Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 45: Tớ cũng nhớ cậu

Công Suất Tiêu Thụ

23/08/2023

Buổi chiều, tôi phải mặc áo len bên trong áo trắng và áo khoác bông bên ngoài để đi học. Đến cuối buổi, tôi hắt hơi, sổ mũi, có các triệu chứng của cảm cúm nên Tuấn Anh mua cháo sườn cho ăn no xong thì uống thuốc ngay lập tức. Vào giờ học tăng cường buổi tối thì đầu không còn nhức nữa, đã hoàn toàn khoẻ mạnh.

Tối nay ba tôi lại đi nhậu, em trai nói mẹ tảo mộ xong thì đi công chuyện luôn rồi nên tôi lóc cóc đạp xe đi chợ nấu cơm trễ.

"Tắm nước phích đi! Hôm nay trời lạnh mà." Em trai tôi lại định xối nước mưa nên tôi giục nó.

An Bình đáp: "Mát trời xíu thôi chứ lạnh gì. Anh nấu xong thì lấy nước đó tắm đi. Để em đun nước khác cho mẹ cũng được."

Tôi đồng ý. Hôm nay cứ tắm nước ấm cho chắc.

Ra sân giếng rửa rau thì thấy toàn sình không là sình, tôi hỏi vọng lên nhà: "Bình lại đi nghịch đất à?"

"Em đi bắt ếch." Tiếng không phải trên nhà mà tít dưới mấy gian chuồng heo cũ ở sân sau, chắc cu cậu lại tắm ngoài đấy cho nhanh.

"Không lên nhà mà tắm cho ấm áp?" Tôi lấy chổi chà dội nước quét sạch sân giếng, lại hét lên: "Sao ngày nào cũng đi nghịch vậy? Không thích học thì cứ ở nhà mà chơi, trông hàng phụ mẹ chứ. Mưa gió cũng đi, không biết mệt à?"

An Bình cũng gào lại: "Đã bảo em đi bắt ếch mà. Mưa mới bắt được nhiều đó. Sao em đi làm việc đại sự mà ngày nào anh cũng bảo là đi nghịch thế?"

Mới bây lớn mà đại sự cái gì? Tôi buồn cười, hỏi: "Thế ếch đâu? Sao không nói sớm để anh ướp chiên cho mà ăn."

An Bình mặc mỗi cái quần đùi, thân trên khoác theo cái khăn, cười tươi rói, nói: "Em bán rồi. Mấy bữa nay em kiếm được nhiều tiền lắm. Sắp đủ tiền mua hộp màu cho anh rồi."

Tôi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: "Em mua màu cho anh làm gì? Anh nhiều màu lắm rồi. Để tiền mà mua đồ cho bản thân đi."

"Mua cho anh vẽ chứ làm gì."

Tôi lên nấu ăn, nói: "Không cần đâu. Anh lên cấp ba cũng học mấy môn tự nhiên chứ không có thời gian vẽ vời mấy nữa."

Tôi chỉ tay lên nhà, nói: "Lên mặc áo vào nhanh! Gió lùa cảm bây giờ."

Nó cười hề hề: "Em chả cảm bao giờ!"

"Không cảm cũng phải mặc! Lỡ có bạn gái cùng lớp tới mua hàng thì không ngại à?"

Phải nghe vậy cu cậu mới vội vàng chạy đi mặc áo. Rồi vừa quét nhà dưới vừa nói: "Ở trên lớp em, con nhỏ kia có hộp màu to chà bá lửa."

"Anh không cần. Em để dành tiền mua đồ điện mà chơi." Tôi nói.

An Bình bỏ ngoài tai: "Hộp màu tận hai tầng luôn đấy! Nhìn xịn như hộp đựng đồ nghề của em chứ không giống màu vớ vẩn bán ngoài hiệu sách đâu. Vậy em mới muốn mua chứ. Bên ngoài bằng thép, bên trong chia ra làm hai tầng, tổng cộng có tận bảy mươi hai màu."

Tôi cũng ngạc nhiên, hỏi lại: "Bảy mươi hai màu luôn cơ à? Nhiều nhỉ! Vậy có trùng màu nhau không?"

An Bình lắc đầu: "Chắc là không đâu! Anh nhìn mới biết chứ em không phân biệt được, nhưng con bạn em bảo không trùng. Nó khác màu của anh hay dùng lắm. Bên ngoài giống y như cây bút chì ấy, còn bên trong ruột là màu. Nhưng tô không giống màu sáp của mình đâu, anh mà bỏ nước vô còn có thể làm màu nó nhoè nhoè đi, hơi hơi giống cái màu sơn dầu của anh vẽ đó."

Tôi gật gật đầu. Đã đọc qua màu này trên báo rồi, là chì màu nước, giá rất cao, 12 cây đã mắc rồi chứ nói chi tới tận 72 cây.

Tôi nói dối: "Anh không thích màu đấy đâu, em đừng có mua kẻo tốn tiền nhé! Trên lớp tụi bạn anh cũng có, anh vẽ thử thấy nó không tốt chút nào."

"Vậy sao mắc tiền như thế?" An Bình gãi gãi đầu.

"Chắc là mắc ở thương hiệu với cả mới ra nữa, sau này thịnh hành rồi sẽ rẻ ngay ấy mà." Tôi nghĩ cách nói rồi lại dặn kỹ: "Nhớ là đừng có mua nhé! Anh không vẽ đến là uổng tiền đó."

"Vậy anh thích cái gì? Em có nhiều tiền quá rồi, không biết nên xài vào việc gì nữa. Hôm nọ mua cho mẹ cái quạt gió mini để mẹ kê trên tủ bán hàng cho mát thì bị chửi, bảo "Mùa này mày muốn quạt cho tao lạnh cóng hay gì! Tốn tiền!" Đến khi em chế lại thành thổi ra hơi ấm thì lại quất cho em một roi, nói "Mày thổi hù hù cho mặt tao bốc cháy luôn đi!" Phụ nữ thật khó hiểu!"

Tôi ngồi lăn xuống đất ôm bụng cười. Mùa Xuân mát mẻ, sáng tối vẫn còn lạnh thì cần gì quạt. Toàn làm chuyện mà không ai ngờ tới thôi. Ha ha ha.

Cười đã rồi mới nói: "Em cất đi đợi tới mùa Đông đem ra sưởi ấm cũng được mà."

An Bình cũng cười hì hì, nói: "Em sửa cho nó quay về quạt mát không được nên phá banh chành ra lấy motor độ chế thuyền phản lực rồi."

"..."

Tôi cười, mắng: "Chuyên gia phá hoại!"

Nó gân cổ lên cãi: "Các nhà bác học nổi tiếng cũng phải phá hoại mới ra được thành tựu!"

Tôi chỉnh lại: "Nhưng người ta học giỏi, người ta chịu học. Em có lo học hành không? Với họ là làm các công trình nghiên cứu, thí nghiệm, thử nghiệm... có bàn bản từ lý thuyết đến thực hành đàng hoàng. Còn em là phá. Toàn chữa lợn lành thành lợn què thôi. Hiểu chưa? Dọn cơm đi. Anh đi tắm đã rồi đợi mẹ về ăn."

Tôi lên phòng, vừa mở cửa định lấy đồ thì bị tên đạo tặc thân thiết ôm chầm lấy, còn nhanh tay bịt miệng tôi lại, lăn lộn nằm xuống giường.

Tuấn Anh cười cười, đè hờ lên người tôi, một tay vẫn che kín miệng, một tay thì ra sức vuốt ngực tôi nhẹ nhàng.

Cậu ấy hôn lên đuôi mắt đang chớp liên tục của tôi, thủ thỉ: "Phòng An nguy hiểm quá! Trèo vào dễ thế này, trộm bắt đi mất thì phải làm sao đây?"

"..."

Nhiều năm nay chỉ có mỗi tên lưu manh trước mắt này trèo lên đây thôi đó. Tới em tôi nghịch như thế còn chưa nghĩ ra kiểu phá phách này bao giờ đâu.

Đợi tôi bình tâm, lồng ngực bớt phập phồng rồi Tuấn Anh mới từ từ buông tay ra.

Tôi thở hổn hển, hỏi: "Sao Tuấn Anh lại lên đây?"

Cậu ấy cúi xuống thơm lên má tôi một cái, nói: "Sợ An bệnh nên tới xem."

Lý do lý trấu! Hồi nãy chia tay nhau, tôi đã khoẻ re rồi mà.

Tôi đẩy cậu ấy ra, nói: "Đừng! An chưa tắm."

Cậu ấy giữ chặt tay tôi bên người rồi cúi xuống thơm liên tục còn hít hà hai bên má, nói: "Còn thơm chán."

"Thơm mùi nước mắm nữa hả?" Tôi hỏi đùa lại.

"Ừ." Cậu ấy cười, gật đầu đồng tình.

Tôi cũng cười, ngồi dậy, nói: "Đi xem An bệnh hay đi lên hại chết An chứ? Hồi nãy An nhìn thấy dòng họ tổ tiên vẫy tay nhiệt liệt bên kia cầu Nại Hà rồi đấy!"

Cậu ấy bật cười, gãi nhẹ lưng tôi, nói: "An với em Bình nói chuyện dễ thương nhỉ."

"Tuấn Anh nghe được à?" Tôi quay mặt lại, hỏi.

"Ừ." Cậu ấy gối đầu lên hai tay, nói: "Hét toáng lên như thế thì tận dưới nhà Tuấn Anh cũng còn nghe thấy. Ánh Dương là con gái mà nó với Tuấn Anh toàn dùng bạo lực giao tiếp thôi."

Tôi cười: "Nhà An hồi xưa cũng thế. Bây giờ hai thằng lớn rồi mới đỡ đó."

Cậu ấy vuốt lưng tôi, nói: "Giờ nó mà đánh An thì méc Tuấn Anh, Tuấn Anh tới tẩn cho nó một trận."

Tôi bật cười, hỏi: "Tuấn Anh lên lúc nào thế?"

"Lâu rồi. Về tắm xong thì lên đây luôn. Đợi mãi không thấy An vào phòng."

"An phải nấu cơm nữa." Tôi giải thích.

"Ừ. Đi tắm rồi ăn cơm không trễ." Cậu ấy kéo tôi đứng dậy.

"Vậy vậy vậy..." Tôi không biết cậu ấy còn ở đây lâu không, sợ tắm xong người đã biến mất tiêu thì buồn lắm.

"Đi đi! Tuấn Anh nằm đây đợi." Cậu ấy cười cười, ngồi lại xuống giường.

Tôi gật đầu, lấy bộ đồ dài ấm áp, đứng ngay ngắn cười với Tuấn Anh một cái thật tươi tắn rồi mới chạy đi tắm.

Tôi vừa muốn tắm nhanh, vừa muốn tắm thơm, lại vừa muốn tắm sạch nên cuối cùng kì cọ mãi rồi vội vàng tắm thêm một lượt xà bông nữa mới chạy lên nhà.

Nhưng còn chưa vào phòng thì đã thấy mẹ ngồi đợi ăn cơm sẵn rồi.

Tôi hỏi: "Mẹ không tắm đã à?"

Mẹ tôi lắc đầu: "Không. Ăn xong rồi tắm sau. Đói quá rồi."

"Mẹ với Bình ăn trước đi! Con lấy thêm cái áo khoác mặc đã!" Ba tôi nhậu nhẹt thành thói, mấy mẹ con quen cảnh rồi, không cần báo mẹ cũng biết.

Tôi nói xong thì chạy ù vào phòng, ủ rũ nói với Tuấn Anh: "An phải ra ăn cơm rồi."

"Ừ. Bới cho Tuấn Anh một tô." Cậu ấy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói rồi tiếp tục kiểm tra đề Lý 12 của tôi, có câu phương trình dao động tôi làm sai, cậu ấy còn dùng bút đỏ viết rõ tại sao sai và đưa ra một câu khác dạng y hệt như thế nhưng đơn giản hơn cho tôi áp dụng tìm biên độ lại.

Tôi thắc mắc: "Tuấn Anh không về nhà ăn cơm à?"

Cậu ấy lắc đầu, nhưng vẫn không ngẩng lên, chỉ bình thản nói: "Hôm nay ngủ ở đây."

Nghe xong, tôi sướng đến run chân, phải vịn tay vào thành giường, hỏi tới: "Bố mẹ Tuấn Anh không mắng à?"

Cậu ấy lại tiếp tục lắc đầu, dặn dò: "Bới nhiều vào nhé!"

Tôi gật đầu nhưng nghĩ ra Tuấn Anh không nhìn mình nên đáp: "An biết rồi. Đợi An xíu. Hồi nãy không chịu nói luôn để An nấu thêm gì đó ngon ngon một chút."

Lần này Tuấn Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn tôi, nói: "An nấu gì cũng ngon. Đi ra ăn đi không mẹ đợi lâu kìa."

Tôi ra ngoài nhà trên, thấy mẹ với em trai đã ăn rồi thì thở phào. May mà không mất công phải đợi mình.

Tôi xuống lấy một tô sứ to, dè dặt gọi nhỏ: "Mẹ ơi?"

"Hả?" Mẹ tôi lên tiếng, vừa ăn vừa nhìn lên tivi xem phim.

Tôi hỏi thử: "Mẹ ơi, hôm nay con có thể đem cơm vào phòng ăn được không?"

Mẹ tôi chưa nói năng gì thì An Bình đã phồng má nhai, nói chuyện nhồm nhoàm: "Thì cứ đem vào mà ăn. Ơ, có thế cũng phải hỏi."

Mẹ quay lại, trở đầu đũa gõ nhẹ lên cánh tay Bình, mắng: "Anh hỏi mẹ chứ hỏi con à? Sao nhỏ tuổi mà không biết trên dưới gì hết vậy?"

Em tôi cười, nói: "Con trả lời giúp cho. Con cũng toàn bê tô cơm đi khắp xóm ăn có sao đâu."

"Anh khác, con khác. Con thấy anh An đã bao giờ không ngồi vào bàn ăn cơm nghiêm chỉnh chưa? Con là do lì lợm, mẹ nói không được chứ không người mẹ nào muốn con mình đến giờ cơm là gọi khản cả cổ như con đâu."

Tôi để tô sứ xuống dưới chân, vẫn chưa dám lấy cơm. Nếu mẹ không cho thì xới cơm vào chén ăn lẹ rồi lén lút đem vào cho Tuấn Anh sau cũng được.

Bình bĩu môi: "Mẹ lại bắt đầu rồi đấy! Nói nhiều con nhức đầu lắm! Cứ thấy chữ cái xếp hình lòng vòng chạy trong đầu là chóng mặt muốn ngất xỉu rồi."

Tôi buồn cười. Em ấy khoẻ mạnh như voi con mà suốt ngày doạ mẹ chửi là nó ngất, làm mẹ không nỡ chửi, toàn bỏ bớt công đoạn, chuyển sang đánh luôn cho nhanh.



Mẹ tôi đứng bật dậy, xô cả ghế nhựa ra phía sau, quát: "Mày ngất xỉu đi tao xem nào! Hôm nay không ngất được thì đừng ăn cơm nữa!"

An Bình vội vàng gắp thêm thức ăn vào chén rồi ôm hành lý cao chạy xa bay.

Mẹ tôi ngồi xuống, thở dài.

Tôi nói: "Mẹ cứ kệ nó. Ăn cơm đi thôi."

Mẹ bỏ đũa xuống mâm cơm, nói: "An này!"

"Dạ?"

Mẹ tôi cười, nói: "Con muốn ăn trong phòng để học hả?"

"...Vâng ạ." Tôi nói dối.

"Vừa ăn vừa học không tốt đâu!"

"..."

"Nhưng thôi, con thích thì cứ đem vào trong đó mà ăn. Giờ mẹ giữ lại thì cũng ăn vội ăn vàng rồi đau bao tử."

Tôi cười, cúi xuống lấy tô lên rồi bới một tô cơm đầy vung.

Mẹ tôi hỏi: "Bữa nay ăn nhiều vậy? Chiều con không mua đồ ăn xế à?"

Tôi đảo mắt, nói dối tiếp: "Dạ con chưa ăn... bây... bây giờ hơi đói, à không, con... đói lắm rồi."

Mẹ bật cười, nói: "Sao tự nhiên run dữ vậy? Sợ mẹ à?"

Tôi lắc đầu, cười cười. Con xin lỗi mẹ vì đã nói dối. Nhưng Tuấn Anh dặn, nói dối mà không làm hại đến ai thì vẫn được nói.

"An này!" Mẹ tôi lại nhẹ nhàng gọi tên tôi, sau đó nói: "Mẹ... mẹ hồi đó dạy con sai cách. Con không trách mẹ chứ?"

Tôi đặt tô cơm xuống mâm, đáp: "Mẹ lại nói vậy rồi. Có gì đâu mà trách với không. Mẹ mà không nghiêm khắc thì có khi bây giờ con quậy phá chẳng lo học hành gì rồi. Con chẳng oán trách gì mẹ cả! Còn luôn biết ơn đây! Mẹ một thân một mình nuôi anh em tụi con ăn học, con chỉ mong mình lớn nhanh nhanh để báo đáp mẹ thôi!"

Mẹ cười, xoa đầu tôi, nói: "Con... con không... Con có bao giờ tị nạnh với em Bình không?"

Tôi lắc đầu ngay lập tức.

Hồi nhỏ tôi hay bị mấy bác dâu bên ngoại nói mẹ sinh em trai nên tôi sẽ ra rìa, bọn trẻ con trêu chọc nói em trai ăn hết phần của tôi, cha ruột tôi nói tôi là con hoang còn em trai mới là con đẻ.

Tôi nghe đến mòn tai luôn rồi nhưng chưa từng mảy may ghét bỏ em trai. Kể cả khi hai chúng tôi từng đánh nhau hàng ngàn lần đến long trời lở đất.

Tôi biết tại sao mẹ hỏi như vậy nhưng thật sự chưa bao giờ tôi giận hờn hay oán trách. Mẹ tôi cũng là lần đầu làm mẹ, đánh cũng là do hôm đó tôi chưa được điểm 10 chứ không phải nổi hứng lên là đập vô tội vạ như ba. Mục đích của mẹ là muốn tốt cho tôi, sau này chính mẹ cũng nhận ra mình sai nên mới rút kinh nghiệm trên người em trai và cả tôi nữa, chứ không phải như người ngoài nói, rằng mẹ thương em hơn đâu.

Mẹ nói: "An không cần phải sợ. Sau này mẹ sẽ không đánh con nữa đâu. Không phải do lời ông nội con, mà mẹ..."

"Con biết rồi mà." Tôi cười tươi, "Con không phải sợ, con chỉ muốn xin phép thôi, quen miệng ấy mà."

Mẹ nhắc đến ông là vì lời trăn trối cuối cùng ông muốn ba mẹ đừng đánh tôi nữa để ông yên tâm nhắm mắt. Là do ông quá thương tôi nên không đành lòng, chứ thực ra nhiều năm trở lại đây, trước cả khi ông dặn dò thì mẹ cũng đâu có đánh đòn đau nữa. Lời đó là ông muốn nói với con trai ông, cha ruột tôi, nhưng bao nhiêu năm có nói cạn hết nước mắt thì cũng theo gió thoảng mây bay mà thôi.

Mẹ cũng cười, "Ừ. Con cái giờ lớn hết rồi. Phải tự biết đúng sai làm chủ hành vi của mình. Con thì mẹ lúc nào cũng yên tâm. Chỉ lo em con thôi."

Mẹ vỗ vai tôi, dặn: "Sau này mấy việc cỏn con thấy cái nào đúng thì làm, sai thì thôi, không cần phải xin phép mẹ. Muốn mẹ vui thì báo mẹ một tiếng cho mẹ an tâm là được. Hiểu chưa?"

Tôi bật cười, gật gật đầu, "Lần sau chỉ cần nói 'mẹ ơi con vào phòng ăn đây' rồi bưng tô cơm chạy thật nhanh là được, đúng không ạ?"

Mẹ tôi phì cười, "Vậy là tốt lắm rồi! Em con toàn ăn xong về mới nói. Mà có phải ăn trong nhà đâu, toàn là bê ra gốc cây vừa ăn vừa tán phét với tụi con nít. Hứng bụi không. Thế mà cứ cãi ăn như vậy mới ngon."

"Thế mẹ ăn cho xong đi. Con đợi rồi rửa chén luôn mới lên phòng."

Mẹ gắp thêm thức ăn vào tô cơm của tôi, giục: "Thôi đi đi! Buổi tối là nhiệm vụ thằng Bình rửa chén."

Tôi đáp ứng, cũng sợ Tuấn Anh đói bụng, nhưng vừa định đi thì mẹ lấy bớt một cái muỗng trong tô bỏ xuống mâm, cười tươi rói, "Xem con kìa! Rõ ràng là lo lắng mẹ không cho phép nên mới bối rối mà lấy nhầm tận hai cái muỗng. Ha ha ha."

"..."

Tôi cũng cong môi, nở một nụ cười méo xệch.

Vừa vào phòng tôi đã phải gấp gáp giải thích.

"Không phải An muốn ăn chung muỗng với Tuấn Anh đâu, mà do mẹ An bỏ bớt một cái ra rồi. An cũng chưa đói, Tuấn Anh cứ ăn trước đi. Tí An lục cơm ăn sau cũng được."

Còn đang liên tục mấp máy môi thì cậu ấy đút luôn một muỗng cơm vào miệng tôi, sau đó lại múc một muỗng khác lên tự mình ăn ngon ơ.

Tuấn Anh ăn chung một cái muỗng với tôi!

Tôi bị sặc một cái, may mà kịp che tay ho sang hướng khác. Tuấn Anh định lấy khăn giấy lau miệng cho nhưng tôi quá ngại nên phải chạy ra ngoài rửa mặt mũi cho sạch sẽ rồi làm thêm một ca nước lớn đem vào phòng.

Tuấn Anh nói tôi ngốc, nếu không muốn ăn chung thì lấy một đũa một muỗng là được.

Tôi cãi: "Tuấn Anh mới ngốc! Ở nhà An chỉ ăn muỗng thôi. Lấy đũa mẹ còn thấy lạ lùng hơn."

Cậu ấy bẹo má tôi, nói: "Sao giống em bé mẫu giáo thế này?"

"..."

Ăn muỗng thì liên quan gì đến tuổi tác?

"Ha ha. Nhưng An ngốc thật còn gì! Vừa rồi chạy ra sao không lấy thêm muỗng đũa vào?"

"..."

Tôi ngẩn ra. Lần này không cãi nữa. Vì không cãi được.

"Ăn chung với Tuấn Anh đi! Sợ dơ à?"

Tôi xua tay lia lịa, "Không phải. Sợ Tuấn Anh khó chịu."

"Thích muốn chết! Khó chịu mà muốn hôn An à?" Cậu ấy mỉm cười.

Cậu ấy lại bóp má, ép tôi hé miệng rồi đút vào, tự nhiên mà nói: "Sau này lấy nhau rồi cũng ăn chung thế này đi! Tuấn Anh đỡ phải rửa thêm chén đũa. Mệt lắm!"

Tôi lập tức ho sặc sụa, văng hết sạch cơm ra bàn học.

Tuấn Anh vừa cười vừa lau miệng cho tôi, hết bón nước, vỗ lưng, vuốt ngực rồi lại đến lau bàn. Không khác gì đang trông trẻ mẫu giáo thật.

Cuối cùng Tuấn Anh vẫn kiên trì đút, cứ tôi một miếng, cậu ấy ba, bốn miếng, chẳng mấy mà hết tô cơm.

Tôi canh mọi người rồi lén lút dẫn Tuấn Anh đi vệ sinh, lấy một bàn chải mới trong tiệm cho cậu ấy đánh răng.

Cậu ấy vừa chà rửa vừa liếc xéo, nói: "Rõ ràng chê Tuấn Anh thối mồm nên mới không cho dùng chung bàn chải chứ gì?"

Tôi phải đứng dựa vào tường mà che miệng cười, cố ngăn không để phát ra tiếng.

Lúc ngồi học tôi mới thấy cả người ớn lạnh nên có uống thuốc cảm cúm. Uống xong tình hình còn tệ hơn, cứ thỉnh thoảng lại hắt hơi, sổ mũi, bao nhiêu cái xấu xí đều bày ra bằng sạch trước mặt Tuấn Anh. Đã vậy cậu ấy còn không biết ý để yên cho tôi tự xử lý, cứ thấy tôi hít hít là cầm khăn giấy chặn lên mũi tôi bắt phải hỉ ra.

Trời ơi! Trước mặt người mình thích thì ông cố nội tôi cũng không dám hỉ!

Vậy là tự giằng lấy giấy rồi chạy ra chạy vào, được ba lượt thì Tuấn Anh ôm eo bắt ép ngồi lên đùi cậu ấy, "Đang mệt, đừng có đi nữa! Cứ hỉ ở đây đi!"

Cậu ấy kê khăn dưới mũi tôi, nói: "Một là tự làm, hai là để Tuấn Anh phải chọc cười. Chọn đi!"

"..."

Đương nhiên là tôi chọn "Để An tự làm" nhưng Tuấn Anh ôm rất chắc, nói "Vậy hỉ ra đi!"

"..."

May mắn là sau khi tôi muối mặt thực hiện trên tay cậu ấy một lần thì mũi không hoành hành nữa. Ngồi học thêm chừng một tiếng, thân tàn ma dại này mới chuyển sang chóng mặt, là kiểu hoa mắt, chữ bay lòng vòng, tán loạn.

Nãy giờ tôi ngồi trên ghế còn Tuấn Anh ngồi trên thành giường dò bài. Tôi nằm bẹp ra bàn, nghiêng mặt nhìn cậu ấy tách ra làm hai, ba người, nói thều thào, "An mệt... An muốn nghỉ học..."

Tuấn Anh sửng sốt sờ lên trán tôi, giật mình nói: "An sốt rồi! Sao uống thuốc không đỡ vậy?"

Chuyện này tôi quá quen rồi, thường là nóng lạnh về đêm không à, sáng ra lại bình thường ngay.

"Chắc tới cơn sốt rồi."

Tuấn Anh nói rồi lấy vỉ thuốc ra đọc hướng dẫn sử dụng, "Trên này nó có ghi hạ sốt rồi nên giờ chưa uống thêm được đâu. Đi ngủ thôi cho đỡ mệt. Nếu sốt cao thì đi bệnh viện. Thuốc này cũng nhẹ, mai An nói hết triệu chứng rồi Tuấn Anh đi mua thuốc liều uống cho bớt."

Làm gì đến nỗi đi bệnh viện, nhưng tôi đau đầu quá, cứ ù ù cạc cạc gật đại rồi nhắm mắt lại.

Thoáng chốc, tôi trở về ngày thơ bé nằm đùa nghịch trong lòng ông, sau đó đi bắt cào cào, không lo học bị mẹ mắng. Đang quỳ xin lỗi thì trên tay lại có bài kiểm tra điểm 8, vậy là phải nằm sấp xuống chịu đòn. Lại có lúc tôi trở về sinh nhật năm 9 tuổi, bị ba lấy dây thừng cột hai tay thả xuống giếng, nói rằng tôi là thứ quái thai tai hoạ, nếu tồn tại quá mười năm sẽ hao tổn tuổi thọ của ông. Tôi thấy cả người lạnh ngắt, đau đớn thấu tận xương tuỷ, xung quanh tối đen đáng sợ. Tôi bám vào rễ cây, gào khóc van xin đến khản cả giọng, em trai tôi quỳ xuống vái lạy liên tục, mẹ đi làm rẫy không có nhà, may mà em tôi gọi hàng xóm chạy đến kéo tôi lên kịp thời. Tôi thoát được thì chạy đi ngồi đu quay bay cao cao, một sợi dây mắc vào cổ tôi như ngày bé, cuồng tay cuồng chân gỡ thế nào cũng không ra, vào giây phút té xuống sân trường mẫu giáo thì có một cậu bé con mập mạp chạy lại đỡ. Cậu ấy rất trắng, đôi mắt lấp lánh to tròn, môi đỏ như thể tô son, người còn êm ái nữa.

Cậu bé ấy vỗ về tôi, "Không sợ... Không sao cả... Có Tuấn Anh ở đây rồi!... Đừng sợ... Đừng khóc mà... Tuấn Anh thương An lắm!..."

Không biết qua bao nhiêu lâu hay chỉ vừa đủ một cái chớp mắt, đến khi giật mình tỉnh lại tôi đã thấy mình đang được một người nâng niu ôm vào lòng. Tôi biết người này là ai.

Cậu ấy là người mà tôi vô cùng thích.

Cậu ấy tên là Tuấn Anh.

Lớn nhanh quá! Vừa mới đây vẫn còn là bé con mà...

"Tuấn Anh ơi~"

"Ừ, Tuấn Anh đây! Không sợ nữa nhé! Tuấn Anh bên An mà!" Cậu ấy dùng tay lau hai bên khoé mắt tôi rồi lại áp má lên trán tôi.

"Tuấn Anh ơi~"

"Ơi, Tuấn Anh đây!" Cậu ấy ôm chặt tôi vào lòng vỗ về.

"Tuấn Anh ơi~"

"Ơi~"

"Cậu là giấc mơ à?"



"... Không... Tớ là thật! Tớ lúc nào cũng ở bên An!"

"Sao cậu to thế? Mới vừa nãy tớ thấy cậu nhỏ tí thôi, cậu còn béo nữa."

"..."

"Sao cậu không trả lời?" Tôi biết ngay đây cũng là mơ mà.

"Hồi nãy là An nằm mơ, bây giờ mới là thật nè. Bây giờ lớn rồi. Chúng ta đã học lớp 9. Không còn xưng cậu tớ nữa."

Vậy à? Tôi chớp chớp mắt, suy nghĩ.

"Vậy là tớ đã học lớp 9 rồi ư? Nhanh quá! Tớ tưởng mình đang học mẫu giáo."

"Ừ. An học lớp 9 rồi đấy! Toàn được học sinh giỏi thôi. Ai cũng thương An, yêu quý An hết!"

Tôi nhớ lại, bắt đầu phụng phịu: "Có một người không quý An đâu!"

"Là ai? Ai mà láo toét như vậy? Để Tuấn Anh đánh nó quỳ xuống trước mặt An!"

"Là Tuấn Anh!"

"HẢ?"

"Tuấn Anh không thương An đâu!"

"Ai nói như thế? Tuấn Anh thương An nhất trên đời mà!"

Tôi lắc đầu, "Không đâu. Tớ nói cho cậu biết một bí mật nhé? Nhưng cậu phải không được nói cho Tuấn Anh biết?"

"..."

"Hmm?"

"Được! An cứ nói đi! Tuấn Anh sẽ không nói cho thằng Tuấn Anh biết đâu!"

Tôi đánh cậu ấy một cái, dặn: "Không được gọi Tuấn Anh là thằng!"

"Thế gọi nó là con à?"

Tôi lắc đầu, "Không. Gọi là Tuấn Anh thôi. Chúng ta phải tôn trọng cậu ấy. Đừng gọi là thằng Tuấn Anh hay con Tuấn Anh!"

Có tiếng cười khẽ, "Vậy bí mật là gì?"

"Thì bí mật là Tuấn Anh không thương An đó. Sao cậu ngu thế! Tớ vừa mới nói xong còn gì?"

"..."

Tôi thở dài.

"Vậy tại sao An biết Tuấn Anh không thương An?" Cậu ấy hỏi.

"Vì sau này Tuấn Anh rất lạnh lùng, còn kiếm chuyện bắt nạt tớ!"

Cậu ấy cũng thở dài một chút rồi hỏi tiếp: "Vậy cậu biết tớ là ai không?"

Làm sao mà không biết được, tôi đáp: "Cậu là Tuấn Anh, tớ là An. Sao cậu ngu thế nhỉ?"

"..."

"May mà Tuấn Anh không có trong đây, nếu không sẽ đánh cậu bầm dập, còn bắt cậu đi giảm cân nữa."

"Vậy đây là đâu?" Cậu ấy lại đặt câu hỏi ngốc nghếch.

"Thôi cậu ngốc lắm! Để tớ nói cho mà nghe. Đây-chính-là-trường-mẫu-giáo-Ban-Mai-Xanh! Ha ha ha..."

Còn chưa cười xong hai hơi đã bị cậu ấy bịt miệng lại.

Tôi kéo tay cậu ấy xuống, giải thích cho mà biết: "Chúng ta đều là chúng ta nhưng hiện tại chúng ta đang ở trong giấc mơ. Cậu hiểu chưa?"

Thấy cậu ấy gật đầu rồi tôi mới yên tâm nói tiếp: "Cậu cũng hiểu tại sao mình ngu rồi chứ? Tại vì bây giờ đầu cậu chưa có to. Nhưng không sao đâu! Tớ từ tương lai đến nên tớ biết sau này cậu rất là giỏi, còn đẹp trai nữa. Hí hí hí..." Tôi rướn người lên thì thầm vào tai cậu ấy, "Lớn lên cậu còn hôn tớ nữa. Hi hi hi..."

"Thật á? Hôn như thế nào?"

Thấy chưa? Cậu ấy tỏ ra vô cùng ngạc nhiên kìa.

Tôi ôm hai má cậu ấy thơm 'chụt' lên môi Tuấn Anh, nói: "Như thế này nè."

"Lớn lên tớ hôn cậu có một cái thôi à?" Cậu ấy hỏi lại.

Tôi bĩu môi, "Đúng là lúc bé dốt quá trời dốt! Cậu không hiểu đây là làm tượng trưng, làm ví dụ à? Lúc lớn lên á~, Tuấn Anh hôn tớ thật là nhiều~! Cậu ấy hôn giỏi lắm! Còn biết cả... cả..." Tôi dùng hai ngón tay bóp lấy môi trên môi dưới của cậu ấy để diễn tả, "Hiểu chưa? Tuấn Anh còn biết cả làm như thế cơ~! Còn biết cả thè lưỡi ra liếm môi tớ nữa! Thích lắm! Run hết chân luôn! Còn cậu chả biết cái quái gì hết!"

Tuấn Anh ngồi dựa lên bức tường của lớp học, chỉnh cho tôi ngồi dạng chân hai bên hông cậu ấy rồi ôm mông tôi kéo người lại gần sát vào lòng.

Sau đó buồn bã nói: "Ừ. Tớ chả biết gì hết! Hay là Tuấn Anh hôn như thế nào, cậu dạy lại tớ hôn như thế ấy đi!"

Tôi suy nghĩ thấy cũng đúng, nếu mình dạy từ bây giờ thì mai mốt cậu ấy sẽ không cần phải xem loại phim xấu hổ kia nữa. Vậy là tôi nhắm mắt tiến tới ngậm mút lấy môi cậu ấy, hôn môi trên rồi lại xuống môi dưới, Tuấn Anh học cũng nhanh, tôi chỉ cần hôn hai lượt thì cậu ấy đã ghì lấy gáy tôi mà hôn môi triền miên rồi. Còn ghi nhớ cả lời ban nãy mà dùng lưỡi liếm lấy môi tôi nữa.

Chúng tôi thở hổn hển, lúc tách ra một chút, cậu ấy nói "Môi An mềm... Miệng An nóng... Tuấn Anh không chịu nổi..." Sau đó lại ôm lấy hai má tôi cúi xuống hôn càng lúc càng cuồng nhiệt. Tôi không thở nổi, vừa hé miệng một chút thì đầu lưỡi của Tuấn Anh len lỏi trượt vào trong khoang miệng. Tôi bủn rủn hết cả người, vừa thích vừa sợ, bàn tay bám chặt lấy vạt áo cậu ấy.

Tôi càng rụt lưỡi về thì Tuấn Anh tiến tới càng sâu, cậu ấy câu lấy đầu lưỡi tôi rồi hôn mút, nhẹ nhàng kéo nó ra cùng quấn quýt, thỉnh thoảng đầu lưỡi mềm mại kia ấn lên đầu lưỡi tôi khiến toàn thân tôi truyền đến cảm giác tê dại tới từng đầu ngón tay, trong tim phấn khích như có hai người đang tập tành khiêu vũ bản tình ca. Cậu ấy ôm siết tôi, cánh tay rắn chắc luồn vào trong vạt áo chạm lên eo tôi trong tích tắc rồi lại đi ra ngoài ngay lập tức, sau đó chỉ ôm tôi bên ngoài lớp áo bông dày.

Hôn môi sâu mãi, tôi không chịu nổi nữa nên ôm lấy hai má cậu ấy mà tách mình ra, môi lưỡi quyến luyến còn phát ra tiếng 'chụt' dâm mỹ. Tôi nằm dựa lên ngực cậu ấy, vừa thở mệt vừa dặn dò: "Tớ dạy xong rồi đó. Mai mốt lớn rồi không được xem loại phim người lớn đâu nhé!"

Cậu ấy vỗ về lưng tôi, giọng khàn khàn hỏi lại: "Lớn rồi thì phải được xem phim người lớn chứ?"

Tôi bĩu môi, "Ngốc! Phim người lớn là phim con heo. Cậu không được xem phim con heo!"

"Phim con heo là phim hoạt hình mà? Tại sao tớ lại không được xem?"

Tôi díu hết cả mắt lại, bẹp miệng mắng thêm một lần cho đã: "Ngu quá! Sao hồi nhỏ cậu ngốc không chừa chỗ cho người khác ngốc với thế! Phim con heo là phim sex! Ai daaaa! Bây giờ cậu vẫn chưa hiểu đâu. Đó là loại phim xấu hổ mà nam nữ cởi hết quần áo ra rồi ôm nhau lên giường đó. Sau này cậu không được xem biết chưa?"

"Ừ." Cậu ấy hôn lên trán tôi, nói: "Sau này tớ chỉ xem phim nam nam ôm nhau lên giường giống tụi mình thôi."

Tôi gật gật đầu, "Ừ. Đúng rồi! Nên thế!"

Cậu ấy vỗ lưng tôi, hỏi: "An có muốn gặp Tuấn Anh không? Cậu ấy đang gọi An kìa?"

"Đâu?" Tôi bật dậy ngay lập tức.

Cậu ấy kéo tôi nằm xuống lại lồng ngực, vỗ về, "Vậy An nhắm mắt lại đi. Phải thoát khỏi giấc mơ rồi trở về bên cạnh cậu ấy nhé! Được không? Tuấn Anh rất nhớ An!"

"Được." Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhưng nằm được hai giây lại choàng cánh tay ôm lấy người trước mắt, buồn bã nói: "Nhưng tớ cũng nhớ cậu! Hồi mẫu giáo chúng ta không chơi với nhau nhiều nên tớ cũng muốn giành thời gian cho cậu. Phải làm sao mới tốt đây?"

Tuấn Anh thơm thơm lên má tôi, hít hà mãi rồi nói: "Mai cục cưng lại mơ về anh là được! Ngủ ngoan đi anh thương!"

Tôi ngoan ngoãn lần nữa nhắm mắt lại.

Đến khi tỉnh dậy đã là một nơi xa lạ. Lần này tôi biết đây là chỗ nào rồi, nhà bác sĩ tư.

Mẹ tôi thở dài, sờ lên trán tôi, hỏi: "Tỉnh táo chưa?"

Tôi gật đầu. Tại sao mình lại nằm ở đây? Tuấn Anh đâu?

"Làm mẹ với thằng Tuấn Anh hết cả hồn!". ngôn tình hài

Tôi tròn mắt kinh hãi, không lẽ mẹ phát hiện ra Tuấn Anh lẻn vào phòng tôi rồi.

Mẹ tôi cười, ấn tôi nằm lại về giường rồi từ từ kể lại.

"Thằng Tuấn Anh chăm học thật. Hai giờ sáng còn chạy bộ lên đây gõ cửa ầm ầm, muốn mượn sách của con."

"À không phải! Là vở ghi chép chứ! Nó bảo trên lớp quên chép một đoạn mà con lại chăm chỉ ghi bài nên tới mượn xem một chút."

"Nếu là người khác thì mẹ nói là con đã ngủ cho xong chuyện rồi đấy. Nhưng Tuấn Anh nó tốt như thế! Lại năm lần bảy lượt giúp đỡ nhà mình nên mẹ đành lên gọi con."

"Đúng là Trời Phật linh thiêng phù hộ xui khiến sao cho thằng Tuấn Anh nó tới đúng hôm nay."

"Mà cũng may là bữa nay con sơ ý không khoá cửa phòng, lại còn mở hé cửa rộng một khoảng nên mẹ với Tuấn Anh mới biết con bị sốt đấy."

Thì ra là Tuấn Anh cố ý mở cửa phòng rồi đi lối cửa sổ ra gọi mẹ tôi. Cảm động quá!

"Sốt cao! Nóng như hòn than! Còn nói mê sảng suốt. Lúc thằng Tuấn Anh cõng chạy xuống đây con còn cứ bắt nó cho chuối. Còn nói "Có bao nhiêu chuối nộp hết ra đây!" Một chút lại hỏi "Tớ để tóc dài có dị hợm không?" làm thằng Tuấn Anh phải khen con đẹp trai mãi."

"..."

Nãy giờ tôi đã nhớ được hết chuyện hôn Tuấn Anh đêm qua mà nhục nhã muốn đội quần rồi. Có lúc tôi mê sảng nói mê man sẽ không biết nhưng chuyện đối thoại đó tôi nhớ rõ rành rành. Lúc nói chuyện với cậu ấy không phải mơ, vì bây giờ tôi nhớ rõ ràng, Tuấn Anh ngày mẫu giáo không thể nào to cao như vậy được. Thế thì đó chắc chắn là hiện thực, là do tôi sốt cao nên mơ màng nhầm lẫn thôi.

Thế mà cậu ấy còn hùa theo! Còn dụ dỗ tôi dạy cậu ấy cách hôn môi! Còn còn còn hôn kiểu mới đưa lưỡi vào tận bên trong làm cả người tôi tê tái như lên thiên đàng! Mấy chuyện này thì cũng thôi đi, đằng này tôi còn liều mạng chửi cậu ấy ngu nữa! Giờ lại thêm cả vụ này! Bây giờ nhắm mắt lại nín thở có còn kịp không? May mà Tuấn Anh không có ở đây!

Tôi đỏ mặt giải thích: "Hồi xưa con để giành chuối tráng miệng cho em Bình, nên... nên Tuấn Anh cho con chuối của cậu ấy. Chắc ngày đó được ăn quen thói nên giờ mê sảng vẫn còn đòi... ha ha ha..."

Tôi cười gượng gạo.

Mẹ tôi bật cười, khen "Nó tốt bụng thật đấy An ạ!"

"Ở đây tới sáng. Bác sĩ nói con khỏi rồi, chỉ là đang mất sức nên nằm ngủ thôi. Mẹ phải đuổi khéo mãi mới chịu về đi học."

Tôi hỏi: "Sao Tuấn Anh lại cõng con? Sao mẹ không lấy xe chở con đi?" Đi xe nhanh hơn chứ, lại đỡ mệt cho cậu ấy.

Mẹ tôi khó chịu, nói: "Thằng cha mày đi nhậu về rồi giấu tiệt chìa khoá. Mẹ đòi thì nói "Sốt thì đi ngủ mai lại hết." Mả cha nhà nó!" Chửi xong lại vỗ vỗ miệng, "Chết bà! Lỡ mồm. Ha ha ha."

Tôi mỉm cười.

Mẹ nói là tôi được tiêm thuốc, cũng truyền vitamin rồi, do sức đề kháng yếu thôi chứ không có gì đáng ngại. Phổi cũng may mà không khò khè, muốn yên tâm hơn thì lên bệnh viện chụp phim.

Tôi thấy cơ thể khoẻ re rồi. Đây là do bị dính nước nên cảm lạnh gió mùa thôi. Sáng khoẻ đêm sốt vài ngày là hết. Do Tuấn Anh lo lắng quá nên mới sốt ruột.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook