Bần Cùng Dã Nương Tử

Chương 6

Trầm Vi

02/07/2013

Mười ngày sau, Đông Phương Dực và Tây Môn Nguyên Bảo gặp nhau ở nơi họ đã rơi xuống vách núi trước đây như đã ước định.

Thời gian qua, Đông Phương Dực ngoài trừ dưỡng thương cũng vẫn bận rộn như trước, chuyện lớn chuyện nhỏ trong tộc cũng phải do hắn quyết định, trước kia hắn có thể chuyên tâm vào công việc mà không để ý đến bất kỳ điều gì, thế nhưng mười ngày qua, hắn thường không tự chủ mà nhớ đến Nguyên Bảo.

Nhớ tướng ăn thô lỗ, nhớ ngôn ngữ thẳng thắng của nàng, lại nhớ nàng vì khí lực lớn mà đắc ý, nhớ nàng mỗi khi nhăn mặt hay nở nụ cười. Nhớ, nhớ, hắn không khỏi cười bản thân mình lại nhớ nàng nhiều đến vậy.

Tây Môn Nguyên Bảo cùng những nữ tử quanh hắn bất đồng tính cách, nàng nghĩ cái gì liền nói ra hết, vui vẻ thì cười to, không vui liền mắng chửi người, không chút che dấu cảm xúc. Có lẽ vì vậy mà hắn mới không thể rời khỏi nàng, ngay cả khi phải đi cũng còn muốn nhìn thấy nàng.

Đối với ước hẹn mười ngày, Đông Phương Dực phi thường chờ mong, không biết nàng sẽ lại mang đến cho hắn chuyện ngạc nhiên cùng kinh hỉ gì. Nghĩ tới Nguyên Bảo, tinh thần của Đông Phương Dực liền phấn khởi, vui vẻ.

Đến ngày ước hẹn, Đông Phương Dực đã đến rất sớm, nhìn lại nơi này hắn không khỏi cảm thấy hoài niệm, khóe miệng mỉm cười nhìn chung quanh.

Tây Môn Nguyên Bảo ngáp một cái thật lớn, dắt Tiểu Hắc đến gặp Đông Phương Dực. Mười ngày qua nàng mệt chết được, bởi vì người nhà nàng đối với việc thịt gấu vẫn còn oán giận không thôi, nhìn thấy nàng là lại nói bên tai nàng hai chữ “ thịt gấu”. Hai chữ đó là ý muốn nàng lại ra ngoài đánh gấu đem về.

Bọn họ đem nàng trở thành cái gì chứ? Là người chuyên môn đánh gấu sao? Gấu có dễ đánh vậy không? Quan trọng nhất là nàng căn bản không có đánh con gấu nào nha. Đáng tiếc là nàng không thể giải thích được vì sao mất tích mấy ngày, đành phải chịu bị người nhà oán giận. Oán niệm của con người đối với đồ ăn thật đáng sợ, nàng từ khi trở thành đối tượng bị mọi người oán giận thì không đêm nào ngủ ngon, luôn lo sợ khi tỉnh dậy lại thấy trên đầu nổi thêm vài cục u.

Lại đánh cái đại ngáp, nàng thật sự rất muốn hảo hảo mà ngủ một giấc.

“Nguyên Bảo, ngươi sao lại buồn ngủ như vậy” Từ xa, Đông Phương Dực đã thấy Nguyên Bảo ngáp liên tục, bộ dáng nhìn rất mệt mỏi.

“Ai, không cần nói ra.” Tây Môn Nguyên Bảo hữu khí vô lực đối hắn khoát tay.

Hắc Câu vừa thấy Đông Phương Dực, lập tức vui vẻ đem mặt cọ vào tay hắn làm nũng.

“Hắc Câu, ngươi rốt cục bình an trở về.” Đông Phương Dực khẽ vuốt mặt Hắc Câu, có thể nhìn thấy Hắc Câu bình yên vô sự, thật tốt.

“Nha, Tiểu Hắc trả lại cho ngươi, đưa mười tám lạng bạc đây” Tây Môn Nguyên Bảo phá tan không khí thân mật của một người một người, giơ tay phải đến trước mặt Đông Phương Dực, chờ hắn đưa cho nàng mười tám lượng bạc vẫn hằn mong ước.

“Cho ngươi.” Đông Phương Dực thực sảng khoái đưa cho nàng mười tám lượng bạc để chộc Hắc Câu.

Hai tròng mắt của Tây Mông Nguyên Bảo vừa nhìn thấy bạc đã sáng rực lên, thần thái tràn ngập cao hứng nhận lấy mười tám lạng bạc rồi đếm tới đếm lui. Không phải nàng hoài nghi Đông Phương Dực đưa thiếu, mà ngoại trừ lần trước đánh cướp của hắn, nàng chưa từng thấy nhiều bạc như vậy. Nghĩ tới mười tám lạng bạc này nàng toàn quyền sở hữu thì thấy chịu cực mấy ngày qua cũng không có gì.

Nàng cười toe toét, vẻ mặt hạnh phúc, say mê nhìn mười tám lạng bạc.

“Đừng đếm nữa, bạc sẽ không bay mất đâu” Đông Phương Dực nhìn nàng đếm rồi lại đếm không khỏi thấy buồn cười.

“Dê béo như ngươi sẽ không hiểu được tâm tình đạo tặc của ta” Tây Môn Nguyên Bảo liếc mắt trừng hắn đã phá vỡ phút giây hạnh phúc của nàng.

“Dê béo như ta không hiểu tâm tình của đạo tặc như ngươi?” Đông Phương Dực hỏi lại, dê béo, thật khó nghe.

“Ngươi không biết để đem được Tiểu Hắc đến đây, ta đã hao phí biết bao nhiêu tâm tư” Tây Môn Nguyên Bảo ngếch mũi nhìn hắn.

“Như thế nào?” Đông Phương Dực yêu thương không ngừng vỗ về Hắc Câu, Hắc Câu cũng liều mạng hướng hắn làm nũng.

“A Quý ca ca rất thích Tiểu Hắc, luôn nhìn ngắm nó. Ta thừa dịp A Quý ca ca ra ngoài mới vụng trộm mang Tiểu Hắc đi” Vì mười tám lạng bạc, nàng tìm mọi cách tránh né A Quý ca ca, xém chút nữa là không thể mang Tiểu Hắc ra ngoài.

“Vất vả cho ngươi” theo lời Nguyên Bảo, hắn đoán Tây Môn Quý có lẽ biết được giá trị của Hắc Câu, đang tính đem nó bán với giá cao, cho nên mới giám sát Hắc Câu chặt chẽ.

“Thật là thực vất vả!” Nàng không khách khí hồi hắn.

“Vì trốn ca ca ngươi, cũng vì muốn tìm biện pháp mang Hắc Câu ra ngoài cho nên ngươi mới có bộ dáng mệt mỏi vậy sao?” Đông Phương Dực từ lời của nàng cố gắng suy nghĩ nguyên nhân nàng buồn ngủ như vậy.

“Không phải.” Sự thật đơn giản vậy thì tốt quá rồi. Hắn cũng không hiểu được vì hắn mà nàng đã trải qua mười ngày không không nói nổi.

“Nếu không phải, vậy ngươi làm sao lại buồn ngủ đến vậy” cứ tưởng là đã đoán trúng, ngờ đâu lại không phải

“Chuyện này thật dài, nhưng nếu chúng ta đều rảnh vậy ta liền nói cho ngươi nghe” Tây Môn Nguyên Bảo thở dài, sau đó liền kể cho hắn nghe nỗi oan đánh gấu của nàng.

Nghe Nguyên Bảo kể xong, Đông Phương Dực cười đến không thở nổi, hắn cũng mơ hồ đoán được Tây Môn gia chắc sẽ nghĩ Nguyên Bảo đánh ngã một con gấu nhưng lại lén ăn một mình. Toàn gia bọn họ là nghĩ thế nào a?

“Đường muội Bảo Đệ của ngươi cũng thật là…, cư nhiên lại nghĩ ngươi lên núi đánh gấu. Tuy rằng khí lực của ngươi rất lớn nhưng đánh gấu…Người nhà của ngươi có phải là suy nghĩ nhiều quá không?” Đông Phương Dực cười đến đau bụng, khó khăn lắm mới ngừng cười, hỏi nàng.

“Ngươi lại cho rằng ta không có biện pháp đánh gấu? Nói cho ngươi biết, là gấu vận khí tốt không gặp phải ta, chỉ cần nói bị ta đụng phải, ta nhất định có thể đánh chết nó. Còn nữa, ngươi đừng nghĩ là Bảo Đệ ngu ngốc, nàng chính là đơn thuần”. Nàng nhất định phải làm sáng tỏ cùng hắn là nàng có thể đánh chết gấu, tránh cho hắn hiểu lầm, cuối cùng còn không quên che chở Bảo Đệ. Tuy rằng Bảo Đệ ngốc, nhưng cũng chỉ là chuyện người Tây Môn gia biết, người bên ngoài không cần phải biết. Nàng nhất định không để người bên ngoài giễu cợt Bảo Đệ.

“Ta hiểu được.” Hắn ôn nhu nhìn nàng, thưởng thức nàng vì Bảo Đệ mà binh vực.

“Bảo Đệ nàng là thật thực đáng yêu! Lần trước trong bóng đêm, cho nên ngươi không thấy được bộ dáng của nàng, nếu thấy nhất định cũng đồng ý với lời nói của ta” Tây Môn Nguyên Bảo vẫn chưa chịu thôi.

“Ta tin tưởng.” Chính là trong mắt hắn, nàng càng đáng yêu cũng càng thêm hấp dẫn hắn.

“Bởi vì ta không có nói rõ nguyên nhân, cho nên người trong tộc còn đánh đố ta làm sao có thể đánh chết gấu. Có người nói ta một tay liền đánh gấu nằm úp sấp, cũng có người cho rằng ta đầu tiên là dùng một chưởng đánh nát tảng đá lớn làm cho gấu nhìn thấy sợ tới mức vỡ mật mà chết”. Thì ra đối với người trong tộc, nàng còn lợi hại hơn cả gấu.

“Bọn họ thật là thú vị Tưởng tượng nhìn thấy hình ảnh người trong tộc của nàng khi nói những lời này, hắn không khỏi cười.

“Mới không phải đâu! Vì thịt gấu mà bọn họ oán giận ta. Ngày đó ta còn bị một đám người đuổi theo đánh, hại ta phải chạy trốn mà thở hổn hển như trâu”. Nàng oán giận nói. Cha cùng nương không chút suy nghĩ, ra tay không thủ hạ lưu tình mà Kim Bảo, Ngân Bảo ca ca căn bản là mượn cơ hội báo thù. Nói tóm lại, giờ này nàng có thể đứng trước mặt Đông Phương Dực nói chuyện cũng là nhờ tổ tiên phù hộ.

“Ngươi không sao chứ?” Nghe thấy nàng bị một đám người đuổi theo đánh, hắn lập tức khẩn trương hỏi. Hai hốc mắt nàng bị thâm đen, không lẽ là vì bị đánh?!

“Đương nhiên không có việc gì ! Ta cũng sẽ không ngoan ngoãn chịu đánh. Nói cho ngươi, ta chịu, quyền đầu của ta cũng không chịu a” Nàng kiêu ngạo đáp.

Nàng kiêu ngạo bộ dáng đáng yêu vô cùng, làm Đông Phương Dực vừa vui lại liên, nhưng nhân không nghĩ làm sợ nàng, cho nên liều mạng khắc chế trụ mới không xúc động đem nàng ôm vào trong lòng.

“Nguyên Bảo, ngươi ở nhà trung mỗi ngày đều thực vui vẻ đúng không?” Tây Môn gia không có Đông Phương gia nghiêm cẩn, hẳn là lúc nào cũng khắc khắc đều thực đứng đầu mới là.

“Không có, ta cùng của ta các ca ca thường thường vì ăn bao nhiêu đồ ăn mà cãi nhau, đánh nhau. Ngươi hiểu được, của ta khí lực rất lớn, không thể thật sự đem hết toàn lực đánh bọn họ, mỗi lần đều nhanh nghẹn tử ta !” Nàng dương giận, hai đấm ở giữa không trung vung.

“Nhưng các ngươi cảm tình tốt lắm không phải sao?”

“Tuy rằng bọn họ thường thường chọc ta tức giận, ta cũng sẽ chọc bọn họ kêu oa oa, nhưng tình cảm chúng ta thực sự không tệ. Vậy còn ngươi? Theo ta thấy, ngươi nhất định sẽ không cùng các huynh đệ tỷ muội đánh nhau phải không?”. Nếu hắn tức giận, cùng lắm là chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng cho đối phương xem, làm cho đối phương sợ đến mức không dám thở mạnh, nếu không nữa thì giảng giải một mớ đạo lý làm cho người ta có nghe mà không có hiểu, như vậy tự nhiên bị lời nói của hắn làm cho chịu thua.

“Ta có hai muội muội, nói thật ta chưa từng tưởng tượng ra tình cảm đánh nhau với các nàng?” Hắn thản nhiên.

“Muội muội của ngươi lớn lên giống ngươi sao?” Tây Môn Nguyên Bảo rất ngạc nhiên, muội muội hắn có phải cũng đẹp mặt như hắn?

“Người bên ngoài nói ta cùng đại muội Diễm nhi giống nhau, ta cũng không biết có đúng không”. Diễm nhi rất đẹp nhưng so với Nguyên Bảo thì lại không bằng. Diễm nhi nên gặp mặt Nguyên Bảo, như thế nào mới không cần cả ngày đắc chí vì bộ dáng xinh đẹp.

“Ta đây nhưng thật ra rất muốn trông thấy nàng.” Nghe hắn nói đại muội giống hắn, nàng rất hiếu kì.

“ngươi sẽ có cơ hội nhìn thấy nàng.” Đông Phương Dực ý tại ngôn ngoại.

“Ngươi sẽ dẫn các nàng đến gặp ta sao?” Nàng vui vẻ cao giọng hỏi.

“Không.” Hắn rất nhanh phủ định.

“Ngươi không đưa các nàng đến gặp ta, ta làm sao thấy được các nàng?” chẳng lẽ hắn không rõ là nàng không thể đi vào Đông Phương gia mà cũng sẽ không đi sao?

“Chờ đến ngày ngươi nhìn thấy các nàng, sẽ hiểu được” Hắn tạm thời gữ bí mật.

“Hay ý của ngươi là các nàng có khả năng bị ta đánh cướp?” Hắn cũng không biết nàng thật lâu rồi không có đánh cướp a!

“Không, nàng sẽ không.” Diễm nhi nếu xuất môn, khẳng định sẽ có một đám người tiền hô hậu ủng, Nguyên Bảo muốn một mình tiếp cận nàng là chuyện không có khả năng.

“Một khi đã như vậy, ta đây làm sao có thể nhìn thấy nàng?” Hắn càng nói, nàng lại càng hồ đồ.

“Vẫn câu nói đó, chờ đến khi ngươi nhìn thấy các nàng, sẽ hiểu được” Đông Phương Dực vẫn ra vẻ thần bí.

“Chậc! Ngươi nói chuyện thật không sảng khoái chút nào” Tây Môn Nguyên Bảo chịu không nổi trợn mắt, từ trong lòng lấy ra hai quả trái cây hái được trên đường, quăng cho hắn một trái, một trái còn lại thì lấy tay áo lau sơ qua một cái rồi há to mồm mà cắn.

Đông Phương Dực tiếp lấy trái cây, cùng ngồi xuống bên nàng, nhấm nháp từng miếng, từng miếng. Bình thường ở nhà cũng không ăn loại trái cây có hương vị kém như vậy, hắn cũng không nghĩ mình sẽ thích loại trái cây kỳ lạ, nhưng ở chung với nàng mấy ngày, hắn đã tập thành thói quen này.

“Đông Phương Dực, mấy ngày nay ngươi thế nào, có mời đại phu xem qua thương thế của ngươi không? Còn có, chân ngươi sao rồi, không có việc gì chứ?” Xem ra ngồi cũng không đủ tự tại, nên nàng liền nằm xuống để ăn trái cây, còn quay đầu lại hỏi hắn liên thanh như pháo nổ.

“Vết thương trên người cùng trên đùi ta đều tốt, cũng là nhờ ngươi trước đây đã giúp ta xử lý rất khá. Còn về những việc khác thì ta cũng làm như trước đây thôi”

“Không có việc gì là tốt rồi, nhưng sao bộ dáng của ngươi lại rầu rĩ như vậy?” Nghe hắn nói không có việc gì, trong lòng nàng như buông được tảng đá lớn, không cần lo lắng hắn chẳng những không được nàng chữa khỏi mà còn làm cho nặng thêm.

“Bộ dáng rầu rĩ là vì đang cố gắng giải quyết những tranh chấp trong tộc” Hắn cố gắng ở trước mặt nàng không nói tới các vấn đề nhạy cảm như tiệm châu báu hay mỏ vàng.

“Trong tộc các ngươi cũng có tranh cãi sao? Có phải hay không có ngươi đánh nhau? Ai thắng?” Nghe nói có tranh cãi, nàng liền hưng phấn. Thì ra Đông Phương gia cũng thích đánh nhua như Tây Môn gia, xem sau này bọn họ còn dám cười Tây Môn gia thô lỗ nữa không.

“Không phải chính mình đánh chính mình, chúng ta tranh cãi là vì ca ca của ngươi.” Hắn tàn nhẫn đánh gãy ảo tưởng tốt đẹp của nàng.

“Ca ca ta? Bọn họ làm sao vậy?” Đông Phương gia cùng ca ca nàng lại có chuyện gì mà liên quan với nhau?

“Ca ca của ngươi ba lần bảy lượt đánh cướp người trong tộc ta, bọn họ tất nhiên là không vui vẻ cho nên tìm ta để ta ra mặt giải quyết”



“Ai, tộc nhân của ngươi thật sự là rất keo kiệt, các ngươi ăn no mặc ấm, còn chúng ta thì không. Nếu chúng ta là hàng xóm, đạo lý giúp đỡ nhau hẳn ngươi là người đọc sách cũng biết. Chúng ta vì đói bụng nên mới phải đi đánh cướp, mà các ngươi thì lại không muốn chia sẻ thức ăn cùng ngân lượng. Là hàng xóm với nhau, sao các ngươi lại so đo, tính toán nhiều như vậy,các ngươi cũng quá vô tình vô nghĩa, huống chi chúng ta cũng chỉ cướp của các ngươi có chút ít mà thôi. Nếu muốn so đó, cũng không biết là ai thiếu ai đâu?” Nàng lắc đầu, thật không thích thái độ keo kiệt của Đông Phương gia, mỏ vàng đều bị bọn họ đoạt lấy, Tây Môn gia chỉ cướp được một chút cơm thừa canh cặn thì có là gì?

Đông Phương Dực nghe nàng nói, không khỏi lắc đầu cười khổ. Tóm lại, hai nhà không thể nào tính toán được nợ nần lẫn nhau, cũng vì vậy mà Đông Phương gia mới nhường nhịn, bất quá nhẫn nại cũng có giới hạn, nếu không sớm giải quyết có khả năng sẽ dẫn đến xung đột đổ máu.

“Ngươi ở nhà thật khổ lắm sao?” Đông Phương Dực thực đau lòng thay nàng, trong lòng hắn nàng nên có một cuộc sống cẩm y ngọc thực, kẻ hầu người hạ… Nàng nên có cuộc sống của một công chúa, tiểu thư chứ không phải là của một thở phỉ cường đạo. Mỗi khi nghĩ đến điều này, này, hắn liền muốn kéo nàng rời xa Tây Môn gia.

“Khổ? Làm sao có thể? Nhà chúng ta mỗi người đều như vậy, không có người đối ta không tốt, ta làm sao có thể khổ đâu?” Nàng cười lắc đầu, đem hột trái cây ném ra bên cạnh.

Đông Phương Dực hiểu được ý của nàng, đây là cuộc sống của nàng, của những người trong tộc của nàng. Mọi người cùng nhau vượt qua nghèo khó, có cơm cùng ăn, không có thì cùng nhau chịu đói. Người Tây Môn gia một lòng với nhau, đột nhiên làm cho hắn cảm thấy hâm mộ nàng.

“Đông Phương Dực, ngươi đừng luôn không vui, kỳ thật này thế gian có rất nhiều chuyện thú vị, chỉ là ngươi không phát hiện ra thôi” Tây Môn Nguyên Bảo an ủi hắn.

Đông Phương Dực sửng sốt nhìn Tây Môn Nguyên Bảo không hề phòng ngại nam nữ khác biệt mà nằm bên cạnh hắn. Hắn nghĩ nếu hắn quá để ý lễ tiết, câu nệ thì so với Nguyên Bảo hắn càng giống các bà các chị hơn, vì thế hắn cũng nằm xuống bên cạnh nàng. Hai người dựa vào nhau quá gần, gần đến mức cánh tay của hắn chỉ cần nhích một chút thôi là đã đụng phải cánh tay của nàng.

Nằm bên cạnh nàng, khứu giác của hắn trở nên nhạy cảm hơn, có thể ngửi được hương thơm tự nhiên của hoa cỏ từ người nàng, dáng vẻ tự nhiên, không chút điệu bộ của nàng đã đánh sâu vào tâm khảm hắn.

“Nguyên Bảo, chúng ta thành thân đi.” Hắn nói ra lời xuất phát từ đáy lòng đối với nàng.

Tây Môn Nguyên Bảo nghe hắn nói đột nhiên sợ hãi đến không thốt nên lời, một đôi mắt mở lớn so với chuông đồng còn lớn hơn, bên tai không ngừng vang vọng lời hắn nói: Nguyên Bảo, chúng ta thành thân đi…

Kỳ thật là nàng nghe lầm đúng không?

Có lẽ vừa rồi Đông Phược Dực là nói: Nguyên Bảo ngươi như thế nào làm cho Tiểu Hắc có biến chuyển?

Hoặc là: Nguyên Bảo, chúng ta dọn dẹp sạch sẽ nơi này đi.

Tóm lại, tuyệt đối không có khả năng là nói — Nguyên Bảo, chúng ta thành thân đi.

Đông Phương Dực làm sao có thể muốn cưới nàng? Đông Phương gia cùng Tây Môn gia có hiềm khích a! Còn có, nàng không nghĩ nàng là thê tử mà hắn muốn, thê tử của hắn phải giống như các thiên kim tiểu thư nàng từng gặp qua trong thành, tuyệt đối không có khả năng là nàng vừa khỏe như trâu lại có sức ăn kinh người.

loại này lực đại như ngưu, sức ăn kinh người nhân.

Cho nên, nếu không phải nàng nghe lầm, kia khẳng định là đầu hắn xảy ra vấn đề. Nàng chỉ biết! Nàng chỉ biết! Lần trước hắn tự vách núi ngã xuống bị thương khá nặng, hắn nên tìm đại phu giỏi để chữa trị mới được mà cái cần chữa trị đầu tiên chính là cái đầu sắp bị phá hư của hắn.

Tây Môn Quý cùng Kim Bảo, Ngân Bảo, ba huynh đệ được mời đến Đông Phương gia. Đông Phương gia nguy nga, tráng lệ làm cho ba an hem nghẹn họng, trân trối nhìn đến không dời mắt, toàn bộ phòng ốc, đền đài của Đông Phương gia đều hóa thành ngân phiếu cùng nguyên bảo vàng óng trong đầu ba huynh đệ. Thực ra là Đông Phương gia mời cha mẹ họ, nhưng bọn họ lười xuất môn cho nên ba huynh đệ phải đi thế.

“Các ngươi nghĩ xem, nếu ta trộm phiến cửa sổn này rồi đem ra chợ bán, có phải sẽ bán được rất nhiều ngân lượng không?” Tây Môn Kim Bảo đã bắt đầu nghĩ đến chuyện lấy cắp đồ của Đông Phương gia đem bán.

“Đông Phương gia nhiều tiền như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều đồ quý, muốn trộm đương nhiên phải trộm thứ đáng giá a! Dù sao cũng sẽ bị một đám người đuổi đánh, vậy ngươi thích mang một cánh cửa sổ hay mang một bình hoa cổ?” Tây Môn Ngân Bảo châm biếm Tây Môn Kim Bảo không đầu óc.

“Như ngươi nói thì dù sao cũng bị một đám người đuổi đánh cho nên ta cửa sổ hay bình hoa cổ cũng đều muốn lấy” Tây Môn Kim Bảo tự cho là có bản lĩnh vừa khiêng cửa sổ, vừa ôm bình hoa chạy trốn khỏi đám người Đông Phương gia đuổi đánh.

“Ý kiến hay! Ta làm sao có thể không nghĩ tới? Một khi đã như vậy, ngươi nói trên cổ đeo thêm cái gì nữa cho tốt” Nếu trộm đồ sẽ bị đánh đương liền trộm nhiều một chút.

“Ân…… Chúng ta cẩn thận suy nghĩ, nhất định trước khi rời khỏi Đông Phương gia phải nghĩ cho ra” Tây Môn Kim Bảo trầm ngâm tự hỏi, Đông Phương gia có nhiều bảo vật như vậy, bọn họ phải trộm này nọ mới được.

Mặc kệ hai đệ đệ ngạc nhiên cùng tính toán, Tây Môn Quý ngược lại rất bình tĩnh. Khi còn nhỏ, hắn đã từng ngoài ý muốn mà cứu mạng cho Đông Phương Tú, cho nên hắn đã sớm biết đến sự hoa mỹ của Đông Phương gia. Nhưng nhiều năm như vậy, Đông Phương gia vẫn khí phái như cũ.

Tây Môn Kim Bảo cùng Tây Môn Ngân Bảo tuy là tận lực đè thấp giọng, bất quá bọn họ tự cho là thì thầm vẫn làm cho Hà tổng quản ở phía trước nghe rõ, hắn cố nén không quay đầu lại trợn mắt nhìn hai kẻ kia. Không biết Tây Môn gia là khinh người quá đáng, không để Đông Phương gia vào mắt hay là ngu xuẩn đến cực điểm, cư nhiên dám nói mang cửa sổ cùng bình hoa cổ trộm đi, còn không nghĩ đến người của Đông Phương gia thật sẽ đứng yên nhìn bọn họ mang đi sao?

Không có, thiếu gia riêng mời bọn họ lại đây thương lượng chuyện quan trọng, bọn họ nhưng lại một đầu tóc bay rối cùng bẩn ô không chịu nổi quần áo xuất hiện, làm thổ phỉ làm đến nghèo túng như vậy, Tây Môn gia thật là…

Tây Môn Quý phát hiện Kim Bảo cùng Ngân Bảo giọng quá lớn, hắn dùng lực khụ khụ, trợn mắt trừng hướng Kim Bảo Ngân Bảo, muốn bọn họ im lặng, trăm ngàn đừng làm cho Đông Phương gia xem thường.

Kim Bảo, Ngân Bảo hai huynh đệ thấy A Quý ca ca tựa hồ có dấu hiệu tức giận, A Quý ca ca tính tình không tốt, bọn họ cũng không muốn ở Đông Phương gia bị A Quý ca ca đánh làm cho người Đông Phương gia chế giễu, hai người liền vội vàng im miệng, còn cố gắng không vì một cảnh, một vật của Đông Phương gia làm cho hiếu kỳ.

Đối với Kim Bảo, Ngân Bảo hai người thức thời, Tây Môn Quý cảm thấy thực vừa lòng, hắn nghênh ngang đi ở hành lang gấp khúc tinh xảo của Đông Phương gia. Chậc, nếu hắn có tiền sẽ không lãng phí như vậy, đem ngân lượng trắng bóng đi dùng vào chỗ nhìn được mà không xài được, thà lấy cho mọi người ăn no bụng không phải tốt hơn sao?

Hà tổng quản phát hiện Tây Môn gia ở phía sau rốt cuộc đã ngưng đàm luận, không còn ra vẻ không coi ai ra gì, mới có chút thả lỏng. Mặc dù thiếu gia không nói rõ nhưng người trong tộc Đông Phương gia cũng đã tiết lộ rất nhiều tin tức, hơn nữa phu nhân vẫn đối với thiếu gia thầm oán trách, nên hắn không khó cũng đoán được hôm nay thiếu gia mời ba huynh đệ Tây Môn gia đến là vì việc gì.

Nghĩ đến thiếu gia vì Đông Phương gia sở hữu tộc nhân hy sinh, Hà tổng quản liền từ trong lòng vì Đông Phương Dực cảm thấy không đáng giá cập không tha. Quang theo Tây Môn gia tam huynh đệ trên người là có thể đoán dược ra, bọn họ muội muội so với bọn họ cũng tốt không đến chỗ nào đi, một cái thô rất cô nương có thể nào gả tiến Đông Phương gia đâu? Ngày sau nàng lại dựa vào cái gì lên làm đương gia chủ mẫu?

Y hắn nói, phương pháp tốt nhất là thiếu gia như cũ đem nhân thú vào cửa, thú vào cửa sau cứ việc đem Tây Môn gia dã cô nương lượng ở một bên, lại cưới một gã cùng Đông Phương gia xứng đôi được với danh môn thục nữ vào cửa, còn thật sự chính đủ tư cách người đến khi bọn hắn làm gia chủ mẫu mới đúng. Dù sao đường đường Đông Phương gia là không thể có được một cái không hiểu lễ phép lại thô lỗ không văn nữ nhân tới làm đương gia chủ mẫu, không phải sao?

Sauk hi Hà tổng quả dẫn ba huynh đệ Tây Mô gia vào sảnh, nha hoàn lập tức nhanh chóng dâng lê trà Bích Loa Xuân hảo hạng, sau đó quỳ gối phúc thân, lui ra.

“Ba vị khách quý xin mời ngồi, ta vào trong mời thiếu gia ra gặp khách” Hà tổng quản không bộc lộ cảm xúc chân thận, khách khí mời huynh đệ Tây Môn gia.

“Đi thôi.” Tây Môn Quý vô lễ khoát tay về phía Hà tổng quản.

“Đi thôi! Đi thôi!” Tây Môn Kim Bảo, Ngân Bảo cũng tận lực học theo A Quý ca ca để tránh cho Đông Phương gia xem thường.

Hà tổng quản cố nén lửa giận lui ra, tuy rằng hắn chỉ là tổng quản nhưng Đông Phương gia từ trên xuống dưới đều đối với hắn thật tôn trọng, ngay cả phu nhân, thiếu giá cũng không lấy thái độ như vậy đối với hắn. Nhưng hôm nay huynh đệ Tây Mô gia đối với hắn vô lễ mà hắn lại không thể phát tác lửa giận. Hắn liền tự an ủi mình, Tây Môn gia đều là thổ phỉ cường đạo làm sao hiểu được lễ nghĩa, phép tắc cho dù là điều cơ bản nhất.

Hà tổng quản vừa rời khỏi phòng, hai anh em sinh đôi Tây Môn Kim Bảo, Tây Môn Ngân Bảo lập tức không ngồi mà nhảy khỏi ghế dựa “A Quý ca ca, ngươi nhìn xem, trong phòng này có rất nhiều bảo vật có thể giúp chúng ta phát tài”

Tây Môn Quý lại âm thầm ngắm nhìn đại sảnh xa hoa của Đông Phương gia, hắn cũng có ảo tưởng giống hai đệ đệ, đem hết bảo vật nơi đây ra chợ bán, nhiều như vậy lại nói nếu bán được giá tốt, bọn họ có thể được ăn no mặc ấm, có lẽ sẽ còn thừa để sửa chữa lại mái nhà đã dột nát.

“Đông Phương gia mời chúng ta đến sẽ không phải là muốn đưa này nọ cho chúng ta chứ?” Tây Môn Ngân Bảo đầy chờ mong nói, chỉ cần tùy tiện đưa cho hắn một cái ghế hay cái bàn, hắn cũng đã rất cao hứng.

“Ngươi nói bọn họ sẽ đưa chúng ta cái gì thật sao?” Tây Môn Kim Bảo còn tưởng thật.

“Hy vọng là có thể ăn.” Tây Môn Quý mở miệng, nói ra khát vọng của cả ba huynh đệ, bọn họ thực sự đói bụng. Bọn họ đã nhiều ngày mai phục trên đường nhưng không có người qua đường, lữ khách hay người của Đông Phươn gia đi qua, làm cho bọn họ chẳng đánh cướp được gì.

“Nhắc đến ăn, ta thực sự thấy đói bụng” Tây Môn Ngân Bảo đáng thương hề hề ôm cái bụng.

“Không cần nói, ta từ lâu rồi cũng không biết như thế nào gọi là no” Tây Môn Kim Bảo ai oán thở dài, đầu năm nay cả làm thổ phỉ cường đạo cũng không dễ dàng, không hiểu thổ phỉ ở đỉnh núi khác có giống như bọn họ lâm vào bần cùng hay không?

“Các ngươi còn dám nói đói! Liền vì muốn ăn no bụng mà thấy Nguyên Bảo đem Tiểu Hắc ra ngoài bán cũng không ngăn cản” Tây Môn Quý nhắc tới chuyện Nguyên Bảo đem Tiểu Hắc đi bán lấy mười tám lạng bạc là lại thấy đau, vậy mà mọi người còn vì mười tám lạng mà đắc chí.

Trực giác nói cho Tây Môn Quý, Nguyên Bảo bị lừa, Tiểu Hắc giá trị cao hơn rất nhiều, nhưng mặc kệ hắn nổi giận ép hỏi đã bán ngựa cho ai, Nguyên Bảo vẫn thủy chung câm miệng, không chịu tiết lộ một chút tin tức làm cho hắn dù tức đến hộc máu cũng không có cách đem Tiểu Hắc cướp về.

“A Quý ca ca, chúng ta không biết ngươi tính đem Tiểu Hắc đi bán ở chỗ khác a! Hơn nữa, Nguyên Bảo mang về mười tám lạng bạc, ngươi cũng cao hứng mà” Tây Môn Ngân Bảo nhịn không được vì mọi người mà biện giải.

“Đó là bởi vì ta không hiểu được mười tám lạng bạc đó là Nguyên Bảo bán Tiểu Hắc mà có, nếu biết ngươi nghĩ rằng ta cười được sao?” Tây Môn Quý rống lên, cố gắng kìm nén mới không ở Đông Phương gia mà đánh hai đệ đệ ngốc.

“Bán đều bán, Nguyên Bảo lại không chịu nói ra là ai mua…… Bằng không, kêu nàng lại đi cướp một con ngựa khác về, lần này ta sẽ canh chừng cẩn thận không để cho nàng lại tự tiện đem ngựa đi bán” đối mặt với sự giận dữ của đại ca, Tây Môn Kim Bảo co rúm lại, vội vàng cam đoan lần sau sẽ không làm hỏng việc.

“Ngươi cho là có nhiều ngựa tốt như vậy để cướp sao?” Tây Môn Quý vẫn tức giận.

Tây Môn Song Bảo bị lửa giận của A Quý ca ca làm cho sợ tới mức không dám lên tiếng, bọn họ thật là không may mắn. Người bán ngựa là Nguyên Bảo, người đáng bị mắng chửi phải là nàng mới đúng, vì sao bọn họ cũng bị liên lụy?

“Lần tới phải nói trước cho ta biết, đừng tùy tiện liền bán này nọ” Tây Môn Quý lớn tiếng cảnh cáo, hắn cũng không muốn mỗi lần ra ngoài về, phát hiện đồ có giá trị trong nhà đều bị đệ đệ, muội muội tùy tiện đem bán.

“Dạ, không có đồng ý của A Quý ca ca, chúng ta tuyệt đối không dám” Tây Môn Song Bảo trăm miệng một lời hứa hẹn.

“Không sai, chúng ta không phải là Nguyên Bảo, sẽ không giống nàng bị người ta lừa gạt”. Về điểm này, Tây Môn Nguyên Bảo trịnh trọng làm sáng tỏ.

“Đúng, A Quý ca ca,ta cam đoan với ngươi, chờ sau khi về nhà ta sẽ bức Nguyên Bảo nói ra nàng rốt cuộc đem ngựa ban cho ai, nàng không dám không nói”. Tây Môn Kim Bảo biết rõ Nguyên Bảo rất quật cường, nàng không chịu nói thì ai cũng không ép được của nàng một lời, còn làm ra vẻ hắn có bản lĩnh ép được nàng nghe lời.

“Tốt nhất là như vậy!” Tây Môn Quý lửa giận vẫn chưa nguôi, trừng mắt liếc hai đệ đệ một cái.

Tây Môn Song Bảo bị hắn trừng không dám lên tiếng, hiện tại là nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, tốt nhất là không nên nói, miễn cho lại làm A Quý ca ca tức giận.

Theo lời mời của Hà tổng quản, Đông Phương Dực vừa ra sảnh đã nghe hết những lời của ba huynh đệ Tây Môn gia, hắn không biết là nên kinh ngạc lắc đầu hay là ôm bụng cười to.

Ba trăm lượng! Hắc Câu là danh mã Tây Vực, lúc trước là hắn bỏ ra ba trăm lượng mới mua được, mà bây giờ giá trị của nó còn cao hơn nữa. Trước mắt Tây Môn gia không thể xác định được giá trị thật của Hắc Câu nên chỉ mới hơi giận thôi, đến khi bọn họ biết được chân tướng chắc sẽ thở không nổi, cho rằng bị hắn lừa. Nhưng hắn không một chút áy náy, dù sao Hắc Câu cũng vốn là ngựa của hắn mà hắn còn phải đem bạc chuộc về,trong lòng đã không thấy thoải mái. Cho nên khi phát hiện Nguyên Bảo không hiểu được giá trị của Hắc Câu, là thương nhân hắn đương nhiên lợi dụng điểm này mà chỉ tốn một ít ngân lượng để chuộc Hắc Câu về. Nhưng Tây Môn Quý quả nhiên như hắn nghĩ, thật sự đoán được giá trị của Hắc Câu. May mắn là đã chuộc về trước, nhưng không biết Nguyên Bảo vì thế mà chịu bao nhiên chỉ trích? Hắn cảm thấy đau lòng cho nàng.

Mấy đời trước của Tây Môn gia đều sống bằng nghề săn bắt và thuần dưỡng ngựa hoang, nhưng chỉ có Tây Môn Quý là hiểu được giá trị của Hắc Câu, chuyện vớ vấn này cư nhiên lại phát sinh ở Tây Môn gia, chứng tỏ Tây Môn gia ngày càng sa sút. Nếu tổ tiên Tây Môn gia dưới suối vàng biết được, chắc chắn sẽ khóc rống.

“Thiếu gia đến” Hà tổng quản cố ý lên tiếng, nhắc nhở người bên trong nên chú ý, chủ nhân đã tới.

Tây Môn Kim Bảo cùng Ngân Bảo vừa nghe Đông Phương Dực đến, liền giả bộ ngồi xuống, ra vẻ chưa từng quan sát, đánh giá các bảo vật trong phòng.

“Ba vị thế huynh không cần câu nệ, cứ tự nhiên như nơi này là nhà của mình” Đông Phương Dực cẩn thận từ ngữ, cố không làm cho ba huynh đệ Tây Môn gia thấy đả kích mà cũng giữ được thể diện của mình, không muốn cho ba huynh đệ biết rằng hắn chính là kẻ mua ngựa làm cho bọn họ hận nghiến răng.

“Có, chúng ta thực tự tại.” Tây Môn Ngân Bảo sớm đem lửa giận của A Quý ca ca bỏ qua một bên, đáy lòng tính toán làm sao đem đồ của Đông Phương gia biến thành của Tây Môn gia.

“Ngươi tìm chúng ta tới làm cái gì?” Tây Môn Quý tạm thời gác lại chuyện của Nguyên Bảo cùng hai đệ đệ, chờ Đông Phương Dực nói ra mục đích cuộc gặp mặt này. Hắn đánh giá Đông Phương Dực không phải dễ chọc, cũng không như bộ dáng bên ngoài.

Tây Môn Quý đánh giá Đông Phương Dực đồng thời, Đông Phương Dực ở trong lòng cũng đánh giá Tây Môn Quý cùng Tây Môn Kim Bảo, Ngân Bảo. Ba huynh đệ bọn họ vừa nhìn đã biết là người của Tây Môn gia, tuy rằng quần áo lôi thôi, đầy bụi đất nhưng người nào cũng tuấn mỹ, trong ánh mắt có thể nhìn thấy bóng dáng của Nguyên Bảo.

“Tại hạ mời ba vị đến là có chuyện quan trọng muốn cùng các ngươi thương lượng”, biết rõ bọn họ không có tính nhẫn nại, hắn vẫn cố ý dong dài…



Quả nhiên, Tây Môn gia tam huynh đệ nghe hắn nói một chuỗi, không hẹn mà cùng nhăn mi, thống khổ nhìn Đông Phương Dực, không rõ hắn như thế nào không nói chuyện chính mà lòng vòng một hồi làm người ta nghe mà không hiểu gì?

“Ngươi có chuyện cứ việc nói thẳng, đừng tịnh tịnh chút lại nói dong dài làm cho người ta nghe không hiểu” Tây Môn Quý tức giận yêu cầu.

“Theo ta được biết, ba vị mấy năm nay đối với tộc nhân của ta thập phần chiếu cố”

“Thì tính sao?” Cướp bóc liền cướp bóc, nói cái gì chiếu cố? Khư!

“Đúng vậy! Thì tính sao?” Tây Môn Kim Bảo, Ngân Bảo hát đệm, cổ vũ thanh thế cho A Quý ca.

“Về ân oán lâu nay giữa hai nhà, ta cảm thấy rất phiền, hơn nữa hai nhà lại là láng giềng, thật ra có thể hảo hảo sống chung, không cần dùng tới dao kiếm làm cho cảm tình hai bên ngày càng them xâu”

“Sau đó?” Tây Môn Quý cố nén không phát hỏa với Đông Phương Dực, người này nói chuyện nghe thật mệt, muốn cái gì thì cứ nói thẳng ra không phải là tốt lắm sao?

Tây Môn Kim Bảo, Ngân Bảo đáp lễ bằng một cái ngáp to, là Đông Phương gia ăn lương thực khác với Tây Môn gia sao, bằng không sao lời nói của Đông Phương Dực làm cho bọn họ buồn ngủ đến vậy?

“Ta hy vọng chúng ta hai nhà có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, không hề cừu thị đối phương.”

“Ý của ngươi là đem mỏ vàng trả lại cho chúng ta?” Tây Môn Quý nghĩ chỉ duy nhất có cách này là phương pháp hòa giải tốt nhất.

Vàng bạc, Song Bảo vừa nghe mõ vàng có thể lấy lại liền lập tức tỉnh ngủ, tinh thần phấn chấn, vẻ mặt chờ mong nhìn Đông Phương Dực.

“Cũng không phải.” Đông Phương Dực lắc đầu, đánh gãy hi vọng của Tây Môn Quý. Hai bên đối với việc sở hữu mỏ vàng đều bất đồng ý kiến, huống chi mạch khoáng mỏ vàng vốn thuộc về Đông Phương gia, hắn không nghĩ trả lại.

“Ngươi hiện tại đang đùa giỡn chúng ta sao?, không phải trả lại mỏ vàng vận ngươi còn nói dông dài cái gì?” Tây Môn Quý tay phải thành quyền, dùng sức đánh một cái để phát hỏa.

“Không sai! Ngươi mơ tưởng xem thường chúng ta! Đừng tưởng rằng ở địa bàn của ngươi, chúng ta cũng không dám đối với ngươi như thế nào! Nói cho ngươi, chọc giận chúng ta, chúng ta đem ngươi đánh cho miệng cha gọi mẹ!” Tây Môn Ngân Bảo bày ra tư thế hù dọa Đông Phương Dực.

“Ngươi chưa bị ba huynh đệ chúng ta đánh cướp qua nên không biết được chúng ta lợi hại thến nào. Nói cho ngươi biết, cường đạo thổ phỉ cũng biết nói lý lẽ, ngươi nếu liền ngoan ngoãn nhận sai, các đại gia tâm tình tốt sẽ không đánh vào gương mặt chuyên dùng để câu dẫn các bà các chị của ngươi” Tây Môn Kim Bảo tiếp lời.

Huynh đệ ba người giống như sài lang hổ báo uy hiếp Đông Phương Dực, đáng tiếc những lời uy hiếp của bọn họ vào tai Đông Phương Dực lại làm cho hắn suýt nữa thì bật cười. Nếu nói ở đây ai có diện mạo đẹp nhất, hắn chắc chắn không thể xếp trước ba huynh đệ bọn họ, vậy mà huynh đệ Tây Môn gia lại nói mặt của hắn chuyên dùng để câu dẫn các bà các chị, thiệt là…Đông Phương Dực không nhíu mi, mắt không chớp, đem lời đe dọa của ba huynh đệ Tây Môn gia trở gió bên tai, vẫn tập trung uống trà Bích Loa Xuân của hắn.

Ba huynh đệ Tây Môn gia vốn muốn Đông Phương Dực sẽ bị khí thế của bọ họ hù dọa mà sợ, ai ngờ hắn một chút nhíu mi cũng không có làm cho bọn họ nhất thời cảm thấy không còn hứng thú, khí thế cũng giảm đi phân nửa.

“Họ Đông Phương kia, ngươi nếu không muốn nói rõ cũng không muốn trả, vậy chúng ta đi” Tây Môn Quý lười cùng Đông Phương Dực nói tiếp.

“Đúng, chúng ta không cần lưu lại” Tây Môn Ngân Bảo cũng vội theo đuôi Tây Môn Quý.

“Ngươi cũng không cần cầu chúng ta ở lại” Tây Môn Kim Bảo cũng cổ vũ khí thế của hai huynh đệ.

“Hai nhà đám hỏi.” Đông Phương Dực không nặng không nhẹ ném ra câu này.

“Cái gì?!” Tây Môn tam huynh đệ đồng thời dừng lại, kinh hãi nhìn Đông Phương Dực, không thể tin được lời mình vừa nghe được là sự thật, bởi vậy cả ba lài cùng lấy ngón trỏ thanh thanh lỗ tai, vẻ mặt mờ mịt nhìn Đông Phương Dực .

“Ta cho rằng hai nhà kết thông gia có thể háo giải những tranh cãi là một chủ ý tốt, không biết ý ba vị thế nào?” Đông Phương Dực cười hỏi ba hynh đệ Tây Môn gia.

“Đám hỏi?!” Tây Môn Quý rít gào.

“Ai với ai?” Tây Môn Song Bảo hai mặt nhìn nhau.

“Ta có hai muội muội, sẽ đem một người gả cho nhà các ngươi” Đông Phương Dực ung dung nói.

“Cái gì? Muội muội của ngươi sẽ gả vào nhà chúng ta?” Tây Môn Quý lại rít gào, mi nhíu chặt.

“Đông Phương Dực, ngươi thật sự là muốn cùng chúng ta chung sống hoà bình sao?” Tây Môn Ngân Bảo không qua loa đồng phe phẩy đầu xem Đông Phương Dực.

Tây Môn Kim Bảo đi tới đi lui, ngón trỏ chỉ vào Đông Phương Dực, bộ dáng ra vẻ giận dữ.

Phản ứng của ba huynh đệ ngoài dự liệu của Đông Phương Dực, hắn vẫn nghĩ Tây Môn gia đối với việc này sẽ rất vui mừng, nhưng bọn hắn quá mức phẫn hận làm cho hắn không thể lý giải được. Hay là hắn đem muội muội gả vào Tây Môn gia, đối với bọn họ là sự trừng phạt?

“Ta thật lòng muốn hóa giải hiềm khích giữa hai nhà, sau này mọi người có thể hòa thuận, vui vẻ sống chung” Đông Phương Dực cẩn thận dùng từ.

“Không! Không đúng! Ngươi căn bản là muốn hai nhà đối địch với nhau thêm sâu sắc” Tây Môn Quý không ủng hộ lắc đầu.

“Đúng vậy! A Quý ca ca, như lời ta nói, Đông Phương gia tiểu tử này căn bản là cố ý hãm hại chúng ta” Tây Môn Ngân Bảo cũng phẫn nộ tiếp lời.

“Hắn thỉnh chúng ta lại đây thì đã sớm tâm hoài bất quỹ, may mắn chúng ta thông minh mới không trúng gian kế của hắn” Tây Môn Kim Bảo ngữ khí khinh thường.

“Mụ nội nó ! Đông Phương Dực, ngươi thật có chí khí, cư nhiên dám thiết hạ gian kế hãm hại chúng ta. Tốt lắm, chuyện này ta nhớ kỹ, lần sau sẽ hoàn trả gấp đôi” Tây Môn Quý giận không thể át.

“Chậm đã! Ta nghĩ, có phải chúng ta có hiểu lầm hay không?” trong Đông Phương Dực thật sự là đầu đầy mờ mịt, bất luận hắn nghĩ như thế nào, cũng không cảm thấy đem muội muội gả tiến Tây Môn gia là hãm hại a!

“Không hiểu lầm, ngươi gả muội muội vào nhà chúng ta rõ ràng là có ý định bất lương”

Tây Môn Kim Bảo, Ngân Bảo gật đầu như đảo tỏi, Đông Phương Dực này mưu kế thật sự là rất ác liệt cũng quá ngoan độc, bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tiểu tử này là kẻ tiếu lí tàng đao, hôm nay quả nhiên không nên đến Đông Phương gia.

“Ta không rõ nguyên nhân, thỉnh Tây Môn thế huynh giải thích” Đông Phương Dực thở dài, thật không biết vì sao bọn họ lại phẫn nộ như thế?

“Tốt, ngươi đã muốn giả ngu thì chúng ta liền giải thích” Tây Môn Quý không cùng hắn quanh co, lòng vòng.

“Đông Phương Dực, ngươi đem muội muội gả vào nhà chúng ta, chúng ta trong lòng rất rõ ràng là ngươi muốn ăn sạch hết lương thực trong nhà chúng ta” Tây Môn Ngân Bảo cho rằng trong nhà luôn thiếu lương thực, không thể lại thêm người đến chia xẻ. Không được. Không cần.

“Đông Phương Dực, ngươi muốn cho chúng ta toàn tộc đói chết, thật sự là rất ác độc !” Tây Môn Kim Bảo chỉ là nghĩ đến lại có một nữ nhân có sức ăn lớn như Nguyên Bảo vào cửa, hắn liền cảm thấy muốn ngất đi, tứ chi vô lực.

Tây Môn gia huynh đệ tiếp xúc qua nữ nhân như Nguyên Bảo, Bảo Đệ biết sức ăn các nàng không phải nhỏ hơn nam nhân, nhất là Nguyên Bảo lại càng kinh người. Ngẫm lại, trong tộc đã có thùng cơm lớn Nguyên Bảo, nếu lại thêm một người như vậy thì chẳng phải đồ ăn sẽ càng thiếu đến đáng thương sao? Bọn họ đã cơm ăn không đủ no, cũng không muốn có thêm nữ nhân tới làm cho họ càng thêm đói khát, cho nên không phải là Đông Phương Dực nghĩ ra quỷ kế để phá hủy Tây Môn gia thì là gì?

Nghe xong bọn họ giải thích, Đông Phương Dực thật lâu nói không ra lời, hắn cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy buồn cười, hắn dám thề, chính mình tuyệt đối không có ý tứ hãm hại Tây Môn gia! Nếu nói ý định bất lương thôi, thật là có, nhưng đối tượng là nhằm vào Nguyên Bảo, mà không phải những người khác.

“Các ngươi thật là hiểu lầm, ta chưa nói xong. Ta đem muội muội gả tiến Tây Môn gia, tự nhiên sẽ cho nhiều đồ cưới, hơn nữa Đông Phương gia có quy định, là nữ tử Đông Phương gia hàng năm đều được chia một khoản lợi tức, Đông Phương gia càng kiếm được nhiều thì sẽ được chia càng nhiều. Về phần lương thực, ta cam đoan muội muội nhà ta sẽ không ăn hết của các ngươi, cứ yên tâm đi. Tin tưởng ta, cưới nàng đối với các ngươi tuyệt đối là có lợi chứ không hại”. Đông Phương Dực nghiêm túc giải thích.

Vừa nghe đến Đông Phương Dực sẽ cho nhiều đồ cưới, hơn nữa hàng năm đều có tiền lợi tức, ba huynh đệ nhất thời yên tâm không ít. Về phần sức ăn của muội muội Đông Phương Dực là lớn hay không, sau này sẽ biết, nếu Đông Phương Dực dám can đảm lừa gạt bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ làm cho hắn càng khó coi hơn.

“Cứ như vậy?” Tây Môn Quý âm thầm tính toán, mới nghe thì thấy trong cuộc giao dịch này Tây Môn gia chiếm ưu thế.

“Vì bảo đảm hai nhà có thể ở chung hơn hòa hợp, ta hy vọng cũng có thể cưới muội muội các ngươi — Nguyên Bảo làm vợ.” Đông Phương Dực đưa ra yêu cầu.

Ba huynh đệ Tây Môn gia nghe xong yêu cầu của hắn đều trừng mắt, há miệng mà nhìn, giống như hắn vừa nói điều gì đó rất đáng sợ. Tây Môn Ngân Bảo còn đem một miệng trà phun ra hết, mà Tây Môn Kim Bảo thì lúng ta lúng túng nhìn hắn, không thốt nên lời.

“Vừa rồi có phải ta nghe lầm hay không? Ngươi nói…ngươi nói muốn lấy Nguyên Bảo? là Nguyên Bảo nhà chúng ta? Tây Môn Quý không dám tin nhìn Đông Phương Dực, lại cao thấp đánh giá một lần, hoài nghi đầu óc của hắn không được bình thường.

“Hắn nói muối cưới Nguyên Bảo sức mạnh như trâu, sức ăn kinh người a! Ngươi nói có phải hắn điên rồi không?” Tây Môn Ngân Bảo khẩn trương đối Kim Bảo nói.

“Khẳng định là điên rồi!” Tây Môn Kim Bảo đồng ý thẳng gật đầu.

“Đợi chút! Hắn không biết Nguyên Bảo sức mạnh như trâu, sức ăn kinh người đúng không? Cho nên mới hội ngốc vù vù nói muốn cưới Nguyên Bảo?” Tây Môn Ngân Bảo bỗng nhiên nghĩ đến mấu chốt quan trọng nhất.

“Đúng! Hắn nhất định không hiểu được!” Tây Môn Kim Bảo khẳng định.

“Các ngươi câm miệng lại cho ta” Tây Môn Quý gầm lên với hai đệ đệ, bọn họ tiếp tục ồn ào như vậy, cho dù Đông Phương Dực lúc trước không biết Nguyên Bảo đáng sợ thì giờ cũng đã rõ ràng.

Tây Môn Song Bảo vừa thấy biểu tình tức giận của A Quý ca ca, lập tức biết được mình vừa nói những chuyện không nên nói, nên vội vàng im lặng, thầm mong Đông Phương Dực cái gì cũng chưa nghe được, cũng không hiểu người bọn họ vừa nói chính là Nguyên Bảo.

“Ta hy vọng các ngươi có thể đồng ý đem Nguyên Bảo gả cho ta vợ.” Đông Phương Dực thanh thanh yết hầu, không để ý tới Song Bảo huynh đệ âm thanh thật lớn làm người ta khọng thể bỏ qua.

“Hiện tại ta hiểu được ý tứ của ngươi, ngươi là muốn một cái đổi một cái đúng không?” Tây Môn Quý rốt cục hiểu được đề nghị của Đông Phương Dực.

“…… Có thể nói như vậy.” Văn nhã một chút là hai nhà kết thông gia, cá nhân Đông Phương Dực thích cách nói này hơn.

Tây Môn Quý cùng Tây Môn Kim Bảo, Ngân Bảo lâm vào bối rối. Lấy Nguyên Bảo đổi cô nương Đông Phương gia sao? Lấy Nguyên Bảo sức ăn lớn lại hay giành giựt đồ ăn với bọn họ đổi lại một cô nương ăn ít lại có đồ cưới nhiều. Nghĩ thế nào cũng thấy có lợi, cuộc mua bán này có thể đàm phán a!

Tây Môn Kim Bảo cùng Ngân Bảo đưa mắt nhìn về phía Tây Môn Quý, muốn hắn thừa dịp Đông Phương Dực đầu óc đang có vấn đề, lại không rõ ràng chân tướng của Nguyên Bảo liền mau gật đầu đáp ứng cuộc hôn nhân này. Nếu chần chừ, Đông Phương Dực có thể sẽ đổi ý nha!

“Hảo! Thành giao!” Tây Môn Quý sảng khoái đáp ứng việc hôn nhân.

Tây Môn Kim Bảo cùng Ngân Bảo hai người tươi cười, đáy lòng không hẹn mà cùng nghĩ — đem Nguyên Bảo gả ra, bọn họ rốt cục có thể ăn uống no đủ !

“Nếu chúng ta đã đạt thành việc kết thông gia, ba vị thế huynh, ta đã sai người chuẩn bị rượu ngon cùng thức ăn ở phòng khách, nếu các ngươi không chê thỉnh dùng bữa”

“Được, đương nhiên là không chê” Tây Môn Quý chờ không kịp muốn ăn no nê.

“Có rượu đồ ăn ăn ngon ngươi như thế nào không nói sớm?” Vừa nghe gặp có ăn, con sâu trong bụng Tây Môn Ngân Bảo liền kêu lên.

“Đi, mọi người còn khách khí cái gì” thấy Đông Phương Dực vì bọn họ mà chuẩn bị một bạn đồ ăn cùng rượu ngon, Tây Môn Kim Bảo liền có hảo cảm với Đông Phương Dực vô cùng, hơn nữa hắn còn muốn cưới Nguyên Bảo, Kim Bảo càng thất Đông Phương Dực đáng yêu vô cùng.

Đông Phương Dực đã thành công bước đầu, thuận lợi bàn xong việc hôn sự, bên môi liền nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bần Cùng Dã Nương Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook