Chương 96
loanngon
06/07/2013
Minh khoanh tay nhìn chúng tôi từ sau lưng cười cười. Tôi và Khả Vân giật mình quay lại.
- Anh về lúc nào thế? – Khả Vân cười hỏi
- Vừa mới về thôi. Không về sao được – Minh cười.
Tôi gật đầu chào Minh lịch sự, dù sao tôi vẫn có cảm giác gì đó không được tự nhiên với nhân vật này.
- Vào nhà hay uống tại đây luôn nhỉ? – Minh hỏi tôi và ngồi xuống cái bàn ở lán.
Thầm nghĩ ngồi xuống rồi sao còn hỏi? Tôi ngồi xuống cạnh Minh còn Khả Vân vào trong cùng cô giúp việc pha cafe.
- Tôi luôn muốn gặp lại anh? – Minh cười
- Vậy à? – Tôi thản nhiên.
- Khi nghe tin về Khả Vân tôi đoán là anh cũng biết chuyện rồi.
Mình nhìn thẳng vào tôi dò xét, tôi ừ hứ coi như thừa nhận, nhìn anh ta không có vẻ gì là như người lo lắng rồi đột nhiên gặp lại em gái mình vậy.
- Tôi đoán anh là nguyên nhân khiến Khả Vân như vậy. Vì thế nếu gặp lại anh thì tôi nghĩ mọi chuyện cũng được giải quyết rồi, còn nếu không chắc tôi không có cơ hội gặp lại nữa – Minh cười và tiếp tục.
- Ừm – Tôi trả lời cho có lệ.
Minh ngả người trên ghế, anh ta móc ra một bao thuốc và châm, châm xong anh ta chìa về phía tôi mời, tôi lịch sự cầm lấy một điếu và bật lửa.
- Tôi không nghĩ rằng anh cũng hút thuốc – Tôi hỏi.
- Ở đây lạnh lắm – Anh ta thản nhiên.
Ừ, cũng lạnh thật, tôi khẽ kéo lại vạt áo của mình. Chúng tôi ngồi thi thoảng nhìn nhau mà chẳng biết nói gì, không khí thế này tôi cũng không muốn nên tôi quay sang hỏi Minh.
- Sao cậu thích ở một mình vậy? Định không lấy vợ sao?
- Lấy vợ? – Minh nhìn tôi ngạc nhiên
- Vẻ mặt cậu lạ quá? – Tôi cười
Minh đột nhiên khẽ thở dài. Đôi môi anh ta mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi làm tôi cảm thấy có gì đó cứ buồn buồn ở anh ta.
- Tôi đang chờ thôi
- Đang chờ? – Lần này thì đến lượt tôi ngạc nhiên
- Ừ - Minh ngập ngừng.
Lần này thì đến lượt tôi ngạc nhiên. Tôi định hỏi thêm nhưng có lẽ không lịch sự lắm khi xoáy vào đời tư của người ta như vậy, hơn nữa Khả Vân đang bê cafe từ đằng xa đi tới.
- Mời hai người cafe – Khả Vân cười
Tôi và Minh cầm lấy ly cafe và mỉm cười cảm ơn Khả Vân. Em bẽn lẽn ngồi cạnh tôi đối diện với Minh như một cô gái mới lớn, tôi cảm thấy ấm áp với tình cảm mà Khả Vân dành cho tôi.
- Trông hai người thực sự hạnh phúc, tôi xin chúc mừng – Mình khẽ cầm ly cafe lên nhấm nháp.
- Cảm ơn anh! – Khả Vân nhỏ nhẹ, khẽ ngước mắt sang nhìn tôi đầy tình cảm.
Tôi cũng cảm ơn Minh, bằng ánh mắt chứ không phải bằng lời nói, anh ta cư xử có vẻ còn chững chạc hơn cả tôi nữa.
- Sắp tới hai người định thế nào? – Minh đột nhiên hỏi.
- À! Em cũng chưa biết
Khả Vân quay sang nhìn tôi da diết, ý muốn tôi trả lời. Tôi đặt ly cafe xuống, cũng chưa biết mình sẽ làm thế nào cả.
- Tôi phải giải quyết xong mấy việc đã – Tôi tấp lửng nhưng khẽ nắm lấy bàn tay Khả Vân.
Khả Vân nắm chặt lại bàn tay tôi tin tưởng. Tôi và em khẽ nhìn nhau mỉm cười. Minh cũng vậy, nhìn chúng tôi đầy tin cậy.
Ba người chúng tôi ngồi nói chuyện đến gần nửa đêm rồi về, chủ yếu là xoay quanh sự biến mất của Khả Vân khiến mọi người lo lắng, em không nói gì đến việc sếp Anh lo cho mình cả, chỉ nói rằng ở với một người bạn và xin lỗi vì làm chúng tôi lo lắng. Sau đó chúng tôi về phòng mình, Minh khẽ bật cười khi thấy Khả Vân kéo tôi sang phòng em.
- Đã tới thế này rồi cơ à?
- Xí! Em lớn rồi – Khả Vân ngúng nguẩy rồi kéo tôi vào.
Tôi giả vờ nhún vai khó hiểu rồi cũng chui tọt vào đó, đôi mắt Khả Vân như rạng ngời khi cánh cửa phòng được khép lại, em khẽ nhún người hôn phớt lên môi tôi một cái.
- Em không ngại Minh à? – Tôi hỏi, cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
- Kệ anh ấy, hì – Khả Vân cười.
- Chậc chậc.
Tôi khẽ véo mũi em một cái rồi đứng ra ngoài cửa sổ châm điếu thuốc. Trời đã rất lạnh rồi, từ chỗ tôi nhìn thẳng lên là một con đồi nhỏ, không khí thật trong lành và tĩnh lặng. Khả Vân đã ôm quần áo đi tắm rồi, tôi lại càng cảm thấy cô đơn hơn, tôi không hiểu sao mình lại như thế nữa, tự nhiên tôi nhớ tới hình ảnh của Bảo Hân ngồi cặm cụi, một mặt thì băm chặt, một mặt thì phải liên tục ngó màn hình để xem hướng dẫn, những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt cũng đủ khiến tôi cảm thấy gần gũi.
Tôi thở dài, rít một hơi thật sâu để xua đi hình bóng của Bảo Hân, nhưng hình như tôi càng cố xua đi thì hình bóng của em lại càng gần, thậm chí tôi thấy làn hơi thuốc trắng đục mờ ảo trước mặt cũng có khuôn mặt em trong đó, Bảo Hân đang nhìn tôi mỉm cười, một nụ cười nhẹ như muốn nói “em vẫn chờ anh”.
Bực tức tôi dụi điếu thuốc vào song cửa rồi vứt đi ôm đầu. Tôi sẽ phải nói với Bảo Hân như thế nào đây? Em sẽ ra sao khi tôi sẽ phải nói với em điều kinh khung đó? Tôi bất lực, chán nản, vô vọng.
- Anh sao vậy? – Khả Vân khẽ ôm tôi từ phía sau lưng, người em vẫn còn nóng vì hơi nước, mùi hương thơm tho chạy thẳng lên mũi tôi.
- Hì! – Nhớ em thôi, tôi nói dối.
- Thật vậy à? mới năm mười phút thôi mà – Tôi thấy tiếng của Khả Vân vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc.
- Ừ - Tôi cười và ngọt ngào lại nhưng lòng cũng nhói lên một tiếng.
Tôi quay lại, khuôn mặt của Khả Vân vẫn còn dính nước, nhìn kỹ thì người em như gầy đi hơn trước, lại càng mỏng manh hơn. Khẽ thở dài tôi ôm em vào lòng mình thật chặt, hôn lên mái tóc em và im lặng.
- Anh sao vậy? – Khả Vân hỏi nhỏ
- Không sao, anh chỉ muốn ôm em thôi – Tôi buồn buồn.
Cứ thế một lúc rồi tôi cũng đi tắm, những giọt nước ấm chảy xuống cũng chẳng làm tôi cảm thấy vui hơn được. Trong tôi đang có hàng ngàn câu hỏi cần phải giải đáp? Tôi sẽ phải làm gì nhỉ? tôi sẽ phải làm gì nhỉ? tôi sẽ phải làm gì nhỉ?
Vuốt nước lên mặt cho tỉnh, các câu hỏi vẫn còn đó, tôi bước vào phòng với tâm trạng ủ rũ, Khả Vân đang nằm trên giường, cầm cuốn sách lên chăm chú đọc.
- Em đang đọc cuốn gì thế? – Tôi hỏi.
- Cuốn Life of Pi anh ạ? anh đọc chưa? – Khả Vân vẫn không ngẩng mặt lên mà chỉ cười và trả lời
- Chưa, hay không? – Tôi hờ hững
- Hay lắm, anh nên đọc – Khả Vân ngước lên nhìn tôi.
Tự nhiên tôi lại thấy Khả Vân trong bộ đồ ngủ lại dễ thương và quyến rũ thế, nhất là nụ cười của em khi ngước mắt lên nhìn tôi. Không kiềm chế được tôi nhảy lên giường nằm cạnh em.
- Giờ thì bỏ sách xuống được không? – Tôi nhăn nhở
- Không! em đọc nốt đoạn này đã. – Khả Vân khúc khích
- Giữa anh và sách này xem em chọn ai nào – Tôi giở giọng dê ra, cù vào nách em.
Khả Vân định phá lên cười nhưng ở đây không như nơi khác nên em đành phải cố nhịn, cuối cùng thì em cũng chịu thua và rời quyển sách ra, ôm lấy cổ tôi ngọt ngào.
- Rồi! Như vậy được chưa?
- Hì! Phải vậy chứ - Tôi cười
Tôi thổi phù cho mấy sợi tóc vương trên trán dịch ra chỗ khác, Khả Vân quay mặt ra tránh, ánh mắt em rạng ngời rực rỡ, trông em như cánh hoa phong lan trong khe núi vậy.
- Em đẹp quá – Tôi thốt lên
- Hì! Nịnh này! dê này! – Khả Vân dí vào trán tôi cười khúc khích.
Tôi mỉm cười, chầm chậm, nhẹ nhàng đặt lên môi em một nụ hôn ướt. Mắt em khẽ nhắm lại, đôi tay em dần siết chặt tôi hơn, cơ thể cả hai lại như nóng dần lên từng chập, cuộn vào nhau. Trong cái thời tiết đầu đông này thì chúng tôi còn mong điều gì ấm áp hơn thế.
- Chắc em phải ở lại chỗ anh Minh vài ngày, anh có buồn không đấy?
Khả Vân hỏi tôi khi chúng tôi tôi nằm ôm ngang lưng em, khẽ hôn lên cái gáy xinh xắn của em.
- Sao thế? – Tôi ngạc nhiên
- Thì có việc mà, ngày kia mẹ em cũng sẽ lên đây rồi, em ở lại đây luôn – Khả Vân mỉm cười.
- Ừ! Vậy mai anh về cũng được, anh nghỉ mấy ngày rồi cũng đang nhớ công việc dưới đấy
- Không nhớ em sao?
Khả Vân quay lại, ngực em phập phồng lấp ló dưới ánh đèn, vẫn ngẩng cao kiêu hãnh.
- Về tới Hà nội rồi mới nhớ được chứ, giờ em đang cạnh anh rồi còn gì – Tôi cười.
- Hứ! Biết được anh lại đi với ai – Khả Vân lại vờ giận dỗi.
- Hì! Nếu vậy thì tốt quá – Tôi cười
- Nhớ đấy nhé, giờ cả trái tim và thể xác của anh sẽ thuộc về em hết, em sẽ không nhường cho bất cứ ai nữa đâu – Khả Vân dí tay vào trán tôi rồi cốc nhẹ.
- Rồi rồi.
Tôi lấp miệng em lại bằng một nụ hôn nữa, ôi cái bản năng này, cứ lúc nào đó lại trỗi dậy, và tôi và em lại tiếp tục cuốn vào nhau thêm một lần nữa say đắm, để rồi mệt phờ đi ngủ mất lúc nào không biết, khi tỉnh dậy thì trời đã tờ mờ sáng rồi
- Anh về lúc nào thế? – Khả Vân cười hỏi
- Vừa mới về thôi. Không về sao được – Minh cười.
Tôi gật đầu chào Minh lịch sự, dù sao tôi vẫn có cảm giác gì đó không được tự nhiên với nhân vật này.
- Vào nhà hay uống tại đây luôn nhỉ? – Minh hỏi tôi và ngồi xuống cái bàn ở lán.
Thầm nghĩ ngồi xuống rồi sao còn hỏi? Tôi ngồi xuống cạnh Minh còn Khả Vân vào trong cùng cô giúp việc pha cafe.
- Tôi luôn muốn gặp lại anh? – Minh cười
- Vậy à? – Tôi thản nhiên.
- Khi nghe tin về Khả Vân tôi đoán là anh cũng biết chuyện rồi.
Mình nhìn thẳng vào tôi dò xét, tôi ừ hứ coi như thừa nhận, nhìn anh ta không có vẻ gì là như người lo lắng rồi đột nhiên gặp lại em gái mình vậy.
- Tôi đoán anh là nguyên nhân khiến Khả Vân như vậy. Vì thế nếu gặp lại anh thì tôi nghĩ mọi chuyện cũng được giải quyết rồi, còn nếu không chắc tôi không có cơ hội gặp lại nữa – Minh cười và tiếp tục.
- Ừm – Tôi trả lời cho có lệ.
Minh ngả người trên ghế, anh ta móc ra một bao thuốc và châm, châm xong anh ta chìa về phía tôi mời, tôi lịch sự cầm lấy một điếu và bật lửa.
- Tôi không nghĩ rằng anh cũng hút thuốc – Tôi hỏi.
- Ở đây lạnh lắm – Anh ta thản nhiên.
Ừ, cũng lạnh thật, tôi khẽ kéo lại vạt áo của mình. Chúng tôi ngồi thi thoảng nhìn nhau mà chẳng biết nói gì, không khí thế này tôi cũng không muốn nên tôi quay sang hỏi Minh.
- Sao cậu thích ở một mình vậy? Định không lấy vợ sao?
- Lấy vợ? – Minh nhìn tôi ngạc nhiên
- Vẻ mặt cậu lạ quá? – Tôi cười
Minh đột nhiên khẽ thở dài. Đôi môi anh ta mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi làm tôi cảm thấy có gì đó cứ buồn buồn ở anh ta.
- Tôi đang chờ thôi
- Đang chờ? – Lần này thì đến lượt tôi ngạc nhiên
- Ừ - Minh ngập ngừng.
Lần này thì đến lượt tôi ngạc nhiên. Tôi định hỏi thêm nhưng có lẽ không lịch sự lắm khi xoáy vào đời tư của người ta như vậy, hơn nữa Khả Vân đang bê cafe từ đằng xa đi tới.
- Mời hai người cafe – Khả Vân cười
Tôi và Minh cầm lấy ly cafe và mỉm cười cảm ơn Khả Vân. Em bẽn lẽn ngồi cạnh tôi đối diện với Minh như một cô gái mới lớn, tôi cảm thấy ấm áp với tình cảm mà Khả Vân dành cho tôi.
- Trông hai người thực sự hạnh phúc, tôi xin chúc mừng – Mình khẽ cầm ly cafe lên nhấm nháp.
- Cảm ơn anh! – Khả Vân nhỏ nhẹ, khẽ ngước mắt sang nhìn tôi đầy tình cảm.
Tôi cũng cảm ơn Minh, bằng ánh mắt chứ không phải bằng lời nói, anh ta cư xử có vẻ còn chững chạc hơn cả tôi nữa.
- Sắp tới hai người định thế nào? – Minh đột nhiên hỏi.
- À! Em cũng chưa biết
Khả Vân quay sang nhìn tôi da diết, ý muốn tôi trả lời. Tôi đặt ly cafe xuống, cũng chưa biết mình sẽ làm thế nào cả.
- Tôi phải giải quyết xong mấy việc đã – Tôi tấp lửng nhưng khẽ nắm lấy bàn tay Khả Vân.
Khả Vân nắm chặt lại bàn tay tôi tin tưởng. Tôi và em khẽ nhìn nhau mỉm cười. Minh cũng vậy, nhìn chúng tôi đầy tin cậy.
Ba người chúng tôi ngồi nói chuyện đến gần nửa đêm rồi về, chủ yếu là xoay quanh sự biến mất của Khả Vân khiến mọi người lo lắng, em không nói gì đến việc sếp Anh lo cho mình cả, chỉ nói rằng ở với một người bạn và xin lỗi vì làm chúng tôi lo lắng. Sau đó chúng tôi về phòng mình, Minh khẽ bật cười khi thấy Khả Vân kéo tôi sang phòng em.
- Đã tới thế này rồi cơ à?
- Xí! Em lớn rồi – Khả Vân ngúng nguẩy rồi kéo tôi vào.
Tôi giả vờ nhún vai khó hiểu rồi cũng chui tọt vào đó, đôi mắt Khả Vân như rạng ngời khi cánh cửa phòng được khép lại, em khẽ nhún người hôn phớt lên môi tôi một cái.
- Em không ngại Minh à? – Tôi hỏi, cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
- Kệ anh ấy, hì – Khả Vân cười.
- Chậc chậc.
Tôi khẽ véo mũi em một cái rồi đứng ra ngoài cửa sổ châm điếu thuốc. Trời đã rất lạnh rồi, từ chỗ tôi nhìn thẳng lên là một con đồi nhỏ, không khí thật trong lành và tĩnh lặng. Khả Vân đã ôm quần áo đi tắm rồi, tôi lại càng cảm thấy cô đơn hơn, tôi không hiểu sao mình lại như thế nữa, tự nhiên tôi nhớ tới hình ảnh của Bảo Hân ngồi cặm cụi, một mặt thì băm chặt, một mặt thì phải liên tục ngó màn hình để xem hướng dẫn, những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt cũng đủ khiến tôi cảm thấy gần gũi.
Tôi thở dài, rít một hơi thật sâu để xua đi hình bóng của Bảo Hân, nhưng hình như tôi càng cố xua đi thì hình bóng của em lại càng gần, thậm chí tôi thấy làn hơi thuốc trắng đục mờ ảo trước mặt cũng có khuôn mặt em trong đó, Bảo Hân đang nhìn tôi mỉm cười, một nụ cười nhẹ như muốn nói “em vẫn chờ anh”.
Bực tức tôi dụi điếu thuốc vào song cửa rồi vứt đi ôm đầu. Tôi sẽ phải nói với Bảo Hân như thế nào đây? Em sẽ ra sao khi tôi sẽ phải nói với em điều kinh khung đó? Tôi bất lực, chán nản, vô vọng.
- Anh sao vậy? – Khả Vân khẽ ôm tôi từ phía sau lưng, người em vẫn còn nóng vì hơi nước, mùi hương thơm tho chạy thẳng lên mũi tôi.
- Hì! – Nhớ em thôi, tôi nói dối.
- Thật vậy à? mới năm mười phút thôi mà – Tôi thấy tiếng của Khả Vân vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc.
- Ừ - Tôi cười và ngọt ngào lại nhưng lòng cũng nhói lên một tiếng.
Tôi quay lại, khuôn mặt của Khả Vân vẫn còn dính nước, nhìn kỹ thì người em như gầy đi hơn trước, lại càng mỏng manh hơn. Khẽ thở dài tôi ôm em vào lòng mình thật chặt, hôn lên mái tóc em và im lặng.
- Anh sao vậy? – Khả Vân hỏi nhỏ
- Không sao, anh chỉ muốn ôm em thôi – Tôi buồn buồn.
Cứ thế một lúc rồi tôi cũng đi tắm, những giọt nước ấm chảy xuống cũng chẳng làm tôi cảm thấy vui hơn được. Trong tôi đang có hàng ngàn câu hỏi cần phải giải đáp? Tôi sẽ phải làm gì nhỉ? tôi sẽ phải làm gì nhỉ? tôi sẽ phải làm gì nhỉ?
Vuốt nước lên mặt cho tỉnh, các câu hỏi vẫn còn đó, tôi bước vào phòng với tâm trạng ủ rũ, Khả Vân đang nằm trên giường, cầm cuốn sách lên chăm chú đọc.
- Em đang đọc cuốn gì thế? – Tôi hỏi.
- Cuốn Life of Pi anh ạ? anh đọc chưa? – Khả Vân vẫn không ngẩng mặt lên mà chỉ cười và trả lời
- Chưa, hay không? – Tôi hờ hững
- Hay lắm, anh nên đọc – Khả Vân ngước lên nhìn tôi.
Tự nhiên tôi lại thấy Khả Vân trong bộ đồ ngủ lại dễ thương và quyến rũ thế, nhất là nụ cười của em khi ngước mắt lên nhìn tôi. Không kiềm chế được tôi nhảy lên giường nằm cạnh em.
- Giờ thì bỏ sách xuống được không? – Tôi nhăn nhở
- Không! em đọc nốt đoạn này đã. – Khả Vân khúc khích
- Giữa anh và sách này xem em chọn ai nào – Tôi giở giọng dê ra, cù vào nách em.
Khả Vân định phá lên cười nhưng ở đây không như nơi khác nên em đành phải cố nhịn, cuối cùng thì em cũng chịu thua và rời quyển sách ra, ôm lấy cổ tôi ngọt ngào.
- Rồi! Như vậy được chưa?
- Hì! Phải vậy chứ - Tôi cười
Tôi thổi phù cho mấy sợi tóc vương trên trán dịch ra chỗ khác, Khả Vân quay mặt ra tránh, ánh mắt em rạng ngời rực rỡ, trông em như cánh hoa phong lan trong khe núi vậy.
- Em đẹp quá – Tôi thốt lên
- Hì! Nịnh này! dê này! – Khả Vân dí vào trán tôi cười khúc khích.
Tôi mỉm cười, chầm chậm, nhẹ nhàng đặt lên môi em một nụ hôn ướt. Mắt em khẽ nhắm lại, đôi tay em dần siết chặt tôi hơn, cơ thể cả hai lại như nóng dần lên từng chập, cuộn vào nhau. Trong cái thời tiết đầu đông này thì chúng tôi còn mong điều gì ấm áp hơn thế.
- Chắc em phải ở lại chỗ anh Minh vài ngày, anh có buồn không đấy?
Khả Vân hỏi tôi khi chúng tôi tôi nằm ôm ngang lưng em, khẽ hôn lên cái gáy xinh xắn của em.
- Sao thế? – Tôi ngạc nhiên
- Thì có việc mà, ngày kia mẹ em cũng sẽ lên đây rồi, em ở lại đây luôn – Khả Vân mỉm cười.
- Ừ! Vậy mai anh về cũng được, anh nghỉ mấy ngày rồi cũng đang nhớ công việc dưới đấy
- Không nhớ em sao?
Khả Vân quay lại, ngực em phập phồng lấp ló dưới ánh đèn, vẫn ngẩng cao kiêu hãnh.
- Về tới Hà nội rồi mới nhớ được chứ, giờ em đang cạnh anh rồi còn gì – Tôi cười.
- Hứ! Biết được anh lại đi với ai – Khả Vân lại vờ giận dỗi.
- Hì! Nếu vậy thì tốt quá – Tôi cười
- Nhớ đấy nhé, giờ cả trái tim và thể xác của anh sẽ thuộc về em hết, em sẽ không nhường cho bất cứ ai nữa đâu – Khả Vân dí tay vào trán tôi rồi cốc nhẹ.
- Rồi rồi.
Tôi lấp miệng em lại bằng một nụ hôn nữa, ôi cái bản năng này, cứ lúc nào đó lại trỗi dậy, và tôi và em lại tiếp tục cuốn vào nhau thêm một lần nữa say đắm, để rồi mệt phờ đi ngủ mất lúc nào không biết, khi tỉnh dậy thì trời đã tờ mờ sáng rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.