Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 135: Mẹ vợ

Công Suất Tiêu Thụ

08/07/2024

Lúc này tôi mới biết nãy giờ Tuấn Anh dùng điện thoại di động để... thì thầm nói chuyện với người ngay phía sau cậu ấy.

Bây giờ đến lượt tôi hít ngược vào một ngụm khí độc, cảm thấy sống đến hôm nay đã là quá dài rồi. Sống thêm nhục thêm chứ không giúp ích được gì cho xã hội.

Tài xế! Cho tôi xuống xe!!!

Đúng vậy, không biết hiện tại là mơ hay thực, mà làm thế quái nào tôi lại đang ở trên xe ô tô nhỉ?

Chẳng lẽ vẫn đang tiếp diễn giấc mơ chưa tỉnh lại được sao? Nhưng có thể nào bộ óc này tưởng tượng ra điều gì đó đỡ kinh dị hơn được không? Cứ thế này thì tim tôi đình công mất thôi!

Tôi nhắm tịt mắt để cố ru mình tỉnh dậy trên giường Tuấn Anh nhưng đáp lại tôi là tiếng cười khẽ của cậu ấy.

Tuấn Anh kéo tấm chăn mỏng phủ kín nửa khuôn mặt nóng rần của tôi, chỉnh cho tôi nằm tư thế thoải mái hơn, hỏi: “Em ngủ có ngon không?”

Ngon ông nội cậu!

Tôi úp mặt vào lồng ngực rộng rãi của cậu ấy, bây giờ mới nhận ra mình đang ngồi trong lòng người ta, nhưng tôi phải làm gì bây giờ? Sang ghế khác không được mà nói chuyện cũng không xong. Người ngoài sẽ nhìn thấy mất!

Đang lúc nắm chặt vạt áo của Tuấn Anh mà vò nát nhăn nhúm thì cậu ấy bình tĩnh lên tiếng đề nghị mọi người tấp đại vào quán nào đó nghỉ chân, ăn uống xíu đi.

Sau khi trên xe yên tĩnh, Tuấn Anh kéo thảm ra, nhéo nhẹ má rồi hôn xuống trán tôi, cười khẽ, ngọt giọng nói: “Xin thông báo, đại ca An đã bị bắt cóc.”

“...”

Tôi vùng lên, nện vào cái cơ bụng cứng ngắc bên dưới một cú, chất vấn: “Tuấn Anh! Đây là chuyện quái quỷ gì? Anh đem em đi đâu vậy?”

Cậu ấy cười cười, xoa xoa khớp xương ngón tay tê rần của tôi một chút rồi kéo mạnh, tóm tôi vào lòng hôn môi, “Đem em đi xem mùa Đông.”

“Là sao?” Tôi thở hổn hển.

“Đưa em ra Bắc chơi ít ngày.”

Tôi giật nảy cả người, “Anh đưa em về ra mắt bố mẹ anh sao? Không được đâu! Em chưa sẵn sàng!”

Tim tôi đập lên dồn dập, rối rắm nhìn lại bộ dạng của mình một hồi mới biết Tuấn Anh đã mặc cho tôi bộ quần jean dài áo thun năng động rồi. Tôi co bóp ngọ nguậy cơ mông, phát hiện không phải quần lót hạt châu hay vải ren lọt khe thì thở phào một hơi.

Tuấn Anh buồn cười, bóp mông tôi mấy cái, “Uốn éo thấy cưng quá! Cọ con cu muốn cửng mẹ rồi!”

“...”

Tôi cuộn nắm tay thêm một lần nữa, sau đó dạng háng ra để đấm xuống đùi tên vô liêm sỉ này thêm một cú.

Tuấn Anh cười khẽ, cầm tay tôi bóp xuống đũng quần cậu ấy một cái rồi mới kéo lên hôn hôn, “Đưa cục cưng đi hưởng không khí lạnh thôi, chẳng phải đêm qua bé Bình An nói nhớ tiết trời mùa Đông ở quê sao? Em không phải gặp ai hết, đừng lo lắng.”

Tôi đỏ mặt, nhìn trước ngó sau rồi kéo lại tấm thảm đắp lên người cả hai, Tuấn Anh được đà, cởi luôn nút quần, nhét tay tôi vào tận bên trong.

“Tuấn Anh!” Tôi nhíu chặt chân mày, hạ giọng nhắc nhở nhưng không rút tay ra.

Cậu ấy hít vào một hơi thoả mãn, “Ngoan, sờ anh một xíu đi!”

“Không được đâu! Kì cục lắm! Anh định làm ở đây thiệt hả?”

“Không, anh không làm, nhưng mông em cọ cả đêm anh khó chịu quá! Sờ anh xíu đi, chiều anh đi mà~”

Tôi mím chặt môi cam chịu, thật khó hiểu được người này, không định bắn mà muốn tôi chạm vào thì chẳng phải càng thêm khó chịu hay sao? Nhưng thôi, cậu ấy muốn là được.

“Đi làm thiện nguyện với anh không? Anh đưa em ra mấy tỉnh phía Bắc giáp biên giới mình, tụi anh có ba chiến dịch, một là giúp đỡ người dân bị mưa gây sạt lở ở Hoà Bình, hai là phát áo bông, nhu yếu phẩm và trao quà cho các em vùng cao ăn Tết, cuối cùng là hỗ trợ các chú bộ đội biên phòng. Đi với anh nhé?”

Tôi nghe mà thích không chịu được, gật đầu lia lịa, “Nhưng còn công việc của em thì sao?”

“Dẹp!”

“...”

Tuấn Anh hắng giọng, cười khẽ khiến vật trong tay tôi nảy mạnh, “Anh xem lịch của em rồi, gần Tết sẽ không lên hình lớn thì cứ để tụi khác nhận xăm đi, còn công ty thiết kế thì anh xin cho nghỉ, đằng nào em cũng có phải lên công ty đâu.”

“Ơ, sao anh xin được? Sếp không cho đâu.”

“Được, anh lấy danh nghĩa là ba của em.”

“...”

“Không tin em kiểm tra điện thoại xem!”

Quả nhiên sếp tôi đồng ý cho nghỉ, còn chúc tôi đi chơi vui vẻ.

Tôi thấy hơi kì cục, thường thì xin nghỉ sẽ nói là bị bệnh hoặc gia đình có việc gấp gì đó, nhưng Tuấn Anh nói thẳng thắn là xin đi chơi mà sếp cũng hồ hởi thế này?

Tôi bảo: “Sếp em bị sao sao ấy! Nhất là cái vị sếp tổng mà em chưa từng gặp mặt, hình như đầu óc hơi ngu ngu!”

Tuấn Anh đang coi ipad làm việc thì sặc, ho một tiếng, “Hả? Sao em lại nói vậy?”

Tôi dùng bàn tay trong sạch còn lại vuốt ngực cho cậu ấy, “Nói một hai câu anh không hiểu được đâu nhưng ổng chưa gặp em bao giờ, chỉ nhìn mỗi thiết kế mà tăng lương, thăng chức cho em vèo vèo.”

Chân mày cậu ấy hơi nhíu lại, khó hiểu: “Thế thì do em giỏi chứ sao lại nói người ta ngu?”

“Đấy thấy chưa? Anh không hiểu đâu! Tăng kì cục lắm! Kiểu như mới ra trường lơ nga lơ ngơ mà lương bằng thằng kinh nghiệm vị trí giám đốc ba mươi năm đó. Em kể ra Ái Nghi còn bảo vị sếp thần kinh đó chắc chắn bị té giếng chạm dây, đầu óc không được bình thường nên viết nhầm một số 0 vào lương của em.”

“Lại là thằng này!”

Không hiểu sao cậu ấy phải nhấn mạnh lại còn nghiến hàm như thế? Chắc là do nhớ lại vụ Ái Nghi rủ tôi đi đua nên tôi né né ra không lặp lại tên nó nữa.

“Em cũng thấy sếp em hơi đần vì em tự biết năng lực của mình đâu có giỏi đến mức ấy. Hồi đó em mới vào làm còn nghĩ với cái tầm nhìn hạn hẹp như thế thì chắc tuyên bố phá sản sớm, ai ngờ vẫn trụ được đến nay đúng là kì tích, có khi là cậu ấm nào đó khởi nghiệp nhờ tiền bố mẹ nên không biết xót. Suỵt! Nhưng mà đây là bí mật nha! Anh mà nói ra là em bị đuổi việc luôn đó! Em vẫn thích làm ở đây vì lương cao hi hi hi hi...”

Tuấn Anh nhìn chằm chằm vào tôi nửa ngày, sau đó gật đầu chắc nịch: “Được. Đây là bí mật của hai chúng ta.”

Cậu ấy nhéo nhẹ má tôi, hỏi: “Sao vừa rồi em cười như ngựa vậy?”

Tôi che miệng mình, tiếp tục cười khúc khích, ghé vào tai cậu ấy mà thì thầm: “Anh thấy nụ cười của em gian manh không? Tại em luôn cảm thấy mình trúng mánh đấy! Em phải tích cực bào ông sếp này thật cật lực sau đó lấy tiền đó nuôi anh!”

Tuấn Anh xoa đầu tôi, dịu dàng nói: “Cảm ơn em.”

Thấy bên dưới vật trong lòng bàn tay đã mềm xuống không ít, tôi thở phào một hơi, rất sợ cậu ấy túng quá làm liều thì người ta sẽ ngửi thấy mùi kì lạ mất. À không lạ lắm, ai cũng là đàn ông nên chắc chắn sẽ nhận ra rồi tưởng tượng ra đủ tư thế kích thích trên xe mất thôi.

Tuấn Anh dặn tôi đừng lo lắng vì trong xe nãy giờ toàn anh em chứ không có ai xa lạ cả, là do tôi mới ngủ dậy còn mơ màng nên chưa nhìn kỹ thôi. Dù vậy tôi vẫn xấu hổ tột cùng, may mà mọi người không ai tỏ thái độ hay trêu ghẹo tôi gì cả.

Tuấn Anh nói cần phải bàn việc nên mới đi chung xe nhưng rồi lại sợ trò chuyện ồn ào tôi thức giấc nên mới phải gọi điện nói thầm như thế, để tôi ngủ một giấc rồi bay từ Lâm Đồng chứ không xuất phát ở Hồ Chí Minh nữa.

Tôi tưởng cậu ấy lên kế hoạch từ trước đưa tôi đi mà che giấu để tạo bất ngờ, nhưng không phải, cậu ấy không muốn tôi theo cùng rồi mệt mỏi nhưng khi nghe nói tôi thích mùa Đông thì bỏ toàn bộ vé máy bay đã đặt từ trước rồi mua chuyến khác.

Tuấn Anh muốn cho tôi biết thời tiết giá lạnh cũng chẳng tốt chút nào.

Thật vậy, đi theo mấy ngày mà tôi đã chuyển sang ghét bỏ mùa Đông mất rồi. Thời tiết khắc nghiệt khiến đồng bào mình co ro lạnh cóng, vật nuôi bệnh tật, mùa màng thất bát.

Lên bản, tôi được nhìn thấy một Tuấn Anh chính trực nghiêm túc làm việc tháo vát năng nổ, một vị chỉ huy nhiệt tình tâm huyết, tận trung với Nước tận tình với dân.

Cậu ấy cùng với lực lượng Công an và Bộ đội, cán bộ xã địa phương kết hợp chia ra nhiều điểm khó khăn và gặp nạn sạt lở, lũ quét để giúp đỡ. Chúng tôi dầm mưa nhiều hơn là dãi nắng, quần ai cũng xắn lên đến đầu gối, áo mưa trùm kín mà vẫn rát mặt, tay chân lạnh cóng. Tôi và anh em của Tuấn Anh mặc đồ thanh niên xung phong cùng với các chiến sĩ chia nhau ra làm việc.

Tuấn Anh phân công ba người đi theo kèm sát tôi phòng có sơ suất gì còn cậu ấy phải chạy đi chạy lại khắp nơi, cấm tôi lẽo đẽo theo sau vì sợ tôi bị mệt lại xỉu. Tôi chỉ làm những việc nhẹ như trao quà bánh, phát nhu yếu phẩm và đồ dùng sinh hoạt, học tập cho bà con, thầy cô và các em nhỏ. Tôi đứng ở tụ điểm nhà văn hoá và lớp học, ít di chuyển còn Tuấn Anh phải đạp bùn sình, lội dưới sông, có khi theo đoàn đẩy xe bò băng suối vượt đèo đi lối đường rừng núi cả hơn chục cây số, rồi vác nhu yếu phẩm trên vai leo đồi đất đá trơn trượt thêm vài kilomet mới tới được điểm cần hỗ trợ.

Có ngày, đến khuya tối mịt chúng tôi mới được gặp nhau, da thịt Tuấn Anh tướm máu còn bị vô số vết đỉa và vắt cắn, chân tay mặc áo mưa mà vẫn trầy xước vì cành cây quẹt vào, bàn chân đi giày bảo hộ thật dày mà vẫn bị đá sắc nhọn đâm vào đến mưng mủ. Tôi xử lý vết thương cho cậu ấy mà tim cứ đau thắt lên khiến ngón tay cũng run rẩy.

Tuấn Anh nhẹ nhàng xoa nắn tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Nhiêu đây không tính là gì. Anh bị xước da sơ sơ một vài hôm là khỏi nhưng đồng bào mình ngày nào cũng đi lại vất vả như thế. Đất nước mình còn nghèo, vùng cao hẻo lánh thiếu ăn thiếu mặc, cơ sở hạ tầng vật chất sinh hoạt cái gì cũng thiếu, các em nhỏ thì không đến trường, phần vì đi lại xa xôi, phần vì bố mẹ cũng thiếu hiểu biết nên muốn con trẻ ở nhà phụ việc đi làm còn kiếm ra tiền. Đời này nối tiếp đời kia, ít chữ nên bị bọn ngoại lai dụ dỗ sau đó lâm vào con đường tù tội, cứ thế vội vàng kết thúc một kiếp người.”

Nghe tiếng thở dài của cậu ấy mà khoang mũi tôi chua xót không kìm nổi, vội vàng ôm chặt người tốt đẹp trước mắt vào lòng. Không biết hàng trăm vạn kiếp trước tôi phải tích đức nhiều cỡ nào mới có cơ hội nắm lấy một đầu sợi dây tơ hồng nối đến người hoàn hảo, xuất chúng, có phẩm chất cao quý đến như vậy.

Tôi bàn bạc với Tuấn Anh sẽ dùng hai tỷ lì xì để làm thiện nguyện nhưng cậu ấy không đồng ý, chỉ đèo tôi xuống trấn rút năm trăm triệu tiền mặt, lấy danh nghĩa là một công ty của cậu ấy đóng góp cho đỡ bị dị nghị hoặc lên báo, bảo đảm cho tôi có cuộc sống riêng tư bình yên, an toàn. Tôi thấy cũng hợp lý, tôi chỉ là một cá nhân nhỏ thì làm gì có đâu ra số tiền lớn đến như thế, chưa kể lỡ có người tò mò điều tra ra thì sợ sẽ đem rắc rối tới cho Tuấn Anh.

Tuấn Anh nói: “Hai tỷ của em hay hai trăm tỷ cũng không giải quyết được triệt để của sự nghèo khó. Xưa giờ Nhà nước mình lo lắng nhiều chứ có phải bỏ bê đâu, nhưng năm này qua tháng nọ cũng vẫn còn nhiều vấn nạn. Chúng ta chỉ có thể góp một phần nhỏ giúp ích cho xã hội chứ không thể nào ra tay cáng đáng nổi. Tạo cho người ta một cái cần câu tốt vẫn hơn là ngày ngày phát cho con cá ngon. Em như vậy sẽ khiến người khác sinh ra tâm thế chây ì ỷ lại, chúng ta không phải thần thánh cứu vớt chúng sinh nên khi em không cho họ cá nữa hoặc cho con cá nhỏ hơn thì sẽ có cá nhân nảy sinh tâm lý oán trách, thậm chí kích động, xúi giục thành một tổ chức bạo loạn, gây rối, vô tổ chức. Như thế không phải chúng ta tự nhiên gián tiếp chĩa mũi giáo ngược về phía mình sao? Trên đời này không phải ai cũng nhận thức và phân biệt được giữa lòng tốt và trách nhiệm, nên việc hành động hay dễ hoá ngược thành làm việc dở, tiếp tay cho vấn nạn sai trái ngu dốt. Không phải ai cũng có lòng biết ơn và cảm thấy cần phải mang ơn, không phải ai cũng nhận được bảy phần sẽ cảm kích đủ bảy phần để làm động lực cố gắng phấn đấu thoát nghèo mà thậm chí còn oán giận, trách em tại sao lại trao đi thiếu mất ba phần kia. Xã hội mà, có người tốt thì cũng có kẻ xấu, có người thông minh hiểu biết thì cũng còn tồn tại kẻ ngu dốt thiển cận. Em hiểu ý anh nói chứ?”

Tôi gật đầu lia lịa, xúc động mà trái tim bồi hồi liên tục run lên. Nhưng Tuấn Anh nói sai một điều rồi, cậu ấy là Thần mà, cậu ấy chính là vị Thần vĩ đại của lòng tôi, đến bên tôi, phổ độ tôi, cứu vớt tôi.

Tuấn Anh xoa đầu tôi, mỉm cười: “Với lại đồng đội của anh không có nhiều người biết anh kinh doanh những gì đâu, chủ yếu toàn mấy anh và chú lớn mới biết sơ sơ một hai thôi. Lần này đi, cá nhân anh góp có năm mươi triệu, hơn mặt bằng chung ba mươi triệu, các anh em đi cùng thì tính là góp sức, số tiền còn lại chủ yếu đứng dưới danh nghĩa công ty không phải của anh. Anh làm ngành nhạy cảm, lại là con ông cháu cha thứ thiệt nên bớt lộ liễu bao nhiêu sẽ hay bấy nhiêu, mất công người ta đâm chọt, kiếm chuyện.”

Tôi gật mạnh, “Em hiểu cả rồi. Vậy số tiền năm trăm triệu này có nhiều quá không? Có gây khó khăn gì cho anh không?”

“Nếu tính là công ty thì không nhiều. Em yên tâm, chuyện nào anh cảm thấy không ổn sẽ lập tức nói với em liền nên đừng có suy nghĩ gì bất an trong đầu kẻo hại não nhé?”

Tôi mỉm cười đáp ứng.

Xong việc, chúng tôi xuống Hà Nội, Tuấn Anh chở tôi đi vòng vòng thăm thú Thủ đô một ngày, lúc ngồi ăn trong khách sạn sang trọng, cậu ấy bất ngờ hỏi: “Có muốn đi gặp bố mẹ chồng không?”

Tim tôi nảy mạnh lên dồn dập nhưng lại giữ yên lặng, không lên tiếng nói gì, vẻ ngoài tỏ ra bình thản nhìn hướng bên ngoài khung cảnh tráng lệ yên bình nhưng trong thâm tâm dậy sóng rối bời. Tôi không biết đây có phải thời điểm thích hợp hay không nhưng bàn tay run rẩy bên dưới gầm bàn là minh chứng rõ ràng nhất cho việc tôi chưa sẵn sàng.

Tuấn Anh trở về đột ngột quá, chúng tôi đến bên nhau cấp tốc quá, tôi chưa chuẩn bị gì hết, tôi nghĩ khoảng hai hoặc ba năm nữa chắc là thời điểm vừa đẹp đi. Khi tôi có sự nghiệp vững chãi hơn, khi tâm lý lẫn tinh thần của tôi mạnh mẽ hơn, khi tình yêu của chúng tôi dành cho nhau là bất diệt không thể sống thiếu, tựa đôi chim yến thuỷ chung quấn quýt chao liệng ngoài kia. Tôi nghĩ lúc ấy đôi cánh của mình sẽ đủ rộng, đủ lớn để che chở cho người mà tôi thương.

Tuấn Anh đút một muỗng bánh kem vào miệng tôi, chút thanh mát lành lạnh tan ngay đầu lưỡi, dư âm ngọt ngào lan toả xuống tận tim.

“Lại nghĩ linh tinh đúng không? Nói anh nghe xem nào?”

Tôi bật cười, lắc lắc đầu.

Tuấn Anh liếm lên cái muỗng tôi vừa ngậm qua, tặc lưỡi nói: “Giỡn em thôi, bây giờ chưa thích hợp, anh thì lúc nào cũng luôn luôn ở tư thế sẵn sàng đấy nhưng mà... thôi, mai mốt đi. Khi nào em sẵn sàng, bố mẹ cô dì chú bác cả lò nhà anh sẵn sàng thì anh đưa em về.”

Tôi chống cằm cười ngặt nghẽo: “Sao anh lại nói gia đình như thế?”

Tuấn Anh nhướng chân mày, không thèm sửa lời mà tiếp tục: “Nhưng em yên tâm, anh không yêu đương lén lút đâu, chắc chắn em sẽ đường đường chính chính bước qua thềm cửa nhà anh, chỉ là đợi thêm thời gian ngắn nữa cho anh có cơ hội xây lại cổng đã chứ cái cổng nghèo nàn cũ kỹ hiện tại mới cao có ba mét à, sợ thấp quá em đi qua bị đụng u đầu.”

“...”

Tôi ôm bụng cười mãi không khép được miệng, gõ nhẹ lên mu bàn cậu ấy một cái, “Anh đang mỉa mai em lùn đúng không?”



“Có đâu, ý là anh đội em lên đầu mà rước vào nhà đấy.”

Tôi bật cười, đúng là nghe kì cục nhưng mà không biết đường cãi lại được.

“Với lại, khi nằm xuống theo phương trục hoành thì em cũng tính là cao mà, không thấy mỗi khi anh tụt xuống dưới toàn phải ngước lên nhìn mặt em à?” Tuấn Anh liếm môi cười tà, ánh mắt gian xảo đen tối nhắm thẳng xuống đũng quần tôi.

Mặt tôi nóng bừng lên, lần này đánh mạnh vào người hư hỏng đối diện, khẽ mắng: “Đầu óc bậy bạ toàn thứ gì đâu không!”

Tuấn Anh bật cười ha hả sảng khoái, trở tay bắt lấy tôi, gãi lên lòng bàn tay mấy cái rồi mới tha cho để tôi rút về.

Dù hay bị trêu chọc cho xấu hổ nhưng có một điều không thể phủ nhận, ngày tháng kề cận bên cạnh người này đều là những giây phút tuyệt vời nhất mà tôi có mơ cũng không tưởng tượng ra được.

Sau đó, Tuấn Anh rất bận nên tôi về trước cùng vài người, cậu ấy nhẹ nhàng hỏi: “Anh không về cùng em được, em có cảm thấy buồn không?”

Tôi mím môi nhưng vẫn không nhịn được tủm tỉm cười, cậu ấy bẹo má tôi một chút, “Sao lại cười? Đang hỏi em mà.”

Tôi không kìm được phải nhe luôn hàm răng, khai báo thành thật: “Em thấy anh nói chuyện... lịch thiệp quá!”

Bạn trai của tôi lưu manh là thật nhưng bản chất con người cậu ấy vô cùng tử tế, bởi vậy nên lời nói ra giao tiếp thường ngày thôi mà cũng quá đỗi tinh tế, ngọt ngào.

Tuấn Anh cười cười, hùa theo: “Chẳng bù cho lúc ăn nói thô tục nhỉ?” Dứt lời thì cúi xuống hôn má tôi ở giữa sảnh chờ sân bay, thầm thì: “Dịu dàng với mình em thôi, cục cưng.”

Đầu quả tim tôi run lên, vội vàng đẩy người ra, cúi xuống lí nhí nói: “Đừng đừng, người ta nhìn kìa.”

Đang bận bồi hồi như thiếu niên độ xuân xanh chớm biết yêu thì phía sau đồng loạt hô lên: “Anh yên tâm! Cứ nuốt nhau luôn đi! Bọn em che cho, không ai nhìn thấy gì đâu!”

“...”

Ý của anh nói “người ta” là tụi em đó!

Đàn em của cậu ấy không những nhìn trộm công khai mà còn sảng khoái nghe lỏm nữa!

Tôi giật thót cả người khiến Tuấn Anh bật cười, bây giờ tôi đã chuyển sang xưng tao gọi mày với anh em của cậu ấy cho thân thiết rồi, bèn chỉ ngón cái ra đằng sau, níu áo Tuấn Anh mà lay lay, nói: “Tuấn Anh ơi sa thải tụi kia đi!”

Tôi nói xong cả đám cùng cười rộ lên khiến người ngoài phải ngoái lại nhìn, Tuấn Anh thấy vậy nhanh chóng làm mặt nghiêm chỉnh, hắng giọng nhắc nhở mọi người giữ yên lặng đừng quá ồn ào.

Tưởng nói đùa một lúc là qua đề tài kia rồi, ai ngờ cậu ấy dắt tôi ra chỗ vắng vẻ, vẫn lặp lại đầy đủ chủ vị: “Em có buồn khi anh không thể cùng em đi về Sài Gòn không?”

Khoé miệng cong cong của tôi dần hạ xuống thẳng lại một đường, liếc lên nhìn vào đôi mắt hiền hoà sâu lắng ấy. Chuyện này mà cần phải hỏi sao? Cũng bắt buộc phải trả lời ra miệng ư? Tuấn Anh có vẻ rất thích nghe những câu đáp lại chân thật từ tôi.

Tôi cố ý dối lòng: “Không, bình thường, có gì đâu mà buồn.”

Tuấn Anh nhếch khoé môi, gật gật, giọng điệu hời hợt, nói: “Ừ, vậy anh không lên máy bay nữa, huỷ vé cũng được, không đáng bao nhiêu tiền.”

Đôi mắt tôi mở lớn, không tin vào tai mình, hớn hở hỏi: “Anh nói gì cơ?”

Giọng cậu ấy lạnh nhạt hờ hững: “Đời anh chưa bao giờ lặp lại câu nào hai lần cả.”

Tôi bật cười toe toét, suýt thì nhảy cẫng lên một cái, vui tới nỗi đầu gối cũng run run như muốn lập tức lơ lửng giữa không trung, nhanh chóng nói: “Em buồn, không có anh đi về chung em buồn mà.”

“Buồn thế nào? Hơi hơi thôi à?” Tuấn Anh dịu dàng niết lên vết bớt, chỉnh cái mũ lưỡi trai trên đầu tôi ngay ngắn.

Tôi cười tươi roi rói, liến thoắng đáp: “Rất buồn, cực kì buồn, đau khổ không thể nào tả nổi.”

Tuấn Anh bật cười, cúi xuống thơm lên má, lần này tôi chưa kịp bối rối đẩy ra thì cậu ấy đã nắm lấy tay tôi, mân mê một chút rồi hôn nhẹ xuống khiến đầu ngón tay tôi tê rần, như có dòng điện nhỏ chạy thẳng vào tim, nhói lên một cái, phê pha dữ dội.

“An này, anh sẽ thể hiện tình cảm với em công khai nên em tiếp thu dần đi nhé? Đừng nghĩ nhiều, đừng lo lắng, đừng sợ hãi, em đừng để ý người này người kia nhìn thấy, mình có làm chuyện xấu xa đâu mà phải sợ.”

Ngón tay tôi cong lại, không rút về mà gãi nhẹ vào lòng bàn tay cậu ấy, “Nhưng... em và anh... đều là nam.”

“Thì sao em? Pháp luật đâu có cấm hai người cùng giới yêu nhau, mà nếu cấm thì anh và em bí mật hẹn hò hoặc sang nước khác sinh sống, không sao cả.”

Cậu ấy khẽ thở dài, nhẹ thôi nhưng tôi vẫn biết, “Chỉ là anh lo lắng em suy nghĩ nhiều sẽ thành tâm bệnh. Có anh bên cạnh còn sợ trước sợ sau, nếu lúc không có anh ở gần thì cỡ nào nữa?”

Tôi mỉm cười, rụt tay lại, khoanh tay dựa tường, đáp: “Thế thì anh đừng hành động thân mật ngoài đường nữa là được.”

Tuấn Anh nhướng mày, “Ý em là ở nhà sẽ được thoải mái thân mật, thích thế nào thì làm thế đó?”

Tôi trừng lên, “Em không có ý đó!”

Tuấn Anh bật cười, bẹo má tôi, lắc nhẹ: “Hôn môi mới tính là thân mật, mấy hành động này có gì đâu mà ngại. Chưa kể nếu anh tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt thì em có dám cá mình sẽ không suy nghĩ tiêu cực không? Chẳng hạn như 'sao anh ấy không quan tâm mình, anh ấy hết yêu mình rồi sao, anh ấy bỏ rơi mình hu hu' Đáng thương biết bao!”

Lúc diễn tả còn cố ý nói giọng mếu máo khiến tôi xấu hổ. Tôi xông tới muốn tẩn cho một trận nhưng Tuấn Anh nện bước dài, vừa lách bên này lượn bên kia, đi lùi trêu ngươi nói: “Anh Tuấn Anh chẳng để ý mình, anh Tuấn Anh không yêu mình nữa ư, anh Tuấn Anh có mối khác ngon hơn rồi sao ha ha ha...”

Mặt tôi nóng lên bừng bừng, may mà Tuấn Anh cợt nhả đợi chờ chứ không thực sự chạy nên tôi nhanh chóng bắt được, đấm lên bắp tay rắn chắc như sắt thép mấy cú: “Không đời nào em nghĩ như thế hết!”

Tuấn Anh đỡ lưng tôi, ôm siết một chút, đá lông nheo, tiếp tục ghẹo: “Rõ ràng hồi nhỏ em nói như vậy còn gì~ nhõng nhẽo như con mèo con, còn tủi thân đòi hôn hôn, phải ôm ôm thương thương biết bao nhiêu lâu mới dỗ dành cục cưng được.”

Tôi bối rối, vội vàng vươn tay bịt miệng cậu ấy, “Đừng đừng nói nữa!”

Tuấn Anh hôn nhẹ lên tay tôi sau đó không cho tôi rụt về mà nắm chặt, khoan thai dắt tôi quay lại vị trí ngồi cùng mọi người. Cậu ấy không trêu nữa, thấy tay tôi gồng sức ngọ nguậy muốn rút ra nên khẽ nhẹ xuống một cái.

“Em ngoan đi An, còn quậy nữa là anh hôn môi đấy! Hay em chỉ cho anh xem thằng nào, con nào nhìn em soi mói khiến em khó chịu đi? Anh móc mắt nó ra tặng quà Tết cho em!”

Tôi há hốc mồm, kinh hãi nhìn lên.

Cậu ấy nhéo nhẹ mũi tôi, “Ngọt ngào không nghe lời mà ăn nói giang hồ thì lại ngoan ngoãn sợ hãi. Đúng là không hiểu nổi. Khó chiều quá!”

Khó chiều thì đừng chiều nữa! Ai mượn!

Tôi bĩu môi, ngoan ngoãn tay trong tay hạnh phúc giữa bàn dân thiên hạ, không phải tôi hết lo sợ người ngoài tò mò phán xét mà do rất quan ngại Tuấn Anh sẽ thực sự làm gì đó bất ổn.

Dĩ nhiên cậu ấy sẽ chẳng móc mắt ai như lời hù doạ kia nhưng mà chủ động dùng vũ lực gây gổ là thật cũng không biết chừng. Cậu ấy là người điên mà, không gì là không thể nên cẩn thận vẫn hơn.

Ở trên trời, tôi không nhịn được mà hưng phấn khoe khoang rằng đây là lần đầu tiên tôi được đi máy bay. Thật là thích!

Tuấn Anh bật cười: “Lần thứ hai chứ.”

Tôi lắc đầu, “Lượt đi không tính vì lúc đó em sốc quá... hi hi hi...”

Cậu ấy lại bật cười sảng khoái, còn ngửa đầu lên khoe khoang góc xương hàm vô cùng gợi cảm, tôi nhìn mà âm thầm nuốt nước miếng.

Tuấn Anh điểm nhẹ ngón tay lên chóp mũi tôi, nói: “Lúc vui vẻ hồn nhiên nhìn em cười y như con ngựa.”

“...”

Đổi ý! Không đẹp trai gì cả! Người gì đâu mà xấu hoắc!

Tôi nín mỏ, đấm lên bắp tay cậu ấy một cú.

Tuấn Anh bóp má tôi rồi nghiêng xuống hôn môi sâu thật lâu cho người tôi mềm nhũn thở dốc hổn hển mới thôi.

“Em sốc quá nên mơ mơ màng màng theo anh ra tận ngoài này, chưa cảm nhận được mình đi máy bay à?” Tuấn Anh khàn giọng hỏi, bàn tay bên dưới tấm thảm mỏng luồn vào áo tôi, ngón cái nhẹ nhàng xoa tròn đầu v* một chút.

Hô hấp tôi gấp gáp đứt quãng, tim đập mãnh liệt run rẩy, mê man gật đầu.

Ngón tay cậu ấy nhéo nhẹ, trầm giọng nói: “Em xong đời rồi An à~, cục cưng bị anh bắt mất hồn rồi, từ nay trở đi chỉ có thể là người của anh thôi.”

Cậu ấy cười khẽ, sờ soạng thân trên rồi hạ bàn tay xuống eo, bóp bóp mấy lần, hơi thở dần nặng nề, ghé vào tai hạ giọng thì thầm: “Chết tiệt! Tính ghẹo em bé nhà mình một chút mà nhìn mặt em lúc động tình hai má ửng hồng lên đáng yêu quá, làm anh suýt nữa thì cho tay vào quần em rồi.”

Lúc này tôi mới tỉnh táo, cố thoát ra khỏi vẻ điển trai trước mắt đang mê hoặc mình, dùng chút sức lực ít ỏi rút tay cậu ấy ra, hổn hển lí nhí: “Đừng~ đang ở trên máy bay...”

Tuấn Anh liếm nhẹ vành tai, giọng trầm khàn quyến rũ: “Hay là thử trên máy bay một lần nhỉ?”

“...”

Thử cái gì? Thử chuyện gì? Bây giờ đầu óc tôi đều hiểu hết đó. May mà Tuấn Anh chỉ chọc ghẹo chứ không thực sự làm thật.

Cậu ấy rất bận.

Tôi tưởng tượng ra tối nay chúng tôi sẽ ôm nhau ứ ừ đến sáng sau bao ngày mệt mỏi bôn ba, nhưng Tuấn Anh chỉ kịp ăn cùng tôi bữa cơm sau đó vật tôi ra, tụt quần xuống ăn thêm chùm nho tráng miệng nhẹ nhàng rồi lên đường rời khỏi.

Lần này chúng tôi sẽ xa nhau đến qua Tết Nguyên Đán lận nên lúc cậu ấy đút tôi ăn chuối thì tôi bóc vỏ từ tốn, cẩn thận liếm láp nhâm nhi, thưởng thức vô cùng nâng niu quyến luyến, bao nhiêu mật ngọt tinh tuý trân quý cũng nuốt sạch sẽ không chừa lại giọt nào khiến Tuấn Anh hưng phấn, yên tâm lên đường công tác.

Trước khi đi, Tuấn Anh nhất định nói tôi phải ngồi xe của cậu về quê ăn Tết, tôi dự định lần này sẽ thử sức “ra đời” một phen, thú thật lên thành phố nhiều năm nhưng tôi chưa bao giờ ra bến tự bắt xe đò về nhà lần nào cả, toàn là đi xe chú chủ nhà đưa rước.

Tuấn Anh nói: “Nếu em không đồng ý thì anh sẽ tự ý mua vé máy bay cho em. Một là ngồi xe anh, chở em về tận nhà, hai là đi máy bay sau đó cũng phải ngồi xe anh đưa em về tận nhà. Em chọn đi!”

Tôi bĩu môi, thôi thì chọn vế trước. Nơi tôi sống không có sân bay, phải lên thành phố cách mấy chục cây số, trung chuyển nhiều chặng, nên thôi đi xe hơi ít ra người của cậu ấy còn thẳng một đường thoải mái linh động sắp xếp. Còn nếu đi máy bay thì lại hành hạ anh em thêm việc vào người, chắc chắn sẽ đi trước rồi đợi ở sân bay căn chỉnh thời cơ tóm người. Chưa kể lỡ trễ chuyến thì lại mất công anh em chờ tôi mòn mỏi, về ăn Tết với gia đình muộn chắc không dám đánh tôi nhưng chửi thề sau lưng đảm bảo là có đấy. Tôi có kinh nghiệm nói xấu sếp nhiều năm nên rành lắm.

Ái Nghi bảo chuyến này tôi về quê sẽ được hộ tống y như phu nhân tổng tài trong phim, phía trước tôi sẽ có hai đến ba xe dẫn đường, phía sau chắc chắn sẽ có thêm hàng chục xe tháp tùng bảo hộ.

Tôi không nhịn được mà tủm tỉm cười, vui vẻ e thẹn pha lẫn ngại ngùng phấn khích vương rõ ngoài nét mặt, nghĩ bụng có khi bạn trai mình phô trương như vậy thật, rất rất rất lâu rồi mới có dịp thể hiện tình yêu mà.

Nhưng tôi với Ái Nghi nghĩ quá nhiều rồi, Tuấn Anh không những chỉ dùng một xe đưa tôi về mà cũng chỉ cần một người là Hiểu làm tài xế thôi.

Dĩ nhiên, tôi thích đơn giản như thế này hơn, như vậy mới là tốt nhất, qua chuyện này tôi mới cẩn thận suy nghĩ về đầu óc của mình hình như cũng... không được bình thường thật.

Thế quái nào lại có thể tin lời răm rắp Ái Nghi rồi mơ tưởng đến cảnh tượng hoành tráng, à không, phải là lố lăng như vậy chứ?

Với lại tôi và Tuấn Anh cũng chỉ là người bình thường, tôi có phải “điểm yếu” của đại ca Mafia tầm cỡ đâu mà phải bảo vệ với chả hộ tống?

Nghe phi lý đến như thế mà tôi với nó có thể ngồi cười hí hí hí với nhau cả buổi để... nở mày nở mặt?

Tôi còn nghĩ được đến đoạn sẽ giả vờ kinh ngạc sau đó gọi điện hơi hơi nũng nịu oán trách cậu ấy làm lố, sau đó chỉ cần hai xe theo tôi về quê là vừa tầm vị trí đệ nhất phu nhân này rồi.

Mẹ tôi đãi gà cũng vừa đủ chứ nguyên một đoàn hàng chục xe chắc tới cái trứng gà cũng tuyệt chủng mất.

Tuấn Anh cho tôi uống nhiều sữa và thuốc bổ não quá nên đầu óc tôi mới phát triển quá mức bình thường chăng?

Không phải đâu!



Tất cả là tại Ái Nghi chuyên gia ăn nói linh tinh tẩy não tôi chứ không phải do Tuấn Anh nha. Tuấn Anh của tôi là hoàn hảo nhất trên đời!

Hiểu đăm chiêu hỏi: “Hình như... anh có vẻ thất vọng hả?”

Tôi giật mình, cố giãn cái cơ mặt kì cục của mình ra, thanh minh: “Không không... anh mày bình thường mà.”

Hiểu chất vali lên xe, gật gật đầu: “Em tưởng anh nhìn thấy không phải anh Tuấn Anh đến đón nên buồn lòng, à lộn thất vọng. Hê hê...”

Tôi bật cười, tự mở cửa xe, trèo lên, “Làm gì có! Tuấn Anh nói trước với anh là bận đi công tác rồi mà, với lại ai về nhà nấy ăn Tết chứ đi cùng anh chi?”

“Vâng.” Hiểu ngó vào trong, dặn dò: “Có mình em thôi, anh cứ ngủ đi, gấu bông chăn gối mền đều là anh Tuấn Anh giặt thơm hết rồi, anh không cần nghĩ ra chuyện nói để em tỉnh táo hay xã giao gì đâu, cứ tự nhiên chứ đừng khách sáo nha. Em ghét thằng nào khách sáo lắm. Giả tạo!”

“...”

Có thể nào đừng thòng thêm câu sau không?

Hiểu đưa cho tôi túi nhỏ: “Trong này là thuốc say xe, anh muốn ăn gì? Tí em tấp vào ăn, uống thuốc xong rồi ngủ, có cả bọc lỡ anh không kiềm được thì ói đấy. À mà anh ói luôn ra xe cũng được, đằng nào cũng không phải xe của em.”

“...”

Đàn em của Tuấn Anh cứ... sao sao ấy. Không dám nói thẳng.

Tôi điềm tĩnh đáp: “Anh ăn bánh trên phòng, cũng uống thuốc luôn rồi. Chút mày ngừng lại ăn đi, khỏi kêu anh nha, anh nằm xíu.”

“Ok!” Hiểu nói xong thì dứt khoát đóng sầm cửa, một tác phong không thèm quan tâm nữa.

Xe của Tuấn Anh cũng độ lại thành Limousine giường nằm kiểu na ná xe của chú chủ nhà nhưng rộng rãi, hiện đại, sang trọng hơn. Suy ra Tuấn Anh giàu hơn.

Hihi... Khá giả, đẹp trai như vậy mà lại đi thích mình. Ngốc quá đi mất!

Phía trên ngăn cách với ghế lái bằng cánh cửa kéo nhỏ nên cũng kín đáo, tôi thoải mái đắp mền ngắm một lúc lâu rồi lôi máy tính ra làm việc, nhưng xe lắc lư lăn bánh một hồi thì tôi chóng mặt, chuyển sang nằm rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Mãi sau tôi mơ hồ nghe được tiếng gõ cửa ngay vách phía trên, nghĩ là đến giờ ăn trưa nên mơ màng nói vọng lên: “Hiểu ăn đi, anh không ăn đâu, anh không đói.”

Choáng váng... lên xe rồi tôi chẳng muốn bước lên bước xuống chút nào, nhịn đói đến tận nhà cũng được.

Hồi xưa phải xuống ăn là do tài xế của chú chủ nhà thúc ép nói nhịn chú sẽ mắng, với lại tôi ngại chú ấy thương như con mà mình bất hiếu thì không tốt nên ráng. Còn bây giờ tôi chẳng sợ đàn em của Tuấn Anh chút nào, nếu méc thì tôi nói một hai câu là cậu ấy xuôi ngay, người Bắc kẻ Nam cũng chẳng thể nào lập tức chạy về đánh mông ngay được.

“Không phải. Có người xin quá giang, anh có cho đi nhờ không?”

“Hả?” Não tôi quắn hết cả lại, mớ ngủ nên không suy nghĩ được nhiều, lập tức gật đầu trong mền, “À... ừ... có.”

Hiểu có nhiều kinh nghiệm sống hơn tôi, chắc chắn sẽ phân biệt được đâu là kẻ gian, người ngay nhỉ?

Tôi yên tâm nhắm mắt trùm mền chìm vào mộng đẹp tiếp, nhưng còn chưa mường tượng đến đoạn mình hôn lên khuôn mặt điển trai không ngừng ngày đêm thương nhớ kia thì nghe tiếng mở cửa rõ ràng.

Không phải Hiểu nên cho người ta ngồi ở ghế phụ ư? Tại sao họ lại mở cửa này? Phía dưới chỉ có giường lớn thôi mà, họ sẽ ngồi ở đâu? Chẳng lẽ... nằm chung cùng tôi?

“...”

Tim tôi đập thình thịch, vừa ngại vừa sợ không dám ló đầu ra. Đang định bụng cố thả nhẹ nhịp thở, cứ coi như mình tàng hình về tới tận quê nhà, đỡ phải nói chuyện xã giao thì người lạ ôm chầm lấy tôi.

Một lực vô cùng mạnh, còn biết trước tôi sẽ dùng chân tay tung đòn phản kháng mà ghì siết chặt chẽ, sau đó cười khẽ.

Ngay khi nghe được tiếng cười trầm thấp quyến rũ trong cổ họng ấy, trái tim đang điên cuồng đập loạn kịch liệt cuối cùng cũng dần bình tâm nằm gọn về trong lồng ngực.

“Cướp sắc đây! Tụt quần ra!”

“...”

Lúc được thả lỏng, tôi đấm lên cơ bụng rắn như thép kia một cú.

Tuấn Anh bật cười, kéo tấm chăn mỏng xuống rồi hạ vô số nụ hôn khắp khuôn mặt tôi, gấp gáp nói: “Nhớ em quá, cục cưng của anh! Em cứ trùm kín thế này làm sao mà thở được?”

Tôi ôm hai má nóng hổi của cậu ấy, bứng khuôn mặt như có dán keo khỏi mặt mình, thở hổn hển hỏi: “Tuấn Anh, mặt anh nóng quá! Sao anh lại ở đây?” Lại còn quá giang nữa chứ, thật lắm trò!

Cậu ấy bóp má tôi, đầu lưỡi trơn trượt luồn vào khoang miệng dây dưa, “Đã bảo anh là cướp rồi, đến bắt cóc em đem về nuôi cho đỡ ghiền, nhiều ngày nay nhớ mùi em mà anh ăn không ngon ngủ không yên, sụt tám mươi kí lô rồi.” Cậu ấy kéo tay tôi đặt vào trong vạt áo, ép buộc ấn vào khối cơ ngực cứng rắn, “Đấy thấy chưa? Nhớ vợ yêu tới hao mòn gầy gò, người toàn xương không.”

Lòng bàn tay tôi bỏng rát vì nhịp đập mãnh liệt, nhưng vẫn không nóng bằng vành tai khi nghe những lời ngọt ngào sến rện của cậu ấy lúc này. Dĩ nhiên là tôi thích nghe nhưng vẫn sợ người ngoài biết thì mất mặt lắm.

Tôi rụt tay về, lồm cồm ngồi dậy, “Anh nói chuyện nghiêm túc được không?”

“Anh có lúc nào mà không nghiêm túc với em, hửm?”

Tuấn Anh cũng ngồi lên, vớt tôi dựa gọn lỏn vào trong lòng, thơm thơm xuống khắp thái dương, chân mày, đuôi mắt, gò má, khoé môi...

“Anh đi quá giang thật, cho anh về tới thị trấn, anh ghé nhà họ hàng có việc.”

“A?... À...”

Chắc vào chỗ anh Hùng đây mà.

Tuấn Anh bật cười, “Sao vậy? Thất vọng à? Hay là muốn anh về nhà em ăn Tết?”

Tôi vẫn còn hoang mang, hỏi: “Anh nói có thật không? Chắc chắn không về nhà em chứ?”

Cậu ấy cứ cười mãi, “Gì mà hoảng hốt ghê vậy? Lớn ngần này còn sợ cái gì? Anh về với tư cách bạn thân cũng được mà.”

Tôi ủ rũ lắc đầu, đâu phải chỉ có chuyện tình cảm mà cả việc tôi giấu giếm cậu ấy về tình cảnh xấu hổ nhà mình nữa.

“Anh không hiểu đâu.”

“Ha ha ha... Ừ, anh không hiểu gì hết, chỉ có em bé nhà anh là thông minh thôi.”

Tuấn Anh cứ cười mãi, bóp má cho tôi chu mỏ ra rồi hôn môi kêu chụt chụt mãi, phải để tôi bịt miệng cậu ấy lại mới chịu ngừng.

“Đừng mà~ người ta nghe thấy đó~” Tôi cố hạ giọng thầm thì nhưng vẫn vô cùng sợ mình vừa dứt lời thì sẽ có ai đó lên tiếng “không, em không hề nghe thấy tiếng hai anh hôn nhau đâu.”

Tuấn Anh vừa nói chuyện vừa muốn sàm sỡ nhưng tôi không đồng ý.

Cậu ấy hậm hực nhìn tôi chằm chằm.

Lúc bị ép buộc xuống ăn cơm trưa tôi mới giật mình nhận ra tài xế đã đổi thành Hưng rồi.

“...”

Tôi lúi húi cúi xuống nhòm gầm xe thì bị Tuấn Anh vỗ mông một cái, “Em tìm gì vậy?”

Thấy Hưng cười ha hả chạy vào quán trước, tôi đen mặt xấu hổ, một tay bịt đít một tay đánh cậu ấy một cái, nói: “Em tìm thằng Hiểu.”

Lần này tới lượt Tuấn Anh ngửa đầu lên trời cười sảng khoái, đội mũ che chắn cho tôi, “Tìm nó mà em làm như tìm con chó vậy? Nó chui xuống gầm xe làm gì?”

Tôi vội vàng bối rối xua tay, giải thích: “Em không có ý đó! Thì anh với anh em của anh chẳng ai... ừm... bình thường hết mà... Em tưởng Hiểu làm trò đi trốn chứ tự nhiên sao bốc hơi được?”

“Bốc hơi? Đáng yêu quá!” Tuấn Anh búng nhẹ trán tôi, “Thằng kia đổi xe về thành phố rồi. Mà em nói ai không được bình thường?”

Tôi rảo bước nhanh, đi trước vào trong, chối cãi: “Anh nghe nhầm rồi, em nói mọi người bình thường hết mà.”

Tuấn Anh khoan thai đi ngay phía sau, “Mọi người bình thường là những ai?”

Tôi im lặng, cậu ấy tự nói vớ vẩn một mình: “Không bao gồm anh đúng chứ?”

“Anh của em phi thường mà. Mấy thằng kia mới bất bình thường. Bọn nó được tính là đần độn, dở hơi còn anh là thông minh, điên có trình độ. Không thể nào gộp chung với nhau được. Em nói 'mọi người' là em sai rồi. Anh không phải người!”

“...”

Tôi lén lút nhìn xung quanh ánh mắt kinh hãi của mọi người một vòng sau đó tá hoả quay lại tóm lấy bắp tay người vẫn điềm tĩnh, ngạo nghễ phía sau.

“Tuấn Anh, anh đừng có nói linh tinh nữa được không? Người ta nhìn kìa.” Tôi hạ giọng năn nỉ.

Cậu ấy lạnh nhạt tỉnh bơ liếc một vòng xung quanh, thành thơi đáp: “Mồm anh nói chứ anh không có nói, miệng anh không liên quan đến anh, làm sao anh kiểm soát được?”

“...”

Tôi thở dài, cắn răng nhón chân lên thì thầm: “Thôi được rồi, ngoan đi rồi... rồi chút em... em cho sờ.”

Khoé môi Tuấn Anh từ từ cong lên thấy rõ, ánh mắt lấp lánh dịu dàng nhìn xuống, liếm nhẹ lên răng nanh, cười tà: “Quân tử nhất ngôn!”

Hai má tôi nóng rần lên, vội vàng đi vào chỗ ngồi trước.

Tôi nghe lén hai người nói chuyện công việc, chắc chắn Tuấn Anh và Hưng chỉ ghé thị trấn chỗ anh Hùng thì thở phào trong lòng.

Lên xe, tôi bị quần lên quần xuống, lăn lộn không biết bao nhiêu vòng nên mệt quá ngủ thiếp đi, lúc được đánh thức mơ màng tỉnh dậy đã thấy xe dừng trước cửa nhà cũ của mình rồi.

Tôi kinh hồn táng đảm, sợ tỉnh cả ngủ, không biết nên giải thích thế nào chuyện mẹ con tôi không còn sống ở đây nữa. Hay cứ nói đại là đã mua nhà chỗ khác như từng nói với anh Hùng?

Đang rối rắm kinh hãi thì thấy mẹ và An Bình từ trong nhà vui vẻ chạy lên.

Chuyện này là sao??? Tại sao mẹ tôi lại quay về nơi này???

Nhưng chuyện khó hiểu này họp kín hỏi sau cũng được, vẫn chưa quan trọng bằng việc trọng đại gấp gáp trước mắt, tôi tá hoả đập lia lịa lên cổ tay Tuấn Anh, lắp bắp dặn dò: “Anh anh anh đừng có mà ăn nói linh tinh đấy nhé?”

Tuấn Anh mở cửa xe, gật đầu chắc nịch, mỉm cười đáp ứng: “Em yên tâm, anh đến thăm nhà với tư cách bạn thân cũ thôi.”

Nói rồi ung dung bước xuống, sống lưng thẳng tắp đĩnh đạc, điềm tĩnh dõng dạc gọi lớn: “Con chào mẹ ạ!”

“...”

“...”

“...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook