Chương 30
Mịch Hán
15/09/2024
“Nếu cậu thực sự muốn rèn luyện kỹ năng nấu nướng của mình, tôi có thể
giới thiệu cho cậu một đầu bếp có kỹ năng nấu ăn siêu phàm để dạy cậu.”
Lúc này, xem ra Tần Thiên Mạch đã quyết tâm học nấu ăn vì dạ dày của
cậu. Lâm Mộc Viễn chuẩn bị để Điền Cảnh Ngôn dạy Tần Thiên Mạch cách nấu những món ăn ngon.
Kết quả Tần Thiên Mạch căn bản không thèm để ý sự giúp đỡ từ cậu: "Không cần, tôi muốn tự mình từ từ suy nghĩ."
Lâm Mộc Viễn: "..."
Nấu ăn khó nuốt mà còn không cho người khác dạy, sao lại cố chấp như vậy chứ.
Nhắc đến Điền Cảnh Ngôn, cậu cũng không biết Điền Cảnh Ngôn có thành công vào nhà Bùi Xuyên hay không, hai người bọn họ đã không liên lạc với nhau kể từ cái đêm Điền Cảnh Ngôn ở chỗ của cậu rồi rời đi.
Gần đây cậu bận học nên quên mất chuyện của Điền Cảnh Ngôn, lát nữa phải hỏi cậu ta xem hiện tại đã tiến triển đến đâu rồi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Mộc Viễn gửi cho Điền Cảnh Ngôn một tin nhắn WeChat hỏi thăm tình hình gần đây của cậu ta.
Tin nhắn gửi đi chưa đầy một phút, Lâm Mộc Viễn đã nhận được điện thoại của Điền Cảnh Ngôn.
Điền Cảnh Ngôn vui vẻ tuyên bố: “Kế hoạch thuận lợi, hiện tại tớ đã thành công chuyển vào biệt thự của nam thần.”
Lâm Mộc Viễn hỏi: "Vậy vỏ của cậu thì sao?Cậu đã tìm thấy vỏ của mình chưa?"
Nhắc đến cái này, Điền Cảnh Ngôn buồn bã thở dài: “Vỏ của tớ bị Bùi Xuyên khóa trong két sắt,tớ căn bản không mở được.”
Chỉ là một cái vỏ ốc bình thường mà thôi, không biết vì sao Bùi Xuyên lại muốn khóa nó trong két sắt như thể nó là bảo bối quý giá?
Lâm Mộc Viễn cảm thấy có gì đó không đúng, "Người bình thường ai lại bỏ một cái vỏ ốc vào két rồi khóa lại? Có lẽ nào Bùi Xuyên phát hiện vỏ ốc có gì đó kỳ lạ?"
"Cho nên tớ bây giờ cũng rất chột dạ, nhưng trước đây tớ có nói bóng nói gió hỏi anh ấy về chuyện đó,dường như anh ấy không tin có yêu tinh tồn tại." Lâm Mộc Viễn nói với cậu ta: "Vậy thì cậu cẩn thận một chút, đừng để lộ thân phận yêu tinh của cậu,cẩn thận bị người ta bắt đi làm ốc đồng cay.”
"Hahaha, cậu đừng trông mong tớ là người tốt , cẩn thận tớ dùng ngọc trai nện vào đầu cậu đấy.”
“Nói nghiêm túc chút, bây giờ cậu lấy thân phận gì ở nhà Bùi Xuyên? Bảo mẫu hay khách?”
“Đương nhiên là khách,hơn nữa còn là khách quý có cấp bậc đãi ngộ vô cùng tốt.” Điền Cảnh Ngôn kiêu ngạo đắc ý nói: “Nam thần còn đặc biệt sắp xếp hai bảo mẫu để chăm sóc sinh hoạt thường ngày của tớ.”
Nam thần quả nhiên là một người tốt.
Nghe được Điền Cảnh Ngôn có đến hai bảo mẫu, Lâm Mộc Viễn nhất thời ao ước không thôi, "Tớ cũng muốn có một người bảo mẫu, cậu không biết trong khoảng thời gian này tớ sống như thế nào đâu, cả ngày đều ăn đồ ăn gọi bên ngoài,xế chiều hôm nay ăn xong dạ dày bỗng nhiên đau, sau đó bạn cùng phòng của tớ nhất quyết muốn về sau tự mình nấu ăn, kết quả cậu ấy nấu ăn rất khó nuốt, tớ cũng không biết cuộc sống sau này phải sống như thế nào nữa.”
Điền Cảnh Ngôn bất bình thay bạn cùng phòng của cậu ra mặt: "Cậu là đồ hồ ly không có lương tâm, bạn cùng phòng của cậu là một soái ca lạnh lùng,vì cậu mà cam tâm tình nguyện xuống bếp nấu ăn,kết quả cậu ở đây ghét bỏ món ăn cậu ấy nấu vì nó không ngon. Cậu thật quá đáng!"
Lâm Mộc Viễn buồn bực nói: “Tớ hiểu ý tốt của cậu ấy, nhưng cậu ấy hoàn toàn không cần phải học nấu ăn. Hơn nữa chương trình cấp ba đã rất căng thẳng rồi, cậu ấy lại còn phải dành thời gian để dạy kèm cho tớ mỗi ngày,cần gì phải lãng phí thêm thời gian để đi học nấu ăn chứ?"
“Chờ một chút.” Điền Cảnh Ngôn ngắt lời cậu, “Không phải cậu nói bạn cùng phòng của cậu là 1 kẻ siêu cấp học tra sao? Tại sao cậu ấy lại còn phải dạy kèm thêm cho cậu ?” "Cái gì mà siêu cấp học tra, người ta là siêu cấp học bá, thành tích học tập luôn đứng trong top 10 của khối." Lúc này, Lâm Mộc Viễn đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một tia tự hào không thể giải thích được. Không sai, bạn cùng phòng của cậu là một người vô vùng ưu tú. Điền Cảnh Ngôn không tin: "Chẳng lẽ trường học của các cậu đều là một đám siêu cấp học tra? Bạn cùng phòng của cậu là sản phẩm tốt nhất trong đám học tra đấy à?"
Lúc trước cậu ta từng nghe Lâm Mộc Viễn nói rằng bạn cùng phòng của cậu cả ngày trốn học , suốt ngày đánh nhau. Nếu một học sinh như thế này có thể đứng trong top 10 của khối,cậu ta có thể tưởng tượng trường của bọn họ tệ đến mức nào.
"Cậu thì biết cái gì, bạn cùng phòng của tớ là một thiên tài hiếm có." Lâm Mộc Viễn giúp Tần Thiên Mạch chính danh*, "Thành tích của tớ trong trận chiến đẫm máu chỉ thuộc về vị trí đuôi xe ngựa*,trong lớp tớ đứng ở hạng hai đếm ngược từ dưới lên.Còn thành tích của bạn cùng phòng tớ thì cao gấp đôi tớ luôn ấy.”
*Chính danh là một khái niệm chính trị - đạo đức, có nghĩa là làm cho đúng danh xưng, danh phận, khiến cho danh và thực phù hợp với nhau.
*Ý nghĩa ban đầu là vật trang trí treo ở phía đuôi xe ngựa, nhưng bây giờ nó có nghĩa là người cuối cùng hoặc là người gây cản trở, mang hàm ý xúc phạm.
"Thành tích của cậu vậy mà lại đứng ở vị trí đếm ngược từ dưới lên trong lớp à?" Điền Cảnh Ngôn giật mình,trước đây cậu ta và Lâm Mộc Viễn học cùng trường cấp hai. Lúc đó thành tích của Lâm Mộc Viễn được coi là trung bình.Hiện tại học ở cấp ba của con người,thành tích vậy mà đứng ở hạng chót.May mắn thay, cậu ta không học cấp ba,bằng không lấy thành tích của cậu ta có lẽ sẽ đứng ở hạng nhất đếm ngược từ dưới lên của khối. "Đúng vậy." Lâm Mộc Viễn buồn bã thở dài, "Con người rất nghiêm túc trong việc học.Gần đây tớ đã bị choáng ngợp bởi việc học của mình."
Cậu rất muốn về núi làm một tiểu hồ ly yên tĩnh xinh đẹp, không cần phải ngày ngày vất vả học tập ,càng không cần đối mặt với thành tích thê thảm của mình.
Điền Cảnh Ngôn bày tỏ sự thông cảm với cảnh ngộ của Lâm Mộc Viễn từ xa. Để xoa dịu trái tim bị tổn thương của tiểu hồ ly,Điền Cảnh Ngôn quyết định tặng cậu một món quà.
"Ở chỗ tớ có mấy cuốn sách dạy nấu ăn rất hay, hôm nào tớ sẽ đưa cho cậu để bạn cùng phòng của cậu xem kỹ một chút,nói không chừng tay nghề nấu nướng của cậu ấy rất nhanh sẽ tiến bộ." “Khi nào đến thì báo trước cho tớ một tiếng, tớ sẽ mua đồ ăn chuẩn bị trước một ngày.”Cậu rất nhớ kỹ năng nấu nướng của Điền Cảnh Ngôn a a a!
"Được, bây giờ không nói chuyện với cậu nữa, Bùi Xuyên sẽ sớm đi làm về, nếu anh ấy phát hiện ra tớ giả vờ mất trí nhớ ở nhà anh ấy, anh ấy có khi không chút do dự thu dọn đồ đạc và đá tớ cuốn xéo khỏi nhà." Trước khi lấy lại được vỏ ốc, cậu ta nhất quyết không thể bị đuổi ra khỏi nhà.
Kết quả Tần Thiên Mạch căn bản không thèm để ý sự giúp đỡ từ cậu: "Không cần, tôi muốn tự mình từ từ suy nghĩ."
Lâm Mộc Viễn: "..."
Nấu ăn khó nuốt mà còn không cho người khác dạy, sao lại cố chấp như vậy chứ.
Nhắc đến Điền Cảnh Ngôn, cậu cũng không biết Điền Cảnh Ngôn có thành công vào nhà Bùi Xuyên hay không, hai người bọn họ đã không liên lạc với nhau kể từ cái đêm Điền Cảnh Ngôn ở chỗ của cậu rồi rời đi.
Gần đây cậu bận học nên quên mất chuyện của Điền Cảnh Ngôn, lát nữa phải hỏi cậu ta xem hiện tại đã tiến triển đến đâu rồi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Mộc Viễn gửi cho Điền Cảnh Ngôn một tin nhắn WeChat hỏi thăm tình hình gần đây của cậu ta.
Tin nhắn gửi đi chưa đầy một phút, Lâm Mộc Viễn đã nhận được điện thoại của Điền Cảnh Ngôn.
Điền Cảnh Ngôn vui vẻ tuyên bố: “Kế hoạch thuận lợi, hiện tại tớ đã thành công chuyển vào biệt thự của nam thần.”
Lâm Mộc Viễn hỏi: "Vậy vỏ của cậu thì sao?Cậu đã tìm thấy vỏ của mình chưa?"
Nhắc đến cái này, Điền Cảnh Ngôn buồn bã thở dài: “Vỏ của tớ bị Bùi Xuyên khóa trong két sắt,tớ căn bản không mở được.”
Chỉ là một cái vỏ ốc bình thường mà thôi, không biết vì sao Bùi Xuyên lại muốn khóa nó trong két sắt như thể nó là bảo bối quý giá?
Lâm Mộc Viễn cảm thấy có gì đó không đúng, "Người bình thường ai lại bỏ một cái vỏ ốc vào két rồi khóa lại? Có lẽ nào Bùi Xuyên phát hiện vỏ ốc có gì đó kỳ lạ?"
"Cho nên tớ bây giờ cũng rất chột dạ, nhưng trước đây tớ có nói bóng nói gió hỏi anh ấy về chuyện đó,dường như anh ấy không tin có yêu tinh tồn tại." Lâm Mộc Viễn nói với cậu ta: "Vậy thì cậu cẩn thận một chút, đừng để lộ thân phận yêu tinh của cậu,cẩn thận bị người ta bắt đi làm ốc đồng cay.”
"Hahaha, cậu đừng trông mong tớ là người tốt , cẩn thận tớ dùng ngọc trai nện vào đầu cậu đấy.”
“Nói nghiêm túc chút, bây giờ cậu lấy thân phận gì ở nhà Bùi Xuyên? Bảo mẫu hay khách?”
“Đương nhiên là khách,hơn nữa còn là khách quý có cấp bậc đãi ngộ vô cùng tốt.” Điền Cảnh Ngôn kiêu ngạo đắc ý nói: “Nam thần còn đặc biệt sắp xếp hai bảo mẫu để chăm sóc sinh hoạt thường ngày của tớ.”
Nam thần quả nhiên là một người tốt.
Nghe được Điền Cảnh Ngôn có đến hai bảo mẫu, Lâm Mộc Viễn nhất thời ao ước không thôi, "Tớ cũng muốn có một người bảo mẫu, cậu không biết trong khoảng thời gian này tớ sống như thế nào đâu, cả ngày đều ăn đồ ăn gọi bên ngoài,xế chiều hôm nay ăn xong dạ dày bỗng nhiên đau, sau đó bạn cùng phòng của tớ nhất quyết muốn về sau tự mình nấu ăn, kết quả cậu ấy nấu ăn rất khó nuốt, tớ cũng không biết cuộc sống sau này phải sống như thế nào nữa.”
Điền Cảnh Ngôn bất bình thay bạn cùng phòng của cậu ra mặt: "Cậu là đồ hồ ly không có lương tâm, bạn cùng phòng của cậu là một soái ca lạnh lùng,vì cậu mà cam tâm tình nguyện xuống bếp nấu ăn,kết quả cậu ở đây ghét bỏ món ăn cậu ấy nấu vì nó không ngon. Cậu thật quá đáng!"
Lâm Mộc Viễn buồn bực nói: “Tớ hiểu ý tốt của cậu ấy, nhưng cậu ấy hoàn toàn không cần phải học nấu ăn. Hơn nữa chương trình cấp ba đã rất căng thẳng rồi, cậu ấy lại còn phải dành thời gian để dạy kèm cho tớ mỗi ngày,cần gì phải lãng phí thêm thời gian để đi học nấu ăn chứ?"
“Chờ một chút.” Điền Cảnh Ngôn ngắt lời cậu, “Không phải cậu nói bạn cùng phòng của cậu là 1 kẻ siêu cấp học tra sao? Tại sao cậu ấy lại còn phải dạy kèm thêm cho cậu ?” "Cái gì mà siêu cấp học tra, người ta là siêu cấp học bá, thành tích học tập luôn đứng trong top 10 của khối." Lúc này, Lâm Mộc Viễn đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một tia tự hào không thể giải thích được. Không sai, bạn cùng phòng của cậu là một người vô vùng ưu tú. Điền Cảnh Ngôn không tin: "Chẳng lẽ trường học của các cậu đều là một đám siêu cấp học tra? Bạn cùng phòng của cậu là sản phẩm tốt nhất trong đám học tra đấy à?"
Lúc trước cậu ta từng nghe Lâm Mộc Viễn nói rằng bạn cùng phòng của cậu cả ngày trốn học , suốt ngày đánh nhau. Nếu một học sinh như thế này có thể đứng trong top 10 của khối,cậu ta có thể tưởng tượng trường của bọn họ tệ đến mức nào.
"Cậu thì biết cái gì, bạn cùng phòng của tớ là một thiên tài hiếm có." Lâm Mộc Viễn giúp Tần Thiên Mạch chính danh*, "Thành tích của tớ trong trận chiến đẫm máu chỉ thuộc về vị trí đuôi xe ngựa*,trong lớp tớ đứng ở hạng hai đếm ngược từ dưới lên.Còn thành tích của bạn cùng phòng tớ thì cao gấp đôi tớ luôn ấy.”
*Chính danh là một khái niệm chính trị - đạo đức, có nghĩa là làm cho đúng danh xưng, danh phận, khiến cho danh và thực phù hợp với nhau.
*Ý nghĩa ban đầu là vật trang trí treo ở phía đuôi xe ngựa, nhưng bây giờ nó có nghĩa là người cuối cùng hoặc là người gây cản trở, mang hàm ý xúc phạm.
"Thành tích của cậu vậy mà lại đứng ở vị trí đếm ngược từ dưới lên trong lớp à?" Điền Cảnh Ngôn giật mình,trước đây cậu ta và Lâm Mộc Viễn học cùng trường cấp hai. Lúc đó thành tích của Lâm Mộc Viễn được coi là trung bình.Hiện tại học ở cấp ba của con người,thành tích vậy mà đứng ở hạng chót.May mắn thay, cậu ta không học cấp ba,bằng không lấy thành tích của cậu ta có lẽ sẽ đứng ở hạng nhất đếm ngược từ dưới lên của khối. "Đúng vậy." Lâm Mộc Viễn buồn bã thở dài, "Con người rất nghiêm túc trong việc học.Gần đây tớ đã bị choáng ngợp bởi việc học của mình."
Cậu rất muốn về núi làm một tiểu hồ ly yên tĩnh xinh đẹp, không cần phải ngày ngày vất vả học tập ,càng không cần đối mặt với thành tích thê thảm của mình.
Điền Cảnh Ngôn bày tỏ sự thông cảm với cảnh ngộ của Lâm Mộc Viễn từ xa. Để xoa dịu trái tim bị tổn thương của tiểu hồ ly,Điền Cảnh Ngôn quyết định tặng cậu một món quà.
"Ở chỗ tớ có mấy cuốn sách dạy nấu ăn rất hay, hôm nào tớ sẽ đưa cho cậu để bạn cùng phòng của cậu xem kỹ một chút,nói không chừng tay nghề nấu nướng của cậu ấy rất nhanh sẽ tiến bộ." “Khi nào đến thì báo trước cho tớ một tiếng, tớ sẽ mua đồ ăn chuẩn bị trước một ngày.”Cậu rất nhớ kỹ năng nấu nướng của Điền Cảnh Ngôn a a a!
"Được, bây giờ không nói chuyện với cậu nữa, Bùi Xuyên sẽ sớm đi làm về, nếu anh ấy phát hiện ra tớ giả vờ mất trí nhớ ở nhà anh ấy, anh ấy có khi không chút do dự thu dọn đồ đạc và đá tớ cuốn xéo khỏi nhà." Trước khi lấy lại được vỏ ốc, cậu ta nhất quyết không thể bị đuổi ra khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.