Chương 65
loanngon
06/07/2013
Quỳnh Thy chăm chú nhìn tôi chờ đợi câu trả lời, mà như thái độ có lẽ em chờ đợi từ lâu lắm rồi. Tôi giả tảng ngó lơ đi chỗ khác, không dám nhìn trực diện vào mắt của Quỳnh Thy.
- Làm sao biết được hả em, tình cảm không thể tự nhiên mà có, nếu có thì nó phải từ hai phía.
Tôi thở dài, có thể Quỳnh Thy cảm thấy rất buồn nhưng đây là câu trả lời có tính an ủi nhất mà tôi có thể nghĩ ra, lúc này tôi chẳng nghĩ được câu nào đó hơn nữa.
- Em biết...
Quỳnh Thy ngồi hẳn xuống, mặt em đã đối trực diện với tôi rồi, lúc này tôi có thể tránh đi đâu được cơ chứ. Khác với vẻ ngoài rất lạ, em nhìn sâu vào tôi, như muốn thấu hiểu tâm can tôi, trong mắt em có cái gì đó thẳm thẳm, u buồn..
- Em biết trong mắt anh em chẳng là gì cả.
Rốt cục Quỳnh Thy lại đưa ra một câu nói đầy thất vọng, ánh mắt chan chứa, vẻ mặt thẫn thờ khiến tôi cảm thấy mình như làm một điều gì đó có thể gọi là tội ác.
- Quỳnh Thy này – Tôi đưa tay vuốt tóc em
Quỳnh Thy bật khóc, nước mắt như giọt sương đêm lăn xuống má em. Tôi khẽ lấy tay ngăn lại nhưng không được, nó tràn qua cả tay tôi, đi tới tận tim.
- Có những thứ tưởng như là tình yêu nhưng không phải, như anh và cô bạn anh kể với em lần trước đấy. Rút cục tụi anh và cô ấy lại tự phá vỡ đi hạnh phúc của mình – Tôi thở dài ngao ngán.
- Em không quan tâm đâu! Dù sao thì hôm nay em cũng phải...
- Hình như em hơi say rồi, em vào nghỉ đi
Tôi ngắt lời Quỳnh Thy, cố không để em nói ra điều không nên ấy. Tôi không thể làm gì để giúp em được, chỉ biết ngăn chặn mà thôi.
- Anh... – Quỳnh Thy sững người nhìn tôi, sự thất vọng lại càng thêm ghê gớm.
- Em nghỉ đ.....
Tôi chưa kịp nói hết thì Quỳnh Thy đã ghì chặt lấy đầu tôi mà đặt vào đó một nụ hôn dài. Tôi như muốn ngộp thở, mắt tôi hẳn là phải trợn ngược lên vì kinh ngạc mất. Tôi hoàn toàn bị động và không thể chống đỡ trước sự bất ngờ của Quỳnh Thy..
Cuối cùng sau phút giây choáng ngợp tôi cũng đẩy được Quỳnh Thy ra khỏi môi tôi. Mắt em nhắm nghiền, đẫm nước mắt. Cơ thể em run rẩy phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi.. tôi chẳng biết làm gì cả.. rồi cứ thế tự động ôm lấy đầu Quỳnh Thy dựa vào ngực mình.
Tiếng khóc nức nở của Quỳnh Thy bộc phát, em khóc như trẻ con, như thoát ra khỏi sự kìm nén bấy lâu nay mà em phải chịu đựng. Bờ vai em rung mạnh nhưng vẫn không kìm nổi những tiếng nghẹn ngào.. Từng tiếng nấc của em mỗi lời như một kim châm đâm vào tim tôi đau nhói. Nếu có thể thì tôi cũng... nhưng rồi tôi vẫn không thể, không thể làm gì..
Tôi không thể định hình được thời gian Quỳnh Thy đã khóc bao lâu nữa. Bờ vai rung rung thì cuối cùng cũng dừng lại, tiếng nấc cũng chìm đi vào màn đêm chỉ để lại sự tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng đáng sợ, với cả tôi và chắc cả của em, Quỳnh Thy nữa.
- Em hiểu rồi
Quỳnh Thy nhoẻn miệng cười gạt những giọt long lanh còn vương trên khóe mắt. Tôi im lặng giúp em lau nốt phần còn lại, tâm trạng cũng trở nên lắng dịu đôi chút.
- Em sẽ mãi là em gái của anh nhé – Quỳnh Thy nói giọng tinh nghịch, miệng em ráng nở một nụ cười trấn an tôi.
- Ừm. Em sẽ mãi là cô em gái bé nhỏ của anh – Tôi trả lời.
- Ông anh trai chết tiệt.
Quỳnh Thy đột nhiên khúc khích cười, đôi mắt em lại trở lại long lanh, đôi mắt biết nói hay biết lừa người. Tôi không biết nhưng chắc nó tuân theo sự điều khiên của em, từ não bộ hay cũng từ trái tim. Vuốt má em một cái rồi tôi bẹo một cái thật đau.
- Ái! – Quỳnh Thy kêu toáng lên.
- Cho chết, ai bảo dám hỗn với anh trai – Tôi cười, không biết là có giống bình thường không hay lại méo đi đôi chút.
- Ông anh này... Hức – Quỳnh Thy ôm mặt kêu lên, giãy nảy người như con choi choi.
- Hì hì – Tôi vui vẻ.
Nó cứ thế lẫng cẫng một chút rồi lại quay sang tôi.
- Thế anh không ngủ đi à? – Quỳnh Thy hỏi
- Tao đang định ngủ thì mày phá giấc – Tôi ngao ngán.
- Hừ! Lại còn đổ tội – Nó hậm hực
- Thì chả thế, tao nói sai à? – Tôi lừ mắt nhìn nó dọa
- Xí! Đáng ghét! Thôi em đi ngủ đây – Nó ngũng nguẩy
- Ừ đi đi, làm phiền tao hoài – Tôi cười đểu
Ngoáy mông cong cớn nó đi thẳng vào phòng thật, Quỳnh Thy đóng cửa lại như đóng lại một câu chuyện sai lầm.
May quá, cuối cùng thì mọi chuyện cũng tốt đẹp. Ít nhất là vậy mặc dù tôi cũng cảm thấy mình tồi tệ ghê gớm.
Đột nhiên cánh cửa phòng Quỳnh Thy lại mở. Cái đầu của Quỳnh Thy ló ra ngoài nhìn tôi lom lom một lúc rồi lại nói:
- Dù sao thì chị Khả Vân cũng không phải người tốt, em không mong anh đến với chị ấy đâu.
Quỳnh Thy khép chặt cửa lại ngay mà tôi chẳng kịp nói lại gì. Điều nó nói là gì nhỉ? Hôm nay nó thật là kỳ lạ, khó hiểu quá. Nhưng dù sao cũng chả quan trọng, đàn mà mà.. tôi nghĩ.
- Mày được lắm.
Tiếng thằng Bảo nhỏ tẹo mà làm tôi giật cả mình, tim đánh thót một tiếng. Thầm nghĩ đêm nào mà cũng như đêm nay thì tim tôi chỉ hoạt động được vài ngày có lẻ.
- Làm ông mày giật cả mình – Tôi lẩm bẩm.
- Trông thế mà bố láo – Nó hậm hực
Thằng Bảo ngất ngưởng cầm chai nước lên tu ừng ực. Cũng quá nửa đêm rồi, chắc nó say quá nên háo nước phải tỉnh dậy.
- Mày nghe thấy hết rồi à? – Tôi dò xét
- Mẹ kiếp! Không những nghe mà còn nhìn. Thằng khốn – Nó định nhổ toẹt miếng nước xuống nhưng rồi lại thôi, nuốt ực.
Nhìn dáng vẻ nó tôi thấy buồn cười. Lất kha lất khất. Tôi không trả lời mà hất hàm lên hỏi nó.
- Mày còn uống được nữa không?
- Mày định uống à? – Nó hỏi lại
Tự dưng tôi thèm rượu dã man, tôi muốn uống một cái gì đó thật nhiều, ngay lúc này. Thằng Bảo cũng chả kém, cái dáng vẻ ngất ngơ nhưng bất cần đời của nó thỏa mãn ngay ý kiến của tôi. Nó cũng bắt chước tôi hất hàm lên nói:
- Uống! Uống say thì thôi.
Tôi khệ nệ bê hơn chục chai bia còn lại, cả mấy chai vodka dở nữa ra ngoài lan can cung nó uống. Chỉ có vài món nhậu từ chiều của Quỳnh Thy còn thừa nhưng cũng cân đủ cho hai chúng tôi.
Thằng Bảo và tôi im lặng mà uống. Chỉ rót ra và cụng nhau chứ chẳng nói gì nữa. Đến khi cảm thấy người nong nóng, tây tây tôi khoác vai thằng Bảo thân mật nói.
- Người ta bảo trăm năm mới tìm thấy người tri kỷ. Tao quen bao người rồi mà có mày là bạn, mới hơn một năm mà tình đã thấm. Quá đã nhể - Giọng tôi đã líu cả lưỡi vào rồi.
- Mẹ kiếp! Tri kỷ *** gì mà dám hôn cả em gái của tri kỷ. Thằng khốn nạn – Nó ực luôn chén rượu mà chẳng thèm cụng với tôi.
Tôi cười khà khà cũng làm nốt ly của mình
- Em gái mày, tao không thể - Giọng tôi trầm hẳn sau tiếng cười
- Ừ! Tao biết – Thằng Bảo tự dưng nhẹ giọng
- Mày cũng biết à – Tôi hỏi lại nó.
Thằng Bảo cứ thế uống ừng ực như trâu khát nước. Tôi phải dùng tay ngăn nó lại thì nó mới dừng. Nhìn thẳng vào mắt tôi nó bắt đầu kể:
- Thực ra tao mới biết gần đây thôi. Tao chỉ nghĩ nó quý mày vì từ khi gặp mày nó vui vẻ hẳn, cũng hay hỏi thăm. Bởi vì mày đã có vợ nên tao cũng chẳng nghĩ gì nhiều.. nhưng mày biết đấy có những lần mày tâm sự với tao về vợ mày thế này thế kia... – Nó ngừng lại chút rồi uống.
- Tao cũng kể sơ qua cho con bé, nó cứ than mày số khổ, rồi nó bảo mắt mày lúc nào cũng u buồn, cam chịu, nó thấy mày không đáng phải chịu như thế
- Tao nghĩ nó chỉ nói chơi chơi thôi cũng không để ý. Mẹ kiếp – Thằng Bảo bực mình chửi tục.
- Ừm – Tôi im lặng
- Tự dưng nó thích mày từ lúc nào, hôm mày sang nhà tao nó có nói gì với tao đâu. Thế rồi có lần nó dùng mày tính của tao, trong một lần tao vào history để tìm lại link phim sex thì thấy toàn vào facebook của mày, rồi nó còn lên các diễn đàn tranh luận việc yêu người có vợ là có hay không có đạo đức, cãi nhau ghê lắm. Bố khỉ
Thằng Bảo vừa nói vừa chửi vừa uống, khuân mặt nhăn nhó không biết vì bực mình khó chịu hay là vì rượu nữa.
- Lúc ấy tao đoán là nó yêu mày rồi nhưng không nghĩ nó lại dám làm như ngày hôm nay.. Haizz – Thằng Bảo thở dài, trái với tôi nghĩ nó lại đặt chén rượu xuống.
Tôi im lặng, tình cảm là khó nói, đôi khi người ta không biết mình làm gì nữa. Tôi đã không còn là chính tôi từ lâu lắm rồi, tôi cam chịu, hèn nhát và bất lực. Chỉ có Quỳnh Thy nhận ra tôi sao? Cám ơn em, tôi thầm nghĩ.
- Mày làm thế là đúng – Thằng Bảo tự nhiên tặc lưỡi
- Đúng là đúng thế nào – Tôi thở dài
- Thì như vậy đấy, để nó đau một lần rồi thôi – Nó lại ực thêm chén nữa, đúng là trâu đầm
- Thôi uống ít thôi, tao tỉnh con mẹ nó rượu rồi – Tôi nói với thằng Bảo
- Ít là ít thế *** nào, chả phải mày nói phải say còn gì?! – Nó rót cho tôi đầy chén.
- Ừm, uống thì uống – Tôi cũng tặc lưỡi
Quỳnh Thy, một cô gái tinh nghịch nhưng sâu sắc, mỗi chén rượu tôi lại thêm một lần cảm ơn em, dù sao tôi không thể đáp lại nhưng tình cảm của em cũng làm tôi ấm lên phần nào.
- Mà Khả Vân là ai thế? – Thằng Bảo quay sang tôi hỏi
- À! Tao mới quen thôi
- Mày yêu nó à?
- Ờ... ờ... ừ - Tôi ngập ngừng rồi trả lời
- Ngon không?
- Lắm chuyện
- Xinh không?
- Thằng này vớ vẩn vừa thôi
- Vậy là yêu thật rồi. Thế vợ mày mày tính sao? – Nó hỏi
- Nó nhắn cho tao rồi, ly thân một tháng rồi quyết định sau
- Tao đoán nó có người khác rồi
- Ừm
- Mày không tin à?
- Tao không quan tâm – Tôi chán nản
- Thực ra là thật đấy
- Sao mày biết
- Quỳnh Thy nó thấy vợ mày đi với 1 người đàn ông, hai lần – Thằng Bảo nói mà không nhìn vào tôi
- Thật à? – Tôi sửng sốt, tim đau nhói.
- Ừ!
- Thấy sao? – Tôi hỏi nhanh
- Thì có lão trẻ đến đón nó ở công ty, vợ mày lên xe rồi đi đâu đó ai biết. Lần hai thì dừng đèn đỏ nó thấy vợ mày cũng đang ngồi với lão ý. *** mẹ, đàn bà, chán như cục c...ứt
- Ừm
Tôi sững người, tôi cũng đoán ra nhưng tôi không dám đối diện với sự thật ấy, tôi không đủ can đảm. Tôi có thể xác minh bất cứ lúc nào nhưng tôi đã không làm như thế, mắt không thấy thì tim không đau, người ta bảo vậy, nhưng nói gì thì nói tôi vẫn là một thằng hèn nhát mà thôi.
Tôi uống rượu như nước lã, cố tống vào người cái thứ thật cay ấy để có thể quên đi, có thể đánh lừa trái tim và não bộ rằng tôi rất ổn, rằng tôi rất thoải mái, rằng tôi không vấn đề gì... nhưng hình như cái thứ ấy lại đang vô tác dụng.
“Uống rượu tiêu sầu sầu càng sâu”
- Làm sao biết được hả em, tình cảm không thể tự nhiên mà có, nếu có thì nó phải từ hai phía.
Tôi thở dài, có thể Quỳnh Thy cảm thấy rất buồn nhưng đây là câu trả lời có tính an ủi nhất mà tôi có thể nghĩ ra, lúc này tôi chẳng nghĩ được câu nào đó hơn nữa.
- Em biết...
Quỳnh Thy ngồi hẳn xuống, mặt em đã đối trực diện với tôi rồi, lúc này tôi có thể tránh đi đâu được cơ chứ. Khác với vẻ ngoài rất lạ, em nhìn sâu vào tôi, như muốn thấu hiểu tâm can tôi, trong mắt em có cái gì đó thẳm thẳm, u buồn..
- Em biết trong mắt anh em chẳng là gì cả.
Rốt cục Quỳnh Thy lại đưa ra một câu nói đầy thất vọng, ánh mắt chan chứa, vẻ mặt thẫn thờ khiến tôi cảm thấy mình như làm một điều gì đó có thể gọi là tội ác.
- Quỳnh Thy này – Tôi đưa tay vuốt tóc em
Quỳnh Thy bật khóc, nước mắt như giọt sương đêm lăn xuống má em. Tôi khẽ lấy tay ngăn lại nhưng không được, nó tràn qua cả tay tôi, đi tới tận tim.
- Có những thứ tưởng như là tình yêu nhưng không phải, như anh và cô bạn anh kể với em lần trước đấy. Rút cục tụi anh và cô ấy lại tự phá vỡ đi hạnh phúc của mình – Tôi thở dài ngao ngán.
- Em không quan tâm đâu! Dù sao thì hôm nay em cũng phải...
- Hình như em hơi say rồi, em vào nghỉ đi
Tôi ngắt lời Quỳnh Thy, cố không để em nói ra điều không nên ấy. Tôi không thể làm gì để giúp em được, chỉ biết ngăn chặn mà thôi.
- Anh... – Quỳnh Thy sững người nhìn tôi, sự thất vọng lại càng thêm ghê gớm.
- Em nghỉ đ.....
Tôi chưa kịp nói hết thì Quỳnh Thy đã ghì chặt lấy đầu tôi mà đặt vào đó một nụ hôn dài. Tôi như muốn ngộp thở, mắt tôi hẳn là phải trợn ngược lên vì kinh ngạc mất. Tôi hoàn toàn bị động và không thể chống đỡ trước sự bất ngờ của Quỳnh Thy..
Cuối cùng sau phút giây choáng ngợp tôi cũng đẩy được Quỳnh Thy ra khỏi môi tôi. Mắt em nhắm nghiền, đẫm nước mắt. Cơ thể em run rẩy phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi.. tôi chẳng biết làm gì cả.. rồi cứ thế tự động ôm lấy đầu Quỳnh Thy dựa vào ngực mình.
Tiếng khóc nức nở của Quỳnh Thy bộc phát, em khóc như trẻ con, như thoát ra khỏi sự kìm nén bấy lâu nay mà em phải chịu đựng. Bờ vai em rung mạnh nhưng vẫn không kìm nổi những tiếng nghẹn ngào.. Từng tiếng nấc của em mỗi lời như một kim châm đâm vào tim tôi đau nhói. Nếu có thể thì tôi cũng... nhưng rồi tôi vẫn không thể, không thể làm gì..
Tôi không thể định hình được thời gian Quỳnh Thy đã khóc bao lâu nữa. Bờ vai rung rung thì cuối cùng cũng dừng lại, tiếng nấc cũng chìm đi vào màn đêm chỉ để lại sự tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng đáng sợ, với cả tôi và chắc cả của em, Quỳnh Thy nữa.
- Em hiểu rồi
Quỳnh Thy nhoẻn miệng cười gạt những giọt long lanh còn vương trên khóe mắt. Tôi im lặng giúp em lau nốt phần còn lại, tâm trạng cũng trở nên lắng dịu đôi chút.
- Em sẽ mãi là em gái của anh nhé – Quỳnh Thy nói giọng tinh nghịch, miệng em ráng nở một nụ cười trấn an tôi.
- Ừm. Em sẽ mãi là cô em gái bé nhỏ của anh – Tôi trả lời.
- Ông anh trai chết tiệt.
Quỳnh Thy đột nhiên khúc khích cười, đôi mắt em lại trở lại long lanh, đôi mắt biết nói hay biết lừa người. Tôi không biết nhưng chắc nó tuân theo sự điều khiên của em, từ não bộ hay cũng từ trái tim. Vuốt má em một cái rồi tôi bẹo một cái thật đau.
- Ái! – Quỳnh Thy kêu toáng lên.
- Cho chết, ai bảo dám hỗn với anh trai – Tôi cười, không biết là có giống bình thường không hay lại méo đi đôi chút.
- Ông anh này... Hức – Quỳnh Thy ôm mặt kêu lên, giãy nảy người như con choi choi.
- Hì hì – Tôi vui vẻ.
Nó cứ thế lẫng cẫng một chút rồi lại quay sang tôi.
- Thế anh không ngủ đi à? – Quỳnh Thy hỏi
- Tao đang định ngủ thì mày phá giấc – Tôi ngao ngán.
- Hừ! Lại còn đổ tội – Nó hậm hực
- Thì chả thế, tao nói sai à? – Tôi lừ mắt nhìn nó dọa
- Xí! Đáng ghét! Thôi em đi ngủ đây – Nó ngũng nguẩy
- Ừ đi đi, làm phiền tao hoài – Tôi cười đểu
Ngoáy mông cong cớn nó đi thẳng vào phòng thật, Quỳnh Thy đóng cửa lại như đóng lại một câu chuyện sai lầm.
May quá, cuối cùng thì mọi chuyện cũng tốt đẹp. Ít nhất là vậy mặc dù tôi cũng cảm thấy mình tồi tệ ghê gớm.
Đột nhiên cánh cửa phòng Quỳnh Thy lại mở. Cái đầu của Quỳnh Thy ló ra ngoài nhìn tôi lom lom một lúc rồi lại nói:
- Dù sao thì chị Khả Vân cũng không phải người tốt, em không mong anh đến với chị ấy đâu.
Quỳnh Thy khép chặt cửa lại ngay mà tôi chẳng kịp nói lại gì. Điều nó nói là gì nhỉ? Hôm nay nó thật là kỳ lạ, khó hiểu quá. Nhưng dù sao cũng chả quan trọng, đàn mà mà.. tôi nghĩ.
- Mày được lắm.
Tiếng thằng Bảo nhỏ tẹo mà làm tôi giật cả mình, tim đánh thót một tiếng. Thầm nghĩ đêm nào mà cũng như đêm nay thì tim tôi chỉ hoạt động được vài ngày có lẻ.
- Làm ông mày giật cả mình – Tôi lẩm bẩm.
- Trông thế mà bố láo – Nó hậm hực
Thằng Bảo ngất ngưởng cầm chai nước lên tu ừng ực. Cũng quá nửa đêm rồi, chắc nó say quá nên háo nước phải tỉnh dậy.
- Mày nghe thấy hết rồi à? – Tôi dò xét
- Mẹ kiếp! Không những nghe mà còn nhìn. Thằng khốn – Nó định nhổ toẹt miếng nước xuống nhưng rồi lại thôi, nuốt ực.
Nhìn dáng vẻ nó tôi thấy buồn cười. Lất kha lất khất. Tôi không trả lời mà hất hàm lên hỏi nó.
- Mày còn uống được nữa không?
- Mày định uống à? – Nó hỏi lại
Tự dưng tôi thèm rượu dã man, tôi muốn uống một cái gì đó thật nhiều, ngay lúc này. Thằng Bảo cũng chả kém, cái dáng vẻ ngất ngơ nhưng bất cần đời của nó thỏa mãn ngay ý kiến của tôi. Nó cũng bắt chước tôi hất hàm lên nói:
- Uống! Uống say thì thôi.
Tôi khệ nệ bê hơn chục chai bia còn lại, cả mấy chai vodka dở nữa ra ngoài lan can cung nó uống. Chỉ có vài món nhậu từ chiều của Quỳnh Thy còn thừa nhưng cũng cân đủ cho hai chúng tôi.
Thằng Bảo và tôi im lặng mà uống. Chỉ rót ra và cụng nhau chứ chẳng nói gì nữa. Đến khi cảm thấy người nong nóng, tây tây tôi khoác vai thằng Bảo thân mật nói.
- Người ta bảo trăm năm mới tìm thấy người tri kỷ. Tao quen bao người rồi mà có mày là bạn, mới hơn một năm mà tình đã thấm. Quá đã nhể - Giọng tôi đã líu cả lưỡi vào rồi.
- Mẹ kiếp! Tri kỷ *** gì mà dám hôn cả em gái của tri kỷ. Thằng khốn nạn – Nó ực luôn chén rượu mà chẳng thèm cụng với tôi.
Tôi cười khà khà cũng làm nốt ly của mình
- Em gái mày, tao không thể - Giọng tôi trầm hẳn sau tiếng cười
- Ừ! Tao biết – Thằng Bảo tự dưng nhẹ giọng
- Mày cũng biết à – Tôi hỏi lại nó.
Thằng Bảo cứ thế uống ừng ực như trâu khát nước. Tôi phải dùng tay ngăn nó lại thì nó mới dừng. Nhìn thẳng vào mắt tôi nó bắt đầu kể:
- Thực ra tao mới biết gần đây thôi. Tao chỉ nghĩ nó quý mày vì từ khi gặp mày nó vui vẻ hẳn, cũng hay hỏi thăm. Bởi vì mày đã có vợ nên tao cũng chẳng nghĩ gì nhiều.. nhưng mày biết đấy có những lần mày tâm sự với tao về vợ mày thế này thế kia... – Nó ngừng lại chút rồi uống.
- Tao cũng kể sơ qua cho con bé, nó cứ than mày số khổ, rồi nó bảo mắt mày lúc nào cũng u buồn, cam chịu, nó thấy mày không đáng phải chịu như thế
- Tao nghĩ nó chỉ nói chơi chơi thôi cũng không để ý. Mẹ kiếp – Thằng Bảo bực mình chửi tục.
- Ừm – Tôi im lặng
- Tự dưng nó thích mày từ lúc nào, hôm mày sang nhà tao nó có nói gì với tao đâu. Thế rồi có lần nó dùng mày tính của tao, trong một lần tao vào history để tìm lại link phim sex thì thấy toàn vào facebook của mày, rồi nó còn lên các diễn đàn tranh luận việc yêu người có vợ là có hay không có đạo đức, cãi nhau ghê lắm. Bố khỉ
Thằng Bảo vừa nói vừa chửi vừa uống, khuân mặt nhăn nhó không biết vì bực mình khó chịu hay là vì rượu nữa.
- Lúc ấy tao đoán là nó yêu mày rồi nhưng không nghĩ nó lại dám làm như ngày hôm nay.. Haizz – Thằng Bảo thở dài, trái với tôi nghĩ nó lại đặt chén rượu xuống.
Tôi im lặng, tình cảm là khó nói, đôi khi người ta không biết mình làm gì nữa. Tôi đã không còn là chính tôi từ lâu lắm rồi, tôi cam chịu, hèn nhát và bất lực. Chỉ có Quỳnh Thy nhận ra tôi sao? Cám ơn em, tôi thầm nghĩ.
- Mày làm thế là đúng – Thằng Bảo tự nhiên tặc lưỡi
- Đúng là đúng thế nào – Tôi thở dài
- Thì như vậy đấy, để nó đau một lần rồi thôi – Nó lại ực thêm chén nữa, đúng là trâu đầm
- Thôi uống ít thôi, tao tỉnh con mẹ nó rượu rồi – Tôi nói với thằng Bảo
- Ít là ít thế *** nào, chả phải mày nói phải say còn gì?! – Nó rót cho tôi đầy chén.
- Ừm, uống thì uống – Tôi cũng tặc lưỡi
Quỳnh Thy, một cô gái tinh nghịch nhưng sâu sắc, mỗi chén rượu tôi lại thêm một lần cảm ơn em, dù sao tôi không thể đáp lại nhưng tình cảm của em cũng làm tôi ấm lên phần nào.
- Mà Khả Vân là ai thế? – Thằng Bảo quay sang tôi hỏi
- À! Tao mới quen thôi
- Mày yêu nó à?
- Ờ... ờ... ừ - Tôi ngập ngừng rồi trả lời
- Ngon không?
- Lắm chuyện
- Xinh không?
- Thằng này vớ vẩn vừa thôi
- Vậy là yêu thật rồi. Thế vợ mày mày tính sao? – Nó hỏi
- Nó nhắn cho tao rồi, ly thân một tháng rồi quyết định sau
- Tao đoán nó có người khác rồi
- Ừm
- Mày không tin à?
- Tao không quan tâm – Tôi chán nản
- Thực ra là thật đấy
- Sao mày biết
- Quỳnh Thy nó thấy vợ mày đi với 1 người đàn ông, hai lần – Thằng Bảo nói mà không nhìn vào tôi
- Thật à? – Tôi sửng sốt, tim đau nhói.
- Ừ!
- Thấy sao? – Tôi hỏi nhanh
- Thì có lão trẻ đến đón nó ở công ty, vợ mày lên xe rồi đi đâu đó ai biết. Lần hai thì dừng đèn đỏ nó thấy vợ mày cũng đang ngồi với lão ý. *** mẹ, đàn bà, chán như cục c...ứt
- Ừm
Tôi sững người, tôi cũng đoán ra nhưng tôi không dám đối diện với sự thật ấy, tôi không đủ can đảm. Tôi có thể xác minh bất cứ lúc nào nhưng tôi đã không làm như thế, mắt không thấy thì tim không đau, người ta bảo vậy, nhưng nói gì thì nói tôi vẫn là một thằng hèn nhát mà thôi.
Tôi uống rượu như nước lã, cố tống vào người cái thứ thật cay ấy để có thể quên đi, có thể đánh lừa trái tim và não bộ rằng tôi rất ổn, rằng tôi rất thoải mái, rằng tôi không vấn đề gì... nhưng hình như cái thứ ấy lại đang vô tác dụng.
“Uống rượu tiêu sầu sầu càng sâu”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.