Chương 2: Phần 2
Mùa Xuân
08/10/2024
Tưởng Dao liếc tôi một cái, cười giễu cợt: “Được thôi”.
Tôi không quá để ý vẻ mặt của cô ấy, lòng bàn tay ướt nhẹp, lo lắng nhìn chằm chằm vào màn hình trò chơi.
Tôi đã từng chơi vài trận với Tiêu Nhuệ trước đây, để phát huy tối đa khả năng chơi game của anh ấy, tôi luôn chơi Tây Thi* chuyên đi đường giữa để hỗ trợ.
*Tây Thi: tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu
Mặc dù vậy Tiêu Nhuệ lại chơi xạ thủ rất giỏi, thế nên nhiều lần tôi muốn để anh đánh phụ trợ, nhưng rốt cuộc vẫn không dám nói.
Bạn bè tôi đều nói rằng tình yêu tôi dành cho Tiêu Nhuệ quá mức thận trọng vì dù cho tôi đã yêu thầm anh được một học kỳ nhưng cứ hễ gặp nhau ở ngoài đường, tôi lại tránh anh như tránh tà. Tôi lại nghĩ, chuyện tình cảm nên để từ từ mới tốt.
Thế nhưng hôm nay, khi nhìn thấy sự phối hợp giữa anh và Tưởng Dao, lòng tôi lại khó chịu vô cùng, đồng thời cũng nảy sinh suy nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Nhuệ thích được đánh phụ trợ hơn?
Trò chơi bắt đầu, tôi dứt khoát chọn Yao ra trận, trong lòng không khỏi mong chờ được phối hợp cùng Tiêu Nhuệ.
Nhưng không ngờ sau khi tôi bấm OK, Tiêu Nhuệ lại gửi hẳn một dấu chấm hỏi lên màn hình chat chung.
Ngay sau đó, anh cũng không xài tướng Marco Polo ở trận trước nữa mà đổi sang tướng đi rừng Tôn Ngộ Không*.
*tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu, chuyên đi rừng hoặc đấu đối kháng
Lòng tôi tràn đầy cảm giác thất vọng, dẫu vậy tôi vẫn tự an ủi bản thân rằng anh ấy chỉ đang muốn giữ vị trí cho mình, và dù sao thì người phụ trợ cũng có thể đi rừng.
Tuy nhiên, sau khi tôi hỗ trợ Tiêu Nhuệ vượt qua cấp bốn, anh ấy lại đột ngột rời khỏi tháp phòng thủ. Tòa tháp liên tục tấn công tôi, nhưng Tiêu Nhuệ lại cứ thế vội vã rời đi, để lại tôi một mình dưới tháp phòng thủ bị ba người ở phe đối thủ đánh cho bầm dập.
Cảm giác uất ức tràn lên, tôi cố gõ chữ và hỏi Tiêu Nhuệ: "Anh có ý gì?"
Tiêu Nhuệ nhanh chóng trả lời: “Đừng đi theo tôi nữa”.
Sau đó anh chỉ liên tục gửi tín hiệu cho tôi, đem tất cả ngọc lam nhường hết cho tướng Đát Kỷ của Tưởng Dao và dẫn cô ấy đi chinh phạt toàn trận.
Đát Kỷ của Tưởng Dao chơi khá bình thường, nhưng theo sau Tiêu Nhuệ, cô ấy cũng lấy được tám mạng. Còn tôi thì bị Tiêu Nhuệ bỏ lại rất xa, lang thang quanh hẻm núi như một con ruồi không đầu.
Trò chơi kết thúc, tôi đang định thoát ra thì chợt thấy Tiêu Nhuệ nhắn: "Bảo bối thật lợi hại".
Tôi không quá để ý vẻ mặt của cô ấy, lòng bàn tay ướt nhẹp, lo lắng nhìn chằm chằm vào màn hình trò chơi.
Tôi đã từng chơi vài trận với Tiêu Nhuệ trước đây, để phát huy tối đa khả năng chơi game của anh ấy, tôi luôn chơi Tây Thi* chuyên đi đường giữa để hỗ trợ.
*Tây Thi: tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu
Mặc dù vậy Tiêu Nhuệ lại chơi xạ thủ rất giỏi, thế nên nhiều lần tôi muốn để anh đánh phụ trợ, nhưng rốt cuộc vẫn không dám nói.
Bạn bè tôi đều nói rằng tình yêu tôi dành cho Tiêu Nhuệ quá mức thận trọng vì dù cho tôi đã yêu thầm anh được một học kỳ nhưng cứ hễ gặp nhau ở ngoài đường, tôi lại tránh anh như tránh tà. Tôi lại nghĩ, chuyện tình cảm nên để từ từ mới tốt.
Thế nhưng hôm nay, khi nhìn thấy sự phối hợp giữa anh và Tưởng Dao, lòng tôi lại khó chịu vô cùng, đồng thời cũng nảy sinh suy nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Nhuệ thích được đánh phụ trợ hơn?
Trò chơi bắt đầu, tôi dứt khoát chọn Yao ra trận, trong lòng không khỏi mong chờ được phối hợp cùng Tiêu Nhuệ.
Nhưng không ngờ sau khi tôi bấm OK, Tiêu Nhuệ lại gửi hẳn một dấu chấm hỏi lên màn hình chat chung.
Ngay sau đó, anh cũng không xài tướng Marco Polo ở trận trước nữa mà đổi sang tướng đi rừng Tôn Ngộ Không*.
*tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu, chuyên đi rừng hoặc đấu đối kháng
Lòng tôi tràn đầy cảm giác thất vọng, dẫu vậy tôi vẫn tự an ủi bản thân rằng anh ấy chỉ đang muốn giữ vị trí cho mình, và dù sao thì người phụ trợ cũng có thể đi rừng.
Tuy nhiên, sau khi tôi hỗ trợ Tiêu Nhuệ vượt qua cấp bốn, anh ấy lại đột ngột rời khỏi tháp phòng thủ. Tòa tháp liên tục tấn công tôi, nhưng Tiêu Nhuệ lại cứ thế vội vã rời đi, để lại tôi một mình dưới tháp phòng thủ bị ba người ở phe đối thủ đánh cho bầm dập.
Cảm giác uất ức tràn lên, tôi cố gõ chữ và hỏi Tiêu Nhuệ: "Anh có ý gì?"
Tiêu Nhuệ nhanh chóng trả lời: “Đừng đi theo tôi nữa”.
Sau đó anh chỉ liên tục gửi tín hiệu cho tôi, đem tất cả ngọc lam nhường hết cho tướng Đát Kỷ của Tưởng Dao và dẫn cô ấy đi chinh phạt toàn trận.
Đát Kỷ của Tưởng Dao chơi khá bình thường, nhưng theo sau Tiêu Nhuệ, cô ấy cũng lấy được tám mạng. Còn tôi thì bị Tiêu Nhuệ bỏ lại rất xa, lang thang quanh hẻm núi như một con ruồi không đầu.
Trò chơi kết thúc, tôi đang định thoát ra thì chợt thấy Tiêu Nhuệ nhắn: "Bảo bối thật lợi hại".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.