Bạn Cùng Phòng Trà Xanh

Chương 11: Phần 11

Mùa Xuân

08/10/2024

Bầu không khí sôi động trong phòng bao lập tức ngưng bặt lại. Tôi và Lâm Thư đều tinh ý phát giác ra sự bất thường đang xảy ra ở đây.

 

Lâm Thư nháy mắt ra hiệu cho mọi người cùng ra ngoài. Trước lúc rời đi, cô ấy còn đặc biệt dằn mặt Tiêu Nhuệ bằng một lời cảnh cáo: "Tôi ra ngoài đợi Châu Châu. Nếu anh dám bắt nạt nó, tôi sẽ cho anh biết tay!"

 

Phòng bao chỉ còn lại hai chúng tôi. Tôi đứng cách xa Tiêu Nhuệ ra, anh ta cũng thức thời ngồi yên trên sô pha, tuy biểu cảm có phần hoang mang nhưng cũng không sống chet bám víu tôi nữa.

 

Tôi hắng giọng: "Tiêu Nhuệ, anh thực sự nhận nhầm người rồi. Người bỏ chạy ban nãy mới chính là cô bạn gái anh hẹn hò qua mạng suốt một tháng nay. Còn tôi chỉ là bạn cùng phòng của cậu ta thôi, chính là cái người từng bị anh mắng thậm tệ đó."

 

Tiêu Nhuệ cau mày, trên mặt viết ra mấy chữ "Em cứ đùa anh".

 

Anh ta hỏi tôi: "Em tên là Mộ Châu Châu đúng không?"

 

Tôi gật đầu: "Phải!"

 

Anh ta giơ điện thoại ra, cho tôi xem màn hình khóa trên đó, là ảnh của tôi.

 

"Đây có phải là em không?"

 



"... Là tôi."

 

Vẻ mặt lạnh lùng của anh ta biến mất: "Thì đấy. Bạn gái của anh là Mộ Châu Châu, xinh như trong ảnh chụp. Em cũng công nhận đó là em rồi, còn định đùa anh gì nữa? Châu Châu, em giận anh thật à?"

 

Tôi bình tĩnh đáp lại: "Đại ca này, tôi với anh thực sự chẳng có quan hệ gì với nhau hết."

 

Có lẽ là do vẻ mặt tôi quá mức bình tĩnh, ánh mắt không hề có thiện cảm, nụ cười dịu dàng trên môi Tiêu Nhuệ dần dần tắt ngấm. Biểu cảm trên mặt anh ta khá rối rắm. Im lặng một lúc, anh ta mở Wechat ra cho tôi xem, hỏi lại: "Sao lại thành ra thế này? Chúng ta đã yêu nhau được một tháng rồi mà, chuyện này là sao?"

 

Tôi xem những dòng tin nhắn kỳ lạ kia. Những câu hỏi thăm thường ngày, những lời yêu nũng nịu, chia sẻ cả về những chuyện đã trải qua trong ngày. Giữa những đoạn tin nhắn thường xen lẫn một vài bức ảnh chụp.

 

Tiêu Nhuệ nhấp vào album ảnh trong hộp chat của anh ta, tất cả đều là ảnh của tôi. Thậm chí có một vài bức tôi chưa từng thấy. Ảnh chụp xương quai xanh, ảnh váy vóc thường ngày, tất cả đều là của tôi, nhưng tôi không nhớ tôi đã từng chụp cơ đấy!

 

Chả trách dạo gần đây Tưởng Dao lại siêng ở phòng đến thế. Cảm giác kỳ lạ khi ấy cuối cùng cũng đã được giải đáp ngay tại khoảnh khắc này.

 

Xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, một cảm giác ớn lạnh sống lưng dâng lên. Tôi âm thầm xác nhận lại thêm mấy lần, sau đó nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nhuệ, từ tốn nói với anh ta: "Anh bị cậu ta lừa một vố rồi. Cậu ta tên là Tưởng Dao, dùng trộm ảnh của tôi lên mạng hẹn hò yêu đương với anh đấy."

 

 

Tiêu Nhuệ nhìn tôi lạ lẫm như thể tôi đang trêu đùa anh ta.



 

Trước ánh mắt không thể tin của Tiêu Nhuệ, tôi lấy điện thoại ra, mở Wechat, giơ ra cho anh ta xem: "Đây, nhìn cho kỹ, đây là tài khoản Wechat của tôi. Anh đã chặn tôi từ đời nào rồi, quên rồi chắc?"

 

Tia hy vọng cuối cùng trong mắt anh ta bị dập tắt. Anh ta ngỡ ngàng nhìn tôi, lẩm bẩm: "Không thể nào! Chuyện quái quỷ gì thế này?"

 

"Anh bị Tưởng Dao lừa chứ sao? Cậu ta mở một tài khoản phụ rồi kết bạn với anh, chơi game với anh, dùng ảnh của tôi gửi sang cho anh. Anh lầm tưởng người nói chuyện hàng ngày với anh là tôi, nhưng thực ra từ đầu chí cuối đều là một mình cậu ta cả".

 

Tiêu Nhuệ trở nên cáu kỉnh, hồi tưởng lại từng chút một rồi bàng hoàng nhận ra: "Chả trách, cô ta không bao giờ cho anh gọi là Châu Châu, cứ một mực bắt anh gọi là bảo bối. Mỗi một lần anh ngỏ ý gặp mặt, cô ta lại ngúng nguẩy hờn dỗi, không chịu gặp. Anh bảo gửi ảnh selfie sang cho anh ngắm, cô ta cũng do dự."

 

"Ơ nhưng mà…" Tiêu Nhuệ đột nhiên đổi chủ đề: "... Chữ cuối cùng trong tên tài khoản Wechat của cô ta rõ ràng là Châu mà?"

 

Anh ta nói đến đây, tôi chợt nhớ ra một chuyện: "Tôi nhớ trước đây có một lần cậu ta hỏi mượn tôi chứng minh nhân dân. Tôi nghĩ chắc cậu ta cần đăng ký gì đó nên cũng cho mượn. Giờ nghĩ lại, chắc là cậu ta mượn để xác minh, thêm tên thật của tôi vào tài khoản."

 

Tiêu Nhuệ vô thức lùi về sau hai bước, biểu cảm trên mặt có vẻ đau đớn không chấp nhận được sự thật này.

 

"Với lại, những bức ảnh thường ngày cậu ta gửi cho anh đều là mặc trộm váy vóc của tôi. Anh không tin có thể đuổi theo cậu ta mà hỏi cho tường tận. Cậu ta chưa đi xa được đâu."

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Phòng Trà Xanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook