Bần Đạo Thật Không Muốn Kiếm Tiền!

Chương 2: Kiếm Khí Đoạn Lưu! Ý Thông Quỷ Thần

Lục Nguyệt Quan Chủ

25/11/2021

Yêu đạo chạy đi đâu!

Âm thanh của một thiếu nữ tràn ngập tức giận lại mang theo hạo nhiên chính khí!

Bảo Thọ đạo trưởng nghe thấy thì chấn động, cảm thấy chột dạ, lập tức vận chuyển chân khí, chạy như bay, hướng phía trước mà đi.

Nhưng mà đúng lúc này, lại nghe được âm thanh của thiếu nữ từ phía sau truyền đến.

"Đạo huynh, ngươi cũng là người tu hành, vì sao không giúp ta chém giết yêu đạo, mà lại làm như không nhìn thấy?"

"Cái gì?" Bảo Thọ đạo trưởng kinh ngạc, dừng lại nhìn một cái.

Sau đó thấy một lão già mặc đạo bào màu xanh sẫm, đang hướng phía sau đuổi theo

Mặt mũi lão già tràn đầy tà khí, tay cầm khô lâu quải trượng, khí tức toàn thân âm lãnh, trong tay mang theo một cái hài nhi, hắn nhảy vọt lên hài nhi không ngừng vung vẩy, hiển nhiên đã chết.

Yêu đạo mà thiếu nữ nói là lão gia hỏa này, không phải là Bảo Thọ đạo trưởng!

"Ngươi muốn chết!"

Yêu đạo thấy tiểu đạo sĩ phía trước ngừng lại, xác định hắn muốn ngăn cản đường đi của mình, hắn xuống tay độc ác ngay, lấy quải trượng đánh tới.

Quang mang màu xanh thẫm giống như âm hỏa, đổ ập xuống bao trùm tới phía Bảo Thọ.

Bảo Thọ run lên một cái, giống như đã bị dọa sợ choáng váng, không chạy trốn!

"Mau tránh ra!"

Thiếu nữ kinh hô một tiếng, xem như lấy tu vi của nàng cũng không dám trực diện đối cứng với bậc âm hỏa này, chỉ có thể né tránh.

Nàng được vinh dự là kỳ tài của Cửu Tiêu Tiên Tông, năm nay chưa đủ mười sáu tuổi đã là Luyện Khí sơ cảnh.

Đạo sĩ sẽ nhìn cũng chưa tới hai mươi tuổi, chỉ sợ chưa đạt tới Luyện Khí cảnh.

Đối mặt với bực âm hỏa này, không tránh không né, chẳng phải là sẽ chết không toàn thây?

"Không biết sống chết!"

Yêu đạo cười lạnh một tiếng, xác định tiểu đạo sĩ này đã hôi phi yên diệt, ngay lập tức muốn chạy qua âm hỏa trốn đi.

Nhưng ngay tại lúc này toàn bộ mảng lớn âm hỏa kia bị thu vào trong tay hắn rồi ngưng tụ lại.

Đạo sĩ trẻ đứng tại chỗ, trên bàn tay nâng một đoàn âm hỏa màu xanh sẫm.

"Cái gì?"

Yêu đạo thấy thế, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Thiếu nữ Cửu Tiêu Tiên Tông ở đằng sau cũng lộ ra kinh ngạc vạn phần.

Mà Bảo Thọ đạo trưởng ánh mắt phức tạp, thì thào nói nhỏ.

"Tại sao yếu như vậy?"

Bảo Thọ sau khi xuyên việt, kế thừa tu vi đời trước.

Nhưng một tiểu đại sĩ không thể tích cốc, bị chết đói đầu đường có thể có bao nhiêu đạo hạnh?

Hắn vẫn cho rằng mình là kẻ yếu trong số những người tu hành.

Nhưng xem ra tên yêu đạo này yếu hơn mình rồi.



"Đáng chết! Ngươi có dũng khí dám nhục nhã lão phu!"

Yêu đạo giận dữ, quải trượng trong tay hướng phía trước gõ, đánh ra uy thế cuồn cuộn.

Trong khoảnh khắc, khắp nơi xung quanh rơi vào âm u, âm phong gào thét, như quỷ khóc thần gào.

Ở trong bóng tối có mặt quỷ dữ tợn, có mặt thú gào thét, giống như ẩn giấu đi ngàn vạn quỷ quái.

Tà dị kỳ phong, lấy tính mạng người!

"Mau trốn!"

Thiếu nữ Cửu Tiêu Tông kinh hô một tiếng.

Đạo sĩ trẻ nhìn thoáng qua nàng rồi thu hồi ánh mắt lại, nhìn về phía âm u tà phong tràn đầy ngàn vạn quỷ quái.

Hắn không nhanh không chậm, rút kiếm ra!

Sau đó chém ra một kiếm!

Kiếm rơi! Gió ngừng!

Một trảm gió ngừng!

"Kiếm Khí Đoạn Lưu? Ý Thông Quỷ Thần?"

Yêu đạo hoảng sợ nói: "Ngươi là Luyện Thần chân nhân!"

Trong mắt của hắn tràn đầy vẻ kinh hãi, rung động không ngớt.

Hắn quay người ngay lập tức muốn trốn đi!

Nhưng hắn vừa khẽ động nửa người!

Nửa người đã rơi xuống!

Một kiếm vừa nãy đã đem nửa thân trên dọc ngang vai của hắn chém thành hai đoạn!

Mũi kiếm quá nhỏ, kiếm ý quá sắc bén, làm cơ bắp huyết mạch của hắn không bị chia rẽ trực tiếp, kín kẽ, vẫn bảo trì huyết mạch thông suốt.

Đến lúc hắn hơi chuyển động một chút, muốn quay người, có động tác, dẫn đến huyết mạch gân cốt tách rời, nửa người trên mới rơi xuống dưới!

Tiên huyết nội tạng, rơi đầy đất!

Mùi máu tươi tràn ngập ra, làm cho người ta muốn nôn!

"Cái này. . ."

Bảo Thọ đạo trưởng kinh ngạc vạn phần.

Hắn tiện tay chém một kiếm, muốn đem gió bổ ra.

Nào ngờ gió nhìn uy thế cuồn cuộn, tà khí mênh mông lại không chịu nổi một chém, bị một kiếm của hắn bổ ra rồi còn chém luôn cả yêu đạo ở phía sau âm phong.

Tên yêu đạo này quá yếu rồi!

Hắn đâu có muốn giết người!

Bởi vì hắn chưa từng giết người.

Dù sao giết người là phạm pháp!

Trong chớp mắt Bảo Thọ đại trưởng đang nghĩ có nên chạy trốn hay không, hắn nghĩ ra một trăm loại phương pháp chạy trối chết.



"Vãn bối Phương Ngọc, bái kiến chân nhân."

Thiếu nữ Cửu Tiêu Tiên Tông vội tiến đến cung kính thi lễ.

Âm thanh này làm rối loạn suy nghĩ của Bảo Thọ đạo trưởng, hắn nhìn về phía thiếu nữ, hơi nheo mắt lại, ngữ khí trầm trọng nói: "Chuyện hôm nay, ngươi phải giữ bí mật, nếu không bần đạo sẽ giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích!"

Phương Ngọc giật nảy mình, vội run giọng nói: "Chân nhân bớt giận, vãn bối tuyệt đối không có dũng khí tiết lộ chuyện này ra."

Lúc này Bảo Thọ đạo trưởng mới hài lòng gật đầu, lại nhìn về phía thi thể kia, nghĩ làm thế nào hủy thi diệt tích.

Phương Ngọc lặng lẽ ngẩng đầu lên, trông thấy Bảo Thọ đạo trưởng nhìn chằm chằm thi thể, hình như có buồn rầu.

Nàng hơi kinh ngạc, không khỏi thấp giọng hỏi: "Tiền bối, ngài không muốn thi thể yêu đạo sao?"

Bảo Thọ đạo trưởng run lên, hỏi: "Lấy thi thể để làm cái gì?"

Phương Ngọc đáp lại nói: "Trong tháng này Đại Hạ vương triều vừa mới thành lập Liệp Yêu phủ tạm thời, tên Thu Phong yêu đạo này đứng hàng thứ một trăm bảy mươi hai trên Liệp Sát bảng, đầu của hắn trị giá ba viên Thuần Dương Đan, cũng ban thưởng ba vạn lượng bạch ngân. . ."

Sau khi nàng nói xong, giống như nghĩ đến cái gì, vội lại nói: "Là vãn bối nông cạn, lấy tu vi của tiền bối, sẽ không đem tên yêu đạo này để vào mắt, ban thưởng đối với ngài cũng chỉ như cặn bã."

Bảo Thọ đạo trưởng rơi vào trầm tư.

Ba cái Thuần Dương Đan?

Ba vạn lượng bạch ngân?

Tên yêu đạo này là trọng phạm bị quan phủ truy nã?

"Kỳ thật. . ."

Bảo Thọ đạo trưởng ho một tiếng, nói ra: "Bần đạo du lịch bốn phương, không màng danh lợi, ẩn vào thế gian chỉ vì trừ ma vệ đạo, nhưng ở đây đã bị ngươi nhìn ra mánh khóe, cũng không cần tiếp tục che giấu tung tích mà du tẩu hồng trần thế tục nữa…Thi thể yêu đạo để bần đạo xử lý là được."

Phương Ngọc nghe được lời này lập tức kính nể vị Luyện Thần chân nhân thích dạo chơi nhân gian, có phẩm hạnh cao khiết này.

Sau đó Bảo Thọ đạo trưởng lại nói bóng nói gió, hỏi thăm vài câu, từ trong miệng Phương Ngọc hiểu được cái gì gọi là Liệp Yêu phủ cùng Liệp Sát bảng.

Liệp Yêu phủ mới thành lập trong tháng này.

Bởi vì trong tháng trước Đại Hạ vương triều khai chiến với Đại Chu vương triều.

Biên cảnh chi chiến, thảm liệt không gì sánh được, núi thây huyết hải, dẫn tới rất nhiều tà đạo người tu hành tụ tập, muốn thừa dịp núi thây huyết hải, vô tận sát khí, luyện bí pháp tà đạo.

Trừ cái đó ra, lại có rất nhiều loại hung thú bị huyết tinh hấp dẫn, muốn nuốt số lượng lớn thi thể để tăng cao đạo hạnh.

Vì vậy mà triều đình thành lập Liệp Yêu phủ, tất cả đại tiên tông, tất cả Đại Phật Môn chùa miếu, tất cả tông môn phái lớn, đều điều người tu hành chính thống tiến về biên cảnh hàng yêu trừ ma.

Mà có rất nhiều yêu ma trốn tránh Liệp Yêu phủ truy sát, hoảng hốt chạy bừa, chạy cả vào bên trong Đại Hạ quốc.

Nghe nói trong đó có một nhóm yêu ma lớn mang âm mưu đặc thù, nhân cơ hội chui vào bên trong Đại Hạ quốc cướp lấy một trận đại cơ duyên.

Hiện nay triều đình quan phủ đang vây quét những yêu ma này.

Mà Liệp Yêu phủ cũng ban bố Liệp Sát bảng ở bên trong Đại Hạ vương triều.

Người nào giết được yêu ma đều có thể đến đó lấy được lợi lớn.

". . ."

Bảo Thọ đạo trưởng lại rơi vào trầm mặc lần nữa

Vị Bảo Thọ đạo trưởng đời trước bị chết đói thật là oan mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bần Đạo Thật Không Muốn Kiếm Tiền!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook