Chương 10: Công nguyên 19XX: Giãy dụa
Tối Chung Chương
20/08/2014
“Liên Lạc, bà điên rồi” sau khi nghe tôi nói xong, Biện Nghê ngơ ngác bỏ lại những lời này.
Tôi nản lòng ngồi xuống sàn nhà, chôn đầu thật sâu vào giữa hai chân: “Tôi, đại khái là điên rồi.”
Biện Nghê thở dài một hơi, đưa một cốc nước qua cho tôi: “Trước tiên uống chút nước đi, nói suốt nãy giờ.”
Tôi lắc đầu: “Không khát.”
Cô ấy đi đến, ngồi xuống bên cạnh rồi ôm lấy tôi, vỗ vào lưng tôi: “Liên Lạc, bà đang run rẩy.”
Tôi nức nở: “Biện Nghê, tôi sợ hãi. Tôi thật sự sợ hãi mình đã yêu Cố Mạc Tu.”
Cô ấy ôn nhu nói: “Đừng sợ. Có lẽ tất cả mọi chuyện theo lời bà nói chưa chắc đã chính xác. Dù sao hai người xa nhau nhiều năm như vậy, hiện tại đột nhiên gặp mặt, lại hết sức thân thiết, tạo ra một loại ảo giác cũng rất bình thường.”
Tôi ngẩng đầu: “Thật là như vậy sao?”
Cô ấy gật gật đầu: “Có lẽ lần sau bà gặp lại anh ta sẽ không sinh ra loại ảo giác như thế này.”
Tôi trầm mặc nửa ngày.
Sau một lúc, cô ấy sâu kín mở miệng: “Đối với bà, hiện tại đầu óc đều là Cố Mạc Tu. Không phải dùng thân phận em gái suy nghĩ về anh ta, mà là lấy suy nghĩ của một người con gái để tưởng niệm.”
Biện Nghê nghiêm túc nhìn tôi: “Liên Lạc, tốt nhất bà nên dừng lại ý nghĩ này ngay lập tức. Bà có biết đây gọi là gì không? Đây là loạn luân!”
Tôi giật mình.
Loạn luân?
Biện Nghê gật gật đầu: “Cho nên, tốt nhất bà nên mau chóng bình tĩnh trở lại, đem toàn bộ tâm tư đặt vào cuộc thi sắp tới.”
Tôi mờ mịt lắc đầu: “Không được, trong lòng tôi đang rất loạn.”
Biện Nghê trầm mặc.
Chúng tôi dựa vào nhau, không một ai nói câu gì.
Hồi lâu, cô ấy nhẹ nhàng mở miệng: “Bà nên đem toàn bộ sức lực đăt hết vào âm nhạc, chứ không phải loại chuyện tình hỗn loạn này.”
Tôi không tiếng động gật đầu.
“Chuyện Con Vịt tôi có nghe nói. Bà nên đi xem anh ta.” Trên mặt Biện Nghê có nhàn nhạt ưu thương.
“Buổi chiều tôi sẽ gặp nhóm bọn họ!”
Cô ấy gật đầu: “Đừng suy nghĩ nhiều quá. Sự tình dù có như thế nào cũng để tự nó phát triển đi.”
Buổi chiều, tôi gặp mặt bọn Con Vịt.
Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như không có việc gì của Con Vịt, trong lòng không khỏi có chút chua xót, đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Con Vịt, thật xin lỗi…”
Anh nhất thời sửng sốt, tiện đà cười ha hả: “Hoa sen nhỏ, vài ngày không gặp, làm sao bà có thể trở nên tốt bụng như mẹ tôi vậy.”
Tôi gật đầu: “Mẹ thì mẹ, dù sao ban đầu tôi cũng là phụ nữ.”
Anh thở dài một hơi, đẩy tôi ra: “Không có việc gì. Thật.”
Quang Đầu cùng Copy ác ý chấm chấm chút nước mắt: “Rất cảm động… Rất cảm động…”
Tôi bị bọn họ chọc cho cười rộ lên.
Có thể có được những người bạn như bọn họ, đối với tôi mà nói, thật sự đã là một thứ tài sản lớn.
Trở lại căn phòng của tôi cùng Cố Mạc Tu, cả người đột nhiên lại đứng trong hư không.
Nằm ở trên giường hết nghiêng qua nghiêng lại, làm thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Bóng dáng Cố Mạc Tu giống như sợi dây, ở trong lòng tôi điên cuồng phát sinh lan tràn.
Tôi cảm thấy khủng hoảng, Biện Nghê nói: Đây là loạn luân.
Trước kia, hai chữ này đối với tôi mà nói, thật sự không có lấy một chút quan hệ.
Thế nhưng hiện tại, đột nhiên nó bất chợt xâm nhập vào tính mạng tôi, không có bất cứ dấu hiệu gì, rõ ràng mà hữu lực đánh tan thành lũy trong lòng tôi.
Tại sao tôi có thể sinh ra loại cảm giác này với chính anh trai ruột của mình?
Chẳng lẽ thật sự giống như Biện Nghê nói, là vì đã lâu không gặp, đột nhiên chợt thân mật, mới đưa đến ảo giác?
Tôi không cam lòng bị ràng buộc trong tội danh loạn luân, vì thế run run hai tay ấn số điện thoại Cố Mạc Tu.
Khoảnh khắc âm thanh của anh truyền đến, lòng đột nhiên nhảy dựng lên mãnh liệt.
“Tiểu Lạc, tại sao muộn như thế này còn chưa ngủ?” Giọng nói của anh rất ôn nhu, rất êm tai.
Tôi không dám nói lời nào. Chỉ sợ vừa phát ra tiếng, sẽ tiết lộ tội ác bí mật trong lòng mình.
“Tiểu Lạc… Tiểu Lạc… Em làm sao vậy?” Giọng nói của anh nghe có vẻ rất lo lắng làm tôi thấy thật vui vẻ.
Tại sao tôi lại thấy vui vẻ? Chẳng lẽ vì anh đang lo lắng cho tôi sao?
“Tiểu Lạc… Tiểu Lạc, em đang nghe sao? Rốt cuộc em làm sao vậy…” Giọng nói của Cố Mạc Tu theo sóng điện xuyên qua màng tai, xỏ xuyên qua cơ thể của tôi.
Tôi kinh hoảng lập tức cúp điện thoại.
Tôi không biết chính mình đang trốn tránh cái gì. Khi tôi nghe thấy giọng nói của anh thì cái cảm giác sáng sớm đó lại trỗi dậy. Thậm chí càng thêm mãnh liệt.
Tôi đem thân thể chính mình cuốn lui vào góc giường.
Liên Lạc, mày thật sự điên rồi.
Nửa đêm, nghe thấy âm thanh có người mở cửa.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đèn liền bị người đó bật lên.
Căn phòng nhất thời sáng như ban ngày.
Cố Mạc Tu mặt đầy mồ hôi đứng ở cửa, há mồm thở phì phò.
Tôi ngơ ngác nhìn anh: “Anh trai…”
Anh vội vàng đi tới, bắt lấy hai vai tôi: “Tiểu Lạc, em không sao chứ?”
Tôi giống như bị điện giật, lập tức đẩy anh ra, hướng vào giường, rút lui: “Không… Không… Không có việc gì…”
Anh cũng không có chú ý tới sự khác thường của tôi, thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngồi xuống mặt đất: “Thật tốt quá. Thật sự làm anh sợ muốn chết.”
Tầm mắt tôi xẹt qua mặt anh, rốt cuộc không đi ra được.
Ban đầu gương mặt trắng nõn, bởi vì chạy kịch liệt mà trở nên hồng nhuận, trên chóp mũi thấm ra một ít mồ hôi, dưới ánh đèn phát sáng lấp lánh.
Cố Mạc Tu, anh thật đúng là người con trai mê hồn.
Anh không nhận ra tầm mắt tôi, chỉ đảo mắt nhìn tôi: “Khi đó em xảy ra chuyện gì, gọi điện cho anh cũng không nói lời nào, hại anh còn tưởng em đã xảy ra chuyện…”
Tôi xấu hổ rời đi ánh mắt anh, nhìn đi nơi khác: “Không có gì… Có thể là điện thoại gây ra chút lỗi kỹ thuật thôi.”
Anh nghe xong, đơn giản nằm xuống mặt đất: “Thật sự là oan muốn chết… Làm anh suốt đêm gấp gáp trở về. Em nói, Tiểu Lạc nên bồi thường anh như thế nào đây?”
Tôi cười cười: “Anh trai nghĩ muốn bồi thường cái gì?”
Anh ra vẻ trầm tư một chút, tiện đà tràn ra một nụ cười: “Em lại đây cho anh đánh ba lần.”
Tôi sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nhìn về phía anh oán giận: “Dựa vào điều gì mà em bị anh đánh?”
Anh biến hoá kỳ lạ, cười cười: “Nếu em nghe lời, anh sẽ có tin tức tốt nói cho em.”
Tôi bĩu môi, bắt đầu dao động.
Anh tiếp tục dụ dỗ: “Đối với em đây tuyệt đối là một tin tức tốt.”
Chuyện này, tôi hoàn toàn đóng băng.
Dò xét hỏi: “Anh trai, tin tức tốt gì vậy? Nói mau nói mau.”
Anh một phen kéo lấy cánh tay tôi, thuận thế lôi kéo xuống, cả người tôi liền rơi vào ngực anh.
“Vật nhỏ, bắt được em rồi!” Anh cười đắc ý.
Tôi lại cười không nổi.
Toàn bộ thân thể giống như bị điện giật, không thể nhúc nhích.
Tiếng tim đập lớn, tựa như vang vọng toàn bộ căn phòng.
Nhưng mà, Cố Mạc Tu không biết giờ phút này tôi đang hoảng sợ, anh đem tôi ôm càng lâu: “Tiểu Lạc, hôm nay làm anh sợ muốn chết.”
Cái lạnh chậm rãi theo lòng bàn chân lan tràn khắp cơ thể. Máu đọng lại.
Mãnh liệt đẩy anh ra, sau đó lui vài bước, mãi đến khi lưng dán chân tường, mới dừng lại.
Sắc mặt của anh có chút khó khăn: “Tiểu Lạc… Em… Làm sao vậy?”
Tôi không biết nên nói cái gì mới tốt.
Anh tới gần, đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, tay hướng về phía tôi.
Cố Mạc Tu, anh đừng dựa gần em như vậy. Em thật sợ hãi.
Thế nhưng Cố Mạc Tu không nghe được tiếng lòng tôi đang hò hét cùng phản kháng, bất chấp đưa hai tay ra, đem tôi ôm vào trong ngực: “Tiểu Lạc, có phải em đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôi cảm giác trái tim mình đình trệ trong vài giây.
Anh nhận thấy được không đúng, buông tay, con ngươi đen lộ ra vẻ ưu thương: “Tiểu Lạc, em chán ghét anh đụng chạm vào người sao?”
Tôi run run đôi môi, sắc mặt tái nhợt.
Anh cười tự giễu: “Anh cứ tưởng khi mình trở về, em sẽ thật cao hứng.”
Đột nhiên lấy lại tinh thần, tôi mãnh liệt lắc đầu: “Không phải như vậy đâu.”
Anh vỗ vỗ mặt tôi: “Đi ngủ sớm đi.”
Tôi đi đến bên giường, nằm xuống.
Cố Mạc Tu nói: “Anh ngủ dưới đất cũng được.”
Trong không khí trôi nổi lơ lửng hơi thở xấu hổ.
Tôi cắn ngón tay, đưa lưng về phía anh nằm.
Phía sau truyền đến tiếng ho khan.
Trong lòng run rẩy.
Đã lâu, tựa như đã hạ quyết tâm, từ trên giường ngồi xuống: “Anh trai…”
“Ừm?” Anh lập tức cũng ngồi dậy, trong bóng đêm, mắt anh lộ rõ sự ưu thương.
Tôi hướng về phía giường, vỗ vỗ vị trí bên người: “Đi lên ngủ đi, đừng để bị cảm.”
Anh lắc đầu: “Không cần em xen vào, trước hết đi ngủ đi, anh không sao.”
“Em có chút lạnh. Cho nên, anh vẫn nên lên đây ngủ đi.”
Anh chần chờ, sau một lúc, đi đến bên giường nằm xuống.
Chúng tôi đưa lưng về phía nhau mà ngủ. Không ôm nhau ngủ giống như trước kia.
Tôi biết Cố Mạc Tu không ngủ. Hơi thở dồn dập đã bán đứng sự bất an trong lòng anh.
Cúi đầu kêu anh: “Anh trai…”
“Ừ?” Sau lưng truyền đến âm thanh rầu rĩ của anh.
“Vừa rồi anh muốn nói cho em một tin tức tốt, là cái gì vậy?”
“Không có gì… Là anh lừa em đó.”
“Không có khả năng, từ trước tới nay anh không bao giờ gạt em, nói mau! Bằng không em gãi cho anh ngứa chết.” Tôi cười uy hiếp anh.
“Không cần” Anh cũng rất cố chấp.
Tôi trở thân mình, vươn hai đầu ngón tay ra, hướng về phía nách anh mà gãi.
Anh lập tức cười thở không nổi, đứt quãng cầu xin tha thứ: “Tiểu Lạc… Tiểu Lạc… Em tha cho anh trai đi!”
“Vậy anh có nói hay không?”
“Được được được… Anh nói anh nói… Em mau tha cho anh…” Anh cười rất thống khổ, mặt đỏ bừng, màu sắc bờ môi, thật mê người.
Tôi buông anh ra, xấu xa nhìn anh.
Anh để ý quần áo có phần lệch lạc, nhìn tôi: “Từ hôm nay trở đi anh không cần đến trường.”
“Cái gì?!” Tôi bị lôi trở lại hiện thực.
Anh cười gật gật đầu: “Bởi vì kỳ thực tập của anh đã xong. Sang năm, sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp đi làm được rồi.”
Tôi nghe xong, vừa vui mừng lại vừa sầu bi, không biết nên nói với anh như thế nào.
Sau một lúc, mới sâu kín mở miệng: “Vậy, anh sẽ sống ở đây?”
Anh khó hiểu nhìn tôi chằm chằm: “Tiểu Lạc mất hứng sao?”
Tôi lắc đầu: “Rất vui vẻ.”
Một đêm dày vò.
Sáng sớm thức dậy, thấy bên người là Cố Mạc Tu thì tôi liền biết, tôi không thể đối mặt với anh được nữa.
Không ai lại đối với anh trai mình tim đập, mặt đỏ.
Đối với tôi chính là như thế.
Lặng lẽ xuống giường, đơn giản thu thập một ít quần áo, lưng đeo đàn guitar đi ra ngoài.
Tôi không dám quay đầu, sợ rằng vừa quay đầu lại, sẽ không thể rời đi được.
Tôi ngồi bên đường cái thật lâu.
Đem tất cả những kỷ niệm của mình và Cố Mạc Tu trải qua năm tháng mà tưởng nhớ lại, mưu toan có thể tìm ra được một chứng cớ, chứng cơ chính xác tôi yêu Cố Mạc Tu chỉ là do ảo giác.
Thế nhưng, tôi tìm không thấy. Trên thực tế tôi sớm đã đánh mất lý trí, sớm không có năng lực để phân tích.
Di động vang lên.
Một dãy số xa lạ lóe lên trên màn hình.
Đang do dự nên nghe hay không nên nghe thì ngón tay vô tình ấn vào nút, bên trong truyền đến một giọng nữ dễ nghe: “Liên Lạc.”
Là Liên Thực.
Tôi trêu chọc bà: “Oh, mẹ, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên mẹ gọi cho con đấy. Thật sự là chuyện lạ!”
Bà ta không để ý tới tôi, chỉ nói ngắn gọn một câu: “Trở về! Tao có chuyện cần gặp mày.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi lắng nghe âm thanh trong điện thoại, nhịn không được văng ra một câu: “MD!”
Nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mang theo hành lý trở về nhà.
Mở cửa, Liên Thực đang ngồi trên ghế sa lon, bên người bà còn một người nữa.
Người đó là Cố Kỳ Ngôn.
Tôi biết không thể trốn tránh lần nữa, buông đàn guitar đi đến trước mặt bọn họ, cố ý hỏi: “Vị tiên sinh này là…”
Sắc mặt Cố Kỳ Ngôn nhất thời có chút khó khăn.
Ông nói: “Tiểu Lạc, là ba đây.”
“Ba sao?” Tôi mở to hai mắt nhìn ông ta, sau đó lập tức lắc đầu: “Không đúng. Không đúng, mẹ tôi nói ba đã chết rồi.”
Gương mặt mỹ lệ của Liên Thực trở nên tái nhợt.
Bà ta nhìn tôi gầm nhẹ: “Liên Lạc, mày đừng quá phận.”
Cố Kỳ Ngôn trấn an vỗ vỗ vai bà ta: “Chuyện này không thể trách Tiểu Lạc. Đều là lỗi của anh.”
Biểu tình cùng động tác của Cố Kỳ Ngôn thật đúng là một người chồng tốt, một người cha tốt.
Rất nhanh tôi bị ông làm cho cảm động.
Châm chọc cười cười: “Thì ra đúng là ba. Ba không chết thật sự tốt quá.”
Ông ta thở dài: “Tiểu Lạc, thật xin lỗi. Trước kia đều là lỗi của ba. Từ nay về sau ba sẽ bồi thường thật tốt cho con.”
Tôi cười gật gật đầu: “Tốt quá nhỉ, vậy ba nghĩ nên bồi thường cho con như thế nào?”
Ông ta nói: “Con muốn bồi thường cái gì?”
Tôi nghĩ một chút, nói: “Con muốn ba dùng mạng của mình để bồi thường, ba nguyện ý sao?”
“Liên Lạc!” Liên Thực nhịn không được cho tôi một cái tát, sắc mặt xanh đen.
Tôi ôm mặt, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ một chút, xoay người đi lên lầu: “Tiểu Lạc không hiểu chuyện, dùng lời đại nghịch bất đạo để chơi đùa, ba mẹ, trăm ngàn lần hai người đừng coi là thật.”
“Tao sẽ cùng ba mày phục hôn!” Phía sau truyền âm thanh lạnh lùng của Liên Thực.
Tôi giật mình.
Xoay người nhìn bà ta: “Bà nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Liên Thực khoanh tay, lạnh lùng nhìn tôi: “Tao cùng ba mày phục hôn.”
Đàn guiatr rơi xuống đất nổ lớn, phát ra tiếng thở dài.
Tôi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, cúi người nhặt cây đàn lên, chậm rãi đi tới cửa: “Có tôi ở đây, hai người đừng nghĩ đến ngày phục hôn.”
Nói xong, hung hăng đi ra cửa.
Tôi đi trên đường cái, cực độ muốn cười.
Liên Thực cùng Cố Kỳ Ngôn phục hôn? Đây là chuyện đáng chê cười nhất nhất mà tôi nghe thấy trong năm nay.
Tiếng điện thoại không ngừng kêu vang.
Tôi biết nhất định là Cố Mạc Tu gọi tới.
Đối với anh, tôi không thể tiếp. Tôi biết rõ tính cách của mình, tình nguyện bây giờ tàn nhẫn với chính mình, cũng không muốn ngày sau phải chịu thống khổ.
Đơn giản tắt điện thoại di động, tìm một khách sạn nhỏ, đi vào.
Trong căn phòng nhỏ dơ bẩn, tôi ngủ say không còn biết trời đất gì nữa.
Đói, liền dậy ăn mì, mệt nhọc, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Tôi biết chính mình đang nhanh chóng suy bại.
Tôi tình nguyện sống trong si mê, chết trong hạnh phúc, cũng không muốn sống mà không chịu được như thế này.
Phất Lạc Y đã nói: “Giấc mơ là do dây thần kinh ở não kích hoạt trong tiềm thức.”
Những người kiêu ngạo có thể chính mình tự tỉnh dậy, một lần nữa làm người.
Nhìn những con người kiêu ngạo đó, bạn sẽ được sáng tỏ, thì ra nỗi đau và nỗi thống khổ tạo ra bởi tuyệt vọng là hai điều khác nhau.
Thì ra sức khỏe chỉ là vẻ bề ngoài.
Đến ngày thứ tư, dù làm cách nào cũng không thể ngủ được, liền mở TV để giải sầu bớt nhàm chán.
Trong TV đang phát một tiết mục giải trí nhàm chán đến cực điểm.
Nhìn trong chốc lát, cảm thấy nhàm chán, đang chuẩn bị tắt đi, lại nghe thấy người dẫn chương trình hỏi: “Có thể cho chúng tôi biết cách nhìn của bạn về hiện tượng loạn luân.”
Cầm điều khiển từ xa, tay âm ỉ phát run.
Trên mặt khán giả đều lộ ra sự chán ghét với từ ngữ này.
Nhiều ý kiến khác nhau. Sự khinh bỉ căm hận chiếm phần nhiều.
Có một người nói rằng: “Loạn luân so với đồng tính luyến ái còn dơ bẩn ghê tởm hơn. Người loạn luân, phải nhận sự trừng phạt của thần linh, trọn đời không thể siêu sinh, nhận hết kỳ thị của thế giới, những lời đồn đại sẽ đả kích bọn họ. Những ai loạn luân, đều không thể chết yên lành.”
Tôi nằm trên giường, tim đập thình thịch.
Trong đầu một mớ hỗn độn.
Dơ bẩn, ghê tởm, không thể chết yên lành… Đây có phải kết cục về sau của tôi không?
Tôi cắn vào chiếc chăn dơ bẩn, khóc thất thanh.
Nếu tôi cùng Cố Mạc Tu không phải anh em thì sẽ tốt biết bao.
Nếu tôi không sinh ra loại tình cảm này với anh thì sẽ tốt biết bao.
Thế nhưng, trên thế giới có một từ rất thê lương, ‘Nếu …là’ ah!
Tôi không muốn mình cùng Cố Mạc Tu đều chết không yên lành.
Nếu bắt buộc phải có một người xuống địa ngục, như vậy, hãy để tôi rơi vào đó đi.
Thượng đế chỉ cần đáp ứng lưu trữ cánh của anh là được rồi.
Thập tự giá sở dĩ rất gợi cảm, là vì ở mặt trên có một người đàn ông trần truồng chăng?
Đến ngày thứ bảy, tôi dậy đi tắm, trả phòng, chạy đến cửa hàng mua một cái áo khoác con trai. Lưng đeo đàn guitar oanh oanh liệt liệt đi tìm bọn Con Vịt.
Tôi nghĩ, mình đã được giác ngộ.
Ở khách sạn kia trong bảy ngày, tôi đã suy nghĩ triệt để, đem mọi chuyện trở nên sáng tỏ.
Tôi không đồng ý Liên Thực cùng Cố Kỳ Ngôn phục hôn, là vì tôi sợ hãi sự thật mình và Cố Mạc Tu là anh em càng thêm rõ ràng.
Tôi trốn khỏi nơi ở của Cố Mạc Tu, là vì tôi sợ hãi mình sẽ rơi vào vực sâu của loạn luân.
Tôi yêu Cố Mạc Tu không phải do buổi sáng sớm ngẫu nhiên đó, mà là mười hai năm ngày ngày đêm đêm tưởng niệm cùng oán hận, trong một thời gian chờ đợi đáng kể, dần dần biến thành tình yêu. Cái buổi sáng sớm thoáng qua đó, đơn giản chỉ là một ‘cơ hội’ mà thôi.
Toàn thế giới xoay quanh. Lặp đi lặp lại, xuân đi thu đến. Một ngày vào sáng sớm, đột nhiên phát hiện, anh, chính là toàn bộ thế giới của tôi.
Tôi sẽ không để loại cảm tình đầy tội ác này tiếp tục sinh trưởng, tôi muốn nó chưa kịp lan tràn đã bị loại trừ tận gốc.
Tôi nản lòng ngồi xuống sàn nhà, chôn đầu thật sâu vào giữa hai chân: “Tôi, đại khái là điên rồi.”
Biện Nghê thở dài một hơi, đưa một cốc nước qua cho tôi: “Trước tiên uống chút nước đi, nói suốt nãy giờ.”
Tôi lắc đầu: “Không khát.”
Cô ấy đi đến, ngồi xuống bên cạnh rồi ôm lấy tôi, vỗ vào lưng tôi: “Liên Lạc, bà đang run rẩy.”
Tôi nức nở: “Biện Nghê, tôi sợ hãi. Tôi thật sự sợ hãi mình đã yêu Cố Mạc Tu.”
Cô ấy ôn nhu nói: “Đừng sợ. Có lẽ tất cả mọi chuyện theo lời bà nói chưa chắc đã chính xác. Dù sao hai người xa nhau nhiều năm như vậy, hiện tại đột nhiên gặp mặt, lại hết sức thân thiết, tạo ra một loại ảo giác cũng rất bình thường.”
Tôi ngẩng đầu: “Thật là như vậy sao?”
Cô ấy gật gật đầu: “Có lẽ lần sau bà gặp lại anh ta sẽ không sinh ra loại ảo giác như thế này.”
Tôi trầm mặc nửa ngày.
Sau một lúc, cô ấy sâu kín mở miệng: “Đối với bà, hiện tại đầu óc đều là Cố Mạc Tu. Không phải dùng thân phận em gái suy nghĩ về anh ta, mà là lấy suy nghĩ của một người con gái để tưởng niệm.”
Biện Nghê nghiêm túc nhìn tôi: “Liên Lạc, tốt nhất bà nên dừng lại ý nghĩ này ngay lập tức. Bà có biết đây gọi là gì không? Đây là loạn luân!”
Tôi giật mình.
Loạn luân?
Biện Nghê gật gật đầu: “Cho nên, tốt nhất bà nên mau chóng bình tĩnh trở lại, đem toàn bộ tâm tư đặt vào cuộc thi sắp tới.”
Tôi mờ mịt lắc đầu: “Không được, trong lòng tôi đang rất loạn.”
Biện Nghê trầm mặc.
Chúng tôi dựa vào nhau, không một ai nói câu gì.
Hồi lâu, cô ấy nhẹ nhàng mở miệng: “Bà nên đem toàn bộ sức lực đăt hết vào âm nhạc, chứ không phải loại chuyện tình hỗn loạn này.”
Tôi không tiếng động gật đầu.
“Chuyện Con Vịt tôi có nghe nói. Bà nên đi xem anh ta.” Trên mặt Biện Nghê có nhàn nhạt ưu thương.
“Buổi chiều tôi sẽ gặp nhóm bọn họ!”
Cô ấy gật đầu: “Đừng suy nghĩ nhiều quá. Sự tình dù có như thế nào cũng để tự nó phát triển đi.”
Buổi chiều, tôi gặp mặt bọn Con Vịt.
Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như không có việc gì của Con Vịt, trong lòng không khỏi có chút chua xót, đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Con Vịt, thật xin lỗi…”
Anh nhất thời sửng sốt, tiện đà cười ha hả: “Hoa sen nhỏ, vài ngày không gặp, làm sao bà có thể trở nên tốt bụng như mẹ tôi vậy.”
Tôi gật đầu: “Mẹ thì mẹ, dù sao ban đầu tôi cũng là phụ nữ.”
Anh thở dài một hơi, đẩy tôi ra: “Không có việc gì. Thật.”
Quang Đầu cùng Copy ác ý chấm chấm chút nước mắt: “Rất cảm động… Rất cảm động…”
Tôi bị bọn họ chọc cho cười rộ lên.
Có thể có được những người bạn như bọn họ, đối với tôi mà nói, thật sự đã là một thứ tài sản lớn.
Trở lại căn phòng của tôi cùng Cố Mạc Tu, cả người đột nhiên lại đứng trong hư không.
Nằm ở trên giường hết nghiêng qua nghiêng lại, làm thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Bóng dáng Cố Mạc Tu giống như sợi dây, ở trong lòng tôi điên cuồng phát sinh lan tràn.
Tôi cảm thấy khủng hoảng, Biện Nghê nói: Đây là loạn luân.
Trước kia, hai chữ này đối với tôi mà nói, thật sự không có lấy một chút quan hệ.
Thế nhưng hiện tại, đột nhiên nó bất chợt xâm nhập vào tính mạng tôi, không có bất cứ dấu hiệu gì, rõ ràng mà hữu lực đánh tan thành lũy trong lòng tôi.
Tại sao tôi có thể sinh ra loại cảm giác này với chính anh trai ruột của mình?
Chẳng lẽ thật sự giống như Biện Nghê nói, là vì đã lâu không gặp, đột nhiên chợt thân mật, mới đưa đến ảo giác?
Tôi không cam lòng bị ràng buộc trong tội danh loạn luân, vì thế run run hai tay ấn số điện thoại Cố Mạc Tu.
Khoảnh khắc âm thanh của anh truyền đến, lòng đột nhiên nhảy dựng lên mãnh liệt.
“Tiểu Lạc, tại sao muộn như thế này còn chưa ngủ?” Giọng nói của anh rất ôn nhu, rất êm tai.
Tôi không dám nói lời nào. Chỉ sợ vừa phát ra tiếng, sẽ tiết lộ tội ác bí mật trong lòng mình.
“Tiểu Lạc… Tiểu Lạc… Em làm sao vậy?” Giọng nói của anh nghe có vẻ rất lo lắng làm tôi thấy thật vui vẻ.
Tại sao tôi lại thấy vui vẻ? Chẳng lẽ vì anh đang lo lắng cho tôi sao?
“Tiểu Lạc… Tiểu Lạc, em đang nghe sao? Rốt cuộc em làm sao vậy…” Giọng nói của Cố Mạc Tu theo sóng điện xuyên qua màng tai, xỏ xuyên qua cơ thể của tôi.
Tôi kinh hoảng lập tức cúp điện thoại.
Tôi không biết chính mình đang trốn tránh cái gì. Khi tôi nghe thấy giọng nói của anh thì cái cảm giác sáng sớm đó lại trỗi dậy. Thậm chí càng thêm mãnh liệt.
Tôi đem thân thể chính mình cuốn lui vào góc giường.
Liên Lạc, mày thật sự điên rồi.
Nửa đêm, nghe thấy âm thanh có người mở cửa.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đèn liền bị người đó bật lên.
Căn phòng nhất thời sáng như ban ngày.
Cố Mạc Tu mặt đầy mồ hôi đứng ở cửa, há mồm thở phì phò.
Tôi ngơ ngác nhìn anh: “Anh trai…”
Anh vội vàng đi tới, bắt lấy hai vai tôi: “Tiểu Lạc, em không sao chứ?”
Tôi giống như bị điện giật, lập tức đẩy anh ra, hướng vào giường, rút lui: “Không… Không… Không có việc gì…”
Anh cũng không có chú ý tới sự khác thường của tôi, thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngồi xuống mặt đất: “Thật tốt quá. Thật sự làm anh sợ muốn chết.”
Tầm mắt tôi xẹt qua mặt anh, rốt cuộc không đi ra được.
Ban đầu gương mặt trắng nõn, bởi vì chạy kịch liệt mà trở nên hồng nhuận, trên chóp mũi thấm ra một ít mồ hôi, dưới ánh đèn phát sáng lấp lánh.
Cố Mạc Tu, anh thật đúng là người con trai mê hồn.
Anh không nhận ra tầm mắt tôi, chỉ đảo mắt nhìn tôi: “Khi đó em xảy ra chuyện gì, gọi điện cho anh cũng không nói lời nào, hại anh còn tưởng em đã xảy ra chuyện…”
Tôi xấu hổ rời đi ánh mắt anh, nhìn đi nơi khác: “Không có gì… Có thể là điện thoại gây ra chút lỗi kỹ thuật thôi.”
Anh nghe xong, đơn giản nằm xuống mặt đất: “Thật sự là oan muốn chết… Làm anh suốt đêm gấp gáp trở về. Em nói, Tiểu Lạc nên bồi thường anh như thế nào đây?”
Tôi cười cười: “Anh trai nghĩ muốn bồi thường cái gì?”
Anh ra vẻ trầm tư một chút, tiện đà tràn ra một nụ cười: “Em lại đây cho anh đánh ba lần.”
Tôi sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nhìn về phía anh oán giận: “Dựa vào điều gì mà em bị anh đánh?”
Anh biến hoá kỳ lạ, cười cười: “Nếu em nghe lời, anh sẽ có tin tức tốt nói cho em.”
Tôi bĩu môi, bắt đầu dao động.
Anh tiếp tục dụ dỗ: “Đối với em đây tuyệt đối là một tin tức tốt.”
Chuyện này, tôi hoàn toàn đóng băng.
Dò xét hỏi: “Anh trai, tin tức tốt gì vậy? Nói mau nói mau.”
Anh một phen kéo lấy cánh tay tôi, thuận thế lôi kéo xuống, cả người tôi liền rơi vào ngực anh.
“Vật nhỏ, bắt được em rồi!” Anh cười đắc ý.
Tôi lại cười không nổi.
Toàn bộ thân thể giống như bị điện giật, không thể nhúc nhích.
Tiếng tim đập lớn, tựa như vang vọng toàn bộ căn phòng.
Nhưng mà, Cố Mạc Tu không biết giờ phút này tôi đang hoảng sợ, anh đem tôi ôm càng lâu: “Tiểu Lạc, hôm nay làm anh sợ muốn chết.”
Cái lạnh chậm rãi theo lòng bàn chân lan tràn khắp cơ thể. Máu đọng lại.
Mãnh liệt đẩy anh ra, sau đó lui vài bước, mãi đến khi lưng dán chân tường, mới dừng lại.
Sắc mặt của anh có chút khó khăn: “Tiểu Lạc… Em… Làm sao vậy?”
Tôi không biết nên nói cái gì mới tốt.
Anh tới gần, đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, tay hướng về phía tôi.
Cố Mạc Tu, anh đừng dựa gần em như vậy. Em thật sợ hãi.
Thế nhưng Cố Mạc Tu không nghe được tiếng lòng tôi đang hò hét cùng phản kháng, bất chấp đưa hai tay ra, đem tôi ôm vào trong ngực: “Tiểu Lạc, có phải em đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôi cảm giác trái tim mình đình trệ trong vài giây.
Anh nhận thấy được không đúng, buông tay, con ngươi đen lộ ra vẻ ưu thương: “Tiểu Lạc, em chán ghét anh đụng chạm vào người sao?”
Tôi run run đôi môi, sắc mặt tái nhợt.
Anh cười tự giễu: “Anh cứ tưởng khi mình trở về, em sẽ thật cao hứng.”
Đột nhiên lấy lại tinh thần, tôi mãnh liệt lắc đầu: “Không phải như vậy đâu.”
Anh vỗ vỗ mặt tôi: “Đi ngủ sớm đi.”
Tôi đi đến bên giường, nằm xuống.
Cố Mạc Tu nói: “Anh ngủ dưới đất cũng được.”
Trong không khí trôi nổi lơ lửng hơi thở xấu hổ.
Tôi cắn ngón tay, đưa lưng về phía anh nằm.
Phía sau truyền đến tiếng ho khan.
Trong lòng run rẩy.
Đã lâu, tựa như đã hạ quyết tâm, từ trên giường ngồi xuống: “Anh trai…”
“Ừm?” Anh lập tức cũng ngồi dậy, trong bóng đêm, mắt anh lộ rõ sự ưu thương.
Tôi hướng về phía giường, vỗ vỗ vị trí bên người: “Đi lên ngủ đi, đừng để bị cảm.”
Anh lắc đầu: “Không cần em xen vào, trước hết đi ngủ đi, anh không sao.”
“Em có chút lạnh. Cho nên, anh vẫn nên lên đây ngủ đi.”
Anh chần chờ, sau một lúc, đi đến bên giường nằm xuống.
Chúng tôi đưa lưng về phía nhau mà ngủ. Không ôm nhau ngủ giống như trước kia.
Tôi biết Cố Mạc Tu không ngủ. Hơi thở dồn dập đã bán đứng sự bất an trong lòng anh.
Cúi đầu kêu anh: “Anh trai…”
“Ừ?” Sau lưng truyền đến âm thanh rầu rĩ của anh.
“Vừa rồi anh muốn nói cho em một tin tức tốt, là cái gì vậy?”
“Không có gì… Là anh lừa em đó.”
“Không có khả năng, từ trước tới nay anh không bao giờ gạt em, nói mau! Bằng không em gãi cho anh ngứa chết.” Tôi cười uy hiếp anh.
“Không cần” Anh cũng rất cố chấp.
Tôi trở thân mình, vươn hai đầu ngón tay ra, hướng về phía nách anh mà gãi.
Anh lập tức cười thở không nổi, đứt quãng cầu xin tha thứ: “Tiểu Lạc… Tiểu Lạc… Em tha cho anh trai đi!”
“Vậy anh có nói hay không?”
“Được được được… Anh nói anh nói… Em mau tha cho anh…” Anh cười rất thống khổ, mặt đỏ bừng, màu sắc bờ môi, thật mê người.
Tôi buông anh ra, xấu xa nhìn anh.
Anh để ý quần áo có phần lệch lạc, nhìn tôi: “Từ hôm nay trở đi anh không cần đến trường.”
“Cái gì?!” Tôi bị lôi trở lại hiện thực.
Anh cười gật gật đầu: “Bởi vì kỳ thực tập của anh đã xong. Sang năm, sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp đi làm được rồi.”
Tôi nghe xong, vừa vui mừng lại vừa sầu bi, không biết nên nói với anh như thế nào.
Sau một lúc, mới sâu kín mở miệng: “Vậy, anh sẽ sống ở đây?”
Anh khó hiểu nhìn tôi chằm chằm: “Tiểu Lạc mất hứng sao?”
Tôi lắc đầu: “Rất vui vẻ.”
Một đêm dày vò.
Sáng sớm thức dậy, thấy bên người là Cố Mạc Tu thì tôi liền biết, tôi không thể đối mặt với anh được nữa.
Không ai lại đối với anh trai mình tim đập, mặt đỏ.
Đối với tôi chính là như thế.
Lặng lẽ xuống giường, đơn giản thu thập một ít quần áo, lưng đeo đàn guitar đi ra ngoài.
Tôi không dám quay đầu, sợ rằng vừa quay đầu lại, sẽ không thể rời đi được.
Tôi ngồi bên đường cái thật lâu.
Đem tất cả những kỷ niệm của mình và Cố Mạc Tu trải qua năm tháng mà tưởng nhớ lại, mưu toan có thể tìm ra được một chứng cớ, chứng cơ chính xác tôi yêu Cố Mạc Tu chỉ là do ảo giác.
Thế nhưng, tôi tìm không thấy. Trên thực tế tôi sớm đã đánh mất lý trí, sớm không có năng lực để phân tích.
Di động vang lên.
Một dãy số xa lạ lóe lên trên màn hình.
Đang do dự nên nghe hay không nên nghe thì ngón tay vô tình ấn vào nút, bên trong truyền đến một giọng nữ dễ nghe: “Liên Lạc.”
Là Liên Thực.
Tôi trêu chọc bà: “Oh, mẹ, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên mẹ gọi cho con đấy. Thật sự là chuyện lạ!”
Bà ta không để ý tới tôi, chỉ nói ngắn gọn một câu: “Trở về! Tao có chuyện cần gặp mày.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi lắng nghe âm thanh trong điện thoại, nhịn không được văng ra một câu: “MD!”
Nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mang theo hành lý trở về nhà.
Mở cửa, Liên Thực đang ngồi trên ghế sa lon, bên người bà còn một người nữa.
Người đó là Cố Kỳ Ngôn.
Tôi biết không thể trốn tránh lần nữa, buông đàn guitar đi đến trước mặt bọn họ, cố ý hỏi: “Vị tiên sinh này là…”
Sắc mặt Cố Kỳ Ngôn nhất thời có chút khó khăn.
Ông nói: “Tiểu Lạc, là ba đây.”
“Ba sao?” Tôi mở to hai mắt nhìn ông ta, sau đó lập tức lắc đầu: “Không đúng. Không đúng, mẹ tôi nói ba đã chết rồi.”
Gương mặt mỹ lệ của Liên Thực trở nên tái nhợt.
Bà ta nhìn tôi gầm nhẹ: “Liên Lạc, mày đừng quá phận.”
Cố Kỳ Ngôn trấn an vỗ vỗ vai bà ta: “Chuyện này không thể trách Tiểu Lạc. Đều là lỗi của anh.”
Biểu tình cùng động tác của Cố Kỳ Ngôn thật đúng là một người chồng tốt, một người cha tốt.
Rất nhanh tôi bị ông làm cho cảm động.
Châm chọc cười cười: “Thì ra đúng là ba. Ba không chết thật sự tốt quá.”
Ông ta thở dài: “Tiểu Lạc, thật xin lỗi. Trước kia đều là lỗi của ba. Từ nay về sau ba sẽ bồi thường thật tốt cho con.”
Tôi cười gật gật đầu: “Tốt quá nhỉ, vậy ba nghĩ nên bồi thường cho con như thế nào?”
Ông ta nói: “Con muốn bồi thường cái gì?”
Tôi nghĩ một chút, nói: “Con muốn ba dùng mạng của mình để bồi thường, ba nguyện ý sao?”
“Liên Lạc!” Liên Thực nhịn không được cho tôi một cái tát, sắc mặt xanh đen.
Tôi ôm mặt, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ một chút, xoay người đi lên lầu: “Tiểu Lạc không hiểu chuyện, dùng lời đại nghịch bất đạo để chơi đùa, ba mẹ, trăm ngàn lần hai người đừng coi là thật.”
“Tao sẽ cùng ba mày phục hôn!” Phía sau truyền âm thanh lạnh lùng của Liên Thực.
Tôi giật mình.
Xoay người nhìn bà ta: “Bà nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Liên Thực khoanh tay, lạnh lùng nhìn tôi: “Tao cùng ba mày phục hôn.”
Đàn guiatr rơi xuống đất nổ lớn, phát ra tiếng thở dài.
Tôi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, cúi người nhặt cây đàn lên, chậm rãi đi tới cửa: “Có tôi ở đây, hai người đừng nghĩ đến ngày phục hôn.”
Nói xong, hung hăng đi ra cửa.
Tôi đi trên đường cái, cực độ muốn cười.
Liên Thực cùng Cố Kỳ Ngôn phục hôn? Đây là chuyện đáng chê cười nhất nhất mà tôi nghe thấy trong năm nay.
Tiếng điện thoại không ngừng kêu vang.
Tôi biết nhất định là Cố Mạc Tu gọi tới.
Đối với anh, tôi không thể tiếp. Tôi biết rõ tính cách của mình, tình nguyện bây giờ tàn nhẫn với chính mình, cũng không muốn ngày sau phải chịu thống khổ.
Đơn giản tắt điện thoại di động, tìm một khách sạn nhỏ, đi vào.
Trong căn phòng nhỏ dơ bẩn, tôi ngủ say không còn biết trời đất gì nữa.
Đói, liền dậy ăn mì, mệt nhọc, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Tôi biết chính mình đang nhanh chóng suy bại.
Tôi tình nguyện sống trong si mê, chết trong hạnh phúc, cũng không muốn sống mà không chịu được như thế này.
Phất Lạc Y đã nói: “Giấc mơ là do dây thần kinh ở não kích hoạt trong tiềm thức.”
Những người kiêu ngạo có thể chính mình tự tỉnh dậy, một lần nữa làm người.
Nhìn những con người kiêu ngạo đó, bạn sẽ được sáng tỏ, thì ra nỗi đau và nỗi thống khổ tạo ra bởi tuyệt vọng là hai điều khác nhau.
Thì ra sức khỏe chỉ là vẻ bề ngoài.
Đến ngày thứ tư, dù làm cách nào cũng không thể ngủ được, liền mở TV để giải sầu bớt nhàm chán.
Trong TV đang phát một tiết mục giải trí nhàm chán đến cực điểm.
Nhìn trong chốc lát, cảm thấy nhàm chán, đang chuẩn bị tắt đi, lại nghe thấy người dẫn chương trình hỏi: “Có thể cho chúng tôi biết cách nhìn của bạn về hiện tượng loạn luân.”
Cầm điều khiển từ xa, tay âm ỉ phát run.
Trên mặt khán giả đều lộ ra sự chán ghét với từ ngữ này.
Nhiều ý kiến khác nhau. Sự khinh bỉ căm hận chiếm phần nhiều.
Có một người nói rằng: “Loạn luân so với đồng tính luyến ái còn dơ bẩn ghê tởm hơn. Người loạn luân, phải nhận sự trừng phạt của thần linh, trọn đời không thể siêu sinh, nhận hết kỳ thị của thế giới, những lời đồn đại sẽ đả kích bọn họ. Những ai loạn luân, đều không thể chết yên lành.”
Tôi nằm trên giường, tim đập thình thịch.
Trong đầu một mớ hỗn độn.
Dơ bẩn, ghê tởm, không thể chết yên lành… Đây có phải kết cục về sau của tôi không?
Tôi cắn vào chiếc chăn dơ bẩn, khóc thất thanh.
Nếu tôi cùng Cố Mạc Tu không phải anh em thì sẽ tốt biết bao.
Nếu tôi không sinh ra loại tình cảm này với anh thì sẽ tốt biết bao.
Thế nhưng, trên thế giới có một từ rất thê lương, ‘Nếu …là’ ah!
Tôi không muốn mình cùng Cố Mạc Tu đều chết không yên lành.
Nếu bắt buộc phải có một người xuống địa ngục, như vậy, hãy để tôi rơi vào đó đi.
Thượng đế chỉ cần đáp ứng lưu trữ cánh của anh là được rồi.
Thập tự giá sở dĩ rất gợi cảm, là vì ở mặt trên có một người đàn ông trần truồng chăng?
Đến ngày thứ bảy, tôi dậy đi tắm, trả phòng, chạy đến cửa hàng mua một cái áo khoác con trai. Lưng đeo đàn guitar oanh oanh liệt liệt đi tìm bọn Con Vịt.
Tôi nghĩ, mình đã được giác ngộ.
Ở khách sạn kia trong bảy ngày, tôi đã suy nghĩ triệt để, đem mọi chuyện trở nên sáng tỏ.
Tôi không đồng ý Liên Thực cùng Cố Kỳ Ngôn phục hôn, là vì tôi sợ hãi sự thật mình và Cố Mạc Tu là anh em càng thêm rõ ràng.
Tôi trốn khỏi nơi ở của Cố Mạc Tu, là vì tôi sợ hãi mình sẽ rơi vào vực sâu của loạn luân.
Tôi yêu Cố Mạc Tu không phải do buổi sáng sớm ngẫu nhiên đó, mà là mười hai năm ngày ngày đêm đêm tưởng niệm cùng oán hận, trong một thời gian chờ đợi đáng kể, dần dần biến thành tình yêu. Cái buổi sáng sớm thoáng qua đó, đơn giản chỉ là một ‘cơ hội’ mà thôi.
Toàn thế giới xoay quanh. Lặp đi lặp lại, xuân đi thu đến. Một ngày vào sáng sớm, đột nhiên phát hiện, anh, chính là toàn bộ thế giới của tôi.
Tôi sẽ không để loại cảm tình đầy tội ác này tiếp tục sinh trưởng, tôi muốn nó chưa kịp lan tràn đã bị loại trừ tận gốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.