Chương 20
Tống Thị Phương Anh
06/12/2019
Đối với tôi dù có gặp bất cứ người đàn ông nào trên bước đường tôi đi thì tôi cũng sẽ không bao giờ quên rằng tôi từng có một kỉ niệm đẹp bên Vỹ...
Tôi cố gạt tay khỏi Vỹ nhưng sức lực của anh ta quá khoẻ tôi chẳng thể nhúc nhích
Tôi: Để em về đi sẽ không hay nếu như để hắn biết
Vỹ: Anh chẳng sợ ai cả,anh chỉ cần quyết định của em,bây giờ anh có thể kiếm ra tiền,có thể cho em tiền để em mua sắm,để em làm đẹp để em có thể làm mọi thứ...để em có thể...( tôi giật mạnh tay)
- Anh không nhắc đến con của em,anh chưa bao giờ muốn cứu con của em
- Đúng thế ( vỹ quát lên) một đứa trẻ bệnh tật thì giữ lại để làm gì,tại sao em k nghĩ rằng em và anh có thể sinh ra những đứa trẻ khác hoàn toàn khoẻ mạnh
- Anh buông tay em ra,em không muốn nói gì thêm
Vỹ vòng tay ôm Tâm...
Vỹ: nghe anh về bên anh đi,a có thể lo cho em cuộc sống tốt được mà,Tâm...chỉ cần em về bên anh...anh sẽ nhắm mắt cứu con của em vậy
- Anh buông ra đi Vỹ,em nghĩ sự việc đến đây được rồi
- Em quên ai đã cưu mang em sao Tâm
- Em không bh quên chỉ tiếc chúng ta có duyên không phận,em và anh đã đứng trên 2 con đường khác rồi,em cần một người bao dung k chỉ em mà em còn có con nữa,nếu chỉ vì bản thân em hoặc vì anh mà em vứt bỏ con lại thì em sẽ chẳng bao giờ làm,anh đi với cô gái khác em có thể bỏ qua vì em cũng từng có một đời chồng,cũng không tốt đẹp gì để bắt anh sống trọn vẹn với em nhưng người chối bỏ con em thì em k thể sống với họ dc
- Nếu anh không để em đi thì sao...
Tiếng vỗ tay từ phía rặng cây ngày một lớn dần tiến gần tới chỗ Vỹ và Tâm,Đạt trong chiếc áo sơ mi hoa rực rỡ cùng nở nụ cười tươi rói...
Đạt: Như phim hàn quốc,cảm động quá...
Tôi sợ hãi quay sang bảo Vỹ
Tôi: Vỹ anh đi ngay đi
Vỹ: Anh chẳng đi đâu cả,nó k đàng hoàng cướp vợ của người khác nó k đáng mặt đàn ông
Đạt: Vậy mày thì đáng à
Vỹ: Ít nhất tao đã ở bên cô ấy lúc cô ấy điên
Đạt: Thế à nhưng người cho mày tiền đưa cô ta đi chữa bệnh là tao...cái gì cũng cần có điểm chốt...
Tôi ngạc nhiên vì kb đến điều này,tôi nhìn Đạt chẳng lẽ anh ta đã từng thấy tôi điên,rốt cuộc sự việc là thế nào...
Vỹ:mày nói láo...( vỹ hùng hổ lao tới đấm đạt)
Đạt dơ tay thẳng về phía trước đấm mấy phát liên tiếp rất nhanh về phía Vỹ,Vỹ máu mồm máu mũi be bét...
Vệ sỹ: Thiếu gia
Đạt: Chúng mày đứng đấy,đưa cho tao cây gậy...( Đạt cầm gậy tiến về phía Vỹ,Vỹ đau ôm mồm dường như bị choáng)
Tôi sợ hãi che lấy Vỹ khi Đạt dơ gậy
Tôi: Đừng mà,lỗi của tôi,tôi cầu xin anh đây là lỗi của tôi
Đạt: nhưng nó kéo cô đi,cô cũng có lỗi vì đi theo nó...
Đạt dơ gậy đập bốp mạnh vào cánh tay Vỹ...
Vỹ: a a a,thằng chó chết
Đạt mặt lạnh tanh dơ gậy đập tiếp vào chân Vỹ...Tâm tóm lấy gậy khóc lớn...
Tôi: Tôi cầu xin anh,lỗi của tôi,tất cả là lỗi của tôi,tôi hứa từ nay sẽ không bh gặp lại Vỹ,tôi có thấy Vỹ cũng sẽ bỏ chạy...
Vỹ: Em im đi việc gì phải cầu xin nó,nó là thằng hèn
Đạt: Đánh mày đúng là bẩn tay nói như đàn bà vậy...
Đạt quay đi tôi lấy áo lau máu mồm cho Vỹ
Tôi: Chúng ta k nên gặp lại nữa...
Vỹ: Nhất định sẽ gặp lại
Tôi đứng dậy quay đi buồn bã,Đạt đi hầm hầm đằng trước tôi k dám nói câu gì...anh ta bấm máy gọi cho ai đó...
Đạt: Quay nó ra đây...
Anh ta dơ điện thoại lên gào vào mặt tôi...
Đạt: Nhìn đi,nhìn cho kĩ đi
Hình ảnh con của tôi đang nằm trong phòng bệnh viện...tôi vồ lấy điện thoại
Tôi: Con của tôi,cho tôi nhìn thằng bé một chút thôi
Đạt: Tao sẽ cho mẹ con mày đoàn tụ,nó sẽ k dc phẫu thuật như dự kiến,tao sẽ trả chúng mày về miền núi bẩn thỉu đấy
- lỗi của tôi k liên quan đến thằng bé đâu tôi xin anh,chỉ là lỗi của tôi thôi
- Đàn ông kéo tay đi là đi ngay,tao ghét loại đàn bà như thế
- khi đó tôi...
- K cần giải thích tao sẽ đưa mày về nơi mày sống vs con mày ngay bây giờ
- Đừng làm ơn để cho thằng bé dc phẫu thuật đi...
Dat băng qua đường ven biển xe vù vù đi qua tôi cứ đuổi theo...chẳng may chiếc xích lô đâm vào tôi ngã quay ra đường tay đập xuống đất chảy máu...
Đạt k thấy tiếng Tâm đằng sau anh ta quay lại thấy Tâm đang bị ngã,anh ta nhắm mắt thở dài...Tâm đứng dậy tay chảy máu ròng đứng trước mặt xin
- Làm ơn để cho con tôi được phẫu thuật...
- Đổi lại tao được gì
- anh đừng giận,tôi chưa bh có suy nghĩ phản bội a hay làm gì có lỗi chỉ là tình cờ gặp Vỹ
- bao lần tình cờ rồi,cũng giống như những lần mày nói dối tao khi vào viện thăm nó,mang tiền của tao đi cứu nó giờ cứu người yêu xong lại cứu cả con mày,tao đâu phải thánh nhân
- Em sai rồi,hãy bỏ qua cho em nhé
- sao lúc này mày ngọt ngào thế,k ương bướng như mọi lần nữa à
Tôi nhìn ánh mắt a ta tôi biết anh ta rất giận dữ...
- Vậy em phải làm gì thì anh hết giận...
- Tao chẳng cần mày làm gì cái gì của mày tao cũng nếm rồi
Đạt chợt cười khi thấy gì đó bên kia đương
Đạt: Giờ tao cho mày cơ hội,hôn tao đi
- Giữa đường thế này k dc đâu
- Vậy thì chẳng còn gì để nói nhé ( Tôi nắm chặt tay)
- Em làm...( tôi cắn răng rơi nc mắt)
Nụ hôn kiễng chân để chạm vào môi anh ta giữa con đường ven biển tấp nập...
Đạt: Khi hôn mở mắt ra mới có cảm xúc ( tôi mở mắt anh ta bóp miệng hôn thật chặt)...
Phía bên kia Trâm vợ của Đạt sững người khi thấy Đạt hôn Tâm,Đạt khi hôn còn mỉm cười vì anh ta biết Trâm sẽ nhìn thấy,Đạt quay người Tâm lại nhìn vào Trâm..
Đạt: nào giờ thì cô hãy làm tôi vui bằng cách đuổi người phụ nữ kia đi...( nói nhỏ vào tai tôi)
Tôi: Cô ấy là ai
- Là vợ của tôi ( cười nhẹ thân thiện)...
Tôi sợ hãi có lần tôi nghe thấy giọng chị ta và lần này tôi dc gặp mặt...anh ta đang cố đẩy tôi vào tình thế gì thế này..
Tôi cố gạt tay khỏi Vỹ nhưng sức lực của anh ta quá khoẻ tôi chẳng thể nhúc nhích
Tôi: Để em về đi sẽ không hay nếu như để hắn biết
Vỹ: Anh chẳng sợ ai cả,anh chỉ cần quyết định của em,bây giờ anh có thể kiếm ra tiền,có thể cho em tiền để em mua sắm,để em làm đẹp để em có thể làm mọi thứ...để em có thể...( tôi giật mạnh tay)
- Anh không nhắc đến con của em,anh chưa bao giờ muốn cứu con của em
- Đúng thế ( vỹ quát lên) một đứa trẻ bệnh tật thì giữ lại để làm gì,tại sao em k nghĩ rằng em và anh có thể sinh ra những đứa trẻ khác hoàn toàn khoẻ mạnh
- Anh buông tay em ra,em không muốn nói gì thêm
Vỹ vòng tay ôm Tâm...
Vỹ: nghe anh về bên anh đi,a có thể lo cho em cuộc sống tốt được mà,Tâm...chỉ cần em về bên anh...anh sẽ nhắm mắt cứu con của em vậy
- Anh buông ra đi Vỹ,em nghĩ sự việc đến đây được rồi
- Em quên ai đã cưu mang em sao Tâm
- Em không bh quên chỉ tiếc chúng ta có duyên không phận,em và anh đã đứng trên 2 con đường khác rồi,em cần một người bao dung k chỉ em mà em còn có con nữa,nếu chỉ vì bản thân em hoặc vì anh mà em vứt bỏ con lại thì em sẽ chẳng bao giờ làm,anh đi với cô gái khác em có thể bỏ qua vì em cũng từng có một đời chồng,cũng không tốt đẹp gì để bắt anh sống trọn vẹn với em nhưng người chối bỏ con em thì em k thể sống với họ dc
- Nếu anh không để em đi thì sao...
Tiếng vỗ tay từ phía rặng cây ngày một lớn dần tiến gần tới chỗ Vỹ và Tâm,Đạt trong chiếc áo sơ mi hoa rực rỡ cùng nở nụ cười tươi rói...
Đạt: Như phim hàn quốc,cảm động quá...
Tôi sợ hãi quay sang bảo Vỹ
Tôi: Vỹ anh đi ngay đi
Vỹ: Anh chẳng đi đâu cả,nó k đàng hoàng cướp vợ của người khác nó k đáng mặt đàn ông
Đạt: Vậy mày thì đáng à
Vỹ: Ít nhất tao đã ở bên cô ấy lúc cô ấy điên
Đạt: Thế à nhưng người cho mày tiền đưa cô ta đi chữa bệnh là tao...cái gì cũng cần có điểm chốt...
Tôi ngạc nhiên vì kb đến điều này,tôi nhìn Đạt chẳng lẽ anh ta đã từng thấy tôi điên,rốt cuộc sự việc là thế nào...
Vỹ:mày nói láo...( vỹ hùng hổ lao tới đấm đạt)
Đạt dơ tay thẳng về phía trước đấm mấy phát liên tiếp rất nhanh về phía Vỹ,Vỹ máu mồm máu mũi be bét...
Vệ sỹ: Thiếu gia
Đạt: Chúng mày đứng đấy,đưa cho tao cây gậy...( Đạt cầm gậy tiến về phía Vỹ,Vỹ đau ôm mồm dường như bị choáng)
Tôi sợ hãi che lấy Vỹ khi Đạt dơ gậy
Tôi: Đừng mà,lỗi của tôi,tôi cầu xin anh đây là lỗi của tôi
Đạt: nhưng nó kéo cô đi,cô cũng có lỗi vì đi theo nó...
Đạt dơ gậy đập bốp mạnh vào cánh tay Vỹ...
Vỹ: a a a,thằng chó chết
Đạt mặt lạnh tanh dơ gậy đập tiếp vào chân Vỹ...Tâm tóm lấy gậy khóc lớn...
Tôi: Tôi cầu xin anh,lỗi của tôi,tất cả là lỗi của tôi,tôi hứa từ nay sẽ không bh gặp lại Vỹ,tôi có thấy Vỹ cũng sẽ bỏ chạy...
Vỹ: Em im đi việc gì phải cầu xin nó,nó là thằng hèn
Đạt: Đánh mày đúng là bẩn tay nói như đàn bà vậy...
Đạt quay đi tôi lấy áo lau máu mồm cho Vỹ
Tôi: Chúng ta k nên gặp lại nữa...
Vỹ: Nhất định sẽ gặp lại
Tôi đứng dậy quay đi buồn bã,Đạt đi hầm hầm đằng trước tôi k dám nói câu gì...anh ta bấm máy gọi cho ai đó...
Đạt: Quay nó ra đây...
Anh ta dơ điện thoại lên gào vào mặt tôi...
Đạt: Nhìn đi,nhìn cho kĩ đi
Hình ảnh con của tôi đang nằm trong phòng bệnh viện...tôi vồ lấy điện thoại
Tôi: Con của tôi,cho tôi nhìn thằng bé một chút thôi
Đạt: Tao sẽ cho mẹ con mày đoàn tụ,nó sẽ k dc phẫu thuật như dự kiến,tao sẽ trả chúng mày về miền núi bẩn thỉu đấy
- lỗi của tôi k liên quan đến thằng bé đâu tôi xin anh,chỉ là lỗi của tôi thôi
- Đàn ông kéo tay đi là đi ngay,tao ghét loại đàn bà như thế
- khi đó tôi...
- K cần giải thích tao sẽ đưa mày về nơi mày sống vs con mày ngay bây giờ
- Đừng làm ơn để cho thằng bé dc phẫu thuật đi...
Dat băng qua đường ven biển xe vù vù đi qua tôi cứ đuổi theo...chẳng may chiếc xích lô đâm vào tôi ngã quay ra đường tay đập xuống đất chảy máu...
Đạt k thấy tiếng Tâm đằng sau anh ta quay lại thấy Tâm đang bị ngã,anh ta nhắm mắt thở dài...Tâm đứng dậy tay chảy máu ròng đứng trước mặt xin
- Làm ơn để cho con tôi được phẫu thuật...
- Đổi lại tao được gì
- anh đừng giận,tôi chưa bh có suy nghĩ phản bội a hay làm gì có lỗi chỉ là tình cờ gặp Vỹ
- bao lần tình cờ rồi,cũng giống như những lần mày nói dối tao khi vào viện thăm nó,mang tiền của tao đi cứu nó giờ cứu người yêu xong lại cứu cả con mày,tao đâu phải thánh nhân
- Em sai rồi,hãy bỏ qua cho em nhé
- sao lúc này mày ngọt ngào thế,k ương bướng như mọi lần nữa à
Tôi nhìn ánh mắt a ta tôi biết anh ta rất giận dữ...
- Vậy em phải làm gì thì anh hết giận...
- Tao chẳng cần mày làm gì cái gì của mày tao cũng nếm rồi
Đạt chợt cười khi thấy gì đó bên kia đương
Đạt: Giờ tao cho mày cơ hội,hôn tao đi
- Giữa đường thế này k dc đâu
- Vậy thì chẳng còn gì để nói nhé ( Tôi nắm chặt tay)
- Em làm...( tôi cắn răng rơi nc mắt)
Nụ hôn kiễng chân để chạm vào môi anh ta giữa con đường ven biển tấp nập...
Đạt: Khi hôn mở mắt ra mới có cảm xúc ( tôi mở mắt anh ta bóp miệng hôn thật chặt)...
Phía bên kia Trâm vợ của Đạt sững người khi thấy Đạt hôn Tâm,Đạt khi hôn còn mỉm cười vì anh ta biết Trâm sẽ nhìn thấy,Đạt quay người Tâm lại nhìn vào Trâm..
Đạt: nào giờ thì cô hãy làm tôi vui bằng cách đuổi người phụ nữ kia đi...( nói nhỏ vào tai tôi)
Tôi: Cô ấy là ai
- Là vợ của tôi ( cười nhẹ thân thiện)...
Tôi sợ hãi có lần tôi nghe thấy giọng chị ta và lần này tôi dc gặp mặt...anh ta đang cố đẩy tôi vào tình thế gì thế này..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.