Bạn Cùng Phòng Luôn Nhiệt Tình Giúp Đỡ Tôi
Chương 15: Phiên ngoại 2. VĂN HOÀI CŨNG MUỐN XEM VIDEO
Bính Đinh
15/06/2022
Edit: Pa
Tuổi trẻ là phù du, thứ duy nhất tồn tại mãi mãi là...
Video đó.
Không biết Lục Thiên Húc tìm lại video đó bằng cách nào, chính vào lúc này, tại căn hộ của Lục Dữ Hồi, nó ngồi trên sofa mở video cho Văn Hoài xem.
Đang xem dở thì Lục Dữ Hồi vừa bước từ nhà tắm ra đã tới giật mất điện thoại, tay bấm xóa video, miệng cảnh cáo Lục Thiên Húc:
"Di động sẽ bị tịch thu. Nếu mày còn làm phiền anh thì biến về nhà đi. Nếu rảnh quá thì để anh nói mẹ mày đăng ký thêm mấy lớp luyện thi."
Nếu là trước đây, Lục Thiên Húc sẽ ôm chặt đùi anh trai để tự kiểm điểm. Nhưng bây giờ nó đã tìm ra giải pháp tốt hơn, Lục Thiên Húc ôm cánh tay Văn Hoài giả vờ đáng thương.
Mặc dù, đường nét của Lục Thiên Húc đã bắt đầu nảy nở thành thành một mỹ nam nhưng dáng vẻ vẫn còn mũm mĩm, thấy nó ôm cánh tay tỏ vẻ đáng thương nên Văn Hoài cũng mềm lòng. Ở nhà, cậu không thân với em trai mình nên từ khi gặp Lục Thiên Húc thì cậu mới được trải nghiệm cảm giác làm anh lần đầu tiên trong đời. Lục Thiên Húc vui vẻ, hoạt bát, đôi khi còn huyên thuyên khá dễ thương, mỗi lần gặp cậu thì luôn mồm gọi anh Tiểu Hoài, anh Tiểu Hoài.
Văn Hoài mở miệng nói: "Lục Dữ Hồi, là do tớ bảo muốn xem."
Lục Dữ Hồi nghe xong liền ngẩng đầu nhìn cậu, cầm theo điện thoại vào phòng. Văn Hoài mang toàn bộ hy vọng của Lục Thiên Húc chạy theo anh.
Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Lục Dữ Hồi đã ôm lấy cậu, đè xuống giường.
"Cậu muốn xem?"
Văn Hoài thuận theo vòng tay qua anh, gật đầu.
"Cậu không ghen à?"
Văn Hoài gật đầu. Vừa thấy sắc mặt Lục Dữ Hồi tối sầm lại thì cậu vội vã sửa miệng:
"Không phải. Đâu phải cậu viết đâu. Tớ sẽ không ghen."
Lục Dữ Hồi cảm thấy Lục Thiên Húc đã dạy Hoài Hoài thói lươn lẹo rồi, nhưng cũng chỉ có xíu xiu đó, chứ Hoài Hoài vẫn thực sự là một bé ngốc.
"Nhưng tôi không thích Hoài Hoài xem. Khi ấy tôi bị oan mà."
Nói về làm tỏ vẻ đáng thương thì Lục Dữ Hồi thành thạo gấp mười lần Lục Thiên Húc. Quả nhiên, Văn Hoài lập tức đau lòng, chủ động ngẩng đầu hôn lên cằm, lên môi anh. Thấy anh không có động tĩnh gì thì chủ động cầm tay anh, đặt lên tai mình xoa xoa, coi như để an ủi, vỗ về anh.
Trái tim của Lục Dữ Hồi được cậu xoa cho tan chảy, anh đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi nhỏ giọng nói:
"Lục Thiên Húc mà cầm được điện thoại thì nhất định sẽ chơi game đến tận khuya. Ngày mai, nó phải đi học nên đi ngủ sớm, không trả lại điện thoại cho nó được không?"
Văn Hoài được hôn xong thì ngoan như bé mèo được vuốt lông, cậu thấy Lục Dữ Hồi nói rất có lý vội gật đầu, hoàn toàn quên mất sự kỳ vọng mãnh liệt mà Lục Thiên Húc gửi gắm cho mình trước khi bước vào căn phòng này.
Hôm nay, Lục Thiên Húc đã hoàn toàn thất bại.
____
Pa: Phiên ngoại hơi ngắn đang phân vân không biết có nên gộp lại không nhưng thôi, ngắn thì có sớm, đọc sớm nha.
Tuổi trẻ là phù du, thứ duy nhất tồn tại mãi mãi là...
Video đó.
Không biết Lục Thiên Húc tìm lại video đó bằng cách nào, chính vào lúc này, tại căn hộ của Lục Dữ Hồi, nó ngồi trên sofa mở video cho Văn Hoài xem.
Đang xem dở thì Lục Dữ Hồi vừa bước từ nhà tắm ra đã tới giật mất điện thoại, tay bấm xóa video, miệng cảnh cáo Lục Thiên Húc:
"Di động sẽ bị tịch thu. Nếu mày còn làm phiền anh thì biến về nhà đi. Nếu rảnh quá thì để anh nói mẹ mày đăng ký thêm mấy lớp luyện thi."
Nếu là trước đây, Lục Thiên Húc sẽ ôm chặt đùi anh trai để tự kiểm điểm. Nhưng bây giờ nó đã tìm ra giải pháp tốt hơn, Lục Thiên Húc ôm cánh tay Văn Hoài giả vờ đáng thương.
Mặc dù, đường nét của Lục Thiên Húc đã bắt đầu nảy nở thành thành một mỹ nam nhưng dáng vẻ vẫn còn mũm mĩm, thấy nó ôm cánh tay tỏ vẻ đáng thương nên Văn Hoài cũng mềm lòng. Ở nhà, cậu không thân với em trai mình nên từ khi gặp Lục Thiên Húc thì cậu mới được trải nghiệm cảm giác làm anh lần đầu tiên trong đời. Lục Thiên Húc vui vẻ, hoạt bát, đôi khi còn huyên thuyên khá dễ thương, mỗi lần gặp cậu thì luôn mồm gọi anh Tiểu Hoài, anh Tiểu Hoài.
Văn Hoài mở miệng nói: "Lục Dữ Hồi, là do tớ bảo muốn xem."
Lục Dữ Hồi nghe xong liền ngẩng đầu nhìn cậu, cầm theo điện thoại vào phòng. Văn Hoài mang toàn bộ hy vọng của Lục Thiên Húc chạy theo anh.
Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Lục Dữ Hồi đã ôm lấy cậu, đè xuống giường.
"Cậu muốn xem?"
Văn Hoài thuận theo vòng tay qua anh, gật đầu.
"Cậu không ghen à?"
Văn Hoài gật đầu. Vừa thấy sắc mặt Lục Dữ Hồi tối sầm lại thì cậu vội vã sửa miệng:
"Không phải. Đâu phải cậu viết đâu. Tớ sẽ không ghen."
Lục Dữ Hồi cảm thấy Lục Thiên Húc đã dạy Hoài Hoài thói lươn lẹo rồi, nhưng cũng chỉ có xíu xiu đó, chứ Hoài Hoài vẫn thực sự là một bé ngốc.
"Nhưng tôi không thích Hoài Hoài xem. Khi ấy tôi bị oan mà."
Nói về làm tỏ vẻ đáng thương thì Lục Dữ Hồi thành thạo gấp mười lần Lục Thiên Húc. Quả nhiên, Văn Hoài lập tức đau lòng, chủ động ngẩng đầu hôn lên cằm, lên môi anh. Thấy anh không có động tĩnh gì thì chủ động cầm tay anh, đặt lên tai mình xoa xoa, coi như để an ủi, vỗ về anh.
Trái tim của Lục Dữ Hồi được cậu xoa cho tan chảy, anh đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi nhỏ giọng nói:
"Lục Thiên Húc mà cầm được điện thoại thì nhất định sẽ chơi game đến tận khuya. Ngày mai, nó phải đi học nên đi ngủ sớm, không trả lại điện thoại cho nó được không?"
Văn Hoài được hôn xong thì ngoan như bé mèo được vuốt lông, cậu thấy Lục Dữ Hồi nói rất có lý vội gật đầu, hoàn toàn quên mất sự kỳ vọng mãnh liệt mà Lục Thiên Húc gửi gắm cho mình trước khi bước vào căn phòng này.
Hôm nay, Lục Thiên Húc đã hoàn toàn thất bại.
____
Pa: Phiên ngoại hơi ngắn đang phân vân không biết có nên gộp lại không nhưng thôi, ngắn thì có sớm, đọc sớm nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.