Chương 33
loanngon
06/07/2013
Nhìn đồng hồ đã gần 10h sáng, em có thể đi đâu được chứ? Tôi loanh quanh trong phòng không biết nên đi tìm hay là ở lại chờ em. Nếu đi thì tìm ở đâu và nếu đợi thì sốt ruột vô cùng.. Tôi chỉ biết chạy loanh quanh trong phòng cho đỡ bứt rứt bởi những lo lắng.
10h30. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi quyết định sẽ ra khỏi phòng và tìm em, tìm ở đâu thì tìm và đi đâu thì đi chứ không thể chịu nổi cái cảm giác này nữa, tôi bật dậy đẩy cửa ra ngoài..
- Úi cha! đau quá
Tiếng Khả Vân đau điếng do bị cửa đập vào người. Đúng lúc tôi mở cửa ra thì em hình như cũng đang định đẩy cửa vào nhưng bây nhiêu đó không làm tôi kìm nén được cơn giận dữ:
- Em đi đâu mà giờ mới về thế hả? Có biết là anh lo lắng thế nào không? – Tôi hét lên vào mặt em.
Em co rúm lại trước thái độ của tôi, tôi định thêm một câu nữa thì có tiếng nói dưới cầu thang vọng lên.
- Mày muốn chết hử? Dám quát con Vân cơ đấy.
Tiếng cụ Dìn, tôi ngay lập tức hiểu ra, chắc là Khả Vân đi đâu đó thì gặp cụ và hai cụ cháu đi cùng nhau nên mới về muộn vậy.
- A cụ Dìn! – Tôi cười.
- Ừ! Mày mà quát con Vân nữa là tao cho mày tiêu luôn đấy – Cụ Dìn hừ mắt nhìn tôi.
- Vâng cháu nào dám – Tôi cười.
Tôi thủ đá nhẹ vào chân em một cái, lườm em một phát ý nói “tí tui xử cô sau” rồi theo cụ vào ngồi trong phòng, em thì líu ríu đi theo tôi mắt he hé nhưng chả có vẻ gì là buồn cả.
Ngồi một lúc nói chuyện với hai người tôi mới hiểu rõ hơn là Khả Vân trong lúc đi ăn sáng thì gặp cụ Dìn đi giao thuốc cho một nhà gần đấy, Khả Vân mời cụ Dìn vào cafe, chắc hẳn hai người đã nói chuyện với nhau nhiều lắm nên mới lâu như vậy, báo hại tôi ngồi một chỗ mà lo lắng không đâu.
- Tại em quên không mang điện thoại, nó lại hết pin nữa nên không nghe được – Khả Vân nhỏ nhẹ như một em bé đang hối lỗi.
- Thôi được rồi, về là an tâm rồi chứ gì – Cụ Dìn cười ha hả
- Vâng, cháu yên tâm rồi – Tôi cũng cười theo cụ.
- À tao có món quà tặng cho chúng mày này
Cụ Dìn lôi trong túi ra hai cái nhẫn bạc, nhìn qua cũng biết là khá lâu rồi vì đã bị xỉn màu ngả đen. Cụ đưa cho tôi và Khả Vân mỗi người một cái. Chẳng hiểu do chúng tôi có duyên hay sao mà cả hai chiếc đều rất vừa vặn.
- Chúng cháu cảm ơn cụ - Khả Vân cười, tôi cũng cười theo thầm cảm ơn cụ cùng.
- Có gì đâu mà cảm ơn, chúng mày cũng tặng tao khá quà còn gì – Cụ Dìn cười tươi.
- Hì! Đáng gì đâu cụ
- Đôi nhẫn này bằng bạc nguyên chất, của bà lang dạy cho tao cái nghề thuốc này để lại, đưa cho con thì không được hôm nay tao mới có người để truyền cho, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé – Cụ chép miệng.
- Vâng ạ! – Khả Vân xúc động
- Ừ, nó tượng trưng cho tình yêu nguyên sơ vì thế chỉ có 2 cái là nhẫn đực và nhẫn cái chứ không đề tên như dưới xuôi. Chúng mày đeo nhẫn này thế nào cũng thành – Cụ cười
- Hi hi – Khả Vân cười tươi
Tôi không được vui vẻ như Khả Vân nhưng cũng ráng cười, dù sao thì tôi cũng sẽ đeo nó trong cuộc hành trình này, cuộc hành trình trong mơ.
Cụ nói chuyện thêm một lúc nữa thì đi về mặc cho chúng tôi ráng giữ cụ lại ăn trưa cùng, nói có việc phải làm gấp. Tôi và Khả Vân cũng tính ở lại đây khá lâu rồi và ăn trưa xong chúng tôi cũng sẽ di chuyển tiếp, đi đến hết đường thì thôi.
Thu dọn hành lý xong tôi thấy Khả Vân ngồi một chỗ mân mê cái nhẫn trên tay. Cái nhẫn quả là rất hợp khi nó được ngự trị trên ngón tay trắng ngân và thon nuột của em. Thấy vậy nên tôi cũng cười cười.
- Xí! gì mà cười, anh không thấy đẹp à? – Khả Vân vừa nói vừa giơ hẳn chiếc nhẫn ra phía ánh sáng để nhìn cho rõ hơn.
- Đẹp, nhưng trông hơi cũ – Tôi trêu em
- Đồ cổ mới có giá trị chứ - Khả Vân hào hứng
- Ừ!
- Của người dân tộc nên nó thiêng lắm đấy nhé – Em ngồi dậy và tiến về phía tôi
- Thiêng thế nào? – Tôi châm điếu thuốc hút cho đỡ vật.
- Thì như cụ nói đấy! – Em đứng cạnh tôi rồi.
- Anh chả biết – Tôi nhả ra hơi khói và trêu em
- Xí! Anh không được tháo ra đâu đấy, độc lắm! – Em ôm lấy cổ tôi nũng nịu
- Chả lẽ đi tắm hay đi vệ sinh cũng không được à? – Tôi thõng tay kệ em ôm vì đang cầm điếu thuốc mà.
- Hừ! không được! Anh hứa là không tháo đi – Em nghiêm mặt nhìn sát vào tôi.
Có thể tôi sẽ không tháo ra trong chuyến đi này, nhưng mà... Tôi tư lự nhìn em một chút, đôi mắt đen lay láy nhìn thẳng vào tôi, hình như em đang nghiêm túc, vẻ cười cợt hay đùa bỡn của tôi có thể trở thành lố bịch lúc này
- Anh hứa! – Tôi mỉm cười nhưng trong lòng biết rằng mình đang nói dối, tôi chỉ là không muốn làm em mất hứng mà thôi.
- Thế chứ!
Em cười tươi đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sâu làm bản năng tôi xém chút nữa lại trỗi dậy nữa, rồi sau đó lại cằn nhằn là toàn mùi thuốc lá thôi. Và em lại như con chim chích nhảy nhót xuống tầng cùng tôi trả phòng, bắt đầu tiếp cho một chặng đường xa
10h30. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi quyết định sẽ ra khỏi phòng và tìm em, tìm ở đâu thì tìm và đi đâu thì đi chứ không thể chịu nổi cái cảm giác này nữa, tôi bật dậy đẩy cửa ra ngoài..
- Úi cha! đau quá
Tiếng Khả Vân đau điếng do bị cửa đập vào người. Đúng lúc tôi mở cửa ra thì em hình như cũng đang định đẩy cửa vào nhưng bây nhiêu đó không làm tôi kìm nén được cơn giận dữ:
- Em đi đâu mà giờ mới về thế hả? Có biết là anh lo lắng thế nào không? – Tôi hét lên vào mặt em.
Em co rúm lại trước thái độ của tôi, tôi định thêm một câu nữa thì có tiếng nói dưới cầu thang vọng lên.
- Mày muốn chết hử? Dám quát con Vân cơ đấy.
Tiếng cụ Dìn, tôi ngay lập tức hiểu ra, chắc là Khả Vân đi đâu đó thì gặp cụ và hai cụ cháu đi cùng nhau nên mới về muộn vậy.
- A cụ Dìn! – Tôi cười.
- Ừ! Mày mà quát con Vân nữa là tao cho mày tiêu luôn đấy – Cụ Dìn hừ mắt nhìn tôi.
- Vâng cháu nào dám – Tôi cười.
Tôi thủ đá nhẹ vào chân em một cái, lườm em một phát ý nói “tí tui xử cô sau” rồi theo cụ vào ngồi trong phòng, em thì líu ríu đi theo tôi mắt he hé nhưng chả có vẻ gì là buồn cả.
Ngồi một lúc nói chuyện với hai người tôi mới hiểu rõ hơn là Khả Vân trong lúc đi ăn sáng thì gặp cụ Dìn đi giao thuốc cho một nhà gần đấy, Khả Vân mời cụ Dìn vào cafe, chắc hẳn hai người đã nói chuyện với nhau nhiều lắm nên mới lâu như vậy, báo hại tôi ngồi một chỗ mà lo lắng không đâu.
- Tại em quên không mang điện thoại, nó lại hết pin nữa nên không nghe được – Khả Vân nhỏ nhẹ như một em bé đang hối lỗi.
- Thôi được rồi, về là an tâm rồi chứ gì – Cụ Dìn cười ha hả
- Vâng, cháu yên tâm rồi – Tôi cũng cười theo cụ.
- À tao có món quà tặng cho chúng mày này
Cụ Dìn lôi trong túi ra hai cái nhẫn bạc, nhìn qua cũng biết là khá lâu rồi vì đã bị xỉn màu ngả đen. Cụ đưa cho tôi và Khả Vân mỗi người một cái. Chẳng hiểu do chúng tôi có duyên hay sao mà cả hai chiếc đều rất vừa vặn.
- Chúng cháu cảm ơn cụ - Khả Vân cười, tôi cũng cười theo thầm cảm ơn cụ cùng.
- Có gì đâu mà cảm ơn, chúng mày cũng tặng tao khá quà còn gì – Cụ Dìn cười tươi.
- Hì! Đáng gì đâu cụ
- Đôi nhẫn này bằng bạc nguyên chất, của bà lang dạy cho tao cái nghề thuốc này để lại, đưa cho con thì không được hôm nay tao mới có người để truyền cho, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé – Cụ chép miệng.
- Vâng ạ! – Khả Vân xúc động
- Ừ, nó tượng trưng cho tình yêu nguyên sơ vì thế chỉ có 2 cái là nhẫn đực và nhẫn cái chứ không đề tên như dưới xuôi. Chúng mày đeo nhẫn này thế nào cũng thành – Cụ cười
- Hi hi – Khả Vân cười tươi
Tôi không được vui vẻ như Khả Vân nhưng cũng ráng cười, dù sao thì tôi cũng sẽ đeo nó trong cuộc hành trình này, cuộc hành trình trong mơ.
Cụ nói chuyện thêm một lúc nữa thì đi về mặc cho chúng tôi ráng giữ cụ lại ăn trưa cùng, nói có việc phải làm gấp. Tôi và Khả Vân cũng tính ở lại đây khá lâu rồi và ăn trưa xong chúng tôi cũng sẽ di chuyển tiếp, đi đến hết đường thì thôi.
Thu dọn hành lý xong tôi thấy Khả Vân ngồi một chỗ mân mê cái nhẫn trên tay. Cái nhẫn quả là rất hợp khi nó được ngự trị trên ngón tay trắng ngân và thon nuột của em. Thấy vậy nên tôi cũng cười cười.
- Xí! gì mà cười, anh không thấy đẹp à? – Khả Vân vừa nói vừa giơ hẳn chiếc nhẫn ra phía ánh sáng để nhìn cho rõ hơn.
- Đẹp, nhưng trông hơi cũ – Tôi trêu em
- Đồ cổ mới có giá trị chứ - Khả Vân hào hứng
- Ừ!
- Của người dân tộc nên nó thiêng lắm đấy nhé – Em ngồi dậy và tiến về phía tôi
- Thiêng thế nào? – Tôi châm điếu thuốc hút cho đỡ vật.
- Thì như cụ nói đấy! – Em đứng cạnh tôi rồi.
- Anh chả biết – Tôi nhả ra hơi khói và trêu em
- Xí! Anh không được tháo ra đâu đấy, độc lắm! – Em ôm lấy cổ tôi nũng nịu
- Chả lẽ đi tắm hay đi vệ sinh cũng không được à? – Tôi thõng tay kệ em ôm vì đang cầm điếu thuốc mà.
- Hừ! không được! Anh hứa là không tháo đi – Em nghiêm mặt nhìn sát vào tôi.
Có thể tôi sẽ không tháo ra trong chuyến đi này, nhưng mà... Tôi tư lự nhìn em một chút, đôi mắt đen lay láy nhìn thẳng vào tôi, hình như em đang nghiêm túc, vẻ cười cợt hay đùa bỡn của tôi có thể trở thành lố bịch lúc này
- Anh hứa! – Tôi mỉm cười nhưng trong lòng biết rằng mình đang nói dối, tôi chỉ là không muốn làm em mất hứng mà thôi.
- Thế chứ!
Em cười tươi đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sâu làm bản năng tôi xém chút nữa lại trỗi dậy nữa, rồi sau đó lại cằn nhằn là toàn mùi thuốc lá thôi. Và em lại như con chim chích nhảy nhót xuống tầng cùng tôi trả phòng, bắt đầu tiếp cho một chặng đường xa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.