Chương 17
Tống Thị Phương Anh
06/12/2019
Cuộc đời tôi thật sự chẳng bao giờ dám nghĩ đến việc trong đời xuất hiện thêm bất cứ người đàn ông nào nữa,quá khứ đau đớn cứ dần nhen nhóm trong tôi...giữa ngã tư đường tôi một lần nữa thấy bản thân thật sự đã đến đường cùng,tôi chẳng còn gì cả...à không,đúng hơn là ngay từ khi tôi xuất hiện trên cuộc đời tôi đã chẳng có gì...
Đạt đi xe qua thấy Tâm đứng khóc giữa ngã tư đường anh ta kêu tài xế
Đạt: Dừng xe lại ( kéo kính xuống) lên xe đi
Tôi: Tôi muốn về nhà
Đạt: Có nhà không mà về
Nghe anh ta nói câu đó tôi khựng lại,anh ta nói đúng tôi chẳng có nhà để mà về,biết về đâu...cánh cửa xe anh ta đẩy ra tôi cúi đầu lên xe với chiếc áo rách ướt sũng người...ngồi cạnh nhau tôi bất giác quay sang nhìn anh ta,gương mặt anh ta tỏ ra khá mệt mỏi,đôi mắt nhắm nghiền và đôi tay đan vào nhau đặt ngay ngắn trong lòng...
Đạt: Nhìn gì
Anh ta mở đôi mắt to tròn quay sang nhìn tôi,tôi sợ lùi lại anh ta tóm lấy tay...
Đạt: Sao thế tôi đi lâu ngày nên cô nhớ à
Tôi: Không...tôi không có
Đạt: Thẳng thắn một cách ngu ngốc ( anh ta hất tay tôi thật mạnh)...
Tôi chẳng hiểu mình nói gì sai...xe về đến cửa anh ta tóm tay tôi lôi rất nhanh về phía cửa phòng...từng bước lên cầu thang anh ta làm tôi sợ...
Tôi: Anh làm tôi đau đấy...
Lên đến phòng anh ta bóp mồm tôi hôn vồ vập rồi cắn cổ bả vai tôi...
Đạt: Nói nhanh lúc tôi không có ở đây cô có qua lại với thằng nào không
- Tôi làm gì có ai
- Biết đâu được đấy...đàn bà là chúa nói dối
- Anh bị đàn bà lừa rồi hay sao mà có vẻ cay nghiệt nthe
Tôi vừa nói thì anh ta thay đổi sắc mặt,tôi biết mình dường như đã nói động chạm,Đạt bế sốc tôi lên giường...tay anh ta cởi khoá quần
- Tôi hơi mệt để lúc khác
- Cô mệt tôi đâu có mệt...
Đạt ôm lấy cổ tôi hơi thở của sự ham muốn,ánh mắt đỏ lên...tôi chỉ biết nằm im...khi anh ta hôn xuống ngực tôi vẫn nằm im không chút phản ứng...
Đạt: Tôi bảo cô ở nhà học cách làm tình đi cơ mà
- Tôi chỉ có thể làm vậy
- Nghĩa là muốn giữ lại chút tự trọng à,hài thật đấy...tôi có quen vài đứa đàn bà,đứa nào cũng giả vờ ngu ngơ lần đầu nhưng thật ra ngủ với hàng tá thằng,cô có vẻ có kinh nghiệm...
Tôi dơ tay định tát vào mặt Đạt nhưng anh ta đỡ được...
- Anh có vẻ cũng có kinh nghiệm khi bị đàn bà tát...
Anh ta cười phá lên như kẻ điên tay kéo quần lót,tôi chỉ biết nắm chặt chiếc gối...anh ta là kẻ bạo dâm...
Vỹ ngồi ở căn nhà xưa,anh ta nhìn chiếc ghế khi xưa mà Tâm ngủ,anh ta nhìn ra ngoài sân chiếc xe đạp mà anh ta chở Tâm đi ngày trước,Vỹ cười nhạt như nhớ lại kí ức của chính mình...một người đàn ông đi vào gõ nhẹ vào cánh cửa
Đàn ông: Nghĩ kĩ chưa chú có theo anh không
Vỹ: Em theo anh,chỉ cần làm ra tiền hay bất cứ cái gì ra nhiều tiền em sẽ làm
- Chú mày có tài,anh sẽ cho chú mày hưởng lộc tiền tài cứ yên tâm...
Vỹ: em có thứ cần lấy lại em cần có nhiều tiền..
Ánh mắt Vỹ rất quyết tâm,anh ta có lẽ thật sự đã yêu tâm nhưng lại đánh mất chỉ vì chút sai lầm...
Gần sáng tôi thấy anh ta vẫn ôm,tôi nhấc tay anh ta khỏi người,anh ta cố tình đặt lại
Đạt: Sao thế muốn tiếp à
Tôi lắc đầu
- Sáng rồi tôi dậy trước
- làm gì
- Tôi nấu gì cho anh ăn sáng ( tôi ngại với áo sơ mi của anh ta mặc vào người)
Dưới ánh nắng bên khung cửa sổ Đạt chăm chú nhìn Tâm,từng cử chỉ cài khuy áo,mái tóc hất gọn ra sau buộc lên...anh ta cười nhẹ...
Tâm ra khỏi phòng điện thoại anh ta reo lên...
Đạt: Nói đi
Bé Na: Bố ơi bố đưa con đi chơi đi bà bảo hôm nay bà bận
Đạt: Con muốn đi đâu
Bé Na: Con muốn đi công viên
- Lát nữa bố bảo bà vú đưa con đi
- Không con muốn bố đưa đi cơ
- Bố rất bận,bố sẽ gọi cho con sau ( Đ cúp máy)
Tôi thấy Đạt và Đức bàn bạn chuyện gì đó khá căng thẳng,điện thoại của tôi reo là cô K ở gần nhà gọi
Cô K: Thằng bé đêm qua nhập viện,nó yếu lắm rồi cháu nghĩ cách xem về mà cứu con chứ nhà nó không chịu chữa trị đâu
- Thằng bé có sao k cô,tình hình sao rồi ạ
- Cháu bình tĩnh,vấn đề là nó phải được chữa trị mà nhà nó nhất định không bỏ tiền chữa,nó còn tuyên bố chết thì cho thằng Trung lấy vợ khác tiền ý để nuôi đứa khác...
Tôi sững người tay bất giác đặt vào bát canh nóng..
Giúp việc: Kìa cô Tâm...
Lúc này thậm chí tôi còn không chú ý đến nỗi đau thể xác...trong lòng như hàng ngàn vết dao đâm,mạng sống của con tôi với họ không quan trọng...
Đạt thấy cô giúp việc nói lớn anh ta chạy vào thấy tay Tâm đỏ ửng người như mất hồn tay vẫn cầm điện thoại...
Giúp việc: Cô ấy đặt tay vào bát canh nóng
Đạt tóm lấy tay tôi xả nước vào vết bỏng
Đạt: Cô lấy đá ra đây,cô mắt kém à mà...
Thấy Tâm rơi từng giọt nước mắt...anh ta khựng lại...
- Con của tôi thằng bé sắp chết rồi,làm ơn hãy giúp tôi cứu nó,tôi nguyện làm trâu bò cho nhà anh để trả nợ
- Tự dưng trâu bò gì nói chậm thôi
- Con tôi bị nhiễm trùng máu nhưng tôi k có quyền đưa thằng bé đi chữa bệnh,tôi cũng không có tiền,tiền anh cho tôi làm đẹp tôi cũng tích được một ít
- Ít là bao nhiêu
- Được 60 triệu
- Nhiều phết chứ ít gì ( Đạt nín cười) được rồi tôi sẽ nhờ người trên ý xem sao còn cô cứ ghi nhớ việc làm trâu bò cho tôi đấy...Đức vào ăn cơm đi
Đức: Nhà này vui thật đấy...
Dường như tôi đã tự chốt cho bản thân con đường không có lối thoát,thế nhưng tôi nhất định bù đắp trọn vẹn cho con của mình bằng mọi giá...
- [ ]
Đạt đi xe qua thấy Tâm đứng khóc giữa ngã tư đường anh ta kêu tài xế
Đạt: Dừng xe lại ( kéo kính xuống) lên xe đi
Tôi: Tôi muốn về nhà
Đạt: Có nhà không mà về
Nghe anh ta nói câu đó tôi khựng lại,anh ta nói đúng tôi chẳng có nhà để mà về,biết về đâu...cánh cửa xe anh ta đẩy ra tôi cúi đầu lên xe với chiếc áo rách ướt sũng người...ngồi cạnh nhau tôi bất giác quay sang nhìn anh ta,gương mặt anh ta tỏ ra khá mệt mỏi,đôi mắt nhắm nghiền và đôi tay đan vào nhau đặt ngay ngắn trong lòng...
Đạt: Nhìn gì
Anh ta mở đôi mắt to tròn quay sang nhìn tôi,tôi sợ lùi lại anh ta tóm lấy tay...
Đạt: Sao thế tôi đi lâu ngày nên cô nhớ à
Tôi: Không...tôi không có
Đạt: Thẳng thắn một cách ngu ngốc ( anh ta hất tay tôi thật mạnh)...
Tôi chẳng hiểu mình nói gì sai...xe về đến cửa anh ta tóm tay tôi lôi rất nhanh về phía cửa phòng...từng bước lên cầu thang anh ta làm tôi sợ...
Tôi: Anh làm tôi đau đấy...
Lên đến phòng anh ta bóp mồm tôi hôn vồ vập rồi cắn cổ bả vai tôi...
Đạt: Nói nhanh lúc tôi không có ở đây cô có qua lại với thằng nào không
- Tôi làm gì có ai
- Biết đâu được đấy...đàn bà là chúa nói dối
- Anh bị đàn bà lừa rồi hay sao mà có vẻ cay nghiệt nthe
Tôi vừa nói thì anh ta thay đổi sắc mặt,tôi biết mình dường như đã nói động chạm,Đạt bế sốc tôi lên giường...tay anh ta cởi khoá quần
- Tôi hơi mệt để lúc khác
- Cô mệt tôi đâu có mệt...
Đạt ôm lấy cổ tôi hơi thở của sự ham muốn,ánh mắt đỏ lên...tôi chỉ biết nằm im...khi anh ta hôn xuống ngực tôi vẫn nằm im không chút phản ứng...
Đạt: Tôi bảo cô ở nhà học cách làm tình đi cơ mà
- Tôi chỉ có thể làm vậy
- Nghĩa là muốn giữ lại chút tự trọng à,hài thật đấy...tôi có quen vài đứa đàn bà,đứa nào cũng giả vờ ngu ngơ lần đầu nhưng thật ra ngủ với hàng tá thằng,cô có vẻ có kinh nghiệm...
Tôi dơ tay định tát vào mặt Đạt nhưng anh ta đỡ được...
- Anh có vẻ cũng có kinh nghiệm khi bị đàn bà tát...
Anh ta cười phá lên như kẻ điên tay kéo quần lót,tôi chỉ biết nắm chặt chiếc gối...anh ta là kẻ bạo dâm...
Vỹ ngồi ở căn nhà xưa,anh ta nhìn chiếc ghế khi xưa mà Tâm ngủ,anh ta nhìn ra ngoài sân chiếc xe đạp mà anh ta chở Tâm đi ngày trước,Vỹ cười nhạt như nhớ lại kí ức của chính mình...một người đàn ông đi vào gõ nhẹ vào cánh cửa
Đàn ông: Nghĩ kĩ chưa chú có theo anh không
Vỹ: Em theo anh,chỉ cần làm ra tiền hay bất cứ cái gì ra nhiều tiền em sẽ làm
- Chú mày có tài,anh sẽ cho chú mày hưởng lộc tiền tài cứ yên tâm...
Vỹ: em có thứ cần lấy lại em cần có nhiều tiền..
Ánh mắt Vỹ rất quyết tâm,anh ta có lẽ thật sự đã yêu tâm nhưng lại đánh mất chỉ vì chút sai lầm...
Gần sáng tôi thấy anh ta vẫn ôm,tôi nhấc tay anh ta khỏi người,anh ta cố tình đặt lại
Đạt: Sao thế muốn tiếp à
Tôi lắc đầu
- Sáng rồi tôi dậy trước
- làm gì
- Tôi nấu gì cho anh ăn sáng ( tôi ngại với áo sơ mi của anh ta mặc vào người)
Dưới ánh nắng bên khung cửa sổ Đạt chăm chú nhìn Tâm,từng cử chỉ cài khuy áo,mái tóc hất gọn ra sau buộc lên...anh ta cười nhẹ...
Tâm ra khỏi phòng điện thoại anh ta reo lên...
Đạt: Nói đi
Bé Na: Bố ơi bố đưa con đi chơi đi bà bảo hôm nay bà bận
Đạt: Con muốn đi đâu
Bé Na: Con muốn đi công viên
- Lát nữa bố bảo bà vú đưa con đi
- Không con muốn bố đưa đi cơ
- Bố rất bận,bố sẽ gọi cho con sau ( Đ cúp máy)
Tôi thấy Đạt và Đức bàn bạn chuyện gì đó khá căng thẳng,điện thoại của tôi reo là cô K ở gần nhà gọi
Cô K: Thằng bé đêm qua nhập viện,nó yếu lắm rồi cháu nghĩ cách xem về mà cứu con chứ nhà nó không chịu chữa trị đâu
- Thằng bé có sao k cô,tình hình sao rồi ạ
- Cháu bình tĩnh,vấn đề là nó phải được chữa trị mà nhà nó nhất định không bỏ tiền chữa,nó còn tuyên bố chết thì cho thằng Trung lấy vợ khác tiền ý để nuôi đứa khác...
Tôi sững người tay bất giác đặt vào bát canh nóng..
Giúp việc: Kìa cô Tâm...
Lúc này thậm chí tôi còn không chú ý đến nỗi đau thể xác...trong lòng như hàng ngàn vết dao đâm,mạng sống của con tôi với họ không quan trọng...
Đạt thấy cô giúp việc nói lớn anh ta chạy vào thấy tay Tâm đỏ ửng người như mất hồn tay vẫn cầm điện thoại...
Giúp việc: Cô ấy đặt tay vào bát canh nóng
Đạt tóm lấy tay tôi xả nước vào vết bỏng
Đạt: Cô lấy đá ra đây,cô mắt kém à mà...
Thấy Tâm rơi từng giọt nước mắt...anh ta khựng lại...
- Con của tôi thằng bé sắp chết rồi,làm ơn hãy giúp tôi cứu nó,tôi nguyện làm trâu bò cho nhà anh để trả nợ
- Tự dưng trâu bò gì nói chậm thôi
- Con tôi bị nhiễm trùng máu nhưng tôi k có quyền đưa thằng bé đi chữa bệnh,tôi cũng không có tiền,tiền anh cho tôi làm đẹp tôi cũng tích được một ít
- Ít là bao nhiêu
- Được 60 triệu
- Nhiều phết chứ ít gì ( Đạt nín cười) được rồi tôi sẽ nhờ người trên ý xem sao còn cô cứ ghi nhớ việc làm trâu bò cho tôi đấy...Đức vào ăn cơm đi
Đức: Nhà này vui thật đấy...
Dường như tôi đã tự chốt cho bản thân con đường không có lối thoát,thế nhưng tôi nhất định bù đắp trọn vẹn cho con của mình bằng mọi giá...
- [ ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.