Chương 6: Người Tình Cũ Dụ Dỗ
Bần tăng thích ăn thịt
15/07/2022
Bá Khắc không cho phép mình chịu khuất nhục, cho dù y có phản ứng với đàn ông nhưng không thể chấp nhận việc bản thân nằm dưới thân thằng khác rên rỉ như một con đàn bà như thế được.
Người hầu trong nhà gần đây luôn trong tình trạng nơm nớp lo sợ, bởi vì ông bá hộ đột nhiên trở nên gắt gỏng vô cùng.
Thậm chí Văn Phúc, người duy nhất được phép lại gần ông bá hộ cũng bị đuổi đi chăn trâu.
Đêm thu trăng sáng, Văn Phúc đứng bên bờ giếng múc từng gàu nước dội vào thân thể đang nóng hừng hực của mình. Lại nữa, lại là giấc mơ ấy.
Hắn biết rõ bản thân mình thích phụ nữ, không hiểu vì sao gần đây chỉ mơ làm tình với đàn ông, hơn nữa đối tượng còn lại vẫn là ông bá hộ, chẳng lẽ vì đang tuổi sung sức, lại không được tiếp xúc với đàn bà nên cơ thể hắn mới xảy ra vấn đề.
Trong lúc Văn Phúc đứng trong sân giếng cởi trần thả hồn suy nghĩ, thì có hai cặp mắt đang nhìn thẳng vào hắn.
Một người là bá hộ Khắc gần đây mới đuổi hắn ra khỏi sân của mình đi chăn trâu, một người là mợ hai Mận. Tuy rằng một nam một nữ, thân phận khác nhau, đứng ở trong góc tối hai nơi khác nhau nhưng giờ phút này đều có chung một suy nghĩ: dáng người thật cường tráng, có lẽ ở trên giường mạnh lắm đây.
Bá Khắc thì nhìn thân thể Văn Phúc một hồi rồi lâm vào rối rắm, bực bội hít sâu bỏ về sân của mình. Không được, không thể nghĩ đến nữa, nếu không mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát được.
Thị Mận thì hơi lóe mắt, nhìn quanh quẩn, trong lòng nảy lên tính toán.
Nơi này là chỗ nhốt trâu, bình thường người chăn trâu sẽ ở gian nhà nhỏ gần sân giếng. Vốn trước đây còn có vì người ở nhưng hiện tại chỉ còn mội một mình Văn Phúc, hơn nữa trời cũng đã khuya, ngoài ả thì chẳng còn ai bén mảng đến đây làm gì.
Thị Mận nghĩ thể bèn nâng nhẹ gót chân, rón rén đến gần phía sau lưng Văn Phúc, duỗi tay ôm lấy hắn.
Văn Phúc giật mình quay phắt lại, nhìn thấy người tình cũ mặc áo lụa mỏng, tóc xõa tung đang đứng sau lưng mình. Hắn cúi xuống nhìn chân Thị Mận, ả đi giày vải, thảo nào lúc đi tới hắn không nghe thấy tiếng guốc gỗ.
Thị Mận cười lả lơi, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn. Văn Phúc híp mắt cảm nhận… Thô ráp!
Bởi vì quanh năm làm ruộng vất vả nên lòng bàn tay của Thị Mận có những nốt chai sần rõ ràng, tuy một năm trở lại đây chịu khó chăm sóc nhưng cũng vẫn không tránh được những vết tích sần sùi đó, không giống bàn tay của người nọ…
Mắt thì nhìn Thị Mận nhưng trong đầu lại tưởng tượng nếu bàn tay trắng nõn mịn màng của người kia chạm lên người mình thì sẽ ra sao. Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến từng mạch máu của Văn Phúc sôi trào, nơi vừa bắn ra trong lúc mơ xuân lại ngóc đầu dậy lần nữa.
Thị Mận đứng rất gần Văn Phúc cho nên nhận rõ sự biến đổi của cơ thể hắn, ả ta đắc chí cười thầm, nhìn đi, giả vờ lạnh lùng với ả thì sao chứ, sự thật là vẫn không quên được ả.
Ả hé miệng phà hơi vào hõm cổ người đàn ông, nũng nịu:
“Anh Phúc, em cô đơn quá. Em rất nhớ anh, chúng ta quay trở lại như trước đây được không?”
Nói xong ả duỗi ngón tay trỏ men theo vòm ngực xuống dưới lớp cơ bụng săn chắc, lúc muốn trượt xuống dưới thêm chút nữa thì bị Văn Phúc tóm chặt tay bóp mạnh, lạnh giọng nói:
“Mợ hai, tam tòng tứ đức, xin đừng quên.”
Nói xong hắn hất tay ả ta ra, đi nhanh về phía gian nhà của mình.
Thị Mận cắn răng, nhất quyết không chịu buông tay, đuổi theo hắn, không dám gọi to vì sợ mọi người phát hiện.
Đúng lúc này, Văn Phúc chợt nhìn thấy một bóng người đang dò dẫm tới gần, hắn buột miêng thốt lên:
“Ông bá hộ, sao ông lại ở đây?”
Thị Mận nghe thấy thế vội vàng núp vào trong chuồng trâu, một mùi hôi thối xộc lên, còn có đám dĩn vo ve quanh ả. Thị Mận cố chịu đựng cảm xúc buồn nôn, trong lòng cầu mong bá hộ Khắc không nhìn thấy mình.
Bá Khắc đang lò mò đến gần thì bị tiếng gọi của Văn Phúc làm giật mình, xấu hổ luống cuống không biết trả lời làm sao. Nói tôi rình trộm cậu tắm rửa, làm rơi tua quạt nên đến tìm lại à? Thôi, đào phức cái hố mà chôn mặt xuống đi là vừa.
Y hắng giọng:
“Hèm, tôi đến xem trâu ăn no chưa? Còn cậu làm gì ở đây? Sao giờ còn chưa ngủ?”
Lý do này cũng quá miễn cưỡng rồi, Văn Phúc híp mắt lại, bất chợt nhớ tới một màn ở sân giếng vừa nãy, đáy mắt trở nên lạnh lẽo.
Bá Khắc không dám nhìn thân thể trần trụi của Văn Phúc cho nên thường thường nhìn đi chỗ khác, bỏ lỡ tia sắc bén trong mắt hắn. Văn Phúc giả vờ khúm núm:
“Dạ nóng quá con không ngủ được nên đi tắm, ông đến lâu chưa sao không gọi con ạ?”
Bá Khắc chột dạ:
“Vừa mới đến thì gặp cậu đấy thây.”
Nghe vậy cả Văn Phúc và Thị Mận núp ở chuồng trâu đều thở phào nhẹ nhõm. Bá Khắc lại hắng giọng:
“Hèm, muộn thế này rồi đừng có lang thang nữa, về ngủ đi mai còn đi chăn trâu, đừng để trâu của tôi bị đói.”
Nói xong quay người muốn men theo ánh trăng đi về, lại bị vấp vào bậc thềm. Mắt thấy sắp ngã chỏng vó, thân thể đột nhiên được một vòng tay rắn chắc mạnh khỏe đỡ lấy, cả người nhào vào trong ngực người ta.
Bá Khắc ngẩn người nhìn vòm ngực rắn chắc trước mặt, bàn tay thon dài của y vừa vặn đặt lên cơ ngực của hắn, săn chắc đúng như trong dự đoán, thậm chí còn nghe được tiếng tim đập thình thịch.
Bá Khắc xấu hổ nhảy dựng lên, vội vàng tránh thoát, không nói thêm câu nào, co chân chạy mất hút, làm gì còn dáng vẻ thong dong uy nghiêm của ông bá hộ thường ngày.
Văn Phúc nhìn người biến mất thì hơi ngơ ngẩn, lúc nghiêng người quay lại chợt thấy có vật gì đó cạnh bờ tường phía trong.
Hắn nhặt lên thì phát hiện ra là một chiếc tua quạt, có lẽ là lúc nãy bá hộ Khắc làm rơi.
Văn Phúc nắm chặt trong tay, liếc mắt nhìn về phía chuồng trâu, lạnh nhạt nói:
“Ra đi.”
Lúc này Thị Mận mới lồm cồm bò ra, trông dáng vẻ nhếch nhác đến thảm thương. Ả còn muốn nói gì đó, nhưng Văn Phúc lại lạnh giọng cảnh cáo:
“Mợ hai, hiện giờ cô đã là người đã có chồng, nên biết thế nào là đủ. Hôm nay may mà ông bá hộ không phát hiện, nếu phát hiện ra, cô có nghĩ đến hậu quả là gì không? Nếu đã thoát kiếp nghèo hèn, thì hãy hưởng thụ cho tốt đi, đừng có suy nghĩ vượt rào nữa.”
Nói xong hắn về phòng đóng cửa cài then, để mặc Thị Mận mặt xanh mét đứng trong sân.
Ả đứng đón gió một lúc, rồi dường như nghĩ đến điều gì đó, bất chợt rùng mình một cái. Ả từng nghe nói, vợ ông bá hộ chết rất kỳ lạ, hình như là bị đánh chết.
Thị Mận không dám lân la nữa, vội vàng xách quần chạy về nơi ở của mình, về gần đến nơi thì chỉnh lại đầu tóc quần áo, để nhỡ có gặp người hầu đi tuần thì còn lấy cớ là đi dạo.
Về phần Văn Phúc, sau khi về phòng cũng thay quần khô, không bật đèn nằm ở trên giường. Gian phòng này có cửa sổ nhưng cánh cửa đã bị hỏng, chưa có ai sửa. Ánh trăng bàng bạc tiến vào trong phòng, rọi lên chiếc tua quạt xanh lam trong tay hắn. Tua quạt không màu mè, gắn ngọc quý hay đồ vật đắt tiền, chỉ có một đoạn cành trúc ngắn bằng một đốt ngón tay được mãi dũa cẩn thận, hai đầu đục lỗ, đầu trên xỏ dây thắt màu lam, bên dưới cũng xỏ các sợ tơ màu lam.
Lạnh lùng mà thanh cao, giống hệt như người chủ của nó.
Văn Phúc hồi tưởng lai cảm xúc mềm mại và hương thơm của người hắn vừa ôm trong lòng, còn có bàn tay thon dài mịn màng đặt trên vòm ngực mình nữa.
Đáy mắt hắn sầm xuống, siết chặt tua quạt trong tay, đặt lên môi hôn, tay phải thò vào trong quần vuốt ve thứ đứng thẳng kia của mình.
“Ưm… hừ… Bá Khắc… A…”
Văn Phúc gồng mình bắn đầy tay, giơ bàn tay dính đầy chất lỏng trắng đục đặc sệt lên trước mặt, đôi mắt mê ly dần dần tụ lại, đen đặc như màn đêm.
Văn Phúc hắn… chưa bao giờ là người biết an phận.
Người hầu trong nhà gần đây luôn trong tình trạng nơm nớp lo sợ, bởi vì ông bá hộ đột nhiên trở nên gắt gỏng vô cùng.
Thậm chí Văn Phúc, người duy nhất được phép lại gần ông bá hộ cũng bị đuổi đi chăn trâu.
Đêm thu trăng sáng, Văn Phúc đứng bên bờ giếng múc từng gàu nước dội vào thân thể đang nóng hừng hực của mình. Lại nữa, lại là giấc mơ ấy.
Hắn biết rõ bản thân mình thích phụ nữ, không hiểu vì sao gần đây chỉ mơ làm tình với đàn ông, hơn nữa đối tượng còn lại vẫn là ông bá hộ, chẳng lẽ vì đang tuổi sung sức, lại không được tiếp xúc với đàn bà nên cơ thể hắn mới xảy ra vấn đề.
Trong lúc Văn Phúc đứng trong sân giếng cởi trần thả hồn suy nghĩ, thì có hai cặp mắt đang nhìn thẳng vào hắn.
Một người là bá hộ Khắc gần đây mới đuổi hắn ra khỏi sân của mình đi chăn trâu, một người là mợ hai Mận. Tuy rằng một nam một nữ, thân phận khác nhau, đứng ở trong góc tối hai nơi khác nhau nhưng giờ phút này đều có chung một suy nghĩ: dáng người thật cường tráng, có lẽ ở trên giường mạnh lắm đây.
Bá Khắc thì nhìn thân thể Văn Phúc một hồi rồi lâm vào rối rắm, bực bội hít sâu bỏ về sân của mình. Không được, không thể nghĩ đến nữa, nếu không mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát được.
Thị Mận thì hơi lóe mắt, nhìn quanh quẩn, trong lòng nảy lên tính toán.
Nơi này là chỗ nhốt trâu, bình thường người chăn trâu sẽ ở gian nhà nhỏ gần sân giếng. Vốn trước đây còn có vì người ở nhưng hiện tại chỉ còn mội một mình Văn Phúc, hơn nữa trời cũng đã khuya, ngoài ả thì chẳng còn ai bén mảng đến đây làm gì.
Thị Mận nghĩ thể bèn nâng nhẹ gót chân, rón rén đến gần phía sau lưng Văn Phúc, duỗi tay ôm lấy hắn.
Văn Phúc giật mình quay phắt lại, nhìn thấy người tình cũ mặc áo lụa mỏng, tóc xõa tung đang đứng sau lưng mình. Hắn cúi xuống nhìn chân Thị Mận, ả đi giày vải, thảo nào lúc đi tới hắn không nghe thấy tiếng guốc gỗ.
Thị Mận cười lả lơi, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn. Văn Phúc híp mắt cảm nhận… Thô ráp!
Bởi vì quanh năm làm ruộng vất vả nên lòng bàn tay của Thị Mận có những nốt chai sần rõ ràng, tuy một năm trở lại đây chịu khó chăm sóc nhưng cũng vẫn không tránh được những vết tích sần sùi đó, không giống bàn tay của người nọ…
Mắt thì nhìn Thị Mận nhưng trong đầu lại tưởng tượng nếu bàn tay trắng nõn mịn màng của người kia chạm lên người mình thì sẽ ra sao. Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến từng mạch máu của Văn Phúc sôi trào, nơi vừa bắn ra trong lúc mơ xuân lại ngóc đầu dậy lần nữa.
Thị Mận đứng rất gần Văn Phúc cho nên nhận rõ sự biến đổi của cơ thể hắn, ả ta đắc chí cười thầm, nhìn đi, giả vờ lạnh lùng với ả thì sao chứ, sự thật là vẫn không quên được ả.
Ả hé miệng phà hơi vào hõm cổ người đàn ông, nũng nịu:
“Anh Phúc, em cô đơn quá. Em rất nhớ anh, chúng ta quay trở lại như trước đây được không?”
Nói xong ả duỗi ngón tay trỏ men theo vòm ngực xuống dưới lớp cơ bụng săn chắc, lúc muốn trượt xuống dưới thêm chút nữa thì bị Văn Phúc tóm chặt tay bóp mạnh, lạnh giọng nói:
“Mợ hai, tam tòng tứ đức, xin đừng quên.”
Nói xong hắn hất tay ả ta ra, đi nhanh về phía gian nhà của mình.
Thị Mận cắn răng, nhất quyết không chịu buông tay, đuổi theo hắn, không dám gọi to vì sợ mọi người phát hiện.
Đúng lúc này, Văn Phúc chợt nhìn thấy một bóng người đang dò dẫm tới gần, hắn buột miêng thốt lên:
“Ông bá hộ, sao ông lại ở đây?”
Thị Mận nghe thấy thế vội vàng núp vào trong chuồng trâu, một mùi hôi thối xộc lên, còn có đám dĩn vo ve quanh ả. Thị Mận cố chịu đựng cảm xúc buồn nôn, trong lòng cầu mong bá hộ Khắc không nhìn thấy mình.
Bá Khắc đang lò mò đến gần thì bị tiếng gọi của Văn Phúc làm giật mình, xấu hổ luống cuống không biết trả lời làm sao. Nói tôi rình trộm cậu tắm rửa, làm rơi tua quạt nên đến tìm lại à? Thôi, đào phức cái hố mà chôn mặt xuống đi là vừa.
Y hắng giọng:
“Hèm, tôi đến xem trâu ăn no chưa? Còn cậu làm gì ở đây? Sao giờ còn chưa ngủ?”
Lý do này cũng quá miễn cưỡng rồi, Văn Phúc híp mắt lại, bất chợt nhớ tới một màn ở sân giếng vừa nãy, đáy mắt trở nên lạnh lẽo.
Bá Khắc không dám nhìn thân thể trần trụi của Văn Phúc cho nên thường thường nhìn đi chỗ khác, bỏ lỡ tia sắc bén trong mắt hắn. Văn Phúc giả vờ khúm núm:
“Dạ nóng quá con không ngủ được nên đi tắm, ông đến lâu chưa sao không gọi con ạ?”
Bá Khắc chột dạ:
“Vừa mới đến thì gặp cậu đấy thây.”
Nghe vậy cả Văn Phúc và Thị Mận núp ở chuồng trâu đều thở phào nhẹ nhõm. Bá Khắc lại hắng giọng:
“Hèm, muộn thế này rồi đừng có lang thang nữa, về ngủ đi mai còn đi chăn trâu, đừng để trâu của tôi bị đói.”
Nói xong quay người muốn men theo ánh trăng đi về, lại bị vấp vào bậc thềm. Mắt thấy sắp ngã chỏng vó, thân thể đột nhiên được một vòng tay rắn chắc mạnh khỏe đỡ lấy, cả người nhào vào trong ngực người ta.
Bá Khắc ngẩn người nhìn vòm ngực rắn chắc trước mặt, bàn tay thon dài của y vừa vặn đặt lên cơ ngực của hắn, săn chắc đúng như trong dự đoán, thậm chí còn nghe được tiếng tim đập thình thịch.
Bá Khắc xấu hổ nhảy dựng lên, vội vàng tránh thoát, không nói thêm câu nào, co chân chạy mất hút, làm gì còn dáng vẻ thong dong uy nghiêm của ông bá hộ thường ngày.
Văn Phúc nhìn người biến mất thì hơi ngơ ngẩn, lúc nghiêng người quay lại chợt thấy có vật gì đó cạnh bờ tường phía trong.
Hắn nhặt lên thì phát hiện ra là một chiếc tua quạt, có lẽ là lúc nãy bá hộ Khắc làm rơi.
Văn Phúc nắm chặt trong tay, liếc mắt nhìn về phía chuồng trâu, lạnh nhạt nói:
“Ra đi.”
Lúc này Thị Mận mới lồm cồm bò ra, trông dáng vẻ nhếch nhác đến thảm thương. Ả còn muốn nói gì đó, nhưng Văn Phúc lại lạnh giọng cảnh cáo:
“Mợ hai, hiện giờ cô đã là người đã có chồng, nên biết thế nào là đủ. Hôm nay may mà ông bá hộ không phát hiện, nếu phát hiện ra, cô có nghĩ đến hậu quả là gì không? Nếu đã thoát kiếp nghèo hèn, thì hãy hưởng thụ cho tốt đi, đừng có suy nghĩ vượt rào nữa.”
Nói xong hắn về phòng đóng cửa cài then, để mặc Thị Mận mặt xanh mét đứng trong sân.
Ả đứng đón gió một lúc, rồi dường như nghĩ đến điều gì đó, bất chợt rùng mình một cái. Ả từng nghe nói, vợ ông bá hộ chết rất kỳ lạ, hình như là bị đánh chết.
Thị Mận không dám lân la nữa, vội vàng xách quần chạy về nơi ở của mình, về gần đến nơi thì chỉnh lại đầu tóc quần áo, để nhỡ có gặp người hầu đi tuần thì còn lấy cớ là đi dạo.
Về phần Văn Phúc, sau khi về phòng cũng thay quần khô, không bật đèn nằm ở trên giường. Gian phòng này có cửa sổ nhưng cánh cửa đã bị hỏng, chưa có ai sửa. Ánh trăng bàng bạc tiến vào trong phòng, rọi lên chiếc tua quạt xanh lam trong tay hắn. Tua quạt không màu mè, gắn ngọc quý hay đồ vật đắt tiền, chỉ có một đoạn cành trúc ngắn bằng một đốt ngón tay được mãi dũa cẩn thận, hai đầu đục lỗ, đầu trên xỏ dây thắt màu lam, bên dưới cũng xỏ các sợ tơ màu lam.
Lạnh lùng mà thanh cao, giống hệt như người chủ của nó.
Văn Phúc hồi tưởng lai cảm xúc mềm mại và hương thơm của người hắn vừa ôm trong lòng, còn có bàn tay thon dài mịn màng đặt trên vòm ngực mình nữa.
Đáy mắt hắn sầm xuống, siết chặt tua quạt trong tay, đặt lên môi hôn, tay phải thò vào trong quần vuốt ve thứ đứng thẳng kia của mình.
“Ưm… hừ… Bá Khắc… A…”
Văn Phúc gồng mình bắn đầy tay, giơ bàn tay dính đầy chất lỏng trắng đục đặc sệt lên trước mặt, đôi mắt mê ly dần dần tụ lại, đen đặc như màn đêm.
Văn Phúc hắn… chưa bao giờ là người biết an phận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.