Bần Đạo Thật Không Muốn Kiếm Tiền!
Chương 4: . Thôn Phệ Đạo Hạnh! Cướp Đoạt Thần Thông! 2
Lục Nguyệt Quan Chủ
25/11/2021
Đợi sau khi nàng cáo từ rời đi.
Ánh mắt Bảo Thọ đạo trưởng phức tạp.
Hắn cúi đầu xuống, chậm rãi đưa tay lên.
Lòng bàn tay hướng lên trên.
Hỏa diễm đột nhiên bùng lên!
Khống Hỏa Chi Thuật!
Đây bản lĩnh của yêu tên đạo kia!
"Hỗn Độn Châu lại có tác dụng kì diệu như vậy?"
Vì vậy mà trong lòng Bảo Thọ đạo trưởng chấn động, nỗi lòng phức tạp.
Trong nháy mắt hắn chém giết yêu đạo Hỗn Độn Châu lập tức thôn phệ tinh khí thần của đối phương.
Một hơi sau đó, Hỗn Độn Châu luyện hóa tinh khí thần của yêu đạo, ôn dưỡng bản thân.
Sau đó hắn cảm giác được chân khí trong cơ thể nháy mắt tăng trưởng một đoạn, tương đương với thành quả tự mình tu luyện của hắn sau khi xuyên việt nửa năm.
Hơn nữa còn đạt được bản lĩnh khống hỏa, hỏa diễm động niệm mà lên, cuồng phong từ hô hấp mà ra, không có chút nào không lưu loát, giống như hắn đã từng khổ tu nhiều năm mà thành!
"Chém đối phương thì có thể cướp đoạt đạo hạnh tu luyện nhiều năm của đối phương?"
"Chém đối phương thì có thể cướp đoạt những nghiên cứu pháp thuật của đối phương."
Hai mắt của Bảo Thọ đạo trưởng sáng lên, ngay lập tức lật tay trái lên, gió quét, đem thổi tắt hỏa diễm ở tay phải.
Hắn lại nhìn xem Liệp Sát bảng cùng Liệp Sát sách, quang mang trong hai mắt càng mãnh liệt thêm.
Trước kia trong mắt hắn Liệp Sát bảng là núi vàng núi bạc.
Bây giờ trong mắt hắn cái Liệp Sát bảng này là thứ để hắn phát triển trăm ngàn năm đạo hạnh, cùng. . . trăm ngàn loại đạo thuật thần thông ở bên ngoài!
——
Quảng Sơn vực, Bạch Dương huyện.
"Lão thất chết rồi."
Một lão già mặc áo bào đen, diện mạo khô gầy, nhãn thần đục ngầu, hắn mở to mắt, trầm thấp nói ra: "Lão tứ, đi Kim Dương huyện tìm một chút, không được hành sự lỗ mãng."
Âm thanh của hắn mới hết đã nghe thấy bên trong hắc ám truyền đến một tiếng gầm nhẹ, giống như mãnh hổ.
Chợt có một âm thanh trầm thấp đáp lại.
"Vâng, sư tôn."
Quảng Sơn vực, Phong Nguyên sơn.
Mặt trời mới mọc, ánh bình minh chói lọi.
Gặp thanh sơn xanh biếc, mây trắng quanh quẩn, thiên địa thanh linh.
Toà núi cao này có vị trí đặc thù, tiếp giáp Chân Huyền sơn mạch trong Đại Hạ vương triều, bắt nguồn từ trong Huyền châu, xuyên qua Thanh Minh châu, kéo dài qua chín đại vực, kéo dài như một hàng, kết thúc tại đây.
"Phong Nguyên sơn tiếp giáp Chân Huyền sơn mạch, nó hội tụ phong thủy của chín vực." "Tổ sư sáng lập ra môn phái có thể chiếm cứ được phong thủy bảo địa này, lập nên Bạch Hồng quan, thật sự là không tầm thường."
Bảo Thọ đạo trưởng cảm khái một tiếng, cúi đầu nhìn xem một xấp trang giấy trong tay.
Đây là tâm huyết nửa năm qua của hắn, bản thiết kế cấu tạo trùng kiến đạo quan.
Từ khi xuyên việt, Hỗn Độn Châu trong mi tâm khiến tốc độ tu luyện tăng nhanh, cũng tăng cường uy năng đạo thuật của hắn.
Sau khi xuyên qua được sáu ngày, trong lúc tu luyện hắn ngộ ra một bộ trận pháp từ trên đạo vận Hỗn Độn Châu.
Từ nơi sâu xa, hắn xác định bộ trận pháp này có thể để cho Hỗn Độn Châu thêm huyền diệu, phát triển đến cực hạn.
Đáng tiếc hắn không hiểu trận pháp lắm, cũng không phải là trận đạo tông sư, cũng không dám tìm kiếm trợ giúp của trận đạo tông sư, mà đem trận pháp tiết lộ ra ngoài.
Vì vậy hắn trầm tư suy nghĩ, cuối cùng quyết định sẽ xây lại đạo quan, lấy phương thức cơ bản nhất, xem cách cục bố trí, thậm chí một viên ngói một viên gạch, một ngọn cây cọng cỏ, đều phải nghiêm ngặt xây dựng lại dựa theo cấu tạo của trận pháp.
Căn cứ hắn suy tính, một khi xây dựng xong đạo quan thì toàn bộ đạo quan sẽ là một tòa trận pháp!
Đạo quan trở thành căn cơ trận pháp!
Hỗn Độn Châu chính là đầu nguồn trận pháp!
Hỗn Độn Châu giấu trong người Bảo Thọ đạo trưởng cho nên Bảo Thọ đạo trưởng chính là đầu nguồn trận pháp!
Lúc trước bởi vì thiếu tiền hắn còn chuẩn bị phiên bản đơn giản hóa xây dựng đạo quan.
Nhưng mà bây giờ hắn đã đem phiên bản đơn giản hóa xây dựng đạo quan vào trong góc.
Bây giờ trong Đại Hạ có rất nhiều yêu ma làm loạn, mà Liệp Sát bảng vừa ra nó giống như vàng vàng ở khắp nơi đối với Bảo Thọ đạo trưởng.
Thiếu tiền?
Không tồn tại!
"Bảo Thọ đạo trưởng, người ngươi tìm đã đến."
Gấu nhỏ màu đen từ trên cây nhô ra nửa người.
Bảo Thọ đạo trưởng lên tiếng, nhìn về bên ngoài cách đó không xa.
Người đến là một hán tử trung niên, làn da ngăm đen, hai tay vạm vỡ.
Đây là thợ thủ công mà hắn tìm, tên là Vương Sơn, là thợ hồ tốt nhất trong các huyện xung quanh Phong Nguyên sơn, hắn là người giản dị, phong bình rất tốt.
"Bảo Thọ đạo trưởng, chuyện ngươi nhắn nhủ đã làm gần như đã xong."
Vương Sơn nói ra: "Hiện nay đã tìm được ba mươi sáu thợ thủ công, còn lời nhắn nhủ đặc biệt đó có chút khó thực hiện."
Bảo Thọ đạo trưởng trầm ngâm nói: "Trịnh Nguyên? Hắn có cái gì khó thực hiện?"
Trịnh Nguyên có lai lịch không tầm thường, mười sáu năm trước, ở triều đình nhậm chức, thuộc công bộ quan viên, từng tham dự xây dựng Đại Hạ Hoàng cung, hơn nữa còn chủ trì xây dựng phủ của chưởng vực Quảng Sơn vực hiện nay.
Chỉ đáng tiếc là thúc phụ Trịnh Nguyên làm công bộ Thị lang, phạm sai lầm khi xây dựng Hoàng lăng, bị nhốt vào ngục chờ xử tử, gia quyến lưu vong.
Trịnh Nguyên cũng bị liên lụy mất đi chức quan công bộ, biến thành một kẻ dân đen.
Nhìn toàn bộ Quảng Sơn vực, Trịnh Nguyên chưa chắc là thợ thủ công xuất sắc nhất, nhưng mà hắn là thợ thủ công xuất sắc nhất mà Bảo Thọ đạo trưởng có thể mời đến trong lúc này.
Người này rất có tài, tinh thông xây dựng, có thể xem hiểu bản vẽ, đủ để xây dựng đạo quan theo bản vẽ của hắn.
Người này cũng từng tham dự xây dựng Đại Hạ Hoàng cung, hơn nữa còn chủ trì xây dựng phủ của vực chưởng, biết được cái gì mới là đại thế rộng lớn. Tài năng, nhãn lực, kiến thức, của người này không phải thợ hồ phổ thông có thể so sánh.
Ánh mắt Bảo Thọ đạo trưởng phức tạp.
Hắn cúi đầu xuống, chậm rãi đưa tay lên.
Lòng bàn tay hướng lên trên.
Hỏa diễm đột nhiên bùng lên!
Khống Hỏa Chi Thuật!
Đây bản lĩnh của yêu tên đạo kia!
"Hỗn Độn Châu lại có tác dụng kì diệu như vậy?"
Vì vậy mà trong lòng Bảo Thọ đạo trưởng chấn động, nỗi lòng phức tạp.
Trong nháy mắt hắn chém giết yêu đạo Hỗn Độn Châu lập tức thôn phệ tinh khí thần của đối phương.
Một hơi sau đó, Hỗn Độn Châu luyện hóa tinh khí thần của yêu đạo, ôn dưỡng bản thân.
Sau đó hắn cảm giác được chân khí trong cơ thể nháy mắt tăng trưởng một đoạn, tương đương với thành quả tự mình tu luyện của hắn sau khi xuyên việt nửa năm.
Hơn nữa còn đạt được bản lĩnh khống hỏa, hỏa diễm động niệm mà lên, cuồng phong từ hô hấp mà ra, không có chút nào không lưu loát, giống như hắn đã từng khổ tu nhiều năm mà thành!
"Chém đối phương thì có thể cướp đoạt đạo hạnh tu luyện nhiều năm của đối phương?"
"Chém đối phương thì có thể cướp đoạt những nghiên cứu pháp thuật của đối phương."
Hai mắt của Bảo Thọ đạo trưởng sáng lên, ngay lập tức lật tay trái lên, gió quét, đem thổi tắt hỏa diễm ở tay phải.
Hắn lại nhìn xem Liệp Sát bảng cùng Liệp Sát sách, quang mang trong hai mắt càng mãnh liệt thêm.
Trước kia trong mắt hắn Liệp Sát bảng là núi vàng núi bạc.
Bây giờ trong mắt hắn cái Liệp Sát bảng này là thứ để hắn phát triển trăm ngàn năm đạo hạnh, cùng. . . trăm ngàn loại đạo thuật thần thông ở bên ngoài!
——
Quảng Sơn vực, Bạch Dương huyện.
"Lão thất chết rồi."
Một lão già mặc áo bào đen, diện mạo khô gầy, nhãn thần đục ngầu, hắn mở to mắt, trầm thấp nói ra: "Lão tứ, đi Kim Dương huyện tìm một chút, không được hành sự lỗ mãng."
Âm thanh của hắn mới hết đã nghe thấy bên trong hắc ám truyền đến một tiếng gầm nhẹ, giống như mãnh hổ.
Chợt có một âm thanh trầm thấp đáp lại.
"Vâng, sư tôn."
Quảng Sơn vực, Phong Nguyên sơn.
Mặt trời mới mọc, ánh bình minh chói lọi.
Gặp thanh sơn xanh biếc, mây trắng quanh quẩn, thiên địa thanh linh.
Toà núi cao này có vị trí đặc thù, tiếp giáp Chân Huyền sơn mạch trong Đại Hạ vương triều, bắt nguồn từ trong Huyền châu, xuyên qua Thanh Minh châu, kéo dài qua chín đại vực, kéo dài như một hàng, kết thúc tại đây.
"Phong Nguyên sơn tiếp giáp Chân Huyền sơn mạch, nó hội tụ phong thủy của chín vực." "Tổ sư sáng lập ra môn phái có thể chiếm cứ được phong thủy bảo địa này, lập nên Bạch Hồng quan, thật sự là không tầm thường."
Bảo Thọ đạo trưởng cảm khái một tiếng, cúi đầu nhìn xem một xấp trang giấy trong tay.
Đây là tâm huyết nửa năm qua của hắn, bản thiết kế cấu tạo trùng kiến đạo quan.
Từ khi xuyên việt, Hỗn Độn Châu trong mi tâm khiến tốc độ tu luyện tăng nhanh, cũng tăng cường uy năng đạo thuật của hắn.
Sau khi xuyên qua được sáu ngày, trong lúc tu luyện hắn ngộ ra một bộ trận pháp từ trên đạo vận Hỗn Độn Châu.
Từ nơi sâu xa, hắn xác định bộ trận pháp này có thể để cho Hỗn Độn Châu thêm huyền diệu, phát triển đến cực hạn.
Đáng tiếc hắn không hiểu trận pháp lắm, cũng không phải là trận đạo tông sư, cũng không dám tìm kiếm trợ giúp của trận đạo tông sư, mà đem trận pháp tiết lộ ra ngoài.
Vì vậy hắn trầm tư suy nghĩ, cuối cùng quyết định sẽ xây lại đạo quan, lấy phương thức cơ bản nhất, xem cách cục bố trí, thậm chí một viên ngói một viên gạch, một ngọn cây cọng cỏ, đều phải nghiêm ngặt xây dựng lại dựa theo cấu tạo của trận pháp.
Căn cứ hắn suy tính, một khi xây dựng xong đạo quan thì toàn bộ đạo quan sẽ là một tòa trận pháp!
Đạo quan trở thành căn cơ trận pháp!
Hỗn Độn Châu chính là đầu nguồn trận pháp!
Hỗn Độn Châu giấu trong người Bảo Thọ đạo trưởng cho nên Bảo Thọ đạo trưởng chính là đầu nguồn trận pháp!
Lúc trước bởi vì thiếu tiền hắn còn chuẩn bị phiên bản đơn giản hóa xây dựng đạo quan.
Nhưng mà bây giờ hắn đã đem phiên bản đơn giản hóa xây dựng đạo quan vào trong góc.
Bây giờ trong Đại Hạ có rất nhiều yêu ma làm loạn, mà Liệp Sát bảng vừa ra nó giống như vàng vàng ở khắp nơi đối với Bảo Thọ đạo trưởng.
Thiếu tiền?
Không tồn tại!
"Bảo Thọ đạo trưởng, người ngươi tìm đã đến."
Gấu nhỏ màu đen từ trên cây nhô ra nửa người.
Bảo Thọ đạo trưởng lên tiếng, nhìn về bên ngoài cách đó không xa.
Người đến là một hán tử trung niên, làn da ngăm đen, hai tay vạm vỡ.
Đây là thợ thủ công mà hắn tìm, tên là Vương Sơn, là thợ hồ tốt nhất trong các huyện xung quanh Phong Nguyên sơn, hắn là người giản dị, phong bình rất tốt.
"Bảo Thọ đạo trưởng, chuyện ngươi nhắn nhủ đã làm gần như đã xong."
Vương Sơn nói ra: "Hiện nay đã tìm được ba mươi sáu thợ thủ công, còn lời nhắn nhủ đặc biệt đó có chút khó thực hiện."
Bảo Thọ đạo trưởng trầm ngâm nói: "Trịnh Nguyên? Hắn có cái gì khó thực hiện?"
Trịnh Nguyên có lai lịch không tầm thường, mười sáu năm trước, ở triều đình nhậm chức, thuộc công bộ quan viên, từng tham dự xây dựng Đại Hạ Hoàng cung, hơn nữa còn chủ trì xây dựng phủ của chưởng vực Quảng Sơn vực hiện nay.
Chỉ đáng tiếc là thúc phụ Trịnh Nguyên làm công bộ Thị lang, phạm sai lầm khi xây dựng Hoàng lăng, bị nhốt vào ngục chờ xử tử, gia quyến lưu vong.
Trịnh Nguyên cũng bị liên lụy mất đi chức quan công bộ, biến thành một kẻ dân đen.
Nhìn toàn bộ Quảng Sơn vực, Trịnh Nguyên chưa chắc là thợ thủ công xuất sắc nhất, nhưng mà hắn là thợ thủ công xuất sắc nhất mà Bảo Thọ đạo trưởng có thể mời đến trong lúc này.
Người này rất có tài, tinh thông xây dựng, có thể xem hiểu bản vẽ, đủ để xây dựng đạo quan theo bản vẽ của hắn.
Người này cũng từng tham dự xây dựng Đại Hạ Hoàng cung, hơn nữa còn chủ trì xây dựng phủ của vực chưởng, biết được cái gì mới là đại thế rộng lớn. Tài năng, nhãn lực, kiến thức, của người này không phải thợ hồ phổ thông có thể so sánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.