Chương 217: Thăm dò Địa Cung
Thỉnh Quân Mạc Tiếu
12/05/2021
Trở lại căn cứ Hoa Vân Nguyệt đưa danh sách giao cho Tang Đồng, cũng nhờ Tang Đồng bói một quẻ xem ngày nào Bất Hoán Thi xuất thế, sau đó tự nhốt mình trong phòng.
Sau ba ngày, sáng sớm Hoa Vân Nguyệt mệt mỏi xuất quan, mọi người đang cùng nhau ăn sáng, Tang Đồng gọi: "Mau tới ăn một chút đi, vừa làm xong."
Hoa Vân Nguyệt lắc đầu: "Phái người lái máy bay đi, tôi muốn về trại."
Tang Đồng nhẹ gật đầu, hôm nay là lúc thọ tận của Hắc bà, nếu không phải tình hình không cho phép, cô thật muốn đi tế bái vị tiền bối hy sinh vì nghĩa này.
"Ăn cơm trước, ăn xong tôi phái người đưa cô về, khí sắc cô quá kém."
"Ừm."
Người trong phòng ăn lần lượt rời đi, trên bàn ăn chỉ còn lại Tang Đồng, Hoa Vân Nguyệt, Mục Dung.
Hoa Vân Nguyệt uống một chén cháo loãng xong liền buông đũa: "Quẻ tượng thế nào?"
"Quẻ trung bình, nhìn thiên ý vậy."
"Tôi muốn ra ngoài ba ngày, trước khi tôi quay lại không nên hành động."
"Cổ Trường Xuân mất bao lâu để tiêu hóa?"
"Không biết."
Tang Đồng trầm ngâm một lát: "Hiện tại thứ duy nhất có thể đối kháng với Bất Hoán Thi chỉ có Kim Tằm Cổ, tôi chuẩn bị dẫn đội xuống địa cung thăm dò, cho cô thêm thời gian bố trí, cô thấy được không?"
"Có nguy hiểm thì sao?"
"Cũng nên thử một lần."
"Vậy cô cẩn thận chút."
"Cô nên mang theo di thể Hoa tiền bối đi theo, chúng ta giữ liên lạc. Nếu như tôi không thể ra khỏi địa cung...Mục Dung cô liền triệu tập mọi người đi tìm Hoa Vân Nguyệt, nghĩ cách trốn đi. Trước khi Kim Tằm Cổ giáng thế dù có xảy ra chuyện gì cũng không được làm liều, các cô không có thực lực để đối phó thứ đó."
Mục Dung kiên định nói: "Tôi đi cùng cô."
Tang Đồng cau mày: "Chúng ta đi nơi khác nói chuyện."
Ba người đi tới phòng họp nhỏ, Tang Đồng nói: "Cô không thể hành động theo cảm tính, lần này xuống địa cung tôi dẫn theo Vương Hạo và tiểu tổ của hắn, trong căn cứ chỉ còn lại cô là cô chức vụ cao nhất, có thể giải quyết tốt hậu quả công việc tôi chỉ an tâm giao cho một mình cô."
"Vương Hạo không có đặc dị công năng, năng lực còn không bằng tôi. Để hắn ở lại, tôi đi với cô."
"Không được, tôi nghi ngờ Vương Hạo có vấn đề, lần này xuống dưới đúng lúc thăm dò một chút. Nếu đúng như tôi nghĩ thì tôi sẽ chôn hắn và toàn bộ tiểu tổ của hắn dưới địa cung."
Hoa Vân Nguyệt đột nhiên mở miệng: "Vương Hạo có âm dương nhãn không?"
"Không có, nhưng cô thể mượn ngoại lực khai nhãn."
"Mấy hôm trước tôi thấy hắn và Hoạ hồn nói chuyện với nhau, sau khi nhìn thấy tôi thì Hoạ hồn đi chỗ khác."
"Hai người họ có gì để nói chuyện?" Tang Đồng cẩn thận nhớ lại, thực sự nghĩ không ra hai người họ gặp nhau khi nào.
Mục Dung cũng nghi ngờ nhưng lại trấn an nói: "Tính cách Vương Hạo thoải mái, có lẽ trùng hợp thôi."
"Thời điểm quan trọng không được để chút xíu sai lầm nào, cô để A Miêu quan sát La Như Yên đi."
Mục Dung nhẹ gật đầu: "Liên quan tới việc thăm dò địa cung tôi vẫn giữ ý kiến của mình. Nếu như Vương Hạo thật sự có vấn đề tôi càng không thể đồng ý để các người cùng xuống địa cung. Cho dù năng lực của hắn không thể giết được cô, nhưng cũng có thể hãm hại cô."
"Mục Dung nói đúng, hay cô giao quyền chỉ huy cho người khác, cô và Mục Dung cùng xuống địa cung, tôi mời hắn cùng tôi về Miêu trại."
"Cách này được, tôi không thể để cô mạo hiểm như vậy."
"Okie."
...
Sau khi Hoa Vân Nguyệt và Vương Hạo rời đi, Tang Đồng, Mục Dung, A Miêu và La Như Yên còn có một chiến đội chuẩn bị xuất phát đi tới địa cung.
Lang Vương Tiếu Nguyệt không mời mà tới đứng trước cửa căn cứ, nói với Mục Dung: "Ta đi cùng các người."
"Bên dưới địa cung là Bất Hoán Thi rất nguy hiểm, Tiếu Nguyệt tiểu thư..."
"Không cần phải nói, các người ngồi lên bầy sói, ta đi theo sau."
Tang Đồng chắp tay với Tiếu Nguyệt: "nếu vậy cảm ơn nữ vương Tiếu Nguyệt."
Tiếu Nguyệt cưỡi Tuyết nhi xuyên qua rừng rầm, tốc độ không thua mấy bay trực thăng.
Mọi người tập hợp trước cửa cung, đội viên phát cho mọi người mặt nạ phòng độc: "Kết cầu nội bộ địa cung phức tạp, trong không khí có thể tồn tại khí độc, mời mọi người mặc thêm áo giáp chống đạn, đây là bộ liên lạc chống quấy nhiễu của tiểu đội khoa học đặc biệt chế tạo ra, chỉ cần dán lên xương quai xanh là được. Nút bấm bên trái mặt nạ phòng độc là chốt mở tầm nhìn ban đêm, bên này còn có một số vũ khí xin mọi người chọn."
Tang Đồng mở ra cái rương nhỏ, bên trong là mấy túi tiền nhỏ cỡ bàn tay: "Mỗi người giữ một túi gạo nếp, lỡ như bị thi khí lây nhiễm thì lập tức bôi lên chỗ đau, có thể phòng ngừa thi độc khuyếch tán."
Lang Vương Tiếu Nguyệt từ chối tất cả trang thiết bị, đi theo sau lưng Mục Dung.
Kính mặt nạ phòng độc hiện lên địa hình địa cung trước mắt mọi người.
Tang Đồng dẫn đầu, Mục Dung ở cuối, Lang Vương Tiếu Nguyệt đi sau lưng Mục Dung.
Cửa vào hang rất hẹp, chỉ đủ một người đi qua. Vách tường hai bên ẩm ướt, đá dưới chân phủ một lớp rêu xanh.
Trong không khí ngập tràn mũi đất, thỉnh thoảng còn có nước nhiễu xuống
Đi chừng hai mươi mét thì tới được hành lang rộng gấp năm lần lối ra vào, hành lang tối đen như mực.
Tang Đồng đưa tay ra hiệu toàn đội ngừng lại: "Mở tầm nhìn ban đêm."
Cảnh vật trước mắt rõ ràng, hành lang bằng phẳng, có thể nhìn thấy hai lối vào đen ngòm.
Tang Đồng cẩn thận đáng giá xung quanh, cô phát hiện thấy trước hai lối vào mỗi bên có hai cột đá, phía trên điêu khắc Thập Nhị Cầm Tinh.*.
(Thập nhị cầm tinh: mười hai con giáp.)
Chỉ là hình tượng điêu khắc và mười hai cầm tinh trong truyền thuyết rất tương phản, bọn chúng đều bị khắc thành đầu thú thân người vẻ mặt hung hãn, trên tay cầm mười hai loại binh khí.
Tang Đồng khẽ run trong lòng, địa cung này không đơn giản.
"Chị đại, nhìn kìa!"
Tang Đồng nhìn theo hướng A Miêu: ở giữa đường hầm có một lá cờ nhỏ màu đỏ.
"Lá cờ này...cục trưởng đây là tiêu ký cảnh báo nguy hiểm mà quân ta để lại, tôi nghĩ do đặc phái viên trước đó để lại, đang tiếc bị mưa to phá hủy rồi."
"Cẩn thận vẫn tốt hơn, đặc phái viên để lại tiêu ký thì rất có thể ám chỉ trong hầm có cơ quan, chúng ta dùng dây thừng trèo qua."
Đội viên chuẩn bị xong thiết bị, quỳ một chân đặt nỏ trên vai một người khác nhắm vào vách tường đối diện bóp cò.
"Vèo"một tiếng, tiễn đặc chế quấn dây cáp ghim vào vách tường đối diện, đầu dây còn lại cố định tại lối vào.
"Đi!"
Tang Đồng kéo dây thừng, hai chân móc vào dây chậm rãi leo lên trước, cả đội chỉ còn lại một mình Mục Dung.
Cô thấy dây thừng trước mặt có chút lúng túng, Tiếu Nguyệt thấy vậy ôm Mục Dung vào lòng, nhún chân giẫm lên dây thừng.
"Tiếu Nguyệt tiểu thư?*
"Dưới địa cung có ẩn giấu pháp trận rất mạnh, ta không biến hoá vẫn có thể cảm nhận được, động vật trong rừng chưa từng đặt chân tới đây, nếu không đám thôn dân kia làm sao có thể sống sót được. Đừng cố gắng từ chối, thừa lúc ta vẫn còn sức lực, đi thôi."
Các đội viên thấy Tiếu Nguyệt dùng tư thế đi dây còn ôm Mục Dung liền nhao nhao tán thưởng.
La Như Yên trầm mặc một lúc, nói: "Tiểu Du mà thấy cảnh này thì không biết nghĩ sao."
Giọng của La Như Yên không lớn, giống như đang nói một mình nhưng vô tình bị A Miêu nghe được.
"Yên Yên, sao ngươi nói vậy được? Người chưa qua huấn luyện làm sao di chuyển bằng cách treo ngược như này được!"
La Như Yên quay đầu, vô tội nhìn A Miêu: "Ta chẳng qua là biểu lộ chút cảm xúc thôi, dù sao tiểu Du là vì Mục Dung mới hy sinh mà."
"Yên Yên!"
Tiếu Nguyệt ôm Mục Dung đến gần, hai người ăn ý kết thúc chủ đề.
Trước mặt lại là hai lối vào đen nhánh, vẻ ngoài giống nhau y đúc.
Dựa vào số liệu căn cứ đã phân tích cả bọn nên lựa chọn đi phía bên trái, nhưng Tang Đồng ngừng thật lâu trước lối vào, đưa tay chỉ về hướng bên phải: "bên này."
"Cục trưởng..."
Tang Đồng kiên nhẫn giải thích: "Tôi đã nghiên cứu qua tư liệu mà đặc phái viên để lại, lúc đó hắn chọn lối đi bên trái, bốn đội viên và robot truyền tin mất liên lạc ở bên trong thông đạo này "
Tang Đồng nhấn thấu kính: "Làm nghề chúng ta không thể cứ ỷ lại vào công nghệ được, tuy nhiên lựa chọn của tôi chưa chắc chính xác, các người có thể đi bên trái, phía trước hai thông đạo là giao lộ, chúng ta gặp nhau ở đó."
"Chúng tôi tin cục trưởng."
"Chúng tôi đương nhiên đi theo cục trưởng."
"Vậy đi thôi, cẩn thận một chút."
Trong thông đạo rất hẹp, chỉ đủ cho hai người sóng vai đi qua.
Tang Đồng hít sâu một hơi mở rộng bước chân, Mục Dung giữ cô lại: "Tôi mở đường."
Không đợi Tang Đồng từ chối Mục Dung lập tức đi vào.
Tiếu Nguyệt theo sát phía sau, Tang Đồng đi thứ ba.
Đội viên lần lượt theo vào, đi chưa được mười bước Mục Dung cảm giác mình dẫm lên gì đó cứng cứng, ra hiệu cho đội ngũ ngừng lại.
Tiếng vang nặng nề từ trong lòng đất phát ra, là tiếng đất đá bị xê dịch, ngay sau đó lại là tiếng 'ken két' dồn dập.
Tang Đồng ra lệnh: "Tổ thuẫn lên! Cẩn thận vách đá hai bên!"
Hai đội viên tay cầm khiên đặc chế lưng tựa lưng kẹp Mục Dung vào giữa, chậm rãi tiến lên phía trước.
Thông đạo hẹp dài âm u làm người ta ngột ngạt, Tang Đồng và đội viên còn lại đứng trước cửa nhìn vào.
Ba người đi trước hoà vào bóng đêm.
Yêu Lang Tiếu Nguyệt đột nhiên cảm thấy đau đầu vô cùng, cô cắn răng không để ý Tang Đồng, một mình tiến lên.
"Á!" Cuối hành lang phát ra tiếng kêu thảm.
"Mục Dung!" Tiếu Nguyệt bước nhanh hơn, Tang Đồng ấn bộ đàm: "Mục Dung! Có sao không, nghe thấy lập tức trả lời!"
"Tôi không sao, hai người kia đang quay về dẫn đường, trong đây có thi thể cô mau tới xem."
"Thi thể? Là thi thể đội viên lần trước xuống đây?"
"Trên thi thể mọc đầy nhung lông màu trắng, không nhận dạng được."
Trái tim Tang Đồng chậm nửa nhịp: Cương thi hoá!!!
"Cô cách xa nó ra, đừng đụng gì hết! Tôi lập tức vào!"
~~~~
Sau ba ngày, sáng sớm Hoa Vân Nguyệt mệt mỏi xuất quan, mọi người đang cùng nhau ăn sáng, Tang Đồng gọi: "Mau tới ăn một chút đi, vừa làm xong."
Hoa Vân Nguyệt lắc đầu: "Phái người lái máy bay đi, tôi muốn về trại."
Tang Đồng nhẹ gật đầu, hôm nay là lúc thọ tận của Hắc bà, nếu không phải tình hình không cho phép, cô thật muốn đi tế bái vị tiền bối hy sinh vì nghĩa này.
"Ăn cơm trước, ăn xong tôi phái người đưa cô về, khí sắc cô quá kém."
"Ừm."
Người trong phòng ăn lần lượt rời đi, trên bàn ăn chỉ còn lại Tang Đồng, Hoa Vân Nguyệt, Mục Dung.
Hoa Vân Nguyệt uống một chén cháo loãng xong liền buông đũa: "Quẻ tượng thế nào?"
"Quẻ trung bình, nhìn thiên ý vậy."
"Tôi muốn ra ngoài ba ngày, trước khi tôi quay lại không nên hành động."
"Cổ Trường Xuân mất bao lâu để tiêu hóa?"
"Không biết."
Tang Đồng trầm ngâm một lát: "Hiện tại thứ duy nhất có thể đối kháng với Bất Hoán Thi chỉ có Kim Tằm Cổ, tôi chuẩn bị dẫn đội xuống địa cung thăm dò, cho cô thêm thời gian bố trí, cô thấy được không?"
"Có nguy hiểm thì sao?"
"Cũng nên thử một lần."
"Vậy cô cẩn thận chút."
"Cô nên mang theo di thể Hoa tiền bối đi theo, chúng ta giữ liên lạc. Nếu như tôi không thể ra khỏi địa cung...Mục Dung cô liền triệu tập mọi người đi tìm Hoa Vân Nguyệt, nghĩ cách trốn đi. Trước khi Kim Tằm Cổ giáng thế dù có xảy ra chuyện gì cũng không được làm liều, các cô không có thực lực để đối phó thứ đó."
Mục Dung kiên định nói: "Tôi đi cùng cô."
Tang Đồng cau mày: "Chúng ta đi nơi khác nói chuyện."
Ba người đi tới phòng họp nhỏ, Tang Đồng nói: "Cô không thể hành động theo cảm tính, lần này xuống địa cung tôi dẫn theo Vương Hạo và tiểu tổ của hắn, trong căn cứ chỉ còn lại cô là cô chức vụ cao nhất, có thể giải quyết tốt hậu quả công việc tôi chỉ an tâm giao cho một mình cô."
"Vương Hạo không có đặc dị công năng, năng lực còn không bằng tôi. Để hắn ở lại, tôi đi với cô."
"Không được, tôi nghi ngờ Vương Hạo có vấn đề, lần này xuống dưới đúng lúc thăm dò một chút. Nếu đúng như tôi nghĩ thì tôi sẽ chôn hắn và toàn bộ tiểu tổ của hắn dưới địa cung."
Hoa Vân Nguyệt đột nhiên mở miệng: "Vương Hạo có âm dương nhãn không?"
"Không có, nhưng cô thể mượn ngoại lực khai nhãn."
"Mấy hôm trước tôi thấy hắn và Hoạ hồn nói chuyện với nhau, sau khi nhìn thấy tôi thì Hoạ hồn đi chỗ khác."
"Hai người họ có gì để nói chuyện?" Tang Đồng cẩn thận nhớ lại, thực sự nghĩ không ra hai người họ gặp nhau khi nào.
Mục Dung cũng nghi ngờ nhưng lại trấn an nói: "Tính cách Vương Hạo thoải mái, có lẽ trùng hợp thôi."
"Thời điểm quan trọng không được để chút xíu sai lầm nào, cô để A Miêu quan sát La Như Yên đi."
Mục Dung nhẹ gật đầu: "Liên quan tới việc thăm dò địa cung tôi vẫn giữ ý kiến của mình. Nếu như Vương Hạo thật sự có vấn đề tôi càng không thể đồng ý để các người cùng xuống địa cung. Cho dù năng lực của hắn không thể giết được cô, nhưng cũng có thể hãm hại cô."
"Mục Dung nói đúng, hay cô giao quyền chỉ huy cho người khác, cô và Mục Dung cùng xuống địa cung, tôi mời hắn cùng tôi về Miêu trại."
"Cách này được, tôi không thể để cô mạo hiểm như vậy."
"Okie."
...
Sau khi Hoa Vân Nguyệt và Vương Hạo rời đi, Tang Đồng, Mục Dung, A Miêu và La Như Yên còn có một chiến đội chuẩn bị xuất phát đi tới địa cung.
Lang Vương Tiếu Nguyệt không mời mà tới đứng trước cửa căn cứ, nói với Mục Dung: "Ta đi cùng các người."
"Bên dưới địa cung là Bất Hoán Thi rất nguy hiểm, Tiếu Nguyệt tiểu thư..."
"Không cần phải nói, các người ngồi lên bầy sói, ta đi theo sau."
Tang Đồng chắp tay với Tiếu Nguyệt: "nếu vậy cảm ơn nữ vương Tiếu Nguyệt."
Tiếu Nguyệt cưỡi Tuyết nhi xuyên qua rừng rầm, tốc độ không thua mấy bay trực thăng.
Mọi người tập hợp trước cửa cung, đội viên phát cho mọi người mặt nạ phòng độc: "Kết cầu nội bộ địa cung phức tạp, trong không khí có thể tồn tại khí độc, mời mọi người mặc thêm áo giáp chống đạn, đây là bộ liên lạc chống quấy nhiễu của tiểu đội khoa học đặc biệt chế tạo ra, chỉ cần dán lên xương quai xanh là được. Nút bấm bên trái mặt nạ phòng độc là chốt mở tầm nhìn ban đêm, bên này còn có một số vũ khí xin mọi người chọn."
Tang Đồng mở ra cái rương nhỏ, bên trong là mấy túi tiền nhỏ cỡ bàn tay: "Mỗi người giữ một túi gạo nếp, lỡ như bị thi khí lây nhiễm thì lập tức bôi lên chỗ đau, có thể phòng ngừa thi độc khuyếch tán."
Lang Vương Tiếu Nguyệt từ chối tất cả trang thiết bị, đi theo sau lưng Mục Dung.
Kính mặt nạ phòng độc hiện lên địa hình địa cung trước mắt mọi người.
Tang Đồng dẫn đầu, Mục Dung ở cuối, Lang Vương Tiếu Nguyệt đi sau lưng Mục Dung.
Cửa vào hang rất hẹp, chỉ đủ một người đi qua. Vách tường hai bên ẩm ướt, đá dưới chân phủ một lớp rêu xanh.
Trong không khí ngập tràn mũi đất, thỉnh thoảng còn có nước nhiễu xuống
Đi chừng hai mươi mét thì tới được hành lang rộng gấp năm lần lối ra vào, hành lang tối đen như mực.
Tang Đồng đưa tay ra hiệu toàn đội ngừng lại: "Mở tầm nhìn ban đêm."
Cảnh vật trước mắt rõ ràng, hành lang bằng phẳng, có thể nhìn thấy hai lối vào đen ngòm.
Tang Đồng cẩn thận đáng giá xung quanh, cô phát hiện thấy trước hai lối vào mỗi bên có hai cột đá, phía trên điêu khắc Thập Nhị Cầm Tinh.*.
(Thập nhị cầm tinh: mười hai con giáp.)
Chỉ là hình tượng điêu khắc và mười hai cầm tinh trong truyền thuyết rất tương phản, bọn chúng đều bị khắc thành đầu thú thân người vẻ mặt hung hãn, trên tay cầm mười hai loại binh khí.
Tang Đồng khẽ run trong lòng, địa cung này không đơn giản.
"Chị đại, nhìn kìa!"
Tang Đồng nhìn theo hướng A Miêu: ở giữa đường hầm có một lá cờ nhỏ màu đỏ.
"Lá cờ này...cục trưởng đây là tiêu ký cảnh báo nguy hiểm mà quân ta để lại, tôi nghĩ do đặc phái viên trước đó để lại, đang tiếc bị mưa to phá hủy rồi."
"Cẩn thận vẫn tốt hơn, đặc phái viên để lại tiêu ký thì rất có thể ám chỉ trong hầm có cơ quan, chúng ta dùng dây thừng trèo qua."
Đội viên chuẩn bị xong thiết bị, quỳ một chân đặt nỏ trên vai một người khác nhắm vào vách tường đối diện bóp cò.
"Vèo"một tiếng, tiễn đặc chế quấn dây cáp ghim vào vách tường đối diện, đầu dây còn lại cố định tại lối vào.
"Đi!"
Tang Đồng kéo dây thừng, hai chân móc vào dây chậm rãi leo lên trước, cả đội chỉ còn lại một mình Mục Dung.
Cô thấy dây thừng trước mặt có chút lúng túng, Tiếu Nguyệt thấy vậy ôm Mục Dung vào lòng, nhún chân giẫm lên dây thừng.
"Tiếu Nguyệt tiểu thư?*
"Dưới địa cung có ẩn giấu pháp trận rất mạnh, ta không biến hoá vẫn có thể cảm nhận được, động vật trong rừng chưa từng đặt chân tới đây, nếu không đám thôn dân kia làm sao có thể sống sót được. Đừng cố gắng từ chối, thừa lúc ta vẫn còn sức lực, đi thôi."
Các đội viên thấy Tiếu Nguyệt dùng tư thế đi dây còn ôm Mục Dung liền nhao nhao tán thưởng.
La Như Yên trầm mặc một lúc, nói: "Tiểu Du mà thấy cảnh này thì không biết nghĩ sao."
Giọng của La Như Yên không lớn, giống như đang nói một mình nhưng vô tình bị A Miêu nghe được.
"Yên Yên, sao ngươi nói vậy được? Người chưa qua huấn luyện làm sao di chuyển bằng cách treo ngược như này được!"
La Như Yên quay đầu, vô tội nhìn A Miêu: "Ta chẳng qua là biểu lộ chút cảm xúc thôi, dù sao tiểu Du là vì Mục Dung mới hy sinh mà."
"Yên Yên!"
Tiếu Nguyệt ôm Mục Dung đến gần, hai người ăn ý kết thúc chủ đề.
Trước mặt lại là hai lối vào đen nhánh, vẻ ngoài giống nhau y đúc.
Dựa vào số liệu căn cứ đã phân tích cả bọn nên lựa chọn đi phía bên trái, nhưng Tang Đồng ngừng thật lâu trước lối vào, đưa tay chỉ về hướng bên phải: "bên này."
"Cục trưởng..."
Tang Đồng kiên nhẫn giải thích: "Tôi đã nghiên cứu qua tư liệu mà đặc phái viên để lại, lúc đó hắn chọn lối đi bên trái, bốn đội viên và robot truyền tin mất liên lạc ở bên trong thông đạo này "
Tang Đồng nhấn thấu kính: "Làm nghề chúng ta không thể cứ ỷ lại vào công nghệ được, tuy nhiên lựa chọn của tôi chưa chắc chính xác, các người có thể đi bên trái, phía trước hai thông đạo là giao lộ, chúng ta gặp nhau ở đó."
"Chúng tôi tin cục trưởng."
"Chúng tôi đương nhiên đi theo cục trưởng."
"Vậy đi thôi, cẩn thận một chút."
Trong thông đạo rất hẹp, chỉ đủ cho hai người sóng vai đi qua.
Tang Đồng hít sâu một hơi mở rộng bước chân, Mục Dung giữ cô lại: "Tôi mở đường."
Không đợi Tang Đồng từ chối Mục Dung lập tức đi vào.
Tiếu Nguyệt theo sát phía sau, Tang Đồng đi thứ ba.
Đội viên lần lượt theo vào, đi chưa được mười bước Mục Dung cảm giác mình dẫm lên gì đó cứng cứng, ra hiệu cho đội ngũ ngừng lại.
Tiếng vang nặng nề từ trong lòng đất phát ra, là tiếng đất đá bị xê dịch, ngay sau đó lại là tiếng 'ken két' dồn dập.
Tang Đồng ra lệnh: "Tổ thuẫn lên! Cẩn thận vách đá hai bên!"
Hai đội viên tay cầm khiên đặc chế lưng tựa lưng kẹp Mục Dung vào giữa, chậm rãi tiến lên phía trước.
Thông đạo hẹp dài âm u làm người ta ngột ngạt, Tang Đồng và đội viên còn lại đứng trước cửa nhìn vào.
Ba người đi trước hoà vào bóng đêm.
Yêu Lang Tiếu Nguyệt đột nhiên cảm thấy đau đầu vô cùng, cô cắn răng không để ý Tang Đồng, một mình tiến lên.
"Á!" Cuối hành lang phát ra tiếng kêu thảm.
"Mục Dung!" Tiếu Nguyệt bước nhanh hơn, Tang Đồng ấn bộ đàm: "Mục Dung! Có sao không, nghe thấy lập tức trả lời!"
"Tôi không sao, hai người kia đang quay về dẫn đường, trong đây có thi thể cô mau tới xem."
"Thi thể? Là thi thể đội viên lần trước xuống đây?"
"Trên thi thể mọc đầy nhung lông màu trắng, không nhận dạng được."
Trái tim Tang Đồng chậm nửa nhịp: Cương thi hoá!!!
"Cô cách xa nó ra, đừng đụng gì hết! Tôi lập tức vào!"
~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.