Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy
Chương 155: Quyết định đúng đắn
Công Suất Tiêu Thụ
06/11/2024
Giờ thì tôi đã hiểu rồi, hiểu cả rồi.
Lồng ngực trái không ngừng thổn thức, nơi ngự trị trái tim đang đập dồn dập mãnh liệt của tôi liên tục nhức nhối lên từng cơn dai dẳng.
Nếu nói tôi chưa từng tò mò suy đoán về quá khứ thì là nói dối, nhưng trăm triệu lần tôi cũng không thể ngờ được Tuấn Anh lại chọn cách hoang đường thế này.
Cậu ấy từng nói nếu tôi biết sự thật sẽ khóc nhè, sẽ thương tâm, sẽ áp lực...
Lúc nghe những lời ngọt ngào ấy, tôi chỉ nghĩ rằng gia đình Tuấn Anh phát hiện ra chuyện chúng tôi lén lút yêu đương rồi, sau đó kịch liệt ngăn cấm, cậu ấy phải nỗ lực phấn đấu, đủ lông đủ cánh tự lực cánh sinh rồi mới có thể tìm tới tôi. Hiển nhiên rồi. Nhưng Tuấn Anh lại không đi theo hình mẫu rập khuôn như thế. Tôi yêu người còn hơn cả mạng mình vậy mà cho đến phút cuối vẫn thơ ngây không biết người vì tôi mà có thể làm đến mức này.
Nói đúng hơn là hi sinh. Tôi và cô Ánh Phương cùng nhau day dứt bàn về đức hi sinh, nhưng chẳng phải Tuấn Anh mới là tượng đài bảo chứng mãnh liệt nhất cho mối tình thiên kinh địa nghĩa này hay sao?!
Tôi đã nghĩ Tuấn Anh dành chín năm đằng đẵng kia học tập không ngừng, làm việc điên cuồng, phát triển bản thân, củng cố địa vị và tạo dựng các mối quan hệ trên đỉnh nhân sinh. Là cậu ấy đã nói như vậy mà, Tuấn Anh đã nói khi và chỉ khi có chỗ đứng thì mới đủ sức bảo hộ cho tôi. Cậu ấy nói đúng, cậu ấy không hề lừa tôi, vậy mà đến tận bây giờ khi bàng hoàng nhìn thấu chân tướng sáng tỏ, tôi nhận ra mình vẫn chỉ như kẻ ngờ nghệch bàng quan mặc người cô độc vùng vẫy dưới bùn lầy một thân một mình.
Suy cho cùng, cậu ấy đã thành thật chia sẻ cho tôi biết, nhưng chưa đủ. Phần thiếu sót cố ý che giấu kia lại là phần đục khoét tim tôi nát bấy.
Tôi không ích kỷ, bố mẹ Tuấn Anh không ích kỷ, người ích kỷ ở đây chỉ có một mà thôi.
Tuấn Anh đã liên tục nhấn mạnh rằng yêu đương là chuyện của hai người, vậy mà vào lúc tôi ngô nghê trải qua tháng ngày tươi đẹp, thiếu niên dương quang xán lạn năm ấy đã phải gồng đôi vai bé nhỏ lên chịu đựng bão giông một mình. Cậu ấy chỉ có một mình.
Trước đây tôi cứ nghĩ bảo vệ là nắm trong tay, ôm trong lòng, nghĩ trong đầu, giữ trong tim, nhưng hoá ra còn có một loại bảo hộ khác, đó là dứt khoát đẩy tôi tránh xa ra khỏi mối quan hệ này. Nếu không phải là tôi ngồi đây trực tiếp lắng nghe, chứng kiến, cảm nhận, thấu hiểu, thì bất kì ai sau khi biết được chắc phải dè bỉu, mỉa mai.
Làm gì có loại tình yêu hèn nhát như thế? Rũ bỏ sự tồn tại của nửa kia khi đối mặt với gia đình khắc nghiệt thì chẳng phải đó là kẻ nhu nhược hay sao?
Nhưng Tuấn Anh có hèn kém không? Có bạc nhược không?
KHÔNG HỀ!
Tuấn Anh là người mạnh mẽ, kiên cường nhất mà đời này tôi phải phước phần lắm mới có cơ duyên gặp gỡ. Cậu ấy nói được làm được, và tôi cũng đã quên mất, cậu ấy là người không nói nhưng có thể quyết liệt thực hiện bằng được những gì mà ý chí thôi thúc. Chính vì tính cách cương nghị, ác liệt đó mà thiếu niên bé nhỏ của tôi năm xưa vào thời khắc trọng đại quyết định vận mệnh đã chọn cách đau lòng này. Một lựa chọn tưởng chừng như tàn nhẫn nhưng đặt vào vị trí hai chúng tôi mới biết, cậu ấy đã dành cho tôi thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng, cao quý. Còn phần nhẫn tâm kia, cậu ấy giữ lại, hành hạ riêng mình.
Nếu có người bạc bẽo đâu đó ngoài kia phủi bỏ trách nhiệm vì sợ hãi cho bản thân thì kẻ si tình ở đây lại chọn cách xoá bỏ mọi dấu vết xem như tôi chưa từng tồn tại trong tuổi trẻ ái ân cuồng nhiệt này. Chưa từng chối cãi mà là chủ động rũ sạch. Đặt tôi trong vòng tròn an toàn sau đó, sau đó... tự chịu đựng thống khổ một mình.
Tôi hình dung ra cảnh gia đình cô chú tranh cãi nảy lửa, ra cảnh chú Tuấn Phong dùng rìu nện ầm ầm phá dỡ cửa xem Tuấn Anh đã thích nam sinh nào, rồi cả hình ảnh cậu ấy bị đánh đập đến tướm máu, bị bắt trói nhốt trong căn phòng u tối, lạnh lẽo quỳ từ ngày này qua ngày khác để nhận tội, để sửa sai.
Trong lúc buột miệng, Tuấn Anh từng nói vị thế cậu ấy có được ngày hôm nay là do nhiều năm đi bằng đầu gối để đánh đổi. Giá như ngày hôm ấy tôi kiên trì hơn, quyết liệt hơn, có phải Tuấn Anh sẽ mủi lòng mà chia sẻ với tôi chuyện này rồi không? Lúc ấy tôi sẽ cố gắng tiếp tục làm giá, sẽ coi như mình ghét mình hận, sẽ cùng cậu ấy đóng một vở kịch hoàn hảo cho gia đình nhìn vào.
Tôi làm được mà... tôi làm được... vì Tuấn Anh, tôi có thể làm bất cứ điều gì... Tại sao cậu ấy lại không tin tôi? Tại sao từ thuở ấu thơ đến bây giờ lúc nào cũng xem tôi như em bé mà cẩn trọng chăm bẵm? Tại sao chỉ có một mình cậu ấy trưởng thành? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao người yêu dấu lại đặt tôi trên thảm trải đầy hoa hồng đẹp đẽ thơm ngát trong bức tường thành kiên cố, còn cậu ấy một mình xông pha ngoài kia chịu đựng khổ sở trăm đắng nghìn cay?
Tuấn Anh đã nói yêu đương là chuyện của hai người, tôi không được phép tự ý cướp đoạt đi quyền của cậu ấy. Vậy, còn quyền của tôi thì sao? Quyền lợi được yêu, được che chở, được động viên, được cùng nhau nắm tay vượt qua gian khó của tôi... Tất cả những thứ ấy, đâu mất rồi?
Tuấn Anh đã nói sau này trở lại sẽ gánh vác thay tôi...
Và bên bờ hồ lộng gió, tôi đã tàn nhẫn nói với cậu ấy rằng trở về rồi thì hãy gánh vác đi...
Trời ơi!!! Nỡ lòng nào mày lại nói Tuấn Anh những lời vô tâm cùng cực ấy hả An? Đôi vai của Tuấn Anh còn gồng gánh ít sao? Cậu ấy đã nhẫn nhịn chịu đựng khổ sở suốt mười năm ròng!
Mười năm...
Là mười năm...
An ơi... mười năm đấy...
Mười năm dùng danh dự, nhân phẩm, địa vị, vật chất và cả tính mạng để bảo vệ người yêu thương nhất. Để rồi lặng lẽ đau đớn khi nghe tin người ấy ở phương xa lớn lên thay đổi, không những đã thích bạn khác mà còn quên mất mình rồi.
Tuấn Anh bé nhỏ ơi, cậu đã phải trải qua những gì vậy???
Tim tôi quặn thắt, đau nhói, ngột ngạt. Vô vàn cảm xúc đau lòng, bi ai phút chốc ồ ạt dâng lên đan xen, giằng xé.
Tôi có thể thấu hiểu, có thể đồng cảm, có thể thổn thức và cũng dường như có thể phát điên cùng cậu ấy. Tôi đã hiểu vì sao tính tình Tuấn Anh lại bất bình thường đến thế rồi, vì cậu ấy đâu có được sống một giây, một khắc nào bình yên như con người ngoài kia.
Tôi muốn la hét, muốn gào khóc, muốn nâng tay tát lên mặt mình hàng ngàn lần! Tôi ích kỷ chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mà vô tâm vô phế chưa từng nghĩ xem Tuấn Anh ở nơi xa có ổn không? Lúc nào tôi cũng mặc định gia đình cậu ấy khá giả, sung túc thì sẽ sống đời an nhàn, phú quý bên vị hôn phu xinh đẹp, kiều diễm. Tại sao không nghĩ rằng khi tôi trốn trong tủ quần áo nức nở, thì ở đâu đó tối tăm, Tuấn Anh cũng u sầu chìm đắm trong rượu bia với những đêm triền miên thức trắng. Thế giới này ác độc với cậu ấy một thì chính tôi đã nhẫn tâm giày xéo đến mười!!!
Vì Tuấn Anh quá hiểu tôi nên cậu ấy mới nhận mọi trách nhiệm về bản thân. Giá như tôi thông minh hơn, giỏi giang hơn, khôn khéo hơn thì Tuấn Anh đã không phải nhắc về hai từ cáng đáng nhiều đến như vậy. Khi ấy, quay ngược lại quá khứ, có phải tôi có thể mạnh mẽ cùng Tuấn Anh đóng một vở kịch hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn, chúng tôi sẽ yêu xa sau đó tôi sẽ tính kế mưu mô lén lút ra Bắc tìm cậu ấy để trao môi hôn vụng trộm?
Không thể!
Tôi có tiến hoá hơn nữa thì cũng không bao giờ vượt bậc hơn Tuấn Anh nữa là gia đình khắt khe của cậu ấy. Nhưng trường hợp đó vẫn tốt hơn hiện tại gấp muôn ngàn lần. Ít ra Tuấn Anh có thể cùng tôi tâm sự buồn tủi, tôi cũng có thể sánh vai kiên cường cùng cậu ấy đối mặt với nguy nan. Chí ít cậu ấy cũng không phải khẩn khoản cúi xuống nói câu "trong mắt Tuấn Anh, An vẫn luôn là em bé" nữa. Làm em bé chỉ vô tích sự, chẳng được ích lợi gì! Điều tôi muốn là cùng Tuấn Anh trưởng thành kia mà!
Nhưng nhớ lại số lần tôi từ bỏ Tuấn Anh khi nghĩ cho ông bà, bố mẹ, vợ con của cậu ấy thì mới thấy đầu óc bản thân nông cạn nhường nào. Nếu không có kết cục ngày hôm nay, nếu chúng tôi không bị chia cắt, nếu cả hai bình yên trải qua tháng ngày tuổi trẻ yêu đương cuồng nhiệt thì liệu một ngày bố mẹ cậu ấy phát hiện ra và tìm đến, tôi có thể đưa ra câu trả lời kiên định như hôm nay không?
Không thể!
Chẳng phải những lần áy náy, dằn vặt, tự trách và chấp nhận buông bỏ trong quá khứ là câu trả lời rõ ràng nhất đấy sao?
Tuấn Anh đã tính trước cho tương lai cả rồi, cậu ấy là người luôn đặt ra giả sử hàng trăm trường hợp rồi tìm ra phương án tối ưu nhất.
Cậu ấy đã tìm ra cách tốt nhất để gìn giữ mối quan hệ nhưng lại cực kì tồi tệ với cả hai chúng tôi.
Và ngay khi tôi nghĩ đến chuyện mình bị đối xử không công bằng thì một lời nỉ non "không muốn em chịu thiệt thòi" kia lại như mũi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực trái.
Đau đớn.
Nhưng là đau cho người tôi thương.
Thiệt thòi của tôi là trách móc, oán hận cậu ấy trong ngần ấy năm không một dòng tin nhắn liên lạc. Nhưng thiệt thòi trong lòng Tuấn Anh là sợ tôi bị người nhà cậu ấy đả kích tinh thần, lo lắng tôi không biết cách nói chuyện rồi sợ hãi, vì biết chắc gia đình sẽ tìm đến tôi gây khó dễ nên không muốn tôi phải chịu đựng qua cảm giác ấy, sợ quá nửa đời người của tôi sống trong dằn vặt áy náy tự trách, sợ mỗi đêm xuống tôi ôm ấp ủ dột trong lòng rồi sinh tâm bệnh... Tuấn Anh không muốn tôi áp lực. Thậm chí, cậu ấy đã luôn thực hiện đúng theo lời thề hứa năm xưa, sẽ trải một con đường đầy hoa hồng cho tôi tiến về phía ánh mặt trời rực sáng. Nơi hạnh phúc ấy, Tuấn Anh dùng mười năm thanh xuân đi bằng đầu gối mà đánh đổi, đổi lấy cho tôi một tương lai hoàn mỹ như trong mơ.
Những lời chỉ trích, khuyên bảo, can ngăn, phản đối tôi từng tưởng tượng qua đều không hề tồn tại dù chỉ là chút bóng dáng mờ ảo. Dòng dõi cao quý ấy chưa từng biết rằng tôi mới là kẻ thầm thương trộm nhớ, lén lút yêu đương, cả gan chủ động dụ dỗ người con trai cao quý này. Thậm chí mọi người còn lo lắng ngược lại rằng cậu ấy sẽ làm phiền, dạy hư tôi, bắt nạt, ép buộc tôi.
Tôi dặn lòng lấy hết can đảm, chuẩn bị sức mạnh, giữ vững tinh thần để một năm, hai năm hay vài ba năm sau sẽ cùng Tuấn Anh về Bắc ra mắt gia đình, thẳng thắn đối diện với sóng gió. Thái độ của Tuấn Anh khi đó như thế nào nhỉ? Cậu ấy đã mỉm cười hôn xuống đuôi mắt tôi, cưng chiều mà nói "đều nghe theo ý em."
Lúc ấy, tôi vẫn vô tư nghĩ rằng sự thản nhiên này là do tình yêu tôi lên ngôi nồng nhiệt khiến cậu ấy không chút nghi kỵ nên mới yên tâm thoải mái. Nhưng không phải, không phải đơn giản như vậy! Ẩn sâu trong sự bình tĩnh nội liễm ấy có phải là cái thở phào nhẹ nhõm hay không? Tuấn Anh an tâm là do cậu ấy tự tin bản thân đã tỉ mẩn bẻ hết đi gai nhọn, kì công dọn dẹp sạch sẽ mọi gian nan, trắc trở trên chặng đường gấm vóc lụa là này rồi.
Để giờ đây ông bà, cha mẹ, dòng họ cậu ấy không những không đánh gãy uyên ương mà còn đến đây nhìn tôi bằng tất cả thương yêu trân trọng. Bố mẹ cậu ấy tới đón tôi về làm con trong nhà.
Con dâu cũng được, con rể cũng không sao, chỉ cần tôi... t,tôi cho Tuấn Anh một cơ hội ư?
Tôi ngẩng đầu, thậm chí là đã ngước lên nhưng dù có nghển cổ cao đến mấy thì hốc mắt nóng bừng cũng không ngăn giữ nổi giọt nước mặn đắng.
Cách một chấm tròn bé xíu trên trần nhà, chúng tôi đối diện với nhau, tôi biết Tuấn Anh đang ngắm nhìn tôi không rời một giây một khắc. Thoáng chốc, tôi có cảm giác như mình có thể vượt qua thời không tìm thấy được thiếu niên sừng sững đứng thẳng tắp trong bão táp mưa sa, thân thể quật cường che mưa đón gió, từ trên xuống dưới toàn thân cậu ấy phủ một lớp sương dày u tối, chỉ khi cánh tay mạnh mẽ kia vung lên rẽ lối mới thấy rõ còn có một ánh lửa sáng le lói bập bùng nơi ngực trái mà cậu ấy vẫn luôn ôm chặt bảo vệ trong tim, tôi còn có thể nhìn thấy ánh mắt cậu ấy sắc bén luôn đau đáu, kiên định nhìn về phương Nam.
Từ nhỏ đến lớn lòng tôi luôn tâm niệm, thậm chí tôn thờ rằng Tuấn Anh là Thần, là mặt trời rực rỡ toả sáng xung quanh cuộc đời tôi, kéo tôi lên, ôm tôi dậy, bế tôi cao cao thoát khỏi vũng bùn lầy tăm tối. Vậy mà hôm nay, đấng sinh thành của vị Thần cao quý đích thân từ vạn dặm xa xôi, vượt qua bao quy chuẩn trắc trở, trăm ngàn định kiến khốc liệt đến đây để nắm chặt tay tôi, vì muốn tìm lại nụ cười thân thương của cậu ấy mà liên tục khẳng định, chứng minh rằng tôi là mặt trời ấm áp.
Giọt nước mắt tiếp tục lăn xuống thấm ướt một đường dài bên má trái.
Hoá ra... hoá ra... tôi cũng biết toả nắng ư? Tôi cũng... tôi cũng là người có ích đúng không?
Hoá ra tôi cũng có thể lấp lánh ánh sáng sưởi ấm cuộc đời héo hon của Tuấn Anh.
Và cả mẹ tôi nữa. Mẹ nói tôi là đứa trẻ hiểu chuyện mẹ yêu thương vô vàn. An Bình luôn tự hào về anh trai. Bà và các cô chú nói tôi là cháu nội ngoan ngoãn của gia đình. Các anh khen tôi giỏi giang, lễ phép nhất hội. Bạn bè tuy hay mắng tôi đần độn nhưng chẳng phải lúc nào cũng lo lắng sợ tôi bị bắt nạt đấy ư, nếu tôi xấu xí thì mọi người có thích chơi với tôi không? Đúng vậy! Tôi đâu có xấu! Tôi hoàn hảo, tôi là nhân vật chính trong cuộc đời mình. Cứ nhìn Tuấn Anh xuất chúng đến nhường nào mà lại chọn mỗi tôi làm bạn thân, là bạn đời thì hiểu rõ.
Tôi nhìn chằm chằm vào camera, không biết hiện tại Tuấn Anh đang nghĩ gì? Có muốn lập tức chạy xuống đây ôm tôi vào lòng và lau nước mắt cho tôi hay không?
Môi tôi bắt đầu run rẩy, dù cố gắng kìm nén không bộc lộ cảm xúc kích động ra ngoài mặt thì trong lòng tôi mọi tường thành kiềm chế xây dựng kiên cố như pháo đài lúc này đều bể nát tan tác.
Có một mảnh trắng xoá khẽ lướt qua, nhanh đến nỗi tôi tưởng mình đã khóc đến loà rồi nên tầm mắt mịt mờ. Nhưng không, tôi chỉ vừa mới ướt nhoè khoé mi vài giây đây thôi, vậy mà nỗi đau trong lòng âm ỉ dữ dội khiến tôi lầm tưởng rằng mình đã ngồi đây thương tâm suốt nhiều năm ròng rã.
Tôi nhung nhớ Tuấn Anh đến cồn cào từng tấc da thịt.
Khi tôi chớp mắt, một giọt nước cuối cùng được khăn lụa mang theo hương hoa nhài thoang thoảng thấm đi.
Lúc cô Ánh Phương dứt lời, thoáng thấy tôi rơi lệ nên dịu dàng lau mắt cho tôi, hành động thận trọng như thể đang nâng niu một quả cầu thuỷ tinh mỏng manh vậy.
Tôi cứ ngồi yên lặng như vậy, không đẩy tay cô ra nhưng cảm giác gượng gạo không biết đã bay biến bằng sạch tự lúc nào. Sống lưng tôi thẳng tắp hơn bao giờ hết, nhưng là khoan khoái, là thoải mái chứ không còn cứng đờ, mỏi nhừ nữa. Và trong khoảnh khắc, tôi đã có ý nghĩ muốn cong khoé môi vì bản thân mình kiêu hãnh.
Tuấn Anh chắc đang tự hào lắm!
"An đừng khóc, cô biết là cô đường đột nên mới xin An hãy lắng nghe cô trước. Quả thật, chuyện tình cảm của con trẻ thì người làm cha làm mẹ không nên xen vào mới hợp tình hợp lý. Nhưng mà An à, mong con thông cảm cho nỗi lòng của cô chú, Tuấn Anh nhà cô không giống như những đứa trẻ khác. Nói nó điên loạn, lì lợm, ương ngạnh, cố chấp, cậy mạnh tất cả tật xấu đều có đủ nhưng suy cho cùng những tính cách này đều là biến thể của tấm tình si mà thành thôi. Tâm lý một người mẹ thì bao giờ cũng muốn con mình là nhất, đúng không? Nên cô bênh con trai mình, cô thương con trai mình, cô tận mắt chứng kiến nó yêu con da diết suốt một thập kỷ qua, nên cô, cô đau lòng, cô xót con mình lắm An ạ. Tuấn Anh nhà cô nó còn nhỏ dại, tính khí ngông nghênh sĩ diện lắm, ở tuổi này thường hay ra vẻ, nghĩ rằng giấu giếm chuyện mình đảo điên vì người là oai cơ. Nhưng cô lại thấy đó không phải khiêm nhường mà là chịu thiệt. Bậc làm cha mẹ đương nhiên không muốn con mình chịu đựng thiệt thòi nên cứ vậy không kiềm được nói ra hết với con, để cho con biết rõ trên đời này thật sự còn có người đã moi hết cả tim gan mình ra yêu con nhiều đến vậy. Nói đến đây An cũng hiểu là không phải cô buột miệng gì cả mà cô đang cố ý khoe khoang con trai nhà mình chung tình với An nhường nào, là cô đã chuẩn bị sẵn bài bản súc tích, rõ ràng nhất để cho con biết Tuấn Anh nó đã nỗ lực vì tình yêu dành cho con ra sao. Nếu Tuấn Anh nhà cô dùng hành vi bạo lực dã man để trói buộc, tra tấn, hành hạ con từ tinh thần đến thể xác thì cô chú sẽ là người căm giận nó đầu tiên, An à. Con hãy tin ở cô! Là vì cô chú quan sát thấy An đã có tháng ngày cười nói thật vui vẻ bên Tuấn Anh nên mới mặt dày tới hỏi con chuyện này.An khóc như vậy là đang cảm thấy cô chú dồn con vào góc đường khó xử ư? Chúng ta đã hứa hôm nay sẽ nói ra hết với nhau rồi nên cô cũng muốn An chia sẻ thật lòng cho cô biết cảm nghĩ của con được không? Có thể... có thể trong lúc con mông lung lạc lối, cô lại giúp được gì thì sao? Đương nhiên, những gì cô giúp cũng đều là hướng con đi về phía Tuấn Anh, nhưng là khơi thông tâm hồn để con cởi mở nhìn nhận mối quan hệ tốt đẹp hơn những điều con đang sợ hãi."
Ngón tay cái của tôi miết đi miết lại bảng tên nhỏ hàng trăm lần như thể đang vuốt ve chú mèo khổng lồ nhà cô ấy. Bây giờ tôi có thể đường hoàng tự tin tiến tới ôm chú mèo xinh đẹp này đặt vào lòng mình mà cưng nựng rồi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười, hít mũi, giọng có chút nghẹn ngào, nói: "Không phải đâu ạ, là do con xúc động quá... Con nói thật đấy, con cảm động quá nên không kìm nén được. Trước đây..." Tôi ngưng lại giây lát, cuối cùng nói: "Tuấn Anh là người bạn thân tốt nhất của con, lúc nào con cũng mong cậu ấy có một cuộc sống thật hạnh phúc, không ngờ năm đó ra đến ngoài Bắc lại xảy ra chuyện như vậy."
Tôi không để cô lên tiếng mà trở ngược lại nắm lấy tay cô, vội vàng hỏi: "Con con có thể tránh mặt một chút được không? Con đi... con... ý con là... con cần điều chỉnh lại... ý là... không phải con lên gặp Tuấn Anh đâu."
"Ừ ừ." Cô Ánh Phương hơi sửng sốt sau đó mỉm cười, "Không sao không sao, đừng rối quá! Cô biết con sốc nên nhất thời tiếp thu không nổi. An cứ đi đi, cô ở đây đợi. Nhưng mà, đừng có khóc đấy nhé?"
"Dạ vâng."
Tôi đáp xong thì đứng dậy, nhìn lên camera một giây như ra hiệu mình vẫn ổn, hi vọng Tuấn Anh đừng lo lắng quá mà chạy xuống dưới này.
Tôi lặng lẽ cẩn thận đi lùi sau đó cúi xuống chào, cô Ánh Phương bật cười thành tiếng, tôi hơi xấu hổ, gò má nóng bừng lên, may mà cô ấy không nói gì cả.
Tôi cảm thấy việc mình rời đi nửa chừng là hơi thất lễ, vừa rồi còn suýt nữa thì buột miệng định nói dối là đi vệ sinh, nên sợ cô ấy nghĩ tôi không trân trọng lần trò chuyện này, tôi cảm thấy có lỗi mới cúi xuống như thế.
Tôi chưa rời đi vội mà vào bếp rót cho cô ly trà hoa cúc mới, sau đó mới tiếp tục cúi chào thêm lần nữa. Lần đầu là vô tình, còn lần này là tôi cố ý, vì vừa nãy thấy cô cười thành tiếng nên tôi muốn cô thêm vui vẻ.
Tôi muốn lấy lòng gia đình Tuấn Anh.
Quả nhiên, cô Ánh Phương lại cười giòn tan, chắc không còn cảm giác áy náy vì đến "làm khó" tôi nữa, còn xoa đầu tôi, nói: "Hèn gì Tuấn Anh thích mê thích mệt!"
Tôi vẫn xấu hổ, bặm chặt môi, bước chân thoăn thoắt vội lẻn vào một gian phòng ngay gần đó, mở cửa phòng tắm rồi xả nước lạnh hắt lên mặt mình sau đó mới ngâm ướt hai bàn tay run rẩy.
Tôi và cô chưa nói chuyện xong nhưng đầu óc tôi loạn thành một cuộn len rối bời mất rồi. Tôi cần phải điều chỉnh lại cảm xúc, tâm trạng, biểu cảm và sắp xếp lại ngôn từ cho cẩn thận nữa. Tất cả đều ngoài dự liệu mà tôi có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được tình cảnh lại xoay chuyển thành thế này nên tôi cần phải thận trọng cho bản thân thời gian.
Bây giờ tôi mới thực sự hiểu "đề thi" mà Tuấn Anh ra khó tới nhường nào.
Khi nãy Tuấn Anh dặn dò tôi cứ coi như đang làm một bài kiểm tra đi, thì ra trong những trường hợp mà cậu ấy suy đoán đã bao gồm cả chuyện này. Đây có lẽ cũng là việc mà lúc ở trên tiệm cậu ấy định nói ra cho tôi dễ bề đối phó nhưng đã bị tôi ngăn lại.
Hốc mắt tôi nóng bừng, dù đã đáp ứng với mẹ cậu ấy rằng mình sẽ không khóc nhưng tim tôi đau đớn không thể chịu đựng nổi.
Tôi là người nắm trong tay tất cả sự thật.
Tôi có thể đi ra ngoài kia và thẳng thắn xin lỗi cô chú ấy vì bản thân đã lừa dối ngần ấy năm trời. Là tôi từ bé đã thích bắt nạt Tuấn Anh, là tôi vào năm đầu cấp hai đã nhìn cậu ấy một cách vặn vẹo, là tôi vào một thời điểm nào đó không rõ trong quá khứ đã muốn hôn môi và gần gũi xác thịt với con trai ngọc ngà nhà cô ấy.
Tôi có thể không? Tôi có thể!
Tôi có thể không? Tôi không thể!
Nếu sự thật này bị trần trụi phơi bày ra, ngoài việc cả gia đình cô ấy chịu đả kích lớn, chịu thêm cú sốc tâm lý một lần nữa thì Tuấn Anh của tôi sẽ ra sao?
Mười năm thanh xuân, mười năm nỗ lực, mười năm phấn đấu, mười năm cố gắng ấy sẽ thế nào?
Giả sử, hồi bé xíu tôi miệt mài kiên nhẫn đi từng tiệm giải khát nhặt ống hút nhựa về tỉ mẩn rửa sạch, cặm cụi chăm chút làm bình hoa thiên nga dành tặng Tuấn Anh, nhưng cậu ấy chê bai, đập bể, bóp nát. Nếu có trường hợp đó xảy ra thì cảm giác trong tôi sẽ như thế nào nhỉ? Nếu Tuấn Anh nói cậu ấy có thể mua được, đừng làm những điều thừa thãi, chắc khi ấy sơ tâm của tôi sẽ sụp đổ, vỡ tan hết thảy, tổn thương, méo mó không lành lại được.
Cảm giác của Tuấn Anh cũng như vậy thôi. Nếu hiện tại tôi từ chối mười năm bảo bọc ấy và tự tin đứng thẳng sống lưng nhận hết mọi trách nhiệm về mình thì đó là đang tát một cú trời giáng vào thẳng mặt cậu ấy, đem mọi công sức nỗ lực quý giá đổ xuống sông xuống bể.
Một thập kỷ bi đát của chúng tôi là một thập kỷ huy hoàng che chở cho mối tình đầu thuần khiết của Tuấn Anh. Trùng hợp tình yêu trân quý ấy là dành cho tôi thôi chứ tôi lấy tư cách gì để phủ định cố gắng của cậu ấy?
Tôi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, quan sát thật kỹ để muốn biết người mà Tuấn Anh yêu tha thiết nhiều đến như thế trông hình dạng như thế nào. Vươn ngón tay lạnh buốt từ từ chạm vào con ngươi hằn tơ máu đỏ, thoáng chốc tôi nhớ lại lời một cậu nhóc thiếu niên choai choai từng nói năm xưa.
"An khóc nhè nhìn xấu nhất trần đời! Phải cười vui vẻ lên mới đẹp trai!"
Bất giác tôi bật cười, cười rồi lại nghẹn ngào lồng ngực khó thở, nước mắt cứ thế vô thức trào ra.
Tôi nhớ về một buổi chiều âm u đầy gió rất lâu, rất lâu về trước, bên cạnh sân bóng có hai thiếu niên nho nhỏ ngồi cạnh nhau, lén lút nắm tay nhau. Một cậu nhóc thấp bé da dẻ tái xanh gục xuống ôm lấy đầu gốc khóc nức nở, liên tục nhận lỗi về bản thân, muốn đứng ra trình bày hết thảy tội trạng của mình cho thầy cô biết. Cậu sợ ba mẹ la mắng, đánh đòn nhưng có một nỗi sợ hãi khác còn lớn hơn lấn át, sợ thiếu niên cao lớn đẹp trai bên cạnh sẽ bị phạt oan, dù sao bạn ấy đánh người là vì bảo vệ cậu.
Khi ấy, thiếu niên cao lớn ngạo nghễ nói: " An ngoan ngoãn nghe lời được không? Đừng nói gì hết! Nếu An cũng bị phạt, bị ba mẹ trách mắng thì những việc Tuấn Anh làm chẳng có ý nghĩa gì nữa.Tuấn Anh chỉ có một mong muốn duy nhất như vậy thôi. Giúp Tuấn Anh thực hiện đi!Nếu Tuấn Anh hỏi ý rồi mà An vẫn không nghe lời thì đừng trách Tuấn Anh quậy cho tanh bành. An không phải không biết tính Tuấn Anh thế nào đúng không? Chẳng còn bao lâu nữa ở đây thì làm học sinh ngoan cũng không có ích gì."
Năm xưa, Tuấn Anh rạng rỡ như mặt trời ban trưa xua tan mây mờ mịt lối trong tôi. Hơi ấm lan toả từ cái nắm tay hôm ấy tôi vẫn luôn khắc ghi mãi, là thời khắc mà hai chúng tôi không một ai nói ra thành lời yêu nhưng trái tim đã cùng hoà vào làm một từ lúc nào không hay rồi.
Hôm đó Tuấn Anh đã nói rằng mấy năm cấp ba sẽ nhờ người để ý đến tôi, không cho người khác được phép bắt nạt tôi... Cậu ấy còn nói nếu bản thân trưởng thành hơn, chín chắn hơn thì có thể ở lại với tôi không, nếu cãi nhau với bố mẹ rồi bỏ trốn đi thì tôi sẽ nuôi cậu ấy chứ... Tuấn Anh còn nói cậu ấy thường nghĩ rất nhiều điều thú vị, nhưng không nói cho tôi biết vì tôi rất ngốc... Phải rồi, hôm ấy Tuấn Anh đã đan xen từng ngón tay thon dài cứng cáp vào tay tôi và ngập ngừng đắn đo một câu: "Có nhiều chuyện Tuấn Anh nghĩ trong lòng không nói ra..." Có phải từ tận ngày bé xíu cỏn con ấy, lời hùng hồn tuyên bố "đi một bước tính mười bước" không phải là thiếu niên ngông nghênh nhất thời ngạo mạn mà là Tuấn Anh thực sự đã thận trọng tính đến hàng chục năm sau rồi không?
Trái tim tôi đau thắt như bị ai bóp nghẹn vặn xoắn đến cùng cực.
Tuấn Anh, tại sao Tuấn Anh của tôi lại phải chịu đựng gánh vác trên vai trọng trách nặng nề đến như thế? Cậu ấy khi đó vẫn chỉ là bé con đồng trang lứa với tôi thôi mà.
Bây giờ ngẫm lại, tôi mới thấm thía cái câu "tôi hơn em mười một tuổi lận" mà Tuấn Anh nói hôm đi leo núi. Lúc đó tôi nghĩ cậu ấy bị lên cơn ấm đầu hoặc cố ý chọc ghẹo bằng những câu từ nhạt nhẽo thiếu ấn tượng cho tôi để ý, phản ứng lại. Nhưng không phải! Tuấn Anh đã nói nhiều năm nay chỉ có một mình cậu ấy trưởng thành thôi đều là sự thật. Chỉ có cậu ấy cô độc lớn lên từng ngày trong gian khó còn tôi vẫn mãi vô tư giận chân tại chỗ chẳng hay biết gì, có chăng là vùng vẫy trong lâu đài an toàn như cậu ấy từng nói "em trưởng thành trong vòng tay của tôi" mà thôi.
Hoá ra Tuấn Anh đã luôn nói sự thật, chỉ là tôi quá ngờ nghệch nên chẳng hiểu gì cả.
Từ nhỏ Tuấn Anh đã dạy tôi rằng nói dối không phải bao giờ cũng xấu, nếu nói thật mà mang lại tổn thương cho người khác thì lúc ấy mới là xấu. Nếu hôm nay tôi nói ra sự thật, tôi không quan tâm gia đình cô chú sẽ kịch liệt thất vọng về mình như thế nào nhưng chắc chắn bản thân đã đâm vào tim Tuấn Anh một vết thương sâu không thể lành lại được. Cho dù chúng tôi cả đời bên nhau, Tuấn Anh cũng mãi mãi canh cánh trong lòng, lúc ấy người dằn vặt đổi lại sẽ là cậu ấy.
Dĩ nhiên, đây chỉ là trường hợp nếu tôi có thể nói hết sự thật ra thôi. Nhưng với tính cách của Tuấn Anh thì đừng hòng cho tôi cái cơ hội ấy, chỉ sợ là vừa mở miệng là cậu ấy đã phi thân xuống đây tranh cãi một trận rồi.
Vì vậy, tôi đã quyết định trở thành một đứa trẻ không thành thật, tôi chọn cách đứng trên cùng một chiến tuyến với Tuấn Anh sau đó mới tự tin mở cánh cửa này và vững chãi từng bước ra ngoài.
Có thể tôi là đứa trẻ hư với thế gian này nhưng tôi vĩnh viễn là em bé ngoan trong lòng Tuấn Anh.
Như vậy là đủ.
Tôi không cần phải hiểu chuyện. Tôi không nên chịu thiệt thòi. "Dù trời có sập xuống cũng còn có Tuấn Anh chống đỡ cho em", cậu ấy đã luôn nói như vậy từ ngày nhỏ xíu đến tận bây giờ.
Tôi đã đáp ứng với Tuấn Anh là mình làm được thì chắc chắn tôi sẽ làm được.
Tôi là diễn viên chính xuất sắc trong cuộc đời mình.
Tuấn Anh cứ tin ở An!
Lồng ngực trái không ngừng thổn thức, nơi ngự trị trái tim đang đập dồn dập mãnh liệt của tôi liên tục nhức nhối lên từng cơn dai dẳng.
Nếu nói tôi chưa từng tò mò suy đoán về quá khứ thì là nói dối, nhưng trăm triệu lần tôi cũng không thể ngờ được Tuấn Anh lại chọn cách hoang đường thế này.
Cậu ấy từng nói nếu tôi biết sự thật sẽ khóc nhè, sẽ thương tâm, sẽ áp lực...
Lúc nghe những lời ngọt ngào ấy, tôi chỉ nghĩ rằng gia đình Tuấn Anh phát hiện ra chuyện chúng tôi lén lút yêu đương rồi, sau đó kịch liệt ngăn cấm, cậu ấy phải nỗ lực phấn đấu, đủ lông đủ cánh tự lực cánh sinh rồi mới có thể tìm tới tôi. Hiển nhiên rồi. Nhưng Tuấn Anh lại không đi theo hình mẫu rập khuôn như thế. Tôi yêu người còn hơn cả mạng mình vậy mà cho đến phút cuối vẫn thơ ngây không biết người vì tôi mà có thể làm đến mức này.
Nói đúng hơn là hi sinh. Tôi và cô Ánh Phương cùng nhau day dứt bàn về đức hi sinh, nhưng chẳng phải Tuấn Anh mới là tượng đài bảo chứng mãnh liệt nhất cho mối tình thiên kinh địa nghĩa này hay sao?!
Tôi đã nghĩ Tuấn Anh dành chín năm đằng đẵng kia học tập không ngừng, làm việc điên cuồng, phát triển bản thân, củng cố địa vị và tạo dựng các mối quan hệ trên đỉnh nhân sinh. Là cậu ấy đã nói như vậy mà, Tuấn Anh đã nói khi và chỉ khi có chỗ đứng thì mới đủ sức bảo hộ cho tôi. Cậu ấy nói đúng, cậu ấy không hề lừa tôi, vậy mà đến tận bây giờ khi bàng hoàng nhìn thấu chân tướng sáng tỏ, tôi nhận ra mình vẫn chỉ như kẻ ngờ nghệch bàng quan mặc người cô độc vùng vẫy dưới bùn lầy một thân một mình.
Suy cho cùng, cậu ấy đã thành thật chia sẻ cho tôi biết, nhưng chưa đủ. Phần thiếu sót cố ý che giấu kia lại là phần đục khoét tim tôi nát bấy.
Tôi không ích kỷ, bố mẹ Tuấn Anh không ích kỷ, người ích kỷ ở đây chỉ có một mà thôi.
Tuấn Anh đã liên tục nhấn mạnh rằng yêu đương là chuyện của hai người, vậy mà vào lúc tôi ngô nghê trải qua tháng ngày tươi đẹp, thiếu niên dương quang xán lạn năm ấy đã phải gồng đôi vai bé nhỏ lên chịu đựng bão giông một mình. Cậu ấy chỉ có một mình.
Trước đây tôi cứ nghĩ bảo vệ là nắm trong tay, ôm trong lòng, nghĩ trong đầu, giữ trong tim, nhưng hoá ra còn có một loại bảo hộ khác, đó là dứt khoát đẩy tôi tránh xa ra khỏi mối quan hệ này. Nếu không phải là tôi ngồi đây trực tiếp lắng nghe, chứng kiến, cảm nhận, thấu hiểu, thì bất kì ai sau khi biết được chắc phải dè bỉu, mỉa mai.
Làm gì có loại tình yêu hèn nhát như thế? Rũ bỏ sự tồn tại của nửa kia khi đối mặt với gia đình khắc nghiệt thì chẳng phải đó là kẻ nhu nhược hay sao?
Nhưng Tuấn Anh có hèn kém không? Có bạc nhược không?
KHÔNG HỀ!
Tuấn Anh là người mạnh mẽ, kiên cường nhất mà đời này tôi phải phước phần lắm mới có cơ duyên gặp gỡ. Cậu ấy nói được làm được, và tôi cũng đã quên mất, cậu ấy là người không nói nhưng có thể quyết liệt thực hiện bằng được những gì mà ý chí thôi thúc. Chính vì tính cách cương nghị, ác liệt đó mà thiếu niên bé nhỏ của tôi năm xưa vào thời khắc trọng đại quyết định vận mệnh đã chọn cách đau lòng này. Một lựa chọn tưởng chừng như tàn nhẫn nhưng đặt vào vị trí hai chúng tôi mới biết, cậu ấy đã dành cho tôi thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng, cao quý. Còn phần nhẫn tâm kia, cậu ấy giữ lại, hành hạ riêng mình.
Nếu có người bạc bẽo đâu đó ngoài kia phủi bỏ trách nhiệm vì sợ hãi cho bản thân thì kẻ si tình ở đây lại chọn cách xoá bỏ mọi dấu vết xem như tôi chưa từng tồn tại trong tuổi trẻ ái ân cuồng nhiệt này. Chưa từng chối cãi mà là chủ động rũ sạch. Đặt tôi trong vòng tròn an toàn sau đó, sau đó... tự chịu đựng thống khổ một mình.
Tôi hình dung ra cảnh gia đình cô chú tranh cãi nảy lửa, ra cảnh chú Tuấn Phong dùng rìu nện ầm ầm phá dỡ cửa xem Tuấn Anh đã thích nam sinh nào, rồi cả hình ảnh cậu ấy bị đánh đập đến tướm máu, bị bắt trói nhốt trong căn phòng u tối, lạnh lẽo quỳ từ ngày này qua ngày khác để nhận tội, để sửa sai.
Trong lúc buột miệng, Tuấn Anh từng nói vị thế cậu ấy có được ngày hôm nay là do nhiều năm đi bằng đầu gối để đánh đổi. Giá như ngày hôm ấy tôi kiên trì hơn, quyết liệt hơn, có phải Tuấn Anh sẽ mủi lòng mà chia sẻ với tôi chuyện này rồi không? Lúc ấy tôi sẽ cố gắng tiếp tục làm giá, sẽ coi như mình ghét mình hận, sẽ cùng cậu ấy đóng một vở kịch hoàn hảo cho gia đình nhìn vào.
Tôi làm được mà... tôi làm được... vì Tuấn Anh, tôi có thể làm bất cứ điều gì... Tại sao cậu ấy lại không tin tôi? Tại sao từ thuở ấu thơ đến bây giờ lúc nào cũng xem tôi như em bé mà cẩn trọng chăm bẵm? Tại sao chỉ có một mình cậu ấy trưởng thành? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao người yêu dấu lại đặt tôi trên thảm trải đầy hoa hồng đẹp đẽ thơm ngát trong bức tường thành kiên cố, còn cậu ấy một mình xông pha ngoài kia chịu đựng khổ sở trăm đắng nghìn cay?
Tuấn Anh đã nói yêu đương là chuyện của hai người, tôi không được phép tự ý cướp đoạt đi quyền của cậu ấy. Vậy, còn quyền của tôi thì sao? Quyền lợi được yêu, được che chở, được động viên, được cùng nhau nắm tay vượt qua gian khó của tôi... Tất cả những thứ ấy, đâu mất rồi?
Tuấn Anh đã nói sau này trở lại sẽ gánh vác thay tôi...
Và bên bờ hồ lộng gió, tôi đã tàn nhẫn nói với cậu ấy rằng trở về rồi thì hãy gánh vác đi...
Trời ơi!!! Nỡ lòng nào mày lại nói Tuấn Anh những lời vô tâm cùng cực ấy hả An? Đôi vai của Tuấn Anh còn gồng gánh ít sao? Cậu ấy đã nhẫn nhịn chịu đựng khổ sở suốt mười năm ròng!
Mười năm...
Là mười năm...
An ơi... mười năm đấy...
Mười năm dùng danh dự, nhân phẩm, địa vị, vật chất và cả tính mạng để bảo vệ người yêu thương nhất. Để rồi lặng lẽ đau đớn khi nghe tin người ấy ở phương xa lớn lên thay đổi, không những đã thích bạn khác mà còn quên mất mình rồi.
Tuấn Anh bé nhỏ ơi, cậu đã phải trải qua những gì vậy???
Tim tôi quặn thắt, đau nhói, ngột ngạt. Vô vàn cảm xúc đau lòng, bi ai phút chốc ồ ạt dâng lên đan xen, giằng xé.
Tôi có thể thấu hiểu, có thể đồng cảm, có thể thổn thức và cũng dường như có thể phát điên cùng cậu ấy. Tôi đã hiểu vì sao tính tình Tuấn Anh lại bất bình thường đến thế rồi, vì cậu ấy đâu có được sống một giây, một khắc nào bình yên như con người ngoài kia.
Tôi muốn la hét, muốn gào khóc, muốn nâng tay tát lên mặt mình hàng ngàn lần! Tôi ích kỷ chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mà vô tâm vô phế chưa từng nghĩ xem Tuấn Anh ở nơi xa có ổn không? Lúc nào tôi cũng mặc định gia đình cậu ấy khá giả, sung túc thì sẽ sống đời an nhàn, phú quý bên vị hôn phu xinh đẹp, kiều diễm. Tại sao không nghĩ rằng khi tôi trốn trong tủ quần áo nức nở, thì ở đâu đó tối tăm, Tuấn Anh cũng u sầu chìm đắm trong rượu bia với những đêm triền miên thức trắng. Thế giới này ác độc với cậu ấy một thì chính tôi đã nhẫn tâm giày xéo đến mười!!!
Vì Tuấn Anh quá hiểu tôi nên cậu ấy mới nhận mọi trách nhiệm về bản thân. Giá như tôi thông minh hơn, giỏi giang hơn, khôn khéo hơn thì Tuấn Anh đã không phải nhắc về hai từ cáng đáng nhiều đến như vậy. Khi ấy, quay ngược lại quá khứ, có phải tôi có thể mạnh mẽ cùng Tuấn Anh đóng một vở kịch hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn, chúng tôi sẽ yêu xa sau đó tôi sẽ tính kế mưu mô lén lút ra Bắc tìm cậu ấy để trao môi hôn vụng trộm?
Không thể!
Tôi có tiến hoá hơn nữa thì cũng không bao giờ vượt bậc hơn Tuấn Anh nữa là gia đình khắt khe của cậu ấy. Nhưng trường hợp đó vẫn tốt hơn hiện tại gấp muôn ngàn lần. Ít ra Tuấn Anh có thể cùng tôi tâm sự buồn tủi, tôi cũng có thể sánh vai kiên cường cùng cậu ấy đối mặt với nguy nan. Chí ít cậu ấy cũng không phải khẩn khoản cúi xuống nói câu "trong mắt Tuấn Anh, An vẫn luôn là em bé" nữa. Làm em bé chỉ vô tích sự, chẳng được ích lợi gì! Điều tôi muốn là cùng Tuấn Anh trưởng thành kia mà!
Nhưng nhớ lại số lần tôi từ bỏ Tuấn Anh khi nghĩ cho ông bà, bố mẹ, vợ con của cậu ấy thì mới thấy đầu óc bản thân nông cạn nhường nào. Nếu không có kết cục ngày hôm nay, nếu chúng tôi không bị chia cắt, nếu cả hai bình yên trải qua tháng ngày tuổi trẻ yêu đương cuồng nhiệt thì liệu một ngày bố mẹ cậu ấy phát hiện ra và tìm đến, tôi có thể đưa ra câu trả lời kiên định như hôm nay không?
Không thể!
Chẳng phải những lần áy náy, dằn vặt, tự trách và chấp nhận buông bỏ trong quá khứ là câu trả lời rõ ràng nhất đấy sao?
Tuấn Anh đã tính trước cho tương lai cả rồi, cậu ấy là người luôn đặt ra giả sử hàng trăm trường hợp rồi tìm ra phương án tối ưu nhất.
Cậu ấy đã tìm ra cách tốt nhất để gìn giữ mối quan hệ nhưng lại cực kì tồi tệ với cả hai chúng tôi.
Và ngay khi tôi nghĩ đến chuyện mình bị đối xử không công bằng thì một lời nỉ non "không muốn em chịu thiệt thòi" kia lại như mũi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực trái.
Đau đớn.
Nhưng là đau cho người tôi thương.
Thiệt thòi của tôi là trách móc, oán hận cậu ấy trong ngần ấy năm không một dòng tin nhắn liên lạc. Nhưng thiệt thòi trong lòng Tuấn Anh là sợ tôi bị người nhà cậu ấy đả kích tinh thần, lo lắng tôi không biết cách nói chuyện rồi sợ hãi, vì biết chắc gia đình sẽ tìm đến tôi gây khó dễ nên không muốn tôi phải chịu đựng qua cảm giác ấy, sợ quá nửa đời người của tôi sống trong dằn vặt áy náy tự trách, sợ mỗi đêm xuống tôi ôm ấp ủ dột trong lòng rồi sinh tâm bệnh... Tuấn Anh không muốn tôi áp lực. Thậm chí, cậu ấy đã luôn thực hiện đúng theo lời thề hứa năm xưa, sẽ trải một con đường đầy hoa hồng cho tôi tiến về phía ánh mặt trời rực sáng. Nơi hạnh phúc ấy, Tuấn Anh dùng mười năm thanh xuân đi bằng đầu gối mà đánh đổi, đổi lấy cho tôi một tương lai hoàn mỹ như trong mơ.
Những lời chỉ trích, khuyên bảo, can ngăn, phản đối tôi từng tưởng tượng qua đều không hề tồn tại dù chỉ là chút bóng dáng mờ ảo. Dòng dõi cao quý ấy chưa từng biết rằng tôi mới là kẻ thầm thương trộm nhớ, lén lút yêu đương, cả gan chủ động dụ dỗ người con trai cao quý này. Thậm chí mọi người còn lo lắng ngược lại rằng cậu ấy sẽ làm phiền, dạy hư tôi, bắt nạt, ép buộc tôi.
Tôi dặn lòng lấy hết can đảm, chuẩn bị sức mạnh, giữ vững tinh thần để một năm, hai năm hay vài ba năm sau sẽ cùng Tuấn Anh về Bắc ra mắt gia đình, thẳng thắn đối diện với sóng gió. Thái độ của Tuấn Anh khi đó như thế nào nhỉ? Cậu ấy đã mỉm cười hôn xuống đuôi mắt tôi, cưng chiều mà nói "đều nghe theo ý em."
Lúc ấy, tôi vẫn vô tư nghĩ rằng sự thản nhiên này là do tình yêu tôi lên ngôi nồng nhiệt khiến cậu ấy không chút nghi kỵ nên mới yên tâm thoải mái. Nhưng không phải, không phải đơn giản như vậy! Ẩn sâu trong sự bình tĩnh nội liễm ấy có phải là cái thở phào nhẹ nhõm hay không? Tuấn Anh an tâm là do cậu ấy tự tin bản thân đã tỉ mẩn bẻ hết đi gai nhọn, kì công dọn dẹp sạch sẽ mọi gian nan, trắc trở trên chặng đường gấm vóc lụa là này rồi.
Để giờ đây ông bà, cha mẹ, dòng họ cậu ấy không những không đánh gãy uyên ương mà còn đến đây nhìn tôi bằng tất cả thương yêu trân trọng. Bố mẹ cậu ấy tới đón tôi về làm con trong nhà.
Con dâu cũng được, con rể cũng không sao, chỉ cần tôi... t,tôi cho Tuấn Anh một cơ hội ư?
Tôi ngẩng đầu, thậm chí là đã ngước lên nhưng dù có nghển cổ cao đến mấy thì hốc mắt nóng bừng cũng không ngăn giữ nổi giọt nước mặn đắng.
Cách một chấm tròn bé xíu trên trần nhà, chúng tôi đối diện với nhau, tôi biết Tuấn Anh đang ngắm nhìn tôi không rời một giây một khắc. Thoáng chốc, tôi có cảm giác như mình có thể vượt qua thời không tìm thấy được thiếu niên sừng sững đứng thẳng tắp trong bão táp mưa sa, thân thể quật cường che mưa đón gió, từ trên xuống dưới toàn thân cậu ấy phủ một lớp sương dày u tối, chỉ khi cánh tay mạnh mẽ kia vung lên rẽ lối mới thấy rõ còn có một ánh lửa sáng le lói bập bùng nơi ngực trái mà cậu ấy vẫn luôn ôm chặt bảo vệ trong tim, tôi còn có thể nhìn thấy ánh mắt cậu ấy sắc bén luôn đau đáu, kiên định nhìn về phương Nam.
Từ nhỏ đến lớn lòng tôi luôn tâm niệm, thậm chí tôn thờ rằng Tuấn Anh là Thần, là mặt trời rực rỡ toả sáng xung quanh cuộc đời tôi, kéo tôi lên, ôm tôi dậy, bế tôi cao cao thoát khỏi vũng bùn lầy tăm tối. Vậy mà hôm nay, đấng sinh thành của vị Thần cao quý đích thân từ vạn dặm xa xôi, vượt qua bao quy chuẩn trắc trở, trăm ngàn định kiến khốc liệt đến đây để nắm chặt tay tôi, vì muốn tìm lại nụ cười thân thương của cậu ấy mà liên tục khẳng định, chứng minh rằng tôi là mặt trời ấm áp.
Giọt nước mắt tiếp tục lăn xuống thấm ướt một đường dài bên má trái.
Hoá ra... hoá ra... tôi cũng biết toả nắng ư? Tôi cũng... tôi cũng là người có ích đúng không?
Hoá ra tôi cũng có thể lấp lánh ánh sáng sưởi ấm cuộc đời héo hon của Tuấn Anh.
Và cả mẹ tôi nữa. Mẹ nói tôi là đứa trẻ hiểu chuyện mẹ yêu thương vô vàn. An Bình luôn tự hào về anh trai. Bà và các cô chú nói tôi là cháu nội ngoan ngoãn của gia đình. Các anh khen tôi giỏi giang, lễ phép nhất hội. Bạn bè tuy hay mắng tôi đần độn nhưng chẳng phải lúc nào cũng lo lắng sợ tôi bị bắt nạt đấy ư, nếu tôi xấu xí thì mọi người có thích chơi với tôi không? Đúng vậy! Tôi đâu có xấu! Tôi hoàn hảo, tôi là nhân vật chính trong cuộc đời mình. Cứ nhìn Tuấn Anh xuất chúng đến nhường nào mà lại chọn mỗi tôi làm bạn thân, là bạn đời thì hiểu rõ.
Tôi nhìn chằm chằm vào camera, không biết hiện tại Tuấn Anh đang nghĩ gì? Có muốn lập tức chạy xuống đây ôm tôi vào lòng và lau nước mắt cho tôi hay không?
Môi tôi bắt đầu run rẩy, dù cố gắng kìm nén không bộc lộ cảm xúc kích động ra ngoài mặt thì trong lòng tôi mọi tường thành kiềm chế xây dựng kiên cố như pháo đài lúc này đều bể nát tan tác.
Có một mảnh trắng xoá khẽ lướt qua, nhanh đến nỗi tôi tưởng mình đã khóc đến loà rồi nên tầm mắt mịt mờ. Nhưng không, tôi chỉ vừa mới ướt nhoè khoé mi vài giây đây thôi, vậy mà nỗi đau trong lòng âm ỉ dữ dội khiến tôi lầm tưởng rằng mình đã ngồi đây thương tâm suốt nhiều năm ròng rã.
Tôi nhung nhớ Tuấn Anh đến cồn cào từng tấc da thịt.
Khi tôi chớp mắt, một giọt nước cuối cùng được khăn lụa mang theo hương hoa nhài thoang thoảng thấm đi.
Lúc cô Ánh Phương dứt lời, thoáng thấy tôi rơi lệ nên dịu dàng lau mắt cho tôi, hành động thận trọng như thể đang nâng niu một quả cầu thuỷ tinh mỏng manh vậy.
Tôi cứ ngồi yên lặng như vậy, không đẩy tay cô ra nhưng cảm giác gượng gạo không biết đã bay biến bằng sạch tự lúc nào. Sống lưng tôi thẳng tắp hơn bao giờ hết, nhưng là khoan khoái, là thoải mái chứ không còn cứng đờ, mỏi nhừ nữa. Và trong khoảnh khắc, tôi đã có ý nghĩ muốn cong khoé môi vì bản thân mình kiêu hãnh.
Tuấn Anh chắc đang tự hào lắm!
"An đừng khóc, cô biết là cô đường đột nên mới xin An hãy lắng nghe cô trước. Quả thật, chuyện tình cảm của con trẻ thì người làm cha làm mẹ không nên xen vào mới hợp tình hợp lý. Nhưng mà An à, mong con thông cảm cho nỗi lòng của cô chú, Tuấn Anh nhà cô không giống như những đứa trẻ khác. Nói nó điên loạn, lì lợm, ương ngạnh, cố chấp, cậy mạnh tất cả tật xấu đều có đủ nhưng suy cho cùng những tính cách này đều là biến thể của tấm tình si mà thành thôi. Tâm lý một người mẹ thì bao giờ cũng muốn con mình là nhất, đúng không? Nên cô bênh con trai mình, cô thương con trai mình, cô tận mắt chứng kiến nó yêu con da diết suốt một thập kỷ qua, nên cô, cô đau lòng, cô xót con mình lắm An ạ. Tuấn Anh nhà cô nó còn nhỏ dại, tính khí ngông nghênh sĩ diện lắm, ở tuổi này thường hay ra vẻ, nghĩ rằng giấu giếm chuyện mình đảo điên vì người là oai cơ. Nhưng cô lại thấy đó không phải khiêm nhường mà là chịu thiệt. Bậc làm cha mẹ đương nhiên không muốn con mình chịu đựng thiệt thòi nên cứ vậy không kiềm được nói ra hết với con, để cho con biết rõ trên đời này thật sự còn có người đã moi hết cả tim gan mình ra yêu con nhiều đến vậy. Nói đến đây An cũng hiểu là không phải cô buột miệng gì cả mà cô đang cố ý khoe khoang con trai nhà mình chung tình với An nhường nào, là cô đã chuẩn bị sẵn bài bản súc tích, rõ ràng nhất để cho con biết Tuấn Anh nó đã nỗ lực vì tình yêu dành cho con ra sao. Nếu Tuấn Anh nhà cô dùng hành vi bạo lực dã man để trói buộc, tra tấn, hành hạ con từ tinh thần đến thể xác thì cô chú sẽ là người căm giận nó đầu tiên, An à. Con hãy tin ở cô! Là vì cô chú quan sát thấy An đã có tháng ngày cười nói thật vui vẻ bên Tuấn Anh nên mới mặt dày tới hỏi con chuyện này.An khóc như vậy là đang cảm thấy cô chú dồn con vào góc đường khó xử ư? Chúng ta đã hứa hôm nay sẽ nói ra hết với nhau rồi nên cô cũng muốn An chia sẻ thật lòng cho cô biết cảm nghĩ của con được không? Có thể... có thể trong lúc con mông lung lạc lối, cô lại giúp được gì thì sao? Đương nhiên, những gì cô giúp cũng đều là hướng con đi về phía Tuấn Anh, nhưng là khơi thông tâm hồn để con cởi mở nhìn nhận mối quan hệ tốt đẹp hơn những điều con đang sợ hãi."
Ngón tay cái của tôi miết đi miết lại bảng tên nhỏ hàng trăm lần như thể đang vuốt ve chú mèo khổng lồ nhà cô ấy. Bây giờ tôi có thể đường hoàng tự tin tiến tới ôm chú mèo xinh đẹp này đặt vào lòng mình mà cưng nựng rồi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười, hít mũi, giọng có chút nghẹn ngào, nói: "Không phải đâu ạ, là do con xúc động quá... Con nói thật đấy, con cảm động quá nên không kìm nén được. Trước đây..." Tôi ngưng lại giây lát, cuối cùng nói: "Tuấn Anh là người bạn thân tốt nhất của con, lúc nào con cũng mong cậu ấy có một cuộc sống thật hạnh phúc, không ngờ năm đó ra đến ngoài Bắc lại xảy ra chuyện như vậy."
Tôi không để cô lên tiếng mà trở ngược lại nắm lấy tay cô, vội vàng hỏi: "Con con có thể tránh mặt một chút được không? Con đi... con... ý con là... con cần điều chỉnh lại... ý là... không phải con lên gặp Tuấn Anh đâu."
"Ừ ừ." Cô Ánh Phương hơi sửng sốt sau đó mỉm cười, "Không sao không sao, đừng rối quá! Cô biết con sốc nên nhất thời tiếp thu không nổi. An cứ đi đi, cô ở đây đợi. Nhưng mà, đừng có khóc đấy nhé?"
"Dạ vâng."
Tôi đáp xong thì đứng dậy, nhìn lên camera một giây như ra hiệu mình vẫn ổn, hi vọng Tuấn Anh đừng lo lắng quá mà chạy xuống dưới này.
Tôi lặng lẽ cẩn thận đi lùi sau đó cúi xuống chào, cô Ánh Phương bật cười thành tiếng, tôi hơi xấu hổ, gò má nóng bừng lên, may mà cô ấy không nói gì cả.
Tôi cảm thấy việc mình rời đi nửa chừng là hơi thất lễ, vừa rồi còn suýt nữa thì buột miệng định nói dối là đi vệ sinh, nên sợ cô ấy nghĩ tôi không trân trọng lần trò chuyện này, tôi cảm thấy có lỗi mới cúi xuống như thế.
Tôi chưa rời đi vội mà vào bếp rót cho cô ly trà hoa cúc mới, sau đó mới tiếp tục cúi chào thêm lần nữa. Lần đầu là vô tình, còn lần này là tôi cố ý, vì vừa nãy thấy cô cười thành tiếng nên tôi muốn cô thêm vui vẻ.
Tôi muốn lấy lòng gia đình Tuấn Anh.
Quả nhiên, cô Ánh Phương lại cười giòn tan, chắc không còn cảm giác áy náy vì đến "làm khó" tôi nữa, còn xoa đầu tôi, nói: "Hèn gì Tuấn Anh thích mê thích mệt!"
Tôi vẫn xấu hổ, bặm chặt môi, bước chân thoăn thoắt vội lẻn vào một gian phòng ngay gần đó, mở cửa phòng tắm rồi xả nước lạnh hắt lên mặt mình sau đó mới ngâm ướt hai bàn tay run rẩy.
Tôi và cô chưa nói chuyện xong nhưng đầu óc tôi loạn thành một cuộn len rối bời mất rồi. Tôi cần phải điều chỉnh lại cảm xúc, tâm trạng, biểu cảm và sắp xếp lại ngôn từ cho cẩn thận nữa. Tất cả đều ngoài dự liệu mà tôi có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được tình cảnh lại xoay chuyển thành thế này nên tôi cần phải thận trọng cho bản thân thời gian.
Bây giờ tôi mới thực sự hiểu "đề thi" mà Tuấn Anh ra khó tới nhường nào.
Khi nãy Tuấn Anh dặn dò tôi cứ coi như đang làm một bài kiểm tra đi, thì ra trong những trường hợp mà cậu ấy suy đoán đã bao gồm cả chuyện này. Đây có lẽ cũng là việc mà lúc ở trên tiệm cậu ấy định nói ra cho tôi dễ bề đối phó nhưng đã bị tôi ngăn lại.
Hốc mắt tôi nóng bừng, dù đã đáp ứng với mẹ cậu ấy rằng mình sẽ không khóc nhưng tim tôi đau đớn không thể chịu đựng nổi.
Tôi là người nắm trong tay tất cả sự thật.
Tôi có thể đi ra ngoài kia và thẳng thắn xin lỗi cô chú ấy vì bản thân đã lừa dối ngần ấy năm trời. Là tôi từ bé đã thích bắt nạt Tuấn Anh, là tôi vào năm đầu cấp hai đã nhìn cậu ấy một cách vặn vẹo, là tôi vào một thời điểm nào đó không rõ trong quá khứ đã muốn hôn môi và gần gũi xác thịt với con trai ngọc ngà nhà cô ấy.
Tôi có thể không? Tôi có thể!
Tôi có thể không? Tôi không thể!
Nếu sự thật này bị trần trụi phơi bày ra, ngoài việc cả gia đình cô ấy chịu đả kích lớn, chịu thêm cú sốc tâm lý một lần nữa thì Tuấn Anh của tôi sẽ ra sao?
Mười năm thanh xuân, mười năm nỗ lực, mười năm phấn đấu, mười năm cố gắng ấy sẽ thế nào?
Giả sử, hồi bé xíu tôi miệt mài kiên nhẫn đi từng tiệm giải khát nhặt ống hút nhựa về tỉ mẩn rửa sạch, cặm cụi chăm chút làm bình hoa thiên nga dành tặng Tuấn Anh, nhưng cậu ấy chê bai, đập bể, bóp nát. Nếu có trường hợp đó xảy ra thì cảm giác trong tôi sẽ như thế nào nhỉ? Nếu Tuấn Anh nói cậu ấy có thể mua được, đừng làm những điều thừa thãi, chắc khi ấy sơ tâm của tôi sẽ sụp đổ, vỡ tan hết thảy, tổn thương, méo mó không lành lại được.
Cảm giác của Tuấn Anh cũng như vậy thôi. Nếu hiện tại tôi từ chối mười năm bảo bọc ấy và tự tin đứng thẳng sống lưng nhận hết mọi trách nhiệm về mình thì đó là đang tát một cú trời giáng vào thẳng mặt cậu ấy, đem mọi công sức nỗ lực quý giá đổ xuống sông xuống bể.
Một thập kỷ bi đát của chúng tôi là một thập kỷ huy hoàng che chở cho mối tình đầu thuần khiết của Tuấn Anh. Trùng hợp tình yêu trân quý ấy là dành cho tôi thôi chứ tôi lấy tư cách gì để phủ định cố gắng của cậu ấy?
Tôi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, quan sát thật kỹ để muốn biết người mà Tuấn Anh yêu tha thiết nhiều đến như thế trông hình dạng như thế nào. Vươn ngón tay lạnh buốt từ từ chạm vào con ngươi hằn tơ máu đỏ, thoáng chốc tôi nhớ lại lời một cậu nhóc thiếu niên choai choai từng nói năm xưa.
"An khóc nhè nhìn xấu nhất trần đời! Phải cười vui vẻ lên mới đẹp trai!"
Bất giác tôi bật cười, cười rồi lại nghẹn ngào lồng ngực khó thở, nước mắt cứ thế vô thức trào ra.
Tôi nhớ về một buổi chiều âm u đầy gió rất lâu, rất lâu về trước, bên cạnh sân bóng có hai thiếu niên nho nhỏ ngồi cạnh nhau, lén lút nắm tay nhau. Một cậu nhóc thấp bé da dẻ tái xanh gục xuống ôm lấy đầu gốc khóc nức nở, liên tục nhận lỗi về bản thân, muốn đứng ra trình bày hết thảy tội trạng của mình cho thầy cô biết. Cậu sợ ba mẹ la mắng, đánh đòn nhưng có một nỗi sợ hãi khác còn lớn hơn lấn át, sợ thiếu niên cao lớn đẹp trai bên cạnh sẽ bị phạt oan, dù sao bạn ấy đánh người là vì bảo vệ cậu.
Khi ấy, thiếu niên cao lớn ngạo nghễ nói: " An ngoan ngoãn nghe lời được không? Đừng nói gì hết! Nếu An cũng bị phạt, bị ba mẹ trách mắng thì những việc Tuấn Anh làm chẳng có ý nghĩa gì nữa.Tuấn Anh chỉ có một mong muốn duy nhất như vậy thôi. Giúp Tuấn Anh thực hiện đi!Nếu Tuấn Anh hỏi ý rồi mà An vẫn không nghe lời thì đừng trách Tuấn Anh quậy cho tanh bành. An không phải không biết tính Tuấn Anh thế nào đúng không? Chẳng còn bao lâu nữa ở đây thì làm học sinh ngoan cũng không có ích gì."
Năm xưa, Tuấn Anh rạng rỡ như mặt trời ban trưa xua tan mây mờ mịt lối trong tôi. Hơi ấm lan toả từ cái nắm tay hôm ấy tôi vẫn luôn khắc ghi mãi, là thời khắc mà hai chúng tôi không một ai nói ra thành lời yêu nhưng trái tim đã cùng hoà vào làm một từ lúc nào không hay rồi.
Hôm đó Tuấn Anh đã nói rằng mấy năm cấp ba sẽ nhờ người để ý đến tôi, không cho người khác được phép bắt nạt tôi... Cậu ấy còn nói nếu bản thân trưởng thành hơn, chín chắn hơn thì có thể ở lại với tôi không, nếu cãi nhau với bố mẹ rồi bỏ trốn đi thì tôi sẽ nuôi cậu ấy chứ... Tuấn Anh còn nói cậu ấy thường nghĩ rất nhiều điều thú vị, nhưng không nói cho tôi biết vì tôi rất ngốc... Phải rồi, hôm ấy Tuấn Anh đã đan xen từng ngón tay thon dài cứng cáp vào tay tôi và ngập ngừng đắn đo một câu: "Có nhiều chuyện Tuấn Anh nghĩ trong lòng không nói ra..." Có phải từ tận ngày bé xíu cỏn con ấy, lời hùng hồn tuyên bố "đi một bước tính mười bước" không phải là thiếu niên ngông nghênh nhất thời ngạo mạn mà là Tuấn Anh thực sự đã thận trọng tính đến hàng chục năm sau rồi không?
Trái tim tôi đau thắt như bị ai bóp nghẹn vặn xoắn đến cùng cực.
Tuấn Anh, tại sao Tuấn Anh của tôi lại phải chịu đựng gánh vác trên vai trọng trách nặng nề đến như thế? Cậu ấy khi đó vẫn chỉ là bé con đồng trang lứa với tôi thôi mà.
Bây giờ ngẫm lại, tôi mới thấm thía cái câu "tôi hơn em mười một tuổi lận" mà Tuấn Anh nói hôm đi leo núi. Lúc đó tôi nghĩ cậu ấy bị lên cơn ấm đầu hoặc cố ý chọc ghẹo bằng những câu từ nhạt nhẽo thiếu ấn tượng cho tôi để ý, phản ứng lại. Nhưng không phải! Tuấn Anh đã nói nhiều năm nay chỉ có một mình cậu ấy trưởng thành thôi đều là sự thật. Chỉ có cậu ấy cô độc lớn lên từng ngày trong gian khó còn tôi vẫn mãi vô tư giận chân tại chỗ chẳng hay biết gì, có chăng là vùng vẫy trong lâu đài an toàn như cậu ấy từng nói "em trưởng thành trong vòng tay của tôi" mà thôi.
Hoá ra Tuấn Anh đã luôn nói sự thật, chỉ là tôi quá ngờ nghệch nên chẳng hiểu gì cả.
Từ nhỏ Tuấn Anh đã dạy tôi rằng nói dối không phải bao giờ cũng xấu, nếu nói thật mà mang lại tổn thương cho người khác thì lúc ấy mới là xấu. Nếu hôm nay tôi nói ra sự thật, tôi không quan tâm gia đình cô chú sẽ kịch liệt thất vọng về mình như thế nào nhưng chắc chắn bản thân đã đâm vào tim Tuấn Anh một vết thương sâu không thể lành lại được. Cho dù chúng tôi cả đời bên nhau, Tuấn Anh cũng mãi mãi canh cánh trong lòng, lúc ấy người dằn vặt đổi lại sẽ là cậu ấy.
Dĩ nhiên, đây chỉ là trường hợp nếu tôi có thể nói hết sự thật ra thôi. Nhưng với tính cách của Tuấn Anh thì đừng hòng cho tôi cái cơ hội ấy, chỉ sợ là vừa mở miệng là cậu ấy đã phi thân xuống đây tranh cãi một trận rồi.
Vì vậy, tôi đã quyết định trở thành một đứa trẻ không thành thật, tôi chọn cách đứng trên cùng một chiến tuyến với Tuấn Anh sau đó mới tự tin mở cánh cửa này và vững chãi từng bước ra ngoài.
Có thể tôi là đứa trẻ hư với thế gian này nhưng tôi vĩnh viễn là em bé ngoan trong lòng Tuấn Anh.
Như vậy là đủ.
Tôi không cần phải hiểu chuyện. Tôi không nên chịu thiệt thòi. "Dù trời có sập xuống cũng còn có Tuấn Anh chống đỡ cho em", cậu ấy đã luôn nói như vậy từ ngày nhỏ xíu đến tận bây giờ.
Tôi đã đáp ứng với Tuấn Anh là mình làm được thì chắc chắn tôi sẽ làm được.
Tôi là diễn viên chính xuất sắc trong cuộc đời mình.
Tuấn Anh cứ tin ở An!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.