Bạn Cùng Phòng Luôn Nhiệt Tình Giúp Đỡ Tôi
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Bính Đinh
15/06/2022
Edit: Pa
"Đủ tuổi chưa?"
Ông chú ngồi trước quầy thu của quán net chỉ liếc qua Văn Hoài rồi lại cắm đầu đánh chủ trên điện thoại. Cũng không trách người ta được, Văn Hoài có gương mặt thanh tú, dáng người mềm mại, mỏng manh, chưa kể nước da nhợt nhạt, mang theo một thân mệt mỏi, yếu ớt. Mười tám tuổi nhưng chưa cao nổi 1m7, nửa đêm cậu xuất hiện trong quán net trên lưng đeo một chiếc ba lô, tay kéo theo vali nom chẳng khác gì một học sinh bỏ nhà đi bụi, đang lang thang chẳng biết về đâu.
Từ lúc Văn Hoài bước chân vào thành phố thì trong lòng luôn lo lắng, bồn chồn. Lạc vào dòng người đông đúc, một thành phố không ngủ lúc nào cũng ngập tràn ánh đèn lung linh, đều là những cảnh tượng cậu chưa từng gặp qua trong đời. Văn Hoài chỉ có một mình. Tất cả những bất an, tò mò, ngưỡng mộ hay lo lắng đều không thể chia sẻ cùng ai, cậu chỉ có thể nghẹn lại trong lòng mặc nó giãy giụa.
"Cháu đã trưởng thành." Văn Hoài lí nhí, hình như ông chú nghe không rõ, cậu đành rút thẻ căn cước ra, lấy hết dũng khí nhắc lại một lần nữa. "Cháu đã trưởng thành."
Văn Hoài ngồi xuống ghế, tháo ba lô, cuối cùng cũng có thể thở phào, bờ vai đau nhức, lần đầu tiên cậu đi lại nhiều đến mức gót chân cũng bị giày vải cọ đến rách da. Xung quanh chỉ toàn âm thanh gõ phím, nhấp chuột, mọi người đều chăm chú vào màn hình của mình, chẳng ai chú ý đến một cậu bé bất an tới từ nơi xa lạ, điều đó khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Nơi đây khác hẳn với những quán net ở huyện nhà cậu, chỗ đó còn ước gì đám học sinh đến càng đông càng tốt, đêm nào cũng có đứa trèo tường đi chơi net. Nhưng Văn Hoài chưa từng đến đó bởi chẳng ai gọi cậu đi cùng cả.
Lần đầu tiên ngồi net, Văn Hoài nhớ lại huyện thành nhỏ cậu đã sống, dường như nó ở rất xa, xa hơn nhiều so với hành trình 17 tiếng ngồi trên tàu hoả. Đó là một thị trấn nhỏ bình thường ở phía nam không quá lạc hậu hay kém phát triển, ở đó cũng có dòng người đông đúc xe cộ cùng những con phố xập xệ nhưng nhộn nhịp.
Chẳng ai ngờ rằng Văn Hoài lại thi đỗ vào Đại học B, có thể đặt được chân tới chốn đô thị phồn hoa mà bao thanh niên khao khát. Trong kỳ nghỉ hè, Văn Hoài đã vô cùng hào hứng, mong chờ, cậu sẽ đến một miền đất mới, gặp gỡ những con người mới, rồi sẽ tìm được những người bạn tốt, những người sẵn sàng đồng hành cùng cậu.
Thế mà giờ đây mọi thứ đã khác xa với những gì cậu tưởng tượng. Văn Hoài đẩy con chuột sang một bên, mệt mỏi đổ gục xuống bàn, trong lòng bực bội, dường như mọi thứ vừa bắt đầu đã bị cậu làm cho hỏng bét.
Văn Hoài đã bỏ lỡ khóa huấn luyện quân sự. Trong kỳ nghỉ hè, cậu chẳng may bị ngã cầu thang nên đành xin nghỉ phép. Hiện tại đợt huấn luyện quân sự và lễ Quốc khánh đã kết thúc, ngày mai mọi người sẽ quay về trường, cậu cũng chỉ kịp đến trước ngày khai giảng của kỳ đầu tiên.
Không phải học quân sự hẳn là niềm vui sướng của rất nhiều người, nhưng Văn Hoài thì khác. Trước đây, tập thể chung chỉ để lại trong lòng cậu những ký ức tồi tệ, cậu sống nội tâm, tính cách lại nhu nhược, thường xuyên bị bắt nạt, chẳng có bạn nữ nào thích cậu, con trai trong lớp còn quá đáng hơn, luôn cố tình xa lánh, bài xích cậu.
Những người có thành tích nửa vời nhưng biết chấp hành nội quy là những đối tượng mà giáo viên chẳng bao giờ thèm quan tâm tới nhất. Cậu chưa từng làm sai điều gì nhưng lại vô tình trở thành nhân vật ngoài lề trong lớp, trở thành một góc nhỏ lặng lẽ nhất.
Cậu tưởng rằng, khóa huấn luyện quân sự ở đại học sẽ là cơ hội để cậu có thể thay đổi. Thế mà mà cậu lại bỏ lỡ.
Thành phố này cũng khác xa những gì cậu nghĩ. Mẹ Văn Hoài sau khi tái hôn đã sinh một em trai, vì mẹ bận trông em nên cậu chỉ có thể một mình đến thành phố xa lạ này. Chuyến tàu muộn, nửa đêm mới tới ga, cậu quanh quẩn trong trường không biết đi đâu, đến nơi cũng chẳng tìm được khách sạn nên đành tới quán net nghỉ tạm một đêm.
Văn Hoài đi từ một nơi lạc quẻ này, để tới một chốn lạc lõng khác.
Dù đã kiệt sức nhưng Văn Hoài chẳng thấy buồn ngủ, cậu nằm dài trên bàn ngắm nhìn đôi tay điêu luyện đang lướt phím chơi game của anh trai bên cạnh. Hình như cậu trai ấy rất lợi hại. Ngón tay thanh mảnh, khớp xương rõ ràng, di chuyển linh hoạt trên bàn phím.
Văn Hoài vô thức siết chặt tay, thầm nghĩ, bàn tay của anh ấy nhất định lớn hơn mình rất nhiều. Cậu lặng lẽ chuyển tầm mắt lên khuôn mặt của người bên cạnh thêm lần nữa. Văn Hoài thấy anh trai kia đang chăm chú nhìn vào màn hình, đôi môi mím chặt, lông mày nghiêm nghị có vẻ khó gần, nhưng cực kỳ đẹp trai.
Bỗng cậu nhớ đến bạn cùng bàn cũ của mình, cao ráo, đẹp trai, chơi bóng rổ rất đỉnh. Sau giờ học, người khác thường rủ cậu ta chơi cùng, lúc nào cũng nhận được rất nhiều thư tình từ những nữ sinh khác nhau. Dù chẳng nói qua mấy câu nhưng Văn Hoài cũng thầm ghen tị với cậu bạn đó.
Nhưng người đang ngồi bên cạnh có vẻ đẹp trai hơn cậu bạn cùng bàn kia nhiều.
Ngay từ đầu Lục Tự Hồi đã chú ý đến cậu nhóc kéo vali vào quán net nhưng không sử dụng mạng mà chỉ nằm dài trên bàn ngơ ngác nhìn mình, bây giờ chẳng kiên trì chống đỡ được nữa mà chìm vào giấc ngủ. Tranh thủ lúc game khởi động lại, anh ngoảnh sang nhìn kỹ cậu bé đang say giấc.
Rất trắng, vô cùng trắng. Tuổi còn nhỏ, dáng vẻ nằm bò lên bàn ngủ vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng thương. Mái tóc đen nhánh loà xoà trên trán, nửa khuôn mặt bị cánh tay che lại thoáng vẻ trầm lặng và một vành tai nhỏ.
Lục Dữ Hồi có một chút đam mê bé nhỏ. Không giống như người khác, thích ngắm eo, nhìn chân, chẳng hiểu sao anh lại có hứng thú với đôi tai. Cũng chẳng có gì thái quá, chỉ là anh hay vô thức nhìn vào tai người khác.
Tai của Văn Hoài cũng rất trắng, nhỏ xinh, trơn bóng, hơi ửng hồng. Cậu ấy rất gầy nhưng có dái tai lại đầy đặn, điểm chí mạng là trên vành tai còn có nốt ruồi son.
Ánh đèn trong quán net không sáng, nhưng Lục Dữ Hồi nhìn thấy rất rõ chấm đỏ trên làn da trắng nõn, như thể nó đã khắc sâu vào tâm trí anh.
Nốt ruồi son điểm trên làn da trắng, trang trọng, nhã nhặn mà lại lộng lẫy đến say lòng. Thật ra chỉ có một chấm rất nhỏ, nhưng một chút rất nhỏ ấy lại kích thích, bật lên công tắc bí mật ẩn sâu trong lòng Lục Dữ Hồi. Bỗng nhiên anh thấy miệng lưỡi khô rát còn cổ họng thì nghẹn lại. Nhân vật trong game đã sống lại một lúc rồi mà anh chẳng hề nhận ra, mãi cho đến khi Văn Hoài xoay người, giấu đi vành tai mê người dưới cánh tay của mình thì anh mới tỉnh táo lại.
Lục Dữ Hồi hoảng hốt thu lại ánh mắt, tu cạn chai nước trên bàn. Anh có sở thích đặc biệt với tai, nhưng chưa bao giờ thấy bản thân lại hưng phấn và mê muội như vừa rồi. Ngồi trong quán net với một đứa nhỏ mà lại có phản ứng, chẳng khác gì một thằng biến thái.
Lục Dữ Hồi không khỏi thầm chửi bản thân mình. Hết lần này tới lần khác đều không dám quay đầu nhìn bóng dáng đang say giấc ấy, trong năm phút mà nhân vật chết tới ba lần.
Ngủ trên bàn thực sự rất khó chịu, Văn Hoài không ngon giấc chút nào, xoay người lung tung cũng không tìm được vị trí thoải mái, mãi mới yên tĩnh lại thì vạt áo đã bị kéo lên lộ ra vòng eo nhỏ nhắn.
Thắt lưng rất nhỏ, chẳng thể ôm chặt, vùng da ở đó còn trắng hơn cả những mảng da thịt lộ ra ngoài, sống lưng lõm xuống vì tư thế nằm sấp của cậu bé. Lục Dữ Hồi tự hỏi tại sao lại gầy đến như vậy, mặt khác anh cảm thấy cậu quyến rũ đến kỳ lạ. Dáng vẻ gầy gò, xanh xao, mong manh yếu ớt ấy cùng chấm đỏ thuần khiết nổi bật bỗng chốc đã thổi bùng lên một ngọn trong lòng Lục Dữ Hồi, sục sôi thiêu đốt anh.
Lại bị giết thêm lần nữa, Lục Dữ Hồi bắt đầu nóng nảy quẳng tai nghe xuống rồi đứng dậy đi mua thêm chai nước.
Văn Hoài buồn tiểu nên tỉnh, ngẩng đầu phát hiện ghế bên cạnh trống không, nhưng máy vẫn còn đang chơi dở, có lẽ anh ấy chưa rời đi. Trước đây cậu chưa từng thức khuya như này nên giờ hơi chóng mặt, Văn Hoài loay hoay tìm nhà vệ sinh theo bảng chỉ dẫn.
Trong nhà vệ sinh còn một người khác, đầu tóc bù xù, bóng lưng uể oải. Văn Hoài chọn vị trí cách xa hắn nhất, không dám thở mạnh, nhanh tay cởi cúc quần đi tiểu. Nghe thấy có tiếng động, gã đàn ông quay đầu liếc mắt nhìn, quần còn chưa kéo đã rảo bước về phía Văn Hoài.
Mùi rượu nồng nặc quyện với mùi tanh hôi trong góc phòng ẩm ướt xộc thẳng vào mặt cậu, Văn Hoài hốt hoảng kéo quần lên, bước nhanh ra cửa. Cậu bất ngờ bị gã đàn ông đuổi theo túm lấy cổ tay. Văn Hoài giãy giụa lùi lại phía sau, vừa quay đầu thì thấy gã đang nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi mắt đục ngầu, nước da vàng vọt, chẳng nói chẳng rằng túm ngược cậu lại.
Văn Hoài sợ tới mức á khẩu [1], đôi mắt trợn trắng, hoảng loạn vùng vẫy rồi ngã ngồi trên sàn gạch.
Lục Dữ Hồi mua nước xong quay lại chỉ thấy còn mỗi hành lý, người thì mãi chẳng thấy đâu, nhịn không được lập tức đứng dậy đi tìm. Nhìn dáng vẻ của cậu nhóc giống như ai cũng có thể bắt nạt được.
Anh bước đến lối rẽ vào nhà vệ sinh, nhìn từ đằng xa, vừa thấy một bàn tay bấu chặt lấy khung cửa thì lập tức lao tới đá văng gã đàn ông đang túm chặt lấy cậu bé, gã kia vốn không được tỉnh táo cho lắm, so với Lục Dữ Hồi thì yếu hơn nhiều, bị đạp ngã xuống đất một lúc mới đứng dậy, ảo não bước đi.
Có rất nhiều người như vậy tới quán net vào ban đêm, bọn họ không có công việc tử tế, say xỉn, vô gia cư hay la cà trong quán net cả ngày. Lục Dữ Hồi cũng lười dây dưa với đám người đó.
Văn Hoài kinh hãi đến mức môi tái nhợt, thân thể co rúm lại rúc vào góc tường không ngừng run rẩy. Tiếng bật lửa của Lục Dữ Hồi làm cậu giật mình, Văn Hoài ngẩng đầu lên lí nhí với người trước mặt mình:
"Cảm ơn ạ."
Sau đó, cậu run rẩy vịn vào tường đứng lên. Lục Dữ Hồi kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay nhưng không hút, anh cố gắng không nhìn vào tai phải của cậu, đứng dựa vào khung cửa, lãnh đạm hỏi:
"Đủ tuổi chưa?"
Trong một tối Văn Hoài đã bị hỏi câu này đến hai lần, cậu nói lớn hơn:
"Đủ tuổi."
Nói xong còn lục túi lấy thẻ căn cước ra. Lục Dữ Hồi thấy cậu không chỉ dễ bắt nạt mà còn rất ngốc. Vứt hành lý trên ghế rồi đi vào nhà vệ sinh mà không biết kêu cứu gì, người lạ hỏi gì đáp nấy, chẳng thèm đề phòng gì rồi cứ thế đưa thẻ căn cước cho người ta xem,.
Thật dễ lừa.
Lục Dữ Hồi thầm kết luận trong lòng, cầm thẻ căn cước lên xem. Cậu ấy tên là Văn Hoài, thật sự đã trưởng thành, chỉ kém mình một tuổi. Thân hình suy dinh dưỡng, còn chưa cao tới cằm anh, ánh mắt mờ mịt vẫn chưa hết hoảng sợ, rụt rè đứng đó. dưới ánh đèn rực rỡ, nốt ruồi đỏ trên vành tai phải càng lộ rõ, dụ dỗ kẻ khác đến đây, đến bắt nạt cậu thảm thương hơn.
Lục Dữ Hồi dập điếu thuốc chưa hút vào gạt tàn trên bồn rửa mặt, trả lại thẻ căn cước cho cậu rồi bước ra ngoài mà không nói một lời. Anh thấy suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu mình có khác gì thằng biến thái đầy dầu mỡ lúc nãy.
Sau khi quay về chỗ ngồi, hai người trở lại trạng thái cũ. Lục Dữ Hồi tiếp tục đeo tai nghe chơi game, Văn Hoài thì ngẩn người nằm bò trên bàn.
Chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh ban nãy khiến Văn Hoài chưa hết bàng hoàng, đêm đầu tiên ở thành phố này thật đáng sợ, đập tan mọi mộng tưởng trong lòng cậu, giờ cậu không còn buồn ngủ nữa, chỉ mong đêm trôi qua thật nhanh.
Văn Hoài ngơ ngẩn nằm đó, quạnh quẽ, đáng thương, đột nhiên Lục Dữ Hồi kéo ghế cậu sang bên cạnh, ném áo khoác cho cậu. Ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi màn hình như thể anh chẳng hề liên quan gì đến những hành động vừa diễn ra.
Văn Hoài ôm áo khoác một lúc mới nhận ra ý anh, dù thấy Lục Dữ Hồi chẳng định nói gì với mình nhưng cậu vẫn thì thầm nói cảm ơn, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống bàn. Chiếc áo ấm áp này là điều đầu tiên khiến cậu cảm thấy ấm lòng trong đêm nay. Cậu nghĩ mặc dù người này trông khá lạnh lùng và khó gần nhưng anh ấy thực sự tử tế và tốt bụng.
Đôi bàn tay linh hoạt gõ phím cách cậu càng gần hơn, Văn Hoài nhìn một lát liền ngủ thiếp đi, say giấc đến sáng.
_____
[1] Á khẩu: câm, im lặng, không nói, cứng họng, mất tiếng.
"Đủ tuổi chưa?"
Ông chú ngồi trước quầy thu của quán net chỉ liếc qua Văn Hoài rồi lại cắm đầu đánh chủ trên điện thoại. Cũng không trách người ta được, Văn Hoài có gương mặt thanh tú, dáng người mềm mại, mỏng manh, chưa kể nước da nhợt nhạt, mang theo một thân mệt mỏi, yếu ớt. Mười tám tuổi nhưng chưa cao nổi 1m7, nửa đêm cậu xuất hiện trong quán net trên lưng đeo một chiếc ba lô, tay kéo theo vali nom chẳng khác gì một học sinh bỏ nhà đi bụi, đang lang thang chẳng biết về đâu.
Từ lúc Văn Hoài bước chân vào thành phố thì trong lòng luôn lo lắng, bồn chồn. Lạc vào dòng người đông đúc, một thành phố không ngủ lúc nào cũng ngập tràn ánh đèn lung linh, đều là những cảnh tượng cậu chưa từng gặp qua trong đời. Văn Hoài chỉ có một mình. Tất cả những bất an, tò mò, ngưỡng mộ hay lo lắng đều không thể chia sẻ cùng ai, cậu chỉ có thể nghẹn lại trong lòng mặc nó giãy giụa.
"Cháu đã trưởng thành." Văn Hoài lí nhí, hình như ông chú nghe không rõ, cậu đành rút thẻ căn cước ra, lấy hết dũng khí nhắc lại một lần nữa. "Cháu đã trưởng thành."
Văn Hoài ngồi xuống ghế, tháo ba lô, cuối cùng cũng có thể thở phào, bờ vai đau nhức, lần đầu tiên cậu đi lại nhiều đến mức gót chân cũng bị giày vải cọ đến rách da. Xung quanh chỉ toàn âm thanh gõ phím, nhấp chuột, mọi người đều chăm chú vào màn hình của mình, chẳng ai chú ý đến một cậu bé bất an tới từ nơi xa lạ, điều đó khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Nơi đây khác hẳn với những quán net ở huyện nhà cậu, chỗ đó còn ước gì đám học sinh đến càng đông càng tốt, đêm nào cũng có đứa trèo tường đi chơi net. Nhưng Văn Hoài chưa từng đến đó bởi chẳng ai gọi cậu đi cùng cả.
Lần đầu tiên ngồi net, Văn Hoài nhớ lại huyện thành nhỏ cậu đã sống, dường như nó ở rất xa, xa hơn nhiều so với hành trình 17 tiếng ngồi trên tàu hoả. Đó là một thị trấn nhỏ bình thường ở phía nam không quá lạc hậu hay kém phát triển, ở đó cũng có dòng người đông đúc xe cộ cùng những con phố xập xệ nhưng nhộn nhịp.
Chẳng ai ngờ rằng Văn Hoài lại thi đỗ vào Đại học B, có thể đặt được chân tới chốn đô thị phồn hoa mà bao thanh niên khao khát. Trong kỳ nghỉ hè, Văn Hoài đã vô cùng hào hứng, mong chờ, cậu sẽ đến một miền đất mới, gặp gỡ những con người mới, rồi sẽ tìm được những người bạn tốt, những người sẵn sàng đồng hành cùng cậu.
Thế mà giờ đây mọi thứ đã khác xa với những gì cậu tưởng tượng. Văn Hoài đẩy con chuột sang một bên, mệt mỏi đổ gục xuống bàn, trong lòng bực bội, dường như mọi thứ vừa bắt đầu đã bị cậu làm cho hỏng bét.
Văn Hoài đã bỏ lỡ khóa huấn luyện quân sự. Trong kỳ nghỉ hè, cậu chẳng may bị ngã cầu thang nên đành xin nghỉ phép. Hiện tại đợt huấn luyện quân sự và lễ Quốc khánh đã kết thúc, ngày mai mọi người sẽ quay về trường, cậu cũng chỉ kịp đến trước ngày khai giảng của kỳ đầu tiên.
Không phải học quân sự hẳn là niềm vui sướng của rất nhiều người, nhưng Văn Hoài thì khác. Trước đây, tập thể chung chỉ để lại trong lòng cậu những ký ức tồi tệ, cậu sống nội tâm, tính cách lại nhu nhược, thường xuyên bị bắt nạt, chẳng có bạn nữ nào thích cậu, con trai trong lớp còn quá đáng hơn, luôn cố tình xa lánh, bài xích cậu.
Những người có thành tích nửa vời nhưng biết chấp hành nội quy là những đối tượng mà giáo viên chẳng bao giờ thèm quan tâm tới nhất. Cậu chưa từng làm sai điều gì nhưng lại vô tình trở thành nhân vật ngoài lề trong lớp, trở thành một góc nhỏ lặng lẽ nhất.
Cậu tưởng rằng, khóa huấn luyện quân sự ở đại học sẽ là cơ hội để cậu có thể thay đổi. Thế mà mà cậu lại bỏ lỡ.
Thành phố này cũng khác xa những gì cậu nghĩ. Mẹ Văn Hoài sau khi tái hôn đã sinh một em trai, vì mẹ bận trông em nên cậu chỉ có thể một mình đến thành phố xa lạ này. Chuyến tàu muộn, nửa đêm mới tới ga, cậu quanh quẩn trong trường không biết đi đâu, đến nơi cũng chẳng tìm được khách sạn nên đành tới quán net nghỉ tạm một đêm.
Văn Hoài đi từ một nơi lạc quẻ này, để tới một chốn lạc lõng khác.
Dù đã kiệt sức nhưng Văn Hoài chẳng thấy buồn ngủ, cậu nằm dài trên bàn ngắm nhìn đôi tay điêu luyện đang lướt phím chơi game của anh trai bên cạnh. Hình như cậu trai ấy rất lợi hại. Ngón tay thanh mảnh, khớp xương rõ ràng, di chuyển linh hoạt trên bàn phím.
Văn Hoài vô thức siết chặt tay, thầm nghĩ, bàn tay của anh ấy nhất định lớn hơn mình rất nhiều. Cậu lặng lẽ chuyển tầm mắt lên khuôn mặt của người bên cạnh thêm lần nữa. Văn Hoài thấy anh trai kia đang chăm chú nhìn vào màn hình, đôi môi mím chặt, lông mày nghiêm nghị có vẻ khó gần, nhưng cực kỳ đẹp trai.
Bỗng cậu nhớ đến bạn cùng bàn cũ của mình, cao ráo, đẹp trai, chơi bóng rổ rất đỉnh. Sau giờ học, người khác thường rủ cậu ta chơi cùng, lúc nào cũng nhận được rất nhiều thư tình từ những nữ sinh khác nhau. Dù chẳng nói qua mấy câu nhưng Văn Hoài cũng thầm ghen tị với cậu bạn đó.
Nhưng người đang ngồi bên cạnh có vẻ đẹp trai hơn cậu bạn cùng bàn kia nhiều.
Ngay từ đầu Lục Tự Hồi đã chú ý đến cậu nhóc kéo vali vào quán net nhưng không sử dụng mạng mà chỉ nằm dài trên bàn ngơ ngác nhìn mình, bây giờ chẳng kiên trì chống đỡ được nữa mà chìm vào giấc ngủ. Tranh thủ lúc game khởi động lại, anh ngoảnh sang nhìn kỹ cậu bé đang say giấc.
Rất trắng, vô cùng trắng. Tuổi còn nhỏ, dáng vẻ nằm bò lên bàn ngủ vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng thương. Mái tóc đen nhánh loà xoà trên trán, nửa khuôn mặt bị cánh tay che lại thoáng vẻ trầm lặng và một vành tai nhỏ.
Lục Dữ Hồi có một chút đam mê bé nhỏ. Không giống như người khác, thích ngắm eo, nhìn chân, chẳng hiểu sao anh lại có hứng thú với đôi tai. Cũng chẳng có gì thái quá, chỉ là anh hay vô thức nhìn vào tai người khác.
Tai của Văn Hoài cũng rất trắng, nhỏ xinh, trơn bóng, hơi ửng hồng. Cậu ấy rất gầy nhưng có dái tai lại đầy đặn, điểm chí mạng là trên vành tai còn có nốt ruồi son.
Ánh đèn trong quán net không sáng, nhưng Lục Dữ Hồi nhìn thấy rất rõ chấm đỏ trên làn da trắng nõn, như thể nó đã khắc sâu vào tâm trí anh.
Nốt ruồi son điểm trên làn da trắng, trang trọng, nhã nhặn mà lại lộng lẫy đến say lòng. Thật ra chỉ có một chấm rất nhỏ, nhưng một chút rất nhỏ ấy lại kích thích, bật lên công tắc bí mật ẩn sâu trong lòng Lục Dữ Hồi. Bỗng nhiên anh thấy miệng lưỡi khô rát còn cổ họng thì nghẹn lại. Nhân vật trong game đã sống lại một lúc rồi mà anh chẳng hề nhận ra, mãi cho đến khi Văn Hoài xoay người, giấu đi vành tai mê người dưới cánh tay của mình thì anh mới tỉnh táo lại.
Lục Dữ Hồi hoảng hốt thu lại ánh mắt, tu cạn chai nước trên bàn. Anh có sở thích đặc biệt với tai, nhưng chưa bao giờ thấy bản thân lại hưng phấn và mê muội như vừa rồi. Ngồi trong quán net với một đứa nhỏ mà lại có phản ứng, chẳng khác gì một thằng biến thái.
Lục Dữ Hồi không khỏi thầm chửi bản thân mình. Hết lần này tới lần khác đều không dám quay đầu nhìn bóng dáng đang say giấc ấy, trong năm phút mà nhân vật chết tới ba lần.
Ngủ trên bàn thực sự rất khó chịu, Văn Hoài không ngon giấc chút nào, xoay người lung tung cũng không tìm được vị trí thoải mái, mãi mới yên tĩnh lại thì vạt áo đã bị kéo lên lộ ra vòng eo nhỏ nhắn.
Thắt lưng rất nhỏ, chẳng thể ôm chặt, vùng da ở đó còn trắng hơn cả những mảng da thịt lộ ra ngoài, sống lưng lõm xuống vì tư thế nằm sấp của cậu bé. Lục Dữ Hồi tự hỏi tại sao lại gầy đến như vậy, mặt khác anh cảm thấy cậu quyến rũ đến kỳ lạ. Dáng vẻ gầy gò, xanh xao, mong manh yếu ớt ấy cùng chấm đỏ thuần khiết nổi bật bỗng chốc đã thổi bùng lên một ngọn trong lòng Lục Dữ Hồi, sục sôi thiêu đốt anh.
Lại bị giết thêm lần nữa, Lục Dữ Hồi bắt đầu nóng nảy quẳng tai nghe xuống rồi đứng dậy đi mua thêm chai nước.
Văn Hoài buồn tiểu nên tỉnh, ngẩng đầu phát hiện ghế bên cạnh trống không, nhưng máy vẫn còn đang chơi dở, có lẽ anh ấy chưa rời đi. Trước đây cậu chưa từng thức khuya như này nên giờ hơi chóng mặt, Văn Hoài loay hoay tìm nhà vệ sinh theo bảng chỉ dẫn.
Trong nhà vệ sinh còn một người khác, đầu tóc bù xù, bóng lưng uể oải. Văn Hoài chọn vị trí cách xa hắn nhất, không dám thở mạnh, nhanh tay cởi cúc quần đi tiểu. Nghe thấy có tiếng động, gã đàn ông quay đầu liếc mắt nhìn, quần còn chưa kéo đã rảo bước về phía Văn Hoài.
Mùi rượu nồng nặc quyện với mùi tanh hôi trong góc phòng ẩm ướt xộc thẳng vào mặt cậu, Văn Hoài hốt hoảng kéo quần lên, bước nhanh ra cửa. Cậu bất ngờ bị gã đàn ông đuổi theo túm lấy cổ tay. Văn Hoài giãy giụa lùi lại phía sau, vừa quay đầu thì thấy gã đang nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi mắt đục ngầu, nước da vàng vọt, chẳng nói chẳng rằng túm ngược cậu lại.
Văn Hoài sợ tới mức á khẩu [1], đôi mắt trợn trắng, hoảng loạn vùng vẫy rồi ngã ngồi trên sàn gạch.
Lục Dữ Hồi mua nước xong quay lại chỉ thấy còn mỗi hành lý, người thì mãi chẳng thấy đâu, nhịn không được lập tức đứng dậy đi tìm. Nhìn dáng vẻ của cậu nhóc giống như ai cũng có thể bắt nạt được.
Anh bước đến lối rẽ vào nhà vệ sinh, nhìn từ đằng xa, vừa thấy một bàn tay bấu chặt lấy khung cửa thì lập tức lao tới đá văng gã đàn ông đang túm chặt lấy cậu bé, gã kia vốn không được tỉnh táo cho lắm, so với Lục Dữ Hồi thì yếu hơn nhiều, bị đạp ngã xuống đất một lúc mới đứng dậy, ảo não bước đi.
Có rất nhiều người như vậy tới quán net vào ban đêm, bọn họ không có công việc tử tế, say xỉn, vô gia cư hay la cà trong quán net cả ngày. Lục Dữ Hồi cũng lười dây dưa với đám người đó.
Văn Hoài kinh hãi đến mức môi tái nhợt, thân thể co rúm lại rúc vào góc tường không ngừng run rẩy. Tiếng bật lửa của Lục Dữ Hồi làm cậu giật mình, Văn Hoài ngẩng đầu lên lí nhí với người trước mặt mình:
"Cảm ơn ạ."
Sau đó, cậu run rẩy vịn vào tường đứng lên. Lục Dữ Hồi kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay nhưng không hút, anh cố gắng không nhìn vào tai phải của cậu, đứng dựa vào khung cửa, lãnh đạm hỏi:
"Đủ tuổi chưa?"
Trong một tối Văn Hoài đã bị hỏi câu này đến hai lần, cậu nói lớn hơn:
"Đủ tuổi."
Nói xong còn lục túi lấy thẻ căn cước ra. Lục Dữ Hồi thấy cậu không chỉ dễ bắt nạt mà còn rất ngốc. Vứt hành lý trên ghế rồi đi vào nhà vệ sinh mà không biết kêu cứu gì, người lạ hỏi gì đáp nấy, chẳng thèm đề phòng gì rồi cứ thế đưa thẻ căn cước cho người ta xem,.
Thật dễ lừa.
Lục Dữ Hồi thầm kết luận trong lòng, cầm thẻ căn cước lên xem. Cậu ấy tên là Văn Hoài, thật sự đã trưởng thành, chỉ kém mình một tuổi. Thân hình suy dinh dưỡng, còn chưa cao tới cằm anh, ánh mắt mờ mịt vẫn chưa hết hoảng sợ, rụt rè đứng đó. dưới ánh đèn rực rỡ, nốt ruồi đỏ trên vành tai phải càng lộ rõ, dụ dỗ kẻ khác đến đây, đến bắt nạt cậu thảm thương hơn.
Lục Dữ Hồi dập điếu thuốc chưa hút vào gạt tàn trên bồn rửa mặt, trả lại thẻ căn cước cho cậu rồi bước ra ngoài mà không nói một lời. Anh thấy suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu mình có khác gì thằng biến thái đầy dầu mỡ lúc nãy.
Sau khi quay về chỗ ngồi, hai người trở lại trạng thái cũ. Lục Dữ Hồi tiếp tục đeo tai nghe chơi game, Văn Hoài thì ngẩn người nằm bò trên bàn.
Chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh ban nãy khiến Văn Hoài chưa hết bàng hoàng, đêm đầu tiên ở thành phố này thật đáng sợ, đập tan mọi mộng tưởng trong lòng cậu, giờ cậu không còn buồn ngủ nữa, chỉ mong đêm trôi qua thật nhanh.
Văn Hoài ngơ ngẩn nằm đó, quạnh quẽ, đáng thương, đột nhiên Lục Dữ Hồi kéo ghế cậu sang bên cạnh, ném áo khoác cho cậu. Ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi màn hình như thể anh chẳng hề liên quan gì đến những hành động vừa diễn ra.
Văn Hoài ôm áo khoác một lúc mới nhận ra ý anh, dù thấy Lục Dữ Hồi chẳng định nói gì với mình nhưng cậu vẫn thì thầm nói cảm ơn, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống bàn. Chiếc áo ấm áp này là điều đầu tiên khiến cậu cảm thấy ấm lòng trong đêm nay. Cậu nghĩ mặc dù người này trông khá lạnh lùng và khó gần nhưng anh ấy thực sự tử tế và tốt bụng.
Đôi bàn tay linh hoạt gõ phím cách cậu càng gần hơn, Văn Hoài nhìn một lát liền ngủ thiếp đi, say giấc đến sáng.
_____
[1] Á khẩu: câm, im lặng, không nói, cứng họng, mất tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.