Bán Duyên

Đánh giá: 10/10 từ 1 lượt

“Một thằng hầu mà thôi, ông đây muốn bao nhiêu chẳng được. Ôm thân thể dơ bẩn của cậu cút đi bao xa thì cút, đừng bao giờ để tôi thấy cậu nữa.”

Năm năm sau…

“Ông bá hộ, chúng ta nói chuyện chút đi. Ông nói xem, bây giờ tôi đã đứng trên đỉnh cao rồi, liệu thân thể này, có còn xứng với ông nữa không?”

Duyên này phận này, ai mua? Ai bán?

Nhận xét của độc giả về truyện Bán Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook