Chương 19
loanngon
06/07/2013
Chúng tội giật mình nhìn lên. Hóa ra là một cụ ông mặc dù hói đến ba phần tư cái đầu, chỉ còn lưa thưa vài sợi tóc nhưng dáng vẻ hồng hào phương phi lắm. Cụ gùi một cái gùi to ở sau lưng, mặc bộ quần áo dân tộc cầm theo một cây gậy bước những bước nhẹ nhàng lên bậc cầu thang mà không hề mệt mỏi. Nhìn dáng vẻ của cụ khỏe mạnh như thế tôi thấy phục lăn, chả bù cho tôi mới gần 30 tuổi đầu mà leo muốn hụt hơi.
Hì hì! Chúng tôi nhìn cụ cười ngượng, cụ nhìn chúng tôi khá chăm chú nhưng nét mặt tỏ ra vui vẻ.
- Tụi bây hình như lần đầu tiên đến đây hả? – Cụ hỏi
- Dạ vâng! – Tôi trả lời cụ
- Ờ! Nhìn là biết ngay ấy mà – Cụ cười.
- Cụ ơi núi đôi ở đâu thế cụ? – Em lanh chanh hỏi ông già
- Ờ thì ở cái nơi thằng này vừa bảo ấy! – Ông cụ cười lên ha hả.
Tôi phá lên cười tiếp, ít ra thì cũng có đồng minh, còn em thì ngượng ngùng trước tình huống này nên không biết phải trả lời ra sao, ông cụ đúng là vẫn còn giữ khiếu hài hước của tuổi trẻ có khác. Thấy em vậy nên tôi cũng cố nín cười cho em bớt khó xử, đó là một phần thôi vì tay em cũng đang nhéo vào sườn tôi đau điếng.
- Cụ hình như là người ở đây hả cụ? – Tôi hỏi cụ đánh trống lảng khỏi chuyện vừa rồi.
- À không! Tao lên thăm con cháu nó đẻ, tiện lên đây chơi chút thôi. Nhà nó ở ngay gần đây ấy mà – Ông cụ trả lời.
- Vậy hả cụ!
- Ờ! Còn tụi bây là dân đi phượt phẽo gì đó hả? – Cụ nheo mắt
- Vâng! Mà sao cụ biết
- Ôi giời nhà tao ở Đồng Văn, mùa này cuối tuần bọn như chúng mày lên đây nhiều lắm – Ông cụ cười.
- À vâng! Thế hóa ra nhà cụ ở Đồng Văn à? Tí nữa tụi con cũng xuống đấy.
- Thế hả? Thế tối qua tao uống rượu không?
- Ơ... dạ
Tôi cũng không bất ngờ lắm với cách cụ tự nhiên mời chúng tôi như thế. Người dân tộc là vậy, họ hội đủ ba chữ chân trong tầm hồn, chân thành, chân tình và chân thật. Có thể các cụ phượt phẽo trên này còn chưa biết nhưng nếu ngày xưa khi còn sinh viên tôi cũng đi, có đôi khi để quên điện thoại ở một quán ăn (thời đấy giá trị lắm) họ còn gọi bằng được cho bạn tôi và nói tới để lấy về, nên cái chuyện họ mời mình một thứ gì đó đều xuất phát từ việc nhìn ưng con mắt, ưng cái bụng mà thành lời mà thôi, rất nhanh, không như dưới miền xuôi này.
Cụ thoải mái như thế nên chúng tôi cũng dễ dàng đồng ý thôi. Trò chuyện với cụ vui vẻ chúng tôi cũng biết được tên cụ là Lý A Dìn, người dân tộc Mông, cụ năm nay cũng đã 70 tuổi rồi, con trai cụ thì mừng đứa cháu mới sinh nên say rượu chưa đưa cụ về được, chờ nó tỉnh sẽ đưa cụ về, cụ bảo vậy. Nhà cụ cách Đồng Văn cũng không xa, tầm 5,7 km gì đấy nên cụ nói đi nói tầm 7h tối sẽ sai con trai ra ĐV đón chúng tôi về nhà uống rượu, cụ hay nhìn Khả Vân với ánh mắt khá lạ.
- Tụi bây nhớ phải qua đó
- Tụi cháu nhớ rồi mà
Vì không có nhiều thời gian nên chúng tôi cũng phải tranh thủ, vì cũng còn khá nhiều nơi chúng tôi muốn đi và phải về tới ĐV trước khi trời tôi. Tôi chào cụ và hẹn gặp cụ ở ĐV sau đó.
Khả Vân nhí nhảnh lại nhảy chân sáo xuống bậc cầu thang, còn tôi thì tranh thủ cho cụ số điện thoại để con cụ tối nay còn biết đường mà qua đón chúng tôi, chứ vào nhà cụ thế nào làm sao mà chúng tôi biết được. Cụ cẩn thận nhét tờ giấy ghi số điện thoại vào trong áo mình.
- Thôi chúng con đi đây – Tôi chào cụ.
- Ừ! Đi chậm thôi nhé, hôm trước vừa có thằng như tụi mày ngã chết đấy. – Cụ nhắc
- Cụ yên tâm, tụi cháu đi ngắm cảnh chứ có phải đi lấy được đâu – Tôi cười.
- Ừ... Mà này – Cụ ngập ngừng.
- Cụ bảo gì cháu ạ? – Tôi ngạc nhiên.
- Ừ.... mà thôi.. Mày nhớ chăm sóc con Vân cho tốt nhé.
- Ơ... mà vâng – Tôi cảm thấy khó hiểu
- Không có gì đâu! Có gì tối qua tao tao nói cho.
- Vâng! Chào cụ ạ
Tôi yên tâm hơn đôi chút nhưng vẫn cảm thấy có đôi điều gì đó kỳ lạ.
Xuống dưới tôi thấy Khả Vân đang đứng mua đồ gì đó. Nhìn thấy tôi em chạy ra le te ngay tắp lự, chả bù lúc nãy chúng tôi nói chuyện em chỉ ngồi đó ngắm vu vơ chứ chả tham gia được gì nhiều.
- Anh! – Em nói hơi to làm tôi giật nảy mình thoát khỏi những suy nghĩ.
- Gì thế ngốc? Đi thôi
- Đi gì chứ! này giờ nói chuyện em quên xừ nó mất hỏi cụ là núi đôi ở đâu để còn chụp ảnh.
- Oài! Hay là em muốn lên lại chụp ảnh à? – Tôi le lưỡi
- Ừm, mà thôi nhỉ! – Em chắc cũng nản
- Chứ còn gì nữa. Đi thôi chứ còn bao nhiều thứ đẹp hơn kìa. Núi đôi gì mà tìm hoài chả thấy đâu.
Chúng tôi lại lên xe đi tiếp những cung đường êm ả. Thề với các bạn sau này nếu tôi biết cái núi đôi thực ra chỉ là cặp nhũ hoa của cô tiên để lại chăm con mình thì tôi còn trêu em tợn hơn nhiều. Mà kể ra chỉ là nhũ hoa nên bé thế cũng phải! Các bạn nhỉ
Hì hì! Chúng tôi nhìn cụ cười ngượng, cụ nhìn chúng tôi khá chăm chú nhưng nét mặt tỏ ra vui vẻ.
- Tụi bây hình như lần đầu tiên đến đây hả? – Cụ hỏi
- Dạ vâng! – Tôi trả lời cụ
- Ờ! Nhìn là biết ngay ấy mà – Cụ cười.
- Cụ ơi núi đôi ở đâu thế cụ? – Em lanh chanh hỏi ông già
- Ờ thì ở cái nơi thằng này vừa bảo ấy! – Ông cụ cười lên ha hả.
Tôi phá lên cười tiếp, ít ra thì cũng có đồng minh, còn em thì ngượng ngùng trước tình huống này nên không biết phải trả lời ra sao, ông cụ đúng là vẫn còn giữ khiếu hài hước của tuổi trẻ có khác. Thấy em vậy nên tôi cũng cố nín cười cho em bớt khó xử, đó là một phần thôi vì tay em cũng đang nhéo vào sườn tôi đau điếng.
- Cụ hình như là người ở đây hả cụ? – Tôi hỏi cụ đánh trống lảng khỏi chuyện vừa rồi.
- À không! Tao lên thăm con cháu nó đẻ, tiện lên đây chơi chút thôi. Nhà nó ở ngay gần đây ấy mà – Ông cụ trả lời.
- Vậy hả cụ!
- Ờ! Còn tụi bây là dân đi phượt phẽo gì đó hả? – Cụ nheo mắt
- Vâng! Mà sao cụ biết
- Ôi giời nhà tao ở Đồng Văn, mùa này cuối tuần bọn như chúng mày lên đây nhiều lắm – Ông cụ cười.
- À vâng! Thế hóa ra nhà cụ ở Đồng Văn à? Tí nữa tụi con cũng xuống đấy.
- Thế hả? Thế tối qua tao uống rượu không?
- Ơ... dạ
Tôi cũng không bất ngờ lắm với cách cụ tự nhiên mời chúng tôi như thế. Người dân tộc là vậy, họ hội đủ ba chữ chân trong tầm hồn, chân thành, chân tình và chân thật. Có thể các cụ phượt phẽo trên này còn chưa biết nhưng nếu ngày xưa khi còn sinh viên tôi cũng đi, có đôi khi để quên điện thoại ở một quán ăn (thời đấy giá trị lắm) họ còn gọi bằng được cho bạn tôi và nói tới để lấy về, nên cái chuyện họ mời mình một thứ gì đó đều xuất phát từ việc nhìn ưng con mắt, ưng cái bụng mà thành lời mà thôi, rất nhanh, không như dưới miền xuôi này.
Cụ thoải mái như thế nên chúng tôi cũng dễ dàng đồng ý thôi. Trò chuyện với cụ vui vẻ chúng tôi cũng biết được tên cụ là Lý A Dìn, người dân tộc Mông, cụ năm nay cũng đã 70 tuổi rồi, con trai cụ thì mừng đứa cháu mới sinh nên say rượu chưa đưa cụ về được, chờ nó tỉnh sẽ đưa cụ về, cụ bảo vậy. Nhà cụ cách Đồng Văn cũng không xa, tầm 5,7 km gì đấy nên cụ nói đi nói tầm 7h tối sẽ sai con trai ra ĐV đón chúng tôi về nhà uống rượu, cụ hay nhìn Khả Vân với ánh mắt khá lạ.
- Tụi bây nhớ phải qua đó
- Tụi cháu nhớ rồi mà
Vì không có nhiều thời gian nên chúng tôi cũng phải tranh thủ, vì cũng còn khá nhiều nơi chúng tôi muốn đi và phải về tới ĐV trước khi trời tôi. Tôi chào cụ và hẹn gặp cụ ở ĐV sau đó.
Khả Vân nhí nhảnh lại nhảy chân sáo xuống bậc cầu thang, còn tôi thì tranh thủ cho cụ số điện thoại để con cụ tối nay còn biết đường mà qua đón chúng tôi, chứ vào nhà cụ thế nào làm sao mà chúng tôi biết được. Cụ cẩn thận nhét tờ giấy ghi số điện thoại vào trong áo mình.
- Thôi chúng con đi đây – Tôi chào cụ.
- Ừ! Đi chậm thôi nhé, hôm trước vừa có thằng như tụi mày ngã chết đấy. – Cụ nhắc
- Cụ yên tâm, tụi cháu đi ngắm cảnh chứ có phải đi lấy được đâu – Tôi cười.
- Ừ... Mà này – Cụ ngập ngừng.
- Cụ bảo gì cháu ạ? – Tôi ngạc nhiên.
- Ừ.... mà thôi.. Mày nhớ chăm sóc con Vân cho tốt nhé.
- Ơ... mà vâng – Tôi cảm thấy khó hiểu
- Không có gì đâu! Có gì tối qua tao tao nói cho.
- Vâng! Chào cụ ạ
Tôi yên tâm hơn đôi chút nhưng vẫn cảm thấy có đôi điều gì đó kỳ lạ.
Xuống dưới tôi thấy Khả Vân đang đứng mua đồ gì đó. Nhìn thấy tôi em chạy ra le te ngay tắp lự, chả bù lúc nãy chúng tôi nói chuyện em chỉ ngồi đó ngắm vu vơ chứ chả tham gia được gì nhiều.
- Anh! – Em nói hơi to làm tôi giật nảy mình thoát khỏi những suy nghĩ.
- Gì thế ngốc? Đi thôi
- Đi gì chứ! này giờ nói chuyện em quên xừ nó mất hỏi cụ là núi đôi ở đâu để còn chụp ảnh.
- Oài! Hay là em muốn lên lại chụp ảnh à? – Tôi le lưỡi
- Ừm, mà thôi nhỉ! – Em chắc cũng nản
- Chứ còn gì nữa. Đi thôi chứ còn bao nhiều thứ đẹp hơn kìa. Núi đôi gì mà tìm hoài chả thấy đâu.
Chúng tôi lại lên xe đi tiếp những cung đường êm ả. Thề với các bạn sau này nếu tôi biết cái núi đôi thực ra chỉ là cặp nhũ hoa của cô tiên để lại chăm con mình thì tôi còn trêu em tợn hơn nhiều. Mà kể ra chỉ là nhũ hoa nên bé thế cũng phải! Các bạn nhỉ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.