Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc
Chương 61: Về đứa nhỏ ấy
Biên Hoài
14/08/2021
Lương Trí Phong là chồng của Quan Tuyết, cũng chính là chú của Quan
Thần. Lương Trí Phong đến nhà họ Quan ở rể, tuy nói là như vậy nhưng
điều này cũng không đại diện cho việc y là bao cỏ.
Ngược lại, sản nghiệp trong tay Lương Trí Phong nhiều vô kể, nền tảng livestream là một trong số đó. Y đến nhà họ Quan ở rể đơn thuần chỉ vì tình yêu, yêu Quan Tuyết mà đến.
Mới đầu Quan Thần nghe Trần Tử Tinh muốn livestream cũng không nghĩ nhiều, chỉ là mỗi lần nói chuyện với Quan Tuyết hắn lại nhắc đến, nói đùa với Quan Tuyết rằng muốn nhờ cô quan tâm đến Tử Tinh nhà hắn, học sinh tốt đang livestream đấy, nổi tiếng lên còn có thể tạo phúc cho mọi người.
Sau đó hắn cũng không để trong lòng.
Nhưng hắn không nghĩ đến, Quan Tuyết lại nhớ được chuyện này.
Không chỉ nhớ mà cô còn nói với chồng cô, muốn Lương Trí Phong quan tâm đến cậu. Đối với những lời nói của vợ mình Lương Trí Phong luôn xem nó là thánh chỉ, tận tâm tận lực để làm.
Đây cũng chính là nguyên nhân từ ngày Trần Tử Tinh livestream đến giờ luôn thuận buồm xuôi gió như vậy.
Lương Trí Phong cũng biết trừng mực, là một người chú cũng là một cánh tay đắc lực, y cũng không dám làm cậu quá nổi tiếng, chỉ cấp cho thằng bé một đống tài nguyên, huống hồ y đoán đứa nhỏ này chắc cũng chỉ làm chơi chơi, nên phân phó cấp dưới cứ tiến hành tuần tự cho cậu một ít ngon ngọt.
Quản lý bất động sản lúc đầu nhận được mệnh lệnh phải chăm sóc tốt cho người dùng này. Cô còn tưởng sẽ gặp phải phiền phức cơ, nhưng lại không nghĩ đến ngày nào cũng nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, nghe cậu giảng đề bài toán học còn có thể đi vào giấc ngủ, dần dần lại dưỡng thành một thói quen xem Trần Tử Tinh livestream, tạm thời làm thứ ru ngủ.
Hôm nay khó có được công việc để làm, cô làm cực kỳ tận tâm, thấy một tên ngốc X lại cấm ngôn một đứa.
Quan Thần biết được chuyện này cũng là do trong lúc nói chuyện Quan Tuyết vô ý nhắc đến.
Cô nhỏ của hắn tốt với hắn nên cũng hy vọng người hắn thích cũng sẽ tốt.
"Tôi...... trời ơi." Trần Tử Tinh rõ ràng bị dọa bởi lần livestream này, bình luận trên màn hình bay vèo vèo, có những lúc mắt còn không đọc kịp.
Trần Tử Tinh cũng từ bình luận mới biết mình xuất hiện trong bảng nhiệt độ người mới.
Quan Thần đoán là do người của chú làm, thừa dịp đêm nay có vụ này kéo người nổi lên, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ do vợ giao.
Dù sao cũng là một đứa trẻ nhỏ, yêu cầu cũng không nhiều. Mà cho dù muốn cùng lắm là tiếp tục cấp tài nguyên.
Quan Thần giả vờ không biết gì cả đẩy ghế chạy sang bên cậu, vẻ mặt kiểu giật mình, "Sao thế?."
Trần Tử Tinh vẫn còn khiếp sợ, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, cậu tắt mic đi, không biết nên làm gì cũng hơi hưng phấn nói với Quan Thần: "Cậu có xem phòng livestream của tôi....! Cậu có xem tôi livestream không!"
Đôi mắt của cậu sáng lấp lánh.
Quan Thần từ tận đáy lòng cũng vui cho cậu.
Trần Tử Tinh đến tận bây giờ 18 năm vẫn là một học sinh ngoan, ngoài học ra vẫn chỉ có học, không tiếp xúc với những chuyện bên ngoài xã hội.
Thứ duy nhất cậu cảm thấy đạt được thành tựu đó chính là thành tích học tập tốt.
Nhưng hôm nay là lần đậu tiên cậu nhận được trái ngọt ngoài học tập, là do cậu dựa vào chính bản thân mình đạt được, là do cậu tự mình đạt được sự khen ngợi của mọi người.
Loại cảm giác này khiến cho Trần Tử Tinh hơi nghiện.
"Không nha. Sao vậy?" Quan Thần không ngại gạt Trần Tử Tinh để cậu tiếp tục vui vẻ, hắn giả vờ không xem, mở trang chủ ra tìm phòng livestream của Trần Tử Tinh.
Màn hình đối diện với giấy bút, trên giấy là bài giải môn vật lý mới làm xong. Nhưng chỉ có hình ảnh thôi không có âm thanh, Trần Tử Tinh bây giờ đang tắt mic.
"Cậu xem nhiệt độ của tôi đi." Cảm xúc của Trần Tử Tinh hơi dâng trào, nhịn không được nói "Đậu má".
"Tôi trầu bò quá." Cậu nói.
Quan Thần nhìn cậu buồn cười, giống như một đứa trẻ vậy, mặt đỏ lên vì vui vẻ, trong lòng Quan Thần cũng rất vui. Từ trước đến giờ Trần Tử Tinh vẫn luôn rất lãnh đạm, chỉ có mình hắn mới nhìn thấy mặt khác này của cậu.
Trần Tử Tinh giống như một kho báu, càng khai thác thì càng phát hiện ra có rất nhiều kinh hỉ. Càng ngày càng cảm thấy cậu đáng yêu.
"Được rồi." Trần Tử Tinh ho hai tiếng ép bản thân phải tỉnh táo lại, cậu chà xát cánh mũi sau đó tiếp tục công việc, "Bạn Tiểu Quan à xin bạn đừng làm ồn, người bạn tốt nhất của cậu-bạn nhỏ Trần phải chuyên tâm phát triển sự nghiệp rồi."
Cậu cố gắng khắc chế nội tâm kích động của chính mình, khôi phục lại gương mặt băng sơn kia, Quan Thần sán đến, cười nói: "Phát triển sự nghiệp à? Vì sau này muốn nuôi tôi sao." Lúc hắn nói chuyện còn cố ý hạ thấp giọng xuống, nhưng trong lời nói lại mang theo ý cười. Cho nên khi nghe sẽ có hương vị trêu trọc khiến cho Trần Tử Tinh nổi da gà, hơi xấu hổ.
"Cút đi. Làm việc của cậu đi, đừng có đứng cạnh ông đây." Trần Tử Tinh nói.
Cậu mở sách ra một lần nữa.
Quan Thần trêu đùa cậu thành nghiện, nhăn mày bắt đầu hát, vừa cười vừa đẩy ghế về chỗ, đi làm việc của riêng mình.
Ban ngày vẫn là việc học không hề thay đổi, nhưng Quan Thần phát hiện ra sau đêm Trần Tử Tinh nếm được quả ngọt thì tinh thần của cậu cũng tốt hơn rất nhiều.
Con người là một loại động vật có thể từ từ thích nghi với tất cả, từ mười hai giờ ngủ đến sáu giờ, thêm một tiếng buổi trưa, một ngày có tầm bảy tiếng để ngủ, cũng coi như là một khoảng thời gian dài, Trần Tử Tinh cũng dần dần thích ứng được.
Bắt đầu từ lần đó mâu thuẫn của Cố Dương Phàm và Vưu Dương càng ngày càng nghiêm trọng.
Nói đúng hơn là do mình Cố Dương Phàm đơn phương.
Vưu Dương vẫn luôn tỏ ra là một giáo viên tốt tính dạy dỗ Cố Dương Phàm, nhưng không biết vì sao Cố Dương Phàm lại càng ngày càng ghét y. Là thật sự ghét y, không có một chút thích nào cả.
Có người đồn Vưu Dương rất nham hiểm, nhìn thì tưởng trắng nhưng nội tâm lại đen xì. Thậm chí có lần Cố Dương Phàm bỏ tiết một môn khác lại bị y "trùng hợp" gặp được, bị y "trùng hợp" bắt được.
Bây giờ Cố Dương Phàm là đối tượng chú ý trọng điểm của Vưu Dương, hiển nhiên Vưu Dương cũng chính là đối tượng trọng điểm mà Cố Dương Phàm ghét nhất.
Hai người bọn họ trong một tiết học phải chí chóe mấy lần.
Nhưng, ngoại trừ Cố Dương Phàm ra còn có một người đặc biệt chú ý đến Vưu Dương.
Quan Thần.
Mập Mạp tình cờ phát hiên ra điều này, cậu ta cứ cảm thấy ánh mắt Quan Thần nhìn Vưu Dương có gì đó lạ lạ, giống như đang suy nghĩ gì đó, tính kế gì đó, trong lòng cậu ta đột nhiên sợ hãi. Cho nên một ngày nào đó phòng tắm không có người cậu ta lén hỏi Quan Thần ở ngay gian kế bên: "Lão Lục, cậu nói thật với tôi đi."
"Hở?"
"Đừng nói là cậu muốn nói chuyện yêu đương với thầy giáo nhé?"
"......?" Quan Thần nhăn mày.
Những lời này của Mập Mạp cũng xuất phát từ tấm lòng.
Cậu ta tuy rằng không có ý kiến gì với đồng tính cũng ủng hộ yêu đương tự do, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy Quan Thần đã thích bạn cùng phòng rồi thì không nên có hứng thú với giáo viên đâu.
Dù sao bộ dạng của thầy Vưu cũng rất đẹp trai, người gầy eo nhỏ, giọng nói dễ nghe...... vừa nhìn một cái đã thấy có hơi thở của Gay.
Đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là do Quan Thần cứ nhìn Vưu Dương chằm chằm.
Quan Thần nghe cậu ta hỏi như vậy thiếu chút nữa thì cười phá lên, ngạc nhiên hỏi, "Không phải chứ, cậu não bổ ra cái gì thế hở Mập ca?" Quan Thần cười bất đắc dĩ, "Nghĩ gì vậy? Tôi thích ai cậu cũng không phải không biết."
"Thế vì sao......"
Mập Mạp đang định nói thì lúc này Trần Tử Tinh lại ôm chậu bước vào từ bên ngoài, hai người đang nói chuyện liền im bặt.
Đang là mùa đông mà cậu chỉ mặc một cái quần đùi ngắn, sau khi bước vào thì ngay cả quần đùi cũng không mặc nữa, Quan Thần híp mắt nhìn qua khe hở của cánh cửa, cứ thế nhìn chằm chằm.
Da trắng, eo thon, thịt mềm, chậc chậc chậc.
"Hai người đang nói gì thế? Sao tôi vừa bước vào hai người lại không nói nữa?"
Trần Tử Tinh thấy lạ hỏi một câu, cầm dầu gội đầu từ chỗ tắm chung vào trong chỗ có tấm ngăn.
Dòng nước rào rào đổ xuống thấm ướt từ đầu đến chân Trần Tử Tinh, tóc mái ướt dính bết vào nhau, nhìn có vẻ rất ngoan.
"Hắt xì" một tiếng, gió theo khe hở thổi vào.
Trần Tử Tinh chẳng cần mở mắt ra cũng biết đó là ai, nhấc chân lên đá.
Trần Tử Tinh nói: "Cút ra ngoài."
Quan Thần nói: "Đừng vô tình như vậy. Để anh sờ một tí, nhìn một lúc, đôi chân này, eo này, gương mặt nhỏ nhắn này, cánh mông nho nhỏ...... Á!"
Mập Mạp cảm thấy bản thân hình như nghe thấy tiếng hét thảm thiết, nhưng cậu ta giả vờ mình là không khí, bắt đầu niệm "Tôi không phải người tôi không phải người tôi không phải người" sau đó mặc quần áo vào phóng như bay ra ngoài.
Trong nhà tắm chỉ còn lại Quan Thần và Trần Tử Tinh.
Quan Thần bám lấy Trần Tử Tinh trêu đùa ầm ĩ một lúc, đến cuối cùng cũng tại vì hắn một tấc lại muốn thêm một thước nên đã làm cho Trần Tử Tinh thấy khó chịu.
Trần Tử Tinh đuổi hắn ra ngoài: "Không cho cậu hôn nữa. Đi tắm đi, cứ nghịch thế này chút nữa lại bị cảm đấy."
Nói xong Quan Thần đã hắt xì một cái.
"Hắt xì...... Đậu má! Miệng cậu đi khai quang rồi à." Quan Thần vội vàng chạy sang gian bên cạnh tắm nước nóng.
"Đáng đời, tắm xong thì đi nhanh đi, cẩn thận không lại ốm thật đấy." Trần Tử Tinh dừng lại một chút rồi nói tiếp."Lúc nãy cậu với Mập Mạp nói gì thế?"
Quan Thần chần chờ một chút, nói: "Đầu óc cậu ta bị ngấm nước ấy mà, hỏi tôi có hay không."
"Hở? Hỏi gì?"
Tiếng nước ầm ầm.
Quan Thần nói: "Hỏi chuyện của Vưu Dương."
"Chuyện của thầy Vưu?" Suy nghĩ của Trần Tử Tinh cũng chậm dãi quay về, lúc nãy tâm hồn cậu như lạc vào cõi thần tiên, cũng chỉ do nhàm chán mới tùy ý hỏi Quan Thần một chút.
Nhưng nhắc đến Vưu Dương thì cậu lại hồi thần ngay.
"Chuyện gì thế?" Trần Tử Tinh hỏi.
"Không có chuyện gì cả." Quan Thần nói.
Trần Tử Tinh phát hiện ra Quan Thần không thích nhắc đến chuyện về Vưu Dương. Nhưng không hiểu sao lại rất hay chú ý đến y, cũng không biết vì sao.
Cậu có chút để ý, liền hỏi: "Cậu và thầy Vưu trước đây có quen biết à?"
"Không quen." Quan Thần nghĩ nghĩ rồi thở dài, nói, "Chỉ là có một loại trực giác, nên hơi để ý đến thôi."
Không chỉ mình hắn Trần Tử Tinh cũng có chút để ý Vưu Dương, nhưng chỉ có một ít. Trần Tử Tinh cũng không để trong lòng.
"Hửm?" Cậu tiếp tục hỏi.
Quan Thần nói: "Thầy ấy rất hay để ý đến bọn mình." Nói đúng hơn là để ý hắn.
Cũng không biết có phải ảo giác không, Quan Thần vẫn luôn có cảm giác có đôi khi hắn sẽ trùng hợp đụng phải Vưu Dương. Đối phương cũng luôn chú ý hắn...... Tuy rằng hắn không có bằng chứng rõ ràng nhưng vẫn luôn có một loại trực giác mách bảo.
Loại cảm giác này một năm trước cũng từng trải qua.
Một năm trước, hắn mới từ phương Bắc chạy tới phương Nam. Mới đầu hắn không hề phát hiện ra, nhưng có một lần hắn lại đột nhiên phát hiện ra một người lạ có gương mặt khá quen.
Lúc ấy Quan Thần cũng không để ý lắm.
Nhưng lần thứ hai xuất hiện loại ý nghĩ này, hắn bắt đầu lưu ý đến những thứ ấy.
Sau đó hắn lần theo dấu vết để lại phát hiện ra—— những người này đều do cha mẹ hắn phái đến đây để giám thị hắn.
Ngay từ đầu bọn họ còn làm rất cẩn thận, nhưng sau này có lẽ vì Quan Thần không phát hiện ra nên bắt đầu thả lỏng cảnh giác. Cũng không hề nghĩ đến vì như vậy mới rước lấy sự chú ý của Quan Thần.
Lúc ấy Quan Thần liền cãi nhau với cha mẹ hắn một trận, mấy lời quá đáng cũng đã nói ra, vì thế cha mẹ hắn mới không phái người đến nữa.
Hắn cảm thấy Vưu Dương hẳn cũng giống như mấy người kia.
Trần Tử Tinh vẫn cảm thấy hắn biết gì đó, nhất là Quan Thần trầm mặc rất lâu. Cậu hỏi, "Sao vậy?"
Quan Thần nói: "Không có gì."
Nhưng điều làm hắn cảm thấy hoang mang đó là Vưu Dương không hề giống với những người trước đây, y chẳng hề kiêng nể gì cả. Giống như y đang muốn nói " Tôi đến đây để giám thị cậu".
Nhà họ Quan bên kia sao lại phái người đến đây rất dễ để giải thích, mới mùng hai tết Quan Thần đã rời nhà đi, nhất định đã làm cho Trương Sam Nguyệt đau lòng. Trương Sam Nguyệt hoặc là muốn cảnh cáo hắn muốn nói cho hắn biết " cho dù con ở đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của cha mẹ đâu", hoặc là muốn xem xem ở đây có chỗ nào tốt mà khiến hắn ngay cả nhà cũng không muốn về, năm mới cũng không thèm ở nhà.
Nếu là vế sau thì khả năng lúc hắn mới quay lại đây không được mấy ngày, Trương Sam Nguyệt đã phái người đến đây giám thị hắn rồi.
Vậy hắn và Tử Tinh......
Quan Thần đau đầu, mấy ngày gần đây hắn đang nghĩ đến chuyện này, cũng đang quan sát Vưu Dương, chứng thực suy nghĩ của bản thân.
Trần Tử Tinh cũng không biết hắn suốt ngày nghĩ linh tinh gì, nhưng cậu vẫn muốn nói: "Cậu có chuyện gì phải nói với tôi đấy." Lý do có thể làm cho Quan Thần rơi vào trạng thái như vậy cậu chỉ biết một cái.
Liên quan đến chuyện gia đình Quan Thần, Trần Tử Tinh cũng không có cách nào. Cậu chỉ có thể nói: "Hai người nghĩ sẽ nhanh hơn một người nghĩ, có thể chia sẻ được phần nào."
Trạng thái của Quan Thần cậu vẫn luôn biết.
Tuy rằng cậu không hiểu.
Quan Thần trầm ngâm một lúc, sau đó ừ một tiếng. Hắn cảm thấy chuyện này không cần nói với Trần Tử Tinh, không cần thiết.
Hắn đã nhờ Quan Tuyết giúp hắn điều tra Vưu Dương, rất nhanh sẽ biết.
Đêm đó, Quan Thần nhận được tin tức từ Quan Tuyết.
Vưu Dương đúng là đến từ phía Bắc, cùng tỉnh với hắn, là người cha mẹ hắn phái tới không chệch đi đâu được rồi---bên kia cha mẹ hắn cũng không hề giấu diếm chuyện này, thái độ rất lộ liễu, ý muốn cảnh cáo hắn.
Nói cho hắn biết rằng con là con nhà họ Quan, bất luận con đến đâu, chúng ta cũng có thể bắt con lại. Sở dĩ mặc kệ con không phải không có cách mà là không muốn quản thôi.
Quan Tuyết thở dài, gửi tin nhắn cho hắn: "Cả một năm cháu khó lắm mới về nhà được một lần lại trực tiếp rời đi nên kích thích mẹ cháu đấy."
Cả nhà hắn ai cũng có tính cách ngang ngược.
Quan Thần trả lời: "Bọn họ không muốn ở chung với cháu một cách hòa bình."
Từ nhỏ đến lớn biến hắn thành đồ vật trong tay, dục vọng khống chế cự kỳ đáng sợ. Quan Thần không thể chịu nổi những thứ như vậy.
Nhưng những thứ ấy, hắn không nói với Trần Tử Tinh. Thứ hắn muốn làm nhất bây giờ là được ở cùng Tử Tinh chăm chỉ học tập, sau đó cùng cậu tốt nghiệp, học cùng một trường đại học, vạch ra một kế hoạch tương lai có nhau.
Thái độ của Trần Tử Tinh bây giờ vẫn chưa rõ ràng, cậu vẫn chưa đồng ý với Quan Thần, vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lí yêu đương với đồng tính, tuy bây giờ quan hệ của bọn họ cũng chẳng kém là bao.
Hai người bọn họ mỗi người có những suy nghĩ và phiền muộn riêng, cứ như vậy tháng ba đã đến.
Mà ngay tại trời Nam đất Bắc bên kia.
Ngày đầu tiên của tháng ba, Trương Sam Nguyệt nhận được một văn kiện báo cáo.
Ngay sau đó là mấy tấm ảnh.
Báo cáo rất ngắn gọn, đại khái là miêu tả lại trạng thái của Quan Thần từ ngày mùng hai quay lại Diêm Thành, làm gì, ở đâu, cực kỳ đầy đủ. Ảnh không nhiều, tất cả đều là đặc tả, chọn những bức đẹp để gửi, hiển nhiên người gửi rất hiểu người mẹ quan tâm đến những gì. Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện ở mỗi tấm ảnh đều xuất hiện một người.
Một cậu bé cao cao gầy gầy, trắng nõn, gương mặt xinh đẹp sạch sẽ, là kiểu học sinh ngoan mà người lớn yêu thích.
Vưu Dương: [ văn kiện ]
Vưu Dương: Trương tổng, liên quan đến đứa nhỏ ấy, tôi đã làm riêng một phần báo cáo, ngài có thể xem xem.
Ngược lại, sản nghiệp trong tay Lương Trí Phong nhiều vô kể, nền tảng livestream là một trong số đó. Y đến nhà họ Quan ở rể đơn thuần chỉ vì tình yêu, yêu Quan Tuyết mà đến.
Mới đầu Quan Thần nghe Trần Tử Tinh muốn livestream cũng không nghĩ nhiều, chỉ là mỗi lần nói chuyện với Quan Tuyết hắn lại nhắc đến, nói đùa với Quan Tuyết rằng muốn nhờ cô quan tâm đến Tử Tinh nhà hắn, học sinh tốt đang livestream đấy, nổi tiếng lên còn có thể tạo phúc cho mọi người.
Sau đó hắn cũng không để trong lòng.
Nhưng hắn không nghĩ đến, Quan Tuyết lại nhớ được chuyện này.
Không chỉ nhớ mà cô còn nói với chồng cô, muốn Lương Trí Phong quan tâm đến cậu. Đối với những lời nói của vợ mình Lương Trí Phong luôn xem nó là thánh chỉ, tận tâm tận lực để làm.
Đây cũng chính là nguyên nhân từ ngày Trần Tử Tinh livestream đến giờ luôn thuận buồm xuôi gió như vậy.
Lương Trí Phong cũng biết trừng mực, là một người chú cũng là một cánh tay đắc lực, y cũng không dám làm cậu quá nổi tiếng, chỉ cấp cho thằng bé một đống tài nguyên, huống hồ y đoán đứa nhỏ này chắc cũng chỉ làm chơi chơi, nên phân phó cấp dưới cứ tiến hành tuần tự cho cậu một ít ngon ngọt.
Quản lý bất động sản lúc đầu nhận được mệnh lệnh phải chăm sóc tốt cho người dùng này. Cô còn tưởng sẽ gặp phải phiền phức cơ, nhưng lại không nghĩ đến ngày nào cũng nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, nghe cậu giảng đề bài toán học còn có thể đi vào giấc ngủ, dần dần lại dưỡng thành một thói quen xem Trần Tử Tinh livestream, tạm thời làm thứ ru ngủ.
Hôm nay khó có được công việc để làm, cô làm cực kỳ tận tâm, thấy một tên ngốc X lại cấm ngôn một đứa.
Quan Thần biết được chuyện này cũng là do trong lúc nói chuyện Quan Tuyết vô ý nhắc đến.
Cô nhỏ của hắn tốt với hắn nên cũng hy vọng người hắn thích cũng sẽ tốt.
"Tôi...... trời ơi." Trần Tử Tinh rõ ràng bị dọa bởi lần livestream này, bình luận trên màn hình bay vèo vèo, có những lúc mắt còn không đọc kịp.
Trần Tử Tinh cũng từ bình luận mới biết mình xuất hiện trong bảng nhiệt độ người mới.
Quan Thần đoán là do người của chú làm, thừa dịp đêm nay có vụ này kéo người nổi lên, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ do vợ giao.
Dù sao cũng là một đứa trẻ nhỏ, yêu cầu cũng không nhiều. Mà cho dù muốn cùng lắm là tiếp tục cấp tài nguyên.
Quan Thần giả vờ không biết gì cả đẩy ghế chạy sang bên cậu, vẻ mặt kiểu giật mình, "Sao thế?."
Trần Tử Tinh vẫn còn khiếp sợ, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, cậu tắt mic đi, không biết nên làm gì cũng hơi hưng phấn nói với Quan Thần: "Cậu có xem phòng livestream của tôi....! Cậu có xem tôi livestream không!"
Đôi mắt của cậu sáng lấp lánh.
Quan Thần từ tận đáy lòng cũng vui cho cậu.
Trần Tử Tinh đến tận bây giờ 18 năm vẫn là một học sinh ngoan, ngoài học ra vẫn chỉ có học, không tiếp xúc với những chuyện bên ngoài xã hội.
Thứ duy nhất cậu cảm thấy đạt được thành tựu đó chính là thành tích học tập tốt.
Nhưng hôm nay là lần đậu tiên cậu nhận được trái ngọt ngoài học tập, là do cậu dựa vào chính bản thân mình đạt được, là do cậu tự mình đạt được sự khen ngợi của mọi người.
Loại cảm giác này khiến cho Trần Tử Tinh hơi nghiện.
"Không nha. Sao vậy?" Quan Thần không ngại gạt Trần Tử Tinh để cậu tiếp tục vui vẻ, hắn giả vờ không xem, mở trang chủ ra tìm phòng livestream của Trần Tử Tinh.
Màn hình đối diện với giấy bút, trên giấy là bài giải môn vật lý mới làm xong. Nhưng chỉ có hình ảnh thôi không có âm thanh, Trần Tử Tinh bây giờ đang tắt mic.
"Cậu xem nhiệt độ của tôi đi." Cảm xúc của Trần Tử Tinh hơi dâng trào, nhịn không được nói "Đậu má".
"Tôi trầu bò quá." Cậu nói.
Quan Thần nhìn cậu buồn cười, giống như một đứa trẻ vậy, mặt đỏ lên vì vui vẻ, trong lòng Quan Thần cũng rất vui. Từ trước đến giờ Trần Tử Tinh vẫn luôn rất lãnh đạm, chỉ có mình hắn mới nhìn thấy mặt khác này của cậu.
Trần Tử Tinh giống như một kho báu, càng khai thác thì càng phát hiện ra có rất nhiều kinh hỉ. Càng ngày càng cảm thấy cậu đáng yêu.
"Được rồi." Trần Tử Tinh ho hai tiếng ép bản thân phải tỉnh táo lại, cậu chà xát cánh mũi sau đó tiếp tục công việc, "Bạn Tiểu Quan à xin bạn đừng làm ồn, người bạn tốt nhất của cậu-bạn nhỏ Trần phải chuyên tâm phát triển sự nghiệp rồi."
Cậu cố gắng khắc chế nội tâm kích động của chính mình, khôi phục lại gương mặt băng sơn kia, Quan Thần sán đến, cười nói: "Phát triển sự nghiệp à? Vì sau này muốn nuôi tôi sao." Lúc hắn nói chuyện còn cố ý hạ thấp giọng xuống, nhưng trong lời nói lại mang theo ý cười. Cho nên khi nghe sẽ có hương vị trêu trọc khiến cho Trần Tử Tinh nổi da gà, hơi xấu hổ.
"Cút đi. Làm việc của cậu đi, đừng có đứng cạnh ông đây." Trần Tử Tinh nói.
Cậu mở sách ra một lần nữa.
Quan Thần trêu đùa cậu thành nghiện, nhăn mày bắt đầu hát, vừa cười vừa đẩy ghế về chỗ, đi làm việc của riêng mình.
Ban ngày vẫn là việc học không hề thay đổi, nhưng Quan Thần phát hiện ra sau đêm Trần Tử Tinh nếm được quả ngọt thì tinh thần của cậu cũng tốt hơn rất nhiều.
Con người là một loại động vật có thể từ từ thích nghi với tất cả, từ mười hai giờ ngủ đến sáu giờ, thêm một tiếng buổi trưa, một ngày có tầm bảy tiếng để ngủ, cũng coi như là một khoảng thời gian dài, Trần Tử Tinh cũng dần dần thích ứng được.
Bắt đầu từ lần đó mâu thuẫn của Cố Dương Phàm và Vưu Dương càng ngày càng nghiêm trọng.
Nói đúng hơn là do mình Cố Dương Phàm đơn phương.
Vưu Dương vẫn luôn tỏ ra là một giáo viên tốt tính dạy dỗ Cố Dương Phàm, nhưng không biết vì sao Cố Dương Phàm lại càng ngày càng ghét y. Là thật sự ghét y, không có một chút thích nào cả.
Có người đồn Vưu Dương rất nham hiểm, nhìn thì tưởng trắng nhưng nội tâm lại đen xì. Thậm chí có lần Cố Dương Phàm bỏ tiết một môn khác lại bị y "trùng hợp" gặp được, bị y "trùng hợp" bắt được.
Bây giờ Cố Dương Phàm là đối tượng chú ý trọng điểm của Vưu Dương, hiển nhiên Vưu Dương cũng chính là đối tượng trọng điểm mà Cố Dương Phàm ghét nhất.
Hai người bọn họ trong một tiết học phải chí chóe mấy lần.
Nhưng, ngoại trừ Cố Dương Phàm ra còn có một người đặc biệt chú ý đến Vưu Dương.
Quan Thần.
Mập Mạp tình cờ phát hiên ra điều này, cậu ta cứ cảm thấy ánh mắt Quan Thần nhìn Vưu Dương có gì đó lạ lạ, giống như đang suy nghĩ gì đó, tính kế gì đó, trong lòng cậu ta đột nhiên sợ hãi. Cho nên một ngày nào đó phòng tắm không có người cậu ta lén hỏi Quan Thần ở ngay gian kế bên: "Lão Lục, cậu nói thật với tôi đi."
"Hở?"
"Đừng nói là cậu muốn nói chuyện yêu đương với thầy giáo nhé?"
"......?" Quan Thần nhăn mày.
Những lời này của Mập Mạp cũng xuất phát từ tấm lòng.
Cậu ta tuy rằng không có ý kiến gì với đồng tính cũng ủng hộ yêu đương tự do, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy Quan Thần đã thích bạn cùng phòng rồi thì không nên có hứng thú với giáo viên đâu.
Dù sao bộ dạng của thầy Vưu cũng rất đẹp trai, người gầy eo nhỏ, giọng nói dễ nghe...... vừa nhìn một cái đã thấy có hơi thở của Gay.
Đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là do Quan Thần cứ nhìn Vưu Dương chằm chằm.
Quan Thần nghe cậu ta hỏi như vậy thiếu chút nữa thì cười phá lên, ngạc nhiên hỏi, "Không phải chứ, cậu não bổ ra cái gì thế hở Mập ca?" Quan Thần cười bất đắc dĩ, "Nghĩ gì vậy? Tôi thích ai cậu cũng không phải không biết."
"Thế vì sao......"
Mập Mạp đang định nói thì lúc này Trần Tử Tinh lại ôm chậu bước vào từ bên ngoài, hai người đang nói chuyện liền im bặt.
Đang là mùa đông mà cậu chỉ mặc một cái quần đùi ngắn, sau khi bước vào thì ngay cả quần đùi cũng không mặc nữa, Quan Thần híp mắt nhìn qua khe hở của cánh cửa, cứ thế nhìn chằm chằm.
Da trắng, eo thon, thịt mềm, chậc chậc chậc.
"Hai người đang nói gì thế? Sao tôi vừa bước vào hai người lại không nói nữa?"
Trần Tử Tinh thấy lạ hỏi một câu, cầm dầu gội đầu từ chỗ tắm chung vào trong chỗ có tấm ngăn.
Dòng nước rào rào đổ xuống thấm ướt từ đầu đến chân Trần Tử Tinh, tóc mái ướt dính bết vào nhau, nhìn có vẻ rất ngoan.
"Hắt xì" một tiếng, gió theo khe hở thổi vào.
Trần Tử Tinh chẳng cần mở mắt ra cũng biết đó là ai, nhấc chân lên đá.
Trần Tử Tinh nói: "Cút ra ngoài."
Quan Thần nói: "Đừng vô tình như vậy. Để anh sờ một tí, nhìn một lúc, đôi chân này, eo này, gương mặt nhỏ nhắn này, cánh mông nho nhỏ...... Á!"
Mập Mạp cảm thấy bản thân hình như nghe thấy tiếng hét thảm thiết, nhưng cậu ta giả vờ mình là không khí, bắt đầu niệm "Tôi không phải người tôi không phải người tôi không phải người" sau đó mặc quần áo vào phóng như bay ra ngoài.
Trong nhà tắm chỉ còn lại Quan Thần và Trần Tử Tinh.
Quan Thần bám lấy Trần Tử Tinh trêu đùa ầm ĩ một lúc, đến cuối cùng cũng tại vì hắn một tấc lại muốn thêm một thước nên đã làm cho Trần Tử Tinh thấy khó chịu.
Trần Tử Tinh đuổi hắn ra ngoài: "Không cho cậu hôn nữa. Đi tắm đi, cứ nghịch thế này chút nữa lại bị cảm đấy."
Nói xong Quan Thần đã hắt xì một cái.
"Hắt xì...... Đậu má! Miệng cậu đi khai quang rồi à." Quan Thần vội vàng chạy sang gian bên cạnh tắm nước nóng.
"Đáng đời, tắm xong thì đi nhanh đi, cẩn thận không lại ốm thật đấy." Trần Tử Tinh dừng lại một chút rồi nói tiếp."Lúc nãy cậu với Mập Mạp nói gì thế?"
Quan Thần chần chờ một chút, nói: "Đầu óc cậu ta bị ngấm nước ấy mà, hỏi tôi có hay không."
"Hở? Hỏi gì?"
Tiếng nước ầm ầm.
Quan Thần nói: "Hỏi chuyện của Vưu Dương."
"Chuyện của thầy Vưu?" Suy nghĩ của Trần Tử Tinh cũng chậm dãi quay về, lúc nãy tâm hồn cậu như lạc vào cõi thần tiên, cũng chỉ do nhàm chán mới tùy ý hỏi Quan Thần một chút.
Nhưng nhắc đến Vưu Dương thì cậu lại hồi thần ngay.
"Chuyện gì thế?" Trần Tử Tinh hỏi.
"Không có chuyện gì cả." Quan Thần nói.
Trần Tử Tinh phát hiện ra Quan Thần không thích nhắc đến chuyện về Vưu Dương. Nhưng không hiểu sao lại rất hay chú ý đến y, cũng không biết vì sao.
Cậu có chút để ý, liền hỏi: "Cậu và thầy Vưu trước đây có quen biết à?"
"Không quen." Quan Thần nghĩ nghĩ rồi thở dài, nói, "Chỉ là có một loại trực giác, nên hơi để ý đến thôi."
Không chỉ mình hắn Trần Tử Tinh cũng có chút để ý Vưu Dương, nhưng chỉ có một ít. Trần Tử Tinh cũng không để trong lòng.
"Hửm?" Cậu tiếp tục hỏi.
Quan Thần nói: "Thầy ấy rất hay để ý đến bọn mình." Nói đúng hơn là để ý hắn.
Cũng không biết có phải ảo giác không, Quan Thần vẫn luôn có cảm giác có đôi khi hắn sẽ trùng hợp đụng phải Vưu Dương. Đối phương cũng luôn chú ý hắn...... Tuy rằng hắn không có bằng chứng rõ ràng nhưng vẫn luôn có một loại trực giác mách bảo.
Loại cảm giác này một năm trước cũng từng trải qua.
Một năm trước, hắn mới từ phương Bắc chạy tới phương Nam. Mới đầu hắn không hề phát hiện ra, nhưng có một lần hắn lại đột nhiên phát hiện ra một người lạ có gương mặt khá quen.
Lúc ấy Quan Thần cũng không để ý lắm.
Nhưng lần thứ hai xuất hiện loại ý nghĩ này, hắn bắt đầu lưu ý đến những thứ ấy.
Sau đó hắn lần theo dấu vết để lại phát hiện ra—— những người này đều do cha mẹ hắn phái đến đây để giám thị hắn.
Ngay từ đầu bọn họ còn làm rất cẩn thận, nhưng sau này có lẽ vì Quan Thần không phát hiện ra nên bắt đầu thả lỏng cảnh giác. Cũng không hề nghĩ đến vì như vậy mới rước lấy sự chú ý của Quan Thần.
Lúc ấy Quan Thần liền cãi nhau với cha mẹ hắn một trận, mấy lời quá đáng cũng đã nói ra, vì thế cha mẹ hắn mới không phái người đến nữa.
Hắn cảm thấy Vưu Dương hẳn cũng giống như mấy người kia.
Trần Tử Tinh vẫn cảm thấy hắn biết gì đó, nhất là Quan Thần trầm mặc rất lâu. Cậu hỏi, "Sao vậy?"
Quan Thần nói: "Không có gì."
Nhưng điều làm hắn cảm thấy hoang mang đó là Vưu Dương không hề giống với những người trước đây, y chẳng hề kiêng nể gì cả. Giống như y đang muốn nói " Tôi đến đây để giám thị cậu".
Nhà họ Quan bên kia sao lại phái người đến đây rất dễ để giải thích, mới mùng hai tết Quan Thần đã rời nhà đi, nhất định đã làm cho Trương Sam Nguyệt đau lòng. Trương Sam Nguyệt hoặc là muốn cảnh cáo hắn muốn nói cho hắn biết " cho dù con ở đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của cha mẹ đâu", hoặc là muốn xem xem ở đây có chỗ nào tốt mà khiến hắn ngay cả nhà cũng không muốn về, năm mới cũng không thèm ở nhà.
Nếu là vế sau thì khả năng lúc hắn mới quay lại đây không được mấy ngày, Trương Sam Nguyệt đã phái người đến đây giám thị hắn rồi.
Vậy hắn và Tử Tinh......
Quan Thần đau đầu, mấy ngày gần đây hắn đang nghĩ đến chuyện này, cũng đang quan sát Vưu Dương, chứng thực suy nghĩ của bản thân.
Trần Tử Tinh cũng không biết hắn suốt ngày nghĩ linh tinh gì, nhưng cậu vẫn muốn nói: "Cậu có chuyện gì phải nói với tôi đấy." Lý do có thể làm cho Quan Thần rơi vào trạng thái như vậy cậu chỉ biết một cái.
Liên quan đến chuyện gia đình Quan Thần, Trần Tử Tinh cũng không có cách nào. Cậu chỉ có thể nói: "Hai người nghĩ sẽ nhanh hơn một người nghĩ, có thể chia sẻ được phần nào."
Trạng thái của Quan Thần cậu vẫn luôn biết.
Tuy rằng cậu không hiểu.
Quan Thần trầm ngâm một lúc, sau đó ừ một tiếng. Hắn cảm thấy chuyện này không cần nói với Trần Tử Tinh, không cần thiết.
Hắn đã nhờ Quan Tuyết giúp hắn điều tra Vưu Dương, rất nhanh sẽ biết.
Đêm đó, Quan Thần nhận được tin tức từ Quan Tuyết.
Vưu Dương đúng là đến từ phía Bắc, cùng tỉnh với hắn, là người cha mẹ hắn phái tới không chệch đi đâu được rồi---bên kia cha mẹ hắn cũng không hề giấu diếm chuyện này, thái độ rất lộ liễu, ý muốn cảnh cáo hắn.
Nói cho hắn biết rằng con là con nhà họ Quan, bất luận con đến đâu, chúng ta cũng có thể bắt con lại. Sở dĩ mặc kệ con không phải không có cách mà là không muốn quản thôi.
Quan Tuyết thở dài, gửi tin nhắn cho hắn: "Cả một năm cháu khó lắm mới về nhà được một lần lại trực tiếp rời đi nên kích thích mẹ cháu đấy."
Cả nhà hắn ai cũng có tính cách ngang ngược.
Quan Thần trả lời: "Bọn họ không muốn ở chung với cháu một cách hòa bình."
Từ nhỏ đến lớn biến hắn thành đồ vật trong tay, dục vọng khống chế cự kỳ đáng sợ. Quan Thần không thể chịu nổi những thứ như vậy.
Nhưng những thứ ấy, hắn không nói với Trần Tử Tinh. Thứ hắn muốn làm nhất bây giờ là được ở cùng Tử Tinh chăm chỉ học tập, sau đó cùng cậu tốt nghiệp, học cùng một trường đại học, vạch ra một kế hoạch tương lai có nhau.
Thái độ của Trần Tử Tinh bây giờ vẫn chưa rõ ràng, cậu vẫn chưa đồng ý với Quan Thần, vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lí yêu đương với đồng tính, tuy bây giờ quan hệ của bọn họ cũng chẳng kém là bao.
Hai người bọn họ mỗi người có những suy nghĩ và phiền muộn riêng, cứ như vậy tháng ba đã đến.
Mà ngay tại trời Nam đất Bắc bên kia.
Ngày đầu tiên của tháng ba, Trương Sam Nguyệt nhận được một văn kiện báo cáo.
Ngay sau đó là mấy tấm ảnh.
Báo cáo rất ngắn gọn, đại khái là miêu tả lại trạng thái của Quan Thần từ ngày mùng hai quay lại Diêm Thành, làm gì, ở đâu, cực kỳ đầy đủ. Ảnh không nhiều, tất cả đều là đặc tả, chọn những bức đẹp để gửi, hiển nhiên người gửi rất hiểu người mẹ quan tâm đến những gì. Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện ở mỗi tấm ảnh đều xuất hiện một người.
Một cậu bé cao cao gầy gầy, trắng nõn, gương mặt xinh đẹp sạch sẽ, là kiểu học sinh ngoan mà người lớn yêu thích.
Vưu Dương: [ văn kiện ]
Vưu Dương: Trương tổng, liên quan đến đứa nhỏ ấy, tôi đã làm riêng một phần báo cáo, ngài có thể xem xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.