Chương 13: Hôn em đến khi em khóc
Y Nha
16/07/2023
Da mặt Giản Du không dày như hắn, bị hắn trêu chọc đến mức đỏ lựng từ tai đến cổ, cậu quay lưng bỏ đi.
"Ầy, mặt trời vẫn còn đây mà, em không phơi nắng nữa à?"
Lục Thời Niên gọi sau lưng cậu.
Giản Du không có ý định quay đầu lại: "Thích thì tự đi mà phơi nắng, tốt nhất là phơi cho khô quắt đi đừng có về nữa!"
Không ổn rồi, thỏ con lại xù lông rồi.
Lục Thời Niên cất bước đuổi theo, lướt qua cô gái đôi mắt vẫn còn sáng rực, cong môi cười: "Bạn học, bạn cũng học Cẩm Đại à?"
Cô gái 'a' một tiếng: "Không phải, tôi học Phù Đại."
Lục Thời Niên: "Cũng khá gần, Phù Đại cũng rất đẹp."
"Cảm ơn, Cẩm Đại cũng vậy mà." Cô đáp lại theo bản năng, xong mới chợt nhớ: "Cả hai người cùng học Cẩm Đại à?"
Lục Thời Niên cười cười 'ừ' một tiếng.
Cô gái: "Nhưng mà, hai người không phải là..."
Lục Thời Niên: "Là bạn cùng phòng đại học, chỉ đùa tí thôi."
Cảnh tượng hai người lúc đi lúc về giống y hệt nhau, một người đi trước nổi giận đùng đùng, một người theo sau thong thả đuổi theo.
Người đi sau còn muốn chọc thêm mấy câu, như chỉ lo người đi trước nổi khùng chưa đủ.
"Giản ca, vừa rồi chỉ là tôi thuận miệng nên nói thôi."
"Nếu không thì em gọi tôi là ba nuôi đi, tôi mua cho em, được không?"
"Giản ca? Du Du?"
"Giản Du: "Du cái con mẹ anh! Ngậm miệng chó vào!"
Lục Thời Niên: "Đến chó cũng không có nhân quyền sao?"
Giản Du: "Đã là chó rồi còn đòi nhân quyền?"
Lục Thời Niên: "Em khinh thường chó à."
Giản Du: "Đồ chó không có tư cách nói chuyện với ông!"
Lục Thời Niên: "Thế nếu là Sesshoumaru thì sao?"
Giản Du: "...."
Giản Du: "Ngậm cái mồm heo của anh lại!!"
Lục Thời Niên: "Thôi được rồi."
Lục Thời Niên: "...."
Lục Thời Niên: "Nè, em giận thật à?"
Giản Du bỗng dừng bước, nộ khí đùng đùng xoay người: "Tôi hỏi anh, lớn đầu như này rồi mà anh không giữ liêm sỉ một chút được hả? Không nói xàm trước mặt người khác không chịu được hả?"
Lục Thời Niên buông thõng tay, tỏ vẻ oan uổng: "Nhưng là em nói trước mà."
Giản Du giận xù lông: "Đâu có giống nhau, anh có biết anh nói vậy thì người ta sẽ nghĩ như nào không?!"
Lục Thời Niên: "Sẽ nghĩ gì?"
"Sẽ cho rằng ông đây có quan hệ không chính đáng với anh! Cho rằng tôi là cái mẹ gì đó mà phú nhị đại, còn anh là một tên tiểu bạch kiểm làm ăn không đàng hoàng dựa vào mặt tiền xin bao dưỡng."
Giọng của Giản Du càng nói càng nhỏ đi, biểu cảm vốn đang phẫn nộ lại lộ ra vài phần mê muội.
Hở?
Hình như... nghe cũng được đấy chứ?
Lục Thời Niên: "Hả? Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó."
Giản Du vẫn cau mày như cũ, nhưng sắc mặt đã không còn đen xì nữa: "Lần này bỏ qua, nếu lần sau anh còn ăn nói lung tung nữa thì tôi cạp chết anh."
Hung hăng dọa nạt xong, cậu quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Trong dư quang thoáng lướt qua cửa hàng giày lúc trước, bất ngờ phát hiện tấm biển trước cửa đã từ "open" biến thành "close".
"Cửa hàng gì mà đóng cửa sớm vậy."
Cậu lẩm bẩm: "Này đâu phải thái độ của người làm kinh doanh."
Lục Thời Niên bước năm bước ba đuổi tới ôm bả vai cậu: "Tôi xin lỗi, em đừng giận nữa nha?"
Giản Du hẩy hẩy vai: "Bỏ cái móng heo ra."
Lục Thời Niên chẳng những không buông, mà còn thò một cái móng heo khác ra trước mặt cậu.
"Cái gì đây?" Cậu liếc cái túi mua hàng trong tay Lục Thời Niên.
Lục Thời Niên: "Cho em đó, nói xin lỗi phải có chút thành ý."
Giản Du nhận lấy, nhận ra logo trên hộp giống hệt logo của cửa hàng giày vừa đóng cửa, hai mắt mở to: "Anh?"
Lục Thời Niên nhân cơ hội nhéo nhéo má cậu: "Thích lắm sao?"
"Thích cái con khỉ." Giản Du nhét túi lại vào tay hắn: "Lấy về đi, tôi không muốn."
Lục Thời Niên không nhận: "Sao lại không muốn, lúc nãy không phải em nhìn chằm chằm đôi giày này rất lâu sao?"
Giản Du: "Tôi cứ nhìn là anh mua hả? Thế vừa xong tôi nhìn tòa nhà WTO còn lâu hơn, sao anh không mua luôn cho tôi đi?"
Lục Thời Niên: "Em muốn à?"
Giản Du: "...Đồ đần!"
Cậu quyết tâm không nhận quà của Lục Thời Niên.
Cái tên này đúng là có bệnh, hai người chẳng quen thân, chẳng hiểu sao lại tặng cậu thứ đắt tiền như vậy, không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?
Nhưng Lục Thời Niên cũng rất quyết tâm muốn tặng cậu.
"Em có chịu nhận hay không?" Hắn hỏi Giản Du.
Giản Du: "Ông đây không nhận!"
Lục Thời Niên thở dài: "Không nhận thì chứng tỏ không chấp nhận lời xin lỗi của tôi, bởi vì em không chấp nhận, nên là lần sau tôi còn dám nói nữa đấy."
Giản Du không có vẻ gì là bị uy hiếp: "Tùy anh thôi."
Lục Thời Niên: "Lần sau tôi sẽ nói em là vợ tôi."
Giản Du: "????????"
Giản Du: "Cái mẹ gì mà vợ của anh! Tôi là nam!"
Lục Thời Niên hỏi ngược lại: "Sao là nam thì không thể làm vợ?"
"Ngoan nào." Hắn lại ngứa tay nhéo nhéo tai Giản Du: "Chúng ta đều là người đã trải qua giáo dục đại học rồi, không được phân biệt giới tính."
Giản Du nghiến răng kèn kẹt, chưa bao giờ muốn đâm chết một người như vậy.
Muốn dùng cái cớ này uy hiếp tôi à, cứ mơ đi!
Cậu đẩy mặt Lục Thời Niên ra xa: "Thích nói thì cứ nói đi, tùy. Biến đi!"
-
Hai người ở bên ngoài tận hơn một tuần.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Giản Du thỉnh thoảng đi cùng Lục Thời Niên đến phòng thí nghiệm, hai người ở trường hầu như không có trao đổi gì.
Nhưng về nhà thì khác.
Chuyện khác thì không nói, nhưng ít nhất thì Giản Du đã có thể thản nhiên tiếp nhận việc mỗi đêm đều ôm "thuốc giảm đau hình người" Lục Thời Niên để đi vào giấc ngủ.
Điều đáng nói là, không biết là vì có Lục Thời Niên, hay là bởi vì tuần đầu tiên khó khăn nhất của kỳ sắp qua, nên trong mấy ngày này, cậu không còn gặp ác mộng nữa, đêm nào cũng có thể ngủ ngon đến hừng đông.
Nhưng ngủ ngon đến đâu thì cũng không chống đỡ nổi một tên ngốc lên cơn.
Vào đêm trước khi dọn về, Giản Du đang ngủ say thì chợt cảm thấy người mình nhẹ bẫng, nửa tỉnh nửa mê cảm giác như có người đang ôm cậu đi ra ngoài.
Cậu quá mệt mỏi, mắt díu lại không mở ra nổi, hơi thở quen thuộc cũng khiến cậu quên đi phòng bị, mơ màng một hồi xong dứt khoát mặc kệ, nghiêng đầu tựa vào ngực hắn tiếp tục ngủ.
Mãi cho đến khi hô hấp bị cản trở, cậu không chịu nổi mà mở mắt ra, Lục Thời Niên cũng lập tức buông tay đang bịt mũi cậu, cười tủm tỉm nhìn cậu.
Bé thỏ con xù lông hiếm khi nào có dáng vẻ mềm mại như vậy.
Mái tóc rối bời, ánh mắt mở mịt, chân mày ngày thường luôn nhíu nay lại giãn ra, vẻ mặt sững sờ ngồi trên người hắn, biểu tình vừa ngây ngốc vừa mơ màng, trông ngoan ngoãn đến lạ.
Ồ.
Sao lại dễ thương vậy nhỉ?
Ý cười của Lục Thời Niên càng lúc càng sâu, hắn vui vẻ cọ cọ thái dương cậu: "Bé Du, chào buổi tối nha~"
Giản Du bị hắn cọ đến mức phải nheo một bên mắt lại.
".....?"
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chờ đến khi cậu tốn một hồi để tỉnh táo lại, liền bị tình cảnh lúc này làm cho lửa giận dồn hết lên não.
"Lục Thời Niên, anh, anh bị điên hả!"
"Thả tôi xuống!"
Lục Thời Niên siết chặt cánh tay không cho cậu giãy giụa: "Chân tôi ngồi không thoải mái à?"
"Thoải mái cái con khỉ, cộm muốn chết!"
Giản Du dùng hết sức đẩy bả vai hắn ra, nổi khùng: "Buông ra, đừng có ôm tôi!"
Lục Thời Niên chậm rãi nói: "Em đừng cọ tới cọ lui, không thì càng cộm đấy."
Giản Du: "?????"
Giản Du: "......?!"
Giản Du lần này thì tỉnh hoàn toàn rồi, mặt ửng đỏ: "Đm? Lục Thời Niên anh là một chó lưu manh khốn nạn!"
Lục Thời Niên: "Ngoan nào, đừng làm nũng."
Giản Du: "Ông đây không có!"
"Ừ ừ ừ, bé Du nói gì cũng đúng."
Lục Thời Niên mạnh tay nhét một đôi đũa vào trong tay cậu, nắm lấy: "Mau ăn thử đồ ăn khuya tên lưu manh làm xem thế nào."
Lúc này Giản Du mới phát hiện trên bàn còn bày hai đĩa thức ăn.
Cậu nhìn thêm hai lần, không thể tin nổi quay đầu nhìn chằm chằm Lục Thời Niên: "Hơn nửa đêm anh làm loạn đánh thức tôi dậy, chỉ vì muốn tôi ăn bữa khuya anh nấu?"
Lục Thời Niên rất thản nhiên: "Đúng vậy, chỉ có một mình mà ăn nhiều vậy thì vô nghĩa, hơn nữa mai em đi rồi, không biết bao giờ mới được ăn đồ tôi nấu lần nữa."
Nữa?
Còn lần sau nữa?
Mẹ nó thế này là ép tôi ăn chứ gì?
Đồ ăn trên bàn rất thơm.
Thế nhưng từng đợt hương thơm bay vào mũi Giản Du, chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Mức độ phẫn nộ đã đạt đỉnh.
Đũa gác cái bộp lên bàn, không thèm quan tâm cái gì mà đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, cậu ôm lấy đầu Lục Thời Niên cụng mạnh một cái:
"Tôi ăn cả lò nhà anh!"
- Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad @caphecot_giua
Buổi sáng tỉnh dậy, đầu Giản Du đau dữ dội.
Không phải bị bệnh gì, chỉ là đau nghĩa đen.
Cậu thu dọn đồ đạc xách ra khỏi phòng, Lục Thời Niên liền dán lại gần: "Bé Du, trán em xanh tím rồi."
"Có đau không, muốn anh trai xoa xoa cho em không?"
Giản Du không muốn phản ứng lại hắn nữa.
Không phải đều là sọ người sao, tại sao sọ Lục Thời Niên lại như kim cương vậy?
Hắn cũng bị cụng đầu, thế mà Lục Thời Niên lại không bị gì, còn không cả đỏ ửng hay gì sất.
Kết quả lại là cậu hoàn toàn tự làm tự chịu.
Lục Thời Niên lười biếng ngáp một cái, giữ cậu lại:
"Bé Du, ngày mai là cuối tuần, hay là ở lại thêm hai ngày nữa?"
"Một ngày cũng được."
"Nửa ngày?"
"Thôi được rồi, em có muốn ăn sáng cùng tôi rồi hẵng đi không?"
"Có thể câm mồm lại, đừng làm phiền tôi được không?"
Giản Du không giả câm giả điếc với Lục Thời Niên quá nổi ba phút: "Không ăn! Tôi không muốn ở với anh một giây nào nữa."
"Tại sao chứ?"
Lục Thời Niên đi theo sau cậu như một cái đuôi: "Chúng ta ở cùng nhau cũng thú vị mà, em không thấy vậy sao?"
Giản Du dừng bước quay đầu, ngón trỏ dùng sức chọc vào bả vai Lục Thời Niên: "Tôi, không, thấy, vui, chút, nào, cả! Chỉ có mỗi anh vui thôi, thực sự càng nhìn anh tôi càng khó chịu!"
Lục Thời Niên ôm lấy mặt cậu: "Thế nhưng sao càng nhìn em tôi càng thấy đáng yêu nhỉ?"
Giản Du gạt tay hắn ra: "Đáng yêu cái con mẹ anh."
"Được rồi."
Lục Thời Niên tiếc nuối thở dài, rất nhanh lại nghĩ tới gì đó: "Vậy có thể cho tôi hỏi chu kỳ phát tình của thỏ các em kéo dài bao lâu không? Lần tới em cần tôi là khi nào?"
"Kiếp sau." Giản Du xách hành lý đi về phía cửa.
Lục Thời Niên đi theo tới huyền quan, nhìn cậu lấy giày của mình ra khỏi tủ.
"Sao không đi đôi tôi tặng?" Hắn hỏi.
Giản Du không thèm ngẩng đầu: "Nói rồi, không cần, anh tự giữ lại mà đi."
Lục Thời Niên: "Size không đúng, không đi được."
Giản Du: "Vậy thì đem trả."
Lục Thời Niên: "Nhưng mà chưa từng mua đồ xong đem trả."
Giản Du: "Đạo lý của anh thì liên quan gì đến tôi—"
Lời còn chưa dứt, cậu bỗng nhiên bị ôm lấy, đặt ngồi lên tủ giày.
Giản Du: "?????"
Cậu sửng sốt vài giây, cơn giận dâng lên, chống tủ giày định nhảy xuống, nhưng bị Lục Thời Niên thẳng thừng khóa cổ tay đè lên vách ngăn thủy tinh.
....Tư thế quái quỷ gì đây?
Lục Thời Niên: "Đã tặng cho em rồi, thì chính là đồ của em, chỉ cần em đem nó ra khỏi cánh cửa này, muốn giữ lại hay vứt đi đều tùy em, hiểu chưa?"
Giản Du dùng hết sức cũng không rút tay ra được, vừa tức vừa tủi, người này không phải đại gia sống an nhàn sung sướng sao, rốt cuộc lấy đâu ra lắm sức vậy?!
"Không hiểu nổi!"
Cậu ăn mềm không ăn cứng, quật cường bật lại: "Mẹ nó anh định làm gì? Ông đây nói không cần là không cần!"
Lục Thời Niên: "Thật không cần?"
Giản Du nghển cổ: "Không cần!"
Lục Thời Niên mỉm cười thân thiện với cậu.
Hắn đột nhiên áp sát lại gần.
Giản Du né tránh không kịp, bị hắn cắn một ngụm vào mặt.
".....?"
Giản Du mở to hai mắt, cả người dại ra.
Chờ tới khi cậu hồi phục tinh thần, thì hai má, lỗ tai, cổ đều đã đỏ au, đầu sắp bốc khói đến nơi.
"Đcm Lục Thời Niên con mẹ nhà anh!"
Cậu dùng sức giãy giụa, tay tránh không thoát, liền dùng chân đạp.
Đáng tiếc là Lục Thời Niên liếc cái đã nhìn thấu ý đồ của cậu.
Hắn duỗi một chân chèn vào giữa hai chân Giản Du, cười tủm tỉm nhìn vào mắt cậu: "Tôi nhớ là đã nói với em rồi, sức kiên nhẫn của tôi có hạn."
"Nói với tôi một chữ "không" nữa, tôi sẽ hôn em đến khi em phát khóc."
"Em có muốn thử không?"
"Ầy, mặt trời vẫn còn đây mà, em không phơi nắng nữa à?"
Lục Thời Niên gọi sau lưng cậu.
Giản Du không có ý định quay đầu lại: "Thích thì tự đi mà phơi nắng, tốt nhất là phơi cho khô quắt đi đừng có về nữa!"
Không ổn rồi, thỏ con lại xù lông rồi.
Lục Thời Niên cất bước đuổi theo, lướt qua cô gái đôi mắt vẫn còn sáng rực, cong môi cười: "Bạn học, bạn cũng học Cẩm Đại à?"
Cô gái 'a' một tiếng: "Không phải, tôi học Phù Đại."
Lục Thời Niên: "Cũng khá gần, Phù Đại cũng rất đẹp."
"Cảm ơn, Cẩm Đại cũng vậy mà." Cô đáp lại theo bản năng, xong mới chợt nhớ: "Cả hai người cùng học Cẩm Đại à?"
Lục Thời Niên cười cười 'ừ' một tiếng.
Cô gái: "Nhưng mà, hai người không phải là..."
Lục Thời Niên: "Là bạn cùng phòng đại học, chỉ đùa tí thôi."
Cảnh tượng hai người lúc đi lúc về giống y hệt nhau, một người đi trước nổi giận đùng đùng, một người theo sau thong thả đuổi theo.
Người đi sau còn muốn chọc thêm mấy câu, như chỉ lo người đi trước nổi khùng chưa đủ.
"Giản ca, vừa rồi chỉ là tôi thuận miệng nên nói thôi."
"Nếu không thì em gọi tôi là ba nuôi đi, tôi mua cho em, được không?"
"Giản ca? Du Du?"
"Giản Du: "Du cái con mẹ anh! Ngậm miệng chó vào!"
Lục Thời Niên: "Đến chó cũng không có nhân quyền sao?"
Giản Du: "Đã là chó rồi còn đòi nhân quyền?"
Lục Thời Niên: "Em khinh thường chó à."
Giản Du: "Đồ chó không có tư cách nói chuyện với ông!"
Lục Thời Niên: "Thế nếu là Sesshoumaru thì sao?"
Giản Du: "...."
Giản Du: "Ngậm cái mồm heo của anh lại!!"
Lục Thời Niên: "Thôi được rồi."
Lục Thời Niên: "...."
Lục Thời Niên: "Nè, em giận thật à?"
Giản Du bỗng dừng bước, nộ khí đùng đùng xoay người: "Tôi hỏi anh, lớn đầu như này rồi mà anh không giữ liêm sỉ một chút được hả? Không nói xàm trước mặt người khác không chịu được hả?"
Lục Thời Niên buông thõng tay, tỏ vẻ oan uổng: "Nhưng là em nói trước mà."
Giản Du giận xù lông: "Đâu có giống nhau, anh có biết anh nói vậy thì người ta sẽ nghĩ như nào không?!"
Lục Thời Niên: "Sẽ nghĩ gì?"
"Sẽ cho rằng ông đây có quan hệ không chính đáng với anh! Cho rằng tôi là cái mẹ gì đó mà phú nhị đại, còn anh là một tên tiểu bạch kiểm làm ăn không đàng hoàng dựa vào mặt tiền xin bao dưỡng."
Giọng của Giản Du càng nói càng nhỏ đi, biểu cảm vốn đang phẫn nộ lại lộ ra vài phần mê muội.
Hở?
Hình như... nghe cũng được đấy chứ?
Lục Thời Niên: "Hả? Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó."
Giản Du vẫn cau mày như cũ, nhưng sắc mặt đã không còn đen xì nữa: "Lần này bỏ qua, nếu lần sau anh còn ăn nói lung tung nữa thì tôi cạp chết anh."
Hung hăng dọa nạt xong, cậu quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Trong dư quang thoáng lướt qua cửa hàng giày lúc trước, bất ngờ phát hiện tấm biển trước cửa đã từ "open" biến thành "close".
"Cửa hàng gì mà đóng cửa sớm vậy."
Cậu lẩm bẩm: "Này đâu phải thái độ của người làm kinh doanh."
Lục Thời Niên bước năm bước ba đuổi tới ôm bả vai cậu: "Tôi xin lỗi, em đừng giận nữa nha?"
Giản Du hẩy hẩy vai: "Bỏ cái móng heo ra."
Lục Thời Niên chẳng những không buông, mà còn thò một cái móng heo khác ra trước mặt cậu.
"Cái gì đây?" Cậu liếc cái túi mua hàng trong tay Lục Thời Niên.
Lục Thời Niên: "Cho em đó, nói xin lỗi phải có chút thành ý."
Giản Du nhận lấy, nhận ra logo trên hộp giống hệt logo của cửa hàng giày vừa đóng cửa, hai mắt mở to: "Anh?"
Lục Thời Niên nhân cơ hội nhéo nhéo má cậu: "Thích lắm sao?"
"Thích cái con khỉ." Giản Du nhét túi lại vào tay hắn: "Lấy về đi, tôi không muốn."
Lục Thời Niên không nhận: "Sao lại không muốn, lúc nãy không phải em nhìn chằm chằm đôi giày này rất lâu sao?"
Giản Du: "Tôi cứ nhìn là anh mua hả? Thế vừa xong tôi nhìn tòa nhà WTO còn lâu hơn, sao anh không mua luôn cho tôi đi?"
Lục Thời Niên: "Em muốn à?"
Giản Du: "...Đồ đần!"
Cậu quyết tâm không nhận quà của Lục Thời Niên.
Cái tên này đúng là có bệnh, hai người chẳng quen thân, chẳng hiểu sao lại tặng cậu thứ đắt tiền như vậy, không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?
Nhưng Lục Thời Niên cũng rất quyết tâm muốn tặng cậu.
"Em có chịu nhận hay không?" Hắn hỏi Giản Du.
Giản Du: "Ông đây không nhận!"
Lục Thời Niên thở dài: "Không nhận thì chứng tỏ không chấp nhận lời xin lỗi của tôi, bởi vì em không chấp nhận, nên là lần sau tôi còn dám nói nữa đấy."
Giản Du không có vẻ gì là bị uy hiếp: "Tùy anh thôi."
Lục Thời Niên: "Lần sau tôi sẽ nói em là vợ tôi."
Giản Du: "????????"
Giản Du: "Cái mẹ gì mà vợ của anh! Tôi là nam!"
Lục Thời Niên hỏi ngược lại: "Sao là nam thì không thể làm vợ?"
"Ngoan nào." Hắn lại ngứa tay nhéo nhéo tai Giản Du: "Chúng ta đều là người đã trải qua giáo dục đại học rồi, không được phân biệt giới tính."
Giản Du nghiến răng kèn kẹt, chưa bao giờ muốn đâm chết một người như vậy.
Muốn dùng cái cớ này uy hiếp tôi à, cứ mơ đi!
Cậu đẩy mặt Lục Thời Niên ra xa: "Thích nói thì cứ nói đi, tùy. Biến đi!"
-
Hai người ở bên ngoài tận hơn một tuần.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Giản Du thỉnh thoảng đi cùng Lục Thời Niên đến phòng thí nghiệm, hai người ở trường hầu như không có trao đổi gì.
Nhưng về nhà thì khác.
Chuyện khác thì không nói, nhưng ít nhất thì Giản Du đã có thể thản nhiên tiếp nhận việc mỗi đêm đều ôm "thuốc giảm đau hình người" Lục Thời Niên để đi vào giấc ngủ.
Điều đáng nói là, không biết là vì có Lục Thời Niên, hay là bởi vì tuần đầu tiên khó khăn nhất của kỳ sắp qua, nên trong mấy ngày này, cậu không còn gặp ác mộng nữa, đêm nào cũng có thể ngủ ngon đến hừng đông.
Nhưng ngủ ngon đến đâu thì cũng không chống đỡ nổi một tên ngốc lên cơn.
Vào đêm trước khi dọn về, Giản Du đang ngủ say thì chợt cảm thấy người mình nhẹ bẫng, nửa tỉnh nửa mê cảm giác như có người đang ôm cậu đi ra ngoài.
Cậu quá mệt mỏi, mắt díu lại không mở ra nổi, hơi thở quen thuộc cũng khiến cậu quên đi phòng bị, mơ màng một hồi xong dứt khoát mặc kệ, nghiêng đầu tựa vào ngực hắn tiếp tục ngủ.
Mãi cho đến khi hô hấp bị cản trở, cậu không chịu nổi mà mở mắt ra, Lục Thời Niên cũng lập tức buông tay đang bịt mũi cậu, cười tủm tỉm nhìn cậu.
Bé thỏ con xù lông hiếm khi nào có dáng vẻ mềm mại như vậy.
Mái tóc rối bời, ánh mắt mở mịt, chân mày ngày thường luôn nhíu nay lại giãn ra, vẻ mặt sững sờ ngồi trên người hắn, biểu tình vừa ngây ngốc vừa mơ màng, trông ngoan ngoãn đến lạ.
Ồ.
Sao lại dễ thương vậy nhỉ?
Ý cười của Lục Thời Niên càng lúc càng sâu, hắn vui vẻ cọ cọ thái dương cậu: "Bé Du, chào buổi tối nha~"
Giản Du bị hắn cọ đến mức phải nheo một bên mắt lại.
".....?"
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chờ đến khi cậu tốn một hồi để tỉnh táo lại, liền bị tình cảnh lúc này làm cho lửa giận dồn hết lên não.
"Lục Thời Niên, anh, anh bị điên hả!"
"Thả tôi xuống!"
Lục Thời Niên siết chặt cánh tay không cho cậu giãy giụa: "Chân tôi ngồi không thoải mái à?"
"Thoải mái cái con khỉ, cộm muốn chết!"
Giản Du dùng hết sức đẩy bả vai hắn ra, nổi khùng: "Buông ra, đừng có ôm tôi!"
Lục Thời Niên chậm rãi nói: "Em đừng cọ tới cọ lui, không thì càng cộm đấy."
Giản Du: "?????"
Giản Du: "......?!"
Giản Du lần này thì tỉnh hoàn toàn rồi, mặt ửng đỏ: "Đm? Lục Thời Niên anh là một chó lưu manh khốn nạn!"
Lục Thời Niên: "Ngoan nào, đừng làm nũng."
Giản Du: "Ông đây không có!"
"Ừ ừ ừ, bé Du nói gì cũng đúng."
Lục Thời Niên mạnh tay nhét một đôi đũa vào trong tay cậu, nắm lấy: "Mau ăn thử đồ ăn khuya tên lưu manh làm xem thế nào."
Lúc này Giản Du mới phát hiện trên bàn còn bày hai đĩa thức ăn.
Cậu nhìn thêm hai lần, không thể tin nổi quay đầu nhìn chằm chằm Lục Thời Niên: "Hơn nửa đêm anh làm loạn đánh thức tôi dậy, chỉ vì muốn tôi ăn bữa khuya anh nấu?"
Lục Thời Niên rất thản nhiên: "Đúng vậy, chỉ có một mình mà ăn nhiều vậy thì vô nghĩa, hơn nữa mai em đi rồi, không biết bao giờ mới được ăn đồ tôi nấu lần nữa."
Nữa?
Còn lần sau nữa?
Mẹ nó thế này là ép tôi ăn chứ gì?
Đồ ăn trên bàn rất thơm.
Thế nhưng từng đợt hương thơm bay vào mũi Giản Du, chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Mức độ phẫn nộ đã đạt đỉnh.
Đũa gác cái bộp lên bàn, không thèm quan tâm cái gì mà đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, cậu ôm lấy đầu Lục Thời Niên cụng mạnh một cái:
"Tôi ăn cả lò nhà anh!"
- Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad @caphecot_giua
Buổi sáng tỉnh dậy, đầu Giản Du đau dữ dội.
Không phải bị bệnh gì, chỉ là đau nghĩa đen.
Cậu thu dọn đồ đạc xách ra khỏi phòng, Lục Thời Niên liền dán lại gần: "Bé Du, trán em xanh tím rồi."
"Có đau không, muốn anh trai xoa xoa cho em không?"
Giản Du không muốn phản ứng lại hắn nữa.
Không phải đều là sọ người sao, tại sao sọ Lục Thời Niên lại như kim cương vậy?
Hắn cũng bị cụng đầu, thế mà Lục Thời Niên lại không bị gì, còn không cả đỏ ửng hay gì sất.
Kết quả lại là cậu hoàn toàn tự làm tự chịu.
Lục Thời Niên lười biếng ngáp một cái, giữ cậu lại:
"Bé Du, ngày mai là cuối tuần, hay là ở lại thêm hai ngày nữa?"
"Một ngày cũng được."
"Nửa ngày?"
"Thôi được rồi, em có muốn ăn sáng cùng tôi rồi hẵng đi không?"
"Có thể câm mồm lại, đừng làm phiền tôi được không?"
Giản Du không giả câm giả điếc với Lục Thời Niên quá nổi ba phút: "Không ăn! Tôi không muốn ở với anh một giây nào nữa."
"Tại sao chứ?"
Lục Thời Niên đi theo sau cậu như một cái đuôi: "Chúng ta ở cùng nhau cũng thú vị mà, em không thấy vậy sao?"
Giản Du dừng bước quay đầu, ngón trỏ dùng sức chọc vào bả vai Lục Thời Niên: "Tôi, không, thấy, vui, chút, nào, cả! Chỉ có mỗi anh vui thôi, thực sự càng nhìn anh tôi càng khó chịu!"
Lục Thời Niên ôm lấy mặt cậu: "Thế nhưng sao càng nhìn em tôi càng thấy đáng yêu nhỉ?"
Giản Du gạt tay hắn ra: "Đáng yêu cái con mẹ anh."
"Được rồi."
Lục Thời Niên tiếc nuối thở dài, rất nhanh lại nghĩ tới gì đó: "Vậy có thể cho tôi hỏi chu kỳ phát tình của thỏ các em kéo dài bao lâu không? Lần tới em cần tôi là khi nào?"
"Kiếp sau." Giản Du xách hành lý đi về phía cửa.
Lục Thời Niên đi theo tới huyền quan, nhìn cậu lấy giày của mình ra khỏi tủ.
"Sao không đi đôi tôi tặng?" Hắn hỏi.
Giản Du không thèm ngẩng đầu: "Nói rồi, không cần, anh tự giữ lại mà đi."
Lục Thời Niên: "Size không đúng, không đi được."
Giản Du: "Vậy thì đem trả."
Lục Thời Niên: "Nhưng mà chưa từng mua đồ xong đem trả."
Giản Du: "Đạo lý của anh thì liên quan gì đến tôi—"
Lời còn chưa dứt, cậu bỗng nhiên bị ôm lấy, đặt ngồi lên tủ giày.
Giản Du: "?????"
Cậu sửng sốt vài giây, cơn giận dâng lên, chống tủ giày định nhảy xuống, nhưng bị Lục Thời Niên thẳng thừng khóa cổ tay đè lên vách ngăn thủy tinh.
....Tư thế quái quỷ gì đây?
Lục Thời Niên: "Đã tặng cho em rồi, thì chính là đồ của em, chỉ cần em đem nó ra khỏi cánh cửa này, muốn giữ lại hay vứt đi đều tùy em, hiểu chưa?"
Giản Du dùng hết sức cũng không rút tay ra được, vừa tức vừa tủi, người này không phải đại gia sống an nhàn sung sướng sao, rốt cuộc lấy đâu ra lắm sức vậy?!
"Không hiểu nổi!"
Cậu ăn mềm không ăn cứng, quật cường bật lại: "Mẹ nó anh định làm gì? Ông đây nói không cần là không cần!"
Lục Thời Niên: "Thật không cần?"
Giản Du nghển cổ: "Không cần!"
Lục Thời Niên mỉm cười thân thiện với cậu.
Hắn đột nhiên áp sát lại gần.
Giản Du né tránh không kịp, bị hắn cắn một ngụm vào mặt.
".....?"
Giản Du mở to hai mắt, cả người dại ra.
Chờ tới khi cậu hồi phục tinh thần, thì hai má, lỗ tai, cổ đều đã đỏ au, đầu sắp bốc khói đến nơi.
"Đcm Lục Thời Niên con mẹ nhà anh!"
Cậu dùng sức giãy giụa, tay tránh không thoát, liền dùng chân đạp.
Đáng tiếc là Lục Thời Niên liếc cái đã nhìn thấu ý đồ của cậu.
Hắn duỗi một chân chèn vào giữa hai chân Giản Du, cười tủm tỉm nhìn vào mắt cậu: "Tôi nhớ là đã nói với em rồi, sức kiên nhẫn của tôi có hạn."
"Nói với tôi một chữ "không" nữa, tôi sẽ hôn em đến khi em phát khóc."
"Em có muốn thử không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.