Chương 20
Huỳnh Châu (Kiin)
29/09/2016
- Anh thì không rảnh cái gì? Ngày nào anh cũng ở đây hết 6 tiếng chia đều 2 tiếng một buổi. Anh bận chỗ nào?
Lâm Thức nhìn Đình Nghi cười gian
- Em có vẻ quan tâm anh nhỉ? Tính cả giờ anh ở đây.
Đình Nghi bất giác đỏ mặt, quay đi chỗ khác.
- Chỉ là tiện thể..... Nếu anh không rảnh thì thôi vậy. Chúng tôi tìm cách khác.
Đình Nghi định rời đi, Lâm Thức lại nói.
- Anh đùa thôi. Thế làm thì anh được gì?
- Nếu anh giúp chúng tôi sẽ xem xét trả công cho anh!
- Không cần.
Đình Nghi nhìn Lâm Thức.
- Anh không cần lương?
- Nhà anh tiền dư.
Đình Nghi chính là nghe không lọt tai câu vừa rồi.
Đồ nhà giàu hách dịch.
- Thế anh giúp không công? Thế cũng tốt. Cảm ơn lòng tốt của anh.
- Không không phải. Anh có điều kiện!
- Điều kiện gì?
- Đến mùa xuân em phải đi chơi với anh ba ngày.
- Ba ngày? Đi chơi với anh? Dẹp. Chúng tôi không cần anh giúp nữa.
Đình Nghi đứng dậy. Lâm Thức cười.
- Được thôi.
Đình Nghi bực bội đi sang quầy tính tiền, hai người kia vẫn đang quan sát tình hình. Chị chủ thấy tâm trạng Đình Nghi nụ cười liền tắt vụt, cất tiếng hỏi.
- Sao vậy?
Đình Nghi nhăn mặt.
- Chị nói đi không cần anh ta giúp nữa cũng được mà.
- Sao? Chuyện gì? Cậu ta nói sao?
- Anh ta nói anh ta sẽ giúp không công....
Đình Nghi mới nói đến đây, hai người kia liền vui mừng đồng thanh
- Tốt quá còn gì.
Rồi hai người nhìn nhau cười mãn nguyện. Đình Nghi lớn tiếng hơn.
- Em vẫn chưa nói xong. Nhưng anh ta có điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Anh ta bảo em phải đi chơi với anh ta. Em không đồng ý!
- Thế là em bỏ sang đây?
- Phải.
Chị chủ nhìn Đình Nghi vẫn còn bực bội, suy nghĩ một chút rồi giở giọng ngon ngọt.
- Nghi a~ em chấp nhận đi. Vì quán đi mà em.
Đình Nghi không đáp.
- Nếu em chấp nhận tiền lương của em tăng gấp ba được chứ? 2400 một tháng? Ok?
- Oa~ thôi để em qua nói chuyện với cậu ấy, để em đi chơi với cậu ấy rồi nhận 2400 nha.
- Em bị ngốc à? Cậu ta chỉ thích Đình Nghi thôi.
- Em cũng muốn tăng lương!
- Yên nào. Nghi, em thấy sao?
Đình Nghi nhìn chị chủ, đắn đo.
2400 một tháng..... 2400 là số tiền khá lớn với mình. Có thể để dành mua thuốc cho cả dì Du....
Đang suy nghỉ chị chủ lại nói.
- Tiền lương vừa cao, vừa được đi chơi.
- Em đâu thèm đi chơi với anh ta. Nhưng mà.....
- Nhưng mà sao?
- Ok. Lần này em vì quán và vì 2400 em sẽ làm.
Chị chủ vui mừng.
- Tốt.
- Chị nhớ trả tiền đúng đó nha.
- Chị biết rồi. Đi đi, lại nói với cậu ấy. Xong bảo cậu ấy sang đây luôn nhé.
Đình Nghi thở dài, rồi cũng đi sang.
Lâm Thức không nhìn Đình Nghi vẫn lên tiếng.
- Sao rồi? Vẫn là cần anh giúp?
Đình Nghi liếc xéo.
- Chị chủ bảo anh sang đó.
Lâm Thức liền bậc dậy.
- Được.
Sau đó bốn người ngồi lại bàn bạc kế hoạch thay đổi cách làm ăn. Chừng một tiếng sau.
- Rồi quyết định vậy nha.
- Ok.
Vài hôm sau đó liền thực hiện kế hoạch.
Sáng thì bán những thức uống đóng vào ly. Gồm café, chocolate nóng, cacao nóng. Vì mùa đông nên toàn bán những thức uống nóng. Còn có khuyến mãi mua hai tặng một nhưng là loại ly nhỏ hơn. Đình Nghi và Lâm Thức đứng bên ngoài bán. Hai người còn lại thì bên trong chế biến.
Một phần lớn khách đều là nữ, vì Lâm Thức mà ghé vô mua rất đông. Một phần khác là khách quen và khách lạ.
Chiều thì cũng những thức uống đó và kèm theo bánh ngọt cho tình nhân.
Tối thì chương trình nhạc acoustic chính là Lâm Thức đàn và mọi người thích hát thì đăng kí lên hát.
Kế hoạch quả thật rất hiệu quả, khách đông hơn, thu nhập một ngày cũng rất cao.
Một tuần trôi qua.
- Oa~ kế hoạch của chúng ta thật sự xuất sắc. Một tuần thôi mà thu về nhiều hơn gấp đôi lúc trước.
- Đều là nhờ công sức của chúng ta.
- Phải, phải. Tay em chai hết vì bấm máy này.
Bốn người đều cười tươi.
Tối. Lâm Thức theo Đình Nghi về nhà. Hai người đi bộ trên đường. Không gian xung quanh im lặng, hai người cũng không nói gì.
Đình Nghi muốn mở miệng cảm ơn nhưng cứ cảm thấy ngượng miệng, không biết nên nói thế nào. Suy nghĩ một đỗi, sau đó định nói thì.....
- Anh.
Là giọng Lâm Khả gọi Lâm Thức. Hai người quay lại.
- Đình Nghi? Hai người sao lại đi chung với nhau?
Lâm Khả bình tĩnh đi đến, nhìn Lâm Thức và Đình Nghi ngờ nghệch. Đình Nghi bất ngờ đến cứng người, không nói được lời nào.
Lâm Thức đáp.
- Anh với cô ấy làm chung.
- Làm chung? Làm gì?
- Tại một quán café. Sao em lại ở đây?
- Em trên đường tìm Đình Nghi. Theo em biết thì cô ấy vẫn hay đi lại ở đường này, nên vẫn hay đến đây để gặp cô ấy. Chứ em không biết nhà.
- Em tìm cô ấy làm gì?
- Không phải em đã từng nói với anh. Em thích cô ấy sao? Đình Nghi đó. Chính là cô ấy.
Lâm Khả chỉ tay vào Đình Nghi. Đình Nghi ngạc nhiên, lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt.
Không khí ngày càng nặng nề.
Lâm Thức nhìn Đình Nghi, Đình Nghi nhìn Lâm Khả xong rồi khẽ liếc lên nhìn Lâm Thức. Cô cảm thấy tần suất sát thương của hai ánh mắt này quá lớn rồi.
Đình Nghi chợt ngây ngô cười.
- A~ tôi buồn ngủ rồi. Tôi về đây.
Sau đó vội vàng bỏ chạy.
Lâm Thức nhìn Đình Nghi cười gian
- Em có vẻ quan tâm anh nhỉ? Tính cả giờ anh ở đây.
Đình Nghi bất giác đỏ mặt, quay đi chỗ khác.
- Chỉ là tiện thể..... Nếu anh không rảnh thì thôi vậy. Chúng tôi tìm cách khác.
Đình Nghi định rời đi, Lâm Thức lại nói.
- Anh đùa thôi. Thế làm thì anh được gì?
- Nếu anh giúp chúng tôi sẽ xem xét trả công cho anh!
- Không cần.
Đình Nghi nhìn Lâm Thức.
- Anh không cần lương?
- Nhà anh tiền dư.
Đình Nghi chính là nghe không lọt tai câu vừa rồi.
Đồ nhà giàu hách dịch.
- Thế anh giúp không công? Thế cũng tốt. Cảm ơn lòng tốt của anh.
- Không không phải. Anh có điều kiện!
- Điều kiện gì?
- Đến mùa xuân em phải đi chơi với anh ba ngày.
- Ba ngày? Đi chơi với anh? Dẹp. Chúng tôi không cần anh giúp nữa.
Đình Nghi đứng dậy. Lâm Thức cười.
- Được thôi.
Đình Nghi bực bội đi sang quầy tính tiền, hai người kia vẫn đang quan sát tình hình. Chị chủ thấy tâm trạng Đình Nghi nụ cười liền tắt vụt, cất tiếng hỏi.
- Sao vậy?
Đình Nghi nhăn mặt.
- Chị nói đi không cần anh ta giúp nữa cũng được mà.
- Sao? Chuyện gì? Cậu ta nói sao?
- Anh ta nói anh ta sẽ giúp không công....
Đình Nghi mới nói đến đây, hai người kia liền vui mừng đồng thanh
- Tốt quá còn gì.
Rồi hai người nhìn nhau cười mãn nguyện. Đình Nghi lớn tiếng hơn.
- Em vẫn chưa nói xong. Nhưng anh ta có điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Anh ta bảo em phải đi chơi với anh ta. Em không đồng ý!
- Thế là em bỏ sang đây?
- Phải.
Chị chủ nhìn Đình Nghi vẫn còn bực bội, suy nghĩ một chút rồi giở giọng ngon ngọt.
- Nghi a~ em chấp nhận đi. Vì quán đi mà em.
Đình Nghi không đáp.
- Nếu em chấp nhận tiền lương của em tăng gấp ba được chứ? 2400 một tháng? Ok?
- Oa~ thôi để em qua nói chuyện với cậu ấy, để em đi chơi với cậu ấy rồi nhận 2400 nha.
- Em bị ngốc à? Cậu ta chỉ thích Đình Nghi thôi.
- Em cũng muốn tăng lương!
- Yên nào. Nghi, em thấy sao?
Đình Nghi nhìn chị chủ, đắn đo.
2400 một tháng..... 2400 là số tiền khá lớn với mình. Có thể để dành mua thuốc cho cả dì Du....
Đang suy nghỉ chị chủ lại nói.
- Tiền lương vừa cao, vừa được đi chơi.
- Em đâu thèm đi chơi với anh ta. Nhưng mà.....
- Nhưng mà sao?
- Ok. Lần này em vì quán và vì 2400 em sẽ làm.
Chị chủ vui mừng.
- Tốt.
- Chị nhớ trả tiền đúng đó nha.
- Chị biết rồi. Đi đi, lại nói với cậu ấy. Xong bảo cậu ấy sang đây luôn nhé.
Đình Nghi thở dài, rồi cũng đi sang.
Lâm Thức không nhìn Đình Nghi vẫn lên tiếng.
- Sao rồi? Vẫn là cần anh giúp?
Đình Nghi liếc xéo.
- Chị chủ bảo anh sang đó.
Lâm Thức liền bậc dậy.
- Được.
Sau đó bốn người ngồi lại bàn bạc kế hoạch thay đổi cách làm ăn. Chừng một tiếng sau.
- Rồi quyết định vậy nha.
- Ok.
Vài hôm sau đó liền thực hiện kế hoạch.
Sáng thì bán những thức uống đóng vào ly. Gồm café, chocolate nóng, cacao nóng. Vì mùa đông nên toàn bán những thức uống nóng. Còn có khuyến mãi mua hai tặng một nhưng là loại ly nhỏ hơn. Đình Nghi và Lâm Thức đứng bên ngoài bán. Hai người còn lại thì bên trong chế biến.
Một phần lớn khách đều là nữ, vì Lâm Thức mà ghé vô mua rất đông. Một phần khác là khách quen và khách lạ.
Chiều thì cũng những thức uống đó và kèm theo bánh ngọt cho tình nhân.
Tối thì chương trình nhạc acoustic chính là Lâm Thức đàn và mọi người thích hát thì đăng kí lên hát.
Kế hoạch quả thật rất hiệu quả, khách đông hơn, thu nhập một ngày cũng rất cao.
Một tuần trôi qua.
- Oa~ kế hoạch của chúng ta thật sự xuất sắc. Một tuần thôi mà thu về nhiều hơn gấp đôi lúc trước.
- Đều là nhờ công sức của chúng ta.
- Phải, phải. Tay em chai hết vì bấm máy này.
Bốn người đều cười tươi.
Tối. Lâm Thức theo Đình Nghi về nhà. Hai người đi bộ trên đường. Không gian xung quanh im lặng, hai người cũng không nói gì.
Đình Nghi muốn mở miệng cảm ơn nhưng cứ cảm thấy ngượng miệng, không biết nên nói thế nào. Suy nghĩ một đỗi, sau đó định nói thì.....
- Anh.
Là giọng Lâm Khả gọi Lâm Thức. Hai người quay lại.
- Đình Nghi? Hai người sao lại đi chung với nhau?
Lâm Khả bình tĩnh đi đến, nhìn Lâm Thức và Đình Nghi ngờ nghệch. Đình Nghi bất ngờ đến cứng người, không nói được lời nào.
Lâm Thức đáp.
- Anh với cô ấy làm chung.
- Làm chung? Làm gì?
- Tại một quán café. Sao em lại ở đây?
- Em trên đường tìm Đình Nghi. Theo em biết thì cô ấy vẫn hay đi lại ở đường này, nên vẫn hay đến đây để gặp cô ấy. Chứ em không biết nhà.
- Em tìm cô ấy làm gì?
- Không phải em đã từng nói với anh. Em thích cô ấy sao? Đình Nghi đó. Chính là cô ấy.
Lâm Khả chỉ tay vào Đình Nghi. Đình Nghi ngạc nhiên, lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt.
Không khí ngày càng nặng nề.
Lâm Thức nhìn Đình Nghi, Đình Nghi nhìn Lâm Khả xong rồi khẽ liếc lên nhìn Lâm Thức. Cô cảm thấy tần suất sát thương của hai ánh mắt này quá lớn rồi.
Đình Nghi chợt ngây ngô cười.
- A~ tôi buồn ngủ rồi. Tôi về đây.
Sau đó vội vàng bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.