Chương 94
loanngon
06/07/2013
Quãng đường đi Xín Mần đối với tôi và Khả Vân mà nói, nó là con đường trong mơ, con đường hành phúc. Chúng tôi hầu như không rời nhau ra một chút nào, trời vẫn còn se lạnh nhưng có em ôm đằng phía sau thật chặt thì tôi không còn cảm thấy sự lạnh nữa. Cứ mỗi khi có cơn gió nào se qua khe áo và luồn vào phía trong khiến tôi rùng mình thì tôi lại thấy bàn tay em rất nhẹ, khe khẽ kéo khóa áo tôi cho chặt và choàng lại cái khăn cho ấm hơn.
Thật lạ, cái cảm giác này mỗi khi gần em khiến tôi không thể lý giải được, tôi không biết tại sao nhưng tôi luôn thầm cảm ơn cuộc đời này đã cho tôi được gặp người con gái, người con gái mà lúc nào tôi cũng muốn ở bên.
Khả Vân khẽ dựa đầu vào lưng tôi, má em áp trên người tôi, miệng em lại lẩm nhẩm câu hát ngày xưa khiến tôi cảm thấy bềnh bồng.
Saying I love you
Is not the words I want to hear from you
It's not that I want you
Not to say, but if you only knew
How easy it would be to show me how you feel
More than words is all you have to do to make it real
Then you wouldn't have to say that you love me
Cos I'd already know
What would you do if my heart was torn in two
More than words to show you feel
That your love for me is real
What would you say if I took those words away
Then you couldn't make things new
Just by saying I love you
More than words
......
Cảm thấy hơi mỏi mệt, con suối nhỏ vắt ngang đường chảy mạnh khiến tôi cảm thấy muốn nghỉ chân. Chúng tôi dựng xe bên đường và xuống phần mạnh nhất của dòng suối.
Khả Vân khẽ vươn vai vặn mình một cái rồi la oai oái vì suýt trượt trân.
- Cẩn thận chứ em – Tôi cười
- Ngã thì em xuống tắm luôn – Khả Vân cười hì hì.
- Thật không? Trời lạnh đấy
- Kệ chứ
- Thôi rửa mặt lên rùi ăn gì đã em nhỉ
- Hì! Anh nhắc em mới thấy đói.
Tôi và Khả Vân ngả người trên một phiến đá lớn cùng ngắm trời mây, miệng nhai cái xúc xích và mẩu bánh mì.
- Trời sao không đẹp như lần trước anh nhỉ - Khả Vân ngước nhìn lên bầu trời tuy trắng nhưng điểm bởi những áng mây đen đang trôi lững thững.
- Không mưa như hôm qua là tốt rồi – Tôi nhăn nhở
- Ừ! Hôm qua anh làm em bất ngờ quá – Khả Vân nói rồi quay qua quàng tay lên bụng tôi.
- Hì! Mà sao em lại ra cái chỗ đó, ghê chết – Tôi cười hì hì
- Ghê gì mà ghê, tự dưng em nhớ ra thôi. Mà trùng hợp thế, anh cũng ra à
- Thực ra anh định đi đến nhà cụ Dìn luôn, nghĩ thế nào lại dừng lại và xuống đó – Tôi thở dài.
Tôi ngó sang Khả Vân, thấy khuôn mặt em rưng rưng, khẽ bẹo mũi em cái tôi cười hiền.
- Vậy là bắt được em luôn.
- Anh này.. – Khả Vân rúc vào người tôi.
Tôi mỉm cười nhìn lên bầu trời, dù không đẹp những cũng tốt hơn lần trước. Hơi thở của Khả Vân đều đều bên tôi, có lẽ em đang ngủ một chút, dù sao thì hôm qua và hôm nay cũng là ngày mệt mỏi, tôi có thể ngồi đây cả giờ để cho em nghỉ cũng được.
Mà đúng là Khả Vân ngủ thật, tôi quay sang đã thấy em đôi môi trái tim cười mỉm, mắt nhắm nghiền khiến em đang ngủ rất sâu. Khẽ gỡ tay em ra chút tôi ra bờ suối vục mặt thêm lần nữa cho tỉnh táo, Đổ cafe ra ly, tôi châm điếu thuốc, phả hơi khói trắng giữa núi rừng.
Trời Tây Bắc trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều tuyệt vời, không khí dịu mát se lạnh của sự chuyển mùa càng làm cho nó thêm sâu lắng, vẻ đẹp mà phải cảm nhận thật kỹ mới thấy được. Nhìn xuống mặt nước róc rách chảy, tôi tinh nghịch ném hòn sỏi xuống xuống khiến nó kêu tóm một cái.
Làn nước lăn tăn thành từng đợt sóng nhỏ bồng bềnh, đợt sóng tỏa ra rồi mờ hẳn, tôi đột nhiên thấy mang máng hình ảnh của Bảo Hân hiện giữa những đợt sóng đó. Tôi giật mình cảm giác như đang mơ ngủ, ngó lên bầu trời vẫn xám, những áng mây nhiều hơn.
“Bảo Hân hiện giờ ra sao nhỉ?” – Tự nhiên trong thâm tâm tôi hiện lên ánh mắt của Bảo Hân buồn bã và u sầu, tôi chạnh lòng, dù sao thời gian vừa qua Bảo Hân cũng chăm sóc tôi như một người vợ thực thụ, tôi không có lý do gì để trách cứ em cả, chỉ hơi buồn vì nó làm gợi nhớ đến hình ảnh của P.
Khẽ thở dài tôi lại vục mặt thêm lần nữa cho tỉnh hơn, sau đó đi về phía Khả Vân đang nằm ngủ ngon lành, năm lấy bàn tay em và cho tôi mình vào một giấc ngủ ngắn.
Bảo Hân nhoẻn miệng cười tươi khi thấy tôi về, tôi gật đầu chào em. Bảo Hân khẽ đỡ túi đồ nặng cho tôi rồi nhẹ nhàng bưng ly cafe nóng hổi vào cho tôi.
- Anh uống cafe đi cho đỡ mệt này – Bảo Hân mỉm cười
- Ừm – Tôi nhẹ nâng lấy cốc cafe từ phía em.
Xoay xoay ly cafe nóng ấm trong bàn tay, tôi thấy mình đỡ lạnh đi nhiều, nhìn ngắm khuôn mặt Bảo Hân tôi thấy em vẫn đang nhìn tôi, một ánh mắt và nụ cười ấm áp. Tôi khẽ kéo em lại đặt lên môi em một nụ hôn phớt nhẹ ngọt ngào rồi khẽ vỗ về lưng em. Bảo Hân hạnh phúc và ngọt ngào dựa vào ngực tôi.
Tiếng chuông cửa vang lên làm tôi và Bảo Hân buông nhau ra, Bảo Hân khẽ đến mở cửa rồi giật mình.
- Anh Anh, Khả Vân? – Bảo Hân ngạc nhiên.
Khả Vân và sếp Anh mỉm cười rồi ngạc nhiên khi thấy tôi trong phòng, đang dựa trên ghế Salon. Tôi trân trối nhìn hai người, sao họ lại đến đúng lúc này chứ. Khả Vân đưa ánh mắt sầu thảm nhìn tôi rột đột nhiên chạy ra ngoài, rất nhanh.
- Khả Vân, Khả Vân
Tôi kêu lên rồi bật dậy gạt cả sếp Anh lẫn Bảo Hân ra một bên chạy theo em, bước chân tôi được vài bước rồi khuỵu xuống, Khả Vân đã chạy ra phía lan can chung của tòa nhà rồi nhảy xuống, tôi mắt nhòa nhoẹt, tim như bị thụi một cái cực mạnh, chỉ biết đứng đó mà gào lên: “Khả Vân”
- Anh gọi gì em vậy?
Khả Vân khúc khích cười nhìn tôi. Tôi giật mình tỉnh giấc, thì ra chỉ là một giấc mơ, khẽ vuốt mồ hôi trên trán cái tôi thở phào.
- Không có gì.
- Hi hi! Trong mơ còn gọi tên em. – Khả Vân khoái chí
Tôi khẽ cốc đầu Khả Vân cái cái ra chiều mắng mỏ.
- Vớ vẩn, chỉ tưởng tượng.
- Hi hi
Khả Vân nhảy chân sáo lên đường, để lại đống đồ cho tôi dọn.
- Giúp anh dọn đồ nào – Tôi gọi với lên.
- Bleu! Kệ anh – Em le lưỡi trêu tôi.
Tôi lắc đầu rồi mỉm cười tự mình vác đồ lên. Chất xong lên xe tôi khẽ xem đồng hồ.
- Từ đây đến Xín Mần chắc tầm hơn 3h nữa, chắc mình đi luôn em ạ.
- Vâng, em khỏe rồi, đi tới đâu cũng được.
- Vậy thì lên đường – Tôi cười.
- Vâng anh yêu
Khả Vân nhảy lên xe tôi, tôi mỉm cười thấy trong lòng cũng ngợp niềm vui, khẽ nhả côn rồ ga tôi cho con xe chầm chậm lăn bánh trên đường.
Chúng tôi đến Xín Mần khi đã gần 6h, như thường lệ bởi vì khi trên xe có Khả Vân thì tôi đi rất chậm, lại thêm quãng thời gian nghỉ ngơi dọc đường nữa.
- Mình vào nhà anh Minh luôn hay ăn đã.
- Thôi vào lích kích lắm, mình ăn luôn ở đây rồi vào.
Khả Vân khẽ chỉ lấy quán cơm nhỏ phía trước, tôi và Khả Vân dựng xe rồi vào quán gọi đồ.
- Khả Vân này anh vẫn chưa hiểu lắm – Tôi băn khoăn.
- Sao vậy anh?
Khả Vân vừa lau bát vừa nhìn tôi tò mò, tôi lăn tăn lắm nhưng không biết có nên hỏi không nữa, nhưng rồi tôi cũng hỏi thật.
- Lần trước em có nói Minh là người yêu của em, anh thấy hình như không... phải
- Hi hi! Anh tin không? – Khả Vân cười
- Anh chẳng biết, nhưng nếu là người yêu thật thì em sẽ không dẫn anh lên đây – Tôi trả lời.
- Anh nghĩ vậy thật à? – Khả Vân vẫn cười.
- Ừm..
- Để tối nay anh nói cho.
- Tối nay á, em nói luôn đi – Tôi nịnh
- Để tối đi, xem anh Minh có nhà không đã
- Hả? Minh không có ở đây à?
- Em đoán thôi, thường thì như thế này anh ấy không có ở đây, nếu không có thật thì em sẽ nói cho anh.
- Em lạ quá – Tôi nhăn nhó.
- Hì!
Khả Vân không nói nữa mà nhoẻn cười, chúng tôi cặm cụi ăn bữa cơm nóng hổi sau một ngày vất vả rồi phi xe về phía trang trại của Minh. Nói thật là tôi cũng không nhớ đường với lại trời tối rất nhanh nhưng Khả Vân chỉ chỗ cho tôi nên chỉ một loáng tôi và Khả Vân đã có mặt ở nhà Minh rồi.
Minh không có nhà thật, bà cô làm ở đây mở cửa cho tôi và Khả Vân. Khả Vân nhoẻn cười chào rồi kêu tôi vào trong nhà trước sự ngạc nhiên của bà cô ấy.
- Cậu Minh gọi cho cô suốt không được – Bà ta trách Khả Vân
- Không có gì đâu cô ạ - Khả Vân cười.
- Cô gọi cho cậu ấy đi, không cậu ấy lo lắng – Bà ta lo lắng.
- Để mai cháu gọi cho, giờ cháu nghỉ đã – Khả Vân cười trên sự lo lắng của bà ấy.
Tôi ngồi ở cái bàn uống nước bằng gỗ sau khi Khả Vân vứt đồ tôi vào một căn phòng nào đó, bà ta nhìn tôi có vẻ lạ lùng mặc dù đây không phải là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy tôi.
- Em nên gọi điện cho Minh – Tôi nhắc Khả Vân khi thấy em trở ra.
- Ui dào! Giờ này chắc anh ấy biết mình ở đây rồi, anh nghĩ là cô ấy không gọi à? – Khả Vân cười nhẹ.
- Ừ nhưng em cũng nên...
- Anh ấy yên tâm rồi, anh cũng đừng lo nữa – Khả Vân cầm lấy chén trà xoa xoa tay.
- Ừm.
- Mình ra ngoài đi dạo đi.
Tôi và Khả Vân lại ra ngoài cái ao lần trước, nơi mà tôi đã làm em phải đau đớn đánh rơi cốc cafe, trong tôi hình bóng của Bảo Hân lại xuất hiện, em đang nhìn tôi nhoẻn cười, một nụ cười hiền từ không oán trách khiến tôi chạnh lòng. Thực sự tôi cũng muốn nói điều này với Khả Vân, tôi không muốn thêm một lần phải nói dối em nữa.
- Em này
- Anh
Tôi và Khả Vân cùng nhau lên tiếng một lúc, hai người đôt nhiên quay lại nhìn nhau.
- Em nói trước đi
- Anh nói trước đi
Thêm một lần nữa chúng tôi lại cùng nhau khiến cho tôi và em cười phá lên, cảm giác vui vẻ hẳn nhưng có đâu đó chút ngại ngùng.
- Vậy em nói trước nhé – Khả Vân cười.
- Ừ.
Tôi lặng im đi cạnh em, chúng tôi đứng dựa trên lan can nhìn xuống mặt ao, thi thoảng có vài con cá nhảy lên đớp mồi khiến những làn sóng lại tan ra thành những vòng tròn nhỏ
Thật lạ, cái cảm giác này mỗi khi gần em khiến tôi không thể lý giải được, tôi không biết tại sao nhưng tôi luôn thầm cảm ơn cuộc đời này đã cho tôi được gặp người con gái, người con gái mà lúc nào tôi cũng muốn ở bên.
Khả Vân khẽ dựa đầu vào lưng tôi, má em áp trên người tôi, miệng em lại lẩm nhẩm câu hát ngày xưa khiến tôi cảm thấy bềnh bồng.
Saying I love you
Is not the words I want to hear from you
It's not that I want you
Not to say, but if you only knew
How easy it would be to show me how you feel
More than words is all you have to do to make it real
Then you wouldn't have to say that you love me
Cos I'd already know
What would you do if my heart was torn in two
More than words to show you feel
That your love for me is real
What would you say if I took those words away
Then you couldn't make things new
Just by saying I love you
More than words
......
Cảm thấy hơi mỏi mệt, con suối nhỏ vắt ngang đường chảy mạnh khiến tôi cảm thấy muốn nghỉ chân. Chúng tôi dựng xe bên đường và xuống phần mạnh nhất của dòng suối.
Khả Vân khẽ vươn vai vặn mình một cái rồi la oai oái vì suýt trượt trân.
- Cẩn thận chứ em – Tôi cười
- Ngã thì em xuống tắm luôn – Khả Vân cười hì hì.
- Thật không? Trời lạnh đấy
- Kệ chứ
- Thôi rửa mặt lên rùi ăn gì đã em nhỉ
- Hì! Anh nhắc em mới thấy đói.
Tôi và Khả Vân ngả người trên một phiến đá lớn cùng ngắm trời mây, miệng nhai cái xúc xích và mẩu bánh mì.
- Trời sao không đẹp như lần trước anh nhỉ - Khả Vân ngước nhìn lên bầu trời tuy trắng nhưng điểm bởi những áng mây đen đang trôi lững thững.
- Không mưa như hôm qua là tốt rồi – Tôi nhăn nhở
- Ừ! Hôm qua anh làm em bất ngờ quá – Khả Vân nói rồi quay qua quàng tay lên bụng tôi.
- Hì! Mà sao em lại ra cái chỗ đó, ghê chết – Tôi cười hì hì
- Ghê gì mà ghê, tự dưng em nhớ ra thôi. Mà trùng hợp thế, anh cũng ra à
- Thực ra anh định đi đến nhà cụ Dìn luôn, nghĩ thế nào lại dừng lại và xuống đó – Tôi thở dài.
Tôi ngó sang Khả Vân, thấy khuôn mặt em rưng rưng, khẽ bẹo mũi em cái tôi cười hiền.
- Vậy là bắt được em luôn.
- Anh này.. – Khả Vân rúc vào người tôi.
Tôi mỉm cười nhìn lên bầu trời, dù không đẹp những cũng tốt hơn lần trước. Hơi thở của Khả Vân đều đều bên tôi, có lẽ em đang ngủ một chút, dù sao thì hôm qua và hôm nay cũng là ngày mệt mỏi, tôi có thể ngồi đây cả giờ để cho em nghỉ cũng được.
Mà đúng là Khả Vân ngủ thật, tôi quay sang đã thấy em đôi môi trái tim cười mỉm, mắt nhắm nghiền khiến em đang ngủ rất sâu. Khẽ gỡ tay em ra chút tôi ra bờ suối vục mặt thêm lần nữa cho tỉnh táo, Đổ cafe ra ly, tôi châm điếu thuốc, phả hơi khói trắng giữa núi rừng.
Trời Tây Bắc trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều tuyệt vời, không khí dịu mát se lạnh của sự chuyển mùa càng làm cho nó thêm sâu lắng, vẻ đẹp mà phải cảm nhận thật kỹ mới thấy được. Nhìn xuống mặt nước róc rách chảy, tôi tinh nghịch ném hòn sỏi xuống xuống khiến nó kêu tóm một cái.
Làn nước lăn tăn thành từng đợt sóng nhỏ bồng bềnh, đợt sóng tỏa ra rồi mờ hẳn, tôi đột nhiên thấy mang máng hình ảnh của Bảo Hân hiện giữa những đợt sóng đó. Tôi giật mình cảm giác như đang mơ ngủ, ngó lên bầu trời vẫn xám, những áng mây nhiều hơn.
“Bảo Hân hiện giờ ra sao nhỉ?” – Tự nhiên trong thâm tâm tôi hiện lên ánh mắt của Bảo Hân buồn bã và u sầu, tôi chạnh lòng, dù sao thời gian vừa qua Bảo Hân cũng chăm sóc tôi như một người vợ thực thụ, tôi không có lý do gì để trách cứ em cả, chỉ hơi buồn vì nó làm gợi nhớ đến hình ảnh của P.
Khẽ thở dài tôi lại vục mặt thêm lần nữa cho tỉnh hơn, sau đó đi về phía Khả Vân đang nằm ngủ ngon lành, năm lấy bàn tay em và cho tôi mình vào một giấc ngủ ngắn.
Bảo Hân nhoẻn miệng cười tươi khi thấy tôi về, tôi gật đầu chào em. Bảo Hân khẽ đỡ túi đồ nặng cho tôi rồi nhẹ nhàng bưng ly cafe nóng hổi vào cho tôi.
- Anh uống cafe đi cho đỡ mệt này – Bảo Hân mỉm cười
- Ừm – Tôi nhẹ nâng lấy cốc cafe từ phía em.
Xoay xoay ly cafe nóng ấm trong bàn tay, tôi thấy mình đỡ lạnh đi nhiều, nhìn ngắm khuôn mặt Bảo Hân tôi thấy em vẫn đang nhìn tôi, một ánh mắt và nụ cười ấm áp. Tôi khẽ kéo em lại đặt lên môi em một nụ hôn phớt nhẹ ngọt ngào rồi khẽ vỗ về lưng em. Bảo Hân hạnh phúc và ngọt ngào dựa vào ngực tôi.
Tiếng chuông cửa vang lên làm tôi và Bảo Hân buông nhau ra, Bảo Hân khẽ đến mở cửa rồi giật mình.
- Anh Anh, Khả Vân? – Bảo Hân ngạc nhiên.
Khả Vân và sếp Anh mỉm cười rồi ngạc nhiên khi thấy tôi trong phòng, đang dựa trên ghế Salon. Tôi trân trối nhìn hai người, sao họ lại đến đúng lúc này chứ. Khả Vân đưa ánh mắt sầu thảm nhìn tôi rột đột nhiên chạy ra ngoài, rất nhanh.
- Khả Vân, Khả Vân
Tôi kêu lên rồi bật dậy gạt cả sếp Anh lẫn Bảo Hân ra một bên chạy theo em, bước chân tôi được vài bước rồi khuỵu xuống, Khả Vân đã chạy ra phía lan can chung của tòa nhà rồi nhảy xuống, tôi mắt nhòa nhoẹt, tim như bị thụi một cái cực mạnh, chỉ biết đứng đó mà gào lên: “Khả Vân”
- Anh gọi gì em vậy?
Khả Vân khúc khích cười nhìn tôi. Tôi giật mình tỉnh giấc, thì ra chỉ là một giấc mơ, khẽ vuốt mồ hôi trên trán cái tôi thở phào.
- Không có gì.
- Hi hi! Trong mơ còn gọi tên em. – Khả Vân khoái chí
Tôi khẽ cốc đầu Khả Vân cái cái ra chiều mắng mỏ.
- Vớ vẩn, chỉ tưởng tượng.
- Hi hi
Khả Vân nhảy chân sáo lên đường, để lại đống đồ cho tôi dọn.
- Giúp anh dọn đồ nào – Tôi gọi với lên.
- Bleu! Kệ anh – Em le lưỡi trêu tôi.
Tôi lắc đầu rồi mỉm cười tự mình vác đồ lên. Chất xong lên xe tôi khẽ xem đồng hồ.
- Từ đây đến Xín Mần chắc tầm hơn 3h nữa, chắc mình đi luôn em ạ.
- Vâng, em khỏe rồi, đi tới đâu cũng được.
- Vậy thì lên đường – Tôi cười.
- Vâng anh yêu
Khả Vân nhảy lên xe tôi, tôi mỉm cười thấy trong lòng cũng ngợp niềm vui, khẽ nhả côn rồ ga tôi cho con xe chầm chậm lăn bánh trên đường.
Chúng tôi đến Xín Mần khi đã gần 6h, như thường lệ bởi vì khi trên xe có Khả Vân thì tôi đi rất chậm, lại thêm quãng thời gian nghỉ ngơi dọc đường nữa.
- Mình vào nhà anh Minh luôn hay ăn đã.
- Thôi vào lích kích lắm, mình ăn luôn ở đây rồi vào.
Khả Vân khẽ chỉ lấy quán cơm nhỏ phía trước, tôi và Khả Vân dựng xe rồi vào quán gọi đồ.
- Khả Vân này anh vẫn chưa hiểu lắm – Tôi băn khoăn.
- Sao vậy anh?
Khả Vân vừa lau bát vừa nhìn tôi tò mò, tôi lăn tăn lắm nhưng không biết có nên hỏi không nữa, nhưng rồi tôi cũng hỏi thật.
- Lần trước em có nói Minh là người yêu của em, anh thấy hình như không... phải
- Hi hi! Anh tin không? – Khả Vân cười
- Anh chẳng biết, nhưng nếu là người yêu thật thì em sẽ không dẫn anh lên đây – Tôi trả lời.
- Anh nghĩ vậy thật à? – Khả Vân vẫn cười.
- Ừm..
- Để tối nay anh nói cho.
- Tối nay á, em nói luôn đi – Tôi nịnh
- Để tối đi, xem anh Minh có nhà không đã
- Hả? Minh không có ở đây à?
- Em đoán thôi, thường thì như thế này anh ấy không có ở đây, nếu không có thật thì em sẽ nói cho anh.
- Em lạ quá – Tôi nhăn nhó.
- Hì!
Khả Vân không nói nữa mà nhoẻn cười, chúng tôi cặm cụi ăn bữa cơm nóng hổi sau một ngày vất vả rồi phi xe về phía trang trại của Minh. Nói thật là tôi cũng không nhớ đường với lại trời tối rất nhanh nhưng Khả Vân chỉ chỗ cho tôi nên chỉ một loáng tôi và Khả Vân đã có mặt ở nhà Minh rồi.
Minh không có nhà thật, bà cô làm ở đây mở cửa cho tôi và Khả Vân. Khả Vân nhoẻn cười chào rồi kêu tôi vào trong nhà trước sự ngạc nhiên của bà cô ấy.
- Cậu Minh gọi cho cô suốt không được – Bà ta trách Khả Vân
- Không có gì đâu cô ạ - Khả Vân cười.
- Cô gọi cho cậu ấy đi, không cậu ấy lo lắng – Bà ta lo lắng.
- Để mai cháu gọi cho, giờ cháu nghỉ đã – Khả Vân cười trên sự lo lắng của bà ấy.
Tôi ngồi ở cái bàn uống nước bằng gỗ sau khi Khả Vân vứt đồ tôi vào một căn phòng nào đó, bà ta nhìn tôi có vẻ lạ lùng mặc dù đây không phải là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy tôi.
- Em nên gọi điện cho Minh – Tôi nhắc Khả Vân khi thấy em trở ra.
- Ui dào! Giờ này chắc anh ấy biết mình ở đây rồi, anh nghĩ là cô ấy không gọi à? – Khả Vân cười nhẹ.
- Ừ nhưng em cũng nên...
- Anh ấy yên tâm rồi, anh cũng đừng lo nữa – Khả Vân cầm lấy chén trà xoa xoa tay.
- Ừm.
- Mình ra ngoài đi dạo đi.
Tôi và Khả Vân lại ra ngoài cái ao lần trước, nơi mà tôi đã làm em phải đau đớn đánh rơi cốc cafe, trong tôi hình bóng của Bảo Hân lại xuất hiện, em đang nhìn tôi nhoẻn cười, một nụ cười hiền từ không oán trách khiến tôi chạnh lòng. Thực sự tôi cũng muốn nói điều này với Khả Vân, tôi không muốn thêm một lần phải nói dối em nữa.
- Em này
- Anh
Tôi và Khả Vân cùng nhau lên tiếng một lúc, hai người đôt nhiên quay lại nhìn nhau.
- Em nói trước đi
- Anh nói trước đi
Thêm một lần nữa chúng tôi lại cùng nhau khiến cho tôi và em cười phá lên, cảm giác vui vẻ hẳn nhưng có đâu đó chút ngại ngùng.
- Vậy em nói trước nhé – Khả Vân cười.
- Ừ.
Tôi lặng im đi cạnh em, chúng tôi đứng dựa trên lan can nhìn xuống mặt ao, thi thoảng có vài con cá nhảy lên đớp mồi khiến những làn sóng lại tan ra thành những vòng tròn nhỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.