Bạn Cùng Phòng Luôn Nhiệt Tình Giúp Đỡ Tôi
Chương 9: Cãi nhau, đổ máu
Bính Đinh
15/06/2022
Edit: Pa
Sắp tới thời gian diễn ra giải đấu nên cuối tuần Lục Dữ Hồi phải dậy sớm đi tập huấn.
Lúc Lục Dữ Hồi xuống giường, Văn Hoài vẫn chưa dậy, anh cầm lấy tay cậu nuối tiếc không muốn rời, ngắm nhìn gương mặt thanh tú đang say giấc, anh vùi mặt vào cổ Văn Hoài, tham lam hít hà mùi hương trên người cậu.
Văn Hoài đã tỉnh nhưng không dám mở mắt.
Thường ngày, Lục Dữ Hồi cũng hay âu yếm cậu như thế, cho dù hai người đã từng trần trụi với nhau thì Văn Hoài vẫn cố tìm lý do bao biện cho những hành động ấy "vì Lục Dữ Hồi là người dịu dàng", Lục Dữ Hồi đã nói "chuyện ấy" chỉ là "giúp đỡ". Nhưng bây giờ, anh lại vùi đầu vào cổ cậu như chú chó lớn, lúc thì nhẹ nhàng hít hà, thỉnh thoảng hậm hực hổn hển, hơi thở phả lên da thịt của cậu. Hành động mập mờ xen lẫn thái độ chiếm hữu méo mó như thế khiến Văn Hoài vô cùng bối rối.
Bản năng mách bảo với Văn Hoài rằng những lúc như thế này tốt nhất là cứ tiếp tục giả vờ ngủ.
Lục Dữ Hồi dính lấy cậu thêm một lúc, mới nhẹ nhàng đứng dậy. Anh bước xuống thang giường, ngắm vành tai phải đáng yêu của Văn Hoài thêm chút nữa.
Phải đưa cậu ấy đi cắt tóc thôi, tóc đã che khuất một góc trên chóp tai rồi.
Lục Dữ Hồi cúi đầu, muốn hôn tiếp lên vành tai sáng bóng, nhỏ xinh của Văn Hoài, bỗng anh thấy hàng mi cong như cánh ve sầu [1] của cậu khẽ rung rung dưới ánh ban mai.
Cậu ấy đã tỉnh. Khả năng diễn xuất của Văn Hoài khá vụng về, nhưng rất nhập tâm.
Lục Dữ Hồi cúi đầu, quan sát kỹ gương mặt trắng nõn, mỏng manh trước mắt mình. Càng ngày càng phát hiện ra nhiều sơ hở của Văn Hoài hơn, khóe miệng khẽ nở một nụ cười khó hiểu. Tiếp đó, một hành động của Lục Dữ Hồi đã làm lệch hẳn lộ trình dự tính ban đầu, anh hôn lên đôi môi hồng hào, đầy đặn của cậu. Mặc dù lướt qua nhanh nhưng Lục Dữ Hồi rất hư hỏng, trước khi rời đi còn cố tình liếm thêm một cái.
Mãi đến khi tiếng đóng cửa khẽ vang lên thì thân thể cứng ngắc của Văn Hoài mới dám thả lỏng hơn một chút, trong thoáng chốc những suy nghĩ rối rắm lại ào ào chạy tới. Cái chạm môi đã in sâu vào tâm trí cậu, cho dù nhắm mắt lại thì hết lần này đến lần khác vẫn thấy hình ảnh ấy quẩn quanh mãi trong đầu, cậu lại tưởng tượng ra cảnh Lục Dữ Hồi cúi xuống hôn mình.
Văn Hoài rúc đầu vào trong chăn, cố gắng tìm kiếm bình yên trong vô vọng. Thế nhưng chăn gối thấm đều thấm đẫm hơi thở của Lục Dữ Hồi. Cậu không có nơi nào để trốn.
Tim Văn Hoài đập nhanh đến mức cậu tưởng nó muốn phá vỡ gông cùm bằng xương bằng thịt, máu nóng trong người cứ phừng phừng. Mọi cảm xúc đang hỗn loạn lên trong tâm trí cậu, xen lẫn với e dè là mong đợi, nghi ngờ, sợ hãi và hoảng loạn. Cảm giác vỡ oà trong tim khiến Văn Hoài bủn rủn cả chân tay, cuối cùng chỉ còn lại bất an và hoảng loạn.
Cậu ấy nói cậu ấy không phải là người đồng tính. Văn Hoài tự nhủ điều đó hết lần này đến lần khác.
Nhưng cậu không thể lờ đi nụ hôn vừa nãy, Văn Hoài không thể tìm nổi một lý do tử tế nào cả.
Cậu không thể đối chất với Lục Dữ Hồi thêm một lần nào nữa, lần trước đã là cực hạn của cậu rồi, chỉ một ánh mắt của Lục Dữ Hồi cũng đủ làm cậu suy sụp.
Rõ ràng người bị hôn là cậu, người vô tội cũng cậu nhưng bây giờ cậu chẳng khác nào một tên tội phạm, vội vàng tìm cách để che giấu mọi chứng cứ.
Tôi đang ngủ, tôi không biết cái gì hết. Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ của mình, vốn dĩ không xảy ra bất cứ chuyện gì hết.
Có lẽ, chẳng ai tìm được cái cớ trốn tránh nào vụng về hơn thế cả. Nhưng đây là giải pháp duy nhất của Văn Hoài, dường như nó có hiệu quả.
***
Buổi trưa, Văn Hoài tới phòng thể chất như thường lệ, hai người định đi ăn với nhau sau khi Lục Dữ Hồi kết thúc buổi tập.
Bên trong có rất nhiều người nên cậu không vào, chỉ đứng ở cửa đợi.
Một thanh niên cao lớn, da ngăm đen đi thẳng tới trước mặt Văn Hoài, cậu tưởng mình cản đường người ta nên vội đứng tránh sang một bên. Hắn vẫn không nhúc nhích, giọng nói mang theo tiếng cười thản nhiên:
"Chờ Lục Dữ Hồi?"
Văn Hoài ngẩng đầu, cậu nhớ mang máng rằng đây là thành viên trong đội bóng rổ nhưng cũng không có ấn tượng lắm, nụ cười của hắn rạng rỡ nhưng hơi vô lại.
Văn Hoài rụt rè nhìn hắn. Thành thật mà nói, dù cậu thấy việc kết giao bạn bè hiện giờ đã khác với thời trung học nhưng thực tế thì từ khi vào đại học, cậu chưa từng kết thân với ai khác ngoài Lục Dữ Hồi.
Văn Hoài không muốn người khác đánh giá mình là người vô lễ. Vậy nên, cậu gật đầu đáp lại.
Thấy dáng vẻ nhút nhát của cậu thì gã to xác kia càng hả hê.
"Sao trước giờ không nhìn thấy nhỉ? Quả nhiên mỗi lần lại là một bạn giường khác, tùy tiện hỏi một câu thì Lục Dữ Hồi liền giấu đi không cho ai nhìn thấy."
Văn Hoài không biết hắn có ý gì, cậu bắt đầu hoảng loạn, chẳng biết đáp lại thế nào.
Gã to xác không chờ cậu trả lời đã nói tiếp:
"Nhìn mày dính nhơm nhớp sau mông nó là biết rồi, đã làm ấm giường cho nó rồi đúng không? Một đêm Lục Dữ Hồi chịch mày được mấy lần?"
Hắn vẫn cười, nhưng nụ cười đó xen lẫn khinh thường và mỉa mai, những lời bẩn thỉu mà gã thốt ra khiến Văn Hoài run rẩy, tái xanh mặt. Cậu muốn phản bác, muốn mắng lại gã một cách quyết liệt nhưng cậu không làm được.
Dường như cơ thể đang bị chia làm đôi, một nửa tiếp tục trốn tránh trong thân thể hèn nhát, nửa còn lại thì yếu ớt tức giận rồi chán ghét chính mình.
Cậu đáp lại những lời nhạt nhoà và yếu ớt, thậm chí giọng nói cũng không rõ ràng:
"Không phải, chúng tôi là bạn cùng phòng."
Gã đó lại chế nhạo nặng nề hơn:
"Là bạn cùng phòng ư? Chẳng trách, trông mày nhạt như nước ốc. Dù Lục Dữ Hồi thích thông đít thì cũng không thích nổi mày. Nhưng bạn cùng phòng cũng tiện lắm đấy, nhỉ?"
Văn Hoài muốn chạy ngay lập tức nhưng lại nghĩ Lục Dữ Hồi sắp ra rồi, cậu tự bấm móng tay lên cùi chỏ của mình, giọng nói tuy nhỏ nhưng thái độ đã kiên định hơn trước rất nhiều:
"Cậu ấy không phải đồng tính, đừng nói vớ vẩn."
Gã to xác chế nhạo như đang nghe một chuyện cười gì đó:
"Không phải cái gì cơ? Ồ, nó không kể cho mày à? Năm ấy ở trong trường, nó làm một màn công khai long trời lở đất. Còn đọc thư tình cho trai trước toàn trường. Tất nhiên, nếu nó chỉ coi mày là thứ đồ chơi trên giường, vui đùa một tí thì đâu cần để bụng."
Văn Hoài không biết mình đã trốn chạy như thế nào, cậu chỉ nhớ rằng ánh nắng mùa thu không hề có tí hơi ấm, nước mắt nóng hổi lăn dài trên mặt cậu nhưng thoáng chốc đã lạnh như băng. Mải lau nước mắt cũng không quên nhắn tin cho Lục Dữ Hồi:
[Tớ ăn trước rồi, cậu tự ăn đi]
Lục Dữ Hồi vừa ra khỏi nhà thể chất thì đọc được một tin nhắn của Văn Hoài, anh nhíu mày, gọi điện mà cậu không bắt máy.
Lý Diệu đứng ngoài cửa trơ tráo nhìn anh, rồi hỏi:
"Lục Dữ Hồi, mày có chuyện gì không vui à?"
Thái độ của hắn rất gợi đòn nhưng Lục Dữ Hồi không thèm để ý, anh vội quay về ký túc xá. Thời trung học, Lý Diệu và anh học cùng trường, từng xảy ra xung đột. Đánh nhau xong, Lý Diệu chuyển trường, ai ngờ lên đại học lại gặp phải hắn ở đây.
Lục Dữ Hồi quay về ký túc xá thấy cửa vẫn khóa. Anh và Văn Hoài dùng chung một chìa khóa lúc nào cũng cùng đi cùng về. Gõ cửa một hồi không được nên đành lấy chìa khóa bí mật của mình ra.
Không có ai trong ký túc xá. Anh gọi lại gọi tiếp nhưng bị tắt ngang.
[Tớ đang học ở thư viện, buổi chiều cậu đi huấn luyện đi.]
Lục Dữ Hồi đành phản hồi lại bằng tin nhắn:
[Được rồi, cuối giờ chiều tôi sẽ qua thư viện đón cậu đi ăn tối.]
***
Buổi tối, Lục Dữ Hồi qua thư viện, từ xa đã thấy Văn Hoài đứng ngoài cửa thư viện trò chuyện với một cô gái.
Văn Hoài không dễ hòa đồng với người lạ, lúc nói chuyện với người khác cũng không dám nhìn thẳng mặt nhưng cô gái bên cạnh cậu lại rất nhiệt tình, còn cười rạng rỡ.
Cả ngày hôm nay Lục Dữ Hồi không được gặp Văn Hoài, giờ lại thấy cậu tươi cười với người khác như vậy cũng hơi khó chịu.
Khi anh lại gần, cô gái đó đã rời đi, Văn Hoài ôm cuốn sổ mà cô ấy vừa đưa cho cậu.
Lục Dữ Hồi định kiểm tra xem nó là gì nhưng lại phát hiện sắc mặt của Văn Hoài rất tệ, môi tái nhợt, mắt còn hơi sưng.
"Sao thế nào? Sắc mặt tệ như vậy? Có khó chịu ở đâu không?"
Từ lúc Văn Hoài thấy bóng dáng của anh thì đã bắt đầu khó chịu, cậu chỉ có thể ép bản thân đừng nghĩ tới những lời đã nghe lúc trưa, Văn Hoài né tránh bàn tay của Lục Dữ Hồi, nhỏ giọng, khàn khàn đáp:
"Điều hòa trong thư viện mở hơi thấp, chắc là cảm lạnh thôi, tớ ngủ một giấc là ổn."
"Được rồi, nếu không thoải mái thì phải nói cho tôi biết."
Hành động của Lục Dữ Hồi rất nhẹ nhàng, ân cần, sự quan tâm của anh dành cho cậu không thể nói thành lời nhưng nhớ tới những lời đó, Văn Hoài không biết nên đáp lại anh như thế nào.
"Đó là cái gì thế? Cậu quen biết cô gái đó từ khi nào?"
Giọng điệu của Lục Dữ Hồi rất tự nhiên, thậm chí có vẻ nhưng chẳng quan tâm lắm.
Văn Hoài đưa cho anh xem cuốn sổ, đó là đáp án của một quyển toán cao cấp.
"Trước đó tớ không quen. Lúc ở thư viện, tớ cho bạn ấy mượn bút, bạn ấy thấy tớ không hiểu một số bài nên cho tớ mượn sổ đáp án."
Mặc dù Văn Hoài đang rối bời, không biết phải giải quyết chuyện của hai người như thế nào nhưng trong tiềm thức của mình, cậu luôn thành thật với Lục Dữ Hồi.
Lục Dữ Hồi dùng giọng đùa giỡn đáp lại nhưng vẫn nhìn ra được thái độ hờn dỗi:
"À, sau này có đáp án sẵn rồi vậy đâu cần tớ chỉ bài cho nữa."
Thường ngày, nếu Lục Dữ Hồi trêu chọc Văn Hoài như thế thì cậu nhất định sẽ ngây ngốc chạy theo giải thích nhưng hôm nay Văn Hoài lại im lặng đến kỳ lạ. Cuối cùng, cậu trầm giọng đáp lại:
"Ừ, thật xin lỗi vì đã suốt ngày làm phiền cậu."
Lục Dữ Hồi quay đầu nhìn chằm chằm vào Văn Hoài, cậu vẫn cúi đầu bước tiếp, trong lòng anh hơi bực nhưng rốt cuộc vẫn cố nhịn không nói năng gì.
Cả buổi tối, Văn Hoài đều lặng thinh, thát độ khá bất thường, cậu vẫn thầm tránh né Lục Dữ Hồi. Cứ như thể đang tự nhốt mình trong vỏ bọc, cách biệt với thế giới bên ngoài, đối đãi với Lục Dữ Hồi như người xa lạ.
Lục Dữ Hồi đã bốc hỏa nhưng cố gắng không cáu giận với Văn Hoài.
Lại nhớ đến nụ hôn lúc sáng. Anh biết tính tình Văn Hoài rụt rè, cần phải dỗ dành từng bước mới dám tiến lên phía trước, nhưng đôi khi phải ép cậu. Có lúc, anh cũng muốn chơi liều, muốn ngửa bài luôn với cậu nhưng khẳng định Văn Hoài sẽ trốn vào vỏ ốc, anh không dám chơi canh bạc đó. Đấy cũng là lý do tại sao Lục Dữ Hồi phải hao tâm tổn sức đến thế, bất kể là lừa dối hay đóng kịch, anh đều muốn mọi tiết tấu phải nhịp nhàng trong tay mình, phải phát triển theo chiều hướng chắc chắn để có một kết thúc tốt đẹp nhất.
Có lẽ anh đã quá bất cẩn, nụ hôn lúc sáng khiến Văn Hoài sợ hãi. Lục Dữ Hồi cho là vì lý do đó, anh nắm lấy cổ tay Văn Hoài, kéo cậu ngồi xuống giữa hai chân của mình, nhẹ giọng nói:
"Hoài Hoài, có gì không vui hay không hiểu chuyện gì đều có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu."
Văn Hoài nhìn sự dịu dàng quen thuộc của Lục Dữ Hồi mà chua xót trong lòng, không thể tiếp tục như thế này được.
"Chăn của tớ, bao giờ mới lấy được?"
Lục Dữ Hồi đoán là cậu lại bắt đầu sợ hãi, anh đã rất bực mình nhưng vẫn phải nhẹ giọng, mềm mỏng đáp lại:
"Giờ đã muộn lắm rồi, sáng mai ngủ dậy, tôi sẽ gọi điện hỏi cho cậu nhé, được không?"
Văn Hoài gật đầu, lớn tiếng nói:
"Tối nay, Tưởng Hạo Duy, không về. Trước mắt, tớ sẽ ngủ trên giường của anh ấy..."
Không biết câu này đã chọc giận Lục Dữ Hồi ở chỗ nào, sắc mặt anh càng ngày càng tệ, Văn Hoài bắt đầu sợ hãi, càng ngày càng nhỏ giọng.
Nhưng những gì Lục Dữ Hồi trả lời ngay sau đó khiến cậu đơ người và bối rối.
"Sáng nay, lúc tôi hôn cậu thì cậu đã tỉnh."
Nếu bây giờ Văn Hoài đã biết chuyện, lại còn bắt đầu lùi bước thì việc dỗ dành, lừa gạt sẽ không còn tác dụng nữa.
Thái độ của Lục Dữ Hồi rất nhẹ nhàng, nhưng cực kỳ kiên quyết. Không thắc mắc, không ngạc nhiên, chỉ một câu nói bình thản như vậy lại khiến Văn Hoài cảm thấy xấu hổ. Cứ như thể cậu đã bị lột trần rồi bỏ vào tủ trưng bày.
Văn Hoài bị dồn ép phát khóc, dáng vẻ lúng túng của cậu khiến Lục Dữ Hồi thấy đau lòng, muốn ôm lấy cậu nhưng phải cố gắng kiềm chế.
Đôi mắt Văn Hoài đã đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi, giọng nói nghẹn ngào run lên:
"Tớ không phải... cậu cũng đừng như thế mà, được không... Lục Dữ Hồi, cậu đừng làm đồng tính..."
Tuy nhiên, Lục Dữ Hồi vẫn điềm tĩnh ngồi đó như cũ, hai người im lặng đối diện với nhau, giọng điệu của anh bình tĩnh nhưng mang theo sự bức bách, tàn khốc:
"Vậy thì tôi phải làm sao đây. Hoài Hoài, tôi là gay, Tôi thích đàn ông, cậu có ghét tôi không?"
Văn Hoài vừa lắc đầu vừa khóc.
"Đúng vậy, không có gì to tát cả, phải không?"
Giọng anh nhẹ nhàng hơn, anh đứng dậy, tiến tới chỗ Văn Hoài.
Nhưng Văn Hoài vẫn lắc đầu, tiếng khóc càng nức nở hơn:
"Không... không phải, không phải..."
Lục Dữ Hồi không để ý đến câu trả lời của Văn Hoài, anh vừa lau nước mắt vừa cúi đầu, chậm rãi ghé sát lại gần cậu.
"Hoài Hoài, đừng sợ, đừng sợ."
Thực ra trong lòng Lục Dữ Hồi cũng rất căng thẳng, không ngờ mọi chuyện rất nhanh đã thành ra như vậy. Anh không nắm chắc được mấy phần nên khá lo lắng.
Cảm giác chạm môi thật kỳ diệu, Văn Hoài cảm nhận được sự mềm mại, mát lạnh. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn theo khoé miệng chảy xuống đầu lưỡi, có vị mặn và chát. Loại thân mật này khiến cậu hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng vòng tay của Lục Dữ Hồi đã ôm chặt lấy cậu. Văn Hoài bất lực, trong cơn hoảng loạn, cậu cắn chặt môi dưới của Lục Dữ Hồi đến nỗi nghe thấy tiếng da thịt bị cắn rách.
Rốt cuộc, Lục Dữ Hồi cũng lùi về phía sau một chút, nhưng thoáng chốc lại muốn hôn tiếp.
Đầu óc Văn Hoài trống rỗng, nói không biết lựa lời:
"Tớ thích người khác rồi, Lục Dữ Hồi."
Lục Dữ Hồi nghe xong liền kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Tớ thích một cô gái." Trong giọng nói của Văn Hoài có pha chút hân hoan, "Đúng, là một cô gái. Bạn ấy là đại biểu môn ngữ Văn, cô ấy, cô ấy rất xinh đẹp."
Văn Hoài nuốt nước bọt, muốn nói thêm điều gì đó nhưng cậu nhận ra rằng mình không thể nhớ được gì nữa cả. Cậu thực sự từng thích một cô gái như vậy, tuổi mới lớn gặp được một cô bé xinh đẹp, phóng khoáng mà hầu hết nam sinh trong lớp đều thầm thương trộm nhớ. Nhưng ngoại trừ việc cô ấy là đại biểu ngữ văn thì cậu không còn nhớ nổi dáng vẻ của cô ấy ra sao nữa.
Nhưng điều đó không quan trọng. Bây giờ, cậu đã đem mảnh tình thầm mến, ngây ngô nói ra như một lời biện hộ cuối cùng cho bản thân, kiên quyết đưa ra những bằng chứng mạnh mẽ chứng minh mình vô tội.
Những lời ấy qua tai Lục Dữ Hồi lại biến thành một câu chuyện khác. Một cô gái xinh đẹp được cậu giấu trong lòng suốt bao nhiêu năm, đủ quan trọng để một người nhút nhát như cậu mang ra so sánh, chống lại anh mà không mảy may sợ hãi.
Vết thương trên môi rất sâu, máu chảy thành dòng, Lục Dữ Hồi quệt môi một cái khiến cả cằm và một bên sườn mặt loang lổ vết máu. Văn Hoài hoảng hốt, cậu thấy áy náy nên vội vàng rút khăn giấy ra lau cho anh, thế mà Lục Dữ Hồi lại lạnh lùng gạt đi.
Vết thương trên môi đau nhói, đau đến mức tim anh cũng đau theo. Thế mà, người không tiếc lời mang đến cho anh nỗi đau ấy vẫn nhìn anh bằng vẻ mặt đáng thương, vô tội như cũ.
Bạn xem, cậu ấy vĩnh viễn chẳng thay đổi. Luôn yếu đuối, rụt rè, ngây thơ và bất lực đến đáng thương, tất cả những gì cậu ấy cần là là ôm ấp, che chở. Thế mà đến lúc cậu ấy đã nằm trong vòng tay bạn thì chẳng mảy may nương tay mà lưu lại cho bạn những vết thương rớm máu, dễ dàng vứt bỏ tình yêu của bạn, giáng cho bạn một đòn khiến từng bước đi thận trọng của bạn bỗng chốc biến thành trò cười.
Lục Dữ Hồi đã hoàn toàn mất đi lý trí. Anh nghĩ đến cô gái xinh đẹp trong lời của cậu. Nghĩ đến cô gái hôm nay gặp ở thư viện khiến cậu tươi cười, ngượng ngùng.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, lời nói càng thêm tàn nhẫn:
"À thích con gái sao? Thích con gái mà lại leo lên giường của tôi, mặc tôi sờ soạng, để tôi chịch? Tối qua vừa cởi sạch cho tôi chịch, bây giờ hai bên đùi của cậu chắc vẫn còn rát nhỉ? Tôi nhớ là cậu cũng thích lắm mà, thích con gái nhưng lại để cho đàn ông chịch, có phải càng sướng hơn không? Thấy tôi đối xử tốt với cậu, quanh quẩn bên cạnh cậu, có phải muốn dùng thân thể để đổi lấy một bảo mẫu chu đáo như tôi không? Hiện tại chơi lớn rồi, một câu thích con gái là định thoát thân luôn đúng không?"
Mỗi câu nói như một mũi kim đâm thẳng vào trong tim của Văn Hoài, máu thịt nát bấy. Văn Hoài thấy người trước mắt xa lạ quá, không còn một chút ấm áp nào nữa. Ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn, vừa cất lời đã muốn dồn cậu vào chỗ chết. Thậm chí cậu còn chẳng khóc nổi, toàn thân run rẩy trong tuyệt vọng.
Mọi thứ ập đến quá bất ngờ và đột ngột.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Mỗi người đều tự che đi vết thương của mình, cả căn phòng chìm trong sự im lặng.
Đèn trong ký túc xá chẳng bao giờ báo trước khi tắt. Bóng tối nuốt chửng tất cả sự lạnh lùng, tuyệt vọng cùng cơn nóng giận bốc đồng. Chẳng còn gì ngoài vẻ ảm đạm không thể chịu nổi.
Lục Dữ Hồi bình thản dùng áo lau đi vệt máu trên mặt, xoay người đóng sầm cửa rồi rời đi.
Trong bóng tối, Văn Hoài còn chẳng thấy nổi bóng lưng của anh.
_____
[1] cánh ve sầu: nghĩa bóng là đẹp đẽ
_____
Pa: Bé sợ hãi là một phần nhưng phần lớn có lẽ là ghen vì Lục Dữ Hồi công khai tỏ tình với trai khác cũng nên. Nói chung ngược tí xíu thôi. Sớm muộn gì cũng cần chọc thủng đoạn vờ vịt của hai người. Cơ mà xin spoil nhẹ là truyện có tag "tình đầu" nhé. Tuyệt đối là tình đầu.
Sắp tới thời gian diễn ra giải đấu nên cuối tuần Lục Dữ Hồi phải dậy sớm đi tập huấn.
Lúc Lục Dữ Hồi xuống giường, Văn Hoài vẫn chưa dậy, anh cầm lấy tay cậu nuối tiếc không muốn rời, ngắm nhìn gương mặt thanh tú đang say giấc, anh vùi mặt vào cổ Văn Hoài, tham lam hít hà mùi hương trên người cậu.
Văn Hoài đã tỉnh nhưng không dám mở mắt.
Thường ngày, Lục Dữ Hồi cũng hay âu yếm cậu như thế, cho dù hai người đã từng trần trụi với nhau thì Văn Hoài vẫn cố tìm lý do bao biện cho những hành động ấy "vì Lục Dữ Hồi là người dịu dàng", Lục Dữ Hồi đã nói "chuyện ấy" chỉ là "giúp đỡ". Nhưng bây giờ, anh lại vùi đầu vào cổ cậu như chú chó lớn, lúc thì nhẹ nhàng hít hà, thỉnh thoảng hậm hực hổn hển, hơi thở phả lên da thịt của cậu. Hành động mập mờ xen lẫn thái độ chiếm hữu méo mó như thế khiến Văn Hoài vô cùng bối rối.
Bản năng mách bảo với Văn Hoài rằng những lúc như thế này tốt nhất là cứ tiếp tục giả vờ ngủ.
Lục Dữ Hồi dính lấy cậu thêm một lúc, mới nhẹ nhàng đứng dậy. Anh bước xuống thang giường, ngắm vành tai phải đáng yêu của Văn Hoài thêm chút nữa.
Phải đưa cậu ấy đi cắt tóc thôi, tóc đã che khuất một góc trên chóp tai rồi.
Lục Dữ Hồi cúi đầu, muốn hôn tiếp lên vành tai sáng bóng, nhỏ xinh của Văn Hoài, bỗng anh thấy hàng mi cong như cánh ve sầu [1] của cậu khẽ rung rung dưới ánh ban mai.
Cậu ấy đã tỉnh. Khả năng diễn xuất của Văn Hoài khá vụng về, nhưng rất nhập tâm.
Lục Dữ Hồi cúi đầu, quan sát kỹ gương mặt trắng nõn, mỏng manh trước mắt mình. Càng ngày càng phát hiện ra nhiều sơ hở của Văn Hoài hơn, khóe miệng khẽ nở một nụ cười khó hiểu. Tiếp đó, một hành động của Lục Dữ Hồi đã làm lệch hẳn lộ trình dự tính ban đầu, anh hôn lên đôi môi hồng hào, đầy đặn của cậu. Mặc dù lướt qua nhanh nhưng Lục Dữ Hồi rất hư hỏng, trước khi rời đi còn cố tình liếm thêm một cái.
Mãi đến khi tiếng đóng cửa khẽ vang lên thì thân thể cứng ngắc của Văn Hoài mới dám thả lỏng hơn một chút, trong thoáng chốc những suy nghĩ rối rắm lại ào ào chạy tới. Cái chạm môi đã in sâu vào tâm trí cậu, cho dù nhắm mắt lại thì hết lần này đến lần khác vẫn thấy hình ảnh ấy quẩn quanh mãi trong đầu, cậu lại tưởng tượng ra cảnh Lục Dữ Hồi cúi xuống hôn mình.
Văn Hoài rúc đầu vào trong chăn, cố gắng tìm kiếm bình yên trong vô vọng. Thế nhưng chăn gối thấm đều thấm đẫm hơi thở của Lục Dữ Hồi. Cậu không có nơi nào để trốn.
Tim Văn Hoài đập nhanh đến mức cậu tưởng nó muốn phá vỡ gông cùm bằng xương bằng thịt, máu nóng trong người cứ phừng phừng. Mọi cảm xúc đang hỗn loạn lên trong tâm trí cậu, xen lẫn với e dè là mong đợi, nghi ngờ, sợ hãi và hoảng loạn. Cảm giác vỡ oà trong tim khiến Văn Hoài bủn rủn cả chân tay, cuối cùng chỉ còn lại bất an và hoảng loạn.
Cậu ấy nói cậu ấy không phải là người đồng tính. Văn Hoài tự nhủ điều đó hết lần này đến lần khác.
Nhưng cậu không thể lờ đi nụ hôn vừa nãy, Văn Hoài không thể tìm nổi một lý do tử tế nào cả.
Cậu không thể đối chất với Lục Dữ Hồi thêm một lần nào nữa, lần trước đã là cực hạn của cậu rồi, chỉ một ánh mắt của Lục Dữ Hồi cũng đủ làm cậu suy sụp.
Rõ ràng người bị hôn là cậu, người vô tội cũng cậu nhưng bây giờ cậu chẳng khác nào một tên tội phạm, vội vàng tìm cách để che giấu mọi chứng cứ.
Tôi đang ngủ, tôi không biết cái gì hết. Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ của mình, vốn dĩ không xảy ra bất cứ chuyện gì hết.
Có lẽ, chẳng ai tìm được cái cớ trốn tránh nào vụng về hơn thế cả. Nhưng đây là giải pháp duy nhất của Văn Hoài, dường như nó có hiệu quả.
***
Buổi trưa, Văn Hoài tới phòng thể chất như thường lệ, hai người định đi ăn với nhau sau khi Lục Dữ Hồi kết thúc buổi tập.
Bên trong có rất nhiều người nên cậu không vào, chỉ đứng ở cửa đợi.
Một thanh niên cao lớn, da ngăm đen đi thẳng tới trước mặt Văn Hoài, cậu tưởng mình cản đường người ta nên vội đứng tránh sang một bên. Hắn vẫn không nhúc nhích, giọng nói mang theo tiếng cười thản nhiên:
"Chờ Lục Dữ Hồi?"
Văn Hoài ngẩng đầu, cậu nhớ mang máng rằng đây là thành viên trong đội bóng rổ nhưng cũng không có ấn tượng lắm, nụ cười của hắn rạng rỡ nhưng hơi vô lại.
Văn Hoài rụt rè nhìn hắn. Thành thật mà nói, dù cậu thấy việc kết giao bạn bè hiện giờ đã khác với thời trung học nhưng thực tế thì từ khi vào đại học, cậu chưa từng kết thân với ai khác ngoài Lục Dữ Hồi.
Văn Hoài không muốn người khác đánh giá mình là người vô lễ. Vậy nên, cậu gật đầu đáp lại.
Thấy dáng vẻ nhút nhát của cậu thì gã to xác kia càng hả hê.
"Sao trước giờ không nhìn thấy nhỉ? Quả nhiên mỗi lần lại là một bạn giường khác, tùy tiện hỏi một câu thì Lục Dữ Hồi liền giấu đi không cho ai nhìn thấy."
Văn Hoài không biết hắn có ý gì, cậu bắt đầu hoảng loạn, chẳng biết đáp lại thế nào.
Gã to xác không chờ cậu trả lời đã nói tiếp:
"Nhìn mày dính nhơm nhớp sau mông nó là biết rồi, đã làm ấm giường cho nó rồi đúng không? Một đêm Lục Dữ Hồi chịch mày được mấy lần?"
Hắn vẫn cười, nhưng nụ cười đó xen lẫn khinh thường và mỉa mai, những lời bẩn thỉu mà gã thốt ra khiến Văn Hoài run rẩy, tái xanh mặt. Cậu muốn phản bác, muốn mắng lại gã một cách quyết liệt nhưng cậu không làm được.
Dường như cơ thể đang bị chia làm đôi, một nửa tiếp tục trốn tránh trong thân thể hèn nhát, nửa còn lại thì yếu ớt tức giận rồi chán ghét chính mình.
Cậu đáp lại những lời nhạt nhoà và yếu ớt, thậm chí giọng nói cũng không rõ ràng:
"Không phải, chúng tôi là bạn cùng phòng."
Gã đó lại chế nhạo nặng nề hơn:
"Là bạn cùng phòng ư? Chẳng trách, trông mày nhạt như nước ốc. Dù Lục Dữ Hồi thích thông đít thì cũng không thích nổi mày. Nhưng bạn cùng phòng cũng tiện lắm đấy, nhỉ?"
Văn Hoài muốn chạy ngay lập tức nhưng lại nghĩ Lục Dữ Hồi sắp ra rồi, cậu tự bấm móng tay lên cùi chỏ của mình, giọng nói tuy nhỏ nhưng thái độ đã kiên định hơn trước rất nhiều:
"Cậu ấy không phải đồng tính, đừng nói vớ vẩn."
Gã to xác chế nhạo như đang nghe một chuyện cười gì đó:
"Không phải cái gì cơ? Ồ, nó không kể cho mày à? Năm ấy ở trong trường, nó làm một màn công khai long trời lở đất. Còn đọc thư tình cho trai trước toàn trường. Tất nhiên, nếu nó chỉ coi mày là thứ đồ chơi trên giường, vui đùa một tí thì đâu cần để bụng."
Văn Hoài không biết mình đã trốn chạy như thế nào, cậu chỉ nhớ rằng ánh nắng mùa thu không hề có tí hơi ấm, nước mắt nóng hổi lăn dài trên mặt cậu nhưng thoáng chốc đã lạnh như băng. Mải lau nước mắt cũng không quên nhắn tin cho Lục Dữ Hồi:
[Tớ ăn trước rồi, cậu tự ăn đi]
Lục Dữ Hồi vừa ra khỏi nhà thể chất thì đọc được một tin nhắn của Văn Hoài, anh nhíu mày, gọi điện mà cậu không bắt máy.
Lý Diệu đứng ngoài cửa trơ tráo nhìn anh, rồi hỏi:
"Lục Dữ Hồi, mày có chuyện gì không vui à?"
Thái độ của hắn rất gợi đòn nhưng Lục Dữ Hồi không thèm để ý, anh vội quay về ký túc xá. Thời trung học, Lý Diệu và anh học cùng trường, từng xảy ra xung đột. Đánh nhau xong, Lý Diệu chuyển trường, ai ngờ lên đại học lại gặp phải hắn ở đây.
Lục Dữ Hồi quay về ký túc xá thấy cửa vẫn khóa. Anh và Văn Hoài dùng chung một chìa khóa lúc nào cũng cùng đi cùng về. Gõ cửa một hồi không được nên đành lấy chìa khóa bí mật của mình ra.
Không có ai trong ký túc xá. Anh gọi lại gọi tiếp nhưng bị tắt ngang.
[Tớ đang học ở thư viện, buổi chiều cậu đi huấn luyện đi.]
Lục Dữ Hồi đành phản hồi lại bằng tin nhắn:
[Được rồi, cuối giờ chiều tôi sẽ qua thư viện đón cậu đi ăn tối.]
***
Buổi tối, Lục Dữ Hồi qua thư viện, từ xa đã thấy Văn Hoài đứng ngoài cửa thư viện trò chuyện với một cô gái.
Văn Hoài không dễ hòa đồng với người lạ, lúc nói chuyện với người khác cũng không dám nhìn thẳng mặt nhưng cô gái bên cạnh cậu lại rất nhiệt tình, còn cười rạng rỡ.
Cả ngày hôm nay Lục Dữ Hồi không được gặp Văn Hoài, giờ lại thấy cậu tươi cười với người khác như vậy cũng hơi khó chịu.
Khi anh lại gần, cô gái đó đã rời đi, Văn Hoài ôm cuốn sổ mà cô ấy vừa đưa cho cậu.
Lục Dữ Hồi định kiểm tra xem nó là gì nhưng lại phát hiện sắc mặt của Văn Hoài rất tệ, môi tái nhợt, mắt còn hơi sưng.
"Sao thế nào? Sắc mặt tệ như vậy? Có khó chịu ở đâu không?"
Từ lúc Văn Hoài thấy bóng dáng của anh thì đã bắt đầu khó chịu, cậu chỉ có thể ép bản thân đừng nghĩ tới những lời đã nghe lúc trưa, Văn Hoài né tránh bàn tay của Lục Dữ Hồi, nhỏ giọng, khàn khàn đáp:
"Điều hòa trong thư viện mở hơi thấp, chắc là cảm lạnh thôi, tớ ngủ một giấc là ổn."
"Được rồi, nếu không thoải mái thì phải nói cho tôi biết."
Hành động của Lục Dữ Hồi rất nhẹ nhàng, ân cần, sự quan tâm của anh dành cho cậu không thể nói thành lời nhưng nhớ tới những lời đó, Văn Hoài không biết nên đáp lại anh như thế nào.
"Đó là cái gì thế? Cậu quen biết cô gái đó từ khi nào?"
Giọng điệu của Lục Dữ Hồi rất tự nhiên, thậm chí có vẻ nhưng chẳng quan tâm lắm.
Văn Hoài đưa cho anh xem cuốn sổ, đó là đáp án của một quyển toán cao cấp.
"Trước đó tớ không quen. Lúc ở thư viện, tớ cho bạn ấy mượn bút, bạn ấy thấy tớ không hiểu một số bài nên cho tớ mượn sổ đáp án."
Mặc dù Văn Hoài đang rối bời, không biết phải giải quyết chuyện của hai người như thế nào nhưng trong tiềm thức của mình, cậu luôn thành thật với Lục Dữ Hồi.
Lục Dữ Hồi dùng giọng đùa giỡn đáp lại nhưng vẫn nhìn ra được thái độ hờn dỗi:
"À, sau này có đáp án sẵn rồi vậy đâu cần tớ chỉ bài cho nữa."
Thường ngày, nếu Lục Dữ Hồi trêu chọc Văn Hoài như thế thì cậu nhất định sẽ ngây ngốc chạy theo giải thích nhưng hôm nay Văn Hoài lại im lặng đến kỳ lạ. Cuối cùng, cậu trầm giọng đáp lại:
"Ừ, thật xin lỗi vì đã suốt ngày làm phiền cậu."
Lục Dữ Hồi quay đầu nhìn chằm chằm vào Văn Hoài, cậu vẫn cúi đầu bước tiếp, trong lòng anh hơi bực nhưng rốt cuộc vẫn cố nhịn không nói năng gì.
Cả buổi tối, Văn Hoài đều lặng thinh, thát độ khá bất thường, cậu vẫn thầm tránh né Lục Dữ Hồi. Cứ như thể đang tự nhốt mình trong vỏ bọc, cách biệt với thế giới bên ngoài, đối đãi với Lục Dữ Hồi như người xa lạ.
Lục Dữ Hồi đã bốc hỏa nhưng cố gắng không cáu giận với Văn Hoài.
Lại nhớ đến nụ hôn lúc sáng. Anh biết tính tình Văn Hoài rụt rè, cần phải dỗ dành từng bước mới dám tiến lên phía trước, nhưng đôi khi phải ép cậu. Có lúc, anh cũng muốn chơi liều, muốn ngửa bài luôn với cậu nhưng khẳng định Văn Hoài sẽ trốn vào vỏ ốc, anh không dám chơi canh bạc đó. Đấy cũng là lý do tại sao Lục Dữ Hồi phải hao tâm tổn sức đến thế, bất kể là lừa dối hay đóng kịch, anh đều muốn mọi tiết tấu phải nhịp nhàng trong tay mình, phải phát triển theo chiều hướng chắc chắn để có một kết thúc tốt đẹp nhất.
Có lẽ anh đã quá bất cẩn, nụ hôn lúc sáng khiến Văn Hoài sợ hãi. Lục Dữ Hồi cho là vì lý do đó, anh nắm lấy cổ tay Văn Hoài, kéo cậu ngồi xuống giữa hai chân của mình, nhẹ giọng nói:
"Hoài Hoài, có gì không vui hay không hiểu chuyện gì đều có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu."
Văn Hoài nhìn sự dịu dàng quen thuộc của Lục Dữ Hồi mà chua xót trong lòng, không thể tiếp tục như thế này được.
"Chăn của tớ, bao giờ mới lấy được?"
Lục Dữ Hồi đoán là cậu lại bắt đầu sợ hãi, anh đã rất bực mình nhưng vẫn phải nhẹ giọng, mềm mỏng đáp lại:
"Giờ đã muộn lắm rồi, sáng mai ngủ dậy, tôi sẽ gọi điện hỏi cho cậu nhé, được không?"
Văn Hoài gật đầu, lớn tiếng nói:
"Tối nay, Tưởng Hạo Duy, không về. Trước mắt, tớ sẽ ngủ trên giường của anh ấy..."
Không biết câu này đã chọc giận Lục Dữ Hồi ở chỗ nào, sắc mặt anh càng ngày càng tệ, Văn Hoài bắt đầu sợ hãi, càng ngày càng nhỏ giọng.
Nhưng những gì Lục Dữ Hồi trả lời ngay sau đó khiến cậu đơ người và bối rối.
"Sáng nay, lúc tôi hôn cậu thì cậu đã tỉnh."
Nếu bây giờ Văn Hoài đã biết chuyện, lại còn bắt đầu lùi bước thì việc dỗ dành, lừa gạt sẽ không còn tác dụng nữa.
Thái độ của Lục Dữ Hồi rất nhẹ nhàng, nhưng cực kỳ kiên quyết. Không thắc mắc, không ngạc nhiên, chỉ một câu nói bình thản như vậy lại khiến Văn Hoài cảm thấy xấu hổ. Cứ như thể cậu đã bị lột trần rồi bỏ vào tủ trưng bày.
Văn Hoài bị dồn ép phát khóc, dáng vẻ lúng túng của cậu khiến Lục Dữ Hồi thấy đau lòng, muốn ôm lấy cậu nhưng phải cố gắng kiềm chế.
Đôi mắt Văn Hoài đã đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi, giọng nói nghẹn ngào run lên:
"Tớ không phải... cậu cũng đừng như thế mà, được không... Lục Dữ Hồi, cậu đừng làm đồng tính..."
Tuy nhiên, Lục Dữ Hồi vẫn điềm tĩnh ngồi đó như cũ, hai người im lặng đối diện với nhau, giọng điệu của anh bình tĩnh nhưng mang theo sự bức bách, tàn khốc:
"Vậy thì tôi phải làm sao đây. Hoài Hoài, tôi là gay, Tôi thích đàn ông, cậu có ghét tôi không?"
Văn Hoài vừa lắc đầu vừa khóc.
"Đúng vậy, không có gì to tát cả, phải không?"
Giọng anh nhẹ nhàng hơn, anh đứng dậy, tiến tới chỗ Văn Hoài.
Nhưng Văn Hoài vẫn lắc đầu, tiếng khóc càng nức nở hơn:
"Không... không phải, không phải..."
Lục Dữ Hồi không để ý đến câu trả lời của Văn Hoài, anh vừa lau nước mắt vừa cúi đầu, chậm rãi ghé sát lại gần cậu.
"Hoài Hoài, đừng sợ, đừng sợ."
Thực ra trong lòng Lục Dữ Hồi cũng rất căng thẳng, không ngờ mọi chuyện rất nhanh đã thành ra như vậy. Anh không nắm chắc được mấy phần nên khá lo lắng.
Cảm giác chạm môi thật kỳ diệu, Văn Hoài cảm nhận được sự mềm mại, mát lạnh. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn theo khoé miệng chảy xuống đầu lưỡi, có vị mặn và chát. Loại thân mật này khiến cậu hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng vòng tay của Lục Dữ Hồi đã ôm chặt lấy cậu. Văn Hoài bất lực, trong cơn hoảng loạn, cậu cắn chặt môi dưới của Lục Dữ Hồi đến nỗi nghe thấy tiếng da thịt bị cắn rách.
Rốt cuộc, Lục Dữ Hồi cũng lùi về phía sau một chút, nhưng thoáng chốc lại muốn hôn tiếp.
Đầu óc Văn Hoài trống rỗng, nói không biết lựa lời:
"Tớ thích người khác rồi, Lục Dữ Hồi."
Lục Dữ Hồi nghe xong liền kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Tớ thích một cô gái." Trong giọng nói của Văn Hoài có pha chút hân hoan, "Đúng, là một cô gái. Bạn ấy là đại biểu môn ngữ Văn, cô ấy, cô ấy rất xinh đẹp."
Văn Hoài nuốt nước bọt, muốn nói thêm điều gì đó nhưng cậu nhận ra rằng mình không thể nhớ được gì nữa cả. Cậu thực sự từng thích một cô gái như vậy, tuổi mới lớn gặp được một cô bé xinh đẹp, phóng khoáng mà hầu hết nam sinh trong lớp đều thầm thương trộm nhớ. Nhưng ngoại trừ việc cô ấy là đại biểu ngữ văn thì cậu không còn nhớ nổi dáng vẻ của cô ấy ra sao nữa.
Nhưng điều đó không quan trọng. Bây giờ, cậu đã đem mảnh tình thầm mến, ngây ngô nói ra như một lời biện hộ cuối cùng cho bản thân, kiên quyết đưa ra những bằng chứng mạnh mẽ chứng minh mình vô tội.
Những lời ấy qua tai Lục Dữ Hồi lại biến thành một câu chuyện khác. Một cô gái xinh đẹp được cậu giấu trong lòng suốt bao nhiêu năm, đủ quan trọng để một người nhút nhát như cậu mang ra so sánh, chống lại anh mà không mảy may sợ hãi.
Vết thương trên môi rất sâu, máu chảy thành dòng, Lục Dữ Hồi quệt môi một cái khiến cả cằm và một bên sườn mặt loang lổ vết máu. Văn Hoài hoảng hốt, cậu thấy áy náy nên vội vàng rút khăn giấy ra lau cho anh, thế mà Lục Dữ Hồi lại lạnh lùng gạt đi.
Vết thương trên môi đau nhói, đau đến mức tim anh cũng đau theo. Thế mà, người không tiếc lời mang đến cho anh nỗi đau ấy vẫn nhìn anh bằng vẻ mặt đáng thương, vô tội như cũ.
Bạn xem, cậu ấy vĩnh viễn chẳng thay đổi. Luôn yếu đuối, rụt rè, ngây thơ và bất lực đến đáng thương, tất cả những gì cậu ấy cần là là ôm ấp, che chở. Thế mà đến lúc cậu ấy đã nằm trong vòng tay bạn thì chẳng mảy may nương tay mà lưu lại cho bạn những vết thương rớm máu, dễ dàng vứt bỏ tình yêu của bạn, giáng cho bạn một đòn khiến từng bước đi thận trọng của bạn bỗng chốc biến thành trò cười.
Lục Dữ Hồi đã hoàn toàn mất đi lý trí. Anh nghĩ đến cô gái xinh đẹp trong lời của cậu. Nghĩ đến cô gái hôm nay gặp ở thư viện khiến cậu tươi cười, ngượng ngùng.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, lời nói càng thêm tàn nhẫn:
"À thích con gái sao? Thích con gái mà lại leo lên giường của tôi, mặc tôi sờ soạng, để tôi chịch? Tối qua vừa cởi sạch cho tôi chịch, bây giờ hai bên đùi của cậu chắc vẫn còn rát nhỉ? Tôi nhớ là cậu cũng thích lắm mà, thích con gái nhưng lại để cho đàn ông chịch, có phải càng sướng hơn không? Thấy tôi đối xử tốt với cậu, quanh quẩn bên cạnh cậu, có phải muốn dùng thân thể để đổi lấy một bảo mẫu chu đáo như tôi không? Hiện tại chơi lớn rồi, một câu thích con gái là định thoát thân luôn đúng không?"
Mỗi câu nói như một mũi kim đâm thẳng vào trong tim của Văn Hoài, máu thịt nát bấy. Văn Hoài thấy người trước mắt xa lạ quá, không còn một chút ấm áp nào nữa. Ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn, vừa cất lời đã muốn dồn cậu vào chỗ chết. Thậm chí cậu còn chẳng khóc nổi, toàn thân run rẩy trong tuyệt vọng.
Mọi thứ ập đến quá bất ngờ và đột ngột.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Mỗi người đều tự che đi vết thương của mình, cả căn phòng chìm trong sự im lặng.
Đèn trong ký túc xá chẳng bao giờ báo trước khi tắt. Bóng tối nuốt chửng tất cả sự lạnh lùng, tuyệt vọng cùng cơn nóng giận bốc đồng. Chẳng còn gì ngoài vẻ ảm đạm không thể chịu nổi.
Lục Dữ Hồi bình thản dùng áo lau đi vệt máu trên mặt, xoay người đóng sầm cửa rồi rời đi.
Trong bóng tối, Văn Hoài còn chẳng thấy nổi bóng lưng của anh.
_____
[1] cánh ve sầu: nghĩa bóng là đẹp đẽ
_____
Pa: Bé sợ hãi là một phần nhưng phần lớn có lẽ là ghen vì Lục Dữ Hồi công khai tỏ tình với trai khác cũng nên. Nói chung ngược tí xíu thôi. Sớm muộn gì cũng cần chọc thủng đoạn vờ vịt của hai người. Cơ mà xin spoil nhẹ là truyện có tag "tình đầu" nhé. Tuyệt đối là tình đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.