Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 118: Trăm công nghìn việc

Công Suất Tiêu Thụ

30/04/2024

Sau khi nghe xong, tôi không biết nên phản ứng thế nào cho phải, cứ nghĩ đến hai ngày này xà nẹo quấn lấy nhau thì lại thấy dở khóc dở cười nhiều hơn là tức giận. Người bình thường vừa đi vừa nghỉ chắc chỉ hết hai tiếng mà chúng tôi đã chi tiêu ra một ngày chỉ để dính vào nhau tản bộ ngắm cảnh, đã thế đêm đến còn bày trò lên cơn sốt nóng lạnh đòi ôm ôm mới chịu.

Cuối cùng tôi không đánh cậu ấy, chỉ ngả lăn ra giường mà cười mất một lúc lâu.

Tuấn Anh cúi xuống thơm lên má tôi, giục: “Đi tắm nhanh không nước nguội.” Nói xong thì đỡ vai để tôi ngồi dậy.

Sau khi ngưng cười, tôi nói: “Lần sau đừng làm vậy nữa!” Đừng tự tổn thương bản thân.

“Em xót sao?”

Tôi im lặng không trả lời.

Tuấn Anh thơm lên má bên kia, gật đầu: “Tôi biết rồi, đều nghe em cả.”

Tôi hỏi: “Cậu vừa nói sẽ có người gọi tôi ra ăn cơm, tại sao cậu không gọi?”

“Tôi phải lên trụ sở họp chút xíu, định bụng tắm xong sẽ lên nói với em sau.”

Tôi mỉm cười.

Tuấn Anh hỏi, “Em có buồn không?”

Có, tim tôi đang đau râm ran đây, cứ nghĩ tới cảm giác đêm qua là lại ngột ngạt khó thở.

Tôi lại hỏi: “Cậu đi có lâu không?”

“Chắc đầu giờ chiều mới về được.”

“Cậu sẽ ăn cơm ở bên ngoài à?”

“Không.” Tuấn Anh lắc đầu, “Tôi về rồi ăn sau, nãy giờ ăn hai lần, cũng không đói.”

“Vậy hôm nay tôi ngủ nướng đến đầu giờ chiều.” Tôi tránh né ánh mắt nhu hoà đối diện, lên tiếng.

Tuấn Anh mỉm cười, vội vã cúi xuống hôn lên môi tôi, “Nhịn đến lúc đó có đói không?”

Tôi lắc đầu.

“Nếu đói thì cứ ăn trước kẻo đau dạ dày.” Cậu ấy dặn.

Tôi gật gật.

“Ngoan, tắm rồi ngủ đi em, xíu tôi đem sữa vào phòng cho, đói thì uống lót dạ trước.”

Tuấn Anh hôn lên trán tôi, “Ngủ ngon cục cưng! Tôi ra dặn tụi nó không cần gọi phiền em, để yên cho em ngủ, nếu nhớ tôi thì cứ mở điện thoại lên nhắn tin nhé! Tôi đi đây!”

Lúc tắm xong tôi thấy trong phòng có một thùng sữa tươi nhưng trên bàn có ly sữa nóng pha sẵn và hộp sữa bột cho thiếu niên phát triển chiều cao, trí não.

“...”

Cầm hộp sữa đọc công dụng một hồi tôi mới hoài nghi về nhân sinh, lại nhớ tới tiếng quát lớn của Tuấn Anh nói rằng đầu óc tôi không được bình thường thì hoang mang không thể tả.

Rõ ràng người mang bộ não chập mạch linh kiện là cậu ấy cơ mà!

Tôi hoàn toàn bình thường! Lớn lên khoẻ mạnh, đầu óc phong phú, thậm chí còn luôn được khen có những ý tưởng thiết kế sáng tạo nữa!

Chuyện này tí nữa tôi phải tính sổ với cậu ấy mới được!

Tuấn Anh để cả máy tính bảng và máy tính xách tay trong này, dán giấy dặn tôi nếu buồn chán thì mở phim lên xem. Bên dưới có ghi Wi-Fi tên My Wife, mật khẩu là bebinhandenhatthienha.

“...”

Cứ nghĩ đến hàng loạt người dưới kia đều cùng dùng chung một mạng này là tôi lại có xúc động muốn đào hố xuống nằm.

Trong túi mang vào ngoài một đống bánh thì còn có bảy bộ đồ thường ngày dạo phố và ba bộ đồ ngủ đều mới tinh, thậm chí còn có một hộp quần lót size XS.

Tôi đen mặt.

Sao tên này lại biết kích cỡ đồ lót của tôi? Chẳng lẽ nhìn bằng mắt thường có thể nhận ra?

Tôi kéo lưng quần ra nhòm xuống con chim nho nhỏ ủ rũ của mình mà thất vọng cực kì.

Tôi muốn chim to!

Tôi muốn mặc size XXXXXL!!!

Tôi suy sụp nằm ngả ngang ra giường nhìn trần nhà mà nghĩ, không biết hiện tại Tuấn Anh có còn thích chim của tôi nữa không? Bây giờ tay cậu ấy vừa to vừa rộng lỡ nắm lọt thỏm không thấy sướng thì sao? Ngay cả chim to của cậu ấy cũng hoá thành con đại bàng hùng dũng dữ tợn rồi, lỡ mỗi lần kề vai sát cánh bên nhau cậu ấy thấy con gà rù chậm chạp, yếu ớt của tôi không xứng đôi được vỗ cánh cùng nên đạp đi thì sao?

“...”

Đệt!

Mình đang nghĩ cái quái gì vậy?

“A—— A—— AAAAAA!!!!!!!!” Tôi đạp chăn tung toé rồi đứng dậy hét ầm lên.

Còn chưa dứt hai hơi đã nghe tiếng gõ cửa: “Anh An!!! Có chuyện gì vậy? Bọn em xông vào được không?”

“...”

Không không không! Đừng xông vào nếu em không muốn thấy cảnh anh đang giằng xé cắn gặm cái quần sịp màu trắng size XS này!!!

Tôi giấu quần lót ra sau lưng, thở hồng hộc, nuốt nước bọt mấy lần để lấy bình tĩnh sau đó hắng giọng, hô lên: “Anh không sao! Anh xin lỗi nha, không có chuyện gì đâu, tại... tại... tại...”

Tại cái gì??? Trời ơi! Tại cái gì bây giờ? Tuấn Anh ơi cứu An với!

“Tại... sâu ạ?” Hưng hỏi vọng vào, “Anh thấy sâu nên sợ à?”



Xuất sắc!!!

Dù không có ai nhìn thấy nhưng tôi vẫn gật đầu như giã tỏi, “Đúng vậy!”

“Vậy anh mở cửa ra em vào bắt cho!”

“Không có trong phòng đâu! Em yên tâm!”

“Người nên yên tâm là anh ấy!” Bên ngoài lập tức đáp trả.

“...”

Có tin anh méc bạn trai tương lai của anh trừ lương em không hả?

Hưng nói liên tiếp: “Anh Tuấn Anh nói anh sợ sâu nên cây trái ở đây đều được thuê người nuôi dưỡng rất kỹ, bọn em đã kiểm tra vài lượt rồi nhưng chắc vẫn sót. Anh yên tâm nhé! Cứ đóng chặt cửa sổ ngủ một giấc ngon lành đi, để em kêu thợ chiều nay đến đốn sạch vườn luôn!”

“...”

Tại sao tôi luôn gây hoạ đe doạ tính mạng cho cả con người lẫn cây cỏ vậy?

Tôi hấp tấp mở cửa phòng ngó đầu ra, vội vàng nói: “Đừng đừng đừng có đốn! Cây trong vườn này anh rất thích, cực kì thích! Vừa rồi anh thấy sâu trong phim thôi.”

“À~ Ra vậy...” Hưng gật gù, phía sau là một hàng dài người kẻ cầm rựa, người cầm búa, cuốc, xẻng, hình như là tư thế sẵn sàng phá cửa xông vào thật.

“...”

Tôi xấu hổ, do khi nãy quên mất còn có người lo cho mình nên mới lỡ miệng la lên như thế, nên nói: “Xin lỗi đã phiền tụi em ha! Do anh nghĩ đang ở nhà nên mới thoải mái như vậy.”

Hưng và mọi người đều cười xoà xua tay nói: “Không có gì! Thoải mái mới tốt! Anh Tuấn Anh rất thích!”

“...”

Nhưng khuyên tôi nên xem bộ phim nào nhẹ nhàng, vui vẻ một chút sẽ tốt cho cơ thể vì tôi còn đang bị bệnh tim. Tôi biết đây đều là do Tuấn Anh từng dặn dò nên cảm động vô cùng.

Trong giấy nhắn để lại, Tuấn Anh nói phải đi gấp nên chưa hôn tạm biệt tôi được, dặn tôi nếu đói bụng thì uống sữa, tủ lạnh trong phòng có táo cứ lấy ăn, lúc đói không nên ăn ổi, về cậu ấy sẽ gọt sau, còn hướng dẫn cho tôi cách sử dụng bộ đàm để nếu cần gì hoặc đói thì gọi cơm sẽ có người đem vào phòng.

Tôi không mở máy tính nhưng có mở ipad của Tuấn Anh lên, trong đó cài hình nền chúng tôi lúc nhỏ, chụp trộm lúc tôi đang ngủ trong lòng cậu ấy. Bình yên trong tôi cũng chỉ đơn giản như vậy.

Trong này có các tài khoản mạng xã hội của cậu ấy nhưng tôi không ấn vào, không phải không muốn xâm phạm đời tư mà tôi sợ hãi một điều gì đó nên chẳng có can đảm dám mở ra xem.

Tôi khép mi, định bụng nằm chợp mắt một lát, ai ngờ ngủ một mạch thẳng cẳng đến tận chiều tối, chắc là do trong tiềm thức đã an tâm rồi.

Tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp, tôi biết ai đang ôm mình.

Tuấn Anh kéo vạt chăn đắp kín lên đến cằm cho tôi, vén mấy sợi tóc, hôn lên trán, khẽ vỗ về: “Em ngủ thêm đi!”

Tôi mơ màng, nhìn nốt ruồi ở giữa hai xương quai xanh của Tuấn Anh mãi, một lúc lâu sau mới ngái ngủ, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Chuẩn bị năm rưỡi.”

“Gì cơ?” Tôi giật mình.

Hầu kết Tuấn Anh trượt một đường, cười khẽ, “Sắp đến giờ ăn tối rồi. Em ngủ có ngon không?”

Tôi vùng ra khỏi vòng tay cậu ấy, ngồi thẳng dậy, ngồi xong lại ngơ ngơ ngác ngác, không biết nên nói gì.

Tuấn Anh bật cười, xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Đáng yêu quá!”

Sau đó đi tới bàn ngồi trước máy tính, tôi nhìn thoáng qua thì biết sơ sơ cậu ấy đang làm việc trên sàn chứng khoán, chắc là xem biến động giá, nghe cậu ấy nói đã đầu tư kha khá cổ phiếu, trái phiếu mà.

Tuấn Anh không quay lại nhưng nói: “Em đi rửa mặt rồi xuống ăn tối không đói!”

Tôi không hiểu gì chỉ số chứng khoán nên chuyển tầm mắt từ màn hình sang bóng lưng đĩnh đạc, tự nhiên có xúc động muốn ôm quá đi!

Tôi tự nghĩ tự giật mình, không ngờ bản thân lại vô liêm sỉ đến mức này. Mắng mình trong lòng nhưng khi bước xuống giường vẫn làm bộ hụt một nhịp, định vịn vào bờ vai rộng rãi như thảo nguyên kia, sờ lén một lần xem có bình yên không.

Ai ngờ Tuấn Anh như có gắn mắt phía này, lập tức nghiêng người đỡ tôi đứng thẳng lên, “Cẩn thận! Sao vậy? Em đau chân à?”

“...”

Cẩn cái đầu cậu! Ai mướn đỡ vậy? Tài lanh quá à!

Tôi bình tĩnh nói: “Không sao, hơi tê chút xíu.”

Tuấn Anh nghe vậy thì không buông tôi ra nữa, cánh tay rắn chắc trượt xuống, ẵm tôi ngồi lên đùi cậu ấy, vươn tay ra nắm lấy chân tôi mà nắn nhẹ.

“Này! Thả xuống! Chúng ta chỉ là bạn bè thôi!”

Lần này Tuấn Anh dùng hai tay nắm eo, đặt tôi ngồi trên bàn, để chân tôi đặt lên đùi cậu ấy rồi nắn bóp nhẹ nhàng, hỏi: “Em tê chân nào?”

“Không tê nữa. Hết tê rồi.” Tôi quay mặt đi hướng khác.

Tuấn Anh cũng không nhìn tôi mà chăm chú vào màn hình nhưng bàn tay thì tỉ mỉ xoa bóp cả hai bàn chân, dù không quan sát bên dưới nhưng vẫn biết tránh chỗ vết thương.

Tôi nói: “Nếu cậu bận thì chắc tôi bắt xe về trước, tôi phải về đi làm.”

Tuấn Anh hơi nhíu mi, dùng một tay mở thêm ipad rồi di chuột gõ phím lạch cạch, tay kia vẫn bóp chân cho tôi, giọng điềm tĩnh đều đều: “Về chung, tôi cũng về.”

“Cậu ở lại đi, không cần theo tôi.”

Tuấn Anh liếc tôi một chút, “Tôi nói thật. Mọi người dọn đồ xong hết rồi, đáng lẽ ăn trưa xong chiều mát sẽ khởi hành nhưng em ngủ đến tận giờ này nên chuyển thành ăn tối xong khuya lên đường.”

“...”

Sao không nói sớm?

Tôi rụt chân về, hỏi: “Vậy sao cậu mua thêm nhiều quần áo như vậy?” Cứ như sẽ dự định ở đây cả tuần nữa.



Tuấn Anh kéo chân tôi về, nhìn vào màn hình nhưng vẫn nhướng mày gian gian, “Thích thì mua thôi, đâu cần có lý do.”

“Tuấn Anh.” Tôi gọi.

Dù gọi nhỏ xíu nhưng cậu ấy vẫn ngẩng đầu lên nhìn, nghiêm túc lắng nghe, “Sao vậy em?”

“Hồi sáng tôi nghe cậu nói với mọi người là đầu óc tôi không được bình thường...”

Còn chưa củng cố xong nội dung câu hỏi mà Tuấn Anh đã đứng bật dậy ôm tôi vào lòng, “Em ở nhà suy nghĩ linh tinh nên mới tức giận la hét? Xin lỗi, nhưng em hiểu lầm rồi. Ý của tôi là em làm việc trong ngành nghệ thuật, đầu óc luôn phong phú bay bổng, có thể nảy ra những ý tưởng táo bạo hơn hẳn người bình thường. Nói chung là gặp người khác sẽ gào khóc lên đòi đi cửa chính nhưng không phải chỉ mình em nhanh trí nên mới nghĩ ra cách lặng lẽ trốn đi để không bị ai phát hiện cản trở đấy sao? Tôi mắng như vậy để tụi nó biết lần sau cố gắng mà vắt óc suy nghĩ cho khớp với bộ não thiên tài của em còn bảo hộ kịp thời chứ! Câu đó mang hàm ý em có đầu óc phi thường đấy cục cưng!”

Tôi chớp chớp mắt suy nghĩ mà thấy sướng rơn hết cả người, ngay cả đầu ngón tay cũng tê dại vì thích nữa. Thì ra là tôi hiểu lầm. Tuấn Anh tuy hơi điên điên khùng khùng nhưng cũng có mắt nhìn nên từ nhỏ tới lớn mới luôn miệng khen tôi. Tôi thông minh như vậy cũng là nhờ ơn hồi nhỏ cậu ấy nuôi cho uống sữa bổ não suốt mà.

Đúng vậy! Tôi phi thường chứ không phải bị bất bình thường đâu!

Hơi xấu hổ một chút nên tôi phải ngồi im re đợi cho mặt hết đỏ, mím chặt môi lại sợ lỡ miệng sẽ tủm tỉm cười, mãi mới đẩy cậu ấy ra, “Chân hết tê rồi, tôi đi rửa mặt.”

Tuấn Anh mỉm cười nhéo nhẹ má tôi một chút, ngay khi tôi định tụt xuống thì cậu ấy ẵm tôi, đi mấy bước dài đặt nhẹ tôi vào trong phòng tắm.

Tuấn Anh ở bên ngoài gọi điện cho ai đó, giọng nôn nóng giận dữ, còn liên tục chửi thề, đại loại yêu cầu người ngày về Hải Phòng xử lý lập vi bằng bên nào đó đã vu khống công ty thép của cậu ấy.

Sau đó tôi ngồi im trên giường nghe Tuấn Anh gọi cho một người khác yêu cầu họp gấp với liên đoàn luật sư tư vấn tất cả pháp lý và điều chỉnh hợp đồng khi sáp nhập cổ phần rồi gửi fax cho cậu ấy trong tối nay, lần này là cho công ty du thuyền.

Tiếp nữa lại liên hệ với một ai đó yêu cầu đốc thúc bên xây dựng hoàn thiện phần nội thất của chung cư nào đó ngoài Hà Nội.

Rồi lại gọi cho người nào đó cử người đem một khoản tiền thăm công nhân bị điện giật ở công trường Thanh Hoá. Nói là mức hỗ trợ trước đó của chủ thầu không thoả đáng.

Tuấn Anh rất bận nên tôi thu dọn đồ đạc, nhưng cậu ấy lại mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn, đi tới gấp đồ cho tôi.

“Chân đang đau, đừng đi lại nhiều.” Tuấn Anh thì thầm bên tai rồi tiện miệng thơm má một cái, tôi có đẩy ra nhưng không kịp.

Tôi dọn cùng cậu ấy, lúc cúi xuống vuốt phẳng ga giường còn bị Tuấn Anh vỗ mông một cái.

Tôi vừa tức vừa xấu hổ nhưng sợ gây ra tiếng động nên không mắng cũng không đánh được, bèn cầm tay cậu ấy lên cạp một cái.

Môi Tuấn Anh cong lên nhưng rất nhanh lại chửi thề vì nổi giận chuyện trụ sở cho thuê bị quá hạn hợp đồng nhưng bên kia chưa chịu thanh toán đã trốn biệt tích, kê biên tài sản để lại cũng không được bao nhiêu. Tuấn Anh gọi cho người ngoài Bắc nói họ đem theo người tới tận nhà xử lý.

Xử lý gì? Xử lý như thế nào? Không phải đến nhà từng người một trói gô thân nhân của họ lại uy hiếp chứ?

Nghe tới đây tôi giật nảy cả người, phong cách nói chuyện của Tuấn Anh sao giống băng đảng xã hội đen trong phim quá vậy?

Phải gọi thêm 6 cuộc nữa mới tới lượt liên quan đến ngành, gọi cho ai tôi cũng không rõ, điềm tĩnh báo cáo đã xong án. Nghe sơ sơ tôi mới biết đây là đường dây vận chuyển ma tuý số lượng lớn từ nước ngoài về Việt Nam tiêu thụ. Các đối tượng người địa phương móc nối với các đối tượng bên Campuchia, phương thức hoạt động không cố định lại bí mật nên mất nhiều thời gian, trinh sát nằm vùng trên thành phố và địa phương theo dõi sát sao, đối tượng tẩu thoát manh động bắt cóc con tin, cuối cùng bắt được cả kẻ ẩn danh chỉ đạo và đối tượng nghi vấn đang lẩn trốn, thu giữ hơn 13000gram ma tuý tổng hợp dạng ketamin, giải cứu con tin an toàn, đêm nay lập tức có mặt ở Hồ Chí Minh.

Tôi thầm thở phào. May quá! Tới khúc này thì bạn trai tương lai nhà mình giống công dân gương mẫu rồi.

Nhưng thở chưa được mấy hơi thì lại nghe cậu ấy cất giọng tức giận, chửi thề không khác gì côn đồ. À, hơi khác một chút vì lần này vị giang hồ điển trai trước mặt mắng người bằng tiếng nước ngoài.

“What do you want? I have said that it is essential to follow my plan. Shut up! Who do you think you are talking to? If you do not adhere to the agreement, I will terminate the entire contract without any compensation. It is best for you to sit still, calm down and wait for my representative to come and discuss. Either we will negotiate with you one last time, or we will withdraw all investment. Who do you think you are? You're nothing to me! The board of directors will announce their final decision on the merger next month. Consider carefully and make your choice! Fuck off!!!”

Tiếp đến Tuấn Anh gõ cửa phòng, huýt sáo một tiếng, Hưng vừa chạy lên thì cậu ấy lập tức yêu cầu đem người sang Mỹ gặp Lucas trước, sau đó dặn Hưng đợi cậu ấy rồi cùng bay đến Syria, chi tiết hợp đồng đã gửi trong mail.

Khuôn mặt vui vẻ của Hưng trở nên nghiêm nghị hẳn, “Dạ” một tiếng dõng dạc rồi bấm bộ đàm tập hợp anh em lên thành phố gấp. Tôi nghe Tuấn Anh nói chuyện điện thoại có nhắc tới đàm phán với hợp đồng này nọ, chắc là đi bàn công việc?

Tuấn Anh sắp rời xa tôi rồi ư?

Sau khi Hưng rời đi, Tuấn Anh niết nhẹ má tôi, hỏi: “Em nghe nãy giờ có sợ không?”

Tôi mỉm cười lắc đầu. Đúng là vừa rồi Tuấn Anh rất hung dữ nhưng không phải cậu ấy quát tôi.

“Có tò mò không?”

Tôi gật gật. Vô cùng tò mò!

Tuấn Anh bật cười, thơm má tôi một cái rồi kéo tôi đứng dậy, vác hai balo và xách mấy túi đồ lỉnh kỉnh ra ngoài.

Ơ? Sao không nói cho tôi biết Lucas là ai?

Lúc ngồi ăn tối chỉ có tôi và Tuấn Anh, mọi người dùng bữa hết rồi.

Thấy cậu ấy lùa hùng hục như hổ đói, tôi hỏi: “Nãy cậu về có ăn chưa?”

Tuấn Anh lắc đầu: “Đợi em dậy ăn cùng mà.”

Tôi hơi áy náy, nên nói: “Lần sau cậu cứ ăn trước đi.”

Tuấn Anh mỉm cười, “Lên thành phố rồi chúng ta sống chung một nhà nhé?”

“Không.” Tôi đáp.

“Vậy ăn chung?”

“Không.”

“Ngủ chung?”

“Không.”

“Tắm chung?”

“...”

Tuấn Anh ngốc! Người ta đã từ chối mục đầu thì cậu phải xin phép các mục sau ít độ thân mật hơn chứ sao càng ngày càng tăng độ gần gũi như vậy?

Tôi trừng cậu ấy: “Không là không!”

Tuấn Anh cười khẽ, gắp sườn non chua ngọt đặt vào chén tôi, cất giọng đều đều: “Ngoài việc kinh doanh trong nước thì tôi còn buôn bán nhỏ ở nước ngoài nữa. Là nghề tay phải từng nói qua với em đấy. Nhưng chi tiết buôn gì thì phải cho tôi đút vào bên trong em rồi tôi mới nói cơ.”

“...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook