Chương 24: Lại gặp nguy
Y Nha
08/09/2023
Editor: Cà phê cốt giừa
-
Cảm giác như vừa trúng một cái bùa định thân.
Mà không phải bùa định thân, Giản Du cảm thấy như người bị thương ở chân trái không phải mình.
"Bé Du." Lục Thời Niên ngẩng đầu thấy vẻ mặt của cậu, khẽ cười ra tiếng: "Em cẩn thận chút, mắt trừng đến sắp rớt ra rồi kìa."
"A a a anh bị điên à!!!"
Giản Du sắp phát điên đến nơi rồi, mặt cậu đỏ tưng bừng, không còn nhìn được ra màu sắc vốn có nữa, y như một con tôm bị luộc chín, trên đỉnh đầu còn tỏa ra hơi nóng: "Anh hôn cái con khỉ gì mà hôn!!! Bị điên à!!!"
Lục Thời Niên: "Em là con khỉ?"
Giản Du: "Anh mới là con khỉ!!!"
Lục Thời Niên: "Thơm thơm một cái có thể giảm đau, huống chỉ là bạn cùng phòng thơm một cái lên chân thôi mà, bé Du, em bình tĩnh một chút, đừng kích động vậy."
Hiện giờ Giản Du cảm thấy khi hắn hôn chân mình, trong lòng bỗng có thêm một loại xấu hổ khó nói, giống như cảm giác vừa tắm xong không mặc quáo đã trần chuồng chạy ra ngoài.
Cậu thậm chí còn có chút xúc động muốn giơ tay che đi một chút.
Thôi đừng hỏi nữa, hỏi là nội tâm cậu sẽ sụp đổ đấy.
"Hôn cái quần què ý! Bạn cùng phòng nào lại đi hôn chân!!! Anh điên đấy à, anh không sợ nhiễm trùng miệng hả?!"
"Nào có đến mức đó đâu."
Lục Thời Niên đánh giá bé thỏ xù lông một lượt, mặt đỏ hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, hốc mắt cũng thế: "Bé Dụ, em ngượng đến mức muốn khóc sao?"
Giản Du rốt cuộc cũng tìm lại được quyền khống chế cơ thể mình, hai tay cậu ấn đầu hắn xuống: "Anh mới khóc ý! Cả nhà anh khóc ý! Anh mà còn nói nhảm với tôi nữa là tôi đánh anh khóc đấy, tin không hả!!"
"Rồi rồi rồi, tôi khóc."
Rốt cuộc cái tên này vẫn không nhịn được mà chọc ghẹo người ta, Lục Thời Niên giơ tăm bông lên đầu hàng: Bé Du đừng lộn xộn, kẻo động đến vết thương, chờ tôi bôi thuốc cho em xong em đánh cũng không muộn."
Giản Du vẫn chưa tan cơn giận, không buông tay: "Anh cứ như này mà làm, an phận tí đi, hôn loạn nữa là tôi đấm anh thật đấy!"
Lục Thời Niên nhịn không nổi, muốn cười: "Em đè tôi nặng vậy, dù tôi không có ý hôn thì không chừng dẩu môi lên cũng sẽ trúng đó."
Giản Du: "Anh chẳng việc gì phải dẩu cái—"
Lạch cạch một tiếng, cửa ký túc xá mở ra.
Giản Du mới nói được một nửa đã bị cắt ngang, ngẩng đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt của Chu Thải.
Hệt như một quả bóng bay phồng lên xong bị chọc vỡ, lại hệt như một chảo dầu đang nóng bỏng tay tự nhiên lại rơi vào một chậu nước đá.
Cơn giận của Giản Du xuôi xuống, cậu nhíu nhíu mày không thoải mái, thu tay buông Lục Thời Niên ra.
Kể từ cái hôm cậu bước vào ký túc xá không may nhìn thấy cái video của Chu Thải, tuy rằng sau khi Lục Thời Niên cảnh cáo thì không còn bắt gặp nữa, cậu vẫn không có cách nào nhìn y với ánh mắt bình thường thẳng thắn, không thể đối xử với y như bạn cùng phòng thông thường.
Hơn nữa lại còn là loại bạn cùng phông nghênh ngang xem video của chính mình trong ký túc xá.
Hơn nữa lại còn là cái loại video cả hai bên đều là nam sinh.
Lục Thời Niên quay đầu nhìn thấy Chu Thải, nụ cười nhạt đi một chút, hắn nhấc tay cầm lấy cái mũ mà Giản Du tiện tay ném ra, đội lên lại cho cậu, đè vành mũ xuống, chỉ để lộ ra chóp mũi, môi và đường cằm tinh xảo.
Mắt Chu Thải lướt qua non nửa khuôn mặt kia, không nói một lời đóng cửa ký túc lại, đi ra ban công.
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Lục Thời Niên không trêu Giản Du nữa, cẩn thận bôi thuốc vào vết thương cho cậu xong, cất hết đồ đạc rồi đứng dậy: "Xong rồi, em nằm lên giường nghỉ ngơi chút đi, anh trai đi ra ngoài cho em yên tĩnh ngấm thuốc."
Buổi chiều đại hội thể thao vẫn tiếp tục diễn ra, cơ mà Giản Du chỉ tham gia mỗi nội dung 1500 mét, buổi sáng đã xong, buổi chiều không cần đi nữa, nghe Lục Thời Niên phiền phức đứng ở cửa chỉ đạo tắm rửa, lên giường ngủ trưa.
Ngủ đủ giấc hai tiếng, ký túc xá không còn ai, cậu nhìn tin nhắn trong điện thoại, xuống giường thay đồ rồi xuống dưới lấy đồ chuyển phát nhanh.
Trên đường về cậu tạt vào siêu thị, mua một cái xúc xích giăm bông, đi tới chỗ bụi cây mà hôm nọ Lục Thời Niên đưa cậu tới, gọi thử hai tiếng, bé mèo trắng quả nhiên tung tăng nhảy ra.
"Nhóc còn nhớ anh hả?"
Cậu ngồi xổm xuống, đặt hộp đồ chuyển phát sang một bên, xé xúc xích thành nhiều miếng nhỏ, đặt lên một cái lá cây rồi đẩy tới trước mặt mèo con không dám đến gần cậu: "Tên ngốc kia bảo nhóc đói rồi, có phải không?"
Mèo con kêu một tiếng dài, tựa như đang đáp lời cậu.
Giản Du nhìn nó chằm chằm trong chốc lát, ngón giữa và ngón cái mở ra đo ước chừng một chút, cảm giác nó dài hơn một tẹo so với lần trước gặp, nhưng không rõ ràng.
Trên thực tế thì động vật sống trong trường hợp, cho dù là chó mèo hay chim cá, trông đều mập mạp hơn nhiều so với mấy nhóc đi lang thang bên ngoài.
Các sinh viên tốt bụng, đã nhìn thấy là có gì trên tay cũng đều phải đút chúng ăn một cái, dần dà chúng nó cũng không còn sợ người, tâm trạng tốt còn có thể ngửa bụng ra cho người khác sờ.
Riêng con mèo này thì khác.
Có vẻ nó đặc biệt nhát gan, sợ người lạ, nếu không gọi nó ra thì nó nhất quyết trốn ở đấy không phát ra tiếng, không chủ động thì làm sao mà xin ăn được?
Giản Du thở dài, nghĩ tới gì đó, cậu lấy điện thoại ra chụp cho mèo trắng một tấm, sau đó cậu nhắn tin cho một chủ nhân khác của nó.
[asdfghjkl]: [hình ảnh]
[asdfghjkl]: Nó có tên không?
[Thập Niên]: Có.
[asdfghjkl]: Tên là gì?
[Thập Niên]: Du Du~
[asdfghjkl]:???
[Thập Niên]: Vậy đó, em có thích không? /đáng yêu/
[asdfghjkl]: Thích cái con khỉ! Khó nghe muốn chết, đổi đi!
[Thập Niên]: Khó nghe sao, tôi thấy dễ nghe muốn chết.
[asdfghjkl]: Cút đi.
[Thập Niên]: Đùa em thôi, nó không có tên, em có thể đặt cho nó một cái
[asdfghjkl]: Không phải mèo của tôi, sao tôi phải đặt tên cho nó
[Thập Niên]: Được được, nghe em hết, tối nay lớp tôi liên hoan tốt nghiệp, đặt một bữa hải sản rất to, em có muốn đến không?
[asdfghjkl]: Lớp anh tụ tập tốt nghiệp thì tôi đi làm gì, nhiều đồ ăn quá phải đến ăn giúp à?
[Thập Niên]: Rồi rồi, tối nay tôi về muộn chút, em ở ký túc xá phải ngoan nhé, đừng phá nhà /ôm một cái/ /ôm một cái/
[asdfghjkl]: Ai rảnh, cút đi!
Giản Du tắt điện thoại, ngồi trông bé mèo trắng ăn xúc xích xong, lúc đứng dậy thì một cơn choáng váng ập đến, cậu vội vàng chống tay lên cái cây bên cạnh.
Kỳ lạ, trời cũng chẳng phải nóng lắm, sao cậu lại mệt kinh khủng vậy nhỉ?
Cậu xoa xoa huyệt thái dương, ôm đồ chuyển phát chậm rì rì lết về ký túc xá.
Cậu mua một con chuột máy tính mới, con chuột cũ đã dùng quá lâu, không còn nhạy nữa.
Quay về ký túc thay chuột mới, cái cũ cậu cũng không ném đi mà đặt vào cái thùng các-tông đựng đồ cũ. Cậu đứng dậy đi ra ban công, nhét quần áo buổi trưa mới tắm xong thay vào máy giặt, chợt phát hiện bên trong còn có cả một cái áo khoác trắng không thuộc về mình.
Tên chó tồi tệ kia, chẳng tự túc gì cả.
Cậu ném áo khoác trắng vào máy giặt, lại lấy cái áo thun đen vốn đã nằm trong máy giặt, máy móc chuyển sang chế độ giặt đồ sáng màu, còn cậu thì nhận mệnh giặt tay một cái áo thun.
Ánh mặt trời rọi vào ban công khiến người ta hoa mắt, khi Giản Du ôm quần áo phơi lên thì thấy thái dương đột ngột nhảy dựng.
Cậu cất móc áo đi, chống tay lên bồn rửa mặt thở một hồi, thuận tiện vốc nước lạnh lên rửa mặt, lúc xoay người thì suýt nữa đụng vào người không biết đã bước vào từ lúc nào, thấy cậu có vẻ đứng không vững liền giơ tay ra đỡ một chút.
"Không thoải mái à?" Chu Thải nhìn cậu chằm chằm.
Mặt cậu còn dính nước, chưa lau khô, hai má và khóe mắt cậu đều hồng lên bất thường.
Giản Du nhắm mắt lại, rút tay về: "Không sao đâu, cảm ơn."
Có gì đó không ổn.
Giản Du quay về chỗ ngồi xuống, trong lòng có chút rối rắm.
Hiện tại đã là tháng năm, về lý mà nói thì mùa xuân đã qua, không thể nào còn hiện tượng đó được.
Có lẽ chỉ là cậu suy nghĩ nhiều thôi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua)
Trong căn phòng vô cùng náo nhiệt, tất cả bạn cùng lớp đều ở đây, còn có cả mấy giảng viên đi cùng họ gần bốn năm, quan hệ vô cùng thân quen.
Lục Thời Niên ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhìn bọn họ nói chuyện trên trời dưới biển, hàn huyên tạm biệt, không chủ động tìm ai nói chuyện, nếu có người tới tìm hắn, hoặc là nói chuyện liên quan đến hắn, hắn mới cười cười đáp hai câu lấy lệ.
"Tôi đã quyết định công ty thực tập rồi, ngày mai sẽ báo danh, sau đó chuyển ra khỏi ký túc xá, có lẽ cũng không có cơ hội gặp lại."
"Tôi cũng thế, công ty kia ở xa quá, tốn đến mấy ngàn tiền thuê nhà của tôi, thật sự, tiền lương còn chưa có, tiền ứng đã phải nộp."
"Không còn cách nào, nhớ lại mới thấy quý, cái danh sinh viên đúng là tiện lợi thật."
"Tôi không muốn rời trường, tôi dự định thi nghiên cứu sinh, cơ mà nhìn chị tôi làm nghiên cứu vất vả vậy, cũng không biết tôi có kiên trì được không."
"Tôi cũng vậy đó, ầy, đúng là hâm mộ Lục ca mà, được lên thẳng nghiên cứu sinh."
"Ai bảo cậu lớn rồi mà chỉ biết chết dí trong ký túc chơi game, học tập chuyên tâm nghiêm túc một tí, không chừng cũng kiếm được một chỗ trong danh sách nghiên cứu đấy."
"Thôi ạ, tôi biết trình mình ở đâu mà."
Đề tài này lại rơi lên người Lục Thời Niên.
Hắn cười cười, thuận miệng tiếp lời: "Vận may tốt thôi."
"Là vận may tốt được vào danh sách nghiên cứu sinh, hay là vận may có bộ não thiên tài thế?"
"Cái nào tôi cũng hâm mộ hết á huhu."
Từng món ăn một được dọn lên, sự chú ý và nội dung cuộc trò chuyện của mọi người cũng chuyền từ phiền não tốt nghiệp sang bữa tiệc hải sản phong phú.
Mọi người bắt đầu tranh giành rót rượu, cũng may mà có giảng viên ở đây, cản họ đúng lúc đúng chỗ, lúc ăn hải sản không được uống quá nhiều rượu, muốn uống thì sang bàn khác, không được ăn hải sản.
Lục Thời Niên không tham uống rượu, một ly vang đỏ cầm trong tay nửa ngày không thấy đáy.
Hắn cho rằng một ly rượu này đủ để chống đỡ đến khi bữa ăn kết thúc, không ngờ là đồ ăn mới lên được một nửa, đã phải động đến rượu.
Một cô gái ngồi chéo đối diện hắn đứng lên điểm danh mời rượu hắn.
"Lục Thời Niên." Cô gái nói: "Chúng ta học cùng nhau bốn năm, điều kiện của cậu tốt, lớn lên lại đẹp trai, rất nhiều cô gái thích cậu, chỉ là cậu không yêu đương, nên làm mọi người đều cảm thấy mình có cơ hội, nhưng lại giống như chưa có cơ hội nào."
"Nói ra nhiều, giấu ở trong lòng lại càng nhiều, nhưng mà loại chuyện dính đến thanh xuân này phải giấu trong lòng thì cũng hơi tự ngược bản thân, vừa vặn hôm nay là bữa cơm cuối cùng, tôi muốn—"
"Mượn lời của cậu luôn."
Lục Thời Niên ngắt lời cô gái, nâng ly với cô: "Giấu đi thì đúng là tự ngược bản thân thật, cảm ơn cậu đã khuyến khích, tôi khẳng định sẽ sớm tìm thời điểm thích hợp thổ lộ với người ấy, ừm, cố gắng tranh thủ trước khi tốt nghiệp nhỉ."
Cô gái sửng sốt, nhưng cũng không ngốc, rất nhanh đã hiểu được lời từ chối uyển chuyển này, sau giây phút mất mát thì cũng thoải mái cười cười: "Vậy chúc Lục đại giáo thảo thổ lộ thành công nhé."
Cô ngửa đầu uống cạn ly, một lần nữa ngồi xuống không hề nhiều lời.
Chu Thải liếc Lục Thời Niên một cái, nói gì đó với người bên cạnh, xong đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lời Lục Thời Niên vừa nói ra giống như một hòn đá ném xuống khơi dậy ngàn tầng sóng vỗ, trọng tâm mấy câu chuyện liền chuyển sang người hắn thích, ai cũng tò mò không biết người trong lòng nhân vật huyền thoại Lục Thời Niên là loại người gì, lại có thể khiến hắn thấp thỏm muốn tỏ tình như vậy.
"Thật hay giả đấy? Lục ca, cậu đừng có mà gạt tụi tôi đó nha!"
"Không gạt các cậu, là sự thật."
"Cô gái nào vậy? Năm mấy ngành nào?"
"Cái này không tiết lộ được rồi."
"Vậy cô ấy như thế nào có thể miêu tả chút không?"
"Ưu điểm quá nhiều không thể nói ra, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho mọi người."
Cái lời nhảm nhí này, nói ra chẳng khác gì không nói, Đới Lượng Lượng la lên Lục Thời Niên không biết ý tứ, đến bạn cùng phòng cũng không thèm tiết lộ, giấu giếm chẳng khác gì báu vật gia truyền.
Lục Thời Niên không biết nên khóc hay cười, trong tiếng trêu đùa của mọi người hắn thản nhiên cúi đầu nhắn tin cho Giản Du.
[Thập Niên]: Em ngủ rồi?
[Thập Niên]: /meo meo thăm dò.jpg/
Giản Du không hồi đáp.
Em ngủ thật hả?
Giờ còn chưa tới 9 giờ nữa.
Lục Thời Niên xoay xoay điện thoại, ngẩng đầu chú ý tới tất cả những người vắng mặt rất lâu mà chưa quay lại.
"Chu Thải đâu rồi?" Hắn lên tiếng hỏi.
Người ngồi bên cạnh Chu Thải trả lời thay y: "Vừa bảo tôi là đi vệ sinh."
"A, cậu ta nhắn mà tôi không chú ý này."
Lớp trưởng nhìn chằm chằm vào di động: "Cậu ấy bảo có vài việc gấp phải đi trước, bảo tôi nói xin lỗi mọi người."
Vừa dứt lời, Lục Thời Niên bỗng nhiên cầm áo khoác đứng dậy: "Xin lỗi, tôi cũng đột nhiên nhớ ra có việc gấp phải đi trước, từ giờ đến khi tốt nghiệp còn dài, có thời gian lại hẹn nhau nhé, lần sau tôi mời."
-
Giản Du đúng là ngủ, nhưng cũng không hoàn toàn ngủ.
Ban ngày cơ thể đã có dấu hiệu không khỏe, đến buổi tối thì đã hoàn toàn biến chất, bắt đầu phát tác.
Căn bản không phải là cảm nắng, mà chính là cái bệnh cũ phiền toái nhất của cậu.
Cho nên là thời tiết có rét tháng ba, còn cậu lại có nóng tháng năm?
Đúng là bái phục.
Cậu muốn gọi điện cho Lục Thời Niên, nhưng cơn sốt kịch liệt, thừa lúc cậu ngủ mà đè chặt cậu trên giường, mí mắt như trĩu nặng ngàn cân, sống chết không mở ra được.
Cậu đấu tranh cùng mí mắt hồi lâu, đầu ngón tay sờ đến điện thoại ở dưới gối đầu, nghe thấy tiếng mở cửa thì hoảng hốt, còn nghĩ Lục Thời Niên đã về.
Cậu có thể nghe được có người ngồi xuống bên giường mình, nhưng không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt đảo qua đảo lên trên mặt cậu.
Người này không phải Lục Thời Niên.
Lục Thời Niên không có khả năng im lặng như vậy, càng không có khả năng ngồi im như vậy khi tình trạng của cậu bất ổn, nếu là hắn thì đã sớm ôm lấy cậu, hoặc không thì đã mặt dày trực tiếp vén chăn nằm xuống với cậu, tuyệt đối sẽ không chẳng nói chẳng rằng như vậy.
Cũng không có khả năng là Đới Lượng Lượng.
Tính cách Đới Lượng Lượng rất dễ bị kinh sợ, nếu là anh ta thì đã sớm la ầm lên.
Không phải Lục Thời Niên, cũng không phải Đới Lượng Lượng, vậy chỉ có thể là...
Da đầu Giản Du tê dại, dưới sự áp bức tinh thần cậu cố tập trung cao độ, mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, bàn tay đang duỗi ra của Chu Thải cứng đờ giữa không trung.
Giản Du không biết y muốn làm gì, chỉ biết y đang lén lút như vậy, cho dù là làm gì thì cũng khiến cậu cực kì tức giận.
"Cút ngay ra!"
Cậu cắn răng dùng sức hất tay hắn ra, đồng thời chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, nhưng bởi vì dùng quá nhiều sức nên không cẩn thận đụng trán vào khung giường, đau rúm người, ngã ngược trở về, đầu váng mắt hoa.
"Đụng đau à? Để tôi xem nào."
Chu Thải nói lời quan tâm, nhưng trong giọng nói ngược lại không nghe ra một chút quan tâm nào, chỉ có phấn chấn kích động mờ mịt.
Y từ tư thế ngồi chuyển sang quỳ gối trước giường, đưa tay muốn sờ trán Giản Du, đáng tiếc là vừa tới gần, đầu ngón tay y liền không khống chế được mà sờ lên khóe mắt cậu.
Giản Du quá mức phản cảm cái tên Chu Thải này, bị hắn chạm đến mức muốn chết vì ghê tởm.
Cậu ôm trán lui về phía sau, chợt nghe thấy rầm một tiếng, cửa bị người ta một cước đá văng ra.
Đương nhiên, bị đá văng ra còn có cả Chu Thải.
"Chu Thải, tao đã cảnh cáo mày rồi."
Giọng Lục Thời Niên vừa lạnh vừa trầm: "Nếu đã coi lời nói của tao là gió thoảng bên tai, thì mày tự chuẩn bị gánh hậu quả đi."
Giản Du nghe thấy giọng của hắn, trái tim dịu lại, nhắm mắt thở dài một hơi.
Lục Thời Niên sờ sờ mặt cậu, thấp giọng an ủi một câu em đừng sợ, Giản Du mở to mắt ngẩng đầu, cũng chỉ có thể thấy Chu Thải chật vật quỳ rạp xuống đất, giống như chó chết bị Lục Thời Niên lôi ra ban công.
-
Hết chương 24.
Đọc được trên Tấn Giang một cái bình luận: Bé Du thật sự bị toàn biến thái bao vậy, Lục cẩu chẳng qua là người duy nhất biến thái nhưng vẫn phù hợp với giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa =))))
-
Cảm giác như vừa trúng một cái bùa định thân.
Mà không phải bùa định thân, Giản Du cảm thấy như người bị thương ở chân trái không phải mình.
"Bé Du." Lục Thời Niên ngẩng đầu thấy vẻ mặt của cậu, khẽ cười ra tiếng: "Em cẩn thận chút, mắt trừng đến sắp rớt ra rồi kìa."
"A a a anh bị điên à!!!"
Giản Du sắp phát điên đến nơi rồi, mặt cậu đỏ tưng bừng, không còn nhìn được ra màu sắc vốn có nữa, y như một con tôm bị luộc chín, trên đỉnh đầu còn tỏa ra hơi nóng: "Anh hôn cái con khỉ gì mà hôn!!! Bị điên à!!!"
Lục Thời Niên: "Em là con khỉ?"
Giản Du: "Anh mới là con khỉ!!!"
Lục Thời Niên: "Thơm thơm một cái có thể giảm đau, huống chỉ là bạn cùng phòng thơm một cái lên chân thôi mà, bé Du, em bình tĩnh một chút, đừng kích động vậy."
Hiện giờ Giản Du cảm thấy khi hắn hôn chân mình, trong lòng bỗng có thêm một loại xấu hổ khó nói, giống như cảm giác vừa tắm xong không mặc quáo đã trần chuồng chạy ra ngoài.
Cậu thậm chí còn có chút xúc động muốn giơ tay che đi một chút.
Thôi đừng hỏi nữa, hỏi là nội tâm cậu sẽ sụp đổ đấy.
"Hôn cái quần què ý! Bạn cùng phòng nào lại đi hôn chân!!! Anh điên đấy à, anh không sợ nhiễm trùng miệng hả?!"
"Nào có đến mức đó đâu."
Lục Thời Niên đánh giá bé thỏ xù lông một lượt, mặt đỏ hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, hốc mắt cũng thế: "Bé Dụ, em ngượng đến mức muốn khóc sao?"
Giản Du rốt cuộc cũng tìm lại được quyền khống chế cơ thể mình, hai tay cậu ấn đầu hắn xuống: "Anh mới khóc ý! Cả nhà anh khóc ý! Anh mà còn nói nhảm với tôi nữa là tôi đánh anh khóc đấy, tin không hả!!"
"Rồi rồi rồi, tôi khóc."
Rốt cuộc cái tên này vẫn không nhịn được mà chọc ghẹo người ta, Lục Thời Niên giơ tăm bông lên đầu hàng: Bé Du đừng lộn xộn, kẻo động đến vết thương, chờ tôi bôi thuốc cho em xong em đánh cũng không muộn."
Giản Du vẫn chưa tan cơn giận, không buông tay: "Anh cứ như này mà làm, an phận tí đi, hôn loạn nữa là tôi đấm anh thật đấy!"
Lục Thời Niên nhịn không nổi, muốn cười: "Em đè tôi nặng vậy, dù tôi không có ý hôn thì không chừng dẩu môi lên cũng sẽ trúng đó."
Giản Du: "Anh chẳng việc gì phải dẩu cái—"
Lạch cạch một tiếng, cửa ký túc xá mở ra.
Giản Du mới nói được một nửa đã bị cắt ngang, ngẩng đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt của Chu Thải.
Hệt như một quả bóng bay phồng lên xong bị chọc vỡ, lại hệt như một chảo dầu đang nóng bỏng tay tự nhiên lại rơi vào một chậu nước đá.
Cơn giận của Giản Du xuôi xuống, cậu nhíu nhíu mày không thoải mái, thu tay buông Lục Thời Niên ra.
Kể từ cái hôm cậu bước vào ký túc xá không may nhìn thấy cái video của Chu Thải, tuy rằng sau khi Lục Thời Niên cảnh cáo thì không còn bắt gặp nữa, cậu vẫn không có cách nào nhìn y với ánh mắt bình thường thẳng thắn, không thể đối xử với y như bạn cùng phòng thông thường.
Hơn nữa lại còn là loại bạn cùng phông nghênh ngang xem video của chính mình trong ký túc xá.
Hơn nữa lại còn là cái loại video cả hai bên đều là nam sinh.
Lục Thời Niên quay đầu nhìn thấy Chu Thải, nụ cười nhạt đi một chút, hắn nhấc tay cầm lấy cái mũ mà Giản Du tiện tay ném ra, đội lên lại cho cậu, đè vành mũ xuống, chỉ để lộ ra chóp mũi, môi và đường cằm tinh xảo.
Mắt Chu Thải lướt qua non nửa khuôn mặt kia, không nói một lời đóng cửa ký túc lại, đi ra ban công.
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Lục Thời Niên không trêu Giản Du nữa, cẩn thận bôi thuốc vào vết thương cho cậu xong, cất hết đồ đạc rồi đứng dậy: "Xong rồi, em nằm lên giường nghỉ ngơi chút đi, anh trai đi ra ngoài cho em yên tĩnh ngấm thuốc."
Buổi chiều đại hội thể thao vẫn tiếp tục diễn ra, cơ mà Giản Du chỉ tham gia mỗi nội dung 1500 mét, buổi sáng đã xong, buổi chiều không cần đi nữa, nghe Lục Thời Niên phiền phức đứng ở cửa chỉ đạo tắm rửa, lên giường ngủ trưa.
Ngủ đủ giấc hai tiếng, ký túc xá không còn ai, cậu nhìn tin nhắn trong điện thoại, xuống giường thay đồ rồi xuống dưới lấy đồ chuyển phát nhanh.
Trên đường về cậu tạt vào siêu thị, mua một cái xúc xích giăm bông, đi tới chỗ bụi cây mà hôm nọ Lục Thời Niên đưa cậu tới, gọi thử hai tiếng, bé mèo trắng quả nhiên tung tăng nhảy ra.
"Nhóc còn nhớ anh hả?"
Cậu ngồi xổm xuống, đặt hộp đồ chuyển phát sang một bên, xé xúc xích thành nhiều miếng nhỏ, đặt lên một cái lá cây rồi đẩy tới trước mặt mèo con không dám đến gần cậu: "Tên ngốc kia bảo nhóc đói rồi, có phải không?"
Mèo con kêu một tiếng dài, tựa như đang đáp lời cậu.
Giản Du nhìn nó chằm chằm trong chốc lát, ngón giữa và ngón cái mở ra đo ước chừng một chút, cảm giác nó dài hơn một tẹo so với lần trước gặp, nhưng không rõ ràng.
Trên thực tế thì động vật sống trong trường hợp, cho dù là chó mèo hay chim cá, trông đều mập mạp hơn nhiều so với mấy nhóc đi lang thang bên ngoài.
Các sinh viên tốt bụng, đã nhìn thấy là có gì trên tay cũng đều phải đút chúng ăn một cái, dần dà chúng nó cũng không còn sợ người, tâm trạng tốt còn có thể ngửa bụng ra cho người khác sờ.
Riêng con mèo này thì khác.
Có vẻ nó đặc biệt nhát gan, sợ người lạ, nếu không gọi nó ra thì nó nhất quyết trốn ở đấy không phát ra tiếng, không chủ động thì làm sao mà xin ăn được?
Giản Du thở dài, nghĩ tới gì đó, cậu lấy điện thoại ra chụp cho mèo trắng một tấm, sau đó cậu nhắn tin cho một chủ nhân khác của nó.
[asdfghjkl]: [hình ảnh]
[asdfghjkl]: Nó có tên không?
[Thập Niên]: Có.
[asdfghjkl]: Tên là gì?
[Thập Niên]: Du Du~
[asdfghjkl]:???
[Thập Niên]: Vậy đó, em có thích không? /đáng yêu/
[asdfghjkl]: Thích cái con khỉ! Khó nghe muốn chết, đổi đi!
[Thập Niên]: Khó nghe sao, tôi thấy dễ nghe muốn chết.
[asdfghjkl]: Cút đi.
[Thập Niên]: Đùa em thôi, nó không có tên, em có thể đặt cho nó một cái
[asdfghjkl]: Không phải mèo của tôi, sao tôi phải đặt tên cho nó
[Thập Niên]: Được được, nghe em hết, tối nay lớp tôi liên hoan tốt nghiệp, đặt một bữa hải sản rất to, em có muốn đến không?
[asdfghjkl]: Lớp anh tụ tập tốt nghiệp thì tôi đi làm gì, nhiều đồ ăn quá phải đến ăn giúp à?
[Thập Niên]: Rồi rồi, tối nay tôi về muộn chút, em ở ký túc xá phải ngoan nhé, đừng phá nhà /ôm một cái/ /ôm một cái/
[asdfghjkl]: Ai rảnh, cút đi!
Giản Du tắt điện thoại, ngồi trông bé mèo trắng ăn xúc xích xong, lúc đứng dậy thì một cơn choáng váng ập đến, cậu vội vàng chống tay lên cái cây bên cạnh.
Kỳ lạ, trời cũng chẳng phải nóng lắm, sao cậu lại mệt kinh khủng vậy nhỉ?
Cậu xoa xoa huyệt thái dương, ôm đồ chuyển phát chậm rì rì lết về ký túc xá.
Cậu mua một con chuột máy tính mới, con chuột cũ đã dùng quá lâu, không còn nhạy nữa.
Quay về ký túc thay chuột mới, cái cũ cậu cũng không ném đi mà đặt vào cái thùng các-tông đựng đồ cũ. Cậu đứng dậy đi ra ban công, nhét quần áo buổi trưa mới tắm xong thay vào máy giặt, chợt phát hiện bên trong còn có cả một cái áo khoác trắng không thuộc về mình.
Tên chó tồi tệ kia, chẳng tự túc gì cả.
Cậu ném áo khoác trắng vào máy giặt, lại lấy cái áo thun đen vốn đã nằm trong máy giặt, máy móc chuyển sang chế độ giặt đồ sáng màu, còn cậu thì nhận mệnh giặt tay một cái áo thun.
Ánh mặt trời rọi vào ban công khiến người ta hoa mắt, khi Giản Du ôm quần áo phơi lên thì thấy thái dương đột ngột nhảy dựng.
Cậu cất móc áo đi, chống tay lên bồn rửa mặt thở một hồi, thuận tiện vốc nước lạnh lên rửa mặt, lúc xoay người thì suýt nữa đụng vào người không biết đã bước vào từ lúc nào, thấy cậu có vẻ đứng không vững liền giơ tay ra đỡ một chút.
"Không thoải mái à?" Chu Thải nhìn cậu chằm chằm.
Mặt cậu còn dính nước, chưa lau khô, hai má và khóe mắt cậu đều hồng lên bất thường.
Giản Du nhắm mắt lại, rút tay về: "Không sao đâu, cảm ơn."
Có gì đó không ổn.
Giản Du quay về chỗ ngồi xuống, trong lòng có chút rối rắm.
Hiện tại đã là tháng năm, về lý mà nói thì mùa xuân đã qua, không thể nào còn hiện tượng đó được.
Có lẽ chỉ là cậu suy nghĩ nhiều thôi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua)
Trong căn phòng vô cùng náo nhiệt, tất cả bạn cùng lớp đều ở đây, còn có cả mấy giảng viên đi cùng họ gần bốn năm, quan hệ vô cùng thân quen.
Lục Thời Niên ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhìn bọn họ nói chuyện trên trời dưới biển, hàn huyên tạm biệt, không chủ động tìm ai nói chuyện, nếu có người tới tìm hắn, hoặc là nói chuyện liên quan đến hắn, hắn mới cười cười đáp hai câu lấy lệ.
"Tôi đã quyết định công ty thực tập rồi, ngày mai sẽ báo danh, sau đó chuyển ra khỏi ký túc xá, có lẽ cũng không có cơ hội gặp lại."
"Tôi cũng thế, công ty kia ở xa quá, tốn đến mấy ngàn tiền thuê nhà của tôi, thật sự, tiền lương còn chưa có, tiền ứng đã phải nộp."
"Không còn cách nào, nhớ lại mới thấy quý, cái danh sinh viên đúng là tiện lợi thật."
"Tôi không muốn rời trường, tôi dự định thi nghiên cứu sinh, cơ mà nhìn chị tôi làm nghiên cứu vất vả vậy, cũng không biết tôi có kiên trì được không."
"Tôi cũng vậy đó, ầy, đúng là hâm mộ Lục ca mà, được lên thẳng nghiên cứu sinh."
"Ai bảo cậu lớn rồi mà chỉ biết chết dí trong ký túc chơi game, học tập chuyên tâm nghiêm túc một tí, không chừng cũng kiếm được một chỗ trong danh sách nghiên cứu đấy."
"Thôi ạ, tôi biết trình mình ở đâu mà."
Đề tài này lại rơi lên người Lục Thời Niên.
Hắn cười cười, thuận miệng tiếp lời: "Vận may tốt thôi."
"Là vận may tốt được vào danh sách nghiên cứu sinh, hay là vận may có bộ não thiên tài thế?"
"Cái nào tôi cũng hâm mộ hết á huhu."
Từng món ăn một được dọn lên, sự chú ý và nội dung cuộc trò chuyện của mọi người cũng chuyền từ phiền não tốt nghiệp sang bữa tiệc hải sản phong phú.
Mọi người bắt đầu tranh giành rót rượu, cũng may mà có giảng viên ở đây, cản họ đúng lúc đúng chỗ, lúc ăn hải sản không được uống quá nhiều rượu, muốn uống thì sang bàn khác, không được ăn hải sản.
Lục Thời Niên không tham uống rượu, một ly vang đỏ cầm trong tay nửa ngày không thấy đáy.
Hắn cho rằng một ly rượu này đủ để chống đỡ đến khi bữa ăn kết thúc, không ngờ là đồ ăn mới lên được một nửa, đã phải động đến rượu.
Một cô gái ngồi chéo đối diện hắn đứng lên điểm danh mời rượu hắn.
"Lục Thời Niên." Cô gái nói: "Chúng ta học cùng nhau bốn năm, điều kiện của cậu tốt, lớn lên lại đẹp trai, rất nhiều cô gái thích cậu, chỉ là cậu không yêu đương, nên làm mọi người đều cảm thấy mình có cơ hội, nhưng lại giống như chưa có cơ hội nào."
"Nói ra nhiều, giấu ở trong lòng lại càng nhiều, nhưng mà loại chuyện dính đến thanh xuân này phải giấu trong lòng thì cũng hơi tự ngược bản thân, vừa vặn hôm nay là bữa cơm cuối cùng, tôi muốn—"
"Mượn lời của cậu luôn."
Lục Thời Niên ngắt lời cô gái, nâng ly với cô: "Giấu đi thì đúng là tự ngược bản thân thật, cảm ơn cậu đã khuyến khích, tôi khẳng định sẽ sớm tìm thời điểm thích hợp thổ lộ với người ấy, ừm, cố gắng tranh thủ trước khi tốt nghiệp nhỉ."
Cô gái sửng sốt, nhưng cũng không ngốc, rất nhanh đã hiểu được lời từ chối uyển chuyển này, sau giây phút mất mát thì cũng thoải mái cười cười: "Vậy chúc Lục đại giáo thảo thổ lộ thành công nhé."
Cô ngửa đầu uống cạn ly, một lần nữa ngồi xuống không hề nhiều lời.
Chu Thải liếc Lục Thời Niên một cái, nói gì đó với người bên cạnh, xong đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lời Lục Thời Niên vừa nói ra giống như một hòn đá ném xuống khơi dậy ngàn tầng sóng vỗ, trọng tâm mấy câu chuyện liền chuyển sang người hắn thích, ai cũng tò mò không biết người trong lòng nhân vật huyền thoại Lục Thời Niên là loại người gì, lại có thể khiến hắn thấp thỏm muốn tỏ tình như vậy.
"Thật hay giả đấy? Lục ca, cậu đừng có mà gạt tụi tôi đó nha!"
"Không gạt các cậu, là sự thật."
"Cô gái nào vậy? Năm mấy ngành nào?"
"Cái này không tiết lộ được rồi."
"Vậy cô ấy như thế nào có thể miêu tả chút không?"
"Ưu điểm quá nhiều không thể nói ra, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho mọi người."
Cái lời nhảm nhí này, nói ra chẳng khác gì không nói, Đới Lượng Lượng la lên Lục Thời Niên không biết ý tứ, đến bạn cùng phòng cũng không thèm tiết lộ, giấu giếm chẳng khác gì báu vật gia truyền.
Lục Thời Niên không biết nên khóc hay cười, trong tiếng trêu đùa của mọi người hắn thản nhiên cúi đầu nhắn tin cho Giản Du.
[Thập Niên]: Em ngủ rồi?
[Thập Niên]: /meo meo thăm dò.jpg/
Giản Du không hồi đáp.
Em ngủ thật hả?
Giờ còn chưa tới 9 giờ nữa.
Lục Thời Niên xoay xoay điện thoại, ngẩng đầu chú ý tới tất cả những người vắng mặt rất lâu mà chưa quay lại.
"Chu Thải đâu rồi?" Hắn lên tiếng hỏi.
Người ngồi bên cạnh Chu Thải trả lời thay y: "Vừa bảo tôi là đi vệ sinh."
"A, cậu ta nhắn mà tôi không chú ý này."
Lớp trưởng nhìn chằm chằm vào di động: "Cậu ấy bảo có vài việc gấp phải đi trước, bảo tôi nói xin lỗi mọi người."
Vừa dứt lời, Lục Thời Niên bỗng nhiên cầm áo khoác đứng dậy: "Xin lỗi, tôi cũng đột nhiên nhớ ra có việc gấp phải đi trước, từ giờ đến khi tốt nghiệp còn dài, có thời gian lại hẹn nhau nhé, lần sau tôi mời."
-
Giản Du đúng là ngủ, nhưng cũng không hoàn toàn ngủ.
Ban ngày cơ thể đã có dấu hiệu không khỏe, đến buổi tối thì đã hoàn toàn biến chất, bắt đầu phát tác.
Căn bản không phải là cảm nắng, mà chính là cái bệnh cũ phiền toái nhất của cậu.
Cho nên là thời tiết có rét tháng ba, còn cậu lại có nóng tháng năm?
Đúng là bái phục.
Cậu muốn gọi điện cho Lục Thời Niên, nhưng cơn sốt kịch liệt, thừa lúc cậu ngủ mà đè chặt cậu trên giường, mí mắt như trĩu nặng ngàn cân, sống chết không mở ra được.
Cậu đấu tranh cùng mí mắt hồi lâu, đầu ngón tay sờ đến điện thoại ở dưới gối đầu, nghe thấy tiếng mở cửa thì hoảng hốt, còn nghĩ Lục Thời Niên đã về.
Cậu có thể nghe được có người ngồi xuống bên giường mình, nhưng không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt đảo qua đảo lên trên mặt cậu.
Người này không phải Lục Thời Niên.
Lục Thời Niên không có khả năng im lặng như vậy, càng không có khả năng ngồi im như vậy khi tình trạng của cậu bất ổn, nếu là hắn thì đã sớm ôm lấy cậu, hoặc không thì đã mặt dày trực tiếp vén chăn nằm xuống với cậu, tuyệt đối sẽ không chẳng nói chẳng rằng như vậy.
Cũng không có khả năng là Đới Lượng Lượng.
Tính cách Đới Lượng Lượng rất dễ bị kinh sợ, nếu là anh ta thì đã sớm la ầm lên.
Không phải Lục Thời Niên, cũng không phải Đới Lượng Lượng, vậy chỉ có thể là...
Da đầu Giản Du tê dại, dưới sự áp bức tinh thần cậu cố tập trung cao độ, mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, bàn tay đang duỗi ra của Chu Thải cứng đờ giữa không trung.
Giản Du không biết y muốn làm gì, chỉ biết y đang lén lút như vậy, cho dù là làm gì thì cũng khiến cậu cực kì tức giận.
"Cút ngay ra!"
Cậu cắn răng dùng sức hất tay hắn ra, đồng thời chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, nhưng bởi vì dùng quá nhiều sức nên không cẩn thận đụng trán vào khung giường, đau rúm người, ngã ngược trở về, đầu váng mắt hoa.
"Đụng đau à? Để tôi xem nào."
Chu Thải nói lời quan tâm, nhưng trong giọng nói ngược lại không nghe ra một chút quan tâm nào, chỉ có phấn chấn kích động mờ mịt.
Y từ tư thế ngồi chuyển sang quỳ gối trước giường, đưa tay muốn sờ trán Giản Du, đáng tiếc là vừa tới gần, đầu ngón tay y liền không khống chế được mà sờ lên khóe mắt cậu.
Giản Du quá mức phản cảm cái tên Chu Thải này, bị hắn chạm đến mức muốn chết vì ghê tởm.
Cậu ôm trán lui về phía sau, chợt nghe thấy rầm một tiếng, cửa bị người ta một cước đá văng ra.
Đương nhiên, bị đá văng ra còn có cả Chu Thải.
"Chu Thải, tao đã cảnh cáo mày rồi."
Giọng Lục Thời Niên vừa lạnh vừa trầm: "Nếu đã coi lời nói của tao là gió thoảng bên tai, thì mày tự chuẩn bị gánh hậu quả đi."
Giản Du nghe thấy giọng của hắn, trái tim dịu lại, nhắm mắt thở dài một hơi.
Lục Thời Niên sờ sờ mặt cậu, thấp giọng an ủi một câu em đừng sợ, Giản Du mở to mắt ngẩng đầu, cũng chỉ có thể thấy Chu Thải chật vật quỳ rạp xuống đất, giống như chó chết bị Lục Thời Niên lôi ra ban công.
-
Hết chương 24.
Đọc được trên Tấn Giang một cái bình luận: Bé Du thật sự bị toàn biến thái bao vậy, Lục cẩu chẳng qua là người duy nhất biến thái nhưng vẫn phù hợp với giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.