt xuống ghế, bò ra cửa sổ, núp xuống bên dưới, nhẹ nhàng vén một góc rèm lên.

"Ủa? Có thấy ai đâu?" Tôi nhìn ngó nghiêng mãi vẫn không thấy người, xe cộ cũng chạy tới chạy lui ngoài đường lớn chứ làm gì có xe nào đậu trước cổng.

Hay là Tuấn Anh nhắn nhầm cho em khác?

Tôi giựt dây cột tóc sau đầu xuống, bực bội gãi cho tóc xù lên, tóc tôi mới nhuộm lại màu xám bạch kim, cắt lớp lỉa xỉa không dài lắm, phần đuôi uốn cong cũng chỉ vừa qua gáy nên cột gọn hay không thì cũng vậy.

Nhưng không biết Tuấn Anh núp ở đâu mà sau khi tôi vừa phóng xe máy ra khỏi cổng thì bị cậu ấy đón đầu.

Không chặn thì tôi cũng phải dừng lại để khoá cổng. Chắc tôi nên chọn một ngày đẹp trời gợi ý cho chú chủ nhà đổi thành cổng khoá tự động, bây giờ giới nhà giàu toàn sử dụng cổng như thế, vậy thì tôi sẽ có cơ hội chuồn khỏi cái tên này rồi.

Hôm nay Tuấn Anh mặc sơ mi lụa xanh đen bóng, không có áo khoác áo vest gì nữa, vẫn phong thái đĩnh đạc mở cửa xe xuống, rất tự nhiên mà nói: "Lên xe đi, tôi đưa em đi làm."

Tôi lắc đầu: "Không cần."



Nói rồi đi vào trong kéo cánh cổng, kéo được phân nửa thì thấy Tuấn Anh tỉnh rụi dắt cái xe mô tô của tôi qua cổng rồi qua sân lại tiếp tục hướng về phía gara.

"..."

Tôi bước theo sau, gọi với: "Tôi đã nói là không đi xe của cậu rồi, cậu đừng có mà quen thói tự làm theo ý mình." Ngưng một giây lại bổ sung: "Như thế là gia trưởng."

Tuấn Anh dựng chân chống xe, chậm rãi bước về phía này, ôm nón bảo hiểm của tôi nhấc ra ngoài, rõ ràng khuôn miệng chuẩn bị nói gì đó mà đến khi tôi lắc đầu vuốt gọn tóc thì chỉ thấy cậu ấy nhìn tôi chằm chằm.

Vừa nãy tôi đã soi gương rất kỹ rồi, chẳng lẽ mới đây mà kem chống nắng bị chảy thành vệt?

Nên hỏi: "Mặt tôi bị sao à?"

Tuấn Anh muốn đưa tay chạm lên má nhưng bị tôi né tránh, cậu ấy khẽ hắng giọng, lắc nhẹ đầu: "Không, em nhuộm màu này nhìn đẹp quá An, như búp bê sứ vậy. Dù biết trước rồi nhưng không ngờ ngắm người thật lại đẹp đến mức này."

"..."

Mặt tôi thoắt cái nóng bừng, vậy là vội vàng bỏ đi ra chỗ xe máy rồi ngồi lên.

Vừa rồi, tôi thấy trong mắt Tuấn Anh cực kì chân thành.

Nhưng cậu ấy mới nói gì vậy? Ngắm người thật là sao? Chẳng lẽ lâu nay tôi là người giả?

Tôi hoàn toàn không đẹp so với mặt bằng chung nhưng lại được một người có ngoại hình xuất chúng khen như kiệt tác nhân gian thì cảm thấy sốc ngoài ý muốn.

Có ngại ngùng nhưng vẫn thấy quê độ nhiều hơn. Nếu để người qua đường nghe được rồi nhìn đi nhìn lại hai chúng tôi thì chắc chắn phải mắng Tuấn Anh một câu "thằng này bị ấm đầu."

Tuấn Anh bước tới đứng bên cạnh, đặt bàn tay lên tay lái xe nên tôi phải rụt tay lại.

Cậu ấy nói: "Không phải tôi gia trưởng mà do hồi nãy nhắn tin hỏi ý em, em đã im lặng mà."

"..."

Đó là câu thông báo chứ không phải câu hỏi!

Tôi hơi cạn lời, nhắc nhở: "Cậu cũng biết là tôi im lặng cơ à?"

Tuấn Anh nghiêm nghị gật đầu: "Biết chứ, im lặng tức là đồng ý."

"..."

Lúc ngồi lên xe hơi, tôi hỏi ra chuyện hồi nãy thắc mắc: "Vừa nãy cậu nói 'dù biết trước rồi' là sao? Cậu biết tôi nhuộm tóc rồi à?"

Tuấn Anh gật đầu, "Biết chứ." Rồi vươn mấy ngón tay sờ ra sau gáy, nói tiếp: "Hồi nãy đuôi tóc của em lòi ra bên ngoài nón mà."

Thì ra là thế! Suýt nữa thì tôi tưởng cậu ấy núp ở đâu theo dõi tôi cả một tuần.

Tôi nhìn bên cạnh có một lẵng trái cây, một giỏ hoa hướng dương và một bó hoa hồng cao hơn một mét đang nằm hàng ghế sau mà bồi hồi trong lòng. Khi nãy tôi đã nói rằng mình không tới tiệm mà đi qua bên thầy trước, không ngờ Tuấn Anh nói đã chuẩn bị quà cho tôi để đem đi tặng rồi. Bó hoa hồng là dành cho tôi, còn lại hai lẵng to bự kia đều có dòng chữ "Bình An tri ân ngày 20/11"

Mùi hương thoang thoảng dỗ tôi quên sạch sẽ cái tin nhắn chúc mừng kì cục ban khuya kia.

Tuấn Anh quay đầu lại hỏi: "Em có muốn đổi ý lên trên này ngồi cùng tôi không?"

"Không." Tôi thắt dây an toàn, "Cậu mà còn lằng nhằng nữa là tôi xuống xe."

Khi nãy Tuấn Anh mở cửa phụ bên cạnh ghế lái nhưng tôi tự động chuồn xuống dưới này, hiện tại cậu ấy hỏi tôi có muốn đổi ý không lần thứ năm rồi.

Tuấn Anh chậc lưỡi, cho xe lăn bánh theo địa chỉ tôi đưa, nói: "Biết vậy để chú lái xe ở lại rồi, tôi và em sẽ ngồi hàng dưới ôm nhau."

Tôi đấm lên sau ghế lái một cú: "Cậu câm mồm được không?"

Tuấn Anh trong kính chiếu hậu nhướng mày: "Thật mà, tới khúc cua em nhào vào lòng tôi thì sao? Hoặc lỡ có ổ gà xóc nảy, em nhảy lên đùi tôi ngồi thì sao? Ai biết trước được đúng không? Trong phim các cặp đôi ngồi cạnh nhau đều là như vậy mà."

"..."

Phim nào? Đi xe có đánh bom hạt nhân cũng không xóc đến nỗi phải nhảy vào lòng người ngồi bên cạnh đâu.

Nói xàm không biết ngượng miệng!

Ăn mặc lịch sự bảnh bao mà chắc chỉ duy nhất một mình tôi biết trong đầu người này không được bình thường.

Đi nửa đường, Tuấn Anh dùng chất giọng đều đều ấy hỏi: "Tôi vào trong với em được không?"

"Không được." Tôi từ chối luôn.

Đây cũng là điều tôi suy nghĩ nãy giờ, đưa cậu ấy vào rồi thì tôi phải giới thiệu với thầy như thế nào? Chưa kể rất có thể sẽ đụng mặt nhiều anh em đồng khoá và các anh quen biết còn làm trong tiệm, tôi và Tuấn Anh chưa có bất kì mối liên hệ nào ngoài phạm trù người yêu cũ, nhiều người hỏi tới hỏi lui thì sợ thêm rắc rối khó trả lời ổn thoả.

"Cứ nói tôi là bạn cũng được." Tuấn Anh gõ nhịp lên vô lăng.

Cũng được? Nghe cứ như cậu bị giáng cấp nhỉ?

Tôi nói: "Cậu có phải bạn tôi đâu."

"Vậy tôi là gì?" Tuấn Anh hỏi.

Tôi vốn định im lặng, nhưng sợ im rồi Tuấn Anh lại nói rằng tôi đồng ý hoặc bịa ra cái chức nào đó kì cục. Nên lập tức đáp: "Không là gì cả, tôi và cậu không liên quan tới nhau."

"Ồ~" Tuấn Anh gật gật, đánh lái rẽ phải, "Nghe mà đau lòng đứt từng đoạn ruột."

"..."

Người này sao có thể ăn nói vớ vẩn mà mặt vẫn không đổi sắc vậy nhỉ?

Cuối cùng Tuấn Anh cũng chấp nhận kiếm chỗ đậu xe hoặc đi đâu đó ngồi đợi tôi, dặn tôi có ai mời ăn sáng cũng không được ăn, để dành bụng về tiệm ăn cháo vịt. Thì ra sáng nay Tuấn Anh đã ghé qua tiệm trước rồi, cậu ấy cùng mọi người mua đồ ăn để mừng ngày lễ. Đàn ông tụi tôi không vẽ vời nhiều, dịp nào tụ tập cũng nhậu hoặc mua đồ nhét no bụng là được.

Lúc tới nơi, tôi nói: "Cậu có việc bận thì cứ về trước đi, tôi bắt taxi đến tiệm."

Nhưng cậu ấy hạ kính xe, lắc đầu, "Tôi ở lại đợi em, cũng đậu gần đây thôi, em sắp ra thì nhắn cho tôi, đừng ra ngoài này chờ kẻo cảm nắng."

Tôi mím môi giây lát, cuối cùng gật đầu.

Không biết hôm nay cậu ấy có phải đi về bất ngờ không mà có thể nói chuyện tự tin như thế. Nhưng nghĩ rồi lại thấy buồn cười, hồi xưa cậu ấy nói láo cũng là trưng ra bộ mặt vô cùng uy tín thế này mà.

Tuấn Anh cong ngón trỏ, ngoắc nhẹ.

Tôi không cúi xuống nhưng cũng tiến tới gần.

Cậu ấy rướn người đến cạnh cửa, dùng khuôn mặt đó tỉnh như ruồi tự nhiên đề nghị: "Hôn tôi một cái."

"..."

Tôi trừng mắt, vội vàng xách hai giỏ quà bự bỏ đi, Tuấn Anh còn để sẵn một chai rượu ngoại trong này nên dù bực thì tôi vẫn phải lo đi đứng cẩn thận, sợ bể là uổng phí tiền bạc tâm sức của người dưng.

Đã từ lâu rồi, tôi không còn sợ chỗ đông người nữa nên cứ tự tin mà bước vào. Tôi không đến nhà riêng mà qua tiệm của thầy, một trong top đào tạo nghệ thuật xăm hình nổi tiếng trong nước những giai đoạn tiên tiến hội nhập nên người đến kẻ đi vô cùng tấp nập, số hoa trưng bày kính tặng xếp kín từ ngoài hành lang vào trong khắp sảnh tầng trệt, nhìn hoành tráng vô cùng.

Lúc đầu tôi còn bĩu môi thầm nghĩ Tuấn Anh khoa trương, tặng lẵng hoa vừa phải là được rồi, làm gì mà quất hẳn hai giỏ quà to gấp ba lần người tôi thế này, bây giờ lại phải thở phào cảm ơn cậu ấy chu đáo. Thầy còn trầm trồ nói tôi mới khởi nghiệp mà chơi sang quá, tặng chai rượu này cho thầy rồi phải còng lưng ra xăm mấy tháng mới lấy lại vốn đây. Quả thực tôi không rành nên chỉ có thể vui vẻ xã giao cho qua tiết mục quà cáp, âm thầm ghi nhớ tên nhãn mác để về nhà lên mạng xem giá chai rượu là bao nhiêu. Nhưng qua giọng điệu của thầy, tôi biết Tuấn Anh đã tốn kém số tiền không nhỏ rồi.

Thầy giới thiệu với mọi người rằng tôi là một trong ba người tốt nghiệp xuất sắc trong thời gian nhanh nhất mà thầy từng đào tạo qua.

Tôi nhìn hình bản thân và mẫu xăm thiết kế được treo trên tường, hoài niệm lại thời gian thất tình bộc phát đem tiền của Tuấn Anh đi dấn thân vào giới tattoo.

Thầy đứng bên cạnh tôi, nói: "Có một người đã đến đây và cũng giống như em bây giờ, người đó đứng tại vị trí này nhìn lên bức hình của em hàng giờ đồng hồ."

Tôi nghe mà sững sờ lại đan xen chút ngọt ngào vui vẻ, chẳng lẽ Tuấn Anh đã tìm tới nơi này rồi ư?

Thầy bước vào trong, vẫy tay gọi: "Bình An, vào trong này, thầy có một bất ngờ dành cho em."

Tôi nghĩ bất ngờ là mẫu thiết kế ấn tượng nào đó vì chúng tôi thường hay trao đổi mê mẩn cả buổi trời về đề tài này.

Nhưng khoé môi cong cong của tôi nhanh chóng dần hạ xuống, không thể ngờ chờ đợi mình lại là một người.

Hiếu chìa bàn tay phải ra, làm động tác chào hỏi văn minh lịch sự bằng cách muốn bắt tay, giọng kìm nén hồ hởi, nói: "An, lâu quá không gặp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook