Bạn Cùng Trường Theo Dõi Tôi Sau Giờ Tan Học (H)
Chương 31: Tắm Chung 2
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
31/03/2024
Triệu Thanh Viện lắc đầu, nhận ra anh không thấy được nên lại lên tiếng: “Không, cậu ta là bạn học cấp hai của em.”
"Hắn vẫn luôn quấy rối em?"
Triệu Thanh Viện nói: “Không phải, em cũng đã rất lâu không gặp cậu ta, cũng không thân thiết gì.”
Lý Minh Phong "Ồ" một tiếng, không biết có nên tiếp tục hỏi hay không.
Ngược lại Triệu Thanh Viện hỏi anh: “Lúc nãy anh nghe được đến đâu rồi?”
Lý Minh Phong thành thật trả lời: “Có lẽ là bắt đầu từ khi hắn hỏi về chuyển phát nhanh.”
Lúc đó anh vừa nhắn tin cho cô nhưng không có ai trả lời nên anh tìm kiếm xung quanh đó một vòng, và đúng là tìm thấy người.
Anh vốn tưởng rằng cô đang nói chuyện với bạn cùng lớp, nhưng nghe một lúc thì có gì đó không đúng, gần như ngay khi Trần Phi bắt đầu nói mấy câu bẩn thỉu thì anh đã muốn lao tới rồi, nhưng không ngờ Triệu Thanh Viện lại làm ra hành động như vậy.
Anh hơi ngạc nhiên.
Nói như vậy, anh thực sự đã nghe thấy tất cả.
Triệu Thanh Viện nhìn bóng người ẩn hiện sau tấm rèm: “Vậy anh... Cũng đã đoán được một ít rồi.”
Động tác tắm rửa của Lý Minh Phong chậm lại, trả lời một tiếng.
Thực ra điều này không có gì là không thể nói, ở một địa phương nhỏ thì không thể giấu được mọi chuyện, việc mẹ cô từng là một cô gái bán dâm đã được truyền đi khắp lớp khi cô còn học cấp hai.
Kể từ lúc đó, mọi người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Cô vốn dĩ còn có bạn bè, nhưng cũng kể từ đó không ai muốn qua lại với cô, cô lấy hết can đảm để hỏi thì bọn họ nói bố mẹ họ không cho phép họ làm bạn với cô.
Họ nói họ sợ bị lây bệnh.
Khi đó Triệu Thanh Viện không hiểu, rõ ràng bản thân cô không hề có bệnh tại sao họ lại nói sợ bị lây bệnh.
Sau đó, cô bắt đầu nhận được tin ác ý ngày càng nhiều và dần dần hiểu căn bệnh mà bọn họ nói không phải là mấy loại bệnh như cảm lạnh.
Khi đó cô chưa bao giờ nói với mẹ, bà bình thường đều phải đi làm, về nhà còn phải đan áo len vốn đã rất mệt rồi, dù sao cũng chỉ có bạo lực lạnh thôi, cũng không có ai thực sự làm gì cô.
Cô đã bị cô lập như vậy trong ba năm.
Lý Minh Phong bực bội gãi tóc: “Đừng nói nữa cưng ơi.”
Nhịp tim Triệu Thanh Viện đập nhanh, có một cảm giác buồn nản không thể nói ra, Lý Minh Phong cũng sẽ để ý sao? Cũng sẽ tránh xa cô?
Nhưng nếu như vậy, chẳng phải sẽ chứng minh anh là một người xấu xa chẳng ra gì sao?
Giọng nói khổ não của Lý Minh Phong vang lên trong tiếng nước: “Cưng ơi, anh buồn quá.”
Trong lòng Triệu Thanh Viện chấn động: “Sao lại buồn?”
Lời nói thẳng thắn của thiếu niên không hề thay đổi: “Không biết, rất phiền, anh muốn giết hết những người đó.”
Triệu Thanh Viện nhịn không được bật cười, cô thật sự cảm thấy lời nói của Lý Minh Phong buồn cười đến mức cô không giấu được tiếng cười.
Lý Minh Phong vẫn cảm thấy cô kỳ lạ: "Em cười gì thế?"
“Không có.” Triệu Thanh Viện đi vào trong: “Anh nói thật buồn cười.”
Giọng anh trầm khàn lạ thường: “Có gì mà buồn cười.”
“Lý Minh Phong.” Triệu Thanh Viện gọi anh.
"Ừ, sao thế?"
Cô tiến đến gần tấm rèm hơn một chút, tấm rèm không cao, hơi rũ xuống, từ trên cao cô có thể nhìn thấy đầu thiếu niên với mái tóc hơi xoăn.
Cô hỏi: “Anh cảm thấy em đẹp sao?”
Lý Minh Phong hô hấp ngưng trệ: “Điều này cũng cần phải hỏi?”
Chẳng phải anh đã bị cô làm mê đắm đến rối bời rồi sao?
“Ồ.” Triệu Thanh Viện dừng một chút: “Vậy tại sao anh lại thích em? Là vì em xinh đẹp sao?”
"Hắn vẫn luôn quấy rối em?"
Triệu Thanh Viện nói: “Không phải, em cũng đã rất lâu không gặp cậu ta, cũng không thân thiết gì.”
Lý Minh Phong "Ồ" một tiếng, không biết có nên tiếp tục hỏi hay không.
Ngược lại Triệu Thanh Viện hỏi anh: “Lúc nãy anh nghe được đến đâu rồi?”
Lý Minh Phong thành thật trả lời: “Có lẽ là bắt đầu từ khi hắn hỏi về chuyển phát nhanh.”
Lúc đó anh vừa nhắn tin cho cô nhưng không có ai trả lời nên anh tìm kiếm xung quanh đó một vòng, và đúng là tìm thấy người.
Anh vốn tưởng rằng cô đang nói chuyện với bạn cùng lớp, nhưng nghe một lúc thì có gì đó không đúng, gần như ngay khi Trần Phi bắt đầu nói mấy câu bẩn thỉu thì anh đã muốn lao tới rồi, nhưng không ngờ Triệu Thanh Viện lại làm ra hành động như vậy.
Anh hơi ngạc nhiên.
Nói như vậy, anh thực sự đã nghe thấy tất cả.
Triệu Thanh Viện nhìn bóng người ẩn hiện sau tấm rèm: “Vậy anh... Cũng đã đoán được một ít rồi.”
Động tác tắm rửa của Lý Minh Phong chậm lại, trả lời một tiếng.
Thực ra điều này không có gì là không thể nói, ở một địa phương nhỏ thì không thể giấu được mọi chuyện, việc mẹ cô từng là một cô gái bán dâm đã được truyền đi khắp lớp khi cô còn học cấp hai.
Kể từ lúc đó, mọi người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Cô vốn dĩ còn có bạn bè, nhưng cũng kể từ đó không ai muốn qua lại với cô, cô lấy hết can đảm để hỏi thì bọn họ nói bố mẹ họ không cho phép họ làm bạn với cô.
Họ nói họ sợ bị lây bệnh.
Khi đó Triệu Thanh Viện không hiểu, rõ ràng bản thân cô không hề có bệnh tại sao họ lại nói sợ bị lây bệnh.
Sau đó, cô bắt đầu nhận được tin ác ý ngày càng nhiều và dần dần hiểu căn bệnh mà bọn họ nói không phải là mấy loại bệnh như cảm lạnh.
Khi đó cô chưa bao giờ nói với mẹ, bà bình thường đều phải đi làm, về nhà còn phải đan áo len vốn đã rất mệt rồi, dù sao cũng chỉ có bạo lực lạnh thôi, cũng không có ai thực sự làm gì cô.
Cô đã bị cô lập như vậy trong ba năm.
Lý Minh Phong bực bội gãi tóc: “Đừng nói nữa cưng ơi.”
Nhịp tim Triệu Thanh Viện đập nhanh, có một cảm giác buồn nản không thể nói ra, Lý Minh Phong cũng sẽ để ý sao? Cũng sẽ tránh xa cô?
Nhưng nếu như vậy, chẳng phải sẽ chứng minh anh là một người xấu xa chẳng ra gì sao?
Giọng nói khổ não của Lý Minh Phong vang lên trong tiếng nước: “Cưng ơi, anh buồn quá.”
Trong lòng Triệu Thanh Viện chấn động: “Sao lại buồn?”
Lời nói thẳng thắn của thiếu niên không hề thay đổi: “Không biết, rất phiền, anh muốn giết hết những người đó.”
Triệu Thanh Viện nhịn không được bật cười, cô thật sự cảm thấy lời nói của Lý Minh Phong buồn cười đến mức cô không giấu được tiếng cười.
Lý Minh Phong vẫn cảm thấy cô kỳ lạ: "Em cười gì thế?"
“Không có.” Triệu Thanh Viện đi vào trong: “Anh nói thật buồn cười.”
Giọng anh trầm khàn lạ thường: “Có gì mà buồn cười.”
“Lý Minh Phong.” Triệu Thanh Viện gọi anh.
"Ừ, sao thế?"
Cô tiến đến gần tấm rèm hơn một chút, tấm rèm không cao, hơi rũ xuống, từ trên cao cô có thể nhìn thấy đầu thiếu niên với mái tóc hơi xoăn.
Cô hỏi: “Anh cảm thấy em đẹp sao?”
Lý Minh Phong hô hấp ngưng trệ: “Điều này cũng cần phải hỏi?”
Chẳng phải anh đã bị cô làm mê đắm đến rối bời rồi sao?
“Ồ.” Triệu Thanh Viện dừng một chút: “Vậy tại sao anh lại thích em? Là vì em xinh đẹp sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.