Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 57: Riêng cháu thì cô yên tâm

Công Suất Tiêu Thụ

30/09/2023

Lúc Tuấn Anh nói rằng tổ chức ăn ở nhà ông bà cậu ấy thì tôi không nhịn được mà cố ý hỏi: "Là nơi mà mỗi buổi tối chúng ta đều đến học bài riêng cùng với nhau ư?"

Rõ ràng có thể nói ngắn gọn "nơi chúng ta tới học bài" thì Tuấn Anh chắc chắn vẫn sẽ hiểu, nhưng trong lòng tôi có chút hụt hẫng nên cứ cố ý nói vòng vo dài dòng.

Tôi rất buồn khi biết lớp học bí mật đó không phải chỉ có một mình tôi được đến, các cậu ấy cũng hay tụ tập ở đó nhưng vẫn muốn nghe trực tiếp từ miệng Tuấn Anh xác nhận mới cam lòng.

Biết đâu Tuấn Anh tinh tế như thế, sau khi nghe giọng điệu rầu rĩ của tôi còn có thể đổi ý, mai mốt chỉ tập trung ngoài cổng thôi rồi kéo nhau đi chỗ khác chơi thì sao.

Nhưng Tuấn Anh lại nói: "Không. Nhà đó Tuấn Anh chỉ đưa mình An đến thôi."

Tôi há miệng tròn mắt, trái tim nảy lên, mừng rỡ lắc vai cậu ấy, "Có thật là như vậy hay không?"

Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Rõ ràng bé Ánh Dương từng nói ông bà cho cậu ấy tận ba căn nhà, cậu ấy có thể dẫn bạn bè đến căn khác cơ mà.

Tuấn Anh thật là tuyệt vời quá đi!

Muốn hôn môi...

Cậu ấy chạy xe chậm lại, cười sảng khoái, đáp: "Có nhiêu đó thôi mà An vui dữ vậy sao? Nhà bên đó Tuấn Anh thường ngủ lại nên muốn yên tĩnh, ngoài An ra thì chưa từng đưa ai tới hết. Thường ngày tụ tập đám bạn cũng ở nhà khác. An ngồi cẩn thận lại đi, lắc lư Tuấn Anh sợ An rơi xuống quá!"

Tôi ngồi ngay ngắn lại rồi mới nói: "Nhiều bạn như thế thì phải cần nhiều người nấu lắm đó. Thứ bảy An xuống sớm phụ một tay nhé?"

Tuấn Anh từ chối, "Không cần nấu. Tổ chức tại nhà nhưng là đặt nhà hàng nấu trọn gói. Chỉ có cua là mẹ Tuấn Anh đặt mua gửi chành xe về đây nhưng cũng đưa họ chế biến cho mình luôn. Nhà này nhỏ hơn nhưng diện tích đất lớn hơn, sân cũng rộng nữa, hôm đó sẽ dựng rạp ngồi bên ngoài cho thoáng."

"Tuấn Anh nói rồi. An không cần phải làm gì hết. Chỉ cần ăn no bụng là được." Cậu ấy nhấn mạnh.

Tuấn Anh tấp vào ven đường, mua một cái khẩu trang vải đeo lên mặt cho tôi.

Tôi giựt xuống.

"Không đeo đâu. Nhìn giống con gái lắm."

Cậu ấy cười cười, lại đeo lên cho tôi: "Đeo vào đi không nắng, đen hết da."

Đen có sao đâu! Đen càng tốt chứ sao! Nhìn càng phong trần, mạnh mẽ!

Tôi lại tháo xuống, nói: "Sao Tuấn Anh không đeo mà bắt An đeo? Tuấn Anh không sợ đen à?"

Cậu ấy đáp: "Da Tuấn Anh không đen được."

"..."

Tự tin đến thế là cùng!

Tôi nói: "An thích da đen."

Cậu ấy lại tiếp tục kiên trì đeo lên, còn dịu dàng lên tiếng, "Tuấn Anh thích da trắng."

"..."

Không cãi được. Cũng không nên cãi. Càng không thể bỏ khẩu trang xuống nữa.

Tôi phải trở thành kiểu người mà Tuấn Anh thích. Vì vậy nên lặng thinh ngoan ngoãn đeo rồi ngồi sau lưng cậu ấy, nói chuyện luyên thuyên về đến tận cửa nhà mình.

Tuấn Anh dừng xe rồi tôi mới giật mình hoảng hốt. Tôi quên mất là phải dặn cậu ấy chạy xe đến nhà thằng Cường để tôi đạp xe về mới đúng kịch bản chứ. Thậm chí, tôi còn chưa kịp suy nghĩ nên nói về xuất xứ nguồn gốc của những hộp lớn, hộp nhỏ đồ ăn ngon này như thế nào nữa mà.

Nhưng tác phong của Tuấn Anh vô cùng nhanh nhẹn. Vừa xuống xe là cởi nón bảo hiểm cho tôi xong rồi cầm một đống đồ xách thẳng vào trong nhà. Đi hiên ngang lướt qua mẹ tôi, còn chào hỏi hớn hở.

Cậu ấy chỉ vào mấy hộp đồ ăn, nói: "Có ít hải sản bà con dưới quê gửi lên, nay cuối tuần tụi cháu tụ tập lại học nhóm rồi nấu ăn luôn. Cô ăn thử xem cháu nấu có hợp khẩu vị không?"

Tôi: "..."

Bốc phét đỉnh thật! Thích quá à!

Mẹ tôi không phát hiện ra điểm kì lạ, còn khen tấm tắc: "Thơm quá! Tuấn Anh giỏi thật đấy! Còn biết cả nấu ăn nữa cơ à?"

"An bày cho cháu đấy. Nay An vào nhà bà nên cháu chở đi cho nhanh rồi quay về trên này học nhóm luôn."

Mẹ tôi cười tươi roi rói: "Sao mà chăm học thế không biết! Cô thích mấy đứa ham học lắm!"

Tuấn Anh bật cười, "Thích mấy đứa làm gì? Thích cháu là đủ rồi."

Tôi: "..."

Mẹ tôi nghe vậy thì cười tít cả mắt, "Thế An đưa nấm cho Tuấn Anh chưa? Sáng nay cô bảo nó đưa nấm cho bà với tụi cháu rồi nói nó ở nhà bà chơi đến mai cho thoải mái mà cứ nằng nặc đòi về liền."

@@

Mẹ đừng nói chi tiết mà!

Tuấn Anh đáp: Dạ An đưa rồi. Cháu cảm ơn cô nhiều nhé!"

"Cô có làm gì đâu mà cảm ơn. An nó thức từ hai, ba giờ sáng đi leo đồi nhổ nấm với thằng Bình đấy. Bán một ít, cho người quen mỗi người một ít là hết."

"Dậy sớm vậy cơ à?" Tuấn Anh nhíu mày nhìn sang nên tôi phải liếc qua chỗ khác.

"Ừ. Đi xa nên phải đi sớm nấm mới chưa bung." Mẹ tôi vỗ vai cậu ấy, "Bữa nào Tuấn Anh xin bố mẹ lên ngủ lại đi. Hai anh em ngủ chung. Sáng sớm An nó đưa đi hái nấm cũng vui lắm đó."

Tôi: "..."

Quả nhiên, Tuấn Anh nghe được vậy thì nhướng mày nhìn tôi, sau đó cười rộ lên nói với mẹ tôi: "Chỉ sợ em ấy không đồng ý."



Mẹ tôi cười ha hả: "Có gì đâu mà không đồng ý. An nhà cô tính tình nhút nhát lại hay xấu hổ. Nhiều khi trong lòng cũng muốn mà không nói ra ấy chứ."

Tôi: "..."

"MẸ!!!!!!!" Tôi hét lên.

Sau đó lập tức đẩy Tuấn Anh đi về.

Mẹ kéo khuỷu tay tôi lại, cười nói: "Tuấn Anh thấy chưa? Cô nói có sai đâu. Thằng này nó hay ngại lắm!"

Thấy Tuấn Anh cười sảng khoái, mẹ càng được đà nói linh tinh: "Thà là con gái thì mắc cỡ còn có thể hiểu. Đằng này bạn nam mà cũng ngại ngùng. Không biết sau này làm ăn được cái gì?"

Tôi nóng bừng cả mặt, ngăn cản: "Mẹ đừng nói nữa! Con rất bình thường! Con có mắc cỡ đâu!"

Mẹ sợ không khí chưa đủ mất mặt, còn cố bĩu môi phân tích rõ ràng: "Không mắc cỡ thì cho Tuấn Anh ngủ chung cũng có sao đâu. Sao phải giãy nảy lên? Giường rộng đến thế cơ mà. Hai thằng lăn qua lăn lại cả đêm cũng không rơi xuống được."

Tôi: "..."

Tuấn Anh đứng dựa cánh cửa mà cười nghiêng ngả.

Tôi hết nói nổi. Không phải là tôi ngại ngùng vì có Tuấn Anh ngủ chung, tôi và cậu ấy lâu nay vẫn ngủ chung mà. Nhưng chính vì vậy nên tôi mới có tật giật mình, trong lòng có quỷ sẵn nên lời nào mẹ nói ra cũng làm tôi tưởng tượng bậy bạ rồi xấu hổ nóng mặt, muốn chui xuống đất.

Mẹ tôi vỗ bắp tay Tuấn Anh, vui vẻ nói: "An nhà cô tính tình nhút nhát thôi chứ nó quý bạn bè lắm đấy. Nhỏ giờ chắc cũng thích tụ tập với bạn cùng trang lứa như tụi cháu mà do cô nghiêm khắc nên chưa được tự do bao giờ. Nay cũng gần học xong lớp 9, lớn cả rồi, cháu cũng sắp đi nữa, nên là có dịp tụ họp với nhau thì cho An nhà cô tham gia với cho vui nhé? Chứ để lên cấp ba chân ướt chân ráo lạ nước lạ cái, con trai nhát hít quá cũng không tốt."

Tôi nghe mẹ dặn dò cậu ấy như vậy thì ngạc nhiên ngoài ý muốn. Mẹ dễ hơn trước biết bao nhiêu rồi. Chắc tại nhìn Tuấn Anh giỏi giang tạo nên thương hiệu uy tín, đáng giá để mẹ chọn mặt gửi vàng.

Tuấn Anh cười rạng rỡ gật đầu lia lịa, lập tức đánh nhanh thắng nhanh: "Vậy tối nay cho cháu lên ngủ chung với An được không?"

Tôi: @@

Mẹ tôi sảng khoái gật đầu, "Được chứ! An nó thoải mái lắm!" Mẹ tôi quay lại nhìn tôi, hỏi: "Phải không An?"

Tôi lắp bắp đáp lời: "... Dạ... vâng... vâng ạ."

Tuấn Anh cố ý buồn bã: "Hình như An không thích cho cháu lên đây... Thôi cô ạ, An không muốn cho cháu ngủ chung cũng không sao đâu, cháu hiểu mà. Nhưng cô yên tâm, không ngủ cùng nhưng cháu vẫn sẽ lên rủ An đi học nhóm."

Mẹ tặc lưỡi vỗ vai tôi 'Bộp' một cái, cả tôi với Tuấn Anh đều giật nảy cả người, cậu ấy theo thói quen vươn tay ra đỡ tôi một chút rồi bình tĩnh thu tay về.

"An nói gì đi chứ! Để bạn hiểu lầm kìa!" Mẹ tôi giục.

Tôi đứng vững lại, vội vàng cắn lưỡi nhưng không dám nhìn cậu ấy, nói: "Thi... thích lắm... Tôi... tối Tuấn Anh xin xin bố mẹ lên chơi rồi ngủ lại một một bữa cho cho vui."

"Một bữa thôi à?" Cậu ấy cười cười.

Mẹ tôi cười to, "Cháu cứ xin phép bố mẹ đàng hoàng đi không gia đình lo lắng. Thích thì bữa nào cũng lên nhà cô ăn tối rồi hai thằng ngủ chung, đi học cùng nhau luôn cho vui."

Lại còn thầm thì bổ sung: "Mấy thằng hàng xóm quậy phá cô còn sợ tụi nó không để An tập trung học nên từ chối không cho chơi khuya bao giờ. Riêng cháu thì cô yên tâm phải biết!"

Tôi: "..."

Tuấn Anh cười ha ha ha.

Trước khi ra về, Tuấn Anh nói tôi đã ăn cùng bạn bè no rồi, dặn mẹ không cần ép tôi ăn thêm kẻo chướng bụng. Còn nói luôn với mẹ tôi là thứ bảy tuần sau mở tiệc chia tay nên xin phép cho tôi tới đó chơi. Mẹ tôi đương nhiên là đồng ý.

Tưởng nói giỡn mà không ngờ cậu ấy làm thật.

Buổi tối, vừa qua giờ chương trình Thời sự là Tuấn Anh nghênh ngang đạp thềm cửa chính nhà tôi, đem theo một thân thơm tho sáng láng mà bước vào phòng khách, tự nhiên ngồi xuống cứ như nhà mình.

Hôm nay ba tôi cũng không có nhà, một tuần bảy ngày thì phải mất sáu buổi tối chưa chắc đã thấy mặt, nhất là mấy ngày cuối tuần.

Nhà tôi mời ăn cơm nhưng Tuấn Anh từ chối, nói đã ăn no rồi. Em trai cầm chén cơm chạy ra ngồi bên cạnh cậu ấy, vừa lùa vừa hỏi: "Anh ôm cái gì vậy?"

"Bình hoa đó. Đẹp không?"

An Bình lắc đầu, đáp thẳng thừng: "Không. Nhìn nó ghê vậy?"

Tôi với Tuấn Anh cùng bắn ánh mắt hình viên đạn về phía nó.

An Bình vẫn vô tư liến thoắng: "Ba cái đồ này anh An làm đẹp hơn nhiều." Còn cầm cái cổ con thiên nga méo xẹo oằn tà là vằn lên hỏi, "Đây là cái gì vậy? Sao anh làm xấu thế?"

Tôi không nhịn được cười, thì ra Tuấn Anh ráp lại bị sai nên nhìn mới kì cục như thế.

Tuấn Anh vỗ gáy An Bình một cái, "Chê xấu nữa anh mày đấm cho toè mỏ đấy! Nó vốn dĩ rất đẹp, vô cùng đẹp! Do anh làm rơi nên mới thành ra như vầy."

Em tôi nhai nhồm nhoàm, hỏi: "Anh làm rơi thì giữ lại đi. Mang lên đây làm gì? Đừng có nói là đồ hư hỏng mới đem cho anh An đấy nha?"

Tôi không nghe nổi nữa, nói qua bên đó: "Bình! Anh Tuấn Anh mang lên cho anh sửa lại mà. Em không được nói anh ấy như thế!"

Mẹ tôi cũng gõ đũa xuống mâm: "Lại đây ngồi ăn cho đàng hoàng đi! Con nít con nôi mà nãy giờ ăn nói tào lao không à! Cái gì mà đồ hư hỏng thì cho anh An?"

Nói rồi cười với Tuấn Anh, "Cháu đừng để bụng nhé! Bình nhà cô nó nói chuyện bộp chộp vậy đó. La hoài mà không chịu sửa."

Tuấn Anh cười, "Nhưng để ý kỹ thì là Bình quan tâm anh trai lắm đó nha. Nói chứ đây là bình hoa anh An tặng sinh nhật anh hồi xưa mà. Do anh làm rơi bung hết mấy chi tiết ra ngoài nên mới đem lên nhờ sửa lại."

An Bình gật gù. Vẫn không chịu về mâm ngồi mà cười hì hì, ghé vào tai Tuấn Anh nói thầm gì đó. Tuấn Anh nghe xong thì vừa liếc sang tôi vừa cười ha ha ha ha.

"..."

Sao giống nói xấu mình vậy ta?

Lúc lên phòng, tôi để cửa mở một khoảng nhưng Tuấn Anh nâng chân đạp kín, còn khoá kỹ lại. Cậu ấy bế tôi lên hôn môi, mặt vô cùng dày mà nói: "Con trai với nhau cả mà. Đóng cửa vào thì có gì lạ đâu. Nam nữ mới cần mở cửa phòng."

"..."



Tôi ôm mặt Tuấn Anh đẩy ra, cậu ấy dính người đến nỗi còn phát ra tiếng 'chụt' quyến luyến đầy xấu hổ nữa.

Tôi dùng tay chặn cái miệng như lang sói lại, hỏi: "Hồi nãy em Bình nói gì với Tuấn Anh vậy?"

Tuấn Anh đè tôi xuống giường, gỡ tay ra, liếm lên khoé môi tôi, "Nói An nhớ Tuấn Anh muốn điên."

Người này toàn ăn nói bậy bạ. Mắt thấy cậu ấy muốn bóp má tôi để trượt lưỡi vào thì tôi nhanh tay kéo tấm chăn trùm kín lên mặt.

Tuấn Anh nói: "Bỏ ra không khó thở!"

Tôi lắc đầu, "Phải nói thật An mới mở ra cơ!"

Cậu ấy đặt tay lên cạp quần của tôi, uy hiếp: "Đếm đến ba, không mở ra là Tuấn Anh đi vào."

Nhưng còn chưa để cậu ấy kịp đếm số một thì tôi đã vội vàng tung chăn ra rồi. Mặt mũi bị che kín mít thì xúc cảm càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, bàn tay cậu ấy đặt lên bụng tôi nóng bỏng vô cùng.

Cậu ấy chỉ đợi có thế, khuôn mặt tôi vừa ló ra ngoài ánh sáng thì lập phủ người xuống dây dưa hôn môi triền miên. Mãi sau mới chịu cho tôi đáp án: "Bình nói hôm qua An không chịu uống sữa. Nhắc tới Tuấn Anh thì đỏ mặt ngượng ngùng đuổi nó ra ngoài nữa."

Tôi thở hổn hển, "Nó dám nói chi tiết như thế? À à nhầm. Nó dám nói như thế?"

Không biết là em trai ruột của ai nữa?

Tuấn Anh bật cười, đè hờ lên người tôi mà thơm 'chóc chóc' lên má, tôi đẩy ra thì còn cố ý rướn tới cắn một cái nữa.

Tôi ôm mặt, trừng Tuấn Anh.

Cậu ấy cắn như chó con mà giờ còn bày đặt xoa xoa má cho tôi, nhận xét: "Da mặt An đúng là dễ chuyển màu thật sự. Xưa giờ lúc nào An đỏ mặt, Tuấn Anh cũng đều biết rõ."

"..."

Lại còn bổ sung chi tiết "xưa giờ" nữa chứ! Da dễ chuyển màu cũng không phải lỗi của tôi. Tôi lập tức đổ thừa: "Là tại Tuấn Anh cứ ăn nói linh tinh!"

Tuấn Anh kéo tay tôi ra, cúi xuống thơm thơm, dịu dàng nói: "Không. Tuấn Anh là đang nói nước da của An đó. Mỗi lần đi nắng, hay lúc ốm sốt, nhất là vào mùa Đông, hai má lúc nào cũng ửng sắc hồng hào. Nhìn cưng lắm!"

Tôi chớp chớp mắt sờ lên má mình suy nghĩ lại xem có đúng không thì lại nghe cậu ấy nói tiếp.

"Nhưng cưng nhất là những lúc xấu hổ ngại ngùng."

"..."

"Như bây giờ." Cậu ấy cười khẽ.

"..."

Như bây giờ?

Bây giờ rõ ràng là tôi đang tức hộc máu chứ ngại ngùng hồi nào?

Tôi co đầu gối lên đạp Tuấn Anh một cước.

Cậu ấy ngồi dậy bắt lấy cổ chân tôi, nhướng mày: "An mà bạo hành gia đình là Tuấn Anh méc mẹ An đó."

Tôi giơ chân kia lên nhưng cũng bị tóm, người đang nắm chặt hai chân tôi còn tỏ ra vẻ bị hại mà cao giọng lên gọi: "Cô ơi..."

Tôi há mồm trợn mắt nhào tới bịt miệng Tuấn Anh lại. Cậu ấy cũng thả chân tôi rồi vớt được người ôm vào lòng, cười như được mùa.

Tôi nghiến răng, mắng: "Đồ mặt dày!"

Lòng bàn tay vô cùng ngứa ngáy nên tôi phải buông ra, Tuấn Anh kéo tay tôi quấn lên cổ cậu ấy. Lúc này nhìn nhau gần sát trong gang tấc, tôi mới để ý tư thế của mình vô cùng kì cục. Vừa muốn lùi lại thì Tuấn Anh mạnh mẽ tách đùi tôi ra ép ngồi dạng chân trên người cậu ấy. Thậm chí còn ôm tôi kéo sát lại khiến thân dưới hai người dán chặt vào nhau, không còn kẽ hở.

Tôi không dám thở mạnh còn Tuấn Anh lăn lộn hầu kết mấy lần. Chúng tôi không hề làm gì cả nhưng dường như nhìn vào mắt nhau cũng đánh ra được tia điện, cả người tê dại. Bên dưới càng cố nhịn thì càng không yên phận. Nhất cả của cậu ấy, cứ liên tục nảy nhẹ bên dưới mông tôi.

Tôi không hề giãy giụa đứng dậy, chỉ nhỏ nhẹ nói: "Buông ra đi. Để An gắn lại bình hoa cho."

Tay cậu ấy trượt xuống hai bờ mông của tôi, đặt hờ hững, hơi thở nặng nề mà nói: "Mai xếp đi. Hồi sáng nói tối nay hôn bù mà. Đêm nay chỉ có hôn và hôn thôi."

Tôi cười cười, nhẹ nhàng hùa theo: "Vậy thì hôn đi."

Tuấn Anh hít ngửi bên cần cổ tôi, chậm rãi hỏi: "An nôn nóng thế à?"

Tôi cố nhịn cảm giác ngứa ngáy, ngửa cổ lên một chút, "Chỉ sợ Tuấn Anh không chịu nổi..."

Cậu ấy liếm cổ tôi, bên dưới lại giật nhẹ, "Không chịu nổi cũng phải chịu. Sợ hôn An bây giờ thì không kiềm chế được nữa."

Tôi thở gấp gáp, cảm nhận vật dưới mông mình càng ngày càng gồ ghề, quyết tâm nói: "Đừng kiềm chế nữa... Tuấn Anh đừng nhịn nữa..."

Cậu ấy cười khẽ, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên xương quai xanh của tôi. "An có biết, không nhịn được, thì... phải làm sao không?"

Rõ ràng là tôi chủ động đề nghị trước, nhưng khi nghe Tuấn Anh không từ chối giống mọi lần mà hỏi ngược lại như thế thì vẫn có chút hoảng hốt.

Tôi cố trấn tĩnh lại, suy nghĩ kỹ năm lần bảy lượt, cuối cùng cắn răng nói: "An... biết."

"Phải làm sao?" Tuấn Anh nắm cằm ép tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

Tôi bối rối, bấu lấy vai cậu ấy, uốn lưỡi mấy lần rồi hỏi: "Tuấn Anh có có... có muốn An chạm vào không?"

Cậu ấy buông cằm tôi ra, khẽ cười khàn đục trong cổ họng.

Tôi lúng túng hỏi tiếp: "Tuấn Anh có muốn An sờ sờ không?"

Cậu ấy im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook