Bạn Đồng Hành

Chương 37

loanngon

06/07/2013

Tôi lặng người cay đắng, chả lẽ ngày mai tôi gặp người yêu em hay sao chứ? tôi đóng vai trò gì trong đó chứ? chả lẽ em đòi đi Xín Mần là vì điều này hay sao chứ? Cảm giác chua xót trào dâng.

- Anh không phải buồn đâu – Em vẫn cười và vươn người hôn lên má tôi.

- Anh có buồn đâu chứ - Tôi chối đây đẩy nhưng làm sao dấu được nỗi buồn đang ứ lên tận cổ.

- Anh ấy thú vị lắm, mai anh gặp sẽ thích ngay thôi mà – Em nói làm như không để ý tới cảm xúc của tôi.

- Ừ! – Tôi nhạt tênh

- Vậy mai mình qua gặp anh nhé!

Em mân mê cái đầu ngực bé tí của tôi làm tôi nhột quá trời, không kìm được mà cười lên thành tiếng. Thôi thì ra sao thì ra tôi cũng đành phải gặp vậy, tôi không muốn em thất vọng về tôi, dù sao cũng chỉ là người cũ.

- Được rồi em! buồn quá! – Tôi vừa cười vừa bảo em, tâm trạng cũng vơi đi đôi chút.

- Hứa đấy nhé

- Anh hứa

- Lại ngoắc tay đóng dấu nào

- Ok này

Tôi ôm em ngủ, được một lúc tôi tỉnh dậy lại muốn em “khám bệnh” nhưng thấy em đang ngủ say bên cạnh nên lại thôi. Ngoài trời mưa vẫn rơi nặng hạt, thành từng hạt lộp bộp trên mái tôn thành tiếng rất vui tai. Tôi lại nhớ lại những ngày thơ bé ở cùng bố mẹ, hôm nào mưa là tha hồ lấy chậu mà hứng nước rất là khoái chí, không biết rằng hành động đó của mình tuy các cụ cũng vui nhưng ở đâu đó trong sâu thẳm tim các cụ đang nhói lên từng hồi. Bố mẹ mà, tôi nhớ quá! tôi cũng hiểu tại sao em lại hận bố mình như vậy, tôi cũng không thể tin được là bố em lại làm như vậy, nếu là tôi tôi cũng sẽ chẳng biết làm sao.



Em nằm bên cạnh, tiếng thở nhẹ đều cũng khiến tôi nhớ đến một người, có lẽ người ấy cũng nhớ tôi chăng? tôi không chắc? Thôi thây kệ, chỉ là một chút vu vơ thôi mà.

Trời sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng gà gáy rõ ro ngay trước cửa. Vươn vai ra khỏi cửa lúc tờ mờ sáng, vươn vai hít thở khí trời trong lành sau trận mưa, tôi nhận thấy cảm giác của mình thật yên bình, thanh thản. Từ sân nhà đằng sau tôi nhìn lên quả đồi phía trước, có rất nhiều đá và nhiều tảng rất lớn, hầu như không có cây to mà rất trống trải. Cừ phơi mình ra cần gì làm cho mù mịt, như vậy lại đẹp hơn ấy chứ, tôi nghĩ thế. Sau cơn mưa mà, bao giờ trời cũng đẹp nhất.

“Oa oa”, em vừa ngáp vừa đi ra khỏi cửa, nghe giọng tôi thấy đã thấy buồn cười nên quay lại, trố mắt ra nhìn em:

- Đi vào phòng ngay, nhanh – Tôi quát lên

- Sao thế? – Em vẫn đang ngái ngủ

- Ăn mặc thế à

Hóa ra em đang quấn độc cái chăn trên người, chả có ý tứ gì cả, chắc đang nghĩ đây là khách sạn hay sao ấy.

- Chết chết!

Chợt nhớ ra đây là nhà người quen ngủ nhờ nên em cũng vội chạy ngay vào. Năm phút sau em mới ra với vẻ mặt cười hì hì che ngượng.

- Em cứ tưởng mình đang ở Đồng Văn

- Gớm, tự nhiên thế? may mà chủ nhà chưa ra đấy? – Tôi cười

- Oài, ra thì kệ chứ - Em chống chế

- Hừm, bó tay em mất thêm

Em khoác tay tôi nhìn mặt trời lên sau rặng núi. Không khí miền quê bao giờ cũng thế, trong lành và yên ả. Mải ngắm tôi quên xừ nó chụp hình, cảnh thế này không chụp hình cũng phí, hay tại là em đang dựa vào tôi nhỉ?!



Đôi vợ chồng anh chủ nhà cũng dậy từ rất sớm, còn mời chúng tôi ăn sáng nữa. Quần áo đã ướt hết rồi nên họ tặng chúng tôi mỗi người 1 bộ quần áo dân tộc Tày, trông tôi đúng là buồn cười trong bộ quần áo này nhưng Khả Vân thì trông đáng yêu lắm, như cô gái dân tộc tuổi teen ấy.

Chúng tôi tặng lại họ 1 triệu coi như tiền quần áo và công của anh chồng hì hục sửa xe cho tôi nhưng họ nhất định không chịu nhận, sau cùng họ cũng nhận cho chúng tôi 500 ngàn nhưng mặt thì không tỏ vẻ vui lắm, như gượng ép vậy. Tình người nơi này thật đáng quý biết bao.

Gần trưa chúng tôi lại lang thang trên đường tìm về Xín Mần

Trung tâm huyện Xín Mần hiện ra trước mắt, so với các huyện khác thì Xín Mần có vẻ tấp nập hơn, nhưng vẫn mang nét gì đó rất hoang sơ và bình lặng chứ không như các huyện khác. Chúng tôi chọn một quán nhỏ nằm ngay gần ủy ban để ăn, có vẻ quán khá vắng khách cho những ngày này.

Bước vào quán như những người dân tộc Tày chính hiệu nhưng chúng tôi chỉ bị vài phút là chủ quán nhận ra ngay là người Kinh, tiếp chúng tôi bằng giọng Kinh lơ lớ.

- Anh chị đến đây du lịch à? – Chủ quán hỏi

- Vâng! Ở đây có món gì hả chị? – Khả Vân hỏi

- Nhiều món lắm

Chị chủ quán kể ra một lô một lốc nhưng rồi chúng tôi cũng chọn cho mình theo chủ nghĩa thịt, ăn cho chắc dạ. Tôi gọi thêm một cút rượu nữa để nhâm nhi, khi đang đưa lên môi nhấp ngụm đầu tiên thì một giọng nam vang lên.

- Khả Vân?

Tôi ngước mặt nhìn lên, một thanh niên cao gầy nhưng sáng sủa, da hơi ngăm đen với mái tóc vuốt sang kiểu truyền thống đang nhìn Khả Vân đầy nghi hoặc.

Khả Vân cũng ngạc nhiên không kém khi thấy gọi tên mình, em ngước lên nhìn cùng tôi và ngay lập tức thể hiện niềm vui sướng tột độ

- Anh Minh?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Đồng Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook