Chương 33
Mịch Hán
07/10/2024
Ăn sáng xong, hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát. Tần Thiên
Mạch thường ngày sẽ không bao giờ tham gia những hoạt động kiểu này của
trường học. Lần này nếu không phải vì Lâm Mộc Viễn, hắn cũng sẽ không
đi.
Trước khi ra khỏi cửa, Tần Thiên Mạch hỏi cậu: “Cậu đã mang theo quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân chưa?”
Hôm nay bọn họ phải ở bên ngoài một đêm, hắn có chút lo lắng sợ Lâm Mộc Viễn phấn khích đến mức quên mang theo những nhu yếu phẩm cần thiết.
"Có mang, tôi còn mang theo không ít đồ ăn ngon." Lâm Mộc Viễn vui vẻ khoác cặp sách lên vai, "Xuất phát!”
Nhìn Lâm Mộc Viễn phấn khích quá mức, Tần Thiên Mạch bỗng có một loại cảm giác như đang dẫn một bạn nhỏ ra ngoài dạo chơi.
Sự phấn khích của bạn nhỏ Lâm Mộc Viễn không hề giảm bớt cho đến khi cậu lên xe buýt, không phải vì cậu mệt mà là vì cậu bị say xe.
Lương Khải Phi đưa thuốc say xe và nước cho cậu: “Sao cậu không nói sớm với mình là cậu bị say xe? Thuốc say xe này phải uống trước nửa giờ mới có hiệu quả.”
Uống thuốc say xe xong, Lâm Mộc Viễn uể oải tựa vào vai Tần Thiên Mạch, “Rõ ràng trước kia tớ không bị say xe.” Chắc chắn là do tối hôm qua cậu không nghỉ ngơi tốt.
“Nhắm mắt lại ngủ một lát đi.” Tần Thiên Mạch điều chỉnh tư thế ngồi một chút để cậu tựa vào thoải mái hơn, “Nói không chừng chờ cậu tỉnh lại thì chúng ta đã đến nơi rồi.”
Lâm Mộc Viễn nghe lời nhắm mắt lại.
Tần Thiên Mạch kéo rèm cửa sổ xe lại, giúp cậu che đi ánh nắng chói chang bên ngoài.
Lương Khải Phi ngồi cạnh bọn họ, nhìn thấy tư thế thân mật giữa hai người, nhịn không được nhỏ giọng tán gẫu với Vu Hạo: “Tần Thiên Mạch đối với Lâm Mộc Viễn cũng quá tốt rồi đó.”
Nếu đổi thành người khác tựa vào vai Tần Thiên Mạch ngủ, đoán chừng sẽ bị Tần Thiên Mạch đánh bay ra ngoài sau 1 cái tát của hắn.
Vu Hạo sờ cằm, trầm giọng nói: “Cậu cho rằng bọn họ đang bí mật yêu nhau sao?”
Lương Khải Phi liếc mắt, "Mình thấy cậu đã bị đống bình luận trên diễn đàn tẩy não rồi đấy."
“Tôi luôn có cảm giác bầu không khí khi hai người bọn họ ở cùng nhau cứ là lạ sao ấy. Này, chẳng lẽ cậu không cảm thấy hai người họ ở bên nhau cũng rất tốt sao? Cậu nhìn bây giờ xem, Tần Thiên Mạch không trốn học không gây chuyện. Mỗi ngày đều dạy kèm cho Lâm Mộc Viễn, thành tích của Lâm Mộc Viễn cũng đang dần dần tiến bộ, đây quả thực là một mũi tên trúng hai con nhạn.”
Lương Khải Phi lẩm bẩm, “Nói thì nói vậy, nhưng với tính cách đơn thuần của Lâm Mộc Viễn, nếu như bị Tần Thiên Mạch lừa thì phải làm sao bây giờ?”
"Gọi cậu là má Phi mà cậu thật sự coi mình là má thật đấy à?” Vu Hạo cười nói, “Tần Thiên Mạch vừa giàu vừa đẹp trai, người theo đuổi cậu ta nhiều vô kể, chắc hẳn cậu ta không đến mức đi lừa một cậu bé ngây thơ vô tri như vậy đâu.”
“Nói vậy cũng đúng.” Lương Khải Phi cũng cảm thấy mình đã lo lắng quá mức, hơn một năm làm bạn học cùng lớp, cậu ta vẫn tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm của Tần Thiên Mạch.
Lâm Mộc Viễn đã có một giấc ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy thì xe buýt đã gần đến điểm dừng. Cảm giác say xe đã giảm đi hơn phân nửa, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy núi non xanh biếc, khung cảnh trong lành ấy khiến tâm trạng cậu cũng tốt lên theo.
Sau khi đến nơi, giáo viên sắp xếp chỗ ở cho các em học sinh trước. Các phòng ở đều là kiểu nhà dân đơn giản, mỗi phòng hai người.
Lâm Mộc Viễn và Tần Thiên Mạch ở chung một phòng.
Ăn cơm trưa xong, mọi người bắt đầu tập chung một chỗ để cùng nhau đi leo núi.
La Minh Du tiến lại gần tìm Tần Thiên Mạch, cậu ta cười xấu xa hỏi hắn: “Không phải trước đây mày nói loại hoạt động tập thể kiểu này là nhàm chán nhất sao? Vậy sao lần này mày lại có hứng thú tham gia hoạt động tập thể?”
Cậu ta chắc chắn rằng giữa Tần Thiên Mạch và Lâm Mộc Viễn có chuyện gì đó. Nếu không phải vì Lâm Mộc Viễn, Tần Thiên Mạch chắc chắn sẽ không tham gia chuyến du xuân nhàm chán kiểu này.
Tần Thiên Mạch lạnh lùng nói: "Liên quan đéo gì đến mày."
"Tao đây không phải chỉ vì tò mò thôi sao." La Minh Du nhìn Lâm Mộc Viễn đầy ẩn ý rồi nói tiếp: "Mày là vì chị dâ... á!"
Chữ "dâu" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, cậu ta đã bị ăn một cú đấm vào bụng.
La Minh Du đau đớn ôm bụng, quả quyết nói: “Tao biết ngay là tao đoán đúng rồi mà.”
Tần Thiên Mạch: “Câm miệng!”
Lâm Mộc Viễn đứng một bên ngơ ngác nhìn, thế giới của hai người này...cậu căn bản không thể hiểu nổi.
Đúng lúc này, Bạch Trình Húc đi tới, Lâm Mộc Viễn liền dứt khoát cùng cậu ta đi leo núi.
La Minh Du và Tần Thiên Mạch đùa giỡn một lúc, vừa quay lại đã phát hiện Lâm Mộc Viễn đã đi xa bọn họ.
“Tần ca, chị dâu bỏ mày để đi cùng người đàn ông khác rồi kìa.” La Minh Du ngạc nhiên.
Tần Thiên Mạch cạn lời: “Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, cậu ấy không phải chị dâu của mày.”
La Minh Du kiên định nói: “Trước khi mày tìm được chị dâu mới, tao vẫn cứ nhận định Lâm Mộc Viễn là chị dâu của tao.”
Tần Thiên Mạch: “...”
Leo được đến lưng chừng núi, Bạch Trình Húc mệt đến nỗi thở hổn hển, còn Lâm Mộc Viễn thì thoải mái mút cây kẹo mút, chế nhạo cậu ta: "Loài thỏ các cậu không phải rất giỏi nhảy nhót à? Sao thể lực của cậu lại kém đến vậy?"
Xem ra bao nhiêu năm ăn thịt đều tốn công vô ích rồi.
Bạch Trình Húc không phục phản bác: “ Chân của con người lúc leo núi rất là tốn sức. Nếu tôi ở trạng thái bản thể, chuyện leo lên đỉnh núi một mạch cũng không thành vấn đề."
Lâm Mộc Viễn đề nghị: "Hay là cậu biến thành thỏ đi, thế thì cậu có thể trốn trong cặp sách của tôi. Tôi sẽ cõng cậu lên núi, đợi lên đến đỉnh rồi tôi thả cậu ra."
Bạch Trình Húc dứt khoát từ chối: “Không cần, tôi muốn tự mình leo lên đỉnh núi.”
Tuyệt đối không được thừa nhận thể lực của mình yếu!
Lâm Mộc Viễn tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, nhớ lại truyền thuyết mà bạn học trong lớp từng kể, nhịn không được liền hỏi Bạch Trình Húc: “Trước đó, tôi từng nghe bạn học trong lớp nói trên ngọn núi này từng có rồng xuất hiện, cậu nghĩ xem liệu thật sự có rồng sống ở đây không?”
Bạch Trình Húc đáp: “Nơi này quả thật từng có rồng xuất hiện, tôi còn từng thấy nó.”
Lâm Mộc Viễn ngạc nhiên: “Cậu từng thấy nó?”
Bạch Trình Húc gật đầu: “Đó là chuyện cách đây mười mấy năm trước, nhà ông tôi ở một thị trấn nhỏ gần đây. Khi còn nhỏ, tôi thường đến đây chơi, có lần tôi nhặt được một con rồng nhỏ, nó đang bị thương và gần như sắp chết. Tôi đã mang nó về nhà ông tôi để ông nuôi non nửa tháng. Sau đó, ba của con rồng đến tìm tôi. Lúc đó nơi này đang trong tình trạng hạn hán, ông tôi đã nhờ ba của rồng nhỏ làm một trận mưa to.”
Lâm Mộc Viễn khiếp sợ không thôi, hoá ra truyền thuyết trong miệng các bạn học lại có nguồn gốc như thế này.
Lâm Mộc Viễn hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Bạch Trình Húc tiếc nuối nói: “Sau đó ba của rồng nhỏ đã đưa nó trở về biển và kể từ đó đến giờ tôi cũng chưa từng gặp lại bọn họ lần nào.”
Đã mười mấy năm trôi qua, chắc hẳn rồng nhỏ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cũng không biết sau này bọn họ có thể gặp lại nhau không, thật muốn nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của rồng nhỏ.
Lâm Mộc Viễn vốn định tiếp tục trò chuyện với Bạch Trình Húc về đề tài rồng nhỏ, nhưng vì có vài bạn học phía sau đã đuổi kịp tới, khiến cậu đành tiếc nuối bỏ qua câu chuyện.
La Minh Du và Tần Thiên Mạch từ xa đang tiến lại gần hai người bọn cậu. Thấy họ Lâm Mộc Viễn liền vẫy tay về phía Tần Thiên Mạch, “Tần ca, cho tôi xin một chai nước.”
Lúc ra khỏi nhà, Tần Thiên Mạch đã bỏ tất cả nước vào trong cặp sách của mình.
Tần Thiên Mạch lấy một chai nước từ trong cặp sách ra, còn chu đáo mở nắp chai rồi mới đưa cho Lâm Mộc Viễn.
La Minh Du đứng bên cạnh nhìn, kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm. Cmn, anh chàng chu đáo trước mắt này, thật sự là đại thiếu gia không dính khói lửa nhân gian mà cậu ta quen biết sao?
Tình yêu, thật là một thứ thần kỳ, có thể khiến một người thay đổi nhiều đến vậy.
Uống xong nước, Lâm Mộc Viễn mở cặp sách của mình ra chia sẻ đồ ăn vặt với Tần Thiên Mạch: “Cậu có muốn ăn đồ ăn vặt không?”
Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, Lâm Mộc Viễn đang ngậm kẹo mút vị cam, khi cậu mở miệng nói chuyện, một mùi cam nhè nhẹ thoang thoảng được toả ra.
Tần Thiên Mạch bỗng nhiên rất muốn nếm thử kẹo mút vị cam.
Lục quanh cặp sách của Lâm Mộc Viễn một vòng mà vẫn không tìm thấy vị cam, cuối cùng Tần Thiên Mạch đành chọn một cây kẹo mút vị xoài.
Trước khi ra khỏi cửa, Tần Thiên Mạch hỏi cậu: “Cậu đã mang theo quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân chưa?”
Hôm nay bọn họ phải ở bên ngoài một đêm, hắn có chút lo lắng sợ Lâm Mộc Viễn phấn khích đến mức quên mang theo những nhu yếu phẩm cần thiết.
"Có mang, tôi còn mang theo không ít đồ ăn ngon." Lâm Mộc Viễn vui vẻ khoác cặp sách lên vai, "Xuất phát!”
Nhìn Lâm Mộc Viễn phấn khích quá mức, Tần Thiên Mạch bỗng có một loại cảm giác như đang dẫn một bạn nhỏ ra ngoài dạo chơi.
Sự phấn khích của bạn nhỏ Lâm Mộc Viễn không hề giảm bớt cho đến khi cậu lên xe buýt, không phải vì cậu mệt mà là vì cậu bị say xe.
Lương Khải Phi đưa thuốc say xe và nước cho cậu: “Sao cậu không nói sớm với mình là cậu bị say xe? Thuốc say xe này phải uống trước nửa giờ mới có hiệu quả.”
Uống thuốc say xe xong, Lâm Mộc Viễn uể oải tựa vào vai Tần Thiên Mạch, “Rõ ràng trước kia tớ không bị say xe.” Chắc chắn là do tối hôm qua cậu không nghỉ ngơi tốt.
“Nhắm mắt lại ngủ một lát đi.” Tần Thiên Mạch điều chỉnh tư thế ngồi một chút để cậu tựa vào thoải mái hơn, “Nói không chừng chờ cậu tỉnh lại thì chúng ta đã đến nơi rồi.”
Lâm Mộc Viễn nghe lời nhắm mắt lại.
Tần Thiên Mạch kéo rèm cửa sổ xe lại, giúp cậu che đi ánh nắng chói chang bên ngoài.
Lương Khải Phi ngồi cạnh bọn họ, nhìn thấy tư thế thân mật giữa hai người, nhịn không được nhỏ giọng tán gẫu với Vu Hạo: “Tần Thiên Mạch đối với Lâm Mộc Viễn cũng quá tốt rồi đó.”
Nếu đổi thành người khác tựa vào vai Tần Thiên Mạch ngủ, đoán chừng sẽ bị Tần Thiên Mạch đánh bay ra ngoài sau 1 cái tát của hắn.
Vu Hạo sờ cằm, trầm giọng nói: “Cậu cho rằng bọn họ đang bí mật yêu nhau sao?”
Lương Khải Phi liếc mắt, "Mình thấy cậu đã bị đống bình luận trên diễn đàn tẩy não rồi đấy."
“Tôi luôn có cảm giác bầu không khí khi hai người bọn họ ở cùng nhau cứ là lạ sao ấy. Này, chẳng lẽ cậu không cảm thấy hai người họ ở bên nhau cũng rất tốt sao? Cậu nhìn bây giờ xem, Tần Thiên Mạch không trốn học không gây chuyện. Mỗi ngày đều dạy kèm cho Lâm Mộc Viễn, thành tích của Lâm Mộc Viễn cũng đang dần dần tiến bộ, đây quả thực là một mũi tên trúng hai con nhạn.”
Lương Khải Phi lẩm bẩm, “Nói thì nói vậy, nhưng với tính cách đơn thuần của Lâm Mộc Viễn, nếu như bị Tần Thiên Mạch lừa thì phải làm sao bây giờ?”
"Gọi cậu là má Phi mà cậu thật sự coi mình là má thật đấy à?” Vu Hạo cười nói, “Tần Thiên Mạch vừa giàu vừa đẹp trai, người theo đuổi cậu ta nhiều vô kể, chắc hẳn cậu ta không đến mức đi lừa một cậu bé ngây thơ vô tri như vậy đâu.”
“Nói vậy cũng đúng.” Lương Khải Phi cũng cảm thấy mình đã lo lắng quá mức, hơn một năm làm bạn học cùng lớp, cậu ta vẫn tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm của Tần Thiên Mạch.
Lâm Mộc Viễn đã có một giấc ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy thì xe buýt đã gần đến điểm dừng. Cảm giác say xe đã giảm đi hơn phân nửa, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy núi non xanh biếc, khung cảnh trong lành ấy khiến tâm trạng cậu cũng tốt lên theo.
Sau khi đến nơi, giáo viên sắp xếp chỗ ở cho các em học sinh trước. Các phòng ở đều là kiểu nhà dân đơn giản, mỗi phòng hai người.
Lâm Mộc Viễn và Tần Thiên Mạch ở chung một phòng.
Ăn cơm trưa xong, mọi người bắt đầu tập chung một chỗ để cùng nhau đi leo núi.
La Minh Du tiến lại gần tìm Tần Thiên Mạch, cậu ta cười xấu xa hỏi hắn: “Không phải trước đây mày nói loại hoạt động tập thể kiểu này là nhàm chán nhất sao? Vậy sao lần này mày lại có hứng thú tham gia hoạt động tập thể?”
Cậu ta chắc chắn rằng giữa Tần Thiên Mạch và Lâm Mộc Viễn có chuyện gì đó. Nếu không phải vì Lâm Mộc Viễn, Tần Thiên Mạch chắc chắn sẽ không tham gia chuyến du xuân nhàm chán kiểu này.
Tần Thiên Mạch lạnh lùng nói: "Liên quan đéo gì đến mày."
"Tao đây không phải chỉ vì tò mò thôi sao." La Minh Du nhìn Lâm Mộc Viễn đầy ẩn ý rồi nói tiếp: "Mày là vì chị dâ... á!"
Chữ "dâu" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, cậu ta đã bị ăn một cú đấm vào bụng.
La Minh Du đau đớn ôm bụng, quả quyết nói: “Tao biết ngay là tao đoán đúng rồi mà.”
Tần Thiên Mạch: “Câm miệng!”
Lâm Mộc Viễn đứng một bên ngơ ngác nhìn, thế giới của hai người này...cậu căn bản không thể hiểu nổi.
Đúng lúc này, Bạch Trình Húc đi tới, Lâm Mộc Viễn liền dứt khoát cùng cậu ta đi leo núi.
La Minh Du và Tần Thiên Mạch đùa giỡn một lúc, vừa quay lại đã phát hiện Lâm Mộc Viễn đã đi xa bọn họ.
“Tần ca, chị dâu bỏ mày để đi cùng người đàn ông khác rồi kìa.” La Minh Du ngạc nhiên.
Tần Thiên Mạch cạn lời: “Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, cậu ấy không phải chị dâu của mày.”
La Minh Du kiên định nói: “Trước khi mày tìm được chị dâu mới, tao vẫn cứ nhận định Lâm Mộc Viễn là chị dâu của tao.”
Tần Thiên Mạch: “...”
Leo được đến lưng chừng núi, Bạch Trình Húc mệt đến nỗi thở hổn hển, còn Lâm Mộc Viễn thì thoải mái mút cây kẹo mút, chế nhạo cậu ta: "Loài thỏ các cậu không phải rất giỏi nhảy nhót à? Sao thể lực của cậu lại kém đến vậy?"
Xem ra bao nhiêu năm ăn thịt đều tốn công vô ích rồi.
Bạch Trình Húc không phục phản bác: “ Chân của con người lúc leo núi rất là tốn sức. Nếu tôi ở trạng thái bản thể, chuyện leo lên đỉnh núi một mạch cũng không thành vấn đề."
Lâm Mộc Viễn đề nghị: "Hay là cậu biến thành thỏ đi, thế thì cậu có thể trốn trong cặp sách của tôi. Tôi sẽ cõng cậu lên núi, đợi lên đến đỉnh rồi tôi thả cậu ra."
Bạch Trình Húc dứt khoát từ chối: “Không cần, tôi muốn tự mình leo lên đỉnh núi.”
Tuyệt đối không được thừa nhận thể lực của mình yếu!
Lâm Mộc Viễn tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, nhớ lại truyền thuyết mà bạn học trong lớp từng kể, nhịn không được liền hỏi Bạch Trình Húc: “Trước đó, tôi từng nghe bạn học trong lớp nói trên ngọn núi này từng có rồng xuất hiện, cậu nghĩ xem liệu thật sự có rồng sống ở đây không?”
Bạch Trình Húc đáp: “Nơi này quả thật từng có rồng xuất hiện, tôi còn từng thấy nó.”
Lâm Mộc Viễn ngạc nhiên: “Cậu từng thấy nó?”
Bạch Trình Húc gật đầu: “Đó là chuyện cách đây mười mấy năm trước, nhà ông tôi ở một thị trấn nhỏ gần đây. Khi còn nhỏ, tôi thường đến đây chơi, có lần tôi nhặt được một con rồng nhỏ, nó đang bị thương và gần như sắp chết. Tôi đã mang nó về nhà ông tôi để ông nuôi non nửa tháng. Sau đó, ba của con rồng đến tìm tôi. Lúc đó nơi này đang trong tình trạng hạn hán, ông tôi đã nhờ ba của rồng nhỏ làm một trận mưa to.”
Lâm Mộc Viễn khiếp sợ không thôi, hoá ra truyền thuyết trong miệng các bạn học lại có nguồn gốc như thế này.
Lâm Mộc Viễn hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Bạch Trình Húc tiếc nuối nói: “Sau đó ba của rồng nhỏ đã đưa nó trở về biển và kể từ đó đến giờ tôi cũng chưa từng gặp lại bọn họ lần nào.”
Đã mười mấy năm trôi qua, chắc hẳn rồng nhỏ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cũng không biết sau này bọn họ có thể gặp lại nhau không, thật muốn nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của rồng nhỏ.
Lâm Mộc Viễn vốn định tiếp tục trò chuyện với Bạch Trình Húc về đề tài rồng nhỏ, nhưng vì có vài bạn học phía sau đã đuổi kịp tới, khiến cậu đành tiếc nuối bỏ qua câu chuyện.
La Minh Du và Tần Thiên Mạch từ xa đang tiến lại gần hai người bọn cậu. Thấy họ Lâm Mộc Viễn liền vẫy tay về phía Tần Thiên Mạch, “Tần ca, cho tôi xin một chai nước.”
Lúc ra khỏi nhà, Tần Thiên Mạch đã bỏ tất cả nước vào trong cặp sách của mình.
Tần Thiên Mạch lấy một chai nước từ trong cặp sách ra, còn chu đáo mở nắp chai rồi mới đưa cho Lâm Mộc Viễn.
La Minh Du đứng bên cạnh nhìn, kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm. Cmn, anh chàng chu đáo trước mắt này, thật sự là đại thiếu gia không dính khói lửa nhân gian mà cậu ta quen biết sao?
Tình yêu, thật là một thứ thần kỳ, có thể khiến một người thay đổi nhiều đến vậy.
Uống xong nước, Lâm Mộc Viễn mở cặp sách của mình ra chia sẻ đồ ăn vặt với Tần Thiên Mạch: “Cậu có muốn ăn đồ ăn vặt không?”
Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, Lâm Mộc Viễn đang ngậm kẹo mút vị cam, khi cậu mở miệng nói chuyện, một mùi cam nhè nhẹ thoang thoảng được toả ra.
Tần Thiên Mạch bỗng nhiên rất muốn nếm thử kẹo mút vị cam.
Lục quanh cặp sách của Lâm Mộc Viễn một vòng mà vẫn không tìm thấy vị cam, cuối cùng Tần Thiên Mạch đành chọn một cây kẹo mút vị xoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.