Chương 88
loanngon
06/07/2013
Cơ thể quyến rũ của Bảo Hân khiến tôi không thể cưỡng, cả đôi môi dịu ngọt của em nữa, nhưng trên hết vẫn là lời đề nghị của em. Tôi và em lại cuốn vào nhau như chưa bao giờ từng thế.
Chiếc salon dường như quá chật, chúng tôi phải nép sát vào nhau để ngủ. Bảo Hân mỉm cười âu yếm khi tôi khẽ đan trên những lọn tóc của em.
- Em luôn mong như thế này
Tôi mỉm cười khi em khẽ rúc sâu thêm vào ngực tôi.
Em vẫn càng ngày càng rúc sâu hơn. Mặt em như dính sát vào ngực tôi vậy. Để rồi tôi cảm nhận được cả bờ môi em mấp máy và hơi thở ấm thì thào.
- lúc nào cần em sẵn sàng buông anh, nhưng lúc này hãy là người yêu của em trọn vẹn. Anh nhé.
Tôi cố gắng cúi xuống hôn lên mái tóc em thay cho lời đồng ý. Chúng tôi ngủ một giấc ngủ ngắn để sáng còn dậy đi làm.
Mà đúng là không thể dậy nổi. Khi bình minh của tôi thì đã gần 9h sáng. Tôi thấy mình vẫn trên ghế salon nhưng bù lại có thêm cái chăn đắp ngang người.
Khẽ dụi dụi mắt cho tỉnh, người đầu tiên tôi thấy là Bảo Hân, em đang lúi húi trong bếp thì thấy tôi dậy nên mỉm cười.
- anh dậy rửa mặt rồi còn ăn sáng.
- Sao em không gọi anh dậy sớm đi làm.
Tôi bật dậy hốt hoảng. Bảo Hân thì cười tươi nhìn dáng vẻ của tôi. Em dịu dàng.
- Em xin phép rồi. Hôm nay em với anh cùng nghỉ. Anh mới ốm dậy chưa khỏe hẳn đầu. Nghỉ thêm hôm nữa cũng được ấy mà, cho khỏe hẳn đã.
Tôi thở phào tưởng mình chưa thông báo, may mà Bảo Hân dạ làm điều đó thay tôi rồi.
Từ phòng tắm bước ra tôi thấy mình khỏe hẳn. Hình như cái chuyện đó giúp con người ta thoát được nhiều mồ hôi, cũng có nghĩa là chất độc, từ đó giúp cho cơ thể khỏe hơn.
Tôi ngắm Bảo Hân trong duy nhất chiếc áo phông của tôi, nó cũng vừa đủ dài để che hết vòng ba của em. Y như lần đầu vậy, trông em thật quyến rũ.
Bảo Hân khẽ nắm lấy bàn tay tôi khi tôi ôm ngang bụng em từ phía sau.
- Em chỉ nấu được mì tôm thôi, tính đi chợ nhưng em cũng dậy muộn quá.
- Chỉ cần là em nấu thì món gì anh cũng thấy ngon, huống hồ đây lại là món ruột của anh.
Khẽ siết chặt bàn tay của tôi trên bụng em thêm chút nữa, tôi thấy hình như em đang mỉm cười hạnh phúc.
Tôi chén bát mì tôm ngon lành, uống thêm thuốc cho chắc chắn, ấy là em bắt tôi thế cho khỏi hẳn.
- Mình làm gì bây giờ nhỉ? - tôi hỏi em khi chúng tôi nhâm nhi ly cà phê.
- Em thích xem phim nhưng ngoài Trời khá lạnh. Anh lại đang ốm nên em không muốn anh phải ra ngoài.
Hừm. Tôi nghĩ hình như em lo lắng hơi quá nhưng dù sao với vẻ mặt quan tâm của em thì tôi có nhất quyết đi thì cũng không còn vui nữa
- Đợi anh một chút, có mấy bộ phim hay anh để trong laptop, mang ra ngoài này mình cùng xem nhé.
- Ừm – Bảo Hân mỉm cười.
Vậy là tôi chạy vô phòng rồi lấy laptop ra, sau đó hì hụi kết nối với cái màn hình LCD qua cổng AGV, rồi lại cắm loa vào, vậy là xong một rạp chiếu mini.
- Em thích xem film nào? – Tôi hỏi và bật cho em list film trên laptop.
Bảo Hân nhăm nhăm vào xem list film của tôi, cuối cùng em chọn bộ film “Life is beautiful”.
- Em thích film này – Bảo Hân mỉm cười rồi nhoẻn miệng chỉ vào.
Thú thật tôi chưa hề xem bộ film này bao giờ, nó có trong folder vì tôi copy một đống ở ngoài hàng về chứ chưa có thời gian xem. Tôi lăn tăn hỏi em.
- Film này có hay không em?
- Hay – Bảo Hân nhoẻn cười.
- Ừ! tại anh chưa xem bao giờ - Tôi trả lời
- Anh cứ xem đi rồi biết thôi
- Hừ! Hay là mình xem “Bản năng gốc nhé” – Tôi nhăn nhở.
Bảo Hân đập vào người tôi cái như nói “anh hư quá”, tôi cười cười rồi bật lên xem. Em nằm trong lòng tôi, dựa vào ngực tôi trên sanlon ngồi xem, chỉ tiếc không có bỏng ngô chứ nếu không cũng chẳng khác xem bên ngoài là mấy.
Phải nói bộ phim này tuyệt hay, Bảo Hân cười khúc khích mỗi khi nhìn thấy anh chàng Guido, vẻ mặt ngô nghê nhưng yêu đời của anh ta làm cho em như bừng sáng, rồi em lại thút thít khóc khi Guido bị dẫn đi...
Hết phim, Bảo Hân lau nước mắt, dựa vào lòng tôi. Tôi thở dài khẽ vuốt ve bàn tay em.
- Anh có tin là nếu em là Dora, em cũng sẽ vào trại tập trung như thế không? – Bảo Hân thì thầm.
Tôi vuốt nhẹ đôi bàn tay em, với em thì tôi nghĩ không điều gì là không thể, đôi mắt em luôn yếu đuối nhưng lúc cần cũng rất mạnh mẽ.
- Anh tin.
Bảo Hân ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt long lanh có những hạt như chuẩn bị nhỏ xuống sáng như giọt châu.
- Thật không? – Em hỏi tôi âu yếm.
- Ừ! – Tôi khẽ đặt lên môi em một nụ hôn phớt nhẹ.
Bảo Hân lại lặng lẽ rúc rích vào lòng tôi, đôi mắt em nhắm lại, thật may mắn vì chắc những giọt châu kia chẳng chảy ra, tôi luôn bị tan chảy trong đó.
- Anh trông có vẻ buồn – Bảo Hân hỏi nhỏ, không ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Tôi thở dài, tôi nhớ lại ngày đầu có một ngày, tưởng như tôi đã có Bún béo bên cạnh, tôi thích gọi nó là Bún, bởi vì tôi luôn mong là con gái, vậy mà nó chẳng thể ở bên tôi. Nhớ lại lúc này tôi cũng thấy mắt mình cay cay.
- Ừ! Anh luôn mong mình có một đứa trẻ như Giosua – Tôi lặng lẽ.
- Sao vậy?
Bảo Hân quay lên nhìn tôi, đôi mắt em đầy ắp sự cảm thông và chia sẻ. Tôi lặng lẽ ôm em vào trong lòng.
- Anh với P... Em luôn tự hỏi là anh với chị ấy... sao lại không.. – Bảo Hân ngập ngừng.
- Ừ cũng chả có gì – Tôi thở dài.
Đôi mắt xoe tròn của em ngẩng lên nhìn vào tôi, đôi bàn tay em khẽ nắm chặt lấy tay tôi.
- Kể cho em nghe được không?
- Ừm. – Tôi lại thở dài.
Trong mắt tôi lại nhớ lại cái ngày ấy, quá lâu rồi.
- Cách đây gần 2 năm thì anh với P lúc đó đã chuyển ra ở với nhau, thực ra lúc ấy anh và P chưa xác định cưới xin gì hết, thế rồi một lần P nói với anh là có.
- Vâng – Bảo Hân vẫn chăm chú.
- Sau đó anh đã rất vui, đến nằm mơ anh cũng nhìn thấy nó, anh gọi là Bún béo vì anh luôn linh cảm đó là con gái. Chuyện cưới xin cũng bàn từ lúc đó.
- Ừm
- Rồi một ngày P về nói với anh tỉnh bơ là bị sảy rồi, anh đã rất giận giữ
- Vậy sao, tội quá! – Bảo Hân trầm ngâm.
- Anh cũng không hiểu nữa, nhưng mà nó đến rất nhanh, anh thậm chí còn viết vài mẩu chuyện tưởng tượng giữa anh và Bún béo đăng lên blog – Tôi cười khổ.
- Chị P cũng tội mà.
- Anh cũng rất thương P, nhưng rồi sau đó anh thấy P dường như vui hơn thì phải, hay là tại anh nghĩ thế, nhưng mọi chuyện không được như trước nữa. Chúng anh cưới nhau nhưng cả anh và P dường như chưa hoàn toàn sẵn sàng.
- Thực ra anh yêu P và sẵn sàng làm nhiều điều vì cô ấy, kể cả việc cô ấy không muốn có con cũng được, anh sẵn lòng chờ cho đến khi cô ấy sẵn sàng – Tôi ngậm ngùi.
- Chị ấy không muốn có con sao? – Bảo Hân ngạc nhiên.
- Ừm. Có lẽ vậy. Anh có lần thấy status trên facebook của cô ấy nói là cô ấy chưa muốn làm mẹ và không hiểu tình mẫu tử là gì – Tôi chán nản.
- Lạ thật – Bảo Hân hơi suy tư
- Có gì khác đâu chứ, P luôn muốn mọi thứ phải theo ý cô ấy, anh chỉ là người chạy theo thôi – Tôi cười khổ.
- Ừm. Không sao.
Bảo Hân khẽ dựa vào ngực tôi, ôm chặt. Tôi cảm thấy ấm áp, cảm giác này đôi lúc tôi thấy giống bên Khả Vân, nhưng bên Khả Vân có lẽ tôi chính là mình hơn. Tự dưng tôi chợt nghĩ không biết giờ này Khả Vân đang làm gì nhỉ? Tôi lại thở dài.
Đôi mắt của Bảo Hân chợt ánh lên nhìn tôi khiến tôi giật mình, khẽ ôm em chặt hơn tôi ngước nhìn đồng hồ. Vậy là đã gần 12h rồi.
- Để em đi mua cái gì về nấu nhé
Bảo Hân khẽ cựa khỏi vòng tay tôi, em đi về phía tủ lạnh kiểm tra xem còn những thứ gì không. Tôi nhìn theo em, đúng là nếu cứ suốt ngày khen Bảo Hân đẹp thì hơi thừa.
Vẫn có vẻ trống trải trong lòng, tự suy diễn một số điều nhưng rồi tôi lại tự tặc lưỡi mà rủa thầm đến đâu thì đến. Bảo Hân lúi húi trong bếp một lúc rồi nói vọng ra.
- Chỉ còn thịt bò từ hôm trước thôi anh ạ
- Ừ thế cũng được, không thì mình ra ngoài ăn nhé. – Tôi gợi ý.
- Anh mệt phải ăn uống đầy đủ, đằng nào cũng cần mua thêm một số thứ nên em ra chợ bây giờ, anh ở nhà là phải ngoan – Đột nhiên Bảo Hân biết đùa nháy mắt tôi làm tôi bật cười.
- Ừm, anh ngoan được chưa. Mà em có biết nấu đâu – Tôi xoáy vào Bảo Hân.
- Không biết em sẽ tự tra cách nấu để biết, rồi sẽ biết hết – Bảo Hân cười.
- Ừ, vậy sắp lấy chồng được rồi đấy
Tôi cười trêu em, nhưng nụ cười của Bảo Hân bỗng tắt rất nhanh rồi lại hóa thành cười mỉm, đôi mắt em nhìn tôi nhẹ nhàng.
- Phải tùy xem có người chịu lấy không đã.
Tôi chột dạ, Bảo Hân đi vào phòng thay quần áo để đi chợ. Ngoài cửa chợt có tiếng chuông kêu. Tôi làu bàu không nghĩ ai lại đến nhà giờ này, nhưng rồi tôi chợt nhớ ra.
Hay thằng Bảo về nhỉ??
Chiếc salon dường như quá chật, chúng tôi phải nép sát vào nhau để ngủ. Bảo Hân mỉm cười âu yếm khi tôi khẽ đan trên những lọn tóc của em.
- Em luôn mong như thế này
Tôi mỉm cười khi em khẽ rúc sâu thêm vào ngực tôi.
Em vẫn càng ngày càng rúc sâu hơn. Mặt em như dính sát vào ngực tôi vậy. Để rồi tôi cảm nhận được cả bờ môi em mấp máy và hơi thở ấm thì thào.
- lúc nào cần em sẵn sàng buông anh, nhưng lúc này hãy là người yêu của em trọn vẹn. Anh nhé.
Tôi cố gắng cúi xuống hôn lên mái tóc em thay cho lời đồng ý. Chúng tôi ngủ một giấc ngủ ngắn để sáng còn dậy đi làm.
Mà đúng là không thể dậy nổi. Khi bình minh của tôi thì đã gần 9h sáng. Tôi thấy mình vẫn trên ghế salon nhưng bù lại có thêm cái chăn đắp ngang người.
Khẽ dụi dụi mắt cho tỉnh, người đầu tiên tôi thấy là Bảo Hân, em đang lúi húi trong bếp thì thấy tôi dậy nên mỉm cười.
- anh dậy rửa mặt rồi còn ăn sáng.
- Sao em không gọi anh dậy sớm đi làm.
Tôi bật dậy hốt hoảng. Bảo Hân thì cười tươi nhìn dáng vẻ của tôi. Em dịu dàng.
- Em xin phép rồi. Hôm nay em với anh cùng nghỉ. Anh mới ốm dậy chưa khỏe hẳn đầu. Nghỉ thêm hôm nữa cũng được ấy mà, cho khỏe hẳn đã.
Tôi thở phào tưởng mình chưa thông báo, may mà Bảo Hân dạ làm điều đó thay tôi rồi.
Từ phòng tắm bước ra tôi thấy mình khỏe hẳn. Hình như cái chuyện đó giúp con người ta thoát được nhiều mồ hôi, cũng có nghĩa là chất độc, từ đó giúp cho cơ thể khỏe hơn.
Tôi ngắm Bảo Hân trong duy nhất chiếc áo phông của tôi, nó cũng vừa đủ dài để che hết vòng ba của em. Y như lần đầu vậy, trông em thật quyến rũ.
Bảo Hân khẽ nắm lấy bàn tay tôi khi tôi ôm ngang bụng em từ phía sau.
- Em chỉ nấu được mì tôm thôi, tính đi chợ nhưng em cũng dậy muộn quá.
- Chỉ cần là em nấu thì món gì anh cũng thấy ngon, huống hồ đây lại là món ruột của anh.
Khẽ siết chặt bàn tay của tôi trên bụng em thêm chút nữa, tôi thấy hình như em đang mỉm cười hạnh phúc.
Tôi chén bát mì tôm ngon lành, uống thêm thuốc cho chắc chắn, ấy là em bắt tôi thế cho khỏi hẳn.
- Mình làm gì bây giờ nhỉ? - tôi hỏi em khi chúng tôi nhâm nhi ly cà phê.
- Em thích xem phim nhưng ngoài Trời khá lạnh. Anh lại đang ốm nên em không muốn anh phải ra ngoài.
Hừm. Tôi nghĩ hình như em lo lắng hơi quá nhưng dù sao với vẻ mặt quan tâm của em thì tôi có nhất quyết đi thì cũng không còn vui nữa
- Đợi anh một chút, có mấy bộ phim hay anh để trong laptop, mang ra ngoài này mình cùng xem nhé.
- Ừm – Bảo Hân mỉm cười.
Vậy là tôi chạy vô phòng rồi lấy laptop ra, sau đó hì hụi kết nối với cái màn hình LCD qua cổng AGV, rồi lại cắm loa vào, vậy là xong một rạp chiếu mini.
- Em thích xem film nào? – Tôi hỏi và bật cho em list film trên laptop.
Bảo Hân nhăm nhăm vào xem list film của tôi, cuối cùng em chọn bộ film “Life is beautiful”.
- Em thích film này – Bảo Hân mỉm cười rồi nhoẻn miệng chỉ vào.
Thú thật tôi chưa hề xem bộ film này bao giờ, nó có trong folder vì tôi copy một đống ở ngoài hàng về chứ chưa có thời gian xem. Tôi lăn tăn hỏi em.
- Film này có hay không em?
- Hay – Bảo Hân nhoẻn cười.
- Ừ! tại anh chưa xem bao giờ - Tôi trả lời
- Anh cứ xem đi rồi biết thôi
- Hừ! Hay là mình xem “Bản năng gốc nhé” – Tôi nhăn nhở.
Bảo Hân đập vào người tôi cái như nói “anh hư quá”, tôi cười cười rồi bật lên xem. Em nằm trong lòng tôi, dựa vào ngực tôi trên sanlon ngồi xem, chỉ tiếc không có bỏng ngô chứ nếu không cũng chẳng khác xem bên ngoài là mấy.
Phải nói bộ phim này tuyệt hay, Bảo Hân cười khúc khích mỗi khi nhìn thấy anh chàng Guido, vẻ mặt ngô nghê nhưng yêu đời của anh ta làm cho em như bừng sáng, rồi em lại thút thít khóc khi Guido bị dẫn đi...
Hết phim, Bảo Hân lau nước mắt, dựa vào lòng tôi. Tôi thở dài khẽ vuốt ve bàn tay em.
- Anh có tin là nếu em là Dora, em cũng sẽ vào trại tập trung như thế không? – Bảo Hân thì thầm.
Tôi vuốt nhẹ đôi bàn tay em, với em thì tôi nghĩ không điều gì là không thể, đôi mắt em luôn yếu đuối nhưng lúc cần cũng rất mạnh mẽ.
- Anh tin.
Bảo Hân ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt long lanh có những hạt như chuẩn bị nhỏ xuống sáng như giọt châu.
- Thật không? – Em hỏi tôi âu yếm.
- Ừ! – Tôi khẽ đặt lên môi em một nụ hôn phớt nhẹ.
Bảo Hân lại lặng lẽ rúc rích vào lòng tôi, đôi mắt em nhắm lại, thật may mắn vì chắc những giọt châu kia chẳng chảy ra, tôi luôn bị tan chảy trong đó.
- Anh trông có vẻ buồn – Bảo Hân hỏi nhỏ, không ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Tôi thở dài, tôi nhớ lại ngày đầu có một ngày, tưởng như tôi đã có Bún béo bên cạnh, tôi thích gọi nó là Bún, bởi vì tôi luôn mong là con gái, vậy mà nó chẳng thể ở bên tôi. Nhớ lại lúc này tôi cũng thấy mắt mình cay cay.
- Ừ! Anh luôn mong mình có một đứa trẻ như Giosua – Tôi lặng lẽ.
- Sao vậy?
Bảo Hân quay lên nhìn tôi, đôi mắt em đầy ắp sự cảm thông và chia sẻ. Tôi lặng lẽ ôm em vào trong lòng.
- Anh với P... Em luôn tự hỏi là anh với chị ấy... sao lại không.. – Bảo Hân ngập ngừng.
- Ừ cũng chả có gì – Tôi thở dài.
Đôi mắt xoe tròn của em ngẩng lên nhìn vào tôi, đôi bàn tay em khẽ nắm chặt lấy tay tôi.
- Kể cho em nghe được không?
- Ừm. – Tôi lại thở dài.
Trong mắt tôi lại nhớ lại cái ngày ấy, quá lâu rồi.
- Cách đây gần 2 năm thì anh với P lúc đó đã chuyển ra ở với nhau, thực ra lúc ấy anh và P chưa xác định cưới xin gì hết, thế rồi một lần P nói với anh là có.
- Vâng – Bảo Hân vẫn chăm chú.
- Sau đó anh đã rất vui, đến nằm mơ anh cũng nhìn thấy nó, anh gọi là Bún béo vì anh luôn linh cảm đó là con gái. Chuyện cưới xin cũng bàn từ lúc đó.
- Ừm
- Rồi một ngày P về nói với anh tỉnh bơ là bị sảy rồi, anh đã rất giận giữ
- Vậy sao, tội quá! – Bảo Hân trầm ngâm.
- Anh cũng không hiểu nữa, nhưng mà nó đến rất nhanh, anh thậm chí còn viết vài mẩu chuyện tưởng tượng giữa anh và Bún béo đăng lên blog – Tôi cười khổ.
- Chị P cũng tội mà.
- Anh cũng rất thương P, nhưng rồi sau đó anh thấy P dường như vui hơn thì phải, hay là tại anh nghĩ thế, nhưng mọi chuyện không được như trước nữa. Chúng anh cưới nhau nhưng cả anh và P dường như chưa hoàn toàn sẵn sàng.
- Thực ra anh yêu P và sẵn sàng làm nhiều điều vì cô ấy, kể cả việc cô ấy không muốn có con cũng được, anh sẵn lòng chờ cho đến khi cô ấy sẵn sàng – Tôi ngậm ngùi.
- Chị ấy không muốn có con sao? – Bảo Hân ngạc nhiên.
- Ừm. Có lẽ vậy. Anh có lần thấy status trên facebook của cô ấy nói là cô ấy chưa muốn làm mẹ và không hiểu tình mẫu tử là gì – Tôi chán nản.
- Lạ thật – Bảo Hân hơi suy tư
- Có gì khác đâu chứ, P luôn muốn mọi thứ phải theo ý cô ấy, anh chỉ là người chạy theo thôi – Tôi cười khổ.
- Ừm. Không sao.
Bảo Hân khẽ dựa vào ngực tôi, ôm chặt. Tôi cảm thấy ấm áp, cảm giác này đôi lúc tôi thấy giống bên Khả Vân, nhưng bên Khả Vân có lẽ tôi chính là mình hơn. Tự dưng tôi chợt nghĩ không biết giờ này Khả Vân đang làm gì nhỉ? Tôi lại thở dài.
Đôi mắt của Bảo Hân chợt ánh lên nhìn tôi khiến tôi giật mình, khẽ ôm em chặt hơn tôi ngước nhìn đồng hồ. Vậy là đã gần 12h rồi.
- Để em đi mua cái gì về nấu nhé
Bảo Hân khẽ cựa khỏi vòng tay tôi, em đi về phía tủ lạnh kiểm tra xem còn những thứ gì không. Tôi nhìn theo em, đúng là nếu cứ suốt ngày khen Bảo Hân đẹp thì hơi thừa.
Vẫn có vẻ trống trải trong lòng, tự suy diễn một số điều nhưng rồi tôi lại tự tặc lưỡi mà rủa thầm đến đâu thì đến. Bảo Hân lúi húi trong bếp một lúc rồi nói vọng ra.
- Chỉ còn thịt bò từ hôm trước thôi anh ạ
- Ừ thế cũng được, không thì mình ra ngoài ăn nhé. – Tôi gợi ý.
- Anh mệt phải ăn uống đầy đủ, đằng nào cũng cần mua thêm một số thứ nên em ra chợ bây giờ, anh ở nhà là phải ngoan – Đột nhiên Bảo Hân biết đùa nháy mắt tôi làm tôi bật cười.
- Ừm, anh ngoan được chưa. Mà em có biết nấu đâu – Tôi xoáy vào Bảo Hân.
- Không biết em sẽ tự tra cách nấu để biết, rồi sẽ biết hết – Bảo Hân cười.
- Ừ, vậy sắp lấy chồng được rồi đấy
Tôi cười trêu em, nhưng nụ cười của Bảo Hân bỗng tắt rất nhanh rồi lại hóa thành cười mỉm, đôi mắt em nhìn tôi nhẹ nhàng.
- Phải tùy xem có người chịu lấy không đã.
Tôi chột dạ, Bảo Hân đi vào phòng thay quần áo để đi chợ. Ngoài cửa chợt có tiếng chuông kêu. Tôi làu bàu không nghĩ ai lại đến nhà giờ này, nhưng rồi tôi chợt nhớ ra.
Hay thằng Bảo về nhỉ??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.