Bạn Đã Tiêu Diệt Một Cực Đạo Ma Tôn
Chương 37: Trận thứ mười
Đường Hoa Hoa
06/11/2017
Diệp Cốc Vũ nổi giận đùng đùng hỏi xong, bên kia lại chẳng đáp lời.
Nửa ngày sau, Sữa lạc mới yếu ớt lên tiếng: “Xin lỗi… Vừa rồi tôi khuyên Tiểu Thất, nhưng cô ấy không chịu trở lại.”
Nghe thấy Sữa lạc xin lỗi, cơn giận của Diệp Cốc Vũ cũng vơi đi phân nửa. Cẩn thận suy nghĩ lại, thái độ của hắn lúc trước với cô có hơi quá đáng.
Không vào luân hồi đứng ra hòa giải đầu tiên: “Không sao, không sao, danh kiếm tuần này coi như bỏ đi.”
Sữa lạc thấy tiếc: “Nhưng chỉ còn thiếu một trận nữa… Hay là tôi đi hỏi bạn xem có ai đồng ý tới giúp một tay không?”
Bạch Lộ nghĩ thầm, bạn bè của cô tám chín phần đều là bạn của Độc Tiểu Thất, xích mích tới mức này có người tới giúp mới là lạ.
Mà Diệp Cốc Vũ cũng lo lắng không biết thao tác của bạn Sữa lạc có phải cũng “kinh khủng” như cô nàng không…
Tuy rằng hai người có suy nghĩ khác nhau, nhưng miệng lại cùng đồng thanh nói: “Không cần!”
Sữa lạc “a” một tiếng, sau đó im lặng.
Quên đi, cứ coi như xui xẻo, đại hội danh kiếm chỉ còn thiếu một trận.
Diệp Cốc Vũ bĩu môi, chuẩn bị rời đội, đột nhiên Bạch Lộ lại ngăn cản hắn.
“Chờ một chút, tôi gọi người tới.”
Vừa dứt lời, hệ thống thông báo: “Bạn tốt [Ôn Du] của bạn lên mạng.”
Diệp Cốc Vũ hỏi Bạch Lộ, “Cậu gọi Ôn Du à?”
Bạch Lộ gật đầu, “Ừ, nhưng không phải bản thân cô ấy. May mà acc này cả tuần cô ấy không onl được, tôi nhờ bạn tới giúp thôi.”
Diệp Cốc Vũ chẳng có hứng thú hỏi cặn kẽ xem người bạn này là ai, lập tức cho Ôn Du vào đội.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Tới YY 41941978.
[Đội] Ôn Du: Ừ.
Chốc lát sau, một nick áo trắng xa lạ nhảy vào YY bang hội Mafia, Bạch Lộ cho người đó áo xanh lam rồi kéo vào kênh đấu danh kiếm.
[Đội] Ôn Du: Tôi không có mic, nghe các cậu chỉ huy là được.
Diệp Cốc Vũ “ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Trận này đánh tùy tiện đi, thắng thua đều được.”
Sau khi thời gian xếp hàng đếm ngược kết thúc, năm người lần lượt nhấn xác định, bị đưa đến bản đồ sân đấu.
Lần này lại là Nhạc Sơn Đại Phật Quật.
Ôn Du và Sữa lạc theo thường lệ buff thêm hiệu ứng, Diệp Cốc Vũ liếc mắt nhìn add on hiển thị mục tiêu đối địch, không khỏi bật cười.
Lại là người quen.
Ngũ Độc: Triêu Như Thanh Ti.
Khí thuần: Ngạo Thế Lâm Phong.
Đây là xác suất quái gì vậy…
Bất kể là đám Hoa Gian Nhất Hồ Tửu kia hay đám Quân Lâm này, nếu như dựa theo sắp xếp thứ tự bình thường, chẳng ai có xác suất cao tới mức gặp được Diệp Cốc Vũ dẫn người mới hôm nay.
Không thể không nói, hôm nay ông trời già thật sự rất thích vẩy máu chó.
Diệp Cốc Vũ mở danh sách đội ngũ đối phương ra kiểm tra, ba người còn lại không phải là người của Quân Lâm, nhìn trang bị cũng không tốt lắm.
Ngạo Thế Lâm Phong mà phải lập đội với ba người mới ư? Việc này có chút kỳ quái…
[Cận] Triêu Như Thanh Ti: Diệp Cốc Vũ?
[Cận] Ngạo Thế Lâm Phong: Bà xã, đừng để ý đến nó.
Bạch Lộ đánh một loạt dấu “…” trên kênh Cận, sau đó mở mic nói: “Hóa ra đôi cẩu nam nữ này thật sự gian díu với nhau…”
Không vào luân hồi cũng cực kì chịu khó hóng hớt hiếm thấy: “Chẳng trách Dạ Kinh Hồn và Đại Trường Kỳ Cổ thi nhau rời bang…”
Bạch Lộ than thở: “Quân Lâm thật sự rối loạn lắm rồi…”
Sữa lạc nhịn không được tò mò hỏi: “Các cô đang nói về cái gì thế?”
Bạch Lộ bày ra bộ dạng ác ma gian xảo cười cười: “Ngoan~ Sau này lên 818 đọc sẽ biết~”
Diệp Cốc Vũ chau mày: “Các cô nói xong chưa?”
Mọi người nhất tề câm miệng.
Thời gian đếm ngược kết thúc, Diệp Cốc Vũ vẫn làm đầu tàu gương mẫu như bình thường, là người đầu tiên xông ra ngoài, vừa chạy còn không quên chỉ huy: “Đánh thoải mái, ghét đứa nào đánh đứa đó!”
Tất cả mọi người không nói nên lời.
Không vào luân hồi đành phải bồi thêm một câu: “Chúng ta cứ tập trung đánh Ngạo Thế Đón Gió trước đi.”
Những người còn lại yên lặng biểu thị tán thành, nhất tề vây đánh Khí thuần.
Diệp Cốc Vũ không theo chân bọn họ, vừa xông tới đã xác định mục tiêu là Triêu Như Thanh Ti.
Triêu Như Thanh Ti phản ứng nhanh nhạy, lập tức lùi về phía sau hòng nấp sau cái cột, nhưng Diệp Cốc Vũ cực nhanh cũng cực chuẩn, ngăn cản cô ta, hai ba phát đã giải quyết xong xuôi, khiến ngay cả “Nữ oa bổ thiên” cô ta cũng không kịp mở.
Trận đấu này lập tức nghiêng về một phía.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Hai đứa khốn kiếp.
Hệ thống xuất hiện bảng tính điểm, sau khi Diệp Cốc Vũ lưu lại mấy chữ này thì nghênh ngang mà đi.
Vừa ra khỏi bản đồ thi đấu, Sữa lạc hung phấn hoan hô trên YY: “Chúng ta thắng rồi!”
Diệp Cốc Vũ cười lạnh: “Ngạc nhiên lắm à?”
Bạch Lộ cười đầy ẩn ý: “Tất nhiên rồi! Sao đột nhiên Diệp nhị thiếu lại bùng nổ thế?”
Không vào luân hồi cũng phụ họa: “Tình duyên cũ và gian phu hiện tại đồng thời xuất hiện, bây giờ còn không bùng nổ thì phải chờ tới khi nào chứ?”
Diệp Cốc Vũ hừ một tiếng: “Hồi trước lúc nào cũng nói mấy lời ngọt ngào, quay đầu một cái đã gian díu với người khác, còn dám chạy tới lắc lư trước mặt tôi à?”
Bạch Lộ gật đầu: “Đúng đúng đúng, thật sự là đáng ghét mà!” Giọng điệu của cô thay đổi, hỏi tiếp: “Nhưng mà, người cậu đang nhắc tới là Phong Thệ hay là Triêu Như Thanh Ti?”
Diệp Cốc Vũ nghẹn lời, lập tức cả giận nói: “Đương nhiên Triêu Như Thanh Ti!”
Bạch Lộ dài giọng nói: “À~~”
“Đánh xong rồi, giải tán.” Dứt lời, Diệp Cốc Vũ lập tức rời đội, thoát YY, chạy nhanh như trốn.
Bạch Lộ nhìn nick màu xanh lam trong kênh, cười hì hì: “Ồ, lúc nào cũng nói mấy lời ngọt ngào, quay đầu một cái đã gian díu với người khác? Nghe lời này có thấy đau không đại thần?”
Bạch Lộ vừa dứt lời, trước cái nick áo lam vừa bảo “không có mic” kia hiện thị đèn xanh sáng người, một thanh âm quen thuộc truyền đến: “Cô thấy vui lắm hả?”
Không vào luân hồi bất ngờ hỏi: “Phong Thệ?! Acc Ôn Du là anh log sao?”
“Ừ.”
“Vậy sao anh không nói sớm, giấu giấu diếm diếm làm gì?”
Bạch Lộ bĩu môi: “Chẳng phải bởi vì hai người này cứ giận dỗi nhau sao?”
Phong Thệ nhàn nhạt lắc đầu, “Không đâu, không phải giận dỗi. Tôi chỉ sợ em ấy không được tự nhiên.”
Không vào luân hồi không hiểu tình hình, chỉ tưởng rằng ván trước Phong Thệ thắng Diệp Cốc Vũ nên người kia lại giở thói cậu ấm ra: “Thôi mà, tính tình của cậu ấy, ai mà chẳng biết, hai ngày nữa lại bình thường ngay.”
Phong Thệ thở dài: “Chỉ mong vậy.”
Lúc này, Diệp Cốc Vũ vừa rời đội đang đứng đờ người ở thành chính.
Đêm nay bang hội không có hoạt động gì, mười trận danh kiếm cũng đã hoàn thành, dường như không còn việc gì để làm nữa rồi.
Hắn nhìn acc Tàng Kiếm lấp lánh ánh vàng của mình, đột nhiên lại nghĩ tới acc nhỏ Đường Môn ở server Y kia.
Trong đầu hắn hiện ra lời hứa dẫn hắn thăng cấp của Phong Thệ, còn dặn mình đêm nay nhất định phải lên mạng.
Tới địa ngục mà thăng cấp đi!
Diệp Cốc Vũ nhớ lại trận danh kiếm khiến mình giận muốn điên lên kia, quyết định đêm nay cho anh ta leo cây.
Hắn điều khiển acc max level của mình vào thành chính, rồi chạy tới rừng nhỏ ngoài Lạc Dương. Nhìn quảng trường trước mặt toàn là cao thủ cắm cờ, không khỏi có ngứa tay.
Trong lúc hắn đang tìm đối thủ để vui đùa chút, một lời mời tỷ thí nhảy ra—-
Hệ thống: [Dạ Kinh Hồn] muốn cùng bạn tỷ thí. Chấp nhận? Từ chối?
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Nhân ngày đẹp trời, sao hai chúng ta không thử đánh một trận cho đỡ buồn?
Đánh một trận thật sự có thể giải buồn sao?
Nhìn thông báo hệ thống tự động phát ra, Diệp Cốc Vũ trợn mắt.
Dạ Kinh Hồn muốn tỷ thí với hắn sao? Rõ ràng bọn họ đang ở trong bản đồ chiến loạn, them cừu sát rồi chém giết một phen là được, chí ít còn có thể kiếm chút điểm chiến giới nhét kẽ răng.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Mày đau trứng à?
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Đau.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: …
Hai người nhịn nhau một phen, cuối cùng không hẹn mà cùng nhấn phím “V”, đồng loạt ngồi thiền.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Nghe nói mày rời bang?
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Đúng vậy.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Ha ha, báo ứng.
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Là thằng Ngạo Thế Lâm Phong qua cầu rút ván.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Ha ha, mày bị Triêu Như Thanh Ti đá à?
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Gớm, cứ làm như mày không phải bị nó đá ý.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Đó là tao đá nó.
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Dù sao bây giờ cô ta đang yêu Ngạo Thế Lâm Phong.
Hai người đàn ông cứ như vậy ngồi trước thềm Lạc Dương, trò chuyện với nhau trông rất kì quái.
Bọn họ từng là chiến hữu, cũng từng là kẻ thù không đội trời chung.
Sau khi Diệp Cốc Vũ rời khỏi Quân Lâm, Triêu Như Thanh Ti tằng tịu với Dạ Kinh Hồn. Lúc đó, bên cạnh Ngạo Thế Lâm Phong vẫn còn phu nhân chỉ huy “Nguyệt Chi Thi”. Về sau, Nguyệt Chi Thi bị lộ ra là nhân yêu, vị trí phu nhân chỉ huy bỗng chốc trống trải, Triêu Như Thanh Ti lập tức quấn lấy Ngạo Thế Lâm Phong.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Thế là giờ mày dẫn theo một đống người tách bang à?
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Đúng thế, sau này sẽ chuyên môn đối đầu với hắn. Hay là mày cũng vào đi?
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Không có hứng thú.
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Ha ha, thật sự muốn ở ẩn sao?
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Không muốn tiếp tục dây dưa với Ngạo Thế Lâm Phong nữa.
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Vì sao không? Tao sẽ theo đến cùng, không thể để cho hắn sống sung sướng được!
Trong lòng Diệp Cốc Vũ đột nhiên nảy ra một ý.
Dây dưa tới cùng, không thể để cho anh ta sống sung sướng?
Diệp Cốc Vũ vỗ bàn phím, thoát khỏi acc Tàng Kiếm, đăng nhập vào acc loli Đường Môn ở server Y, để lại một mình Dạ Kinh Hồn ngáp dài trong gió mát nơi quảng trường rộng lớn.
Nửa ngày sau, Sữa lạc mới yếu ớt lên tiếng: “Xin lỗi… Vừa rồi tôi khuyên Tiểu Thất, nhưng cô ấy không chịu trở lại.”
Nghe thấy Sữa lạc xin lỗi, cơn giận của Diệp Cốc Vũ cũng vơi đi phân nửa. Cẩn thận suy nghĩ lại, thái độ của hắn lúc trước với cô có hơi quá đáng.
Không vào luân hồi đứng ra hòa giải đầu tiên: “Không sao, không sao, danh kiếm tuần này coi như bỏ đi.”
Sữa lạc thấy tiếc: “Nhưng chỉ còn thiếu một trận nữa… Hay là tôi đi hỏi bạn xem có ai đồng ý tới giúp một tay không?”
Bạch Lộ nghĩ thầm, bạn bè của cô tám chín phần đều là bạn của Độc Tiểu Thất, xích mích tới mức này có người tới giúp mới là lạ.
Mà Diệp Cốc Vũ cũng lo lắng không biết thao tác của bạn Sữa lạc có phải cũng “kinh khủng” như cô nàng không…
Tuy rằng hai người có suy nghĩ khác nhau, nhưng miệng lại cùng đồng thanh nói: “Không cần!”
Sữa lạc “a” một tiếng, sau đó im lặng.
Quên đi, cứ coi như xui xẻo, đại hội danh kiếm chỉ còn thiếu một trận.
Diệp Cốc Vũ bĩu môi, chuẩn bị rời đội, đột nhiên Bạch Lộ lại ngăn cản hắn.
“Chờ một chút, tôi gọi người tới.”
Vừa dứt lời, hệ thống thông báo: “Bạn tốt [Ôn Du] của bạn lên mạng.”
Diệp Cốc Vũ hỏi Bạch Lộ, “Cậu gọi Ôn Du à?”
Bạch Lộ gật đầu, “Ừ, nhưng không phải bản thân cô ấy. May mà acc này cả tuần cô ấy không onl được, tôi nhờ bạn tới giúp thôi.”
Diệp Cốc Vũ chẳng có hứng thú hỏi cặn kẽ xem người bạn này là ai, lập tức cho Ôn Du vào đội.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Tới YY 41941978.
[Đội] Ôn Du: Ừ.
Chốc lát sau, một nick áo trắng xa lạ nhảy vào YY bang hội Mafia, Bạch Lộ cho người đó áo xanh lam rồi kéo vào kênh đấu danh kiếm.
[Đội] Ôn Du: Tôi không có mic, nghe các cậu chỉ huy là được.
Diệp Cốc Vũ “ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Trận này đánh tùy tiện đi, thắng thua đều được.”
Sau khi thời gian xếp hàng đếm ngược kết thúc, năm người lần lượt nhấn xác định, bị đưa đến bản đồ sân đấu.
Lần này lại là Nhạc Sơn Đại Phật Quật.
Ôn Du và Sữa lạc theo thường lệ buff thêm hiệu ứng, Diệp Cốc Vũ liếc mắt nhìn add on hiển thị mục tiêu đối địch, không khỏi bật cười.
Lại là người quen.
Ngũ Độc: Triêu Như Thanh Ti.
Khí thuần: Ngạo Thế Lâm Phong.
Đây là xác suất quái gì vậy…
Bất kể là đám Hoa Gian Nhất Hồ Tửu kia hay đám Quân Lâm này, nếu như dựa theo sắp xếp thứ tự bình thường, chẳng ai có xác suất cao tới mức gặp được Diệp Cốc Vũ dẫn người mới hôm nay.
Không thể không nói, hôm nay ông trời già thật sự rất thích vẩy máu chó.
Diệp Cốc Vũ mở danh sách đội ngũ đối phương ra kiểm tra, ba người còn lại không phải là người của Quân Lâm, nhìn trang bị cũng không tốt lắm.
Ngạo Thế Lâm Phong mà phải lập đội với ba người mới ư? Việc này có chút kỳ quái…
[Cận] Triêu Như Thanh Ti: Diệp Cốc Vũ?
[Cận] Ngạo Thế Lâm Phong: Bà xã, đừng để ý đến nó.
Bạch Lộ đánh một loạt dấu “…” trên kênh Cận, sau đó mở mic nói: “Hóa ra đôi cẩu nam nữ này thật sự gian díu với nhau…”
Không vào luân hồi cũng cực kì chịu khó hóng hớt hiếm thấy: “Chẳng trách Dạ Kinh Hồn và Đại Trường Kỳ Cổ thi nhau rời bang…”
Bạch Lộ than thở: “Quân Lâm thật sự rối loạn lắm rồi…”
Sữa lạc nhịn không được tò mò hỏi: “Các cô đang nói về cái gì thế?”
Bạch Lộ bày ra bộ dạng ác ma gian xảo cười cười: “Ngoan~ Sau này lên 818 đọc sẽ biết~”
Diệp Cốc Vũ chau mày: “Các cô nói xong chưa?”
Mọi người nhất tề câm miệng.
Thời gian đếm ngược kết thúc, Diệp Cốc Vũ vẫn làm đầu tàu gương mẫu như bình thường, là người đầu tiên xông ra ngoài, vừa chạy còn không quên chỉ huy: “Đánh thoải mái, ghét đứa nào đánh đứa đó!”
Tất cả mọi người không nói nên lời.
Không vào luân hồi đành phải bồi thêm một câu: “Chúng ta cứ tập trung đánh Ngạo Thế Đón Gió trước đi.”
Những người còn lại yên lặng biểu thị tán thành, nhất tề vây đánh Khí thuần.
Diệp Cốc Vũ không theo chân bọn họ, vừa xông tới đã xác định mục tiêu là Triêu Như Thanh Ti.
Triêu Như Thanh Ti phản ứng nhanh nhạy, lập tức lùi về phía sau hòng nấp sau cái cột, nhưng Diệp Cốc Vũ cực nhanh cũng cực chuẩn, ngăn cản cô ta, hai ba phát đã giải quyết xong xuôi, khiến ngay cả “Nữ oa bổ thiên” cô ta cũng không kịp mở.
Trận đấu này lập tức nghiêng về một phía.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Hai đứa khốn kiếp.
Hệ thống xuất hiện bảng tính điểm, sau khi Diệp Cốc Vũ lưu lại mấy chữ này thì nghênh ngang mà đi.
Vừa ra khỏi bản đồ thi đấu, Sữa lạc hung phấn hoan hô trên YY: “Chúng ta thắng rồi!”
Diệp Cốc Vũ cười lạnh: “Ngạc nhiên lắm à?”
Bạch Lộ cười đầy ẩn ý: “Tất nhiên rồi! Sao đột nhiên Diệp nhị thiếu lại bùng nổ thế?”
Không vào luân hồi cũng phụ họa: “Tình duyên cũ và gian phu hiện tại đồng thời xuất hiện, bây giờ còn không bùng nổ thì phải chờ tới khi nào chứ?”
Diệp Cốc Vũ hừ một tiếng: “Hồi trước lúc nào cũng nói mấy lời ngọt ngào, quay đầu một cái đã gian díu với người khác, còn dám chạy tới lắc lư trước mặt tôi à?”
Bạch Lộ gật đầu: “Đúng đúng đúng, thật sự là đáng ghét mà!” Giọng điệu của cô thay đổi, hỏi tiếp: “Nhưng mà, người cậu đang nhắc tới là Phong Thệ hay là Triêu Như Thanh Ti?”
Diệp Cốc Vũ nghẹn lời, lập tức cả giận nói: “Đương nhiên Triêu Như Thanh Ti!”
Bạch Lộ dài giọng nói: “À~~”
“Đánh xong rồi, giải tán.” Dứt lời, Diệp Cốc Vũ lập tức rời đội, thoát YY, chạy nhanh như trốn.
Bạch Lộ nhìn nick màu xanh lam trong kênh, cười hì hì: “Ồ, lúc nào cũng nói mấy lời ngọt ngào, quay đầu một cái đã gian díu với người khác? Nghe lời này có thấy đau không đại thần?”
Bạch Lộ vừa dứt lời, trước cái nick áo lam vừa bảo “không có mic” kia hiện thị đèn xanh sáng người, một thanh âm quen thuộc truyền đến: “Cô thấy vui lắm hả?”
Không vào luân hồi bất ngờ hỏi: “Phong Thệ?! Acc Ôn Du là anh log sao?”
“Ừ.”
“Vậy sao anh không nói sớm, giấu giấu diếm diếm làm gì?”
Bạch Lộ bĩu môi: “Chẳng phải bởi vì hai người này cứ giận dỗi nhau sao?”
Phong Thệ nhàn nhạt lắc đầu, “Không đâu, không phải giận dỗi. Tôi chỉ sợ em ấy không được tự nhiên.”
Không vào luân hồi không hiểu tình hình, chỉ tưởng rằng ván trước Phong Thệ thắng Diệp Cốc Vũ nên người kia lại giở thói cậu ấm ra: “Thôi mà, tính tình của cậu ấy, ai mà chẳng biết, hai ngày nữa lại bình thường ngay.”
Phong Thệ thở dài: “Chỉ mong vậy.”
Lúc này, Diệp Cốc Vũ vừa rời đội đang đứng đờ người ở thành chính.
Đêm nay bang hội không có hoạt động gì, mười trận danh kiếm cũng đã hoàn thành, dường như không còn việc gì để làm nữa rồi.
Hắn nhìn acc Tàng Kiếm lấp lánh ánh vàng của mình, đột nhiên lại nghĩ tới acc nhỏ Đường Môn ở server Y kia.
Trong đầu hắn hiện ra lời hứa dẫn hắn thăng cấp của Phong Thệ, còn dặn mình đêm nay nhất định phải lên mạng.
Tới địa ngục mà thăng cấp đi!
Diệp Cốc Vũ nhớ lại trận danh kiếm khiến mình giận muốn điên lên kia, quyết định đêm nay cho anh ta leo cây.
Hắn điều khiển acc max level của mình vào thành chính, rồi chạy tới rừng nhỏ ngoài Lạc Dương. Nhìn quảng trường trước mặt toàn là cao thủ cắm cờ, không khỏi có ngứa tay.
Trong lúc hắn đang tìm đối thủ để vui đùa chút, một lời mời tỷ thí nhảy ra—-
Hệ thống: [Dạ Kinh Hồn] muốn cùng bạn tỷ thí. Chấp nhận? Từ chối?
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Nhân ngày đẹp trời, sao hai chúng ta không thử đánh một trận cho đỡ buồn?
Đánh một trận thật sự có thể giải buồn sao?
Nhìn thông báo hệ thống tự động phát ra, Diệp Cốc Vũ trợn mắt.
Dạ Kinh Hồn muốn tỷ thí với hắn sao? Rõ ràng bọn họ đang ở trong bản đồ chiến loạn, them cừu sát rồi chém giết một phen là được, chí ít còn có thể kiếm chút điểm chiến giới nhét kẽ răng.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Mày đau trứng à?
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Đau.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: …
Hai người nhịn nhau một phen, cuối cùng không hẹn mà cùng nhấn phím “V”, đồng loạt ngồi thiền.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Nghe nói mày rời bang?
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Đúng vậy.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Ha ha, báo ứng.
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Là thằng Ngạo Thế Lâm Phong qua cầu rút ván.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Ha ha, mày bị Triêu Như Thanh Ti đá à?
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Gớm, cứ làm như mày không phải bị nó đá ý.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Đó là tao đá nó.
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Dù sao bây giờ cô ta đang yêu Ngạo Thế Lâm Phong.
Hai người đàn ông cứ như vậy ngồi trước thềm Lạc Dương, trò chuyện với nhau trông rất kì quái.
Bọn họ từng là chiến hữu, cũng từng là kẻ thù không đội trời chung.
Sau khi Diệp Cốc Vũ rời khỏi Quân Lâm, Triêu Như Thanh Ti tằng tịu với Dạ Kinh Hồn. Lúc đó, bên cạnh Ngạo Thế Lâm Phong vẫn còn phu nhân chỉ huy “Nguyệt Chi Thi”. Về sau, Nguyệt Chi Thi bị lộ ra là nhân yêu, vị trí phu nhân chỉ huy bỗng chốc trống trải, Triêu Như Thanh Ti lập tức quấn lấy Ngạo Thế Lâm Phong.
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Thế là giờ mày dẫn theo một đống người tách bang à?
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Đúng thế, sau này sẽ chuyên môn đối đầu với hắn. Hay là mày cũng vào đi?
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Không có hứng thú.
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Ha ha, thật sự muốn ở ẩn sao?
[Cận] Diệp Cốc Vũ: Không muốn tiếp tục dây dưa với Ngạo Thế Lâm Phong nữa.
[Cận] Dạ Kinh Hồn: Vì sao không? Tao sẽ theo đến cùng, không thể để cho hắn sống sung sướng được!
Trong lòng Diệp Cốc Vũ đột nhiên nảy ra một ý.
Dây dưa tới cùng, không thể để cho anh ta sống sung sướng?
Diệp Cốc Vũ vỗ bàn phím, thoát khỏi acc Tàng Kiếm, đăng nhập vào acc loli Đường Môn ở server Y, để lại một mình Dạ Kinh Hồn ngáp dài trong gió mát nơi quảng trường rộng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.