Chương 25
Dịch Dung Thuật Cửu
30/03/2023
Đằng xa, mấy người anh họ của Kiều Bình Nhất cũng đang nhìn bên này.
Kiều Bình Nhất có ba người cậu, cậu út còn độc thân, cậu hai và cậu bốn đều đã kết hôn sinh con.
Cậu hai Phương Tử Thuần có hai trai một gái.
Con gái tên Phương Quân Lan, là do vợ trước sinh, hiện tại định cư ở nước ngoài cùng mẹ.
Hai con trai là do người vợ hiện tại sinh. Con lớn tên Phương Quân Tư, lớn hơn Kiều Bình Nhất 4 tuổi, hiện đang góp sức vì sự nghiệp gia tộc nhà họ Phương. Con nhỏ tên Phương Quân Ngôn, nhỏ hơn Kiều Bình Nhất 1 tuổi, còn đang du học ở nước ngoài, anh ta học hết chuyên ngành này đến chuyên ngành khác ở rất nhiều nước, dù sao trong nhà cũng không thiếu tiền, nên để anh ta tùy ý.
Cậu bốn Phương Tử Hàm chỉ sinh một đứa con trai, chính là Phương Quân Hành, người cháu được ông lão Phương cưng nhất nhà. Anh ta lớn hơn Kiều Bình Nhất 1 tuổi. Trong đám trẻ nhà họ Phương anh ta đứng hàng thứ hai, cũng đang nỗ lực phấn đấu vì sự nghiệp gia tộc.
Anh họ lớn Phương Quân Tư cười nói: “Cậu út thật là bất công, luôn là đối với Bình Nhất tốt nhất.” So tuổi tác, hắn chỉ nhỏ hơn Phương Tử Trạch 3 tuổi, nhưng từ nhỏ hắn và Phương Tử Trạch không mấy thân thiết.
Bên cạnh hắn là Phương Quân Hành, từ trước đến nay anh ta rất khéo cư xử, hành động cũng cẩn trọng, đương nhiên không có chuyện nói hùa theo hắn, chỉ cười nói: “Cậu út đối tốt với tất cả mọi người, chỉ là cậu với Bình Nhất nói chuyện hợp nhất thôi.”
Phương Quân Tư làm lơ lời đáp của Phương Quân Hành, tiếp tục nói: “Còn ông nội cũng thật là, thế mà lại tặng nó biệt thự ở Hoà Duyệt Viên làm quà sinh nhật. Hồi sinh nhật của chúng ta, ông cũng chỉ tặng chúng ta biệt thự cảnh biển.”
Hoà Duyệt Viên là biệt thự ở nội thành Bắc Châu, đắt gấp mấy lần so với biệt thự cảnh biển của bọn họ.
Phương Quân Hành nói: “Này có gì đâu, chúng ta cũng đâu thiếu nhà ở.”
Phương Quân Tư nhấm một ngụm rượu trên tay, “Hy vọng đến ngày ông nội muốn cho nó Vạn Tuấn, cậu cũng có thể nói nhẹ tênh như vậy.”
Tòa nhà cao ốc Vạn Tuấn chiếm tỉ trọng rất lớn trong sản nghiệp của nhà họ Phương, nhất định sẽ giao cho người thừa kế chủ chốt kế thừa.
Phương Quân Hành không đổi sắc mặt, nói: “Ông nội muốn cho ai em không có ý kiến. Chúng ta có thể sinh ra ở nhà họ Phương đã là may mắn lắm, đừng vì mấy vật ngoài thân này mà làm cho gia đình bất hòa.”
“…” Phương Quân Tư bị anh ta chọc tức đến phát cười, nhưng nói nữa thì lại có vẻ mình quá nhỏ nhen, hắn chỉ đành phải nuốt cơn hờn dỗi này xuống.
Ở đầu kia, Kiều Bình Nhất nói không xong với Phương Tử Trạch, phất tay chạy lấy người.
Phương Quân Tư thấy tức cười, tâm trạng tốt lên chút, “Bình Nhất vẫn còn non và xanh quá, cứ giận dỗi với cậu như con nít.”
Phương Quân Hành nói: “Hy vọng không có chuyện gì.”
Lần này Phương Quân Tư không nói gì thêm, nhưng vẫn nhếch lên nụ cười nhạo không ra tiếng.
Kiều Bình Nhất tức xì khói từ phía trong hội trường đi bang bang ngang qua, người khác gọi hắn hắn cũng mặc kệ, Phương Nhu nhìn thấy, vội nói xin lỗi với mấy người bạn rồi đuổi theo cậu con cưng.
Bà theo một đường đến cầu thang dẫn lên đài ngắm cảnh, vì mang giày cao gót nên gặp khó khi lên cầu thang, “Tiểu Nhất, chân mẹ đau hết cả đây này, con còn không dừng lại đợi mẹ sao?”
Kiều Bình Nhất đã đi tới đỉnh cầu thang, nghe giọng Phương Nhu liền quay đầu lại, sau đó chạy xuống, đỡ lấy Phương Nhu, “Mẹ, mẹ bị sao vậy?”
“Chân bị đau, đỡ mẹ đi kiếm chỗ nghỉ một lát.”
Kiều Bình Nhất liền đỡ Phương Nhu đi phòng nghỉ.
Phương Nhu đóng cửa lại, kéo Kiều Bình Nhất ngồi xuống sô pha, thực nghiêm túc nói: “Hôm nay là sinh nhật con đó, con là nhân vật chính của bữa tiệc này, không được cau có, con mà làm mình làm mẩy thì bữa tiệc này làm sao tiếp tục đây? Bữa tiệc này là do ông ngoại con một hai muốn tổ chức, con như vậy làm ông buồn lắm có biết không?”
Kiều Bình Nhất im lặng một thoáng, “Con biết rồi, con sẽ không tùy hứng.”
“Ngoan lắm.” Thấy hắn thỏa hiệp, Phương Nhu vừa lòng, tình thương của mẹ cũng tràn lan, thân mật ôm lấy hắn, “Rồi, nói cho mẹ nghe, đây là sao vậy? Ai chọc con không vui?”
Kiều Bình Nhất không nói chuyện.
Phương Nhu vuốt đầu hắn, “Con nói mẹ nghe đi mà, mẹ chỉ có mỗi mình con là con thôi, có chuyện gì mà mẹ lại không giúp con chứ? Ngay cả con nói con thích đàn ông, không phải mẹ cũng tùy ý con?”
Kiều Bình Nhất nói: “Cậu út nhiều chuyện quá.”
Phương Nhu cười, “Cậu út là cưng con thực sự đó. Nó còn nói muốn giúp con theo đuổi một ngôi sao mà con để ý, tên Tống Xán đúng không, mẹ vốn định làm như không biết— chuyện này mẹ cũng không quản được, nhưng nhìn con như bây giờ, chắc là nó lại giúp không được còn phá cho hư?”
Kiều Bình Nhất nhíu chặt mi, giận dỗi nói: “Con căn bản không thích Tống Xán. Cậu giúp bậy bạ gì không biết.”
“Thật sự không thích?” Phương Nhu hơi kinh ngạc. Theo mức độ hiểu biết của bà với con trai, hắn có thể không dành ra quá nhiều thiệt tình, nhưng thấy người ta đẹp, coi trọng theo đuổi là rất có khả năng. Cho nên, bà mới không muốn quản mấy thứ rắc rối này. Nhưng mà bây giờ nói vậy là hoàn toàn không muốn dính dáng chút nào luôn à? Thế này không phù hợp tác phong của tiểu Nhất chút nào.
Điều này quá mức khác thường, Phương Nhu bắt đầu lo lắng lên, “Tiểu Nhất à, có chuyện gì con nhất định phải nói cho mẹ nha. Dù là chuyện gì đi nữa, mẹ đều sẽ giúp con.”
“…” Kiều Bình Nhất cảm thấy mẹ hắn có khả năng bắt đầu sợ bóng sợ gió.
“Mẹ, mẹ làm cậu đừng động đến chuyện của con là được. Con thật sự không thích Tống Xán, con thích là người khác cơ.”
“Thế à.” Thấy con cưng không có làm sao, Phương Nhu nhẹ nhàng thở ra, “Rồi, mẹ sẽ nói với cậu con.” Sau đó, bà mới phản ứng lại, Vừa rồi tiểu Nhất nói nó thích một người? Đây chính là chuyện cực kỳ trọng đại! Bà dịu dàng nói, “Tiểu Nhất à, con thích ai vậy? Nói cho mẹ đi. Mẹ bảo đảm không nói cho bất kỳ ai hết, cả cậu con cũng không luôn.”
“…”
Kiều Bình Nhất biết ngay sẽ thế này, mẹ hắn vô cùng am hiểu lấy nhu thắng cương, được một tấc lại muốn lấn một thước.
Phương Nhu còn đang nói: “Mẹ thề, tuyệt đối tuyệt đối không nói với bất luận một người nào.”
“…” Kiều Bình Nhất vừa thấy phiền lòng vừa hoang mang bất đắc dĩ, “Không chỉ không thể nói với người khác, mẹ còn phải làm như không biết mới được…”
Hả? Phương Nhu thấy khó hiểu, nhưng trên mặt lại ra vẻ chấp nhận hoàn toàn, “Đương nhiên là được, con nói đi, mẹ sẽ coi như không biết việc này.”
Kiều Bình Nhất do dự nói: “Người, con thích, là Tân Du.”
“…” Phương Nhu sửng sốt hồi lâu, “Con nói là Tân Du? Là tiểu Du mà mẹ quen biết, người cùng con lớn lên và vẫn luôn gọi mẹ là dì?”
“Ưm.”
“… Sao lại đột nhiên như vậy?”
Kiều Bình Nhất nói: “Cũng không phải đột nhiên.”
Phương Nhu chớp chớp mắt, “Con vẫn luôn thích Tân Du sao? Ta mới nói tại sao nhiều năm như vậy con vẫn luôn dính chặt với nó. Ai da, đứa con ngốc nghếch đáng thương của mẹ ơi…”
“…” Kiều Bình Nhất câm nín, Cứ để cho mẹ nghĩ vậy đi, dù sao cũng không biết giải thích thế nào.
Phương Nhu biểu đạt tình cảm hết nửa ngày, còn lau hai giọt nước mắt, sau đó lý trí mới chậm rãi trở về, “Tân Du có biết không?”
“Không biết. Nhưng con muốn thử xem, nếu không thành, con với Tân Du dù sao cũng chơi với nhau hơn hai mươi năm, chắc không thể bởi vì chuyện như vậy mà đổ vỡ, tụi con vẫn tiếp tục là bạn bè. Cho nên, không thể làm rùm beng chuyện này. Mẹ bảo cậu đừng can thiệp lung tung, cậu làm ra một mớ bòng bong như thế khiến con muốn tức chết rồi.”
Phương Nhu gật đầu, lại sờ đầu Kiều Bình Nhất, “Đứa nhỏ tội nghiệp… Để mẹ đi giúp con mắng cậu.”
“… Đừng. Mẹ nhất định không được nói với cậu chuyện Tân Du. Đừng để cậu lại có cơ hội xen vào.”
“Được, không nói với nó.”
Kiều Bình Nhất nói: “Mẹ đã hứa với con là sẽ coi như không biết việc này. Mẹ đừng có vừa nhìn thấy Tân Du là trở nên kỳ cục nha.”
“Không đâu mà, không phải mẹ vẫn luôn đối xử rất tốt với nó sao, về sau sẽ càng tốt hơn nữa, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng con phát huy.”
“Không phải…” Kiều Bình Nhất bất lực nói, “Mẹ cứ giống như lúc trước là được. Đừng để cho Tân Du thấy khác thường. Hơn nữa cũng không thể làm cho người khác cảm thấy kỳ quặc, lỡ đâu họ đặt điều này nọ thì biết làm sao.”
“Sợ cái gì, chỉ cần không nói đến trước mặt ông ngoại con thì không có sao hết.” Phương Nhu không thèm bận tâm, hơn ba mươi năm trước bà là người dám bỏ nhà theo người ta kết hôn, cho nên rất nhiều chuyện bà có thể tiếp nhận rất nhanh, “Mà dù ông ngoại con có biết đi nữa, còn có mẹ đây, không cần sợ.”
Kiều Bình Nhất hết cách, “Mẹ, mẹ phải ổn định, cứ coi như con với Tân Du vẫn giống như trước đây có được không.”
Phương Nhu hiếu kỳ nói: “Hiện tại các con có gì khác lúc trước sao? Không phải Tân Du còn không thích con sao?”
“…” Thật là một đòn ngay tâm.
Sau khi Phương Nhu liên tục bảo đảm rất nhiều lần, Kiều Bình Nhất mới chịu thôi dặn dò tới lui.
Sau đó, hai người trở lại bữa tiệc.
Thấy hội trường đông nghẹt người, Phương Nhu nghĩ đến một việc, “Hôm nay Tân Du không tới sao?”
Kiều Bình Nhất ‘suỵt’ một tiếng, “Mẹ nói nhỏ tiếng chút.”
“Mẹ lại chưa nói cái gì, người khác nghe cũng không biết gì đâu.”
Kiều Bình Nhất nói: “Cậu ấy phải tăng ca.”
Phương Nhu gật đầu, “Trễ chút con gọi điện thoại cho nó, biết đâu nó tăng ca xong thì có thể qua đây không chừng?”
Kiều Bình Nhất có chút dao động, hôm nay là sinh nhật hắn, rất nhiều khách khứa tới dự, thế mà người hắn thích lại không nằm trong số đó, làm hắn khó tránh khỏi thấy buồn bực trong lòng. “Mẹ như vậy, làm sao con dám kêu cậu ấy tới.”
“Mẹ làm sao chứ? Từ nhỏ nó đã rất thích mẹ đó, mỗi lần nhìn thấy mẹ nó đều rất lễ phép, lại gần gũi thân thiết nữa.”
Tỏ vẻ thân thiết gì đó, Kiều Bình Nhất biết Tân Du đều là làm bộ thôi, ai ở chung với cậu ấy lâu ngày đều biết người này thật ra rất lạnh nhạt. Giống như mấy người đồng nghiệp đó của Tân Du, lần trước khi cùng ăn cơm có than phiền cho vui nói Tân Du là cao xa khó với.
“Aiz, mẹ là người ai gặp cũng thích hết được chưa. Trễ chút con gọi điện hỏi thử, nhưng phỏng chừng là bận dữ lắm, gần đây cậu ấy tăng ca liên tục.”
Phương Nhu nói: “Cho dù tăng ca thì ra tới một chuyến chắc cũng được chứ? Có thể cho tài xế qua đón nó lại đây.”
“Mẹ! Khi không làm chuyện như vậy, Tân Du sẽ cảm thấy con bị tâm thần đó. Mẹ làm ơn đừng nghĩ lung tung nữa. Mẹ rảnh thì tự nhủ thầm: Tân Du là bạn của Kiều Bình Nhất. Có được không?”
Phương Nhu thận trọng gật đầu, “Tân Du là bạn của tiểu Nhất, là người bạn vô cùng vô cùng thân thiết.”
“…”
Kiều Bình Nhất có ba người cậu, cậu út còn độc thân, cậu hai và cậu bốn đều đã kết hôn sinh con.
Cậu hai Phương Tử Thuần có hai trai một gái.
Con gái tên Phương Quân Lan, là do vợ trước sinh, hiện tại định cư ở nước ngoài cùng mẹ.
Hai con trai là do người vợ hiện tại sinh. Con lớn tên Phương Quân Tư, lớn hơn Kiều Bình Nhất 4 tuổi, hiện đang góp sức vì sự nghiệp gia tộc nhà họ Phương. Con nhỏ tên Phương Quân Ngôn, nhỏ hơn Kiều Bình Nhất 1 tuổi, còn đang du học ở nước ngoài, anh ta học hết chuyên ngành này đến chuyên ngành khác ở rất nhiều nước, dù sao trong nhà cũng không thiếu tiền, nên để anh ta tùy ý.
Cậu bốn Phương Tử Hàm chỉ sinh một đứa con trai, chính là Phương Quân Hành, người cháu được ông lão Phương cưng nhất nhà. Anh ta lớn hơn Kiều Bình Nhất 1 tuổi. Trong đám trẻ nhà họ Phương anh ta đứng hàng thứ hai, cũng đang nỗ lực phấn đấu vì sự nghiệp gia tộc.
Anh họ lớn Phương Quân Tư cười nói: “Cậu út thật là bất công, luôn là đối với Bình Nhất tốt nhất.” So tuổi tác, hắn chỉ nhỏ hơn Phương Tử Trạch 3 tuổi, nhưng từ nhỏ hắn và Phương Tử Trạch không mấy thân thiết.
Bên cạnh hắn là Phương Quân Hành, từ trước đến nay anh ta rất khéo cư xử, hành động cũng cẩn trọng, đương nhiên không có chuyện nói hùa theo hắn, chỉ cười nói: “Cậu út đối tốt với tất cả mọi người, chỉ là cậu với Bình Nhất nói chuyện hợp nhất thôi.”
Phương Quân Tư làm lơ lời đáp của Phương Quân Hành, tiếp tục nói: “Còn ông nội cũng thật là, thế mà lại tặng nó biệt thự ở Hoà Duyệt Viên làm quà sinh nhật. Hồi sinh nhật của chúng ta, ông cũng chỉ tặng chúng ta biệt thự cảnh biển.”
Hoà Duyệt Viên là biệt thự ở nội thành Bắc Châu, đắt gấp mấy lần so với biệt thự cảnh biển của bọn họ.
Phương Quân Hành nói: “Này có gì đâu, chúng ta cũng đâu thiếu nhà ở.”
Phương Quân Tư nhấm một ngụm rượu trên tay, “Hy vọng đến ngày ông nội muốn cho nó Vạn Tuấn, cậu cũng có thể nói nhẹ tênh như vậy.”
Tòa nhà cao ốc Vạn Tuấn chiếm tỉ trọng rất lớn trong sản nghiệp của nhà họ Phương, nhất định sẽ giao cho người thừa kế chủ chốt kế thừa.
Phương Quân Hành không đổi sắc mặt, nói: “Ông nội muốn cho ai em không có ý kiến. Chúng ta có thể sinh ra ở nhà họ Phương đã là may mắn lắm, đừng vì mấy vật ngoài thân này mà làm cho gia đình bất hòa.”
“…” Phương Quân Tư bị anh ta chọc tức đến phát cười, nhưng nói nữa thì lại có vẻ mình quá nhỏ nhen, hắn chỉ đành phải nuốt cơn hờn dỗi này xuống.
Ở đầu kia, Kiều Bình Nhất nói không xong với Phương Tử Trạch, phất tay chạy lấy người.
Phương Quân Tư thấy tức cười, tâm trạng tốt lên chút, “Bình Nhất vẫn còn non và xanh quá, cứ giận dỗi với cậu như con nít.”
Phương Quân Hành nói: “Hy vọng không có chuyện gì.”
Lần này Phương Quân Tư không nói gì thêm, nhưng vẫn nhếch lên nụ cười nhạo không ra tiếng.
Kiều Bình Nhất tức xì khói từ phía trong hội trường đi bang bang ngang qua, người khác gọi hắn hắn cũng mặc kệ, Phương Nhu nhìn thấy, vội nói xin lỗi với mấy người bạn rồi đuổi theo cậu con cưng.
Bà theo một đường đến cầu thang dẫn lên đài ngắm cảnh, vì mang giày cao gót nên gặp khó khi lên cầu thang, “Tiểu Nhất, chân mẹ đau hết cả đây này, con còn không dừng lại đợi mẹ sao?”
Kiều Bình Nhất đã đi tới đỉnh cầu thang, nghe giọng Phương Nhu liền quay đầu lại, sau đó chạy xuống, đỡ lấy Phương Nhu, “Mẹ, mẹ bị sao vậy?”
“Chân bị đau, đỡ mẹ đi kiếm chỗ nghỉ một lát.”
Kiều Bình Nhất liền đỡ Phương Nhu đi phòng nghỉ.
Phương Nhu đóng cửa lại, kéo Kiều Bình Nhất ngồi xuống sô pha, thực nghiêm túc nói: “Hôm nay là sinh nhật con đó, con là nhân vật chính của bữa tiệc này, không được cau có, con mà làm mình làm mẩy thì bữa tiệc này làm sao tiếp tục đây? Bữa tiệc này là do ông ngoại con một hai muốn tổ chức, con như vậy làm ông buồn lắm có biết không?”
Kiều Bình Nhất im lặng một thoáng, “Con biết rồi, con sẽ không tùy hứng.”
“Ngoan lắm.” Thấy hắn thỏa hiệp, Phương Nhu vừa lòng, tình thương của mẹ cũng tràn lan, thân mật ôm lấy hắn, “Rồi, nói cho mẹ nghe, đây là sao vậy? Ai chọc con không vui?”
Kiều Bình Nhất không nói chuyện.
Phương Nhu vuốt đầu hắn, “Con nói mẹ nghe đi mà, mẹ chỉ có mỗi mình con là con thôi, có chuyện gì mà mẹ lại không giúp con chứ? Ngay cả con nói con thích đàn ông, không phải mẹ cũng tùy ý con?”
Kiều Bình Nhất nói: “Cậu út nhiều chuyện quá.”
Phương Nhu cười, “Cậu út là cưng con thực sự đó. Nó còn nói muốn giúp con theo đuổi một ngôi sao mà con để ý, tên Tống Xán đúng không, mẹ vốn định làm như không biết— chuyện này mẹ cũng không quản được, nhưng nhìn con như bây giờ, chắc là nó lại giúp không được còn phá cho hư?”
Kiều Bình Nhất nhíu chặt mi, giận dỗi nói: “Con căn bản không thích Tống Xán. Cậu giúp bậy bạ gì không biết.”
“Thật sự không thích?” Phương Nhu hơi kinh ngạc. Theo mức độ hiểu biết của bà với con trai, hắn có thể không dành ra quá nhiều thiệt tình, nhưng thấy người ta đẹp, coi trọng theo đuổi là rất có khả năng. Cho nên, bà mới không muốn quản mấy thứ rắc rối này. Nhưng mà bây giờ nói vậy là hoàn toàn không muốn dính dáng chút nào luôn à? Thế này không phù hợp tác phong của tiểu Nhất chút nào.
Điều này quá mức khác thường, Phương Nhu bắt đầu lo lắng lên, “Tiểu Nhất à, có chuyện gì con nhất định phải nói cho mẹ nha. Dù là chuyện gì đi nữa, mẹ đều sẽ giúp con.”
“…” Kiều Bình Nhất cảm thấy mẹ hắn có khả năng bắt đầu sợ bóng sợ gió.
“Mẹ, mẹ làm cậu đừng động đến chuyện của con là được. Con thật sự không thích Tống Xán, con thích là người khác cơ.”
“Thế à.” Thấy con cưng không có làm sao, Phương Nhu nhẹ nhàng thở ra, “Rồi, mẹ sẽ nói với cậu con.” Sau đó, bà mới phản ứng lại, Vừa rồi tiểu Nhất nói nó thích một người? Đây chính là chuyện cực kỳ trọng đại! Bà dịu dàng nói, “Tiểu Nhất à, con thích ai vậy? Nói cho mẹ đi. Mẹ bảo đảm không nói cho bất kỳ ai hết, cả cậu con cũng không luôn.”
“…”
Kiều Bình Nhất biết ngay sẽ thế này, mẹ hắn vô cùng am hiểu lấy nhu thắng cương, được một tấc lại muốn lấn một thước.
Phương Nhu còn đang nói: “Mẹ thề, tuyệt đối tuyệt đối không nói với bất luận một người nào.”
“…” Kiều Bình Nhất vừa thấy phiền lòng vừa hoang mang bất đắc dĩ, “Không chỉ không thể nói với người khác, mẹ còn phải làm như không biết mới được…”
Hả? Phương Nhu thấy khó hiểu, nhưng trên mặt lại ra vẻ chấp nhận hoàn toàn, “Đương nhiên là được, con nói đi, mẹ sẽ coi như không biết việc này.”
Kiều Bình Nhất do dự nói: “Người, con thích, là Tân Du.”
“…” Phương Nhu sửng sốt hồi lâu, “Con nói là Tân Du? Là tiểu Du mà mẹ quen biết, người cùng con lớn lên và vẫn luôn gọi mẹ là dì?”
“Ưm.”
“… Sao lại đột nhiên như vậy?”
Kiều Bình Nhất nói: “Cũng không phải đột nhiên.”
Phương Nhu chớp chớp mắt, “Con vẫn luôn thích Tân Du sao? Ta mới nói tại sao nhiều năm như vậy con vẫn luôn dính chặt với nó. Ai da, đứa con ngốc nghếch đáng thương của mẹ ơi…”
“…” Kiều Bình Nhất câm nín, Cứ để cho mẹ nghĩ vậy đi, dù sao cũng không biết giải thích thế nào.
Phương Nhu biểu đạt tình cảm hết nửa ngày, còn lau hai giọt nước mắt, sau đó lý trí mới chậm rãi trở về, “Tân Du có biết không?”
“Không biết. Nhưng con muốn thử xem, nếu không thành, con với Tân Du dù sao cũng chơi với nhau hơn hai mươi năm, chắc không thể bởi vì chuyện như vậy mà đổ vỡ, tụi con vẫn tiếp tục là bạn bè. Cho nên, không thể làm rùm beng chuyện này. Mẹ bảo cậu đừng can thiệp lung tung, cậu làm ra một mớ bòng bong như thế khiến con muốn tức chết rồi.”
Phương Nhu gật đầu, lại sờ đầu Kiều Bình Nhất, “Đứa nhỏ tội nghiệp… Để mẹ đi giúp con mắng cậu.”
“… Đừng. Mẹ nhất định không được nói với cậu chuyện Tân Du. Đừng để cậu lại có cơ hội xen vào.”
“Được, không nói với nó.”
Kiều Bình Nhất nói: “Mẹ đã hứa với con là sẽ coi như không biết việc này. Mẹ đừng có vừa nhìn thấy Tân Du là trở nên kỳ cục nha.”
“Không đâu mà, không phải mẹ vẫn luôn đối xử rất tốt với nó sao, về sau sẽ càng tốt hơn nữa, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng con phát huy.”
“Không phải…” Kiều Bình Nhất bất lực nói, “Mẹ cứ giống như lúc trước là được. Đừng để cho Tân Du thấy khác thường. Hơn nữa cũng không thể làm cho người khác cảm thấy kỳ quặc, lỡ đâu họ đặt điều này nọ thì biết làm sao.”
“Sợ cái gì, chỉ cần không nói đến trước mặt ông ngoại con thì không có sao hết.” Phương Nhu không thèm bận tâm, hơn ba mươi năm trước bà là người dám bỏ nhà theo người ta kết hôn, cho nên rất nhiều chuyện bà có thể tiếp nhận rất nhanh, “Mà dù ông ngoại con có biết đi nữa, còn có mẹ đây, không cần sợ.”
Kiều Bình Nhất hết cách, “Mẹ, mẹ phải ổn định, cứ coi như con với Tân Du vẫn giống như trước đây có được không.”
Phương Nhu hiếu kỳ nói: “Hiện tại các con có gì khác lúc trước sao? Không phải Tân Du còn không thích con sao?”
“…” Thật là một đòn ngay tâm.
Sau khi Phương Nhu liên tục bảo đảm rất nhiều lần, Kiều Bình Nhất mới chịu thôi dặn dò tới lui.
Sau đó, hai người trở lại bữa tiệc.
Thấy hội trường đông nghẹt người, Phương Nhu nghĩ đến một việc, “Hôm nay Tân Du không tới sao?”
Kiều Bình Nhất ‘suỵt’ một tiếng, “Mẹ nói nhỏ tiếng chút.”
“Mẹ lại chưa nói cái gì, người khác nghe cũng không biết gì đâu.”
Kiều Bình Nhất nói: “Cậu ấy phải tăng ca.”
Phương Nhu gật đầu, “Trễ chút con gọi điện thoại cho nó, biết đâu nó tăng ca xong thì có thể qua đây không chừng?”
Kiều Bình Nhất có chút dao động, hôm nay là sinh nhật hắn, rất nhiều khách khứa tới dự, thế mà người hắn thích lại không nằm trong số đó, làm hắn khó tránh khỏi thấy buồn bực trong lòng. “Mẹ như vậy, làm sao con dám kêu cậu ấy tới.”
“Mẹ làm sao chứ? Từ nhỏ nó đã rất thích mẹ đó, mỗi lần nhìn thấy mẹ nó đều rất lễ phép, lại gần gũi thân thiết nữa.”
Tỏ vẻ thân thiết gì đó, Kiều Bình Nhất biết Tân Du đều là làm bộ thôi, ai ở chung với cậu ấy lâu ngày đều biết người này thật ra rất lạnh nhạt. Giống như mấy người đồng nghiệp đó của Tân Du, lần trước khi cùng ăn cơm có than phiền cho vui nói Tân Du là cao xa khó với.
“Aiz, mẹ là người ai gặp cũng thích hết được chưa. Trễ chút con gọi điện hỏi thử, nhưng phỏng chừng là bận dữ lắm, gần đây cậu ấy tăng ca liên tục.”
Phương Nhu nói: “Cho dù tăng ca thì ra tới một chuyến chắc cũng được chứ? Có thể cho tài xế qua đón nó lại đây.”
“Mẹ! Khi không làm chuyện như vậy, Tân Du sẽ cảm thấy con bị tâm thần đó. Mẹ làm ơn đừng nghĩ lung tung nữa. Mẹ rảnh thì tự nhủ thầm: Tân Du là bạn của Kiều Bình Nhất. Có được không?”
Phương Nhu thận trọng gật đầu, “Tân Du là bạn của tiểu Nhất, là người bạn vô cùng vô cùng thân thiết.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.